Tiên Nghịch Nhị Bản

Chương 77: Phù văn cường hoá




Buổi chiều, Hứa Thiên đang nằm dài lười biếng trên giường thì nghe phòng khách có tiếng người vô cùng nhộn nhịp, ban đầu cậu cũng không muốn để ý, nhưng càng lúc tiếng động càng lớn, cậu mở cửa phòng nhìn xuống, thấy Hứa Phong mời một nhóm đồng nghiệp, đối tác về nhà, có đàn ông có phụ nữ, chắc là dự định làm tiệc tùng gì đó. 

Căn biệt thự mà Hứa Thiên đang ở vô cùng rộng lớn, nội thất ở đây hết sức hài hòa, trên tường còn đính đá thạch anh màu sắc nhã nhặn, khiến cho không gian phòng khách càng thêm rộng rãi. Số khách mà Hứa Phong mời về đếm qua loa cũng khoảng chục người, vậy mà lại lọt thỏm giữa gian phòng khách của căn biệt thự xa hoa này, giống như một chấm nhỏ giữa hồ bơi rộng lớn. Những người khách dưới đó Hứa Thiên đều đã từng gặp qua, quen thuộc nhất là hai vợ chồng Châu Tru Thông, cha mẹ của Châu Băng. Hứa Thiên nhìn qua một lượt, cuối cùng dừng mắt tại một người phụ nữ trẻ trung khoảng hai mươi mấy tuổi, cô ấy ngồi kế bên cha cậu, nhan sắc cũng bình thường, nhưng có thần thái của một người phụ nữ trưởng thành, chững chạc. Cậu càng nhìn càng thấy quen, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra đã từng gặp tại công ty. Lần đó Hứa Thiên rãnh rỗi, đánh xe ngang công ty của Hứa Phong chỉ muốn nhìn qua một chút, rốt cục thấy ông cùng người phụ nữ lạ mặt cùng nhau bước lên xe, Hứa Phong vẫn vậy, trên mặt vẫn khăng khăng nghiêm nghị, quần áo chỉnh tề phong độ, nhưng không khó để Hứa Thiên nhìn ra nét mặt ông khi ấy có chút ôn hòa. Hứa Thiên lái xe đi, trong đầu không khỏi suy nghĩ về người phụ nữ đó, cuối cùng mở điện thoại nhấn số, thông tin về người phụ nữ ấy liền tuồng vào tai cậu không thiếu một chi tiết nào. Nhã Kiều Trang, trợ lý mới của Hứa Phong.

Hứa Thiên thấy khung cảnh ấy, trong lòng dấy lên một nỗi khó chịu không thể nói thành lời. Trước giờ Hứa Phong chưa bao giờ mời ai về nhà mình, đây được xem là nơi riêng tư nhất của ông, lưu giữ tất cả những ký ức hạnh phúc của cả nhà họ. Tất cả những tiệc tùng họp mặt bạn bè đều được tổ chức ở quầy rượu riêng của ông hoặc ở một nhà hàng sang trọng nào đó. Nhưng hôm nay tại sao ông lại mời thật nhiều người về như vậy? Càng nghĩ Hứa Thiên càng bực mình, cậu không chần chừ mà đi thẳng xuống phòng khách.

Hứa Phong đang nói chuyện vui vẻ, thấy con trai đi xuống liền mừng rỡ như cá bắt được nước, có lẽ ông cũng dự định gọi cậu xuống. Tất cả những người khách ở đây đều dồn mọi ánh mắt về phía cậu, nhưng Hứa Thiên vẫn mang một bộ mặt lạnh, hiên ngang bước qua ba mình.

Lúc này không biết Châu Băng từ đâu xuất hiện, vừa thấy Hứa Thiên liền bước nhanh đến bên cạnh cậu. Hứa Thiên ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng biểu cảm đó không biểu lộ ra ngoài mà nhanh chóng đem cất đi khiến Châu Băng có một chút bẽ mặt.

"Hứa Thiên". Hứa Thiên bước chưa đến cửa thì nghe tiếng Hứa Phong gọi mình, cậu nghiêng đầu qua một bên, không lên tiếng. Hứa Phong nhất thời không biết nói gì, ông nhìn một lượt những người xung quanh rồi nói với con trai: "Con muốn đi đâu? Hôm nay con phải ở nhà."

"Có chuyện gì quan trọng sao?" - Hứa Thiên quay người lại nhìn ông, trong mắt vẫn không có những người khách quý của Hứa Phong. Mười sáu tuổi, còn rất trẻ nhưng lại được tiếp xúc với giới thương nhân rất sớm, những chiêu trò trong kinh doanh hay ngoài xã hội cậu đều ít nhiều được biết. Trong mắt cậu, những người được cho là khách quý này hoàn toàn vì vụ lợi cá nhân, không hề có cân nào là chân thành đối xử. Mấy năm trước nếu không phải bị áp lực lời ra tiếng vào từ bọn họ, có lẽ mẹ cậu đã không rời khỏi đây, bỏ mặc cậu sống chết một mình. Không để ý tới họ, ít ra Hứa Thiên còn thấy thoải mái hơn.Hứa Phong uy nghiêm là thế, phong độ là thế, nhưng bây giờ trước mắt mọi người lại bị con trai mình trả lời một câu như vậy, tất nhiên ông rất nóng giận, nhưng bản lĩnh trên thương trường giúp ông kiềm nén lại chút bực bội không đáng này, ông cười: "Hôm nay có cô chú Châu và mọi người đến chơi, còn có Tiểu Băng nữa, nó nói lâu rồi không gặp con, con nỡ bỏ nó ở đây một mình mà đi sao?"

"Cô ấy đã muốn đến thì phải lường trước là không gặp được con, nếu cảm thấy chán có thể ra về mà!" - Hứa Thiên nói không chút khách khí, cậu chỉ liếc nhìn Châu Băng một cái, hoàn toàn không đem cô để vào trong mắt mình.

"Mày..." - Đối với thái độ này của con trai, Hứa Phong không thể nào nhắm mắt cho qua được nữa, ông tức giận.

Châu Tru Thông thấy ông như vậy liền đứng dậy ngăn cản: "Không sao, không sao mà, bình tĩnh lại đã", rồi ông nói với Hứa Thiên: "Hứa Thiên, con có chuyện gì gấp lắm sao, hay là ở lại chơi với em một chút đi, ở đây toàn là người lớn, Tiểu Băng khó mà hòa nhập được"

Hứa Thiên im lặng, vốn cậu cũng không định trả lời. Thay vào đó, Hứa Phong lên tiếng, lúc này cơn giận đã dịu đi một chút: "Ta mời mọi người đến đây chẳng qua muốn nói chuyện của con và Châu Băng. Chúng ta hợp tác đã lâu rồi, mối giao tình giữa hai nhà chúng ta không phải mọi người không biết, nhưng bây giờ ta cũng lớn tuổi rồi, muốn một lần khẳng định với mọi người mối quan hệ giữa hai gia đình, sau này..."

"Có gì mà khẳng định?" - Hứa Thiên ngắt lời ông - "Con với Châu Băng không có mối quan hệ gì để phải công khai cả". Còn có một câu nữa, nhưng Hứa Thiên đã giấu nhẹm đi "Ông muốn làm cho xong chuyện của tôi để ông được thoải mái bên người phụ nữ đó. Đừng tưởng chút chuyện đó có thể giấu tôi"

"Chuyện tao đã quyết định, mày phải nghe theo" - Hứa Phong gầm lên giận dữ.

"Ba là đang muốn tốt cho con hay muốn gián tiếp đẩy con đi. Nếu vậy thì ba không cần tốn công sức, con đi" - Hứa Thiên nói rất dứt khoát, lúc quay mặt đi cũng không chần chừ nửa bước, mọi người ở phòng khách chỉ còn thấy tấm lưng rộng lớn, không chút xao động.

Châu Tru Thông thấy con gái mình bị đối xử như vậy thì vô cùng tức giận, lúc này có muốn đè nén bao nhiêu cũng khó, nhưng một phần lại nể tình Hứa Phong, cho nên mới dùng cách tế nhị nhất để rút lui: "Chừng nào anh giải quyết xong phần gia đình mình, chúng ta sẽ gặp lại". Những người khách còn lại thấy như vậy cũng không còn cười nổi, không hứng thú muốn biết rốt cuộc hai gia đình này sẽ hứa hẹn điều gì nữa, họ rất muốn ra về nhưng như vậy thì không phải phép. Cho đến khi Hứa Phong lên tiếng kín đáo.

Hứa Phong mang một bộ mặt rất nặng nề, cho đến khi trong căn nhà chỉ còn ông, Đại Thành và một người quét dọn. Thấy ông vẫn còn tức giận, Đại Thành cũng không dám lên tiếng.

Hứa Phong, Trần Ái Mẫn và Châu Tru Thông là bạn học cùng từ những năm cấp ba, gia đình cả ba người đều có truyền thống kinh doanh bất động sản, trên thương trường oanh oanh liệt liệt, sau này Hứa Phong và Châu Tru Thông cùng nhau vào đại học, học khối ngành kinh tế để về tiếp quản gia đình, còn Trần Ái Mẫn thì thi vào trường đại học y Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp đại học vài năm thì kết hôn cùng Hứa Phong, cùng ông thành lập công ty riêng, bà giao hết mọi việc cho ông và lùi về sau làm hậu phương vững chắc cho chồng.

Hứa Thiên và Châu Băng được sinh ra cùng một khoảng thời gian, cho nên gia đình hai bên đã quyết định hôn ước cho hai người họ. Hứa Phong và Ái Mẫn vốn xem đây chỉ là một lời nói, bạn bè thân thiết nên hứa hẹn như vậy chứ chưa bao giờ cho rằng sau này sẽ để con cái hai bên đến với nhau. Cho tới khi Hứa Thiên lên lớp sáu, lúc này Châu Băng cũng từ Thượng Hải về, được học chung lớp Hứa Thiên, cô và cậu chơi chung, dần dần có tình cảm.

Hứa Thiên không rõ ngày ấy tại sao lại quyết định yêu Châu Băng, cậu chỉ nhớ duy nhất một lần cô tìm thấy bức ảnh trong chiếc cặp của cậu và đem ra ngắm nghía, sau đó tán thưởng "Em gái này là ai, sao đáng yêu như vậy". Lúc đó Hứa Thiên lập tức ưỡng ngực tự hào "Đây là em gái của tớ".

Châu Băng trong mắt cậu từ dạo ấy trở đi là một cô gái lễ phép, nói năng nhẹ nhàng nhưng tính cách rất bốc đồng, cụ thể là bình thường thì hiền hòa, nhưng hễ ai làm gì mình là quyết trả thù cho bằng được, chỗ này rất hợp với cậu. Hứa Thiên cho rằng con gái như vậy rất cá tính, có thế mới không bị người khác ăn hiếp. Mà trong số những điều Hứa Thiên hài lòng, cậu để ý nhất là cô mỗi khi nhìn thấy tấm ảnh đó đều hảo hảo khen ngợi.

Hứa Thiên sau khi rời khỏi nhà đi lái xe thẳng đến hồ bơi. Thời tiết như thế này thì mọi người đa phần đều đến suối nước nóng ngâm mình, trong hồ bơi bây giờ chỉ lác đác vài người, mặc dù không có không gian riêng tư nhưng cậu vẫn cảm thấy tốt hơn nhiều so với hồ bơi ở nhà của mình, lí do chính là không cần nhìn Hứa Phong ra uy. Cậu thay đồ xong liền nhảy xuống hồ, mặt nước vốn yên tĩnh đã bị cậu làm khoáy động. Hứa Thiên lặn sâu xuống nước, thu chân lại rồi đạp ra một cái mạnh, trên mặt hồ chỉ còn lại những bọn nước trắng xóa cứng đờ, lạnh lẽo như thời tiết, hay như chính tâm trạng của cậu vậy.

Hứa Thiên trầm mình dưới hồ năm giờ đồng hồ. Cậu nằm trên dây phao, hơn một nửa cơ thể chìm dưới mặt nước, chỉ còn lại gương mặt nổi lên trên. Cậu nhắm mắt bất động, muốn nhờ cái lạnh lẽo của nước làm đóng băng tâm trạng của cậu, không để bản thân phải suy nghĩ nhiều điều nữa. Nhưng càng nhắm mắt, những ký ức đẹp đẽ, những lần tủi hận, những uất ức lại không hẹn mà tràn về, giống như cơn sóng ngầm từ đâu đó chực chờ sẵn, chỉ đợi cơ hội có thể đập mạnh vào mạn thuyền, nhanh chóng tước đi mạng sống con người. Cậu đau đớn, cậu lạnh lẽo, cậu đặc biệt nhớ thương mẹ mình.

Thời khắc này, Hứa Thiên không hi vọng sẽ gặp lại bà, chỉ mong muốn biết rằng bà vẫn đang sống rất tốt. Chỉ có xa cách, bà ấy mới không chịu đau khổ giày vò. Cậu không dám nghĩ nếu một ngày Trần Ái Mẫn quay trở về, nhìn thấy chồng mình cùng người phụ nữ trẻ đẹp khác tay trong tay thì sẽ như thế nào, nhìn thấy người con trai mình hết mực yêu chiều bao năm qua bị thời gian, bị chính cha nó vùi dập, lừa gạt đến mức sống không bằng chết, người đau khổ nhất chỉ có mình bà.

Hứa Thiên từng chắc chắn sẽ bảo vệ mẹ mình, đem đến cho bà những gì tốt đẹp nhất giống như năm xưa bà đã mang đến cho cậu, rửa sạch bao nhiêu uất ức cho bà, nhưng việc này hình như không thể nào nữa rồi. Ngày trước chọn cách ra đi cũng vì không thể nào chịu đựng thêm nữa, bây giờ trở về chẳng phải đau khổ càng thêm đau khổ hay sao.

Xung quanh mọi người đã ra về hết nhưng Hứa Thiên vẫn nằm im ở đó. Có nhiều người thấy kỳ lạ nên đứng lại nhìn một chút, cũng có nhiều người lên tiếng gọi thậm chí xuống hồ bơi lại bên cạnh cậu, nhưng khi đến gần thì nhận ra chàng trai này còn thở, hơn nữa còn trụ vững trên dây phao, cho thấy vẫn còn rất tỉnh táo. Hứa Thiên mơ mơ màng màng, cảm giác một nửa cơ thể của mình đã chết đi, xung quanh yên ắng, chỉ còn nghe được tiếng trái tim mình đập liên hồi, rốt cuộc cậu cũng thiếp đi.

"Sau này đừng như ba con, làm khổ người phụ nữ bên cạnh mình. Hãy làm người đàn ông phong độ, chân chính, có khí chất, có đủ khả năng bảo vệ người con gái bên cạnh"

"Hứa Thiên, Hứa Thiên, bảo bối của mẹ, đừng làm mẹ thất vọng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.