Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 42




Con ngươi của Tiết Dã co lại, trong lòng chấn động, lùi về sau vài bước, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Ông ta chưa từng thấy qua Đan tôn và Thánh mẫu ra tay, nhưng Hoá Phụng Thiên hỏa và Thiên Địa Thần hỏa thì ông ta cũng chỉ nghe nói qua từ miệng của người khác, còn loại hỏa này của Thanh Lâm thì ông ta càng chưa từng thấy qua!

Đan sư của Thiên Bình tông, ngoại trừ Đan tôn ra, cũng đều sử dụng Địa hỏa, cho dù là Bạch phẩm, Hồng phẩm, hoặc là Thanh phẩm, cũng đều sử dụng Địa hoả, chỉ là cấp bậc Đan sư càng cao thì khống chế Địa hỏa càng tốt và những đan dược luyện chế ra, so với các Đan sư khác mà nói, hiệu quả không biết gấp bao nhiêu lần. 

Đương nhiên, loại Địa hỏa này có thể bảo tồn, Thiên Bình tông có phương pháp bảo tồn đặc biệt, có thể cung cấp cho các Đan sư khi ra ngoài.

Luyện chế đan dược, ngoại trừ loại hỏa này, ở những nơi khác của Đông Thắng tinh, cũng không phải là không luyện chế được, với tư cách là một Đan sư, dưới một số tình huống, cũng đều có nguyên lực thuộc tính hỏa và đây cũng là một điểm chí mạng.

“Ngươi, đây là…” Tiết Dã nhìn ngọn lửa màu vàng đó giống như muốn thiêu đốt không gian thành tro bụi, trong lòng liền dâng lên một cảm giác không dám tin đây là sự thật. 

Ông ta không dám tin loại hỏa này là cùng đẳng cấp với Thiên Địa Thần hoả, Hoá Phụng Thiên hoả, bởi vì người nắm giữ loại hỏa này, đều là những người có tiếng tăm vang dội trong thiên hạ của toàn bộ cảnh vực Đông Thiên, tuổi tác như Thanh Lâm thì sao lại có thể có nó được!

Đột nhiên, cơ thể của Tiết Dã rung lên một cái, giống như là nghĩ ra cái gì đó, rồi nói: “Trước đó có một cuộc tỷ thí thăng cấp của đệ tử Võ đạo, có một người đã làm kinh động các tông, tỏa ra rất nhiều ánh sáng màu xanh, vả lại trong vòng loại thứ hai, khi kiểm tra thiên phú về Đan đạo, chẳng lẽ người đó… chính là ngươi sao?”

Ông ta nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, thở gấp, trong lòng càng phức tạp hơn. 

Khi người đó phát ra rất nhiều ánh sáng màu xanh, ông ta đã sớm nhận định rằng loại người này, sau này nhất định sẽ đứng ở vị trí cao nhất, thậm chí sẽ vượt qua Đan tôn, trở thành người đứng đầu trong giới Đan sư.

Bởi vì lúc trước ngay cả Đan tôn cũng không đáng sợ đến như vậy!

Và trong phút cuối, ở phía sau cậu ta xuất hiện mặt trời, so với việc được điểm xuyến bởi ánh sáng màu xanh thì mặt trời này càng khiến cho các tông môn kinh ngạc, khiến cho toàn bộ đệ tử của Đan vực chấn động, liền đi lên kiểm tra. 

Nhưng đáng tiếc rằng, người này phản ứng rất nhanh, mặt trời biến mất, ánh sáng màu xanh không thấy, khiến người khác tìm kiếm cũng trở nên khó khăn.

Ở trong lòng của Tiết Dã, ông ta cũng đã từng đoán qua rất nhiều người, nhưng ông ta tuyệt đối chưa từng nghĩ đến là Thanh Lâm và cũng có thể nói là hoàn toàn không ngờ rằng, tuổi còn nhỏ vậy mà thực lực đã ghê gớm như thế!

Nếu Thanh Lâm thật sự gật đầu đồng ý, nếu như những lời nói của Thanh Lâm không phải là giả thì Tiết Dã nhất định sẽ bị kinh sợ đến mức hộc máu. 

Bởi vì trong mắt của ông ta thằng nhóc này, mai sau nhất định sẽ trở thành cao thủ mạnh nhất, nhưng vào lúc này đây ông ta lại hướng dẫn cậu luyện đan, lúc trước, bản thân ông ta còn bị cậu dạy dỗ qua!

Ông ta nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, khuôn mặt không có một chút cảm xúc của Thanh Lâm càng ngày càng lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên, dưới mái tóc màu tím của cậu, càng ngày càng trở nên yêu mị.

Thế nhưng, Thanh Lâm không hề trả lời mà là dựa theo phương pháp chỉ dẫn của Tiết Dã, bắt đầu luyện đan. 

Tiết Dã đành chịu, nhưng trong lòng ông ta đã có chút sợ hãi Thanh Lâm.

Không thể không nói rằng, thiên phú về Đan đạo của Thanh Lâm quả thực rất mạnh, thiên phú sẽ giúp cậu tỉnh ngộ, lần này là lần thứ hai luyện đan và trải qua hai tiếng đồng hồ, trong mắt của Tiết Dã, sự kiểm soát Địa hỏa của cậu đã đạt đến trình độ ngưng tụ đan dược.

“Ngưng!” 

Thanh Lâm lạnh lùng quát lớn, bàn tay cậu vỗ một cái vào Địa hỏa, rồi hỏa diệm đó lập tức mất đi.

“Ngươi làm cái gì thế?” Tiết Dã trừng cậu một cái, ông ta tưởng rằng Thanh Lâm làm sai bước, nhưng đột nhiên ông ta nghĩ lại, Thanh Lâm có hỏa diễm màu vàng đó.

“Đùng!” 

Và cũng vào lúc này, một luồng ánh sáng màu vàng xuất hiện trong bàn tay của Thanh Lâm, ánh sáng màu vàng này giống như luồng ánh sáng màu mặt trời chiếu xuống vậy, nhưng lúc mà ánh sáng này xuất hiện, ánh sáng vàng đó giống như không chịu nổi, liền lập tức nổ tung ra!

Tiết Dã ngây người ra, trong đôi mắt của ông, Thiên Bình tông biến mất, lò luyện đan đó biến mất, Đông sơn biến mất, Thanh Lâm biến mất, cuối cùng, ngay cả bản thân ông ta cũng biến mất!

Trong thế giới của ông ta chỉ có màu vàng, ánh sáng màu vàng cực kỳ chói lọi, giống như muốn chiếu mù đôi mắt của ông ta vậy, một cảm giác cực kỳ đau đớn truyền từ đôi mắt vào, khiến ông ta theo bản năng mà nhắm mắt lại. 

Và cũng vào lúc này, xung quanh ông ta không ngừng phát ra tiếng “két, két”, với tư cách là một Đan sư, ông tất nhiên biết rằng đây là do xuất hiện nhiệt độ quá cao, nhưng dưới sự thiêu đốt của nhiệt độ này, có thể là do dưới sự khống chế của Thanh Lâm nên ông ta cũng không có bị thương gì hết.

“Thật rồi… Đây đúng là thật rồi…”

Trong lòng của Tiết Dã kinh ngạc như con sóng lớn vỗ vào, làm cho ông ta hoàn toàn chìm đi: “Loại hỏa diệm này, hoàn toàn không thể so với Địa hỏa được! May mà Thanh Lâm chỉ mới là cảnh giới Cố Nguyên, nếu cậu ta đạt đến cảnh giới Linh Đan, cảnh giới Bổn Thần, thậm chí là cảnh giới Tinh Hoàng, cảnh giới Thánh Vực thì hỏa diệm này nhất định có thể thiêu huỷ cả trời đất!” 

“Két, két!”

Trong sự yên tĩnh này, một âm thanh trong trẻo vang lên, tiếp theo đó, giọng nói không hài lòng và giận dữ của Thanh Lâm truyền đến, nói: “Lão già, không phải ông nói là lúc ngưng tụ đan dược, có linh tính bảo hộ sao? Lò đan này của ta nát rồi, đan dược cũng nát luôn rồi!”

“Ai mà ngờ hỏa diễm này của ngươi lại đạt đến trình độ này chứ…” 

Tiết Dã lẩm bẩm một câu, rồi lại nói: “Ta chưa thấy qua Thiên Địa Thần hỏa và Hóa Phụng Thiên hỏa, nhưng hỏa diễm màu vàng này của ngươi, thật sự là rất đáng sợ, sau này khống chế nhiệt độ hỏa diệm để luyện đan như thế nào, lão phu cũng không thể dạy được ngươi rồi, ngươi hãy tự đi tìm tòi đi.”

Nói xong, Tiết Dã quay lưng rời đi, đồng thời vung tay đánh ra một luồng ánh sáng, rơi đến trước mặt của Thanh Lâm, nói: “Coi như đây là sự bồi thường của lão phu dành cho ngươi.”

Thanh Lâm cầm lấy, nghĩ ngợi một hồi lâu, rồi lại tiếp tục luyện đan. 

Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn quá mạnh, cậu nhất định phải nắm chắc nhiệt độ, nếu mà quá thấp thì sẽ rất tiếc vì số lượng đan dược ít và hiệu quả của đan dược lại thấp, nếu mà quá cao thì càng không còn cần phải nghĩ nữa, bởi nhiệt độ quá cao, lò đan sẽ bị hỏng thì còn đâu ra đan dược nữa.

Trong ngày hôm nay, Thanh Lâm luôn ở đó luyện đan, cho đến buổi sáng sớm ngày thứ hai, lò đan dược thứ nhất của cậu, cuối cùng cũng luyện thành!

“Bốn viên!” Hơi thở của Thanh Lâm đột nhiên tăng gấp lên. 

Trong lò đan bị thiêu đến đen thui đó, có bốn viên đan dược to tròn đang nằm yên tĩnh trong đó, cũng đều là Đan mạch chi dược, nhưng nếu là Đan mạch chi dược bình thường thì trên thân của nó sẽ xuất hiện những gân mạch màu đỏ, còn bốn viên đan dược này lại là màu vàng và trên thân của mỗi một viên, cũng đều có ít nhất đến năm mươi gân mạch.

“Đan mạch có chia ra: mười mạch thấp nhất, hai mươi trung bình, ba mươi là cao, bốn mươi là đỉnh, ngũ hoá tạo cực, lục xuất đan phẩm…”

“Bốn viên đan dược này, đã đạt đến đỉnh cao tạo cực, nhưng khoảng cách để luyện ra một loại dược hoàn toàn mới thì vẫn còn thiếu một chút…” 

Ánh mắt của Thanh Lâm lấp lánh, đan mạch càng nhiều thì thứ hạng của đan dược càng cao và hiệu quả của thuốc càng tốt, người xưa từng nói, người có bốn mươi đan mạch, so với Tống Linh Chi còn không biết cao hơn bao nhiêu lần!

Tống Linh Chi này, nghe giống như là tên một người nào đó, nhưng thực tế đó là tên của một loại Đan linh, câu đó nói có ý nghĩa như thế này, một viên đan dược, nếu chứa bốn mươi đường gân mạch thì hiệu quả của thuốc có thể sánh bằng với thuốc của Đan linh.

Và bốn viên này của Thanh Lâm, mỗi một viên đều có trên năm mươi đường gân mạch, xấp xỉ sáu mươi đường, vượt qua sức tưởng tượng của con người, vả lại còn là gân mạch màu vàng, hiệu quả của những viên thuốc đó, nhất định sẽ rất kinh ngạc! 

“Nếu không phải bắt buộc khống chế Hỏa Diễm Kim Dương Chí Tôn mà chỉ cần dựa vào Địa hỏa để luyện chế thì sớm đã luyện ra không biết bao nhiêu viên rồi…” Thanh Lâm than thở, nhưng trong ánh mắt cậu vẫn lộ ra vẻ vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.