Tiên Sở

Chương 45: Giãy dụa




Hắc Vũ chân quân siết nắm tay, nói:

- Nếu vậy thì hãy niêm phong tất cả Chí Đông Tiền Hành cho ta!

Mọi người ngạc nhiên hỏi:

- A?

Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:

- Người đâu, truyền khẩu dụ của ta. Tất cả tu giả bế quan trọng Đại Vũ Thiên tông đi trăm tòa thành trì, phòng thủ trăm thành, không để cho ai ra vào!

Có một người đứng bên cạnh cung kính nói:

- Tuân lệnh!

Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:

- Truyền khẩu dụ của ta. Kê biên toàn bộ tài sản Chí Đông Tiền Hành thống nhất điều phối, trấn an dân chúng toàn thành.

- Tuân lệnh!

Hắc Vũ chân quân nhìn hướng mọi người:

- Chí Đông Tiền Hành thứ nhất xuất hiện ở đâu?

Một tu giả lập tức đáp:

- Ở, ở Thủ Khai thành của ta!

Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:

- Đi, bản tôn đi với ngươi tới Thủ Khai thành!

Giờ phút này sắc mặt của Hắc Vũ chân quân cực kỳ âm trầm, mơ hồ cảm thấy không ổn.

Hắc Vũ chân quân mang theo nhiều tu giả rầm rộ bay ra Đại Vũ Thiên tông.

Trăm tòa thành trì là cơ sở của Đại Vũ Thiên tông, là toàn bộ nguồn kinh tế. Vô số tu giả dù không thành kính nghe theo mệnh lệnh của Hắc Vũ chân quân, nhưng giờ phút này họ biết tình thế nghiêm trọng, không chút do dự.

Mọi người nhanh chóng phân công nhiệm vụ, toàn bộ tu giả mau lẹ chia bốn phương tám hướng tới các thành trì.

Thủ Khai thành.

- Trả linh thạch cho ta, trả linh thạch cho ta!

Bên ngoài phủ thành chủ có gần bảy mươi vạn tu giả. Đám người phủ thành chủ vốn vênh váo tự đắc giờ run run nhìn tu giả bốn phía đông nghìn nghịt.

Quá khủng bố.

Lúc này nhiều người không dám mở miệng, bởi vì thần kinh bảy mươi vạn tu giả này hơi bất bình thường mắt lộ tia hung ác.

Nếu bây giờ có ai dám nói câu gì phật lòng là sẽ bị bảy mươi vạn tu giả băm vằm ra.

Những tu giả này có Tinh cảnh, Khí cảnh, Thần cảnh, số lượng khổng lồ.

Tu giả Thần cảnh không để ý hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, nhưng lần này lan đến quá lớn. Tu giả Thần cảnh có đệ tử, tôn tử, có nhiều tử con cháu chắt chít.

Mỗi người hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, cộng lại thì con số rất khổng lồ, dù là Thần cảnh cũng không chịu nổi.

Mọi người nhìn chằm chằm phủ thành chủ.

Sắc mặt của thành chủ Vương Thanh Sơn cực kỳ khó xem, tay run rẩy. Thành chủ Vương Thanh Sơn không muốn nghĩ đến một việc dường như đã xảy ra thật rồi.

Bùm!

Lúc này hàng trăm bóng dáng đáp xuống phủ thành chủ.

Thành chủ Vương Thanh Sơn vẻ mặt vui mừng kêu lên:

- Sư phụ?

Thành chủ Vương Thanh Sơn vui mừng nhìn một ông lão tóc trắng, nhưng lão đang đứng sau lưng một người.

Thành chủ Vương Thanh Sơn mừng rỡ la lên:

- A, tông chủ, tông chủ!

Hắc Vũ chân quân lạnh lùng liếc thành chủ Vương Thanh Sơn, lại nhìn hướng bảy chục vạn dân chúng.

- Là Hắc Vũ chân quân!

- Là tông chủ của Đại Vũ Thiên tông?

- Hắc Vũ chân quân đến rồi!

...............

.........

...

Dân chúng nhận ra Hắc Vũ chân quân ngay.

- Xin Hắc Vũ chân quân giải quyết!

- Hắc Vũ chân quân, linh thạch của ta là tiền cứu mạng!

- Hắc Vũ chân quân, xin ngươi cho ta trả lại phòng đi!

...............

.........

...

Uy nghiêm của Đại Vũ Thiên tông còn đó, uy nghiêm của Hắc Vũ chân quân càng đậm.

Hắc Vũ chân quân nhìn dân chúng, tuy gã xem thường bọn họ nhưng hiểu là hiện tại không thể lộ ra ngoài mặt.

Hắc Vũ chân quân quát:

- Được rồi!

Xung quanh yên tĩnh lại.

Hắc Vũ chân quân nói:

- Mới nãy ta đã tìm hiểu, về số linh thạch đã mất của các ngươi do ta làm chủ, kê biên tài sản Chí Đông Tiền Hành, trả đủ toàn bộ!

- Vạn tuế!

- Chân quân vạn tuế!

- Hắc Vũ chân quân loạn tế!

............

.........

...

Dân chúng hoan hô.

Ầm!

Vèo!

............

.........

...

Thật nhiều cường giả bay hướng Chí Đông Tiền Hành.

Mọi người trong Chí Đông Tiền Hành lập tức bị bắt ngay.

- Làm gì vậy?

- Làm gì vậy?

............

.........

...

Đám người Chí Đông Tiền Hành bị bắt đều kinh ngạc, vùng vẫy.

- Báo, trong khố của Chí Đông Tiền Hành không có linh thạch!

- Trên đài chỉ có một trăm thượng phẩm linh thạch!

- Chỉ có một chút linh thạch trên đài, không có tồn kho!

Đám đệ tử Đại Vũ Thiên tông bẩm báo.

Đám người Đại Vũ Thiên tông biến sắc mặt nói:

- A? Tiền đâu?

Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt nói:

- Lục tìm cho ta, tìm cho ta!

Các dân chúng kinh ngạc.

- Không thể nào, tại sao bên trong Chí Đông Tiền Hành không có tiền được?

- Tại sao Chí Đông Tiền Hành không có tiền?

............

.........

...

Dân chúng như đứng trên đống lửa.

Hắc Vũ chân quân quát:

- Yên lặng!

Hắc Vũ chân quân rống lên khiến mọi người cùng nhìn hướng gã.

Trước mặt Hắc Vũ chân quân là mấy chục tu giả bị trói lại.

Hắc Vũ chân quân nheo mắt nói:

- Linh thạch của Chí Đông Tiền Hành đâu rồi?

Một người bị trói nói:

- Ta không biết, ta không biết!

Hắc Vũ chân quân đè ép cơn giận gặn hỏi:

- Ngươi là người của Chí Đông Tiền Hành, sao có thể không biết gì?

Người bị trói sốt ruột kêu lên:

- Chân quân, ngươi không nhớ ta sao? Mười năm trước ta từng đi Đại Vũ Thiên tông bái sư nhưng thất bại, ngươi khiến ta tiếp tục cố gắng. Ta là người Thủ Khai thành, ta sinh trưởng tại đây, năm trước vì trả nợ nên ta đi Chí Đông Tiền Hành làm việc. Ta mới gia nhập Chí Đông Tiền Hành vào năm trước, không biết gì hết!

Hắc Vũ chân quân biến sắc mặt, trong lòng sinh ra bất an.

Hắc Vũ chân quân hét với mấy chục tu giả bị trói:

- Vậy người Chí Đông Tiền Hành ban đầu đâu? Ai là người ban đầu của Chí Đông Tiền Hành?

Mọi người nhìn qua, không có.

Người Chí Đông Tiền Hành ban đầu căn bản không còn, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.

Hắc Vũ chân quân đánh rùng minh, hiểu được Chí Đông Tiền Hành là một âm mưu.

Dân chúng chờ Hắc Vũ chân quân giải quyết, nhưng giờ đây trái tim gã như rơi xuống vực sâu.

Hắc Vũ chân quân quay đầu nhìn thành chủ Vương Thanh Sơn.

Thành chủ Vương Thanh Sơn run run, kinh hoàng nói:

- Tông chủ, ta không biết, ta thật sự không biết!

Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:

- Vậy người phụ trách Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thì sao? Kêu hắn lại đây!

Thành chủ Vương Thanh Sơn la lên:

- Mau, mau đi mời Lưu tiên sinh!

Thật nhiều đệ tử chạy hướng chỗ quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá.

Rất nhanh, lại một đám tu giả bị trói tới đây.

Thành chủ Vương Thanh Sơn giật mình kêu lên:

- Cũng là tu giả sinh ra ở Thủ Khai thành ta? Làm sao có thể? Lưu tiên sinh đâu? Lưu tiên sinh ở đâu?

Trong số tu giả bị bắt căn bản không có Lưu tiên sinh.

Thành chủ Vương Thanh Sơn kinh hoàng nói:

- Sao có thể như vậy?

Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nhìn tình hình.

Hắc Vũ chân quân lạnh lùng nói:

- Ý ngươi nói là nhóm người ban đầu đều biến mất?

Thành chủ Vương Thanh Sơn hoảng hốt nói:

- Đúng vậy. Chắc chắn là trốn rồi, trốn rồi! Phải tìm ra, nhất định phải tìm được!

Xung quanh bảy mươi vạn dân chúng trái tim như rớt xuống vực sâu, trong lòng kinh hoàng, mọi người cảm giác được âm mưu to lớn.

Quá khủng bố, nếu là sự thật thì âm mưu này quá khủng khiếp.

Cùng lúc đó, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, trong số người ở nhóm nhà đầu tiên. xem tại TruyenFull.vn

Trương Tiểu Nhị đang tu luyện người bỗng lắc lư, mở mắt ra.

- Nguyên khí thiên địa tại sao biến ít đi?

- Không đúng, nguyên khí thiên địa đâu? Nguyên khí thiên địa gấp đôi của nhà ta đâu?

- Không có, tại sao không có?

.........

......

...

Trừ Trương Tiểu Nhị ra, vô số tu giả đi ra cửa phòng, ai nấy kinh ngạc nhìn xung quanh. Ban đầu nguyên khí thiên địa đậm đặc lại hồi phục như lúc xưa?

Trương Tiểu Nhị giật mình kêu lên:

- Sao có thể như vậy?

Phía không xa có người kêu lên:

- Trương Tiểu Nhị, chúng ta đi!

Trương Tiểu Nhị tò mò hỏi:

- Lý đại ca, có chuyện gì?

Lý đại ca lo lắng nói:

- Mới rồi ngươi Đại Vũ Thiên tông bắt hết người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đi, mới đầu ta không biết có chuyện gì, bây giờ nguyên khí thiên địa đều biết mất.

Trương Tiểu Nhị căm hận nói:

- A? Cái gì? Đã bị bắt đi? Ai muốn phá hư Thiên Hạ Đệ Nhất Xá? Ta liều mạng với ngươi!

Trương Tiểu Nhị vội lấy pháp bảo, theo dòng người tụ tập hướng phủ thành chủ.

Vốn chỉ có gần bảy mươi vạn tu giả tụ lại, hiện giờ tình thế khuếch trương, càng lúc càng nhiều tu giả hướng phủ thành chủ.

Hắc Vũ chân quân đứng ở cửa phủ thành chủ, nhìn bên ngoài tu giả không ngừng tăng nhiều, cảm thấy da đầu mát lạnh.

Bảy mươi vạn, tám mươi vạn, chín mươi vạn, một trăm vạn, một trăm mười vạn!

Số người còn đang tăng nhiều, ngày càng nhiều tu giả, bên ngoài phủ thành chủ ầm ĩ náo động.

Hắc Vũ chân quân đột nhiên phát hiện tình thế đã vượt qua tầm khống chế của gã.

Thành chủ Vương Thanh Sơn run run nói:

- Tại sao sẽ như vậy? Tại sao sẽ như vậy?

Dân chúng cao giọng quát:

- Hắc Vũ chân quân, xin hãy giải quyết!

Hắc Vũ chân quân hơn một trăm vạn tu giả, sắc mặt cực kỳ khó xem, lại nhìn hướng đám thành chủ Vương Thanh Sơn.

Hắc Vũ chân quân giọng âm trầm hỏi:

- Tại sao? Tại sao ra chuyện lớn như vậy mà không ai điều tra? Tại sao không có ai bẩm báo cho ta biết?

Thành chủ Vương Thanh Sơn kinh khủng lắp bắp:

- Tông, tông chủ!

- Hắc Vũ chân quân, gia gia của ta sớm đã phát hiện vấn đề, tiến đến bẩm báo, bị thành chủ Vương Thanh Sơn giam cầm!

- Hắc Vũ chân quân, ca ca của ta cũng phát hiện, muốn đi trong tông bẩm báo nhưng bị bắt!

............

......

...

Phút chốc xung quanh có nhiều dân chúng kêu lên.

Hắc Vũ chân quân nét mặt sa sầm nói:

- Bắt nhốt?

Thành chủ Vương Thanh Sơn định giải thích:

- Tông, tông chủ, là như vậy, những đó...

Hắc Vũ chân quân quát:

- Người đâu, mang người bị bắt đưa đến gặp ta!

- Tuân lệnh!

Ngày càng nhiều dân chúng vây xem, gần ba trăm tu giả được mang ra. Ba trăm tu giả mình đầy vết thương, trông bộ dáng rất đáng thương.

- Gia gia!

- Ca!

- Đại bá!

- Sư thúc!

Xung quanh vang tiếng hét nóng nảy, ba trăm tu giả thấy được minh oan thì nước mắt lưng tròng, vẻ mặt thù hận nhìn thành chủ Vương Thanh Sơn.

Một người đàn ông người đầy vết thương bi hận nói:

- Ta sớm biết ngày này sẽ đến, ta biết ngay. Ta muốn bẩm báo cho thành chủ, không được, ta muón cáo lên tông chủ thế nhưng bắt nhốt ta. Ta biết ngày này rồi sẽ đến!

Hắc Vũ chân quân nhận ra người đó:

- Ngươi là Hoàng Binh? Chưởng quầy Đại Thông tửu lâu, Thủ Khai thành?

Hoàng Binh biểu tình phức tạp nói:

- Ha ha ha ha! Tông chủ thật có ánh mắt, chỉ đi tửu lâu của ta một lần đã nhận ra người. Đáng tiếc...

Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:

- Lúc trước ngươi đã nhìn ra? Tại sao không bẩm...

Hắc Vũ chân quân nói đến một nữa bỗng im miệng. Hoàng Binh này vì bẩm báo nên mới thành như ngày hôm nay.

Hắc Vũ chân quân nói:

- Hoàng Binh, ngươi còn biết bao nhiêu? Hay nói hết ra!

Hoàng Binh run run nhìn thành chủ Vương Thanh Sơn, lại nhìn ông lão áo trắng Hi Vô Nhai đứng sau lưng Hắc Vũ chân quân, khóe môi cong lên nụ cười thù hận.

Hoàng Binh mở miệng nói:

- Bẩm Hắc Vũ chân quân, dù ta không biết Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành đi đâu nhưng tại hạ biết linh thạch dân chúng toàn thành hiện đang chất đống chỗ nào!

Dân chúng ồ lên:

- A?

Các tu giả trợn to mắt, lộ vẻ kích động.

Mắt Hắc Vũ chân quân sáng lên:

- Ở đâu?

Hoàng Binh vẻ mặt tiếc nuối nói:

- Nhưng tại hạ không dám nói, sợ nói ra thì sẽ đầu mình hai nơi, thậm chí có lẽ bị một chưởng chết tại đây.

- Hư cảnh lông mày đỏ, ngươi nói đi, nếu ai dám thương tổn ngươi thì chúng ta liều mạng với kẻ đó!

- Hoàng chưởng quỹ, ngươi nói đi, Hắc Vũ chân quân sẽ che chở cho ngươi!

- Hoàng chưởng quầy, tiền của ta rốt cuộc ở đâu?

...............

.........

...

Trăm vạn tu giả mong chờ nhìn Hoàng Binh.

Hắc Vũ chân quân trầm giọng nói:

- Hoàng Binh, ngươi hãy nói đi, ta bảo đảm ngươi bình an vô sự.

Trong sự mong đợi của mọi người, Hoàng Binh gật đầu.

Hoàng Binh mở miệng nói:

- Các vị có biết một đám Thiên Hạ Đệ Nhất Xá bán bao nhiêu tiền không?

Có người kêu lên:

- Ta biết, một đám năm ngàn tòa nhà, tổng cộng mười hai vạn năm ngàn thượng phẩm linh thạch.

Hoàng Binh gật đầu, nói:

- Các vị có biết mười hai vạn năm ngàn thượng phẩm linh thạch, các vị giao số tiền này có mười vạn linh thạch đều vào phủ thành chủ, vào túi của thành chủ Vương Thanh Sơn không?

Vù vù!

Xung quanh tĩnh lặng.

Hoàng Binh lại lên tiếng:

- Nói cách khác, các vị giao hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch thì trong đó có hai mươi viên vào phủ thành chủ, vào tay của thành chủ Vương Thanh Sơn!

Vèo!

Mọi người đều nhìn hướng thành chủ Vương Thanh Sơn.

Thành chủ Vương Thanh Sơn run run nói:

- Hoàng Binh, ngươi, ngươi ngậm máu phun người!

Hoàng Binh cười to nói:

- Ha ha ha ha, ta ngậm máu phun người? Mặc dù phủ thành chủ làm bí ẩn nhưng trên đời không có gió không lọt kẽ tường. Thành chủ Vương Thanh Sơn, những đệ tử của ngươi chắc đều biết hết. Hắc Vũ chân quân, người có thể điều tra xem ta có nói đúng không?

Hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch có hai mươi viên toàn bộ giao cho phủ thành chủ?

Ý niệm của dân chúng đột nhiên biến đổi, thù hạn chuyển hướng thành chủ Vương Thanh Sơn.

Thành chủ Vương Thanh Sơn kinh khủng nói:

- Không, không, không, không nên như vậy!

Trong đám người, Trương Tiểu Nhị đột nhiên kêu lên:

- Hắc Vũ chân quân, ta không cần hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch bị Chí Đông Tiền Hành gạt đi, xin Hắc Vũ chân quân làm chủ đem hai mươi viên linh thạch mà thành chủ Vương Thanh Sơn tham ô trả lại ch ota!

- Đúng vậy. Có tiền, trước tiên trả linh thạch lại cho chúng ta. Hai mươi viên thượng phẩm linh thạch, xin Hắc Vũ chân quân giải quyết!

- Xin Hắc Vũ chân quân giải quyết!

...............

.........

...

Thành chủ Vương Thanh Sơn run run ngã xuống đất:

- Không, ta không có nhiều tiền như vậy, ta không có!

Hoàng Binh lạnh lùng cười nói:

- Ngươi nói dối, ngươi không lừa được người ta, chắc chắn ngươi đã giấu đi. Có lẽ nó ở trong phủ thành chủ!

- Đúng rồi, trả tiền!

- Trả tiền đây!

...............

.........

...

Các tu giả xung quanh hét to.

Hắc Vũ chân quân sắc mặt âm trầm, ngẫm nghĩ, vung tay, phía sau nhiều cung điện bị lật tung.

Ầm!

Xung quanh phủ thành chủ bỗng bị san bằng, lộ ra một trận pháp to lớn.

Bên trong thực lực linh thạch chồng chất như núi nhỏ.

- Vạn tuế, linh thạch!

- Linh thạch của ta!

- Linh thạch của ta ở đây!

...............

.........

...

Dân chúng reo hò.

Nhưng linh thạch chồng thành núi nhỏ có đủ phần của hai trăm vạn dân chúng toàn thành không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.