Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 99: Dương thần uy (2)




Đêm đã về khuya, mây đen che khuất ánh trăng khiến cho trời đất càng thêm màu ảm đạm.

Dường như cùng một lúc, rất nhiều phương đều thở dài một câu: Tại sao Đổng gia tử kia không thể an phận một chút chứ?

Cao Vọng, đường đường Trung thường thị, không ngờ bị bêu đầu thị chúng.

Có kẻ âm thầm vỗ tay gọi y là người tốt, có kẻ lại mắng Đổng Phi là kẻ không biết sống chết, còn có một số người thì cười trên nỗi đau của người khác.

- Trương đại nhân, Đổng gia tử như vậy là có ý gì? Muốn khiêu khích chúng ta sao?

Tống Điển một trong Thập thường thị vung tay:

- Cao Vọng không thể chết như vậy được, chúng ta hẳn là phải chỉnh tên Đổng gia tử kia một chút.

Trong phòng còn ngồi rất nhiều người, nhưng không có ai tiếp lời.

Cao Vọng mặc dù là một trong Thập thường thị, nhưng đám người Trương Nhượng đối với hắn đều cảm thấy chướng mắt. Chẳng qua chỉ mượn oai Hà hoàng hậu, nhưng hoàng thượng cùng Hà hoàng hậu không thèm đứng ra nói giúp, chẳng phải là nói giết rồi thì thôi?

Trương Nhượng, Triệu Trung cùng đám người Tất Lam thật ra là một bè đảng nhỏ trong Thập thường thị.

Nhất là từ sau việc Phong Tư cùng Từ Phụng xảy ra, bọn họ rất đề phòng những người khác trong Thập thường thị.

Theo bọn họ thấy, Cao Vọng chết là vì gieo gió gặt bão.

Sớm đã nhắc qua, Đổng gia tử kia là một gia hỏa mọi rợ, rất cố chấp, nhưng hắn không nghe mà chạy đến quân doanh kiêu ngạo, lẽ nào tên cẩu nô tài này không biết, hiện nay trong thành Lạc Dương, phàm là những kẻ có tư cách kiêu ngạo đều sợ tên Đổng Phi Đổng Tây Bình kia?

Thiên ý cũng đã nói, Đổng Phi cùng Hán đế như Lôi chấn tử của Chu Văn Vương.

Mặc dù cũng biết tám chín phần mười đó chỉ là ý của Thái Ung cùng đám Đông Quan học sinh làm ra, nhưng ngươi cũng không thể phản bác. Phản bác thì chính là nói Hán đế không thể làm thánh quân, Hán đế không phải là thánh quân thì có khác nào Hán đế là hôn quân? Đám người Trương Nhượng đối với những việc này đều đã quen, thậm chí đám học sinh đó chỉ cần nói mồm, cũng có thể nói người chết thành người sống.

- Tống Điển, vậy ngươi nói chúng ta nên chỉnh y thế nào?

Triệu Trung không cao hứng, trong nhà hắn vẫn còn bày một bộ Mộc gia cụ Hoàng lê mộc do Gia cụ phường của Đổng Phi làm, bên trong có dát không ít vàng, tính sơ sơ cũng phải 300 kim. Nhìn bộ dáng của đám người Trương Nhượng cùng Tất Lam, chỉ sợ cũng thu được không ít chỗ tốt.

Kỳ thật, chủ trương của Thập thường thị, chân chính chỉ do bốn người.

Trương Nhượng, Triệu Trung, Tất Lam cùng Đoạn Khuê. Trong đó Đoạn Khuê trên danh nghĩa là Trung thường thị của Trường Nhạc cung, thuộc về người của Hà hoàng hậu.

Về phần những người khác thì có thân có sơ.

Giống như Cao Vọng, Tống Điển, Hàn Lý, những người này chỉ mang danh hào của Thập thường thị, không có quá nhiều quyền.

Có câu lấy tiền của người thì nghĩ cho người.

Đám người Trương Nhượng lòng tham không đáy cũng tốt, hoành hành ngang ngược cũng được, nhưng có một điểm làm người ta hài lòng.

Ngươi cho ta chỗ tốt thì ta sẽ giúp ngươi. Ngươi kính ta một phần, rất tốt, ta sẽ trả cho ngươi một phần, mọi người đều sống tốt. Có chuyện tốt ta nhớ ngươi, đương nhiên nếu như ngươi không gặp may, thì xin lỗi, ta sẽ không hỗ trợ, nói không chừng còn có thể bỏ đá xuống giếng.

Tống Điển nói:

- Dù thế nào cũng được, chỉ cần cho y biết, nơi này là địa bàn của ai.

Đoạn Khuê vuốt một miếng ngọc ban chỉ xanh biếc, cũng không ngẩng đầu lên hỏi:

- Vậy ngươi nói một chút, đây là địa bàn của ai?

Người này khác với đám người Trương Nhượng, rất yêu thích mỹ ngọc.

Vì vậy Đổng Trác sai người thu thập hòa điền ngọc thượng đẳng từ Tây Vực, do xảo tượng của Lạc Dương gia công, sau đó đưa đến tay Đoạn Khuê.

Tống Điển ngẩn ra:

- Cái này...

Trương Nhượng đứng lên, thở dài một hơi:

- Thâm cung đại nội này là địa bàn của hoàng thượng. Tống Điển, ta cảnh cáo ngươi chớ có làm ra vẻ quan trọng. Đổng gia tử không phải là đám sĩ tử giảng đạo lý với ngươi. Nghiêm chỉnh mà nói thì y sinh ở tây bắc, là một mọi rợ, sự cố chấp một khi phát tác thì Thiên Vương lão tử cũng không sợ. Đừng quên những người của Thái Học viện chết như thế nào. Tạo ra tai họa lớn như vậy mà còn có thể sống sót, ngươi nên tự mình suy nghĩ hậu quả nếu trêu chọc y.

Tống Điển tuy là kẻ ngu si, nhưng cũng đã nhìn ra.

Đám người Trương Nhượng rõ ràng là đã nhận lợi ích của Đổng Phi...

Đâu chỉ Trương Nhượng, người trong phòng này chỉ sợ hơn phân nửa đã nhận chỗ tốt từ Đổng Phi.

Đừng thấy hắn thoạt nhìn phong quang như vậy, trên thực tế Trung thường thị này chẳng có chút lợi ích nào từ Đổng Phi, Đổng Phi y còn thấy chướng mắt hắn là đằng khác.

Cụt hứng ngồi xuống, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ cứ vậy cho qua?

- Tính hay không không phải ngươi nói mà được, cũng không phải ta nói, mà là hoàng thượng cùng hoàng hậu quyết định. Ngươi không thấy mấy vị đó không hề có động tĩnh nào sao, ngươi còn muốn thế nào? Mọi người làm việc với nhau nhiều năm, đều là vì phục vụ hoàng thượng, những điều nên nói ta đều đã nói, còn muốn làm thế nào tùy ngươi quyết định. Dù sao thì chuyện này hoàng thượng không mở miệng, chúng ta cũng không động được đến Đổng gia tử kia.

Lúc trước các ngươi nhận hối lộ, sao không nhắc tới hoàng thượng?

Tống Điển vô cùng tức giận, thế nhưng lại không biết làm thế nào. Ai bảo hắn không có quyền thế như đám người Trương Nhượng, trong lòng dù tức cũng chỉ có thể nén lại. Đợi lúc nào Trương Nhượng muốn thu thập Đổng Phi thì nói sau vậy.

Những người khác đi rồi, trong phòng chỉ còn lại bốn người Trương Nhượng.

- Nhượng ông, ngươi xem...

- Lam ông chớ có nói nữa. Đám Cao Vọng đôi khi không biết trên dưới, lẽ nào không biết Đổng gia tử kia đang được ưu ái sao? Chạy tới quân doanh tìm chết, Đổng gia tử kia học Chu Á Phu, mà hoàng thượng cũng đang muốn thu thập binh quyền, cần lúc này chính là người có thể cầm binh... Giết một Cao Vọng thì tính là gì, phỏng chừng hoàng thượng cao hứng còn không kịp nữa chứ.

- Nhưng ta thấy tên Tống Điển kia có vẻ không phục.

Trương Nhượng lạnh lùng cười:

- Không phục thì mặc hắn muốn làm gì thì làm, đến lúc đó tự nhiên có thể minh bạch.

- Gần đây Tống Điển rất thân cận với đại tướng quân.

Đoạn Khuê nói:

- Gần đây ra vào Trường Nhạc cung còn khó chịu với ta. Ta thấy tiểu tử này không được bao lâu đã muốn thăng chức rồi. Đến lúc đó còn nghe lời chúng ta hay không cũng khó nói.

Bỗng nhiên Triệu Trung ngẩng đầu quan sát Đoạn Khuê.

Còn Đoạn Khuê chỉ thưởng thức ban chỉ của hắn, dường như trên đời này không có điều gì có thể hấp dẫn hắn bằng ban chỉ này.

- Nhượng ông, bên ngoài thịnh truyền Thập thường thị, mười hai người chỉ sợ hơi nhiều.

Trương Nhượng mặt không biểu tình, nhưng lại cười sằng sặc, giống như con vịt bị bóp cổ khò khè, vô cùng khó nghe.

Đổng Phi đặt xấp giấy xuống, duỗi lưng vươn vai.

Trên giấy là tất cả sở thích của quyền quý lớn nhỏ khắp Lạc Dương. Ngay cả thái phó Viên Ngỗi kia cũng có trong đó.

- Ban Chỉ này thật có bản lĩnh.

Thái Diễm ở bên cạnh cười nói:

- Không ngờ hắn có thể tìm hiểu được sở thích của nhiều nhân vật như vậy, giỏi.

- Giỏi sao?

Đổng Phi cười nói:

- Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận. Người này ngay cả sự tình trong phủ đại tướng quân cũng có thể dò la được. Một ngày nào đó ta không bảo vệ được ngươi cùng Lục nhi...

Đổng Lục mặt đỏ lên, cả giận nói:

- Hắn dám, ta sẽ thiến hắn.

Nói xong không nhịn được nở nụ cười.

- A Sửu, nhìn ngươi hai ngày này mặt ủ mày chau, thật ra là có chuyện gì vậy?

Đổng Phi thở dài:

- Còn có thể là chuyện gì chứ, một người nhà chúng ta, còn một người trong thâm cung đại nội nữa, cũng đủ phiền rồi.

- Là Sa Sa sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.