Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 41




Truyền thuyết kể rằng, khu vực nơi Thiên Bình tông vốn là nơi bị lãng quên đã lâu, là trung tâm của Đông Thắng tinh, ở dưới lòng đất đang phong ấn một con tuyệt thế hỏa long, nguồn lửa dưới lòng đất le lói bùng cháy.

“Bùm!”

Ngọn lửa từ phía dưới lòng đất phun lên, đôi mắt Thanh Lâm lấp lánh, dùng tay phải đập một cái, lò luyện đơn lập tức bay tới chỗ ngọn lửa rồi sau đó nó áp chế ngọn lửa đó. 

Cũng vào lúc này, Thanh Lâm múa đôi tay, các linh dược không ngừng bay vào trong lò luyện đơn.

Thanh Lâm tuy rằng chưa từng luyện đơn, nhưng nhờ Ngọc Giản ấy, cậu ta đã biết được cách bào chế Đan dược, đồng thời ghi nhớ rõ từng chi tiết, thế nhưng điều cần chú ý là nhiệt độ của ngọn lửa.

Trong lúc đang luyện chế, ngọn lửa đó dưới sự khống chế của Thanh Lâm, lửa lúc mạnh lúc yếu, linh dược ở trong lò luyện đơn cũng dần dần tan chảy thành loại dung dịch đặc sệt, bắt đầu hòa quyện lại với nhau. 

Nhưng trong lúc đang hòa quyện lại với nhau, loại dung dịch ấy bỗng đông cứng lại như một tảng băng, rồi lập tức nứt ra thành những miếng vụn nhỏ, cuối cùng thì linh khí cũng dần dần biến mất, chỉ còn dư lại một lò bã thuốc.

“Hả?”

Thanh Lâm nheo mày lại, dung dịch ấy từ lúc bắt đầu hòa quyện cho tới khi ngưng tụ lại thành một tảng băng rồi lại bị nứt ra thành những mảnh vụn, cuối cùng thì mất đi linh tính, mọi thứ diễn ra quá nhanh, hoàn toàn chỉ trong chớp mắt khiến cậu ta cũng phản ứng không kịp. 

Trầm ngâm một hồi, Thanh Lâm đem lò bã thuốc đi đổ, đang định bào chế lại lần nữa thì bỗng nhiên ở kế bên có một người đang đi tới.

“Đan dược không phải luyện chế như vậy.” Có một âm thanh truyền tới, nghe giọng có vẻ cũng đã lớn tuổi, Thanh Lâm ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là người trước đó tranh cãi với mình về vấn đề thảo dược và cũng là người mà từng bị mình đánh thương, tên là Tiết Dã.

“Luyện chế đan dược, không cần phải quá tài giỏi, nhưng cũng không được nóng vội, cách làm này của cậu chỉ có thể nói là đang luyện bừa.” 

Tiết Dã từ từ ngồi xuống, liếc nhìn Thanh Lâm một cái, thấy cậu ta không nói gì, đôi mắt lộ vẻ tán thưởng rồi nói: “Cậu chỉ biết là có một số linh dược phải qua nấu luyện, một số khác thì phải kết hợp, nhưng lại không biết, phải nấu luyện đến khi nào? Đến lúc nào thì mới kết hợp? Sau khi kết hợp thì phải điều chỉnh nhiệt độ của nguồn lửa ra sao?”

“Kiến thức về thảo dược có lẽ lão phu không hiểu nhiều bằng cậu, nhưng nói về luyện đơn thì cậu phải nghe theo lão phu mới được.”

Thanh Lâm láo liên đôi mắt, rồi cậu ta gật gật đầu. 

“Cậu nhìn kỹ vào!”

Tiết Dã lấy lò luyện đơn của mình ra, rồi đập xuống đất một cái, ngọn lửa dưới lòng đất phun lên, ông ta vẫy tay một cái, lò luyện đơn liền bay tới chỗ phía trên ngọn lửa, đồng thời ông ta lấy ra một thanh linh dược để vào trong đó.

“Cậu cũng đã biết các bước để linh dược vào trong lò luyện, nhưng cậu phải tự mình nắm bắt thời gian, như viên Ổn Tâm đan này, linh dược được để vào đầu tiên là Ổn Tâm thảo, đồng thời, đây cũng là một dược liệu quan trọng để bào chế Ổn Tâm đan. Nung luyện loại thuốc này, tuy là chỉ cần để vào một lát là đã tan chảy ngay, nhưng phải luyện từ từ trong vòng một canh giờ, tới lúc đó cậu hãy tới xem coi loại dung dịch đó có gì khác so với bây giờ. 

Tiết Dã vừa nói, tay phải đưa tay quạt ngọn lửa, ngọn lửa ngày càng mạnh, gần như là đang che hết cả lò luyện đơn lại.

“Ổn Tâm thảo có độ ẩm khá cao, bởi vì chúng sinh trưởng lâu năm ở những nơi ẩm ướt, nên cần phải dùng lửa mạnh để nung thì mới có thể làm mất hết độ ẩm ướt của nó.”

Thanh Lâm nhìn chằm chằm vào lò luyện đơn ấy, đồng thờ ghi nhớ những điều mà Tiết Dã vừa nói. 

Nung bằng lửa lớn như vậy đến một canh giờ sau, Tiết Dã lấy thêm cây linh dược thứ hai để vào trong lò luyện.

“Ổn Tâm đan, cần phải có ba cây linh dược, thứ nhất là Ổn Tâm thảo, thứ hai là Trừng Viên hoa, thứ ba là La Phương Hương.”

“Trừng Viên hoa này có bản tính là khô, khác nhiều so với Ổn Tâm thảo, vừa để vào lò luyện là tan ra ngay, với lại không được để lửa mạnh, nếu không thì các linh khí sẽ nhanh chóng biến mất, giống như lúc nãy cậu luyện chế vậy.” 

“Đồng thời, sau khi khi để Trừng Viên hoa vào, tiếp đó để thêm La Phương Hương, canh lửa vừa phải, nung thêm một tiếng, sau khi chúng tan chảy thành dung dịch rồi hòa quyện lại với nhau, rồi sau đó bắt đầu ngưng tụ tạo thành viên đơn.”

Nghe Tiết Dã nói, Thanh Lâm bỗng cảm thấy rằng dường như thứ được gọi là thiên phú về Đan đạo của yêu nghiệt cũng không đơn giản như những gì cậu ta tưởng tượng.

Luyện đơn, không phải là nhờ vào thiên phú, mà là nhờ vào những nhận thức của chính mình về nó, nguồn gốc của linh quang này, giống như Tiết Dã vậy, nghiêm túc giải thích cho Thanh Lâm hiểu. 

Nếu như để một mình Thanh Lâm từ từ nhận biết được cách bào chế ổn tâm đơn thì e rằng ít nhất cũng phải cần đến mười phần linh dược để cậu ta từ từ luyện tập.

Đối với Tiết Dã thì Thanh Lâm cũng rất nể phục ông ấy, lúc đầu bị mình đánh thương nhưng bây giờ lại có thể tận tâm chỉ dạy mình đến như vậy, nếu đổi lại là Thanh Lâm thì chưa chắc cậu ta sẽ làm được.

Một tiếng lại trôi qua, nhưng thấy đôi mắt của Tiết Dã sáng lên, hay tay đẩy mạnh về phía trước, ngọn lửa dưới lòng đất kia đùng một tiếng, chỉ trong chốc lát lò luyện đơn bị nuốt chửng. 

“Khi đơn đang dần được ngưng tụ, nhất định phải để lửa lớn, độ nóng càng cao thì pháp lực của viên Ổn Tâm đan càng mạnh.”

Thanh Lâm nheo mày lại, đang định mở miệng nói thì Tiết Dã như đã biết được cậu ta muốn nói gì, liền cười nói: “Đừng lo rằng lò luyện đơn này sẽ bị đốt hư, trong lúc viên đơn từ từ hình thành thì dung dịch của linh dược ấy sẽ phát ra linh tính, những linh tính này sẽ bảo vệ cho viên đơn ấy để chúng không bị bất cứ tổn hại gì, giống như con người ta mới sinh ra vậy, cha mẹ sẽ bảo vệ chúng ta để chúng ta không bị bất cứ tổn thương gì.”

Độ nóng của ngọn lửa ngày càng dữ dội, khuôn mặt Tiết Dã đầy mồ hôi, nhưng Thanh Lâm hiểu là một người Đan sư thì đó không phải là tại vì nóng. 

“Nhất định phải nhớ, là một người Đan sư, khi luyện chế mỗi một đan dược đều phải tận tâm tận tận lực, đan dược cũng giống như một đứa trẻ vậy, Đan sư cũng như là cha mẹ, không một cha mẹ nào chịu để cho đứa con mình bị thua thiệt.”

Tiết Dã đang nói thì toàn thân phát ra ánh sáng màu đỏ, đó là nguyên lực của thuộc tính.

Ông ta hét lên một tiếng, đột nhiên nguyên lực của thuộc tính thấm vào nguồn lửa, nguồn lửa đó một lần nữa lại nổ mạnh, phun lên cao đến vài mét, Thanh Lâm thấy lò luyện đơn bị cháy đen, nhưng lại không thấy nó có vết nứt. 

“Ngưng tụ!”

Cũng chính vào lúc này, Tiết Dã run người một cái, toàn bộ nguyên lực của thuộc tính được thu hồi lại, ngọn lửa nhanh chóng lún xuống dưới lòng đất, còn lò luyện đơn thì bay lơ lửng trước mặt ông ta, biểu thị rằng đan dược đã được luyện thành công.

“Khi viên đơn ngưng tụ lại, nhiệt độ của ngọn lửa tăng cao lên không chỉ là biểu thị hiệu quả của thuốc đang được gia tăng, mà còn biểu thị là có bao nhiêu viên đan dược. Nếu như cậu có thể nắm bắt một cách hoàn hảo, hấp thụ toàn bộ linh tính và linh khí của linh dược, nhất định là có thể luyện chế ra loại đan dược tốt.” 

Tiết Dã cầm lấy lò luyện trên tay rồi nói: “Theo lý mà nói thì ba loại linh dược này, mỗi loại một cây, nếu như có thể luyện thành công thì ít nhất cũng có thể luyện ra được một đan dược, còn nếu nhiều thì được hai viên, bởi xét cho cùng thì chỉ có một cây linh dược. Nhưng nếu như có thể điều chỉnh độ nóng của ngọn lửa đạt tới mức độ hoàn hảo với lại nhiệt độ của nó phải nóng thì thậm chí là có thể bào chế ra được tới ba viên đan dược!”

“Cái này so với thiên phú về Đan đạo khác một chút, có những Đan sư đỉnh cao bởi vì có thiên phú về Đan đạo quá mạnh, nên hội tụ trong mình một ngọn lửa luyện đơn, lão phu chỉ biết được có hai người, thứ nhất là Đan tôn, sở hữu Thiên Địa Thần Hỏa, người thứ hai là Thánh mẫu của Yêu tông, sở hữu Hóa Phụng Thần Hỏa.”

“Bất luận là Đan tôn hay Thánh mẫu, đều là những người có danh tiếng vẻ vang, là người đỉnh cao trong giới đan, nếu như bọn họ bào chế thì e rằng chỉ cần một cây linh dược là có thể bào chế ra ba viên đan dược!” 

Đôi mắt của Tiết Dã lộ rõ nét kích động và sùng kính, đối với những Đan sư mà nói thì Thánh mẫu của Yêu tông và Đan tôn của Thiên Bình tông, đều giống như là những vị thần vậy.

Thanh Lâm nhìn khuôn mặt của ông ta, khuôn mặt cậu ta bỗng đỏ lên, nhìn giống như đang xấu hổ, cũng giống như là đang e thẹn vậy.

“Cậu bị làm sao vậy?” Tiết Dã tỉnh táo trở lại, nhìn về phía Thanh Lâm, khuôn mặt lộ vẻ mơ hồ. 

Thanh Lâm cúi đầu xuống, đưa hai bàn tay lên, hiện ra ngọn lửa, độ nóng của nó làm xuất hiện hiện tượng bốc hơi, xuất hiện một làn sương mờ.

“Ông nói ngọn lửa đó, ta cũng có...” Thanh Lâm ngẩng đầu lên, nói một cách xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.