Tiên Phong Đạo Thê

Chương 23




Ngày hôm sau Dịch Cẩn An và Dịch Cẩn Ninh bị gọi dậy sớm để trang điểm. Dịch Cẩn An một mặt u ám, tối qua giờ Tý nàng ta lại bị thị tâm hoàn giày vò, đau đến chết đi sống lại, nàng ta ngầm chịu đựng một canh giờ, đợi đến gần hừng đông mới chìm vào giấc ngủ.

Nàng ta không đợi được tin tức Dịch Cẩn Ninh gặp phải ám sát lại bị đánh thức, trang điểm ăn mặc, trong lòng không có chút cảm giác gì. Nhưng nàng ta vừa nghĩ tới hôm nay Dịch Cẩn Ninh sắp gặp phải hoạ lớn lại cả thấy hưng phấn lạ thường. Lý ma ma ở một bên nhìn dáng vẻnhéch miệng cười của nàng ta, có phần không hiểu ra làm sao.

“Ta cười rất khó coi sao? Đừng nhìn ta như vậy!” Dịch Cẩn An quay đầu nói với Lý ma ma: “Ngươi cũng biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đừng có khắp nơi nói huyên thuyên, biết chưa? Hôm nay Dịch Cẩn Ninh nhất định sẽ chết, ngươi đừng giật mình!”

Tối hôm qua nàng ta vô cùng đau đớn, hù sợ Lý ma ma. Lý ma ma vì lão gia dặn dò, ưnả đêm không dám ngủ quá say, lo lắng tiểu thư đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ, muốn đến xem nàng ta thì thấy dáng vẻ, mặt mũi tiểu thư hung ác đáng sợ. Dịch Cẩn An càng đau đớn thì nỗi căm hận với Dịch Cẩn Ninh càng sâu, trong miệng nàng ta lại càng là kêu gào muốn giết nàng, đúng lúc Lý ma ma đi qua thì nghe nàng ta nói Chương Vũ Thành sẽ giết Dịch Cẩn Ninh.

Lý ma ma gật đầu, sau đó cúi đầu không nói gì. Bỗng nhiên bà có chút sợ hãi, tiểu thư sao lại trở nên đáng sợ như thế này?

Hai tỷ muội lại một lần đồng thời xuất giá, danh chấn Cẩm Thành. Phố lớn ngõ nhỏ Cẩm Thành đều treo đầy lụa đỏ, nhà nhà đều giăng đèn kết hoa, chúc mừng đại hôn của tỷ muội Dịch Cẩn An. Dịch Trường Hoa và lão phu nhân mặc trang phục tràn ngập sự vui mừng, khuôn mặt tràn đầy nụ cười đứng ở đại sảnh đón chào khách đến chúc mừng.

Công chúa A Mục núp trong một góc của Tướng phủ lặng lẽ chú ý đến động tĩnh trong Tướng phủ, bà ta trốn ở một nơi tương đối kín đáo, thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của Dịch Cẩn Ninh, A Trúc phát hiện nóc nhà có người, đuổi theo.

“Vì sao ngươi lén lút trong Tướng phủ?”

A Trúc thấy bà ta lập tức nổi giận, mũi kiếm chỉ thẳng yết hầu Công chúa A Mục. Võ công của Công chúa A Mục rất cao cường, trước kia hắn từng giao đấu qua với bà ta, tính toán cũng chỉ có thể cố gắng đánh ngang tay. Chỉ có điều hắn luôn không quên chuyện hồi nhỏ, nhìn thấy Công chúa A Mục liền không kìm nén được hận ý trong lòng, nếu hôm nay có thể một keiém giết chết bà, ắhn tuyệt không nương tay.

“Ngươi là vệ sĩ thiếp thân của nàng?”

Công chúa A Mục híp mắt đánh giá A Trúc một thân quần áo nhẹ nhàng, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng vẫn hiện ý cười, hình như rất thích người trẻ tuổi trước mắt này.

“Đừng đánh trống lảng, ngươi chính là hung thủ năm đó hại ta giết chết cha mẹ đúng không?”

A Trúc vẫn nhớ người lúc đầu đưa cho hắn cái gói toàn thân áo đen, trên mặt còn che một chiếc khăn màu đen, trang phục như vậy đã khắc dấu thật sâu trong đầu hắn, xua thế nào cũng không đi.

Ai ngờ Công chúa A Mục nghe xong chỉ cười nhẹ một tiếng: “Không ngờ ngươi là đứa bé năm đó, đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn nhớ rõ chuyện đó! Đáng tiếc, nàng nói ngươi không thích hợp, không để ngươi đi làm, còn cố ý để ngươi thuận lợi chạy trốn, bằng không ngươi cho rằng vào nơi đó còn có thể sống sót ra ngoài sao?”

A Trúc nhìn khuôn mặt tươi cười của bà ta, xiết chặt nắm đấm: “Thật sự là ngươi đúng hay không?”

Hắn không muốn giết lầm người, nhất là không muốn giết một người sau khi cho rằng bản thân mình báo thù là trong lòng có thể không còn ràng buộc. Năm đó giọng nói nữ nhân kia cũng nghe nhơn nhớt như này khiến người ta hận không thể một kiếm giết nàng. Nhưng hôm nay qua lúc lâu như vậy, giọng nói này hắn nghe cũng có chút kỳ lạ, nhưng lại muốn xác nhận một lần.

Công chúa A Mục đẩy kiếm của hắn ra, từng bước một tiến lên, tiến đến nơi cách hắn chỉ non nửa bước chân: “Ngươi cho là như nào? Ta không phải là nữ nhân đó, ngươi nhận lầm người!”

Bà ta tháo mạng che mặt xuống để lộ nửa gương mặt ghê sợ ra. A Trúc nhìn mà trợn to mắt.

“Ngươi là….”

Nữ nhân tên A Mục này đúng là…. Đúng là dì đưa cơm giúp hắn cởi dây thừng, giúp hắn chạy trốn. Đến nay hắn vẫn luôn hiểu lầm bà ta, cảm thấy bà ta mới chính là hung thủ hại mình giết chết cha mẹ.

“Rốt cuộc ngươi cũng nhớ ra rồi!”

A Mục cười ngọt ngào, nửa bên mặt kia tươi cười mà bị nửa bên mặt này phá hỏng, càng có vẻ lành lạnh đáng sợ. Gió thổi qua, bà ta nhanh chóng che mặt lại.

A Trúc đứng sững tại chỗ. Người hại hắn giết chết cha mẹ hóa ra không phải Công chúa A Mục, mà Công chúa A Mục mới chính là người kia, người thật sự cứu mình?

Một bóng đen lướt qua, chỉ nghe âm thanh gió thổi qua, không thấy bóng dáng Công chúa A Mục đâu nữa.

A Trúc suy nghĩ một lúc, đứng dậy toan trở lại bên cạnh Dịch Cẩn Ninh thì thấy có mấy người đang ở bên góc kia lén lén lút lút.

“Ai ở đằng kia? Đi ra!”

Hắn hét lớn một tiếng, những người kia nghe A Trúc quát chói tai, sửng sốt một chút lập tức thoát ra rời đi. A Trúc cả kinh thầm kêu không tốt vội vàng để khí đuổi theo.

Công chúa A Mục ngược lại không để ý A Trúc có đuổi theo mấy người kia hay không, bà ta từ một bên lắc mình ra ngoài, quan sát Dịch Cẩn Ninh đang trang điểm mặc quần áo tại Trúc Uyển cách đó không xa. Mãi đến khi kiệu hoa tới, bà ta vẫn len lén đi theo.

Mị Nhi và Lạc Tiếu Tiếu đến chúc mừng Dịch Cẩn Ninh, hôm nay các nàng cũng ăn vận rất có không khí vui mừng, đều là màu sắc hồng tím, nhưng so với hỉ phục đỏ thẫm của Dịch Cẩn Ninh thì màu sắc vẫn nhạt hơn một chút.

“Ninh Nhi, đại hỉ!” Lạc Tiếu Tiếu mang theo nụ cười trước sau như một, trên mặt còn kém không nở hoa.

Dịch Cẩn Ninh nghe xong, mày nhíu lại nhưng rất nhanh sau đó lại giãn ra: “Cùng vui cùng vui, Tiếu Tiếu cũng phải lập gia đình rồi!”

Hôm qua ca ca gửi đến một phong thư nói có thể hôm nay không về tham dự lễ cưới của nàng, đặc biệt nói xin lỗi nàng. Nhưng ca cac lại nói cho nàng một tin tốt, mẫu thân định cư tại phía Bắc trường thành, rất hòa hợp với dân du mục. Khiến nàng vui vẻ nhất chính là chân thành của ca ca đã rung động Lạc Tiếu Tiếu, rất nhanh Tiếu Tiếu sẽ trở thành chị dâu của nàng. Hôm nay nàng là tam hỉ lâm môn, sao có thể không vui?

Chỉ có điều có việc khiến nàng lo lắng không yên, nếu Mạc Liễm Sâm không tới thì làm sao bây giờ? Đây là chuyện lo lắng suốt, hôm nay là đại hôn, cũng không biết hắn chuẩn bị như thế nào rồi!

A Trúc luôn bảo nàng yên lòng chuẩn bị thật tốt làm tân nương là được, nhưng nàng vẫn lo lắng, mí mắt giật liên tục, chỉ sợ hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Mị Nhi mừng khấp khởi nói cho Dịch Cẩn Ninh biết hôm qua Xương Ấp Hầu phủ từ hôn, Dịch Cẩn Ninh cũng vui vẻ với nàng. Tối qua nàng đã biết chuyện này, còn biết rõ một vài chuyện liên quan lến Xương Ấp Hầu, xem ra hom nay Xương Ấp Hầu sẽ không bỏ qua cho người phé bỏ con trai ông ta.

Dịch Cẩn Ninh đang suy nghĩ thì Uyển Nhi tiến vào. Tứ muội muội này từ lúc nhị di nương bị lấp giếng làm thế nào cũng không nói chuyện với nàng nữa, trừ bỏ đêm trừ tịch hôm đó. Hôm nay nàng phải lập gia đình, Uyển Nhi ngược lại hai vị tỷ tỷ đều không quên, sau khi tặng quà cho Dịch Cẩn An lại chạy đến Trúc Uyển tặng lễ mừng cho nàng.

Uyển Nhi đưa một bó hoa mới hái cho Dịch Cẩn Ninh, cười ha hả nói: “Chúc nhị tỷ tỷ và nhị tỷ phu đầu bạc răng long, vĩnh viễn không chia lìa!”

“Ừ, Uyển Nhi ngoan!” Dịch Cẩn Ninh sờ đầu nàng, nhận bó hoa tươi.

Nàng không cần chúc phúc cùng tên Thanh Vương kia đầu bạc răng long, những vẫn lặng lẽ nhận tấm lòng của Uyển Nhi.

Thùng thùng thùng, leng keng leng keng…

Bên ngoài vang lên âm thanh khua chiêng gõ tiếng. ngay sau đó là tiếng pháo nổ đì đùng, trong lòng Dịch Cẩn Ninh không khỏi khẩn trương.

Hỉ nương giúp nàng trang điểm xinh đẹp, lại đội khăn voan uyên ương hí thủy cho nàng, che lại tầm mắt của nàng, nàng càng thêm khẩn trương vạn phần, tay không tự chủ níu chặt khăn đỏ.

Hỉ nương và bà mai mỗi người một bên dìu nàng ra cửa, khi qua thềm cửa hỉ nương cẩn thận nhắc nhỏ, mở miệng thì thầm: “Đến ngưỡng cửa, tiểu thu cẩn thận qua bậc cửa, vượt qua tất cả chướng ngại, hôn nhân với cô gia thuận thuận lợi lợi.”

Tiếng pháo nổ vang, Dịch Cẩn Ninh và Dịch Cẩn An cũng lúc tới ngưỡng cửa. Nhưng Dịch Cẩn Ninh bước ra cửa trước bởi Dịch Cẩn Ninh là trưởng nữ, dựa theo khuôn phép nên là bề trên trước tiên, nhưng Dịch Cẩn Ninh gả cho Thanh Vương, địa vị cao hơn Dịch Cẩn An, phép tắc này phải suy nghĩ khác đi rồi. Hỉ nương dìu Dịch Cẩn Ninh muốn vượt qau ngưỡng cửa trước nhưng lại bị Dịch Cẩn An ở phía sau giành trước.

“Ta là trưởng tỷ, nên để ta qua trước!”

Khuôn mặt Dịch Cẩn An bị che dưới khăn voan nên không thấy rõ vẻ mặt cùa nàng ta, nhưng có thể tưởng tượng dáng vẻ nàng ta nhát định là đắc ý hả hê. Dịch Cẩn Ninh suy nghĩ, nhường đường để nàng ta qua trước. Dù sao ai lập gia đình trước đều như nhau, nàng không lo lắng gì cả!

Dịch Cẩn An qua ngưỡng cửa, lúc này Dịch Cẩn Ninh mới đi qua. Sau đó chính là trình tự huynh đệ ôm tân nương lên kiệu hoa, đây là giai đoạn tân nương cần trải qua, là vì tiễn gả.

Nhưng Dịch Cẩn Hồng không ở trong nhà, hơn nữa hai muội muội cùng xuất giá, nhiệm vụ này đành rơi xuống trên người đường huynh Dịch Văn Hoá.

Giống nhau, cũng là Dịch Cẩn An lên kiệu hoa trước, đợi sau khi Dịch Văn Hoá ôm Dịch Cẩn An lên kiệu hoa, vừa định ôm Dịch Cẩn Ninh, bỗng nhiên nghe thấy trên đầu truyền tiếng một tiếng: “Chậm đã!”

Tất cả mọi người không kìm được quay đầu lại, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là thần thánh phương nào cắt đứt khoảnh khắc trang nghiêm túc mục này.

“Ca ca!”

Dịch Cẩn Ninh ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên, đó là giọng nói của đại ca Dịch Cẩn Hồng. Không phải ca ca nói ở chỗ mẫu thân không kịp về tiễn gả nàng sao, sao hôm nay lại nắm chắc thời gian chạy vội về rồi?

Lạc Tiếu Tiếu, Tiểu Đào, và Nô Nhi cùng đứng cạnh Dịch Cẩn Ninh, nhìn Dịch Cẩn Hồng cước bộ như gió bước tới, dáng vẻ kia doạ nàng sợ ngây người.

Rất đẹp trai! Nàng không kìm được reo hò dưới đáy lòng.

Mấy ngày gần đây mỗi ngày Dịch Cẩn Hồng đều sẽ gửi một phong thư cho nàng, nói chính mình đang làm gì, có khi ở đâu xảy ra chuyện gì thú vị cũng đều sẽ viết rõ từng chuyện. Nội dung mới vẻ, vui vẻ chất phác, viết rất tỉ mỉ rất dụng tâm, mỗi một câu chữ đều chạm khắc tấm lòng hắn đối với nàng không thay đổi, những là thư này như suối chảy nhỏ giọt thấm vào lòng nàng không phải bởi thường xuyên hay không, mà là hắn thuỷ chung không thay đổi thâm tình.

Có khoảnh khắc nàng chpjt muốn không chút do dự nào gả cho hắn, nhưng nàng lại lo lắng người xưa tam thê tứ thiếp và những lễ nghe quy củ rườm rà, nàng lại chùn bước!

Sau khi Dịch Cẩn An nghe một tiếng này chậm rãi biến sắc, Dịch Cẩn Hồng trở về? Không phải A Mục hạ sát lệnh với hắn sao? Chẳng lẽ hắn không chết? Nếu không chết, vậy thì sao không trở về sớm một chút? Làm hại nàng ta bị thứ xuất của chi thứ ba ôm, tương đương cấp bậc thấp hơn dịch Cẩn Ninh một bậc, trong lòng nàng ta không khỏi căm giận ca ca Dịch Cẩn Hồng của mình.

“Ninh Nhi, ca ca chạy trở về rồi!” dịch Cẩn Hồng mang theo nụ cười cưng chiều đi đến cạnh Dịch Cẩn Ninh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đưa nàng vào kiệu hoa.

“Ca ca, chúc huynh theo đuổi vợ thành công, sớm ngày đưa Tiếu Tiếu trở thành chị dâu của muội.” Dịch Cẩn Ninh nằm trên người ca ca, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói.

Giọng nàng mềm mại như đoá hoa đầu xuân lặng lẽ nở rộ, như mua phùn không tiếng động ngấm vào đất. Dịch Cẩn Hồng khẽ mỉm cười, cưng chiều sờ đầu nàng: “Ninh Nhi lập gia đình rồi sau này cũng đừng quên ca ca, phải nhớ, ca ca vĩnh viễn đều đứng sau lưng muội!”

Mặc dù Dịch Cẩn Ninh không thấy được tấm lòng tràn ngập quan tâm sâu sắc của ca ca nhưng lại có thể cảm nhận được cưng chiều sâu sắc của hắn với mình, cưng chiều này ấm áp bao bọc nàng, ngọt ngào bao bọc khiến nàng không muốn rời khỏi con người dịu dàng như gió xuân này.

Rèm cửa kiệu hoa hạ xuống, tiếng nhạc tấu lên, pháo hoa vang dội, hai bên tám người nâng kiệu lớn từ trong Tướng phủ chậm rãi nâng lên. Dịch Cẩn Ninh ngồi trong kiệu, trong lòng nửa là lo lắng nửa là ngọt ngào.

Nàng trộm nghĩ nếu tỷ tỷ lại đổi phu quân nữa nàng tuyệt đối sẵn lòng, đáng tiếc tỷ tỷ lại không hành động.

Kiệu hoa đi đến một ngã rẻ, hai kiệu hoa phải tách ra, một chiếc đến hoàng cung, một chiếc khác đến phủ Quận Vương. Công chúa A Mục luôn âm thầm theo sau, Nô Nhi và Tiểu Đào theo kiệu hoa tiểu thư hết nhìn đông lại nhìn tây, một mặt hưng phấn, một mặt chờ mong.

Quả nhiên không quá một lúc, hai mươi mấy người ăn mặc giống kiệu phu xuất hiện, người người đều là cao thủ đứng đầu. Bọn họ soạt một tiếng rút kiếm bên hông ra, vài người chém ngã kiệu phu, còn mấy người trong đó nhanh chóng đưa kiệu hoa bước nhanh rời đi, toàn bộ những người còn lại cầm kiếm vây quanh kiệu hoa.

Công chúa A Mục thấy thế thầm nghĩ không tốt, xem ra A Trúc trúng kế điệu hổ ly sơn, ba ta vội vàng đề khí đuổi theo.

“Tiểu thư!” Nô Nhi và Tiểu Đào thấy kiệu hoa bị đưa đi, hô to một tiếng: “Người mau tới, có thích khách!”

Mọi người vây xem còn chưa kịp phản ứng là xảy ra chuyện gì, mười mấy người này nhanh chóng biến mất trên đường cái.

Mười mấy người này nâng kiệu hoa đi đến một nơi trống trải mênh mông, vẫn còn tiếp tục chạy đi. Bỗng nhiên chân một người nâng kiệu phía sau trúng một chiếc phi tiêu, hắn lảo đảo một cái ngã về phía trước, mười mấy người lập tức nhanh chóng đặt kiệu hoa xuống cảnh giác rút bội kiếm ở trên người, vây kiệu hoa ở chính giữa.

Bên này kiệu hoa Dịch Cẩn Ninh bị cướp, chính diện gặp nguy hiểm. Bên kia tân lang Mạc Liễm Sâm mặc y phục tân lang vẻ mặt hớn hở chờ đợi, cho nàng một sự ngạc nhiên vui mừng. Nhưng Mạc Liễm Sâm đợi một lúc lâu cũng không thấy tân nương, hắn có phần lo lắng, mày nhíu chặt lại.

“Có phải gặp chuyện hay không?” Hắn lo lắng không yên liền không tự chủ được thốt ra, thái hậu thấy hắn mất hồn mất vía, vội vàng an ủi hắn: “Chớ vội, lúcnày kiệu hoa vẫn đang trên đường! Con gấp cũng chẳng ích gì, tân nương cũng không chạy được!”

Huynh đệ Chương Vũ Thành nghe nói có người âm thầm bảo vệ Dịch Cẩn Ninh, đặc biệt thu mua hai mươi mấy cao thủ bậc nhất ám sát nàng. Thấy vẻ mặt Mạc Liễm Sâm lộ vẻ lo lắng, trong lòng ông ta mừng thầm, quay đầu lại nhìn gã sai vặt tâm phúc sau lưng một cái. Gã sai vặt này thấy chủ tử mình ra ám hiệu lập tức hiểu ý, lặng lẽ lui ra ngoài từ sau lưng ông ta.

Ánh mắt không có tiêu cực Mạc Liễm Sâm đúng lúc nhìn về phía kia, trong lòng hắn giật mình. Không ổn, lão tặc Xương Ấp Hầu này có mưu đồ bí mật! Lâu vậy mà Ninh Nhi không đến, nếu thật sự xảy ra chuyện nhất định có liên quan đến Chương Vũ Thành. Hắn xoay người nhìn về bức họa Thái Tổ trên cao đường, trong ánh mắt nhìn như không có tiêu cục ẩn ẩn sát khí.

Chương Vũ Thành, nếu Ninh Ninh xảy ra chuyện, Mạc Liễm Sâm ta nhất định không tha thứ cho ngươi!

Trên khoảng đất trống, mấy người mặc y phục kiệu phu cởi y phục kiệu phu dừng xuống, để lộ áo đen bên trong.

Một tay Công chúa A Mục nắm kiếm quyết, một tay rút kiếm, đôi mắt sắc sảo nhìn chằm chằm mấy chục hắc y nhân.

Phập!

Một âm thanh vật nhịn xuyên qua da thịt vang lên, phập một tiếng. Chỉ thấy một tên hắc y nhân trúng tên ngã xuống. Mấy tên hắc y nhân còn lại cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía nhưng không có bất cứ động tĩnh gì.

Công chúa A Mục híp mắt, nhìn mũi tên ngắn trên vai tên hắc y nhân. Người âm thầm trợ giúp bà ta… Là nàng!

Phập!

Hắc y nhân lại ngẩn ra, lại thêm một tên ngã xuống.

Bọn chúng luống cuống, tập trung lại một chỗ, tên cầm đầu nói: “Người nào!”

Nhưng kêu hồi lâu cũng không thấy có người xuất hiện, ám tiễn cũng không vô ý bắn ra nữa. Công chúa A Mục lập tức xống ra, cùng hắc y nhân chém giết một chỗ.

Hắc y nhân chỉ lo chém giết cùng người, nhưng không có ý tứ động vào tân nương trong kiệu hoa, xem ra đám người này chỉ muốn cướp đi tân nương. A Mục và đám sát thủ đại chiến nhanh sau đó không đánh lại được.

Phập!

Cánh tay trái bà ta bị chém một kiếm, máu tươi chảy ròng.

Xoẹt!

A Mục vừa xé tà váy đen vừa nhanh chóng băng bó miệng vết thương, đau đến mức bà ta nhe răng nhếch miệng.

“Nhanh, thể lực nữ nhân này sắp chống đỡ hết nổi rồi! chúng ta cùng xông lên!”

Gã hắc y nhân cầm đầu hô một câu, mấy tên phía sau đều xông lên, cùng vây quanh A Mục.

“A!” A Mục hét lớn một tiếng, tiếng gào thét bén nhọn xuyên qua trời quang. Chỉ thấy vẻ mặt bà ta thu lại, nhanh chóng xoay người chạy như điên giơ kiếm chém xuống, nháy mắt mấy tên hắc y nhân bên cạnh ngã xuống.

Nữ nhân này điên rồi! Mấy tên hắc y nhân dẫn đầu tự nhiên cảm thấy sợ hãi, đấu pháp của nữ nhân này không những tiết lộ hoàn toàn không muốn sống, còn có thể tạo thành vết thương lớn với bản thân, cho dù giết hết bọn họ bà ta cũng sẽ chết vì cạn sạch tinh lực.

Bọn chúng chỉ là nhận tiền của người ta giúp người ta cướp người mà thôi, bọn chúng không muốn chết, nhưng đã không còn kịp rồi. A Mục vừa nâng mắt, trng mắt là một màu đỏ tươi, tràn ngập sát ý khát máu.

Xoẹt! Một kiếm càn quét, mấy tên hắc y nhân lại ngã xuống. Thủ pháp y hệt gặt lúc, chỉ một kiếm, trong nhát mắt lấy tính danh bọn chúng.

Hai mươi mấy tên hắc y nâhn chỉ còn lại tám chín người, bọn chúng nâng kiếm lui về phía sau.

Thầm nghĩ kiếm pháp thật quỷ dị, nếu người ra tiền không phải muốn bọn chúng cướp người mà là giết người, bọn chúng cũng không cần lề mề lâu la ở đây, trực tiếp một kiếm lấy mạng người trong kiệu là có thể thành công rút lui, bây giờ đã không kịp nữa rồi.

Sau khi Dịch Cẩn Ninh bị cướp kiệu hoa vẫn luôn hết sức bình tĩnh, không chút lo lắng ở trong kiệu ngủ một giấc, tối qua nàng thực sự không ngủ ngon, hôm nay coi như giữa đường ngủ bù.

Nhưng ngủ một giấc tỉnh lại, phát giác tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng lớn, nàng lập tức cảm thấy không hợp lý. Ngay từ đầu nàng còn tưởng là bút tích của Mạc Liễm Sâm, muốn làm ra tiết mục di hoa tiế mộc. Bây giờ nghĩ lại, nàng phỏng chừng sai lầm rồi, Mạc Liễm Sâm căn bản không tới.

Những người đang triền đấu bên ngoài chính là tới giết nàng, chỉ có điều vì sao cướp kiệu hoa mà không trực tiếp giết nàng? Trong lòng nàng nghi hoặc, đoán hồi lâu, cuối cùng suy nghĩ cẩn thận. Khả năng duy nhất chính là Chương Vũ Thành đã biết chân tướng Chương Dẫn Giác bị phế, có lẽ Chương Dẫn Giác hoàn toàn không quên chuyện hôm đó hoặc có lẽ Dịch Cẩn An lén lút nói chuyện này cho Xương Ấp Hầu phủ. Mà Chương Dẫn Giác ghi hận nàng trong lòng muốn bắt nàng đi, thi bạo* nàng, cũng có khả năng Xương Ấp Hậu tự có quyết định khác. (Thi bạo giả là kẻ cưỡng gian, thi bạo là cưỡng gian @@)

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tình huống có khả năng nhất chính là Dịch Cẩn An bán đứng nàng. Hôm nay lúc rời giường đi bái biệt cha mẹ, ánh mắt Dịch Cẩn An nhìn mình rõ ràng là vẻ hả hê, liều lĩnh, tựa như bản thân mình đã trở thành mỹ thực trong miệng nàng ta.

Nàng theo thói quen híp mắt, trong kiệu nghĩ cách chạy trốn, xốc màn kiệu lên thấy bên ngoài đang đánh nhau kịch liệt, nàng không ra được. Không cẩn thận sẽ bị kiếm đâm phải nàng vẫn là đừng làm, chỉ cần lẳng lặng đợi trong kiệu, chờ người cứu viện xuất hiện. Nàng tin tưởng Mạc Liễm Sâm nhất định sẽ xuất hiện, nhất định sẽ.

Chỉ là lúc này đã qua giờ bái đường, vì sao vẫn không thấy bóng dáng hắn? Nàng có phần sốt ruột, siết chặt khăn trong tay.

Đột nhiên nàng ngẩng đầu, cảm giác trên đỉnh kiệu có người!

Trong lòng nàng kinh hô, thảm rồi! Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước.

Hắc y nhân cuối cùng không chống được A Mục tàn nhẫn ham chém giết, quay đầu chỉ kiếm về phía Dịch Cẩn Ninh, nữ nhân này giết nhiều huynh đẹ của họ như vậy, không giết tân nương này thì thật có lỗi với bản thân. Hắc y nhân vốn là một người trong phái nhỏ của tổ chức sát thủ, võ công đều là cao cường, vả lại sống chung lâu dài sẽ có cảm tình, hôm nay bị tàn nhẫn giết chết, bọn họ cũng có phần căm uất.

Nghìn cân treo sợi tóc, A Trúc cũng đuổi đến, một kiếm của hắn đúng lúc đam trúng tên hắc y nhân đang cố gắng đánh lén trên nóc kiệu. Người nọ lung lay trên nóc kiệu hai cái, sau đó alưn thẳng xuống dưới.

Phập! Hắc y nhân lăn xuống đất, thanh kiếm cắm ngập vào trong người hắn, tắt thở bỏ mình tại chỗ.

“Chủ tử!” A Trúc kêu Dịch Cẩn Ninh một tiếng, sau khi xác định nàng không có việc gì lại xông lên đánh cvới những người khác. Ngay từ đầu hắn đã bị sát thủ cuốn lấy, sau khi giải quyết những người kia hắn lập tức nhanh chóng đuổi theo, chém giết sát thủ.

Hắc y nhân mắt thấy tất cả sắp bị giết chết, bỗng nhiên từ góc tối xuất hiện một đám hắc y nhân. Hóa ra ám hiệu vừa rồi của Chương Vũ Thành với gã sai vặt này thực ra để hắn phía thêm cao thủ qua đây, tuyệt không thể để Dịch Cẩn Ninh sống qua hôm nay. Nếu như không thể cướp kiệu thành công thì lập tức giết chết nàng.

Lúc này A Trúc và Công chúa A Mục liên thủ cùng giết hắc y nhân, hắn và Công chúa A Mục dựa lưng vào nhau bảo vệ Dịch Cẩn Ninh chính giữa.

“Dì Ưu!”

A Trúc liếc Công chúa A Mục một cái, gọi tên bà ta. Đây là cái tên hắn vẫn luôn cảm ơn trong lòng, nếu không phải bà ta, nói không chừng hắn đã chết từ lâu rồi.

“Ừ!” A Mục lên tiếng đánh lại, một tay giải quyết một tên hắc y nhân tới gần. Thủ pháp bà a mau lẹ tàn nhẫn, nháy mắt một mạng người.

A Trúc thấy thủ pháp giết người của công chúa A Mục có phần quen mắt, nhưng không nhớ ra được đã thấy qua ở đâu, lại một hắc y nhân đâm kiếm tới cái ót Công chúa A Mục bạo lỗ dưới lưỡi kiếm của kẻ địch, A Trúc thấy vậy, trong lòng căng thẳng, kêu to một tiếng.

“Cẩn thận!”

Một đám lại một đám hắc y nhân xông lên, A Trúc hiểu rõ rồi. Chính là một hồi ám sát có dự mưu, trước cướp kiệu hoa, cướp kiệu hoa không được liền hạ sát lệnh. Nhìn đám người này ngoan độc mạnh mẽ, thủ pháp ra tay và dùng là lợi kiếm, nên all một đám tử sĩ đi.

A Trúc và công chúa A Mục đồng thời kinh hãi: “Tử sĩ!”

Hắc y nhân nhận được mệnh lệnh rõ ràng, nếu không cướp được kiệu hoa có thể tại chỗ giết chết Dịch Cẩn Ninh. Bọn chúng thấy A Trúc và Công chúa A Mục liên thủ lại, dần dần không địch lại, ý đồ tới gần kiệu hoa trực tiếp giết chết Dịch Cẩn Ninh, nhưng người của mình bị thương, chết vô số vẫn không có cách đến gần cái kiệu này.

Chém giết vẫn còn tiếp tục, hắc y nhân không ngừng xông lên.

A Trúc liều chết bảo vệ trúng một kiếm, lúc này Tiểu Đào đúng lúc đuổi đến, trước giờ nàng chưa từng thấy A Trúc bị thương, nàng che miệng sợ hãi kêu lên: “A Trúc!”

Hắc y nhân thấy sau khi tiểu cô nương áo trắng kêu A Trúc một tiếng, trong chớp mắt liền ngây người, thầm nghĩ cơ hội tới rồi. Vội vàng chạy đến cạnh Tiểu Đào, cầm kiếm đặt tại cổ nầng.

A Trúc kinh hãi: “Tiểu Đào!”

“A Trúc, cứu ta!” Tiểu Đào bị hắc y nhân túm chặt, nàng hoảng hốt chảy nước mắt, kêu tên A Trúc.

“Buông nàng ra!” A Trúc hét lớn một tiếng.

Tiểu Đào là điểm yếu của hắn, hắn sốt ruột, luống cuống.

Lúc này nô Nhi cũng chạy đến, vừa rồi tiểu thư bị bắt đi, dưới sự kinh hãi nàng lập tức đuổi theo, lại bị mấy tên cuốn lấy. Võ công nàng kém, đành phải dùng trí thông minh liều mạng với chúng, dùng khinh công vòng quanh đường cái tầm vào vòng mới bỏ rơi những người kia. Quay đầu lại lại nhớ đến tiểu thư bị bắt đi, nàng lập tức tỉnh táo lại, chính mình cũng trúng kế điệu hổ ly sơn.

“Tiểu Đào tỷ, tiểu thư!”

Nô Nhi thấy lại một người nhích tới gần kiệu hoa, nàng đề khí xông tới, dùng khinh công đọ sức với hắc y nhân. Đáng tiếc võ công nàng yếu kém, sức lực lại nhỏ, trên người bị chém mấy kiếm. Thân thể dần dần chống đỡ hết nổi, ngã xuống.

Dịch Cẩn Ninh nghe thấy tiếng động liền nhắc rèm kiệu lên, đúng lúc nhìn thấy Nô Nhi bị chém trúng, ngã xuống, nàng hô to một tiếng.

“Nô Nhi!”

Nàng cuống quít xuống kiệu, đi tới cạnh Nô Nhi ôm lấy nàng: “Nô Nhi, ngươi sao rồi?”

Lại liều chết bảo vệ tiểu thư, trên người nhiều chỗ bị thương. Dịch Cẩn Ninh hoảng sợ ôm Nô Nhi la lên, Hắc y nhân thấy hai đại cao thủ A Trúc và Công chúa A Mục bị người của mình cuốn lấy, thấy Dịch Cẩn Ninh bất lực, mạnh mẽ bắt đi.

“Nhanh dừng tay!”

Hắc y nhân kềm kẹp hai bên Tiểu Đào thấy Dịch Cẩn Ninh liếc mắt về phía này, rõ ràng trong mắt tràn ngập lo lắng nhưng lại ra vẻ trấn tĩnh. Hắn biết hiện tại không bắt được cơ hội lần này, người của mình mặc dù có thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng cũng sẽ chết vô số.

Kiếm trong tay đặt trên cổ Tiểu Đào lại ép vào sát một phần, trên cần cổ trắng như tuyết của Tiểu Đào hiện vết máu.

“Tiểu Đào!” Dịch Cẩn Ninh ôm Nô Nhi sắp hôn mê kêu lên, nàng quát to một tiếng: “Buông nàng ra, ta đi với ngươi!”

“Đừng, tiểu thư!” Tiểu Đào khóc thét: “Tiểu Đào không đáng giá để người làm vậy!”

“Mau dừng tay, A Trúc, đừng đánh nữa!” Dịch Cẩn Ninh đặt Nô Nhi xuống, đi về phái hắc y nhân đang kềm kẹp Tiểu Đào: “Ngươi thả nàng ra, ta đi theo ngươi. Chẳng phải Chương Dẫn Giác và Chương Vũ Thành muốn mạng của ta thôi sao? Hiện tại hẳn bọn họ chờ ngươi dẫn ta tới?”

Hắc y nhân dừng lại, ánh mắt của cô gái này thật sắc bén, còn khủng bố hơn tử sĩ bọn họ, tựa như trải qua lễ rửa tội dưới địa ngực, rắn tết sau khi giãy giụa khỏi thống khổ bò ra ngoài dưới lớp ngụy trang mỹ nhân.

“Được!” Hắn khoát tay, những người khác đang chém giết lập tức dừng lại.

Công chúa A Mục bên kia đã sớm kiệt sức, bà ta cười khổ một tiếng, ngã thẳng xuống.

Đứa nhỏ, mong con có thể tránh được một kiếp!

“Tiểu thư, hiện tại người đã gả vào Quận Vương phủ rồi, chuyện Tướng phủ… Cũng đừng để trong lòng nữa!” Lý ma ma nắhc nhở: “Ngược lại trong Quận Vương phủ đều phải cẩn thận, nghe nói hậu viện Quận Vương mỹ nhân nhiều vô số kể, giai lệ có thể so với hậu cung của hoàng thượng, người cũng nên cẩn thận!”

Nàng ta sẽ! Dịch Cẩn An nheo mắt, nàng ta nấht định sẽ để ý!

Màn đêm bắt đầu buông uống, Quận Vương phủ sôi nổi náo nhiệu và Thanh Vương phủ tràn ngập lo lắng hình thành sự đối lập rõ ràng. Dịch Trường Hoa ngồi ở thủ toạ chờ Dịch Cẩn Ninh và Thanh Vương bái đường nhưng chậm chạp không thấy, ông cũng sốt ruột không thôi, ông biết nhất định Ninh Nhi đã xảy ra chuyện!

Thái hậu an ủi ông: “Dịch Tướng chớ vội, sẽ có tin tức nhanh thôi!”

Bà đã phái người ra ngoài tìm Dịch Cẩn Ninh, nhanh chóng sẽ có tin tức, trong lòng bà cũng tự an ủi mình như vậy. Nhưng sự thật rảnh rành trước mắt, lâu như vậy mà không tim được Dịch Cẩn Ninh, thực xảy ra chuyện lớn rồi!

Mạc Liễm Sâm một thân hắc y cùng đám hắc y nhân triền đầu một chỗ, nào ngờ sau lưng xuất hiện càng nhiều hắc y nhân tay cầm tên bao vây tấn công. Mũi tên phóng tới vun vút, Mạc Liễm Sâm trúng tên ngã xuống đất, Dịch Cẩn Ninh túm chặt khăn căng thẳng không dứt.

“A Sâm!”

Trên mũi tên có độc, trước mắt Mạc Liễm Sâm là một màu tối đen, hắn nhanh chóng điểm vài đjai huyệt trên người, có nén cảm giác đua đớn, chém giết cùng hắc y nhân.

“Không có việc gì!” Mạc Liễm Sâm cười gượng, lại triền đấu với hắc y nhân, qua vài hiệp, hắn lại giết một đám hắc y nhân.

Hắc y nhân đều bị giết hết, Chương Vũ Thành vốn thừa dịp lúc này ra ngoài nhưng tjai hỉ đường nghe được tin tức thái hjâu phái người đi cứu, mãi không xuất hiện. Ví như bọn họ biết bản thân lỡ mất thời cơ tốt nhất giết Dịch Cẩn Ninh, tuyệt đối sẽ không đợi sau khi chủ tử nhà mình xuất hiện mới giết nàng. Đáng tiếc tiểu chủ nhân mệnh lệnh rõ ràng trước bắt cóc nàng qua đây, dưới tình huống bất đắc dĩ mới giết nàng.

Lúc này hẳn không có người nữa chứ? Mạc Liễm Sâm vừa định nghỉ ngơi một lúc thì lại một người một đao chém tới.

“Chủ tử, cẩn thận!”

Thuộc hạ của hắn nậhn được tin tức lập tức hoả tốc chjay tới, nơi này cách cứ điểm bọn họ quả thực quá xa, chạy đến nơi đã tốn không ít thời gian. Bọn họ là người của tổ chức Sát Minh, chỉ trong chốc lát đã dọn dẹp sạch sẽ hắc y nhân.

Mạc Liễm Sâm trúng độc, nếu không phải trước kia Dịch Cẩn Ninh cho hắn dùng thuốc giải, nhất định hắn không chịu đựng được đến bây giờ, hắn thấy Dịch Cẩn Ninh không sao, rốt cuộc ngã xuống đất không dậy nổi.

“A Sâm….”

Dịch Cẩn Ninh kêu lên, lại nghe ngoài cửa có tiếng vang lớn: “Nhanh, nhanh chóng bao vây chỗ này, cứu Thanh Vương phi!”

Người của Sát Minh thấy là người hoàng cung đến, liếc nhìn nhau nâng Mạc Liễm Sâm lên, rời đi.

“Các ngươi đợi…”

Dịch Cẩn Ninh còn chưa kêu ra miệng, bọn họ đã nâng Mạc Liễm Sâm ra ngoài từ nóc nhà, để lại một mình Dịch Cẩn Ninh ở đây sợ hãi.

Đúng lúc này cứu viện của Thái hậu đuổi đến, Dịch Cẩn Ninh rất muốn trốn, hiện tại mới đến có phải chậm rồi không?

Nàng nhíu mày, hoàn toàn không muốn thành hôn, không muốn gả cho Thanh Vương, hiện giờ A Sâm hôn mê bất tỉnh bị mang đi, cũng không biết tình hình như thế nào, rốt cuộc có nghiêm trọng hay không!

Nàng muốn nhân cơ hội này chạy trốn, vừa mới theo dây thừng trèo lên nóc nhà thì bị người Thái hậu phái tới tóm gọn, Dịch Cẩn Ninh khóc không ra nước mắt.

“Thanh Vương phi, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin thứ tội!” Ngoài cửa, âm thanh một tướng sĩ vang lên.

Bóng đêm đã muộn, Thanh Vương không ở đại sảnh, cả hoàng cung tràn ngập không khí vui mừng, âm thanh yến tiệc, tiếng giao bôi không dứt. Sau khi Dịch Cẩn Ninh được đưa trở về lại rửa mặt chải đầu qua quýt một lần, sau đó được đưa thẳng vào động phòng.

Thái hậu nhìn bóng lưng nàng bị đưa vào động phòng, sau đó hài lòng cười một tiếng: “Ừ, không tệ!”

Thuộc hạ vừa dđ cứu Dịch Cẩn Ninh ghé vào tai Thái hậu nói mấy câu, Thái hậu nhướn mày, sắc mặt trầm xuống: “Biết rồi, lui xuống đi!”

Bà nhìn thoáng qua Chương Vũ Thành tại bàn tiệc bên kia, trong mắt hiện ra ánh sáng sắc lạnh: “Xương Ấp Hầu, khá lắm Xương Ấp Hầu, đến cháu dâu ai gia ngươi cũng dám ức hiếp!”

Trong động phòng lặng im không tiếng động, đến một nha hoàn hầu hạ cũng không có. Trên đường tân hôn có một nam nhân mặc hỉ bào đỏ thẩm đang ngáy o o ngủ, người nọ mặt hướng vào trong, Dịch Cẩn Ninh nhìn không rõ mặt mũi hắn, nàng hồi hộp đến gần.

Nam nhân ngày nghe nói là một gã ngốc nghếch, hẳn cái gì cũng không hiểu mới đúng, thế này nàng mới yên lòng,

Bàn tay trắng nõn vỗ lưng Thanh Vương, nhỏ giọng nói: “Này…”

Người trên giường trở mình, nhưng vẫn như trước không lật qua. Dịch Cẩn Ninh đẩy hắn: “Ngươi ngủ thì vào trong một chút, để ta di chuyển một cái!”

Nàng cũng mệt mỏi, cũng mệt nhọc, trong lòng đã sớm xác định Vương Gia đần này căn bản không giao thành uy hiếp với nàng. Cho nên dù chen một gường với hắn cũng không sao cả.

Người nọ quả nhiên nghe lời xê dịch vào trong một chút, chừa ra một chỗ do Dịch Cẩn Ninh.

Dịch Cẩn Ninh khẽ mỉm cười, cởi áo khoác, kéo chăn muốn ngủ. Kết quả….

“A, lưu manh!”

Một bàn tay to ôm lấy eo nàng, giọng nói như rượu nguyên chất lọt vào tai nàng: “Ninh Ninh, ngày lành cảnh đẹp, chúng ta…. Cũng đừng bỏ lỡ!”

“A Sâm, sao chàng lại ở đây, vết thương của chàng sao rồi?”

Trong lòng Dịch Cẩn Ninh mừng rỡ, khó được thấy hắn bị thương còn nhớ nàng, còn cố ý ăn mặc thành Thanh Vương ngủ trên giường đợi nàng!

“Ta… Ta chính là Thanh Vương!” Mạc Liễm Sâm vô tội, chớp chớp đôi mắt to tinh khiết, Dịch Cẩn Ninh nhìn đôi mắt hoa đào mà khóe miệng co rút: “Ta muốn cho nàng một ngạc nhiên vui mừng lớn, không ngờ… Làm hại nàng lo lắng!”

“Mạc! Liễm! Sâm!”

Trong phòng vang lên một tiếng động trời, thị vệ bảo vệ ở một chỗ không xa nghe thấy mà toàn thân run rẩy lên. Bọn họ ngoáy ngoáy lỗ tai, thầm nghĩ Thanh Vương phi làm sao vậy, dám gọi thẳng tục danh của Thanh Vương, còn lớn tiếng như thế?

Phát hiện người mình tâm tâm niệm niệm lại chính là Thanh Vương, Dịch Cẩn Ninh vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, đôi tay trắng như phấn lập tức đánh qua, đánh Mạc Liễm Sâm một trận.

“Nương tử, đừng… đừng…. vi phu sai rồi còn không được sao, ta… ta bị thương, ui cha…!”

Mạc Liễm Sâm không trốn tránh kịp, vì để đôi tay trắng như phấn không đánh trúng đành núp ở góc giường, không dám lộn xộn tự ôm mình kêu đau.

“Chàng…. Chàng…. Lại có thể lừa gạt ta như vậy?” Dịch Cẩn Ninh chống nạnh, chỉ vào Mạc Liễm Sâm: “Ta mới không tin dáng vẻ này của chàng, nếu bị thương sao vẫn có tinh thần như vậy? Chàng xuống dưới cho ta, xuống dưới!”

Nói cái gì Mạc Liễm Sâm cũng không chịu xuống, sống chết ôm chăn không chịu động đậy, Dịch Cẩn Ninh nắm rồi lại kéo….

Kết quả….

Xoảng một tiếng, trong phòng truyền ra âm thanh bình hoa bị rơi vỡ….

Lại rầm một tiếng, âm thanh ghế đẩu đụng vào cánh cửa.

Thủ vệ cách đó không xa nghe được liên tục che miệng cười trộm, Thanh Vương này mặc dù là một người u mê nhưng cũng thật dũng mãnh!

Thực ra thì…..

Đêm tân hôn, tân lang ngủ dưới sàn nhà.

Dịch Cẩn Ninh nói rồi: “Hôm nay tâm trạng lão nương không tốt, chàng đừng chọc tới ta.”

Mạc Liễm Sâm cho rằng đây chỉ là tạm thời, ai ngờ bị phạt ngủ trên sàn lại một đoạn thời gian rất dài. Rốt cuộc dài bao lâu, hắn không nhớ rõ, mãi đến khi Dịch Cẩn Ninh tự nhiên bằng lòng tha thứ cho hắn, hắn mới động phòng toàn vẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.