Tiên Môn

Chương 201: Thiếu




- Kê gia vốn không phải là người!

Đại Công Kê trừng mắt nhìn Sở Mặc:

- Cuối lối đi này là một long huyệt vô cùng lớn! Năm đó Thanh Long từng tu luyện ở trong đó. Hiểu không tiểu tử? Đây là nơi tuyệt vờiđể tu luyện! Kê gia ta nói cho ngươi chỗ tuyệt vời này, ngươi nói xem ngươi có nên cảm tạ ta hay không? Bao nhiêu con Long ngư(cá rồng) đây?

- …

Sở Mặc có phần không biết nói gì nhìn Đại Công Kê:

- Ngươi nói trước đi, long huyệt này người khác tại sao lại không đến gần được? Nếu người khác không đến gần được thì ta dựa vào cái gì mà có thể vào?

- Ngươi ngu sao? Ngươi không thể nghĩ một chút à? Thật là làm cho Kê gia ta đau đầu! Hung đao nằm trong tay ngươi kia, trên đời này chưacó vật nào có thể trấn áp khí thế của nó! Một khi kích thích tính tình của hung đao này, tùy tiện phóng ra sát khí thôi cũng đủ tiêu diệt mọi vật rồi.

Đại Công Kê tức giận:

- Ngươi làm như người khác cũng giống như ngươi sao? Những người khác căn bản là không có cách nào tới gần nơi đó! Trong long huyệt tản ra uy áp và khí thế đủ làm cho bọn họ không thở nổi rồi. Cứ cố tới gần sẽ khiến cho thân thể da dẻ của bọn họ tan thành tro bụi đấy!

- Ta sẽ không bị thế sao?

Sở Mặc híp mắt lại nhìn Đại Công Kê, hắn hơi không tin tưởng Đại Công Kê này sẽ có ý tốt trợ giúp mình.Đại Công Kê cả giận nói:

- Không đi thì dẹp! Ngươi làm như Kê gia ta thật sự muốn giúp ngươi ấy? Kê gia ta thật sự coi trọng chính là ngươi có thể có được không gian trữ vật có thể nuôi cá kìa! Ngươi muốn sống còn Kê gia ta muốn lúc ăn đồ ăn vặt không phải phiền toái như vậy mà thôi!

- Ngươi muốn ở bên cạnh ta? Làm sủng vật của ta?

Sở Mặc bừng tỉnh.

- Sủng vật cái đầu ngươi ấy!

Đại Công Kê trực tiếp giơ chân lên, nổi giận nói:

- Kê gia ta còn muốn bắt ngươi thành sủng vật người trưởng thànhđó! Cút, cút, cút, Kê gia ta không muốn giúp ngươi nữa. Ngươi đi đối mặt với loài người mạnh mẽ hơn ngươi vô số lần kia đi thôi!

Sở Mặc cười ha hả:

- Đừng dỗi mà, ngươi muốn về sau ở bên cạnh ta đúng không? Điều này có thể mà. Không gian trữ vật của ta chính xác là có thể nuôi cá, chẳng những có thể nuôi mà còn có thể sinh sôi nảy nở! Loại cá này ở trong này bị ngươi càng ăn càng ít, hơn nữa còn thường xuyên có người mơ tưởng đến nó, đúng không? Luôn có vài người không sợ chết như vậy đấy, dám tranh giành với ngươi, cho nên ngươi cũng rất bất đắc dĩ, đúng không?Vẻ mặt ủ rũ, Đại Công Kê nghiêng đầu sang một bên, lười phản ứng với Sở Mặc.

Ầm!

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, khoảng cách với bên này càng ngày càng gần.

Rất dễ nhận thấy Hoa Xuyên Ngưu đã điên rồi, vì báo thù cho đứa con mà không để ý đến cái gì nữa.Sở Mặc nhìn thoáng qua Đại Công Kê, hít sâu một hơi quyết định tin tưởng lời nói của con gà này. Cái động trên tảng đá kia tuy không lớn nhưng Sở Mặc chui vào bên trong đó cũng không khó lắm.

Sau khi đi vào, Sở Mặc bò sát trong huyệt động đi tới, tốc độ cũng không nhanh lắm. Thử thăm dò sờ sờ bốn phía của hang động phát hiện không ngờ nó lại rất bóng loáng. Trong lòng Sở Mặc không khỏi cảm thấy kỳ quái, bởi vì hang động này rõ ràng là chỉ có Đại Công Kê vừa mới chui ra.

- Này, Đại Công Kê, huyệt động này làm sao ngươi làm ra được?

Sở Mặc không khỏi nhỏ giọng hỏi.

- Cái gì mà làm sao làm được chứ?

Âm thanh lạnh như băng của Đại Công Kê từ chỗ nào đó ở phía sau Sở Mặc truyền tới, nhưng trực tiếp vang lên trong đầu của Sở Mặc.

- Đây không phải là hang động ngươi vừa mới chui ra sao? Làm sao bốn phía lại bóng loáng như vậy được?

Sở Mặc cũng chuyển thành truyền âm.

- Việc này? Trên người Kê gia ta, tên gia hỏa ngươi cho là giả hay sao?

Đại Công Kê ngạo kiều(Kiêu ngạo) trả lời lại Sở Mặc một câu.Đúng lúc này, Sở Mặc nghe thấy phía sau cách đó không xa truyền tới tiếng gầm rú càng to, sau một tiếng nổ vang kịch liệt thì truyền tới thanh âm điên cuồng của Hoa Xuyên Ngưu kia:

- Tiểu súc sinh, xem ngươi còn trốn được chỗ nào!

- Sở Mặc? Sở Mặc? ngươi lăn ra đây cho ta, ra nhận lấy cái chết đi!

- Người đâu? Không thể không có trong này được! Ngươi không có đường nào khác có thể đi đâu!

Một thân vết thương, Hoa Xuyên Ngưu tức xùi bọt mép đứng ở chỗ Sở Mặc vừa mới đứng, đánh giá từng bộ phận trong huyệt động thật lớn,gào rú gầm thét.

Cho dù một ngọn núi thôi, muốn bò lên cũng không dễ dàng như vậy. Hoa Xuyên Ngưu trong quá trình leo lên còn gặp một con nguyên thú cấp sáu đỉnh nữa!

Đó là một con Ưng xám cấp sáu!

Có lẽ là Hoa Xuyên Ngưu leo lên quá gần chỗ ổ của Ưng xám rồi, vì thế nên đã bị Ưng xám điên cuồng công kích.

Tuy rằng Hoa Xuyên Ngưu cao hơn con Ưng xám này một cảnh giớilớn nhưng người gã đang trên vách đá, nào có được tự nhiên như trên đất bằng. Dưới sự công kích điên cuồng của Ưng xám, cực kỳ nguy hiểm, đến cuối cùng không thể không thiêu đốt nguyên lực phóng ra một kích mạnh nhất, đánh Ưng xám bị thương, trực tiếp bay đi.

Tuy rằng Ưng xám bay mất nhưng nguyên lực của Hoa Xuyên Ngưu đã bị tiêu hao một mức rất đáng e ngại, trên người còn mang theo vết thương bị móng của Ưng xám đả thương, máu tươi giàn giụa.

Rốt cục cũng đi tới huyệt động mà Sở Mặc ẩn thân kia, lại phát hiện bị Sở Mặc dùng tảng đá lớn chặn cửa động lại. Hoa Xuyên Ngưu điên cuồng tại chỗ, cơ bản là không thèm để ý xem Sở Mặc có phát hiện rahay không, trực tiếp ra tay oanh kích tảng đá lớn này.

Cứng rắn đập nát tảng đá lớn đó, cuối cùng mở được thông đạo.

Kết quả lại phát hiện Sở Mặc không có trong đó.

Cái loại phẫn nộ và thất vọng này khiến cho Hoa Xuyên Ngưu quả thực là có cảm giác sắp điên đến nơi rồi.

Tuy nhiên sau đó Hoa Xuyên Ngưu phát hiện ra trên đỉnh vách đá có cái động không lớn không nhỏ kia thì không kìm nổi, nghiến răng nghiến lợi mà nói:

- Hóa ra là muốn học con chuột đào hang, tiểu súc sinh, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể chui tới nơi nào!

Hoa Xuyên Ngưu nói xong, cả người nhảy lên trực tiếp chui vào trong động đó, điên cuồng bò về phía trước.

Tuy nhiên vừa mới bò được một lúc thì đột nhiên cảm giác được một luồng uy áp khiến gã cảm giác cả người run rẩy, giống như là một dòng nước lũ vậy… ầm ầm tới!

Hoa Xuyên Ngưu lập tức xụi lơ cả người, ánh mắt hiện ra tia sáng vô cùng hoảng sợ.

- Đây là... cái gì?

Hoa Xuyên Ngưu cảm giác cả người mình đều xụi lơ, động cũng không dám động, dường như luồng uy áp này có thể ép gã tới tan xương nát thịt như chơi. Không có ai trả lời câu hỏi của gã, luồng uy áp này dần dần biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.