Tiên Ngục

Chương 16: Tinh linh bí mật




Trong mặt trời thứ mười không ngừng tìm kiếm, dù Vương Lâm đã tìm được rất nhiều người, chỉ là cuối cùng vẫn không thể tìm được khí tức vận mệnh của Tư Đồ Nam, Thanh Thuỷ. Hắn cũng không thể tìm được nữ nhân đối với hắn vô cùng trọng yếu.
 
Cho tới khi thần thức của hắn từ mặt trời thứ mười trở lại thân thể, hai mắt hắn mở ra, trong mắt chợt loé lên vẻ mê mang, khiến cho lúc này Vương Lâm phảng phất như giật mình ngây ngẩn trong thiên địa.
 
- Tư Đồ Nam, Thanh Thuỷ vì sao không ở nơi này….chẳng lẽ bọn họ không phải được sinh ra trong động phủ này….
 
Vẻ mê mang trong mắt Vương Lâm càng đậm.
 
Hắn nhớ tới Thất Thải Giới bên trong Triệu Hà, khi thấy Thanh Thuỷ cũng gặp được đạo nhân bảy màu, thấy được ánh mắt đạo nhân nhìn Thanh Thuỷ. Ánh mắt kỳ dị đó cho tới ngày nay Vương Lâm vẫn còn nhớ như in.
 
- Ánh mắt đó mơ hồ có thể giải thích vì sao vận mệnh Thanh Thuỷ lại không có trong mặt trời thứ chín này….chỉ là….ta đối với Tư Đồ hiểu rất rõ….thiên tư của hắn kinh người, tu vi mỗi một lần gặp lại đều bạo tăng….chẳng lẽ hết thảy đó là bởi vì vận mệnh của hắn không có ở trong mặt trời thứ chín này!
 
Vương Lâm trầm mặc nhìn về mặt đất phía dưới. Hắn mơ hồ như thấy đã nắm bắt được một ý niệm nào đó nhưng ý niệm này lại bị tầng tầng tạp niệm như sương mù trong đầu che phủ, khiến hắn không sao có thể suy nghĩ rõ ràng được.
 
- Còn có Thiên Vận Tử kia. Người này ngay từ đầu ta đã không nắm được trong lòng hắn suy nghĩ gì. Trong thiên địa này có lẽ chỉ có mình hắn mới biết….mặc dù ngày nay tu vi ta đã đạt tới Không Linh trung kỳ nhưng đối với Thiên Vận Tử vẫn có chút kiêng kỵ như trước….bí mật của người này rất nhiều, ẩn dấu rất sâu, khiến cho người ta sợ hãi!
 
Vương Lâm nhìn về phía mặt trời thứ chín toả sáng chói chang phía trước, ánh mắt dần dần lộ ra hàn mang.
 
- Khí tức vận mệnh của Uyển Nhi, Tư Đồ và Thanh Thuỷ bất đồng. Nơi này có dấu vết của nàng, hẳn là nàng vốn ở đây, nhưng lúc ta tìm lại không thấy. Rốt cục là ai đã đem khí tức vận mệnh của Uyển Nhi đi !
 
Hàn quang trong mắt Vương Lâm càng ngày càng đậm, tới cuối cùng dường như chiếu hẳn ra ngoài. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đen tối, hàn quang trong mắt hoá thành một vùng sát khí.
 
- Uyển Nhi chỉ là một nữ tử bình thường. Vận mệnh của nàng vốn không đáng để người ta chú ý. Thế nhưng hôm nay nó lại bị lấy đi, không biết là ai nhưng Vương Lâm ta ở viễn cổ tiên vực này phát lời thề, nhất định sẽ thu hồi được. Nếu có người dám đem vận mệnh nàng thay đổi đi thì dù là lên trời xuống đất, dù là ở Tiên Cương đại lục thì Vương Lâm ta cũng sẽ làm giống như đối với huyết cừu của Đằng gia năm xưa, huyết tẩy tiên cương!
 
Vảy nghịch của Vương Lâm chính là Uyển Nhi. Hôm nay hắn thấy khí tức vận mệnh của Uyển Nhi bị lấy đi thì chẳng khác nào nỗi đau khi trái tim bị bóp nát. Sự thống khổ này khiến Vương Lâm trở nên điên cuồng.
 
Một người hiểu càng nhiều, biết càng nhiều thì hắn sẽ càng thống khổ. Giờ phút này Vương Lâm chính là như vậy. Nếu có thể lựa chọn thì hắn sẽ chọn không biết chút gì, trở thành phàm nhân mà sống tới hết đời.
 
Nhưng lúc này nếu hắn đã biết, đã hiểu rõ cả thì hắn không còn đường lui nữa. Vận mệnh của Uyển Nhi nếu đã bị người ta lấy đi thì hắn phải tìm lại, khiến Uyển Nhi giống bản thân, siêu thoát khỏi vận mệnh. Như thế mới là bước đầu tiên khiến Uyển Nhi thức tỉnh!
 
Hết thảy mọi chuyện từ sau khi nhìn thấy vận mệnh của chúng sinh trong mặt trời thứ chín Vương Lâm mới hiểu ra. Ngày hôm nay hắn mong muốn làm Lý Mộ Uyển sống lại, khiến nàng thức tỉnh.
 
Sát cơ cuồn cuộn trong mắt Vương Lâm dần dần bị ẩn đi. Thần sắc hắn lúc này âm trầm, nhìn mặt trời thứ chín một cái, xoay người bước từng bước về phía mặt đất.
 
Trên mặt đất có vô số pho tượng tam tộc đang đứng, gió lạnh gào thét, cuốn tung bụi đất, cuồn cuộn phủ cả bầu trời.
 
Đưa mắt nhìn lại, mặt đất không có bất cứ sinh linh gì, chỉ có những pho tượng đứng đó, trên mặt đất đầy những hố sâu và khe rãnh.
 
Những cái khe kia giống như là từ một trận đại chiến từ cổ đại lưu lại, những cái hố lớn cũng vậy. Những cái hố này còn chứa vết nước mưa qua bao năm tháng.
 
Gió gào thét, chỉ có thể mang đi bụi đất trên mặt đất, không thể thổi tan khí tức mà đủ loại thần thông năm xưa lưu lại trong thiên địa.
 
Thân thể rơi lên một pho tượng cổ thần, Vương Lâm đứng đó, mái tóc tung bay, y sam màu trắng bay phần phật, nghe tiếng gió nức nở bên tai. Hai mắt Vương Lâm từ từ bình tĩnh lại, hồi lâu mới cúi đầu nhìn thoáng qua pho tượng dưới chân.
 
Pho tượng Cổ Thần này dù đã tử vong nhưng lại có một luồng lực lượng kỳ dị tồn tại. Chính vì luồng lực lượng này khiến cho pho tượng này tuỳ thời có thể tỉnh lại, trở thành con rối, trở thành sứ giả của thiên đạo.
 
- Tam tộc cổ lại trở thành thị vệ của động phủ này. Thật đáng buồn, đáng hận!
 
Vương Lâm vừa lắc đầu chân phải vừa hạ xuống điểm lên pho tượng một cái, thân thể nhảy lên. Trong nháy mắt này, trong pho tượng truyền ra tiếng ầm ầm. Chỉ thấy từng cái khe ở nơi Vương Lâm điểm chân xuất hiện, lan nhanh về bốn phía, trong nháy mắt đã tràn ngập cả pho tượng.
 
Trong tiếng chấn động kịch liệt, pho tượng liền sụp đổ, vỡ tan thành vô số đá vụn, rơi khắp nơi.
 
- Cát bụi trở lại thành cát bụi. Năm đó nếu đã chết trận thì không nên giữ lại tâm tư muốn sống lay lắt. Người tộc ta chết trên chiến trường là tốt nhất!
 
Vương Lâm vung tay áo, tiến về phía trước. Hễ là nơi hắn đi qua thì dù là tượng Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ yêu đều trong khi hắn vung tay mà ầm ầm sụp đổ.
 
- Hôm nay ta không huỷ các ngươi, đợi ngày sau các ngươi thức tỉnh thì lại làm loạn thế gian, trở thành con rối….
 
Vương Lâm than nhẹ, tay phải giơ lên vỗ về phía trước. Ầm một tiếng, một pho tượng liền vỡ tan, trở thành những mảnh nhỏ bị cuốn bay tứ tán.
 
Những pho tượng của tam tộc cổ tan nát, những luồng khí tức Cổ Thần, Cổ Yêu, Cổ Ma từ những pho tượng này truyền ra, hoá thành những sợi to như sương khói phiêu tán trong thiên địa, hình thành một đám hư ảnh mờ ảo.
 
Hư ảnh này mang hình dạng của đám người này khi còn sống, trên hư ảnh có thể thấy được thương thế của bọn họ. Giờ phút này tam tộc cổ biến ảo ra, thần sắc mê man nhưng rất nhanh đã hiểu rõ hết thảy, khổ sở hướng về phía Vương Lâm vái một cái, thân ảnh vặn vẹo hoá thành làn khói, chuyển động về phía Vương Lâm, dung hợp với hắn.
 
Vương Lâm tiến về phía trước, cả đoạn đường hắn đi qua, tất cả các pho tượng đều sụp đổ, tiếng ầm ầm lan toả. Những hư ảnh hiện ra đều ôm quyền vái hắn, giống như được giải thoát. Cảnh tượng này khiến người ta thấy mà giật mình, đồng thời cũng cảm nhận được một sự bi ai từ thân ảnh đám người đó.
 
Vương Lâm không mở miệng nói chuyện, trầm mặc đi về phía trước. Tiếng ầm ầm làm bạn với hắn, những hư ảnh ở phía xa vái theo đưa tiễn, cùng với vô số khí tức của tam tộc dung nhập vào tinh điểm trên mi tâm hắn, mắt trái, mắt phải hắn.
 
Mặt đất rộng lớn vô ngần, trong tiếng ầm ầm khi những pho tượng sụp đổ, gió bắc thổi đi bi ai, không ngừng cuộn xoáy, tiếng gió gào giống như những người bạn đang nói kể chuyện.
 
Cũng không biết đã qua bao lâu, phí trước Vương Lâm xuất hiện một pho tượng cao tới mấy ngàn trượng. Trên mi tâm pho tượng này có chín tinh điểm. Cho dù chín tinh điểm này có hơi mơ hồ nhưng đã thành hình dáng. Pho tượng này không ngờ đã đạt tới sát cửu tinh.
 
Hắn đứng ở nơi đó, tay phải giơ lên nắm quyền, nắm tay mới đưa ra được một nửa, thần sắc ẩn chứa vẻ thống khổ và không cam tâm, bị một luồng lực lượng gông cùm thân thể, cuối cùng trở thành một pho tượng đá.
 
Trên người hắn mặc một bộ áo giáp đơn giản. Chỉ là bộ áo giáp đó cũng đã trở thành một bộ phận của pho tượng.
 
Đây là Cổ Thần nhiều tinh điểm nhất mà Vương Lâm gặp trên đường. Đứng trước mặt pho tượng này, Vương Lâm giống như mơ hồ có thể cảm nhận được uy lực kinh thiên của Cổ Thần này năm đó, vung nắm tay có thể ầm ầm phá tan thiên địa, giết chết vô số tu sĩ.
 
Hai mắt mở to lộ vẻ không cam lòng, chỉ cần nhìn vào cũng có thể nghe thấy tiếng gầm thét giận dữ từ vạn cổ bên trong pho tượng.
 
Đứng trước mặt pho tượng này, Vương Lâm trầm mặc nửa ngày, ôm quyền vái một cái, sau đó tay phải bỗng nhiên hướng về phía pho tượng vô thanh vô tức vỗ một cái. Trên thân pho tượng lập tức xuất hiện vô số vết nứt. Những vết nứt đó răng rắc lan khắp pho tượng, cuối cùng phủ khắp toàn thân pho tượng. Trong tiếng ầm ầm, thân thể pho tượng bắt đầu sụp đổ trong phạm vi lớn.
 
Nhưng trong nháy mắt khi nó sụp đổ, chín tinh điểm trên mi tâm của pho tượng, ở trung tâm của hình tròn đột nhiên lại có một dòng xoáy cấp tốc chuyển động.
 
Nó chuyển động khiến cho mi tâm của pho tượng giống như bị hoà tan, tiếng rít cao vút kinh thiên từ bên trong dòng xoáy truyền ra. Hai mắt Vương Lâm sững lại. Trên thực tế trong tích tắc ngay khi dòng xoáy này xuất hiện thì hắn đã phát hiện ra, ánh mắt nhìn tới đó.
 
Chỉ thấy một cánh tay gầy gò mang theo vô số chất nhầy từ bên trong dòng chảy ở mi tâm của pho tượng thò ra. Một luồng khí tức âm trầm trào ra, toả khắp tám phương.
 
Khí tức này đều từ cánh tay phải khô héo này tràn ra. Nó giống như đại biểu của sự tử vong, ẩn chứa uy nghiêm vô thượng, lại có những tia sáng từ trên cánh tay mơ hồ loé lên.
 
Tiếng rít gào càng thêm kịch liệt. Cánh tay khô héo đó hướng về bên cạnh hung hăng túm một cái, giống như muốn thoát ra khỏi dòng xoáy. Tiếng gào thét kia càng trở nên rõ ràng, gần như chỉ trong chốc lát đã trở nên kinh thiên động địa.
 
- Dám kinh động giấc ngủ say của ta, huỷ diệt thân thể chữa thương của ta, đã phạm phải tử tội…cho dù ngươi từ nơi nào tới thì đều phải chết ở đây…chẳng những ngươi phải chết mà cả bộ tộc của ngươi cũng phải bị chôn cùng! Ngươi huỷ diệt thân thể đó thì ngươi sẽ trở thành phôi thể cho ta….ngươi….
 
- Lắm lời!
 
Không đợi cho giọng nói kia dứt lời, Vương Lâm đã cắt ngang, hắn cất bước tiến về phía trước, tay phải giơ lên như tia chớp chụp lấy cánh tay khô héo đó, hàn quang trong mắt loé lên, giật mạnh một cái.
 
- Ngươi khó khăn như vậy, ta sẽ giúp ngươi đi ra! Lăn ra đây cho ta!
 
Vương Lâm gầm nhẹ một tiếng, lực lượng mạnh mẽ ầm ầm lôi kéo. Pho tượng ầm một tiếng liền hoàn toàn sụp đổ, một thân thể khô gầy bị Vương Lâm lôi ra, hướng về mặt đất hung hăng ném xuống.
 
Bụi đất cuồn cuộn bốc lên. Mặt đất liền bị đánh thành một cái hố to. Thân thể Vương Lâm nhảy xuống, lao thẳng tới đáy hố!
 
- Có người sống là tốt rồi. Mặc kệ ngươi là tiên hay tu sĩ, Vương Lâm ta muốn trí nhớ của ngươi!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.