Tiên Sinh, Xin Ngài Đừng Yêu Tôi!

Chương 54: Thân cận




Lúc Reece gọi điện thì Brody đang ở trong gian bếp căn hộ của Richard Mardson.

“Uống cà phê tươi nhé.” Rick nói và rót một ca cho Brody.

“Cám ơn anh. Cảnh sát bang chưa đến hay sao?”

“Họ đang trên đường đến. Cứ vào ngồi xuống đi.”

“Anh nói là không muốn nói chuyện cụ thể qua điện thoại.”

“Chuyện rắc rối, động chạm đến nhiều người.” Rick khuấy đường và kem mà Brody bỏ vào ly cà phê của anh có vẻ lúng túng. “Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, chả biết nói thế nào cả.”

Anh ta đi ra phòng khách ngồi vào chiếc ghế băng có lưng dựa còn Brody ngồi trên mép chiếc sofa bám đầy bụi. “Cám ơn cậu đã đến đây nên chúng ta có thể giữ kín chuyện này.”

“Không có gì. Tôi phải thông báo với anh là chúng tôi đã xác định được danh tính nạn nhân rồi. Đó là Deena Black ở thị trấn Jackson.”

Rick vươn người ra phía trước. “Sao cậu có thể kết luận như vậy?”

Brody uống một ngụm cà phê và nói. “Như vậy là chúng tôi đã đúng. Chúng tôi theo lời người ta mách khi thấy bức chân dung và tìm đến thị trấn Jackson.”

“Thật không phải khi để hai người phải đích thân đến đó mặc dù tôi cũng đã đến.” Rick lắc đầu, hai tay để trên đầu gối. Trước hết phải nói là tôi đã có lỗi với Reece. Tôi không tin cô ấy, không hề tin chút nào. Có lẽ vì thế mà tôi không làm hết trách nhiệm của mình. Tôi phải chịu trách nhiệm về việc này.”

“Nhưng bây giờ thì anh tin cô ấy rồi.”

Rick ngồi dựa lưng ra sau. “Đúng. Tôi tin là cô ấy đã nhìn thấy chuyện gì đó bên sông khi tôi nghi ngờ đó là Jane Doe, nhưng cô ấy lại không xác nhận và...”

“Có phải đó là Deena Black không?”

“Không, đó là một người ở Tucson. Hai gã đàn ông đi nhờ xe đã gây ra chuyện đó với cô ấy.”

“Như vậy là Reece lại đúng.”

“Phải nói là cô ấy đúng trong rất nhiều chuyện. Tôi rất ngạc nhiên khi cảnh sát liên bang liên lạc với tôi. Tôi nói chuyện với họ về những gì Reece nói cô ấy nhìn thấy. Tôi thực sự đã làm chuyện đó, đã kiểm tra những người mất tích. Nhưng... tôi đã không làm hết những việc mà đáng ra mình phải làm.”

“Và bây giờ?”

“Ừm.” Rick bối rối nhìn xuống. “Rất nhiều việc lẽ ra tôi phải làm, đã có thể làm và sẽ làm. Tôi gọi cậu đến đây để nói về chuyện này Brody ạ, bởi vì tôi nghĩ cậu nên là người biết đầu tiên. Cậu đã ở bên Reece trong suốt thời gian vừa qua còn chúng tôi thì không.”

“Cô ấy biết mình nhìn thấy gì,” Brody bắt đầu bực mình.

“Đúng, đúng thế.” Rick đứng dậy đi ra cửa sổ. “Không thể phủ nhận được. Thật đáng xấu hổ.”

“Lẽ ra cô ấy nên ở đây.” Brody nhấp thêm một ngụm cà phê. Anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

“Rồi cô ấy sẽ đến đây.”

“Anh phải nói cho tôi biết trước khi...” Có phải đó là giọng của anh không? Sao anh lại khàn khàn như người say thế này? Anh thấy căn phòng chao đảo và cố gắng đứng dậy. Phản xạ rất nhanh, anh lao đến chỗ Rick. “Đồ chó!”

“Tôi không thể làm gì khác được.” Khi Brody gục xuống Rick cúi xuống nhìn anh với vẻ hối tiếc thực sự. “Tôi không thể làm gì khác được.”

Reece gọi vào máy nhà và máy di động của Brody hàng chục lần nhưng đều không được. Lúc này trời đã tối. Cô muốn nghe giọng nói của anh, muốn nói với anh những gì cô biết.

Bây giờ thì cô đã biết.

Cô không thể nào tập trung làm việc được nữa.

“Cháu phải đi thôi cô Joanie ạ.”

“Lúc này đang là giờ cao điểm buổi tối. Và cô là đầu bếp đấy.”

“Cháu không gọi được cho anh Brody. Cháu có việc quan trọng.”

“Và tôi cũng không muốn nghe thêm chuyện lãng mạn khó chịu kia nữa.”

“Lần này không phải là chuyện gì lãng mạn cả.” Và cô cởi tạp dề. “Cháu xin lỗi, cháu thực sự xin lỗi nhưng cháu phải đi tìm anh ấy.”

“Nơi này không có cửa quay, cô ra đi sẽ không có đường quay lại đâu.”

“Cháu phải đi.” Để mặc Joanie càu nhàu cô vẫn đi ra. Mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, hồ nước trở thành màu xám trong lúc chạng vạng.

Cô tự trách mình đã dễ dãi để Brody đưa đi làm nên bây giờ phải chạy bộ về. Lúc đầu cô còn chạy chậm hi vọng sẽ thấy anh đèn xe của anh.

Có thể anh ấy đi đâu đó uống bia, hoặc thư giãn, hoặc cũgn có thể anh ấy đang tắm, hoặc đi dạo quanh nhà.

Anh ấy sẽ không sao. Cho dù ở đâu thì anh ấy cũng không sao cả.

Chả có chuyện gì mà cô phải hoảng hốt.

Nhưng có thể gọi điện cho ai được đây khi người phụ trách cao nhất của lực lượng cảnh sát thị trấn lại là tên giết người?

Cô sẽ gọi điện cho cảnh sát bang, đó là việc cô nên làm. Ngay sau khi nói chuyện với Brody cô sẽ gọi cho cảnh sát bang.

Ánh sáng mặt trời và mảng tối của mặt trăng. Rick Mardson đã mua cả hai chiếc vòng cổ đó, một chiếc tặng vợ và một chiếc tặng người tình. Anh ta chính là người quan hệ bất chính với Deena Black nhưng rất cẩn thận để không ai phát hiện ra hai người đi lại với nhau.

Và anh ta giết cô ấy. Đó là điều chắc chắn.

Anh ta chính là người có thể dễ dàng lẻn ra lẻn vào nhà của cô. Chả phải ai cũng nhìn thấy cảnh sát trưởng đi lại trong thị trấn hay sao? Anh ta biết làm thế nào để lấy được chìa khoá và đánh một chìa khoá khác cho mình. Hoặc nếu không thì anh ta cũng phải biết xoá dấu vết khi đột nhập vào nhà của cô.

Cô chạy chậm lại cố gắng hít thở lấy bình tĩnh. Có tiếng gì đó bì bõm dưới mặt hồ phía bãi cỏ. Và cô chạy lại mặc dù tim vẫn đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô sẽ vào nhà khoá cửa lại và thấy Brody ở trong đó.

Hơi thở cô tắc nghẹn lại khi thấy mấy bóng đen bên cạnh hồ nước khiến cô suýt hét lên. Đó chỉ là mấy con nai đang đi uống nước buổi tối.

Cô chạy vòng qua chúng, qua những hàng liễu, hàng thông rồi cuối cùng cũng đến lối rẽ vào căn hộ của Brody.

Xe của anh không đậu cạnh xe của cô và trong nhà tối om.

Cô lấy chiếc chìa khoá mà anh đưa cho và phải dựa vào cánh cửa mới mở được. Bước vào bóng tối còn khó hơn, khó hơn rất nhiều so với việc bỏ nó lại đằng sau.

“Sáu lần một là sáu.” Cô lại đếm trong khi tra chìa khoá vào ổ khoá. “Sáu lần hai mười hai.” Bước vào và cô lần tay lên tường bật công tắc điện.

“Sáu lần ba mười tám.” Cô vẫn đều đặn hít vào thở ra. “Sáu lần bốn hai mươi bốn.”

Cô khoá chặt cửa lại phía sau đứng dựa vào đó cho đến khi cơn sợ hãi nguôi đi phần nào.

“Không có nhà, nhưng anh sẽ trở về ngay thôi. Có thể anh để lại lời nhắn nào đó, mặc dù cô biết anh chả để lại lời nhắn bao giờ. Anh không quen làm thế, nhưng biết đâu lần này là một ngoại lệ.”

Vào bếp trước, cô quyết định. Cô sẽ kiểm tra nhà bếp trước. Cô bật đèn lên trước khi đi để xua tan bóng tối. Còn cà phê ở trong ấm và túi bánh quy cây vẫn mở để trên bệ bếp.

Ấm cà phê đã nguội lạnh, cô mở tủ lạnh kiểm tra. Anh đã uống cà phê, bia và côca cô la.

“Như vậy là anh chỉ ra ngoài làm gì đó thôi. Và có thể anh sẽ quay về rẽ qua đón mình. Mình thật ngớ ngẩn, hết sức ngớ ngẩn.

Cô lấy điện thoại trong bếp gọi lại vào máy di động của anh.

Có tiếng dừng xe.

“Ôi, lạy chúa. Cám ơn Chúa.” Cô quẳng điện thoại xuống chạy ra phòng ngoài. “Brody.” Reece mở cửa và thấy chiếc xe bán tải cỡ lớn của anh. “Anh Brody?” Cô gọi lại, giọng lạc đi vì sợ hãi. “Anh đi đâu thế? Em cần nói chuyện với anh.”

Chưa kịp nói hết lời cô đã lao ra. Lờ mờ có nắm tay của ai đó, cô thấy đau nhói và lại rơi vào bóng tối.

Tỉnh lại cô thấy hàm mình đau ê ẩm nhưng có một chiếc răng bị sâu. Rên rỉ cô đưa tay lên sờ cằm nhưng hai tay cô đã bị trói gập ra sau.

“Chỉ tạm thời trói cô thôi.” Rick lên tiếng. “Tôi không thích thú gì khi phải làm việc này nhưng đó là cách nhanh nhất tôi có thể.”

Reece cô giãy giụa, cảm thấy vô cùng hoảng hốt và bất lực.

“Cô bị trói rồi.” Rick thản nhiên nói trong khi mắt vẫn nhìn về phía trước để lái xe. “Tôi đã trói cổ tay cô rất cẩn thận, sẽ không đau mà cũng không để lại vết trầy xước nào trên da cả. Đó là cách tốt nhất. Cô sẽ bị bầm tím trên cằm nhưng người ta sẽ nghĩ là do cô ẩu đả với người khác thôi.”

“Brody đâu? Tại sao anh lại bắt tôi đi?”

“Cô muốn nói chuyện với Brody thì tôi đang đưa cô đến chỗ Brody đây.”

“Anh ấy...”

“Không sao cả. Tôi đã giữ lại những viên thuốc ngủ của cô và đã cho cậu ta uống liều lượng vừa đủ để cậu ta ngủ một vài giờ. Như thế cũng là khoảng thời gian rất dài rồi Reece ạ. Cậu ta là bạn tôi. Và lẽ ra tôi không nên làm thế này.”

“Người ta cho rằng tôi bị điên.” Mặc dù biết sẽ chẳng làm gì được, cô vẫn cố cựa quậy đôi tay đang bị trói của mình. “Nhưng anh thì chắc chắn là bị điên nếu anh trói tôi, bắt cóc và đưa tôi ra khỏi thị trấn như thế này.”

“Chúng ta đang đi xe của Brody, trời thì lại tối rồi. Bất kỳ ai nhìn thấy xe của Brody và thấy hai người trên xe họ sẽ nghĩ đó là cô và Brody. Họ chỉ nhìn thấy thế vì trong đầu họ vốn nghĩ như thế rồi. Vấn đề là ở chỗ đó. Tôi sẽ làm chuyện này rất đơn giản, nhanh chóng và làm hết khả năng của mình.”

“Anh đã giết Deena Black.”

“Tôi chỉ làm những gì tôi buộc phải làm chứ tôi không hề muốn. Cũng như bây giờ thôi.” Anh ta quay lại và bắt gặp ánh mắt cô. “Tôi đã làm rất nhiều việc, làm tất cả những gì tôi có thể nhưng cô ta không chịu nhượng bộ, cũng như cô.”

Anh ta lại chăm chú nhìn phía trước và cho xe rẽ về hướng căn hộ của mình. Tôi muốn cô im lặng và làm những gì tôi yêu cầu. Cô muốn chửi bởi, la hét, giãy giụa thì cứ việc. Không giải quyết được việc gì đâu. Nhưng cô càng hành động nhiều thì tôi càng làm đau Brody nhiều hơn. Chắc cô không muốn thế chứ?”

“Không.”

“Vậy cứ làm theo yêu cầu của tôi và mọi việc sẽ trở nên dễ dàng.” Anh ta dừng lại đi vòng sang phía cô và lên tiếng cảnh báo.

“Tôi cũng có thể động đến cô nếu tôi buộc phải làm như vậy. Tuỳ cô lựa chọn.”

“Tôi muốn gặp Brody.”

“Được thôi.” Rick nắm tay cô và lôi nhanh vào trong căn hộ. Anh ta đẩy cô vào trong, khoá cửa và bật đèn.

Brody đang bị trói vào một chiếc ghế ăn trong bếp, đầu gục xuống ngực. Reece khóc nấc lên lao đến chỗ anh và bị ngã ngay cạnh ghế.

“Anh Brody. Trời ơi, anh Brody.”

“Cậu ta không chết đâu, chỉ bị mê một lúc thôi.” Rick kiểm tra đồng hồ. “Sắp đến giờ cậu ta tỉnh lại rồi đấy. Khi cậu ta tỉnh lại chúng ta sẽ đi và giải quyết việc này.”

“Giải quyết gì?” Cô quay lại và bực mình khi thấy mình đang phải quỳ gối trước mặt anh ta. “Ông nghĩ rằng ông trốn được một vụ giết người thì ông có thể dễ dàng giết cả hai chúng tôi mà không ai biết sao? Lần này thì đừng hòng.”

“Giết hay tự sát gì đó thì còn tuỳ. Cô dụ dỗ cậu ta đến đây, rồi đưa cậu ta đến chỗ mà cô nói đã nhìn thấy vụ giết người đó. Cô gây mê cậu ta. Bình giữ nhiệt của cậu ta còn ở kia.” Anh ta hất đầu chỉ chiếc bàn bên cạnh chỗ Brody. “Cà phê trong đó được pha với thuốc ngủ của cô. Lọ đựng thuốc ngủ của cô sẽ nằm trong túi của chính cô khi chúng tôi phát hiện ra.”

“Tại sao tôi phải làm thế với Brody? Tại sao người ta lại tin rằng tôi làm tổn thương đến Brody?”

“Cô khống chế cậu ta, vấn đề là ở đó. Cô khống chế, gây mê để cậu ta không biết những gì cô làm. Cô bắn cậu ta rồi tự tử. Cô đánh cắp khẩu súng Joanie cất trong tủ. Sẽ có dấu vân tay của cô trên khẩu súng và nó còn nằm trên tay cô khi mọi việc xong xuôi. Đó là chứng cớ sống và hành động của cô sẽ góp phần chứng minh cho hành động đó.”

“Vớ vẩn, chỉ là hành động vớ vẩn. Tôi đã gọi cho cảnh sát bang và nói với họ về trường hợp của Deena Black.”

“Không, cô chưa hề gọi. Bây giờ tôi sẽ cởi trói cho cô và nếu cô chạy thì việc cô bị tấn công là không thể tránh khỏi. Tối sẽ tặng cho Brody một viên đạn vào đầu ngay lập tức, chắc cô không muốn điều đó xảy ra chứ?”

“Không, tôi sẽ không chạy. Ông nghĩ là tôi sẽ bỏ lại anh ấy hay sao?”

Anh ta đứng dậy. Đúng là con người rất kiên nhẫn và cẩn thận. Anh ta lấy chìa khoá và mở khoá cho cô. “Cô ngồi im ở đó.” Anh ta đặt tay lên khẩu súng bên hông như để răn đe cô. “Tôi không muốn gây thêm chuyện rắc rối và tôi cũng không muốn có thêm bất cứ vết bầm tím nào trên cổ tay chứng tỏ cô bị trói. Bây giờ thì xoa tay cho máu lưu thông đi. Làm ngay đi.”

Cánh tay cô đau nhói, cô run rẩy khi xoa cổ tay mình. “Tôi nói tôi đã gọi điện và báo cáo với cảnh sát liên bang về chuyện đó.”

“Có thể cô đã làm chuyện đó. Brody cũng đã đề cập chuyện đó khi cậu ta đến đây. Tôi gọi điện cho cậu ta nói là tôi đã nhận được thông tin từ cảnh sát bang về vụ giết người và bảo cậu ta đến đây gặp tôi, gặp họ để nắm thông tin cụ thể trước khi thực hiện vụ bắt giữ.”

Anh ta đến bàn cầm ly nước và viên thuốc. “Cô có muốn uống không?”

“Không bao giờ.”

“Đó là thuốc của cô đấy, nghe nói nó là thuốc chống cảm giác lo âu. Có thể nó sẽ giúp ích vì tôi muốn người ta phát hiện ra có chút thuốc kích thích trong máu của cô. Cô sẽ phải uống nó Reece ạ, nếu không tôi sẽ bắt cô uống.”

Cô cầm ly nước và viên thuốc.

Anh ta hài lòng ngồi bó gối. “Chúng ta chờ vài phút cho ngấm thuốc rồi sẽ bắt đầu. Tôi xin lỗi vì buộc phải làm chuyện này nhưng đó là sự thực. Brody từng là bạn của tôi và tôi cũng chẳng có ác ý gì với cô cả nhưng tôi phải bảo vệ gia đình tôi.”

“Ông có bảo vệ gia đình ông không khi đi lại với Deena Black?”

Mặt anh ta đanh lại nhưng vẫn gật đầu. “Tôi đã sai lầm, một sai lầm bình thường của con người. Tôi yêu vợ và con tôi. Đối với tôi không có gì quan trọng hơn họ cả. Nhưng con người ta còn có các nhu cầu khác, chỉ đơn giản thế thôi. Hai hoặc ba lần một năm tôi thực hiện nhu cầu đó của mình. Không có gì ảnh hưởng đến gia đình tôi. Tôi phải khẳng định rằng tôi là người chồng, người cha tốt hơn ai hết, tôi quan tâm chăm sóc họ tốt hơn ai hết.”

Anh ta tin vào chuyện đó. Có bao nhiêu người đã tự lừa dối mình khi cho rằng chuyện dối trá là việc làm đáng trân trọng?”

“Ông chăm sóc họ và chăm sóc cả Deena.”

“Một đêm duy nhất, chỉ có một đêm duy nhất, thế thôi. Việc làm đó của tôi so với mọi người thì có gì khác nhau? Đơn giản là chuyện tình dục. Đó là thứ mà đàn ông cần nhưng không muốn vợ mình làm chuyện đó. Chỉ là một đêm trong số rất nhiều đêm khác nhưng tôi không thể dừng lại được. Có cái gì đó đã ngấm vào tôi như một căn bệnh. Có những lúc tôi nghĩ tôi không thể bỏ mặc cô ấy, tôi nghĩ có lẽ đó là tình yêu, và tôi sẽ chăm sóc cho cả hai bên.”

“Cả công khai và giấu giếm.” Reece nói.

“Đúng thế.” Anh ta mỉm cười vô cùng sầu não. “Tôi dành cho Deena tất cả những gì có thể. Nhưng cô ta lại đòi hỏi nhiều hơn, cả những thứ mà tôi không thể đáp ứng được. Cô ta muốn tôi phải chia tay Debbie, chia tay con tôi. Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó, không bao giờ bỏ mặc vợ và các con tôi. Chúng tôi đã cãi nhau rất khủng khiếp và tôi tỉnh ngộ. Có thể nói tôi đã tỉnh ngộ sau một cơn mơ dài, đen tối. Tôi quyết định chấm dứt chuyện đó.”

“Nhưng cô ta không chấp nhận.” Tỉnh dậy đi anh Brody, tỉnh dậy đi và bảo em nên làm gì.

“Cô ta cứ gọi điện cho tôi, yêu cầu tôi phải cung cấp cho cô ta mười ngàn đô la nếu không cô ta sẽ nói với vợ tôi. Tôi đã nói với cô ta là tôi không có đủ khoản tiền đó. Cô ta nói nếu tôi muốn gia đình ấm êm thì phải tìm cho được khoản tiền đó. Cô thấy thế nào? Liệu tôi có thể nhẫn nhục được không?”

“Tôi nhìn thấy ông bên sông. Nhìn thấy ông giết cô ấy.”

“Tôi chỉ định thương lượng với cô ta. Tôi hẹn cô ta ra đó. Khi còn trong cơn mê muội kia tôi đã từng đưa cô ta đến đấy. Nhưng đến khi tôi không tài nào nói chuyện được với cô ta. Có lẽ cô phải uống hai viên.”

“Ông đưa cô ấy ra bờ sông.”

“Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô ta, thế thôi. Tôi không hề có ý định làm chuyện đó. Chúng tôi đi cùng với nhau và ra đến đó. Tôi đã nói với cô ta là tôi có thể thu xếp được hai ngàn và nếu chấp nhận thì cô ta phải rời khỏi bang Wyoming này. Tôi nói như vậy nhưng tôi biết sẽ chả có tác dụng gì cả. Một khi đã bỏ tiền ra thì rất khó có thể dừng lại. Cô ta nói không chấp nhận những khoản lẻ tẻ như thế mà tôi phải đưa cho cô ta cả cục. Tôi có thể rút khoản tiền dành cho các con tôi. Chả hiểu sao tôi lại nói với cô ta chúng tôi đã dành tiền cho các con tôi để chúng đi học đại học. Cô ta nói tôi phải rút khoản tiền đó ra và không phải là mười ngàn nữa. Hoặc là tôi phải bỏ ra hai mươi lăm ngàn hoặc là tôi sẽ mất tất cả - vợ, con, danh tiếng.”

“Tôi gọi cô ta là con điếm vì đúng như vậy, cô ta luôn là con người như thế. Và rồi cô ta lao tới tôi. Tôi đẩy cô ta ra nói rằng nên chấm dứt mọi chuyện ở đó nhưng cô ta lại lao vào tôi la hét. Cô đã chứng kiến toàn bộ rồi.”

“Đúng, tôi đã chứng kiến hết.”

“Cô ta định tấn công tôi, chửi tôi. Cho dù tôi đã trả cho cô ta bao nhiêu tiền đi nữa cô ta vẫn sẽ nói hết với Debbie, nói tất cả những gì tôi và cô ta từng làm với nhau. Tôi không còn nghe thấy cô ta nói gì nữa, đầu tôi như có ong đốt. Nhưng cô ta lại đang nằm dưới đất, bên dưới tôi và hai tay tôi đang nắm cổ họng cô ta. Tôi cứ thế xiết chặt tay cho đến khi không còn thấy tiếng ong vo vo trong đầu tôi nữa.

“Đúng là anh không còn sự lựa chọn nào.” Giọng Reece đã bình tĩnh trở lại. “Cô ta đẩy anh vào tình huống đó, tấn công và đe doạ anh. Anh phải bảo vệ chính mình và bảo vệ gia đình mình.” Reece hạ giọng tỏ ra thân thiện.

“Đúng, đúng thế. Cô ta chỉ là một giấc mơ thôi.”

“Lạy Chúa, tôi hiểu rồi. Cô ta dí súng vào đầu anh. Anh không làm điều gì sai trái cả anh Rick ạ. Anh chỉ làm những gì cần thiết phải làm. Nếu tôi biết trước những chuyện thế này thì tôi đã cho qua rồi.”

“Nhưng cô đã không cho qua bất chấp những gì tôi làm. Tất cả những gì tôi muôn là cô rời khỏi thị trấn. Cô ra đi và chăm lo cho cuộc sống của mình còn tôi chăm lo cho cuộc sống gia đình tôi.”

“Bây giờ thì tôi hiểu rồi. Tôi ủng hộ anh. Anh cứ để cho tôi và Brody đi và coi như không có chuyện gì xảy ra.”

“Tôi rất muốn như thế Reece ạ. Đó là sự thực của Chúa. Nhưng không thể thay đổi được nữa. Cô phải chấp nhận để bảo vệ những gì mình có. Thôi được, một viên thuốc như vậy là đủ rồi. Bây giờ tôi muốn cô rời khỏi cậu ta. Đến lúc tôi phải đánh thức cậu ta dậy rồi.”

“Nếu làm như vậy anh sẽ không xứng đáng với vợ và con anh.”

“Một khi mọi việc đã được giải quyết thì họ sẽ không biết gì cả.” Anh ta đi đến túm lưng và kéo cô ra khỏi chỗ Brody.

Khi anh ta quay vào Brody bất ngờ đứng bật dậy mang theo cả ghế. Anh lao thẳng vào người Rick và cả hai người đều ngã ra.

“Chạy đi.” Brody hét lên. “Chạy mau.”

Cô bỏ chạy thục mạng như không còn biết gì nữa, cô nghe theo anh như cỗ máy. Nhổ viên thuốc đang ngậm trong miệng cô đẩy cửa lao ra. Có tiếng trượt ngã, tiếng chửi rủa và tiếng gây gổ khi cô chạy ra đến bên ngoài.

Cô bỏ chạy và hét lên hoảng loạn trong đầu khi có tiếng súng nổ.

“Anh có nghe thấy không?” Linda-Gail nhỏm dậy. “Em thấy có tiếng súng nổ.”

“Anh chỉ nghe thấy tiếng thiên thần ca hát thôi.”

Cô cười và thọc tay vào sườn trêu anh. “Đúng, có cả tiếng đó nhưng em còn nghe thấy có tiếng ai đó bắn súng.”

“Làm gì có ai bắn súng trong khu rừng tận cùng của bang Wyoming này?” Lo lại nằm xuống thọc tay vào sườn trêu cô.

“Thôi mà, nếu không em sẽ... Đó, anh nghe thấy không? Có tiếng ai đó la hét.”

“Anh chưa nghe thấy gì ngoài tiếng trái tim anh muốn cầu xin thêm sự ngọt ngào từ em thôi. Tiếp tục đi em yêu...”

Lần này đến lượt Lo nhảy vọt ra khỏi giường khi nghe tiếng đập cửa bên ngoài. “Em ở yên đây.”

Reece lao vào và Lo chỉ kịp đưa tay che phần kín của mình hét lên. “Ối, lạy Chúa”

“Hắn đang giữ Brody, hắn đang giữ anh ấy. Hắn sẽ giết anh ấy.”

“Cái gì? Cái gì?”

“Giúp em với. Anh phải giúp em.”

“Kìa Reece.” Linda-Gail vội lấy mảnh vải che tạm thân mình chạy ra. “Chuyện quái gì xảy ra vậy?”

Không còn thời gian nữa rồi. Giờ này chắc Brody đang đổ máu, đang chết mất rồi. Cô thấy có khẩu súng trường để trên giá. “Có đạn không?”

“Đó là súng của ông nội anh. Chờ một chút.” Nhưng Reece ngay lập tức lao đến giá. Cô gạt chiếc nắp nhưng nó đã bị khoá. Không kiềm chế được Reece quay ra túm chiếc đèn hình con gấu đập vỡ tan tấm kính hộp giá súng.

“Trời ơi, mẹ anh sẽ giết cả hai chúng ta mất. Mặc dù Lo ngăn lại nhưng Reece vẫn nhấc khẩu súng lên xoay trong tay.”

Lo đứng như trời trồng. “Này, phải chú ý nòng súng chứ.”

“Gọi điện yêu cầu giúp đỡ, gọi cảnh sát bang đi.”

Bỏ mặc hai người Reece lao ra cửa.

Cô thầm cầu mong phản ứng của Lo có nghĩa là trong súng có đạn. Nếu như vậy cô sẽ tìm cách sử dụng. Nhưng giá cô không phải sử dụng nó thì tốt hơn.

Không phải nỗi sợ hãi nhưng cổ họng cô đau rát, không phải cô hoảng hốt mà trong lòng bứt rứt. Đó là cơn giận dữ đang sôi sục trong máu cô.

Lần này cô nhất định sẽ không nằm im bất lực nữa, nhất định không khi người cô yêu đang bị người ta kéo ra khỏi vòng tay cô, lần này thì nhất định không, không bao giờ.

Cô thấy Rick đang hét tên mình. Nước mắt giàn giụa khiến cô nhìn không rõ. Brody đã không ngăn cản được hắn.

Vì vậy cô dừng lại, nhắm chặt mắt bắt mình phải suy nghĩ. Cô không thể chạy thẳng lại căn hộ đó. Hắn sẽ nghe thấy và nhìn thấy cô. Và hắn sẽ giết cô. Thậm chí hắn còn giết cả Lo và Linda-Gail.

Phải đi vòng. Cô có thể làm việc đó. Hắn sẽ nghĩ cô vẫn đang bỏ chạy hay trốn ở đâu đó. Hắn sẽ không ngờ cô dám quay lại đấu với hắn.

“Chẳng có chỗ nào mày có thể trốn được đâu Reece ạ.” Hắn hét lên. “Ở đâu tao cũng tìm ra. Đây là mảnh đất của tao, thế giới của tao. Tao sẽ dễ dàng tìm ra mày như đi trên đường phố Angle”s Fist. Mày có muốn tao giết Brody ngay ở đây không? Có phải đó là điều mày muốn không? Mày có muốn tao găm một viên đạn vào đầu nó khi mày cứ ở đó mà trốn như mày đã từng làm ở Boston không? Liệu mày có thể chấp nhận việc đó một lần nữa không?”

Ngay trước cửa căn hộ Rick kéo lê Brody đi trong khi người anh đầy máu. Hắn dí súng vào đầu anh đe doạ. “Gọi nó lại đây.”

“Không đời nào.” Trái tim Brody thắt lại khi họng súng dí mạnh vào thái dương anh. “Suy nghĩ lại đi Rick. Liệu mày có thể làm thế với người mày yêu không? Mày giết người để bảo vệ người mày yêu. Liệu mày có sẵn sàng chết vì cô ấy không?”

“Mày mới chỉ biết nó vài tháng và mày muốn chết vì nó phải không?”

“Chỉ mất một phút thôi. Khi nào biết thì sẽ biết. Cô ấy là tất cả của tao. Bóp cò đi nếu đó là việc mày phải làm. Nhưng làm như thế sẽ có hại cho mày đấy. Đó là khẩu súng của mày chứ không phải súng của Joanie đâu. Làm sao mày có thể đổ tội cho Reece giết tao bằng khẩu súng công vụ của mày?”

“Được, tao sẽ điều chỉnh. Rồi đâu sẽ vào đó thôi. Gọi nó lại đây.”

“Em có nghe anh nói không Reece? Brody hét thật to. “Nếu nghe thấy em cứ chạy đi.”

Rick đá anh ngã gục xuống, người anh đè lên cánh tay đang bị viên đạn găm vào. Anh la lên đau đớn.

“Tao không còn sự lựa chọn nào khác.” Hắn nói với Brody nhưng mặt đã tái nhợt đầy mồ hôi. “Rất xin lỗi.”

Hắn nhấc súng lên.

Cố giữ không cho mình run rẩy, Reece kê khẩu súng trường lên vai. Cô hít thở thật sâu, nín thở và bóp cò.

Tiếng nổ như trái bom. Hình như khẩu súng nổ ngay trên tay khi nó giật vào người cô. Cô ngã ngược ra sau. Nhưng cũng chính nhờ thế mà viên đạn từ khẩu súng của Rick bay vọt qua đầu cô.

Nhưng cô vẫn lồm cồm bò dậy và thấy hai người đang vật lộn giằng co khẩu súng với nhau.

“Dừng lại.” Reece lao đến. “Dừng lại, dừng lại ngay.” Cô dí họng khẩu súng trường vào đầu Rick. “Dừng lại ngay.”

“Cứ giữ như thế đi cô bé mảnh mai.” Brody hổn hển. Anh nhích tay để giữ khẩu súng chặt hơn. Rick bất ngờ xoay sang đạp Reece ngã xuống. Hắn định dí khẩu súng vào thái dương kết liễu đời mình nhưng Brody đã kịp thoi quả đấm vào mặt hắn.

“Không dễ dàng như thế đâu.” Anh bò sang lấy khẩu súng vừa rơi ra khỏi tay Rick. “Chĩa súng ra chỗ khác đi.” Brody nói với Reece.

Cô vẫn ngồi im, hai tay nắm chặt khẩu súng. “Em đã bỏ chạy.”

“Đúng. Như thế là khôn đấy.”

“Nhưng em đã không chạy đi mất.”

Rất mệt, đau đớn và choáng váng, Brody ngồi xuống cạnh cô. “Đúng, em đã không đi.”

Lo và Linda-Gail xuất hiện. Người thì chỉ kịp mặc mỗi chiếc quần bò, người thì chỉ quấn khăn trên mình. “Chuyện quái xảy ra thế này?” Lo hỏi lớn. “Ôi trời ơi, Brody, anh bị bắn à?”

“Đúng.” Anh đặt tay lên vết thương nhìn lòng bàn tay ướt đỏ trước khi ngước lên nhìn Reece. “Chúng ta có điểm tương đồng rồi.”

Giữa họ, Rick nằm im hai tay che mặt khóc nức nở.

Đến sáng, Reece dìu Brody ra khỏi xe. “Lẽ ra anh nên ở lại viện thêm một hai ngày.”

“Anh thà cầm chiếc bô tự đập vào đầu mình còn hơn. Nhưng cả hai việc đó anh đều không thích. Hơn nữa, em có thấy khuôn mặt của cô y tá đó không? Mặt cô ta như chó bun vậy, kinh khủng.”

“Vậy thì anh phải làm đúng như những gì bác sĩ dặn. Anh có thể nằm trên giường hoặc ngồi ghế sofa cũng được.”

“Em sẽ ở đâu?”

“Em sẽ ở trong bếp. Nhưng anh không được uống cà phê đâu.”

“Cô bé mảnh mai này, anh có thể bỏ cà phê cũng được.”

Đôi môi cô run rẩy nhưng cô không để bật ra tiếng khóc. “Em sẽ pha cho anh ly trà và làm món trứng bác thật mềm cho anh. Anh nằm giường hay ngồi ở ghế?”

“Anh muốn ngồi trong bếp xem em nấu, như thế anh sẽ quên được cơn đau.”

“Anh sẽ không thấy đau nếu anh uống thuốc.”

“Anh nghĩ anh sẽ không uống thuốc cả đời luôn. Anh thấy như đang quay lại căn hộ của Rick. Anh nghe thấy em và hắn nói chuyện nhưng lúc đầu anh không nghe rõ lắm. Anh chỉ còn biết giả vờ và hi vọng sẽ có cơ hội hạ gục hắn.”

“Trong lúc anh bị trói vào ghế, đáng lẽ hắn đã có thể giết anh rồi.”

“Đúng ra hắn đã có thể giết cả hai chúng ta.” Brody đính chính. “Nếu em chạy như rùa.” Anh thở dài khi cô ngồi xuống ghế trong bếp. “Một đêm thật khủng khiếp đúng không Reece?” Cô vẫn im lặng ngồi quay lưng về phía anh.

Cô bắt đầu kể. “Lúc đầu em chỉ nghĩ sẽ chạy đi và lẩn trốn. Nhưng sau đó em thay đổi quyết định. Em cũng chẳng biết từ khi nào. Em chỉ biết sẽ chạy đi tìm cái gì đó để anh chống lại hắn. Và em đã làm cặp tình nhân thập kỷ Linda-Gail và Lo sợ hãi.”

“Họ sẽ có cái để nói chuyện với con cái sau này.”

“Vâng.” Cô đun nước pha trà và lấy chiếc xoong nhỏ ra.

“Em nhận ra sự việc trước anh. Anh là nhà văn chuyên viết những chuyện li kỳ nhưng cô đầu bếp lại là người khám phá ra vụ án. Anh chỉ làm theo thôi.”

Anh sẽ không bao giờ quên được lúc anh lờ mờ tỉnh cơn mê vì thuốc và nghe thấy giọng cô. Anh sẽ không bao giờ quên nỗi sợ hãi đó. “Anh tham gia vào chuyện này suýt làm em bị hắn giết.”

“Không, hắn muốn giết em. Anh tham gia vào chỉ vì anh là bạn của hắn.”

“Đúng.”

Cô lấy bơ thái một lát bỏ vào xoong. “Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Debbie và bọn trẻ kia. Làm sao họ có thể vượt qua được chuyện này. Mọi thứ sẽ thay đổi với họ.”

“Có lẽ thế. Dù sao thì biết điều đó vẫn hơn đúng không?”

“Có lẽ thế. Dù sao thì đó cũng là điều nên nghĩ tới trong ngày mới.” Cô đập trứng và chuẩn bị cùng với thì là tươi và hạt tiêu. “Hắn tin vào tất cả những gì hắn nói rằng hắn bảo vệ họ, hắn buộc phải làm những gì cần làm, rằng Deena Black không cho hắn sẽ lựa chọn nào khác, và hắn vẫn là người đàn ông tốt.”

“Một phần thôi. Còn một phần hắn bán cho quỷ dữ rồi. Hắn đáng phải gánh chịu hậu quả như vậy và Deena Black cũng thế.”

“Hắn giết cô ấy, chôn xác, xoá hết dấu vết và dấu xe của cô ấy cho đến khi có thể dùng nó và đi về nhà cô ấy lấy đồ - cũng là hành động xoá dấu vết. Hắn làm tất cả những việc đó rất lạnh lùng ngày cả khi chúng ta gọi điện cho hắn và báo cáo những gì em nhìn thấy.”

“Nếu hắn không tìm cách làm em sợ hãi và nghi ngờ bản thân mình thì có thể mọi việc sẽ qua đi.”

“Nếu anh không tin em thì có thể chuyện đó cũng bị quên lãng. Nhưng em nghĩ vượt qua được chuyện này coi như em đã tự kéo mình lên khỏi bờ vực thẳm mà em đang bị trượt xuống.” Cô bỏ trứng ra đĩa đặt trước mặt anh và đến ôm đầu anh.

“Em sẽ xuống đó với anh, anh Brody ạ.. Nếu hắn giết anh, em sẽ đi cùng anh.” Cô cúi xuống hôn anh. “Vì vậy, cám ơn anh đã còn sống và bây giờ thì anh ăn trứng đi.”

Cô quay ra pha nốt ly trà.

“Cò một bờ vực khác dành cho anh. Em có biết không?”

“Có.”

“Thế thì tại sao em không đẩy?”

“Đẩy cái gì?”

“Đẩy anh xuống đó. Em yêu anh – liệu anh có được phép nói thế không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Chúng ta vừa cùng nhau thoát chết, có thể em sẽ nghe thấy anh nói gì đó là anh sẵn sàng chết vì em. Vậy sao em không đẩy anh vào cái chết đó đi?”

“Em không muốn phải xô đẩy gì cả. Như thế này là được rồi.” Cô đặt đĩa trứng lên và nhướng mày ngạc nhiên khi có tiếng gõ cửa. “Đó, chúng ta sẽ có rất nhiều khách đấy. Rất nhiều câu hỏi, rất nhiều người muốn biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Không có gì lớn cả. Không, anh không cần phải làm việc này.” Brody nắm tay cô giữ lại khi Reece định đứng lên ra mở cửa. “Anh đang chờ đợi một chuyện.”

“Anh phải nghỉ ngơi chứ.”

“Anh có thể đi ra cửa được. Em uống ly trà đi, anh sẽ ăn trứng và uống côcacôla.”

Cô lắc đầu khi anh đỉ ra nhưng vẫn chiều theo ý anh. Cô lấy thêm một chiếc ly bỏ đá và lấy lon côcacôla ra. Sau khi rót côcacôla vào ly cho anh cô cầm ly trà anh không dùng.

Chưa kịp đưa lên môi thì anh quay lại trên tay ôm một bó hoa tulip.

“Em không nói thích màu gì nên anh mua tất cả các loại.”

“Ôi!”

“Loại hoa yêu thích của em đúng không?”

“Vâng, nhưng ở đâu vậy anh?”

“Anh gọi cho cô Joanie. Nếu cần gì em cứ gọi và cô ấy sẽ phục vụ em. Em có thích không?”

“Em rất thích.” Cô mỉm cười thật tươi khi ôm bó hoa và ghé sát mặt vào đó. “Hoa rất đẹp, đơn giản nhưng lại ngọt ngào. Như ánh sáng cầu vồng sau cơn bão lớn.”

“Cơn bão khỉ gió. Anh thích em là cầu vồng.”

“Cả hai chúng ta. Cô ngẩng mặt cười rất tươi. “Vậy anh có đuổi em đi không?”

Cô giật mình, tim ngừng đập khi không thấy anh nói gì.

“Anh sẽ mua căn hộ này.”

“Vậy sao?”

“Anh sẽ nói chuyện với cô Joanie. Nhưng anh tin vào khả năng thuyết phục của mình. Em cũng sẽ góp phần thuyết phục cô ấy. Chúng ta sẽ có phòng làm việc to hơn, có thêm tầng. Anh sẽ kê hai ghế ở tầng trên và chúng ta sẽ cùng ngồi ngắm hoa tulip đúng không?”

“Vâng.”

“Em sẽ nấu ăn trong bếp, sẽ làm việc của em, sẽ toàn quyền sử dụng căn bếp. Em sẽ viết sách hay làm bất cứ việc gì em thích. Nhưng em sẽ phải ở lại và sớm hay muộn thì chúng ta cũng sẽ hợp pháp hoá việc đó.”

“Vậy sao?”

“Em có yêu anh không?”

“Có, có. Em có.”

“Vậy thì anh cũng yêu đáp lại em ngay. Có được không?”

Cô giật mình. “Nghĩa là sao?”

Anh vòng tay ra sau đầu kéo cô lại gần và hai người hôn nhau khi những bông hoa tulip đang nở rộ giữa họ. “Anh sẽ ở nơi nào anh thích. Còn em?”

“Ở đúng nơi.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Đúng nơi em muốn.”

“Có nghĩa là em sẽ ngồi trên tầng thượng với anh, chúng ta sẽ ngắm mặt hồ và những ngon núi dưới đó phải không?”

“Em rất thích, anh Brody.” Cô nép vào người anh. “Em rất thích.”

“Anh và em, hai chúng ta sẽ biến nó thành hiện thực.” Anh lui người ra. “Còn bây giờ thì em nên làm gì đó với những bông hoa kia đi. Sau đó lấy dĩa ra chúng ta sẽ cùng ăn trứng.”

Buổi sáng như rực rỡ hơn với những dấu hiệu của mùa hè sắp đến và sau đó sẽ là mùa thu. Họ cùng ngồi trong bếp ăn món trứng đã nguội lạnh, trên bàn là một bình hoa tulip màu bảy sắc cầu vồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.