Tiên Sở

Chương 43: Nhất phẩm linh đan




Trong đó có một đệ tử nhíu mày nói:

- Sư phụ, hôm nay có người đến kêu oan, nói xấu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, bọn họ nói...

Thành chủ Vương Thanh Sơn trừng mắt nói:

- Bắt hết, bắt hết tất cả, lời này là con ngươi nói sao?

- Vâng, đệ tử đã bắt giam bọn họ.

Thành chủ Vương Thanh Sơn hừ lạnh nói:

- Bọn họ nghĩ mình là ai? Thủ Khai thành này là của Đại Vũ Thiên tông, tiểu dân khố rách áo ôm biết cái gì!

- Vâng!

Thành chủ Vương Thanh Sơn lạnh lùng nói:

- Loại người này, chết cũng chẳng đáng tiếc!

- Vâng!

Thủ Khai thành, Chí Đông Tiền Hành, tầngh ai.

Diêm Xuyên đứng trên tầng hai nhìn xuống bên dưới, trong mắt lóe tia nghiêm túc.

Dịch Phong nghiêm túc nói:

- Ngô hoàng, sắp ba năm, chúng ta đã hoàn thành bố cục. Trăm tòa thành trì, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành, toàn bộ đứng vững gót chân, chỉ chờ ngô hoàng ra lệnh!

Mắt Diêm Xuyên lóe tia lạnh lùng nói:

- Là lúc rồi, bắt đầu đi!

Dịch Phong nghiêm túc nói:

- Tuân lệnh!

Ba năm, Trương Tiểu Nhị từ Tinh cảnh tứ trọng trực tiếp trùng kích đến Tinh cảnh thập trọng, Tinh cảnh đại viên mãn, tùy thời trùng kích đến Khí cảnh.

Gần ba năm, nếu là trước kia thì chắc chắn Trương Tiểu Nhị sẽ hưng phấn cuồng kêu.

Nhưng gần đây Trương Tiểu Nhị không hề vui vẻ, ngược lại mặt mày buồn bã.

Trương Tiểu Nhị khẽ thở dài nói:

- Ài.

Lúc này trong tửu lâu có một người đàn ông đi ra.

Trương Tiểu Nhị trông mong nói:

- Vương chưởng quầy, đây là Thất Giác thú, ta tốn nhiều công sức mới bắt được, ngươi xem?

Vương chưởng quầy gật đầu, nói:

- Ừm! Thất Giác thú, mười hạ phẩm linh thạch.

Trương Tiểu Nhị giật mình kêu lên:

- Cái gì? Mười hạ phẩm linh thạch? Trước kia không phải là một trăm cái? Tại sao bây giờ chỉ còn mười cái?

Vương chưởng quầy nhìn Trương Tiểu Nhị, lộ nụ cười khổ nói:

- Trương Tiểu Nhị, ngươi là kahchs quen của chúng ta, nhìn xem tửu lâu chúng ta bây giờ còn có bao nhiêu người?

Trương Tiểu Nhị nhìn quanh, trong tửu lâu tốp năm tốp ba.

Vương chưởng quầy lắc đầu, nói:

- Ài, bây giờ tất cả đều vào Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, có bao nhiêu người chịu tới dây tiêu phí? Huống chi mỗi ngày có nhiều người đưa yêu thú, yêu thú càng lúc càng rớt giá. Bởi vì là khách quen nên mới đưa ngươi mười hạ phẩm linh thạch, nếu là nười khác thì tối đa chỉ tám cái.

Trương Tiểu Nhị buồn bực nói:

- Sao lại như vậy, sao lại như vậy?

Chính lúc này, có một tu giả vác yêu thú giống y như Trương Tiểu Nhị tới.

Người kia kêu lên::

- Vương chưởng quầy, lần này là Thất Giác thú, ta cửu tử nhất sinh mới được, nói sao cũng lên chín hạ phẩm linh thạch đi!

Trương Tiểu Nhị từ chối:

- Không được, tối đa tám cái.

Trương Tiểu Nhị đứng một bên lộ vẻ cay đắng.

Trương Tiểu Nhị cầm mười viên hạ phẩm linh thạch, lòng buồn rầu, giật sợi tóc ngày càng thưa trên đầu, mặt chua xót.

Trương Tiểu Nhị cười khổ nói:

- Làm sao đây? Tháng này lại sắp tới ngày trả nợ, nhưng bây giờ kiếm linh thạch tại sao khó khăn như vậy?

Bỗng nhiên có tiếng nói kêu Trương Tiểu Nhị:

- Trương Tiểu Nhị?

Trương Tiểu Nhị ngạc nhiên hỏi:

- Lý đại ca? Tại sao ngươi ở đây?

Lý đại ca than vãn:

- Ài, mấy ngày nay đi đan viện luyện đan, nhưng luyện thật lâu họ chỉ cho ta một phần mười thù lao trước kia, chỉ có một phần mười, ta làm sao trả nợ được?

- A? Chỉ có một phần mười? Bọn họ ăn bớt ngươi?

Lý đại ca bi ai nói:

- Thế thì không, mọi người đều là giá này, rất nhiều người nhận lời. Chưởng quầy kia là người quen nên mới cho ta cơ hội.

Trương Tiểu Nhị bi thương nói:

- À, đúng rồi, trước kia thật tốt, tại sao bây giờ kiếm linh thạch khó khăn như vậy? Chúng ta còn hai trăm chín mươi bảy năm.

Lý đại ca nói:

- Nếu không thì chúng ta rời khỏi đây đi? Ta chịu không nổi nữa.

Trương Tiểu Nhị cay đắng nói:

- Rời đi? Không cần phòng ở sao? Còn nữa, ta và đại ca đã giao hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, ta không đi thoát được.

Hai ngươi đi hướng Thiên Hạ Đệ Nhất Xá.

Lý đại ca tò mò hỏi:

- Ủa? Tại sao vây quanh nhiều người như vậy?

Trương Tiểu Nhị xông lên:

- Đi, nhìn xem thử!

Trong đám người có dán bố cáo.

- Thật sự? Thật sao?

- Ngươi có thể đại biểu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá?

- Quá tốt, quá tốt, được cứu rồi!

............

......

...

Trong đám người truyền đến tiếng hét hưng phấn, kế tiếp là mọi người nhanh chóng rời đi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trương Tiểu Nhị, Lý đại ca vây quanh nhìn tấm biển.

Trương Tiểu Nhị mừng như điên, hỏi:

- Vị đại ca này, chuyện này là thật sao?

Bên cạnh bố cáo, một người áo trắng chuyên môn giải thích gật đầu.

Trương Tiểu Nhị giật mình kêu lên:

- Chỉ cần khuyên một người mua phòng là toàn bộ tiền phòng sẽ thuộc về ta?

Người áo trắng cười gật đầu, nói:

- Đúng vậy. Hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, trao tiền nóng. Ngươi nên biết là chỉ cần tìm đến một người, hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch của hắn sẽ dùng để trả hết nợ cho ngươi!

Trương Tiểu Nhị hưng phấn nói:

- Thật sự có loại việc này? Thật sao?

Người áo trắng mỉm cười nói:

- Đương nhiên rồi. Phủ thành chủ cũng giúp chúng ta ra bố cáo, ngươi có thể đi xem. Ngươi không tin danh dự của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá ta sao?

Trương Tiểu Nhị hưng phấn nói:

- Ta tin tưởng, ta tin tưởng, chẳng qua ta mừng quá nên mới vậy. Chủ thương hội Thiên Hạ Đệ Nhất Xá thật là biết quan tâm người!

Người áo trắng cười nói:

- Chỉ cần kéo một người mua phòng của chúng ta là số nợ của ngươi bớt một phần tư. Tức là kéo bốn người thì ba trăm năm tiếp theo tòa nhà này hoàn toàn là của ngươi. Là hoàn toàn, biết không? Từ nay không còn ai giục nợ ngươi!

Trương Tiểu Nhị như bị điên cuồng kêu:

- Hiểu, hiểu. Tốt qua, ta và đại ca cùng nhau mua phòng, chỉ cần chúng ta đi tìm hai người mau phòng làm ón nợ ba trăm năm của ta không cần trả. Tốt quá, tốt quá, tốt quá!

Người áo trắng cười nói:

- Các vị, hãy mau đi tìm người đi!

- Phải, phải, phải rồi!

Trương Tiểu Nhị hưng phấn chạy về nhà.

Trong nhà, Trương lão đại đang tu luyện bỗng nhiên thấy Trương Tiểu Nhị chạy vào.

- Ca, có tin tức tốt, tin tức tốt!

Ba ngày sau.

Trương Tiểu Nhị mang vài đàn mỹ tửu đi tới cửa một động phủ.

Trương Tiểu Nhị cười tủm tỉm đi tới:

- Nhị thúc, ta đến thăm ngươi đây!

Cửa động phủ, một đạo sĩ trung niên phun nuốt nguyên khí thiên địa, thu công nhìn hướng Trương Tiểu Nhị.

Đạo sĩ trung niên cười nói:

- Ha ha, đây không phải là Tiểu Nhị sao? Tại sao mang nhiều lễ vật như vậy? Thật là biết hiếu kính.

Trương Tiểu Nhị cười nói:

- Thì ta đến thăm nhị thúc, tự nhiên không thể tay không mà đến.

Đạo sĩ trung niên cười nói:

- Ba năm trước mượn tiền của ta đi mua phòng ở giờ đã mua được rồi?

Trương Tiểu Nhị hưng phấn nói:

- Đương nhiên, đây cũng là lý do ta đến tìm nhị thúc. Phòng ở kia quá tốt, ngươi đi chỗ chúng ta ở nhìn xem.

Đạo sĩ trung niên cười nói:

- A? Thiên Hạ Đệ Nhất Xá gì đó thật sự tốt như vậy?

- Đương nhiên!

Đạo sĩ trung niên cười nói:

- Ừm! Ngươi sống được tốt thì cũng là việc tốt, hậu đại Trương gia ta nhờ vào các ngươi phát dương quan đại. Về phòng ở thì ta không đi, bây giờ ta sống cũng được rồi.

Trương Tiểu Nhị cố gắng khuyên nhủ:

- Đừng, đừng, nhị thúc, ngươi phải đi, thật sự, nếu không thì ngươi sẽ hối hận suốt đời!

Lại ba ngày sau.

Trương Tiểu Nhị lần nữa gặp người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá.

Trương Tiểu Nhị mong chờ nhìn người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá:

- Nhị thúc của ta đã mua, hai mươi lăm viên thượng phẩm linh thạch, bây giờ...

Người quản lý Thiên Hạ Đệ Nhất Xá cười nói:

- Chúc mừng Trương Đạo hữu, và ca ca của ngươi cũng có tìm một người mua Thiên Hạ Đệ Nhất Xá của ta, tổng cộng năm mươi viên thượng phẩm linh thạch. Chúng ta đã giao Chí Đông Tiền Hành giúp ngươi, sau này ba trăm năm mỗi tháng các ngươi trả nợ bớt một nửa hiện tại.

- Thật sự sao?

Trương Tiểu Nhị hưng phấn chạy đi Chí Đông Tiền Hành tìm hiểu.

Khi Trương Tiểu Nhị đi ra Chí Đông Tiền Hành thì người gã run bần bật.

Trương Tiểu Nhị kích động nói:

- Tốt quá, tốt quá, chỉ cần ta kéo thêm một người chỉ cần thêm một người là không còn nợ nữa, không còn gì, từ nay không cần trả nợ!

Hai ngày sau.

Trương Tiểu Nhị lại xách đàn mỹ tửu đi tới một sơn cốc yên lặng.

Trương Tiểu Nhị cười tủm tỉm đi tới sơn cốc.

- Sư phụ, đồ nhi đến thăm ngươi!

Trong sơn cốc yên tĩnh, một lão đạo sĩ đang luyện loại quyền pháp, khi thấy Trương Tiểu Nhị tiến vào thì lão mỉm cười.

Lão đạo sĩ cười nói:

- Là Tiểu Nhị sao? Ha ha, đã nhiều năm ngươi không đến gặp vi sư.

Trương Tiểu Nhị cười nói:

- Đúng vậy. Là đệ tử sai rồi, đệ tử đến bồi tội. Ha ha, sẵn đây đệ tử mua phòng ở, mời sư phụ đến ngụ một lúc.

.........

......

...

Nửa tháng sau.

Trương Tiểu Nhị, Trương lão đại xa xỉ đi tới một gian tửu lâu.

Trương Tiểu Nhị cực kỳ hưng phấn nói:

- Đại ca, thật tốt quá, chúng ta trả hết nợ, trả hết, trả toàn bộ!

Trương lão đại nói:

- Ừm! Trả hết thì tốt, sau này hai huynh đệ ta chăm chỉ tu luyện.

Trương Tiểu Nhị gật đầu, nói:

- Vâng, chăm chỉ tu luyện!

Món nợ của Trương Tiểu Nhị đã trả xong, nhưng bởi vì thế mà lại có bốn người vào tòng Thiên Hạ Đệ Nhất Xá.

Món nợ ban đầu chớp mắt mở rộng gấp bốn lần.

Nợ này như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, một biến bốn, bốn biến mười súa, mười sáu biến sáu mươi bốn.

Chính sách của Thiên Hạ Đệ Nhất Xá bỗng như ôn dịch điên cuồng cuốn sạch toàn Thủ Khai thành, điên cuồng quét trăm tòa thành trì, không thể ngăn cản. Trăm tòa thành trì đều điên cuồng.

Càng lúc càng nhiều, ngày càng nhiều người hơn bị người thân của mình lôi kéo mua phòng.

Thiên Hạ Đệ Nhất Xá điên cuồng mở rộng.

Cùng lúc đó, các đại thành chủ giờ phút này càng phát cuồng.

Thủ Khai thành, thành chủ Vương Thanh Sơn nhìn Lưu Cương đi đến.

Thành chủ Vương Thanh Sơn rất nhiệt tình hỏi:

- Lưu tiên sinh lại định mở rộng? Thiên Hạ Đệ Nhất Xá khuếch trương nữa sao?

Thành chủ Vương Thanh Sơn đích thân châm trà cho Lưu Cương.

Lưu Cương cười nói:

- Vương thành chủ, hy vọng ngươi tuyên truyền nhiều hơn.

Thành chủ Vương Thanh Sơn hưng phấn nói:

- Chắc rồi, chắc rồi.

Lưu Cương nhíu mày nói:

- Nếu có người phản đối....

Thành chủ Vương Thanh Sơn bảo đảm rằng:

- Lão phu sẽ tự tay diệt hắn!



Thủ Khai thành, phủ thành chủ.

Một đệ tử bẩm báo:

- Sư phụ, hôm nay lại có mấy tên gây rối, nói xấu Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, Chí Đông Tiền Hành.

Thành chủ Vương Thanh Sơn trừng mắt nói:

- Người đâu?

Đệ tử kia nịnh nọt bảo:

- Đã bị đệ tử bắt nhốt hết rồi.

Thành chủ Vương Thanh Sơn gật đầu, nói:

- Ừm, làm khá lắm.

Đệ tử kia cười nói:

- Sư phụ, đệ tử cũng mua một phòng ở, Thiên Hạ Đệ Nhất Xá đúng là rất khá.

Thành chủ Vương Thanh Sơn cười nói:

- Vậy sao? Ha ha ha, vi sư phát cho ngươi nhiều linh thạch như vậy chắc không khó mua một tòa nhà.

Đệ tử kia cười nói:

- Ha ha ha ha! Đệ tử không tốn bao nhiêu tiền, tìm mấy sư huynh đi mưa, lợi tức ba trăm năm đều miễn.

Thành chủ Vương Thanh Sơn tò mò hỏi:

- Có rất nhiều đệ tử trong tông mua phòng sao?

Đệ tử kia cười nói:

- Càng lúc càng nhiều!

Thành chủ Vương Thanh Sơn cười to nói:

- Mua đi, dù sao linh thạch vào tay chúng ta xem như nước phù sa không để người ngoài chiếm.

Đệ tử kia cười nói:

- Vẫn là sư tôn anh minh, lúc trước sư phụ mang chúng ta đến Thủ Khai thành thì chúng ta hơi oán trách, giờ mới phát hiện sư phụ là chính xác nhất. Ở tại Thủ Khai thành tốt hơn trong tông nhiều, với đệ tử thì linh thạch gửi ở Chí Đông Tiền Hành mỗi tháng được lợi tức nhiều hơn trong tông gấp vô số lần. Đệ tử lại đem lợi tức cũng gửi vào, lợi lăn lợi, nhiều hơn trong tông phân công.

Thành chủ Vương Thanh Sơn đắc ý cười:

- Ha ha ha ha!

Thủ Khai thành, Chí Đông Tiền Hành, tầng lầu hai.

Diêm Xuyên nhìn con đường vốn phồn hoa giờ lá cây bay đầy, gió cuốn qua, rất tiêu điều.

Con đường vốn vô cùng náo nhiệt giờ hiếm thấy dấu chân người, có nhiều cửa hàng đóng cửa hết, chỉ có Chí Đông Tiền Hành là mỗi ngày không ngừng bận rộn.

Dịch Phong cảm thán nói:

- Hoàng thượng, kế hoạch này quá độc ác, hơn nữa không ai biết chuyện.

Diêm Xuyên gật đầu, nói:

- Ừm!

Dịch Phong nói:

- Rất nhiều người trong số thành chủ trăm thành lần nữa gửi linh thạch vào Chí Đông Tiền Hành, chúng ta là bên có lợi lớn nhất. Dân chúng toàn thành mỗi người xúi người thân mua phòng, cúi năm nay là trăm thành sẽ hoàn toàn tan vỡ!

Dịch Phong lo lắng nói:

- Người người tới đường cùng, mọi thứ biến tiêu điều.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Đợi khi trăm thành tan vỡ, lòng người tan tác, quân đội Đại Trăn ta đạp bước, những người này sẽ không bán mạng vì Đại Vũ Thiên tông nữa, sẽ không ngăn cản quân đội Đại Trăn ta. Hai ức tu giả này có thể cùng đại quân ta tấn công Đại Vũ Thiên tông, triều chiến không thể thương hại!

Dịch Phong cảm thán nói:

- Thần hiểu rồi, nếu như hôm nay chúng ta nhân từ thì sau này sẽ chôn tai họa hủy diệt cho Đại Trăn.

Diêm Xuyên trầm giọng nói:

- Yên tâm đi, những linh thạch lấy từ dân chúng sau này trăm thành biến thành lãnh thổ của Đại Trăn thì trẫm sẽ trả lại cho dân. Tương lai sử dùng số linh thạch này lại trấn an toàn thành!

Dịch Phong cảm thán nói:

- Ngô hoàng nhân từ!

Diêm Xuyên nghiêm túc nói:

- Trẫm khiến Vũ Hề điều Chu Tước, Huyền Vũ đến để bảo vệ ngươi và Lưu Cương, sự việc nơi đây giao cho ngươi tiếp tục khống chế, trẫm phải chuẩn bị kế hoạch tiếp theo.

Dịch Phong gật đầu, nói:

- Tuân lệnh!

Thiên Hạ Đệ Nhất Xá, kiến trúc nhóm đầu tiên, trong nhà của Trương Tiểu Nhị, trong phòng gã.

Trương Tiểu Nhị nhìn hai trưởng bối trước mặt.

Trương Tiểu Nhị lo lắng kêu lên:

- Nhị thúc!

- Sư phụ!

Hai người trừng mắt Trương Tiểu Nhị, quát:

- Đừng gọi ta là nhị thúc!

- Ta không phải là sư phụ của ngươi!

Nhị thúc trừng mắt nói:

- Tiểu Nhị nếu ngươi thiếu tiền ta cho ngươi mượn, ngươi muốn mua phòng ta lấy tiền để dành cho ngươi. Nhưng ngươi xem nhị thúc thành cái gì? Kết phường người ngoài lừa gạt ta?

- Nghiệt đồ, nghiệt đồ!

............

......

...

Trương Tiểu Nhị quỳ xuống đất hỏi:

- Nhị thúc, sư phụ, các ngươi nói ta nên làm gì?

Nhị thúc trầm giọng nói:

- Ra ngoài kiếm linh thạch, chờ chúng ta mời được hảo hữu mua phòng thì giúp chúng ta trả nợ.

Trương Tiểu Nhị ủ rũ nói:

- Tuân lệnh!

Vốn chỉ cần trả một phần nợ tại sao bây giờ biến thành gấp bốn lần?

Trương Tiểu Nhị hoàn toàn tan vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.