Tiên Sinh Nằm Vùng

Chương 32




_Huyết Ưu Cung_

"Tôn chủ, người tự dưng lại bảo thuộc hạ điều tra Thượng Quan Tề làm gì?"

Vô Ưu ngồi trên nhuyễn tháp lười biếng cầm quyển sách "Thế nào?", Hắc Minh ai oán nhìn vị chủ tử nào đó "Hắn lai lịch trong sạch không tham ô cũng không hối lộ, đã làm chức Thượng thư hơn bốn năm, hắn là con nuôi của Thượng Quan Tự, hình như lúc hắn được nhận nuôi là năm 15 tuổi"

Vô Ưu gật đầu lại không nói gì thêm, Hắc Minh ở một bên cứ đứng ngồi không yên, có chuyện muốn nói lại không dám mở lời.

"Có chuyện gì?"

Hắc Minh gãi gãi đầu "Cái đó, thuộc hạ phái đi Nam Cương truyền tin về... Liễu đường chủ... xuất hiện rồi"

Ngón tay đặt trên trang sách khẽ run một chút nhanh chóng trở lại như cũ, xem như chưa nghe thấy gì tiếp tục đọc sách. Hắc Minh nhìn chủ tử như vậy có chút sốt ruột "Tôn chủ, người không có phân phó gì sao?", hắn lắc đầu "Tạm thời không có"

Cái gì mà tạm thời không có? Chẳng phải trước đây Tôn chủ luôn gấp rút phái người đi tìm sao "Tôn chủ, người chẳng lẽ đổi ý rồi? Chẳng phải trước đây người luôn muốn tìm thấy Liễu đường chủ sao?". "Hắc Minh!" Vô Ưu buông quyển sách xuống đứng dậy đi ra ngoài "Phái người bảo vệ nàng chưa có lệnh thì đừng xuất đầu lộ diện

Liễu An Nhiên! Ba năm rồi cái tên này lại bỗng được nhắc đến, Phong Nguyệt Vô Thần chẳng rõ cảm xúc trong lòng, không hẳn vui mừng chũng chẳn chán ghét, bình thản đến lại thường. Phong Nguyệt Vô Thâgn mang tâm trạng không được tốt cho lắm đến Viên Linh Các uống rượu

Nguyệt Vi ban đầu còn không hiểu tại sao hắn lại uống nhiều như thế nhưng lúc Hắc Minh đến tìm nàng mới rõ, thì ra Liễu An Nhiên đã xuất hiện

Trong Huyết Ưu cung ai mà không biết đến Liễu An Nhiên chứ, nàng từng là đường chủ cũng lại người thân cận nhất của Phong Nguyệt Vô Thần. Bền ngoài nàng là thuộc hạ nhưng Phong Nguyệt Vô Thần chưa bao giờ xem nàng là bề dưới

Nghe đồn rằng lúc còn sống bên ngoài Phong Nguyệt Vô Thần được Liễu An Nhiên cứu một mạng, hắn liều đem nàng về Huyết Ưu cung. Ai cũng nghĩ nàng ta sẽ là phu nhân tương lai nhưng ba năm trước ngay lúc loạn lạc, Vô Thần về kinh nàng ta lại không rõ tung tích

Nguyệt Vi nhìn Phong Nguyệt Vô Thần uống đã nhiều nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo khẽ thở dài, nàng chưa từng gặp qua Liễu An Nhiên nhưng cũng đã từng ghen tỵ với nàng ta, những năm trước sớm tối bên cạnh nhau chỉ sợ củi khô lâu ngày cũng bén. Nàng thừa nhận nàng có tâm tư vượt qua giới hạn của một thủ hạ nhưng mà nàng sẽ không hồ đồ nhưng những người khác, cố chấp đoạt thứ không thuộc về mình

"ah, Tôn chủ người đi đâu?" Nguyệt Vi đương lúc còn nghĩ ngợi đã thấy Phong Nguyệt Vô Thần đứng dậy, hán không trả lời nàng cứ thứ mà đi ra ngoài, dường như chẳng nghe thấy. Nàng bỗng chợt nhớ đến một người liền chạy ra cửa nói vọng đến "Khanh Khanh đã chuyển đến Túy Linh cung của Hàm nương nương rồi"

_Túy Linh Cung_

Phong Nguyệt Vô Thần đẩy nhẹ cửa vào liền trông thấy Lam Khanh Khanh một thân trung y màu trắng, tóc chẳng có trâm cài tùy tiện buông xõa đang đứng bên thư án loay hoay xem gì đó. Khanh Khanh dường như cảm nhận được có người bước vào liền ngẩn đầu

Nàng nhíu mày "Ngươi đến đây làm gì?" Nàng nhớ hình như chưa từng nói với hắn nàng đã chuyển đến đây nha. Phong Nguyệt Vô Thần lại gần nhìn mấy quyển sách trên bàn liền nhíu mày "Điều tra Thượng Quan Tề? Hắn lai lịch rất trong sạch, ngươi có chuyện gì?". Khanh Khanh gấp lại mấy cuốn sách tùy tiện ném lên bàn "Ta đương nhiên biết hắn trong sạch, chỉ là trong sạch quá mức" một Hộ Bộ Thượng Thư theo lí lịch như ghi chép có thể ngầm thực hiện bao nhiêu kế hoạch vậy sao

"Ngươi uống rượu sao?" Lam Khanh Khanh kịt kịt mũi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc liền lui hai bước, nàng chẳng thân thiệt mấy với mùi rượu cũng ghét luôn dáng vẻ say sỉn của họ. Phong Nguyệt Vô Thần nghiên đầu đôi mắt hơi mơ màng như người say rượu nhẹ cười "Chỉ là uống một chút", "Không phải ngươi say rồi đấy chứ?" Một nam nhân say rượu sẽ làm ra chuyện gì?

Nàng lắc lắc cái đầu nhỏ chỉ ra cửa "Ngươi say rồi cút về phủ cho ta, ta không thích trong phòng có mùi rượu", Phong Nguyệt Vô Thần nhúng vai lùi mấy bước nhưng không phải rời đi mà trực tiếp nằm lên giường của nàng. Nàng cứng họng nhìn tên nam nhân nào đó coi phòng nàng như phòng mình giường nàng như giường hắn "Ơ đây là giường của ta"

Hắn ngóc đầu dậy mơ mơ hồ hồ "Ta muốn ngủ ở đây" Phong Nguyệt Vô Thần bày ra dáng vẻ có đánh chết cũng không đi chiếm đóng giường của nàng.  Nhìn hắn bây giờ không khác gì một kẻ uống say đến ngốc, cũng không giống như dáng vẻ say sỉn như mấy gã ở hiện đại nàng gặp qua. Trông thập phần đáng yêu như tiểu hài tử đang làm nũng

Lam Khanh Khanh vỗ trán thầm than, tên này bình thường vốn mặt dày say rồi sao lại càng mặt dày hơn thế nhỉ. Nàng đưa tay lay lay hắn "Ngươi không phải say đến quên trời quên đất rồi chứ? Tỉnh dậy cho ta về phủ của ngươi đi". "Không thích" Phong Nguyệt Vô Thần cười nhẹ bất ngờ cầm lấy ta nàng kéo một cái, nàng không chút phòng bị liền ngã xuống giường, trực tiếp đè lên người hắn

"Ngươi..." Khanh Khanh có chút kinh ngạc, nàng lúng túng chống tay lên ngực hắn nối ra khoảng cách, chật vật ngồi dậy. Phong Nguyệt Vô Thần nào để nàng được như ý muốn, hắn vòng tay qua eo nàng kéo lại, cả tay lẫn chân như con bạch tuộc quấn lấy nàng. Khanh Khanh trợn mắt nhìn hắn, nam nhân nào đó vẫn bỏ mặt đôi mắt đầy kinh ngạc kia nhắm mắt ngủ.

Phong Nguyệt Vô Thần hơi nghiên người nối lỏng tay một chút chỉnh cho nàng nằm thoải mái, hắn vùi mặt vào cổ nàng tựa như con mèo đang làm nũng. Lam Khanh Khanh hừ một tiếng đẩy đẩy đầu hắn ra nhưng mỗi lần đẩy ra hắn lại lắc lắc cái đầu gối lên vai nàng.

Nhìn nhìn khuôn mặt có chút đỏ ửng nàng thở dài, thôi vậy dù gì hắn cũng đang say chẳng biết bản thân đang làm gì nữa là, chỉ có điều hắn uống say... thật đáng yêu

Khanh Khanh hơi nhích nhích người ra một chút lại nhìn người nào đó biến thành gấu bông cứ ôm khư khư nàng bỗng phì cười, nam nhân này cũng có lúc đáng yêu vô hại như vậy. Phải chăng mỹ nam say rượu đều dáng vẻ này?

Đợi lúc người con gái bên cạnh hơi thở đều đặn Phong Nguyệt Vô Thần mới từ vai nàng ngẩn lên, đôi mắt tràn đầy ý cười, chắc nàng chưa nghe qua hắn ngàn chén không say nhỉ, cô gái này cũng thật dễ bị lừa. Hắn nhích lại gần một chút ôm nàng vào ngực từ từ nhắm mắt lại ngủ

Trong mộng nàng cảm nhận được xung quanh ấm áp, mũi ngửi được thoang thoảng mùi rượu lẫn mùi đặt trưng quen thuộc của hắn, nàng hừ một tiếng hơi nhích nhích người tìm nơi thoải mái. Một hơi liền ngủ đến sáng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.