Tiên Mãn Cung Đường

Chương 27: Năm tháng trong nháy mắt trôi qua, nhẹ hát tình ca tình diệt như khói (ba)




– Em đã nhập học cho thằng Kent ở đây rồi. Trường NĐM mà cháu Thư đang học đấy ạ. Cũng là tại lỗi vợ chồng em. Chiều quá hoá hư. Nó đánh nhau với người ta, bị trường bên Mỹ đuổi học. Không còn cách nào khác, em đành đưa nó về đây nhờ chị và cháu Thư quản lý giúp. Hai vợ chồng em đi làm suốt ngày, không quản nổi nó. Xin chị giúp em.

– Kìa mình, là tại thằng kia nó gây sự với con trai mình mà. – Dì nó đang cố sức bảo vệ “ cục cưng”.

– Mình đừng bênh vực nó nữa. – Rồi chú quay sang phía mẹ nó. – Chị! Chị giúp em nhé, được không chị.

– Ờ… tôi…

– Cho ở đây luôn sao chú ? Học hết cấp 3 ở đây sao ạ???

– Ừ! Cháu giúp chú quản lý thắng Kent nhé.

– Nhưng mà cháu…

– Nếu nó không nghe lời, cháu cứ điện sang cho chú. Ngay lập tức chú sẽ cắt tiền tiêu vặt của nó.

– Bố ! Sao lại làm thế được. – Thằng Kent giãy nảy.

– Mày làm mất mặt bố . Hỏi còn gì đáng xấu hổ nữa không ? Lần này tao sẽ làm thật. Nếu chị Thư có nói gì, thì tài khoản của mày sẽ không có 1 xu. Hiểu chưa ?

– Mình, biết đâu cái Thư nó vu oan…

– Dì, cháu không như dì đâu. Được cháu sẽ giúp chú.

Nó nhìn thằng nhóc với nụ cười đểu nhất có thể. Còn thằng Kent thì mặt nhăn nhó, khổ sở. Nó biết, với loại công tử bột như thằng nhóc mà hét tiền thì thà chết còn hơn. “ Hehe, Kent yêu qúy, Lần này không nghe lời không được rồi”.

– Mẹ, mẹ đồng ý giúp chú nhá ! – Nó lay lay tay mẹ nó. Nài nỉ.

– Ừm… thôi được. Chú dì cứ để Kent ở đây. Tôi sẽ coi sóc nó.

– Ôi, tốt quá ! Em cám ơn chị và cháu nhiều lắm.

– Chị nhớ chăm sóc con trai em cẩn thận đấy nhé. Nó mà làm sao thì…- Dì Mai.

– Thì dì định làm gì mẹ con cháu ạ. Dì nên bảo con trai dì có thái độ tốt một chút nhớ.

Dì nó chu môi lên, lườm nó. Rồi lại quay sang ngọt ngào vớichồng.

– Mình, em không nỡ xa con đâu.

– Thì mình ở lại với nó đi.

– Không được. Cái Spa nó đang đợi em mà.

– Thế thì mình đừng nói nữa.

– Nhưng để con ở lại em không an tâm.

– Anh thì rất an tâm đấy.

– Mình…

– Không nói nữa. Nói nữa là hết Spa đấy.

Dì nó im tịt.

– Chú dì định bao giờ thì quay lại bên đó thế ? – Mẹ nó hỏi.

– Chiều nay bọn em sẽ bay luôn chi ạ. Công việc còn nhiều lắm.

– Thế trưa nay ăn cơm ở đây nhé. Chị đi chợ luôn.

– Làm phiền chị quá.

– Ui giời. Người nhà cả mà. Dì Mai, đứng lên đi chợ cùng tôi.

– Em á, em không đi đâu. Đi ăn nhà hàng đi mình. Em muốn ăn món Pháp. – Dì nũng nịu.

– Mình đi chợ cùng chị đi. Học tập chị ý 1 chút. Chẳng bao giờ nấu cơm cho chồng ăn cả.

– Xí… em ghét mình.

– Theo tôi, nhanh lên. À, Thư ơi, con đưa em lên phòng, sắp đồ đạc cho em nhé.

– Vầng . Cậu kia, vác cái vali theo tôi…

– Tôi đang mỏi.Chị mang lên hộ tôi đi.

– Cái gì? Chú à…

– Kent…

Thằng nhóc giật nảy người khi bố nó giơ cái thẻ trước mặt nó lắc qua lắc lại. Hiểu ý, nó lồm cồm bò dậy vội chạy theo tôi.

– Thế mới ngoan chứ. – Nó cười khoái chí.

Nó dắt thằng nhóc ken lên tầng 2, mở cửa 1 căn phòng nhỏ rồi bắt thằng nhóc chuyển đồ vào. Đan ông con trai cao lớn thế kia mà xách cái vali bé tí cũng kêu mỏi tay. cứ leo lên được 1 bậc cầu thang là lại kêu mỏi, kêu nhức chân, nhức tay, nhức đầu. Ghét thế cơ chứ. Nó còn cao hơn tôi hẳn cái đầu ấy.Mỏi mệt gì, chỉ có giả vờ là giỏi.

– Đây là phòng của cậu. Sắp xếp đồ đạc đi.

– Phòng gì mà bé thế. – Thằng Kent cằn nhằn

– Thích phàn nàn không hả?.

– Xì. Ra khỏi phòng đi, chị thích nhìn tôi thay đồ lắm à ?

Nó ngoe nguẩy bước đi. Ra đến ngoài, nó bật cười thành tiếng. Haha, giờ thì có thể bắt chẹt thằng nhóc thoải mái rồi.

“À mà không được, như thế thì đâu có ra dáng đàn chị, phải thật thoải mái, phải chứng tỏ cho thằng nhóc biết, nó là bà chị vừa xinh đẹp, vừa độ lượng mới được. Hô hô…phải, phải, phải như thế.” –Con bé khoái chí cười sằng sặc. Cưòi như đười ươi xổng chuồng ý. Cười với cái ý nghĩ là thông minh nhất của nó. “ Nó là một bà chị độ lượng”. Phải không đây?

Sáng sớ mai:

“Reng…reng…reng…”. Chuông báo thức điểm 6h sáng. Nó – mắt nhắm mắt mở vớ tay đập một cú như trời giáng xuống chiếc đồng hồ tội nghiệp.

BỘP!!!

Xong, nó lại trùm chăn và…ngủ tiếp.

Nhưng…chỉ 2 giây sau, 2 giây ngắn ngủi đủ để nó nhận ra một điều: Hôm nay là ngày đầu tiên thắng trời đánh nhập học…Nó dám cá là gìơ này thằng nhóc vẫn đang nằm ôm gối và…mơ chứ chắc là chưa có ý định dậy. Hê hê, đây chính là cơ hội để nó cho thằng nhóc biết nó là một bà chị gương mẫu đến thế nào. “Dậy sớm và qua phòng gọi thằng nhóc dậy đi học”.

Nghĩ rồi, nó tung chăn rồi phi như bay vào nhà tắm. Vừa đánh răng vừa cười một mình một cách khoái chí, trông đến là…hâm.!!! Hơ…

– Ê cu, dậy đi học nào, sáng bảnh mắt rồi… Ơ ???… đâu rồi???

Nó trố mắt ra nhìn đống chăn được gấp gọn gẽ, đẹp đẽ trên giường mà ngạc nhiên. “Quái lạ…chẳng nhẽ thằng nhóc lại dậy trước mình? Không thể nào, với tính khí của nó thì sao dậy sớm được chứ….” Vừa đi xuống cầu thang nó vừa lẩm bẩm. A…hay là, mẹ nó gọi thăng nhóc dậy nhỉ, có thể lắm…

Haizzz!!!! Kế hoạch làm một bà chị gương mẫu bước đầu thất bại.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.