Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 43




“Hơn năm mươi đường…”

Mép miệng của Tiết Dã không ngừng co giật, ông ta thật sự không dám tin vào mắt mình, cho đến giờ này, ông ta vẫn đứng ở đây đợi Thanh Lâm luyện đan.

Ông ta đã từng nghĩ dựa vào hỏa diễm màu vàng lớn mạnh của Thanh Lâm, đan dược được luyện chế ra sẽ không chỉ có một viên, nhưng ông ta cảm nhận được nhiều nhất cũng chỉ là hai viên, xét cho cùng cho dù là trình độ luyện đan của Đan tôn đạt đến tạo cực đỉnh phong đó thì cũng chỉ có thể luyện chế ra ba viên hoặc cũng có thể nhiều hơn những lời đồn này, nhưng ông ta chưa từng nghe qua. 

Và Thanh Lâm, chỉ vỏn vẹn một ngày là có thể hoàn toàn lĩnh ngộ phương pháp luyện đan này, vả lại một lần ra lò là cho ra lò bốn viên!

Đây không phải là trọng điểm, điều quan trọng nhất là đan dược của Thanh Lâm, mỗi một viên đều có năm mươi đường Đan mạch và mỗi một đường Đan mạch đều là màu vàng!

“Yêu nghiệt… đúng là yêu nghiệt…” Tiết Dã lẩm bẩm. 

Thanh Lâm không thèm để ý đến ông ta, im lặng hồi lâu, lấy một viên đan dược ra xem, rồi không nói một lời, trực tiếp bỏ vào miệng cậu.

“Đùng!”

Giống như dòng sông của sông Giang, trong lúc mà đan dược đó đi vào trong cơ thể liền bộc phát ra một nguồn linh lực rất nồng, loại linh lực này không thể so sánh được với Đan anh chi dược mà Đan tôn từng cho cậu, nhưng so với những Đan mạch chi dược bình thường khác thì không biết đã mạnh hơn gấp bao nhiêu lần! 

Trong linh lực này, kèm theo nhiệt độ cực kỳ nóng, giống như muốn dung hòa với Thanh Lâm, cơ thể bên ngoài của cậu không ngừng thải ra tạp chất màu đen, giống như là tích tụ rất nhiều bụi bẩn.

Và cũng vào lúc này, toàn thân Thanh Lâm lấp lánh ánh sáng màu đỏ, trong lúc cơ thể cậu căng lên, cơ thể cậu lại bắt đầu từ từ căng lên, căng nát cả quần áo, biến thành một người khổng lồ cao tới hai trượng.

Tiết Dã ngơ ngác ra, trong lòng ông ta vô cùng kinh hãi, khó có thể đoán ra được Thanh Lâm đã tu luyện công pháp gì, cái thân thể to lớn mạnh mẽ ấy đã truyền cho thị giác của ông ta một loại lực công kích vô cùng mạnh mẽ, khiến ông ta không hề do dự mà nghĩ rằng, nếu với trình độ này của Thanh Lâm, chỉ cần một cú thì có thể hoàn toàn giết chết ông ta! 

Trên thực tế thì là như thế, loại biến hóa này, Thanh Lâm cũng không hề ngờ tới, khi cơ thể của cậu phồng lên, mái tóc tím bay phất phơ của cậu, ấn đường của cậu sáng lấp lánh ánh sáng màu vàng, cậu cảm thấy giống như có Tinh Thần đang muốn bay ra ngoài vậy.

Thế nhưng, Tinh Thần này ẩn giấu rất kỹ, không thể thấy rõ, giống như một nhánh cây nhỏ mới mọc ra, cần phải qua một thời gian dài mới có thể hoàn toàn trở thành một cây cổ thụ.

Vào một lúc nào đó, Thanh Lâm đột nhiên mở mắt ra, không phải là để nói chuyện mà là tiếp tục lấy ra một viên đan dược, bỏ vào miệng. 

Đan dược này vang lên một tiếng “đùng”, toàn bộ tinh lực đều bay về phía ấn đường của cậu, Tinh Thần đó xoay chuyển, giống như muốn thoát ra gông xiềng, muốn hoàn toàn biến thành ảo ảnh bay ra.

Và cũng vào lúc này, Đại Đế lục xoay chuyển điên cuồng, toàn bộ linh khí của Đông sơn đều bay đến, trời đất âm u, một cơn lốc xoáy lớn xuất hiện, giống như muốn cuốn người vào trong đó, một nguồn tinh lực mạnh mẽ từ lốc xoáy đó rót xuồng, rồi trực tiếp bay vào ấn đường của Thanh Lâm.

Dưới sự chuyển động của linh khí này, Tinh Thần ở ấn đường của Thanh Lâm càng ngày càng sáng, càng ngày càng rõ ràng. 

“Đây chẳng lẽ là đang đột phá sao…”

Tiết Dã hoàn toàn ngớ người ra, ông ta đã nhìn thấy qua cảnh đột phá của kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên, vả lại ông ta cũng đột phá từ kỳ đầu cảnh giới Cố Nguyên, nhưng ông ta chưa từng thấy qua cảnh đột phá như thế này!

Quả thật rất kinh khủng, trời đất giống như sắp bị huỷ diệt, toàn bộ linh khí của Thiên Bình tông đều hội tụ ở đây, ông ta thậm chí cảm thấy xung quanh người ông ta cũng bắt đầu dính lại, giống như bị giam cầm lại vậy. 

“Còn chưa đủ!”

Thanh Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu thâm sâu, từ lốc xoáy mới sinh ra này, giống như có thể thấy được có một đôi mắt đang chăm chú nhìn cậu.

Đó là Thiên kiếp. 

Trong khoảnh khắc này, trong lòng của Thanh Lâm đột nhiên hiểu ra, lần đột phá này của cậu sẽ không giống như cảnh giới Cố Nguyên bình thường hoặc có thể nói là không giống như một người nào trong toàn bộ giới bản đồ này.

Thiên kiếp đó, chính là muốn đối phó với cậu, sau lần đột phá này, thực lực của cậu nhất định sẽ tăng lên mạnh mẽ đến nổi không thể tưởng tượng được và nhất định sẽ thu hút sự chú ý của thiên kiếp.

Nhưng cậu không hề có một chút do dự gì, trong thời khắc cậu ngước đầu lên, bàn tay cậu liền mở ra, lại một viên đan dược xuất hiện rồi cậu trực tiếp nuốt viên đan đó vào trong miệng. 

“Thiên kiếp thì đã sao nào, Thanh Lâm ta có thể vượt qua một lần thì sẽ có thể vượt qua lần thứ hai, lần thứ ba… Đợi khi ta mạnh lên, ta sẽ nuốt chửng ngươi!”

Sau khi viên đan dược đó đi vào trong cơ thể, ấn đường của Thanh Lâm đột nhiên đau nhói, giống như bị kim chích, Tinh Thần đó đã hoàn toàn ngưng tụ ra!

Và càng vào lúc này đây, sau khi Thanh Lâm biến thành một cơ thể cao hơn hai trượng to lớn, có một hư ảnh cao gần mười trượng biến thành ảo ảnh đi ra! 

“Hư ảnh Đế Thần!”

Trong Đan điền, đôi mắt Đế Linh đột nhiên trừng lên, hắn đã thấy được trên người của Thanh Lâm ẩn chứa rất nhiều điều mà bản thân hắn không thể nghĩ đến, nhưng hắn hoàn toàn không thể quen với nó được và hắn vẫn rất kinh ngạc.

“Không hổ danh là Thánh tử của tộc ta, chỉ là một cảnh giới nhỏ của tinh cầu phế thải này thì đã xuất hiện hư ảnh của Đế Thần, ha ha ha, tộc Đế Thần ta, nhất định sẽ xưng bá thiên hạ ở bản đồ Tinh Thiên này!” 

Hắn cười lớn, Thanh Lâm cũng không thèm để ý đến hắn, bởi vì vào lúc này đây, cậu vẫn đang đột phá trung kỳ cảnh giới Cố Nguyên, trong lúc đột phá đó, lốc xoáy trên bầu trời cậu đột nhiên bị cuốn đi, một bàn tay to lớn như máu tươi đột nhiên thò ra.

“Rời khỏi chỗ này!” Thanh Lâm quay đầu lại, quát lớn với Tiết Dã.

Toàn thân của Tiết Dã run lên, chuyện này đã vượt quá xa sự tưởng tượng của ông ta, từ khi bàn tay lớn đó thò ra, ông ta đã cảm nhận được một luồn hơi thở có tính hủy diệt mạnh mẽ, chỉ luồn hơi thở này thôi đã khiến cho toàn thân của ông ta run rẩy, giống như muốn ngã quỵ vậy. 

Với tiếng quát lớn của Thanh Lâm lúc này, ông ta đâu còn dám do dự, lập tức quay đầu bỏ đi.

Và cũng vào lúc này, Thanh Lâm đứng thẳng người, lộ ra vẻ không chịu khuất phục, đôi mắt tràn đầy vẻ kiên cường, tiến lên một bước, không những không lùi mà còn trực tiếp bay đến bàn tay lớn màu đỏ đó!

Cảnh tượng này thật kinh người, nhưng so với bàn tay lớn đó, bóng hình cao hai trượng của Thanh Lâm vẫn trở nên vô cùng nhỏ bé, nhưng trong tình huống này, cậu vẫn xông lên giống như con thiêu thân bay vào lửa, Tiết Dã đứng ở phía xa quan sát, trong lòng ông ta chấn động đến nổi không thể diễn tả được. 

“Gào!”

Và cũng vào lúc này, hư ảnh cao mười trượng phía sau Thanh Lâm đột nhiên ngẩng đầu lên, rầm lên một tiếng, miệng mở lớn ra, rồi bay về phía bàn tay lớn đó nuốt chửng.

“Thiên kiếp chi lôi, Thanh mỗ đã sớm luyện chế thành thuộc tính của bản thân, ngươi xuất hiện thì đã sao nào, chỉ là giúp Thanh mỗ gia tăng thêm thực lực thôi!” 

Ánh mắt của Thanh Lâm lấp lánh, trong tiếng hừ lạnh lùng, Đại Đế lục xoay chuyển điên cuồng, cũng vào giây phút này, linh khí nồng đậm xung quanh hoàn toàn vỡ ra, Tinh Thần trên ấn đường của cậu lóe sáng lấp lánh, hư ảnh Đế Thần đó, liền cắn một cái vào ngón cái của bàn tay lớn màu đỏ đó.

Giống như con kiến cắn tay vậy, kiểu nuốt chửng này, hoàn toàn không hề uy hiếp đối với bàn tay lớn do Thiên kiếp chi lôi tích tụ thành, Đại Đế lục vận chuyển đến cực điểm, bàn tay màu đỏ đó thu nhỏ lại bằng một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, giống như là đang hấp thu tinh hoa vậy.

Và cùng lúc này, trong cơ thể của Thanh Lâm nổ vang, vô số ánh sáng màu đỏ bay ra, muốn tùy ý tung ra, nhưng Thanh Lâm cố kiềm chế lại, khiến cho Thiên kiếp chi lôi lúc nãy bắt đầu dung hợp với nó. 

“Thiên kiếp, Thanh mỗ biết ngươi có linh tính, nếu không thì sao giống như người vậy mà đuổi giết Thanh mỗ!”

“Nhưng Thanh mỗ không sợ ngươi, ngươi muốn diệt ta thì ta cho ngươi đến diệt!”

Giọng nói bình tĩnh lạnh lùng của Thanh Lâm truyền khắp bốn phía, vô số bóng người vội vàng nhảy ra và trên khuôn mặt của bọn họ đều tràn đầy nỗi kinh sợ và hoảng hốt. 

Bọn họ nhìn thấy bàn tay màu đỏ đó, rồi nhìn thân hình giống như con kiến của Thanh Lâm, trong đôi mắt của bọn họ đều lộ rõ vẻ mặt không dám tin đó sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.