Tiên Ma Biến

Chương 11: Dị Biến




Nếu tiếp tục giằng co, tình thế nhất định sẽ trở nên bất lợi cho hắn. Thời gian của Đấu Long đại trận chỉ duy trì được khoảng chừng hai nén nhang. Cho đến lúc này đã trôi qua một nửa thời gian. Cuối cùng phải làm như thế nào đây? Giải Đông Lai thầm tính toán trong lòng.
 
Vốn ban đầu hắn định cho tu sĩ Kết Đan kỳ sử dụng kiếm trận vây khốn đối phương một lúc. Chỉ cần có một chút thời gian, hắn liền ra tay giết chết đối phương. Nhưng vào thời điểm quan trọng này, trong lòng vị trưởng lão lại nảy sinh một sự e ngại. Bất đắc dĩ lắm hắn mới tự mình ra tay, không ngờ lại bị đối phương phát hiện ra thật giả trong đó. Đã lâm vào thế cưỡi hổ, hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm, không nói.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn đối phương, rồi kéo tay Lý Mộ Uyển lui lại mười trượng. Nét châm chọc trong ánh mắt của hắn càng lúc càng nhiều. Giải Đông Lai than nhẹ một tiếng. Thân thể hắn nhanh chóng lui lại, đứng trên đầu cự long. Hắn hít một hơi thật sâu, bình thản nói:
 
- Được rồi! Lão phu nhận thua. - Dứt lời, chân hắn điểm nhẹ vào đầu cự long một cái, linh lực trong cơ thể hắn nhanh chóng tràn về trong đó.
 
Hai mắt cự long càng lúc càng sáng. Một quầng sáng linh lực từ trên đầu cự long nhanh chóng lan xuống phía dưới. Thân thể Giải Đông Lai run rẩy theo linh lực đang thoát ra. Nét mặt hắn hiện lên một sự thống khổ. Từ từ, sự thống khổ trên mặt hắn càng lúc càng nhiều. Thân thể hắn bắt đầu khô héo, cuối cùng thở hổn hển, quỳ trên đầu cự long. Cơ thể hắn thoáng cái đã già nua đi vài chục năm. Hắn ngẩng đầu, nói một cách yếu ớt:
 
- Lão phu nhận thua! Từ nay về sau, tất cả nguyện theo hiệu lệnh của ngài. Đây là chưởng giáo lệnh của Đấu Tà phái. - Vừa nói, hai tay hắn vừa run rẩy lấy ra một cái lệnh bài tam giác có màu hồng sắc tím. Hắn cố gắng thổi ra một hơi, đẩy nó về phía trước.
 
Ánh mắt Vương Lâm chớp chớp nhìn Giải Đông Lai, rồi lại nhìn lệnh bài. Bất chợt, cặp đồng tử của hắn chợt thu lại. Không nói tiếng nào, hắn nhanh chóng lôi Lý Mộ Uyển lui lại phía sau mấy trượng nữa.
 
Tại vị trí mà Vương Lâm vừa mới đứng, trong nháy mắt, xuất hiện một đạo tàn ảnh của Giải Đông Lai. Đạo tàn ảnh hóa thành một luồng kiếm quang, với tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã đâm về phía Vương Lâm.
 
Tốc độ của Vương Lâm đã nhanh nhưng vẫn không bằng phi kiếm. Sau khi thối lui hơn ba mươi trượng, phi kiếm chợt lóe lên, đâm qua ngực hắn. Tốc độ của phi kiếm quá nhanh, so với sự thuấn di của tiểu kiếm cũng không chậm hơn nhiều lắm. Trong nháy mắt, khi phi kiếm đâm vào ngực hắn, bất chợt dừng lại. Nó bị sự phòng ngự của Giao Long giáp cản trở lại. Hai ngón tay phải của Vương Lâm giống như một cái kìm, kẹp chặt trên thân kiếm.
 
Sắc mặt của Vương Lâm hết sức âm trầm. Phi kiếm của đối phương rất khó phòng bị. Cũng may, hắn đã lùi lại cả trăm trượng, nên từ khi phi kiếm bắn ra, tới gần vẫn có một khoảng thời gian nhỏ. Nếu không, có quỷ cũng chẳng chịu nổi.
 
Phi kiếm run rẩy vài cái, rồi vỡ vụn ra thành từng mảnh. Một ngọn lửa màu đen từ trong thân kiếm lan ra, bao lấy thân kiếm. Trong nháy mắt, những mảnh kiếm liền hóa thành tro bụi.
 
Sau khi ngọn lửa màu đen xuất hiện, Vương Lâm liền buông hai ngón tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chàm về phía Giải Đông Lai đang đứng trên đầu cự long.
 
Ánh mắt Giải Đông Lai có phần tiếc nuối, thân thể hóa thành tro bụi, cuốn đi theo gió. Một chiêu cuối cùng chính là đòn sát thủ bí mật của hắn.
 
- Hắn.hắn là kiếm tu? - Lý Mộ Uyển lấy tay che miệng, nét mặt khiếp sợ. Một cảnh vừa rồi khiến cho trong lòng nàng vẫn còn run rẩy.
 
Kiếm tu! Vào thời kỳ thượng cổ có rất nhiều người tu luyện. Chỉ có điều đến bây giờ, có rất ít người thích tu luyện về kiếm. Mà phi kiếm có thể nói chính là một trong những loại pháp bảo.
 
Kiếm tu! Bất luận là tốc độ hay công kích đều cao hơn so với tu sĩ bình thường. Đồng thời, khẩu quyết tu luyện kiếm cũng có rất nhiều. Nhưng chỉ có tu luyện khẩu quyết đến mức cao nhất, đồng thời phải có một thanh cực phẩm phi kiếm thì mới có thể phát huy được thực lực đáng sợ của kiếm tu.
 
Khẩu quyết kiếm tu mà Giải Đông Lai tu luyện hiển nhiên là không cao, phẩm chất của phi kiếm cũng bình thường. Nếu không với lực công kích mạnh mẽ của kiếm tu lại thêm tu vi Kết Đan trung kỳ của hắn hoàn toàn có thể đứng trên Nam Đấu thành chứ không thể bị áp chế ở đây.
 
Đơn đấu thì phi kiếm của hắn chắc chắn có thể xuất kỳ bất ý mà thắng địch. Nhưng nếu địch nhân quá nhiều, hắn lại không thể phân tán công kích, chỉ có cơ hội xuất thủ một lần.
 
Một kích cuối cùng, chính là Giải Đông Lai xuất ra kiếm hoàn bên trong cơ thể của hắn. Kiếm hoàn thực tế cũng là kiem đan. Vốn nó có thể xuất kỳ bất ý mà giành được chiến thắng nhưng đáng tiếc lại thất bại.
 
Giải Đông Lai vừa mới chết thì người cao hứng nhất chính là huynh đệ Mộc Nam, Mộc Bắc. Hai người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền quỳ xuống, bái Vương Lâm rồi cao giọng nói:
 
- Cung nghênh chưởng giáo.
 
Trong lòng Thượng Quan Mặc thầm mắng cặp huynh đệ họ Mộc là vô sỉ. Nhưng ngay sau đó, chính hắn lại đi nhanh tới bên cạnh Vương Lâm, nghiêm túc nói:
 
- Chúc mừng sư tôn trở thành chưởng giáo của Đấu Tà phái.
 
Mười vị trưởng lão của Đấu Tà phái đang tạo thành kiếm trận cùng thu hồi phi kiếm, nét mặt có chút xấu hổ. Trầm mặc một chút, tất cả cùng khom người thi lễ với Vương Lâm, ý tứ của họ không cần nói cũng biết.
 
Về phần hơn vạn đệ tử đứng phía sau, linh lực toàn thân của chúng bị tiêu hao đến bảy, tám phần. Lúc này, bọn họ đều cố gắng đứng dậy, nhìn chữ "Tru" trên đỉnh đầu Vương Lâm đang nhỏ máu mà cao giọng cung nghênh.
 
Việc Giải Đông Lai bỏ mình, Vương Lâm cũng chẳng cảm thấy vui sướng. Ngược lại còn có chút cảm giác bất đắc dĩ. Trong thế giới tu chân không hề có đúng sai, chỉ có mạnh được yếu thua. Để sinh tồn, chỉ có cách loại trừ tất cả những gì uy hiếp đến bản thân. Có thể tưởng tượng được nếu hắn không tìm đến đây thì chắc chắn chờ đợi bản thân sẽ là những cuộc phản công vô tận của Đấu Tà phái.
 
Nếu muốn bảo vệ mình thì chỉ có một cách cho mọi người biết, bản thân không phải là một kẻ dễ trêu chọc. Một khi có người chọc vào, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Lần đầu tiên lập uy của Vương Lâm tại Tu Ma hải đến đây tạm dừng.
 
Lần lập uy này hết sức thành công. Tối thiểu trong phạm vi trăm vạn dặm quanh Nam Đấu thành không có người nào mà không biết tới cái biển máu cùng thi thể chất đống đáng sợ, khiến cho tất cả những người tỏ ý thèm muốn với Tru Sát lệnh phải bỏ ý định.
 
Nhìn vạn tu sĩ quỳ lạy dưới chân, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong lòng thầm nói:
 
- Đằng Hóa Nguyên! Vì báo thù thì tiên cũng tốt mà ma cũng được. Chỉ cần có thể nâng cao thực lực cho dù là trở thành ma đầu cũng chẳng sao. - Hắn nhếch mép cười lạnh, liếc mắt nhìn Thượng Quan Mặc, nói:
 
- Bắt đầu từ hôm nay ngươi là chưởng giáo của Đấu Tà phái.
 
Thượng Quan Mặc ngẩn người, đang định mở miệng thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vương Lâm mà ớn lạnh. Những lời đang định nói ra vội nuốt vào trong bụng, liên tục vâng dạ.
 
- Chuẩn bị cho ta một gian mật thất. Ta muốn bế quan. - Vương Lâm lạnh nhạt nói một câu, sau đó kéo Lý Mộ Uyển nhảy về phía Đấu Tà phái.
 
Mật thất nhanh chóng được chuẩn bị ở chính nơi mà Giải Đông Lai vẫn thường bế quan. Nó nằm đúng trong đầu cự long. Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, nhìn nét mặt phức tạp của Lý Mộ Uyển mà nói:
 
- Đợi ta bế quan xong, sẽ đưa người trở về. Bây giờ, ngươi có thể hoạt động tự do. - Nói xong, hắn nhắm mắt, im lặng không nói.
 
Lý Mộ Uyển kinh ngạc nhìn Vương Lâm, một lúc sau nhẹ nhàng nói:
 
- Cảm ơn. - Nói xong, trong lòng có chút lo lắng, xoay người đi ra.
 
Sau khi Lý Mộ Uyển đi ra ngoài, Vương Lâm mở hai mắt. Trong ánh mắt của hắn không hề có một chút lạnh lẽo vô tình như lúc nãy, mà chỉ có một sự mê mang. Sự mê mang đó càng lúc càng nhiều, cuối cùng thì biến thành sự bi thương. Trong đầu hắn, không dằn được lại nhớ tới cảnh tượng năm đó.
 
- Thiết Trụ! Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ nữa. Mấy năm nay có không ít người tìm bà mai tới đây làm thân. Mẫu thân nghe nói tiên nhân cũng có thể thành gia thất. Nếu ngươi đã trở về thì đừng đi vội. Tạm thời cứ cùng mẫu thân đi gặp mặt. Nếu ưng ý, ta sẽ xin về làm dâu.
 
- Tên ranh con! Lớn bằng tuổi ngươi ở trong thôn, chúng nó đã có con chạy lẫm chẫm từ lâu rồi. - Phụ thân của hắn thấy vậy nói:
 
- Thiết Trụ của chúng ta là tiên nhân. Tìm một người vợ là người bình thường có được không? Ý của Thiết Trụ là tìm cho bà một người con dâu là tiên nhân đấy.
 
- Tiên nhân thì có gì là tốt? Tiên nhân lại đi năm năm chẳng về nhà. Nếu ta có một người con dâu là tiên nhân, thì hai đứa chúng nó có mười năm cũng chẳng về lấy một lần.
 
- Hừ! Nghe theo phụ thân ngươi vậy. Tên tiểu tử này có ánh mắt cao, không để ý tới thôn nữ thì thôi. Mẫu thân chờ xem cuối cùng ngươi sẽ dẫn về cho ta người như thế nào.
 
- Mẫu thân! Người cứ yên tâm! Con nhất định sẽ dẫn về cho người một người vợ thật tốt.
 
Từ từ, hai hàng lệ máu từ bên khóe mắt của Vương Lâm chảy xuống. Hắn siết chặt tay mình lại. Một lúc sau, hắn lau đi hàng lệ vương trên mặt. Tay phải đánh một cái về phía vách tường. Nhất thời miệng rồng từ từ khép lại, không còn một chút khe hở.
 
Sau khi bày thêm một số trận pháp bên người, Vương Lâm đặt tay phải lên mi tâm, thần thức ngưng tụ vào trong Nghịch Thiên châu. Thân thể của hắn chợt biến mất. ngay cả chữ "Tru" vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu hắn cũng không hề thấy bóng dáng.
 
Đây là lần đầu tiên từ sau khi Vương Lâm kết đan mới bước vào Mộng Cảnh không gian. Trong nháy mắt, khi hắn tiến vào trong đó, Thượng Quan Mặc đang khiển trách mấy vị trưởng lão Kết Đan kỳ chợt run lên. Hắn cảm nhận được rõ ràng sát tinh đã biến mất.
 
Nói một cách chuẩn xác thì bản mệnh tinh huyết của hắn đã biến mất, không hề có một chút dấu vết. Việc đó khiến cho hắn sợ hãi. Thân thể vội vàng xoay người lại nhìn về phía đầu cự long. Một lúc sau, mới chậm rãi quay lại, nét mặt hết sức hoài nghi. Lý Mộ Uyển đang đi xuống cũng ngẩn người. Nàng ngẩng đầu nhìn đầu cự long, trầm mặc một chút rồi than nhẹ.
 
Trong Mộng Cảnh không gian, Nguyên Anh của Tư Đồ Nam đang khoanh chân, lơ lửng giữa không trung. Hai mắt lão nhắm nghiền, thân thể hoàn toàn trong suốt, chỉ có một chút linh lực đang lưu chuyển. Bên cạnh hắn có hai quang cầu màu trắng sữa đang lơ lửng.
 
Vương Lâm đứng dưới Nguyên anh, kinh ngạc nhìn hai cái quang cầu, quỳ xuống đất, thì thào:
 
- Phụ thân! Mẫu thân! Hai người yên tâm. Thiết Trụ nhất định sẽ dẫn về cho hai người một người vợ thật tốt. Nhưng không phải bây giờ.
 
Một lúc sau, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn nguyên anh của Tư Đồ Nam, ánh mắt có một sự cảm kích, thấp giọng nói:
 
- Tư Đồ Nam! Ngươi yên tâm! Bây giờ ta đã kết đan. Sau khi đạt tới Nguyên Anh, Hóa Thần.Đến một ngày nào đó ta sẽ đạt tới Anh Biến kỳ. Đến lúc đó ta nhất định sẽ đưa ngươi ra khỏi đây. Tìm cho ngươi một cái thân thể. Đó chính là lời hứa của bản thân ta đối với ngươi.
 
Nói xong, Vương Lâm đứng thẳng người, vái nguyên anh của Vương Lâm một cái thật sâu. Sau đó, thân thể của hắn biến mất khỏi chỗ đó.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.