Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 45: Kinh thiên nhất phủ




Thời điểm Thất Dạ khôi phục ý thức, một trận đau đớn ở sau gáy làm mi tâm cô nhăn nhúm. Cô khẽ nguyền rủa một tiếng, lòng bàn tay dọc theo cái ót xoa nhẹ, sau đó lắc đầu, làm cho chính mình duy trì tỉnh táo, mới từ chiếc giường nhỏ hẹp bò dậy.

"Em đã tỉnh?" Thanh âm ôn nhã vang lên từ bên cạnh, người đàn ông ngồi ở vị trí cửa sổ sát đất, nắm trong tay một khẩu súng, giữa ngón tay quấn mảnh vải, đang nhẹ nhàng lau lòng súng. Động tác kia, thành kính, dịu dàng, nghiêm túc, giống như đó không phải là một khẩu súng, mà là bảo vật anh yêu.

"Anh bắt tôi tới đây làm cái gì?" Thất Dạ dùng sức thở ra một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, thanh âm để lộ tư vị căng thẳng: "Anh muốn đối phó với Gia Mậu mà thôi, cần gì phải liên lụy tới tôi?"

"Chẳng lẽ, em không có tình cảm gì với A Nhĩ Bá Đặc sao?" Nam Tuyệt Hiêu cười nhạt, cũng không nhìn cô, nhưng mà, thanh âm lại cực kỳ ôn hòa.

"Không có." Nghĩ đến anh không chỉ có bán cô, thậm chí còn bán đứng Phí Nhĩ Lạc, trong lòng Thất Dạ rất không thoải mái. Mặc dù cũng biết anh vì cô mà làm rất nhiều chuyện, thế nhưng chút đó không đủ để xóa hết tất cả mọi chuyện. Hiện tại dòng suy nghĩ của cô rối loạn, giọng điệu đáp lại Nam Tuyệt Hiêu tương đối kém. Cô nhẹ nhàng đóng mí mắt lại, cắn cắn răng, âm thanh nhàn nhạt nói: "Nam Tuyệt Hiêu, anh mau thả tôi đi, tôi đối với anh mà nói căn bản là không có chút giá trị nào."

Nam Tuyệt Hiêu thở dài, chợt đứng lên, bước chân đi về phía Thất Dạ.

Lòng bàn tay Thất Dạ đỡ trán, lạnh lùng nhìn anh: "Anh muốn thế nào?"

"Thất Dạ, nếu như hiện tại tôi để cho em và tôi cùng nhau trở về Đỗ thành Lợi Á, em nguyện ý không?" Nam Tuyệt Hiêu nửa ngồi xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt của cô, trong ánh mắt, lộ ra ánh sáng chờ mong. Giống như, anh thật sự rất hi vọng Thất Dạ có thể đồng ý mình.

"Anh mở vui chơi quốc tế gì?" Đôi mày thanh tú của Thất Dạ xoắn chặt, lạnh lùng mở miệng: "Cho dù tôi không ở cùng với Gia Mậu, cũng không thể với anh? Các anh, những người đàn ông này, lập tức hợp tác với cái này, lập tức hợp tác với cái kia. Vì lợi ích của chính mình, chuyện gì các anh cũng làm ra được. Thứ người giống như các anh, nên cô độc cả đời chết già mới đúng, tại sao phải để cho những người phụ nữ như chúng tôi phải mặc ình trả giá thật lớn chứ? Nam Tuyệt Hiêu, tôi mặc kệ anh là thật lòng hay giả vờ, tóm lại, tôi sẽ không đi với anh!"

"Em là bị Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc mê hoặc sao?" Nam Tuyệt Hiêu đột nhiên cười một tiếng, trong mi mắt, để lộ ra li ti ánh sáng u ám, nói: "Thất Dạ, trong lòng của em, đã có sự hiện hữu của anh ta rồi."

Thất Dạ cau mày, mắt lạnh nhìn Nam Tuyệt Hiêu, không nói lời nào.

Đều nói, nếu mình không muốn tiết lộ tâm tình của mình, thời điểm liền làm bộ thâm trầm. Cứ như vậy, bọn họ liền sẽ không vạch trần trong tâm tư của mình rốt cuộc đựng những thứ gì.

Chỉ tiếc rằng, Thất Dạ thâm trầm như vậy, nhìn vào trong mắt của Nam Tuyệt Hiêu, cũng là chấp nhận. Anh cười nhẹ một tiếng, con mắt sắc biến thành sâu ám không rõ ánh sáng, nói: "Tôi hiểu, em thủy chung đều không bỏ được anh ta. Em cũng như cô ấy, cho dù tôi có hứa hẹn thế nào, cũng không muốn ở lại bên cạnh tôi!"

"Nam Tuyệt Hiêu, anh cần gì phải cố chấp như thế đây? Thành thật mà nói, tôi không phải người dễ dàng có thể động lòng người, ngoại trừ bản thân tôi ra, tôi một chút cũng không muốn thích một người đàn ông nào." Thất Dạ mở lòng bàn tay ra, có chút bất đắc dĩ nói: "Cảm giác giữa tôi và Gia Mậu. . . . . . Thật ra thì cũng không giống như tưởng tượng của anh, là không thể rời khỏi người nào. Gia Mậu - người kia, cho tới bây giờ đều không để ý đến tình yêu là gì, nếu không anh ta sẽ không để cho chị em nhà họ Hi vì anh ta mà chết, sau đó anh ta ẩn nhẫn – thờ ơ nhiều năm như vậy. Anh ta chỉ quan tâm đến quốc gia của anh ta, thiên hạ của anh ta, lê dân bá tánh của anh ta. Anh ta giống như là một đối tượng cao cao tại thượng, quan tâm tất cả, giống như Thượng Đế. . . . . . Đáng tiếc rằng, anh ta quên mất mình là người. Thời điểm anh ta đang thừa hưởng những cái kia, cho tới bây giờ anh ta cũng không có vì mình mà cân nhắc qua. . . . . . Tôi không biết tôi là thế nào, rõ ràng không nên thích anh ta, nhưng vẫn là vì mấy chuyện anh ta làm cho tôi mà có chút động lòng. Tôi không biết mình rời đi, anh ta có vui vẻ hay không, nhưng bây giờ tôi không thể nào bởi vì anh dù cho anh nói thật lòng, mà rời đi theo anh. Ít nhất, chờ tôi đi xác định cảm giác của tôi đối với anh ta là gì, rồi quyết định cũng không muộn."

Nghe lời nói của cô, con mắt sắc Nam Tuyệt Hiêu ngưng tụ, có chút ngoài ý muốn nhìn cô, nói: "Ý của em là, em cũng không biết anh ta đối với em mà nói có ý nghĩa gì, phải không? Mà em cũng không biết, mình có thật sự thương anh ta hay không nữa?"

"Đúng vậy, cho nên tôi mới cần đi chứng thực cảm giác đó là gì." Thất Dạ nhún vai, nói: "Chỉ là, Nam Tuyệt Hiêu, tôi biết rõ tôi đối với anh là tình cảm gì. Không sai, tôi thật sự thưởng thức anh, nhưng tôi cũng không thích anh. Từ lúc vừa mới bắt đầu, sự xuất hiện của anh cũng rất hấp dẫn người, mà anh cũng chưa từng làm chuyện gì tổn thương tôi. Nhưng mà, tôi cũng không động lòng vì anh, điểm này tôi rất rõ ràng. Nói thật, coi như thời điểm ban đầu tôi có một chút hoài nghi mình có khả năng là Tạp Lạc Nhi • Hi, tôi cũng không có cảm giác tim đập rộn ràng với anh."

Nói cô lạnh lùng cũng được, vô tình cũng được, cho dù Nam Tuyệt Hiêu thật sự đối với cô là mối tình thắm thiết, một chút cảm giác cô cũng không có. Một điểm này, cô sẽ không lừa gạt người khác, cũng sẽ không lừa gạt chính mình.

Chỉ là, đối với Gia Mậu, thì không giống nhau.

Là bởi vì anh là người đàn ông đầu tiên của cô, hay là giữa bọn họ thật sự là ‘mệnh trung chú định’ có ràng buộc đây?

Cô không cách nào rõ ràng.

Nói tóm lại, bị thương tổn nhưng đồng thời người đàn ông kia, xác thực cũng tiến vào chiếm giữ lòng cô. Làm cô hiểu, cảm giác đau khổ trong lòng và đau đớn là như thế nào.

Cô không biết sau này mình và Gia Mậu sẽ có kết quả gì, có lẽ thời điểm từ trong miệng Phí Nhĩ Lạc nghe được tất cả mọi chuyện về Gia Mậu, cô hiểu, người đàn ông kia, cô độc và tịch mịch. Đúng như cô đã từng như vậy. . . . . . Hoặc là, bây giờ cô cũng giống vậy. Chẳng qua là, bây giờ bên người cô, có vài người chăm sóc.

Cô không vĩ đại như vậy, giống như Gia Mậu muốn làm chúa cứu thế, cô chỉ có một phần tiểu tư lợi. Cô hi vọng. . . . . . Từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng hưởng thụ qua tình cảm ấm áp là như thế nào, người kia có thể tiếp tục cho cô. Bởi vì, cô tự mình độc lập cố gắng, vẫn rất hy vọng có thể có một bến đỗ dừng chân.

Một mình đi đường quá lâu, sẽ mệt mỏi.

"Không phải tôi nên, cảm tạ em đã thẳng thắn thành khẩn với tôi?" Nghe câu nói của Thất Dạ, đáy mắt Nam Tuyệt Hiêu tối sầm lại, đầu ngón tay chợt nắm cằm của cô, nói: "Rốt cuộc Gia Mậu vì em làm cái gì, cư nhiên có thể để cho em quyết một lòng với anh ta như vậy!"

"Anh nghe được mấy lời Phí Nhĩ Lạc nói với tôi, không phải sao?" Thất Dạ cười cười: "Nam Tuyệt Hiêu, tôi không phải Tạp Lạc Nhi• Hi Nhĩ, tình yêu của tôi, sẽ không giống như cô ấy, nguyện ý chết vì Gia Mậu. Tôi càng không ngốc đến mức, lấy sinh mạng của bản thân mình đi đánh cược thứ tình yêu căn bản không thuộc về mình. Chẳng qua tôi có một điểm giống Tạp Lạc Nhi• Hi Nhĩ như đúc."

"Gì?"

"Chúng tôi cùng thích người kia, chính là Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc!"

Nghe giọng nói của cô, bàn tay Nam Tuyệt Hiêu đang nắm cằm cô cằm chợt buông lỏng, cả thân thể, cũng hướng mặt đất ngồi xuống.

Nhìn trong mi mắt anh để lộ ra một ít sương mù, lòng Thất Dạ đau nhói.

Có lẽ, chỉ vì loại tình yêu yên lặng của anh, lại không có được cảm giác đau lòng đi!

"Thế nào, nghe được cô ấy tỏ tình với anh rồi, còn không nguyện ý đi ra à?" Nam Tuyệt Hiêu đột nhiên đứng lên từ trên mặt đất, ánh mắt dọc theo một vị trí bên cửa phòng lạnh nhạt liếc qua: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, anh lại một lần nữa thắng tôi, có phải cảm thấy rất vui vẻ hay không?"

Cánh cửa phía trước mở ra, thân thể người đàn ông cao lớn chậm rãi cất bước đi vào.

Nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, lòng Thất Dạ khẽ run. Lúc biết Gia Mậu vì cô làm công việc bề bộn như vậy, sau đó chứng kiến anh như vậy, không phải là giả. Chỉ là. . . . . . Gia Mậu quyết định vẫn luôn lấy yêu thương là điều kiện tiên quyết, và cũng là hơi yêu thích cô trong lúc đó, cho tới bây giờ anh vẫn không đặt ở vị trí thứ nhất. Nhưng mà, biết rõ Nam Tuyệt Hiêu là lợi dụng cô để dụ anh tới, vì sao anh còn tới đây? Chẳng lẽ anh không biết, nếu Nam Tuyệt Hiêu dụ anh tới rồi, dám chắc cũng đã bày mai phục từ sớm rồi, chỉ vì gậy ông đập lưng ông sao?

"Xin lỗi, làm liên lụy tới em." Ánh mắt của Gia Mậu, sâu kín nhìn Thất Dạ, thanh âm ôn nhã đạm bạc, giống như thường ngày anh nói với người khác vậy, cảm giác này, sóng nước chẳng xao.

Bỏ qua đau nhức. "Bây giờ, anh chỉ vì tôi bị bắt mà xin lỗi, hay bởi vì anh vĩnh viễn đều không đem tôi đặt ở vị thứ nhất mà xin lỗi?" Thất Dạ xem thường, cong môi cười nhẹ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

"Đều có." Đôi tay Gia Mậu bắt chéo ở sau lưng, cặp mắt màu hổ phách, lóe lên ánh sáng.

"Anh nói dối!" Thất Dạ không nể mặt: "Thật ra thì từ trong đáy lòng anh, đều cảm thấy làm mấy chuyện này đêu đúng đắn, đúng chứ?"

Gia Mậu không trả lời, một đôi mắt ám đồng sâu kín nhìn chằm chằm cô, giống như lúc này mặc kệ cô nói gì, anh cũng đều đồng ý.

Hô hấp của Thất Dạ có chút nhanh, cô cắn cắn môi dưới, cúi mặt xuống, cười tự giễu: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, nếu như có một ngày tôi phải bỏ mạng, anh có thể vì cứu tôi mà lựa chọn hy sinh hay không?"

Thật ra thì, trước đây thời điểm lúc anh đi xin An Đức Liệt Vương thuốc, có phải hay không bởi vì biết mình có thể chịu đựng qua được một cửa ải kia không ngủm, nên mới lựa chọn làm việc đó?

Mày rậm Gia Mậu nghiêng, tầm mắt sâu kín nhìn chằm chằm cô, không nói gì.

Phản ứng như vậy của anh, Thất Dạ đơn giản nghĩ anh ngầm thừa nhận không chối bỏ câu trả lời. Trong lòng cô chua chát, không khỏi cười khổ nói: "Gia Mậu, tôi biết ngay, anh nhất định sẽ không vứt bỏ thiên hạ này."

"Nam Thành chủ, anh có yêu cầu gì?" Ánh mắt Gia Mậu, chỉ nhíu mày dừng lại hai giây nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, liền chuyển sang hướng Nam Tuyệt Hiêu, thanh âm của anh, trấn định tự nhiên, giống như không phải đang cùng người ta bàn điều kiện để cứu người, mà là một việc buôn bán: "Trả cô ấy lại cho tôi."

"A Nhĩ Bá Đặc, anh cho rằng, anh nói trả, tôi sẽ trả sao?" Nam Tuyệt Hiêu thấp ‘xuy’ cười một tiếng, thân thể cao lớn chậm rãi đứng lên, nói: "Lúc trước, thời điểm tôi hỏi anh muốn Tạp Lạc Nhi• Hi Nhĩ, anh cũng không trả lại cho tôi."

"Nam Thành chủ, chúng ta đều biết rõ, cô ấy không nguyện ý đi theo anh." Đôi tay Gia Mậu chắp sau lưng, thanh âm lạnh nhạt thâm trầm: "Nam Thất Dạ, cho tới bây giờ cũng không đứng giữa cuộc tranh đấu của chúng ta làm bất cứ chuyện gì, cô ấy tồn tại không giống vậy. Chuyện của chúng ta, không nên kéo cô ấy xuống nước."

Nam Tuyệt Hiêu cười nhạt, nói: "Gia Mậu, anh phải biết, Nam Thất Dạ chỉ là con mồi để tôi dụ anh đến đây mà thôi. Chỉ là, anh đã đến rồi, muốn cứ như vậy mà rời đi, căn bản là không thể nào. Sổ sách của chúng ta, có phải nên tính toán rõ ràng mới đúng."

"Được, sổ sách của chúng ta, từ từ tính. Chỉ là, để cho cô ấy rời đi trước!" Gia Mậu vẫn trấn định tự nhiên như cũ, gương mặt tuấn tú của anh, cơ hồ không có một tia hốt hoảng thoáng qua: "Để cho người của tôi mang cô ấy rời đi!"

"Em có muốn đi không?" Nam Tuyệt Hiêu quay đầu lại, đạm bạc nhìn Thất Dạ.

Ánh mắt Thất Dạ liếc nhìn Gia Mậu, nhưng thấy gương mặt gió êm sóng lặng của người đàn ông, từ đầu không có bất kỳ thần sắc gì. Anh như vậy, làm sao có thể là người đàn ông quan tâm mến yêu cô chứ? Có phải hay không, Phí Nhĩ Lạc vì lừa gạt cô quyết một lòng theo Gia Mậu, cho nên mới tạo ra một lời nói láo để gạt cô? Cô, có nên tin tưởng Gia Mậu thật sự vì cô mà trả giá quá nhiều thứ không?

Bởi vì từng có đau lòng và bán đứng, đến hôm nay, cô đột nhiên phát giác, thì ra là cô căn bản không thể hoàn toàn tin tưởng Gia Mậu. Mà Gia Mậu, chắc hẳn cũng là vậy! Nếu không, anh cũng không có chuyện gì cũng không nói với cô. Coi như anh thật sự vì cô làm nhiều như vậy, hình như anh cũng không có lòng tin để cho cô biết, đây không phải nói rõ rồi, thật ra thì giữa cô và Gia Mậu, bản thân không có cách nào vượt qua khoảng cách? Bọn họ, cũng không vượt qua, vậy còn nói gì đến tương lai?

Trái tim đau nhói, Thất Dạ khẽ cắn môi dưới, trong mắt trồi lên một tia buồn bã. Cô khẽ cắn răng, lúc Gia Mậu khẽ nheo con ngươi nhìn soi mói, nhỏ giọng mở miệng: "Em không. . . . . ."

"Nam Thất Dạ, em tới đây cho tôi!" Thanh âm trầm thấp của người đàn ông cắt đứt lời nói của cô, giọn điệu mang theo chút căng thẳng, sau khi anh nói ra, lại giống như chưa từng xuất hiện qua ——

Trong nháy mắt, tim Thất Dạ đập mạnh và loạn nhịp, chẳng qua là thời khắc ý thức từ trong mênh mông mù mịt tỉnh táo lại, thì tầm mắt chạm vào tầm mắt của người đàn ông. Cô phát giác, gương mặt đối phương vẫn bình tĩnh, giống như mới vừa kêu cô, chỉ là ảo giác của cô. Chẳng qua, cảm giác kích động của trái tim không phải giả, chân thật như thế, để cho cô hiểu. . . . . . Mới vừa rồi là Gia Mậu thật sự đang gọi cô.

Cô nhướng mày, cánh môi giương lên, nói: "Cho tôi một lý do!"

Nếu như anh có thể thuyết phục cô, cô liền đi. Nếu không. . . . . . Cô tình nguyện ở lại chỗ này. Cô tin tưởng Nam Tuyệt Hiêu sẽ không trói buộc cô, sau đi cùng anh ta, sau này sẽ mỗi người một ngả với anh ta. Anh ta không phải là Gia Mậu, sẽ không đem cô nhốt vĩnh viễn ở nơi gông cùm xiềng xích.

"Em muốn lý do gì?" Trong mi mắt Gia Mậu, trồi lên một tia âm u lạnh lẽo. Tròng mắt của anh nửa hí, trong khe hẹp dài, mơ hồ có thể thấy được một tia băng hàn mà ánh sáng lạnh lẽo run sợ đang di động: "Nam Thất Dạ, tôi sớm nói rõ ràng tâm tư của mình với em, em nên hiểu!"

"Tôi không hiểu rõ!" Thất Dạ vung tay áo, bỗng dưng đi lên phía trước mấy bước, rồi lại không trực tiếp đi tới bên cạnh Gia Mậu. Bọn họ giữ khoảng cách, còn cách nhau 6, 7 bước. Nhìn con ngươi người đàn ông này nheo lại, cô cười tự giễu, nói: "Gia Mậu, anh nói cho tôi biết, tôi đối với anh mà nói, rốt cuộc coi là cái gì?"

Vừa bắt đầu, cô chỉ là món đồ chơi anh mua được. Sau đó, cô trở thành đối tượng trêu đùa của anh. Một lần lại một lần giày vò, nếu quả thật là có ý nghĩa, vậy thì cô có thể lựa chọn tha thứ cho anh. Nhưng. . . . . . Tại sao cho tới bây giờ, đối mặt với việc cô đi hay ở, thế nhưng anh lại không nguyện ý nói một chữ một câu đây? Rốt cuộc, anh đang sợ hãi cái gì?

Nếu như cô muốn đi mà anh còn không giữ lại, như vậy cô đối với anh mà nói, lại thật sự không có ý nghĩa gì à?

"Em biết, em không có quyền mặc cả!" Gia Mậu cũng không trực tiếp trả lời Thất Dạ, mà trả lời lòng vòng.

Khuôn mặt của Thất Dạ, từ từ ảm đạm. Sau đó, bước chân của cô, hướng vị trí Nam Tuyệt Hiêu.

Gia Mậu chợt cất bước, đi về hướng cô.

Thất Dạ nhanh chóng xoay người, lại thấy cánh tay Nam Tuyệt Hiêu đã giơ lên. Cô cả kinh, cơ hồ không có bất kỳ thời gian lo lắng, liền xoay mặt hướng phía Gia Mậu nhào tới.

"Ngu ngốc!"

Bên tai, là tiếng người đàn ông khẽ trách mắng, thật là chói tai. Thất Dạ còn không phản ứng kịp, eo ếch cũng đã bị một đôi tay dài có lực vòng chặt. Người đàn ông ôm cô quay xong mấy vòng, thân thể bọn họ cùng hướng vào một bên ghế sa lon ngã xuống.

Bị Gia Mậu đè ở phía dưới, trên người anh truyền đến hơi thở nhàn nhạt xâm lấn lỗ mũi, Thất Dạ lấy làm kinh hãi, mắt lập tức xuyên qua dưới nách người đàn ông, hướng về phía Nam Tuyệt Hiêu ở bên kia quát: "Nam Tuyệt Hiêu, anh là thằng khốn, muốn đáng nhau cũng nên thông báo một tiếng, anh một chút cũng không quang minh chính đại gì cả!"

Nam Tuyệt Hiêu hình như là hơi sửng sốt một chút, ánh mắt thoáng qua mặt của cô, khóe miệng trồi lên nụ cười khổ.

Lại nghe thấy tiếng cười của người đàn ông vang lên từ đỉnh đầu cô, bàn tay hướng cô đầu "Bốp" gõ một cái. Sau đó, thanh âm hơi hài hước của anh liền theo bên tai cô ghé sát qua: "Đứa ngốc, anh ấy không phải đánh anh."

"Cái gì?" Thất Dạ ngẩn ra, mới chịu ngước mắt nhìn khuôn mặt Gia Mậu, đối phương cũng nghiêng người, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ép vào lồng ngực của anh. Sau đó, bên tai cô chỉ nghe thấy mấy tiếng súng vang, cùng với tiếng bước chân tạp nham. Cô run lên, không nhịn được đưa tay ôm chặt hông của Gia Mậu, nói: "Gia Mậu, có phải có mai phục hay không."

"Ừ." Gia Mậu chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng, một cánh tay che chở cô, đồng thời, ngón tay dài dọc theo sống lưng cô phủ tới.

Thất Dạ chỉ cảm thấy thân thể run lên, cái đầu dò xét ra ngoài, oán trách hướng người đàn ông trừng mắt: "Đến lúc nào rồi, anh có thể đừng sắc như vậy hay không!"

Ai biết, một giây kế tiếp, tay của người đàn ông đã dời khỏi phía sau lưng của cô, trên tay, nắm lấy khẩu súng lục nhỏ cô giấu ở thắt lưng.

Thất Dạ thấy thế, cả khuôn mặt trong nháy mắt liền "Xuyến" đỏ lên.

Cô còn lớn tiếng quở trách anh như vậy, thì ra là Gia Mậu chỉ muốn rút súng từ trong xiêm áo. Thật là mắc cỡ chết người!

"Bên trái ba, bên phải bảy, cửa trước năm, phía sau hẳn là mười mấy." Chợt, tiếng nói trầm thấp của Nam Tuyệt Hiêu vang tới, lạnh lùng mà dứt khoát: "Trước sau là của tôi, còn lại anh phụ trách. Sổ sách của chúng ta, chờ một chút nữa rồi tính!"

"Ừ." Gia Mậu lạnh nhạt lên tiếng trả lời, sau đó lòng bàn tay nắm chặt gáy Thất Dạ, đem gò má đỏ bừng của cô hơi cách lồng ngực của mình, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô chằm chằm nửa giây, sau đó cúi đầu, ở vị trí môi cô ấn xuống một nụ hôn nhẹ.

Cho tới nay, cùng Gia Mậu hôn, người đàn ông này đều tương đối tàn nhẫn. Thiệt nhiều lần, không cắn rách môi của cô thề không bỏ qua. Lần này, anh lại trộm hương hôn cô bình thường, thật sự là quá kỳ quái rồi. Loại cảm giác đó, kích thích đầu cô cũng mê man.

"Ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, không nên lộn xộn, có tình huống gì, bảo vệ chính mình!" Gia Mậu cầm súng trên tay hướng trong lòng bàn tay cô nhét vào, nhỏ giọng nói: "Tám phát đạn, tiết kiệm để dùng!"

Thất Dạ còn không phản ứng kịp, người đàn ông đã lật người rời đi.

Nhìn thân thể kiện tráng của anh nhào tới phóng qua khay trà hướng bệ cửa sổ rời đi, Thất Dạ nheo mắt, muốn mở miệng kêu anh, nhưng thấy vị trí cửa trước xuất hiện một người cầm súng bắn phá bốn phía, cô chỉ có thể khép chặt đôi môi, không dám chậm trễ, lật người trốn phía sau hộc tủ.

Hỏa lực của đối phương quá mạnh, trên tay bọn họ lại không có vũ khí, tiếp tục như vậy, nhất định sẽ bị thua thiệt.

Nam Tuyệt Hiêu cũng may, trong tay anh cầm súng, nhưng Gia Mậu. . . . . . Tay không tấc sắt, làm sao có thể nhanh hơn súng lục của người ta đây?

Tâm tư Thất Dạ rối loạn, thỉnh thoảng đem tầm mắt hướng về phía Gia Mậu vừa cuộn người nhảy ra ngoài, nhưng thời điểm này cô không thể thấy Gia Mậu, người đàn ông kia, đã sớm không thấy tung tích.

"Gia Mậu. . . . . ." Cô không nhịn được kêu một tiếng.

Cứ như vậy, liền có vài khẩi súng lục tập trung hỏa lực hướng về phía cô quét tới.

Thất Dạ đưa tay che đỉnh đầu, đem thân thể càng lui vào vách tường giấu kín ở phía sau hộc tủ. Ở một mảnh "Pằng Pằng" tiếng súng vang, người khác quát khẽ lên: "Đẩy cánh cửa phía sau ra, trốn vào đấy!"

Nghe thấy, hình như là Nam Tuyệt Hiêu ——

Chỉ là lúc này, muốn mạng sống, mặc kệ yêu cầu của anh là gì, cô đều chỉ có thể làm theo!

Thân thể Thất Dạ nhảy về phía trước, chạy như bay chui vào.

Ngay tại giờ phút này, một bóng dáng đột nhiên nhào tới trước mắt. Sau đó một tiếng kêu rên xẹt qua bên tai, thân thể của cô, liền đi theo người đàn ông, đều nhảy vào bên trong gian phòng.

"Gia Mậu." Trên thân, hơi thở người đàn ông, cô quá mức quen thuộc, Thất Dạ lập tức liền níu lấy ống tay áo đối phương. Chỉ tiếc rằng, trên tay lại là một mảnh ẩm ướt ——

Cô cả kinh, nhanh chóng kéo rộng khoảng cách với người đàn ông. Liếc thấy vị trí bả vai anh thấm đẫm máu, trái tim cô kéo căng, gấp giọng nói: "Gia Mậu, cái người này, tên đần độn. . . . . ."

"Không cần nói gì." Chân mày Gia Mậu cũng không nhíu, cánh tay dài nắm lấy bả vai của cô, đem thân thể mảnh mai của cô ôm vào trong lòng, trấn định nói: "Duy trì hai phút nữa, người của chúng ta lập tức sẽ đến!"

"Vừa rồi, anh đã đi nơi nào?" Nghĩ đến mới vừa rồi là chiến hỏa bay tán loạn, không nhìn thấy bóng dáng của anh, cảm giác chờ đợi rất nôn nóng, trong lòng Thất Dạ có chút hận ý, hướng lồng ngực của anh dùng sức - hung hăng vỗ.

"Đi ra ngoài tìm cứu binh." Gia Mậu cười khổ, cánh tay dài dọc theo bả vai của cô đỡ qua, nhỏ giọng nói: "Có mấy người đã tới, em ở lại chỗ này, không cho phép ra, không cho phép lên tiếng nữa!"

Rút ra bài học kinh nghiệm vừa rồi vì vừa mới mở miệng thì súng đã bắn tới, Thất Dạ làm sao còn dám không nghe lệnh? Cô vội vã gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh phải cẩn thận một chút."

"Yên tâm, anh sẽ không chết." Gò má Gia Mậu, lòng bàn tay dọc theo tóc của cô xoa nhẹ, môi mỏng cong lên, hơi có vẻ tái nhợt.

Nhìn bả vai anh, máu chảy không ngừng thấm ra, hình như có dấu hiệu không ngừng được, trong lòng Thất Dạ căng thẳng, liền thò tay muốn nắm anh. Đáng tiếc, Gia Mậu lại chợt dùng sức đẩy lồng ngực của cô, bàn tay đã kéo cửa phòng ra, cả người cũng nhảy ra ngoài.

Đến gần gian phòng, có người nhìn thấy bóng dáng anh lăn lộn, tất cả họng súng cũng hướng về phía anh bắn phá.

Thất Dạ nghe thấy thanh âm hỗn độn khó phân biệt ở bên ngoài, hai mắt khép chặt, chỉ một lòng cầu nguyện cho người nọ có thể bình an.

Chờ đợi chính là rất giày vò, nếu nói hai phút, giống như biến thành dài như một thế kỷ vậy. Chỉ là, rất nhanh bên ngoài liền có càng nhiều tiếng tạp nham đan xen nhau, giống như càng đánh càng liệt ——

Một lát sau, bốn phía đột nhiên yên lặng. Giống như trận chiến mới vừa rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra qua. . . . . . Cái thế giới này, rất ôn hòa.

Thất Dạ nhướng mày, không nhịn được nghiêng mặt sang bên, đem lỗ tai dán vào bên vách tường, muốn nghe một chút xem bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đáng tiếc, tiếng vang gì cô cũng không nghe được, giống như mọi người bên ngoài, toàn bộ đều diệt vong trong trận đấu tàn sát lẫn nhau kia!

Trái tim Thất Dạ chấn động, không để ý bên ngoài có còn nguy hiểm hay không, nghiêng người tiến lên, chuẩn bị kéo cửa phòng ra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Đáng tiếc, thân thể cô còn chưa ra khỏi phòng, liền bị một khẩu súng gí vào trán.

Cô sửng sốt, không khỏi nâng mắt lên, mắt thấy người đàn ông đứng trước mặt kia, chân mày khẽ nhíu.

"Ra ngoài!" Người đàn ông níu lấy cổ áo của cô, ngón tay siết chặt cô, cánh tay kia liền áp hướng vị trí cổ họng của cô, sau đó hướng về phía một mảnh tĩnh mịch bên trong phòng rống lên một tiếng: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, mày ra ngoài, nếu không, tao một cán đập chết cô ta!"

Bên trong phòng cũng không có tiếng vang, bởi vì mười mấy người giao chiến trận kia, tất cả những đồ vật xung quanh đều bị phá hỏng, khắp nơi đều là một mảnh hỗn độn.

Bị người đàn ông dùng sức nắm chặt cổ, Thất Dạ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn. Cô không có nghĩ đến, mình cũng có một ngày lại có thể rơi vào tay một nhân thủ không xuất chúng như vậy.

Anh ta là tài xế của Gia Mậu: Kiệt Phu

Rõ ràng thoạt nhìn là một người thân thiện như vậy, thậm chí cảm giác anh ta giống như một người cha, đối với cô tương đối bao dung. Nhưng không lương trước, anh ta lại ẩn núp nằm vùng bên cạnh Gia Mậu nhiều năm. Xem ra, gián điệp thật đúng là chỗ nào cũng có!

"Gọi ——"

Bên tai, là thanh âm lạnh lùng của Kiệt Phu.

Gọi cái em gái anh á!

Thất Dạ cắn chặt hàm răng, đem gò má nghiêng đi, cũng không có y theo Kiệt Phu phân phó mà làm.

Kiệt Phu, con mắt sắc lạnh lẽo, chợt hướng xuống mặt đất nả một phát súng, đồng thời cong đầu gối lên, hướng chân Thất Dạ hung hăng va chạm.

"A ——"

Bắp chân không chịu nổi tập kích, trong nháy mắt Thất Dạ đau đến cắn răng. Mặc dù cô rất cố gắng chịu đựng, nhưng vẫn phát ra một tiếng hô không nhỏ.

Ngay tại lúc thanh âm kia còn chưa vang lên, một bóng dáng cao gầy xuất hiện trước mắt. Bụi bẩn tràn ngập ở bên trong, đối phương từng bước từng bước mà đến, thanh âm nguội lạnh - đạm bạc, nói: "Kiệt Phu, mày muốn đối phó là tao, đặt cô ấy xuống."

Nhìn sắc mặt Gia Mậu gần trong gang tấc hơi có vẻ tái nhợt, mặc dù đang trong hoàn cảnh bừa bãi như vậy, anh giữ vững phong cách cao cao tại thượng như cũ, đáng tiếc, vị trí cánh tay anh lưu lại vết máu, lại nơm nớp, làm trái tim Thất Dạ cũng run lên.

"Mày cho rằng tao sẽ ngu dốt như vậy sao?" Kiệt Phu lạnh lùng khẽ ‘hừ’, nói: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, mày thật sự rất có bản lĩnh, mày đem tất cả mọi người trong thành Đức Lan diệt trừ. Chỉ là, làm sao mày cũng không nghĩ ra, trong nhà có một nội gián nhỉ?"

Con mắt sắc của Gia Mậu hời hợt, lạnh nhạt liếc về hướng anh ta, nói: "Chuyện phát sinh khi đó, không có gì là không nghĩ tới. Bên cạnh tôi, khắp nơi đều là cạm bẫy, thời điểm trở thành người của tôi, tôi cũng đã biết! Chỉ là. . . . . . Chuyện này thật sự hoàn toàn không có liên quan đến cô ấy, cậu thả cô ấy đi! Xác định ở đây, cô ấy là đại tiểu thư của các người!"

"Cô ta mới không phải là Đại tiểu thư của chúng tôi!" Kiệt Phu cười nhạt một tiếng, nói: "Đại tiểu thư của chúng tôi dịu dàng, xinh đẹp, há có thể giống như cô ta, trở thành đồ chơi dưới thân mày?"

"Cậu không thấy gương mặt cô ấy sao?" Gia Mậu nhướng mày, thanh âm có chút căng thẳng.

"Không phải là gương mặt thôi sao, bên ngoài lúc nào cũng có trăm cái. Nhưng mà, trên người cô ta không có nửa phần phong cách như đại tiểu thư của chúng tôi."

"Cô ấy mất trí nhớ!"

Ngay tại giờ phút này, một thanh âm của người đàn ông khác nhàn nhạt truyền ra.

Nhìn thân thể cao lớn của Nam Tuyệt Hiêu cũng xuất hiện trước mắt, khóe miệng Kiệt Phu nhếch lên, cười nói: "Được, thì ra mày cũng mạng lớn như vậy, cư nhiên không chết!"

"Mày cũng chưa chết, tao làm sao dám chết?" Nam Tuyệt Hiêu bĩu cánh môi, bình tĩnh nói: "Chúng tôi tìm cậu lâu như vậy, rốt cuộc cậu cũng chịu xuất hiện, chúng tôi vất vả chờ đợi cậu đó! Chỉ là, nơi này không uổng phí là chỗ để tôi và A Nhĩ Bá Đặc diễn xuất một tuồng kịch!"

Kiệt Phu sửng sốt, con ngươi đông lạnh, không hiểu nhìn bọn họ.

"Cậu, ngay cả Đường Na là thuộc hạ của mình cũng giết chết, ngoài dự đoán của chúng tôi!" Nam Tuyệt Hiêu cười nhạt, nói: "Chỉ là, coi như cậu muốn cố gắng cứu vãn thế nào, thành Đức Lan cũng đương nhiên sụp đổ rồi. Cậu chính là nên tiếp nhận thực tế đi, nhìn nó bị người khác lấy đi đi!"

"Tôi không phục!" Người đàn ông giận dữ, quát: "Tôi sẽ giúp ngài ấy bảo vệ thành Đức Lan."

"Địch Áo • Hi Nhĩ đã sớm không nhớ cậu rồi, cậu tội gì còn phải phí tâm cho anh ta như vậy?" Con ngươi Gia Mậu nhíu lại, ánh mắt theo cái cổ trắng bị anh ta nắm chặt, sắc mặt cô gái cũng đã tái nhợt, nói: "Anh ta chỉ muốn giang sơn, không nhớ tới cậu đâu!"

"Không!" Kiệt Phu lắc đầu, đem khẩu súng trong tay đang chỉ vào trán Thất Dạ chỉ hướng vào Gia Mậu: "Mày tạm thời qua bên kia châm ngòi thổi gió đi!"

Gia Mậu lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói: "Thừa nhận đi, cậu đã thất bại!"

"Tôi muốn giết cô ta!" Kiệt Phu thu hồi cánh tay, họng súng nhắm ngay vào thái dương của Thất Dạ: "Chúng mày đã hại chết con gái của tao, vậy thì tao sẽ giết người phụ nữ này, để cô ta chôn theo!"

"Đừng!" Gia Mậu và Nam Tuyệt Hiêu đồng thời kêu lên một tiếng.

"Các người vốn là kẻ thù không đội trời chung, cư nhiên có thể vì ích lợi mà làm con gái tôi chịu đựng oan uổng, tôi cũng sẽ không để cho các người như ý nguyện!" Đầu ngón tay Kiệt Phu chợt nắm tóc Thất Dạ, súng trong tay, nhắm ngay vị trí trái tim Thất Dạ đè xuống.

Ở mới vừa rồi cô thấy Gia Mậu nói Địch Áo • Hi Nhĩ không cần Kiệt Phu, Thất Dạ cũng đã hiểu tất cả. Vào lúc này, cảm thấy họng súng cứng rắn chống đỡ trên tim mình, Thất Dạ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp mở miệng kêu một tiếng: "Cha!"

Kiệt Phu sửng sốt.

Ngay tại giờ khắc này, Gia Mậu và Nam Tuyệt Hiêu đồng loạt giơ súng, hướng khuỷu tay và cổ tay Kiệt Phu vặn khẩu súng!

"Ầm, ầm ——"

Hai tiếng giòn vang vang lên ở trong nhà, sau đó "Pằng" một tiếng, súng trong tay Kiệt Phu, cũng chạm đất!

Tuy rằng Thất Dạ là bởi vì anh ta áp chế nên hô hấp có chút nhanh, nhưng mà giờ phút này, phản ứng của cô vẫn là tương đối nhanh nhạy, trực tiếp nhấc đầu gối hướng lồng ngực Kiệt Phu dùng sức đá. Đối phương liền rên lên một tiếng, ngã xuống đất.

Nam Tuyệt Hiêu và Gia Mậu đã sớm chạy như bay đến, một người đá văng Kiệt Phu bên cạnh súng lụ rac, tên còn lại đem cô ôm vào trong lòng.

Cảm thấy cánh tay dán sau lưng có máu tươi sềnh sệch thấm ướt quần áo của mình, Thất Dạ vội vàng quay mặt sang, ánh mắt nhìn dọc theo Gia Mậu, chau mày, nói: "Gia Mậu, chúng tôi mau đi bệnh viện."

"Chờ." Bàn tay Gia Mậu cầm tay mềm của cô, nhỏ giọng nói: "Chúng ta còn có chuyện chưa giải quyết!"

"Bộ dạng hiện tại như ma quỷ của anh, còn có cái gì cần giải quyết?" Thất Dạ sợ máu của anh chảy tiếp, cả người có thể sẽ phế: "Mau đi xử lý vết thương trước."

"Yên tâm đi, anh không chết được." Gia Mậu cười nhẹ, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Anh cam đoan với em!"

Anh lúc này, cũng bảo đảm!

Thất Dạ còn muốn nói chuyện, lại thấy Nam Tuyệt Hiêu cư nhiên đứng ở một bên, âm thanh nhàn nhạt nói: "Xác thực, có một số việc cần phải giải quyết tốt hơn!"

"Anh muốn làm cái gì?" Mặc dù vừa nãy Nam Tuyệt Hiêu và Gia Mậu hợp tác tương đối ăn nhịp, nhưng giữa bọn họ vẫn con lưu động loại căm thù lẫn nhau, cảm giác đó không phải giả, Thất Dạ có thể mãnh liệt cảm giác thấy. Vì vậy, cô vội vã chắn trước mặt Gia Mậu, hướng về phía Nam Tuyệt Hiêu lắc đầu: "Hiện tại anh ấy đan bị trọng thương, anh không thể thắng không cần dùng võ!"

"Tiểu thiên sứ, chẳng lẽ em không nhìn thấy tôi thật ra thì cũng bị thương sao?" Rõ ràng trên người anh cũng chảy không ít máu, mà cô lại dường như hoàn toàn không nhìn thấy. Thất Dạ làm vậy, khiến trong lòng Nam Tuyệt Hiêu đắng chát, anh cười khổ nói: "Thật đúng là trừ anh ta ra, em cái gì cũng đều không nhìn thấy!"

"Giết anh ta!" Trên sàn nhà, Kiệt Phu hung hăng trừng mắt với Gia Mậu, nói với Nam Tuyệt Hiêu: "Tạp Lạc Nhi vì anh ta mới chết!"

"Không cần cậu nhắc nhở, tôi biết rõ!" Nam Tuyệt Hiêu ‘hừ’ lạnh một tiếng, nói: "Chỉ là cái chết của cô ấy, cậu cũng không trốn tránh được trách nhiệm!"

Ánh mắt Kiệt Phu buồn bã, tầm mắt không nhịn được nhìn về phía Thất Dạ. Người sau thấy cả người cũng nổi da gà lên, khóe miệng cô co quắp, thân thể dán chặt Gia Mậu.

Ánh mắt Nam Tuyệt Hiêu, theo gò má của Thất Dạ nhàn nhạt liếc qua, sau đó nhìn Gia Mậu, lạnh lùng nói: "Chúng ta sẽ dùng quy củ mới giải quyết, như thế nào?"

"Tôi không có ý kiến!" Bàn tay Gia Mậu nắm cổ tay Thất Dạ, bình tĩnh mở miệng: "Em đến bên kia ngồi một chút, anh lập tức dẫn em rời đi."

"Các anh muốn làm gì?" Đáy mắt anh mặc dù đầy dịu dàng, nói chuyện cũng đầy hứa hẹn. Nhưng, trực giác của Thất Dạ lại dâng lên một tia lo lắng ở trong lòng. Tim cô run lên, không muốn Gia Mậu buông mình ra, trở tay mình nắm chặt anh: "Gia Mậu, em khôn để cho hai anh làm càn."

Gia Mậu bật cười, nhàn nhạt nói: "Đây không phải là làm càn, bọn anh chỉ giải quyết chuyện giữa hai người đàn ông với nhau mà thôi!"

"Anh ——"

"Tiểu thiên sứ, em tránh ra, đạn không có mắt."

"Có ý gì?" Thất Dạ nghe vậy, trái tim chấn động, xoay người nhìn về phía Gia Mậu: "Cái gì gọi là đạn không có mắt?"

"Chúng tôi lấy cái chết tỷ thí." Gia Mậu cổ tay rung lên, đã đem cánh tay của mình kéo ra khỏi kẽ tay Thất Dạ. Ánh mắt của anh, dọc theo vị trí bên ghế sa lon liếc qua: "Em sang đó ngồi."

Đối với lời nói tỷ thí sống chết của bọn họ, Gia Mậu nói rõ ràng như vậy, Thất Dạ tự nhiên cũng hiểu. Anh, là muốn cùng Nam Tuyệt Hiêu hai người đứng ra một khoảng cách nhất định, sau đó tháo khẩu súng của mình ra, hai người bằng tốc độ nhanh nhất lắp ráp lại, người nào lắp súng xong trước thì người đó thắng, liền có thể bắn chết đối phương. Cứ như vậy, người kia thắng, liền có thể mang theo thắng lợi rời đi. Người thua, vĩnh viễn được mai táng dưới mặt đất!

Thời điểm Thất Dạ huấn luyện trước đây, đã từng làm loại điên khùng như thế. May mà tốc độ của cô, từ trước đến giờ đều vô cùng lợi hại. Nhưng mà lúc bọn họ làm mẫu huấn luyện, đều dùng đạn giả. Hôm nay, bọn họ dùng súng thật tỷ thí. Ngộ nhỡ có bất trắc, hai người bọn họ có thể cũng bỏ mạng.

Đàn ông chính là kẻ điên, thích dùng phương pháp như vậy để phân biệt thắng bại!

Tình nguyện chảy máu hy sinh, cũng không nguyện ý nở nụ cười xóa bỏ hận thù!

"Các anh điên rồi sao?" Thất Dạ giận dữ mắng mỏ, vừa muốn níu lấy cánh tay Gia Mậu kéo anh rời đi, lại nghe Nam Tuyệt Hiêu trầm thấp kêu một tiếng: "Vưu Đức!"

Một giây kế tiếp, Vưu Đức liền từ sau cửa phòng lách mình đi ra, lòng bàn tay túm chặt tay thon của Thất Dạ, đem cô nắm về hướng ghế sa lon.

Thất Dạ thậm chí còn chưa lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc!

"Gia Mậu, bờ vai của anh bị thương, nhất định sẽ ảnh hưởng tốc độ, không cần so với anh ta!" Thất Dạ hung hăng trợn mắt nhìn Nam Tuyệt Hiêu, cả giận nói: "Khốn kiếp, anh không phải người, anh đem người phụ nữ mình thích giết chết coi như xong, tại sao còn phải cắn Gia Mậu không thả? Tạp Lạc Nhi thích Gia Mậu cũng không phải là chuyện anh ấy có thể kiểm soát, chính anh không chiếm được người phụ nữ mình yêu, tại sao cố tình muốn người cô ấy yêu bị thương tổn đây? Nam Tuyệt Hiêu, anh ——"

Hai người kia tựa như không nghe thấy cô nói, cùng nhau bắt đầu động tác dỡ súng.

Thất Dạ muốn từ áp chế của Vưu Đức thoát ra để ngăn cản bọn họ, đáng tiếc Vưu Đức không buông tay. Cô không khỏi giận dữ, ngẩng mặt lên nhìn anh ta: "MD, chủ tử của anh có thể sẽ chết, anh cứ nhìn không nhúc nhích vậy à?"

"Nam tiểu thư, chuyện chung quy cuối cùng cũng phải giải quyết, để cho bọn họ tự mình xử lý đi!" Ánh mắt Vưu Đức hiện lên bi thương, nói: "Hơn nữa, Thiếu chủ của chúng tôi cũng không giống như trong tưởng tượng của Nam tiểu thư đâu."

"Không phải như vậy, còn có thể như thế nào?" Thất Dạ oán hận trừng anh ta: "Tên khốn, buông tôi ra!"

Vưu Đức chỉ lắc đầu.

Đầu kia, Gia Mậu và Nam Tuyệt Hiêu đã bắt đầu lắp súng. Chỉ cần chờ súng lắp xong, một người trong đó tất nhiên sẽ bị thương vong.

Thất Dạ chỉ cảm thấy hô hấp của mình cũng dừng lại, cả khuôn mặt đều đã tái mét. Cô muốn dùng lực đẩy Vưu Đức ra, xông về phía trước, đáng tiếc sức lực của đối phương lại rất lớn, cho dù cô cố gắng thế nào, thủy chung đều có thể giam cầm cô.

"Không ——" Nhìn động tác của hai người kia cơ hồ rất nhanh giống nhau, đã lắp đạn lên cò, lòng của Thất Dạ, cơ hồ nhảy dựng lên.

Một giây kế tiếp, hai người cùng giơ súng trong tay lên nhắm ngay đối phương.

Chỉ là, kỳ quái, ai cũng không nổ súng.

Thất Dạ nhướng mày, một cử động cũng không dám, cứ như vậy, ngơ ngác nhìn bọn họ.

Hai người kia, cũng là nhìn chăm chú vào nhau như vậy, nhưng không có bất kỳ động tác gì.

Chỉ là, toàn bộ, đều bị một tiếng "Pằng" âm thanh của tiếng súng, xảy ra biến hóa kỳ lạ.

Nhìn hai người đàn ông này, mỗi người đều lui về sau nửa bước, lòng của Thất Dạ, kéo căng.

Vưu Đức đã sớm buông lỏng Thất Dạ, rút súng hướng Kiệt Phu nằm trên mặt đất nả vài phát!

Trong nháy mắt, cả người Kiệt Phu cũng nhuộm hồng.

"Thiếu chủ ——"

"Gia Mậu. . . . . ."

Vưu Đức và Thất Dạ chia ra xông về phía hai người đàn ông, đem bọn họ đỡ lấy.

Bọn họ rõ ràng không nổ súng, lại bị Kiệt Phu một mũi tên hạ hai chim, thật nực cười ——

Bọn họ quá mức tự tin vì mình, cho là cả hai cùng thắng, cũng không biết, bọn họ thật ra thì cũng thua thất bại thảm hại!

"Gia Mậu." Thất Dạ ôm chặt người đàn ông trong ngực, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên: "Cái người này ,tên đần độn!"

"Chúng tôi đều đã. . . . . . Cần một phát súng." Thanh âm của người đàn ông, rất vững vàng, giống như phát súng kia, đối với anh cũng không tạo thành vết thương trí mạng. Chỉ là, trên người anh vốn đã bị súng bắn, máu chảy rất nhiều. Hôm nay, phát súng kia cơ hồ xuyên thấu trái tim của cô, quả thật chính là hoạ vô đơn chí!

"Tại sao?" Thất Dạ đem anh ôm chặt, cắn môi dưới, dùng sức lung lay anh: "Tại sao?"

"Sau khi anh ta nổ súng xong, sẽ thả em ra."

"Anh ta có buông tôi ra hay không, mắc mớ gì tới anh?"

"Anh không muốn em đi cùng anh ta. . . . . ."

"Tôi lại không nói qua sẽ đi cùng anh ta, khốn kiếp!" Thất Dạ đưa tay nắm chặt thành quyền, hướng lồng ngực của anh dùng sức đập một cái.

Gia Mậu rên lên một tiếng, lông mi dày nháy một cái, ánh mắt so với bé gái còn đẹp hơn, liền từ từ khép lại.

Nhìn cánh tay của anh chậm rãi rủ xuống, thân thể cứng đờ Thất Dạ.

"Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc. . . . . ." Một hồi bước chân của "Con dế mèn" truyền đến, người khác trầm thấp kêu lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"MD, hai phút so với vũ trụ còn lâu như vậy?" Thất Dạ ngẩng đầu lên, hướng về phía Đỗ Bang • Bố Lỗ Khắc nổi giận mắng: "Có bác sỹ không, mau cứu anh ấy. . . . . ."

"Tiểu thư Nam Hi, cô tránh ra trước." Đỗ Bang cấp tốc ngồi xổm người xuống, đưa tay hướng vị trí lỗ mũi của Gia Mậu dò xét, sau đó liền giật vạt áo của Gia Mậu ra, lòng bàn tay áp lên vị trí lồng ngực của anh bắt đầu ép xuống.

"Anh ấy không sao chứ?" Thất Dạ ngơ ngác nhìn anh ta.

Có lẽ cô cơ hồ đã không thấy được lồng ngực Gia Mậu không có phập phồng ——

Này đại biểu, hơi thở của anh đã đứt. . . . . .

Ánh mắt Thất Dạ vẫn nhìn chằm chằm anh, cho đến khi nghe thấy Vưu Đức bên cạnh hét to một tiếng "Thiếu chủ", thân thể của cô cương cứng hơn, xoay qua nhìn về phía Nam Tuyệt Hiêu.

Người đàn ông kia, hai mắt đóng chặt, tương đối an tĩnh, hình như. . . . . . Cũng mất hơi thở.

"Tránh ra!" Người nào đó đẩy cánh tay Vưu Đức ra, nhanh chóng vươn tay hướng vị trí vết thương của Nam Tuyệt Hiêu, dùng sức vỗ xuống.

Vốn là không còn một chút sinh tồn, người đàn ông kia cư nhiên nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng.

"Cho tôi kim châm!" Người đàn ông quay mặt sang, hướng về phía cô gái cùng tới nói. Người sau vội vàng mở trong ba lô rút ra một cây kim châm, nhúng vào thuốc nước rồi đưa cho anh ta.

Mã Đinh châm vào người Nam Tuyệt Hiêu, sau đó giống như bên kia, ép xuống với Nam Tuyệt Hiêu.

Chỉ trong thời gian ngắn, liền thấy lông mày và lông mi người đàn ông hơi hơi run run run.

Nhìn anh ta hình như có dấu hiệu thức tỉnh, Thất Dạ không để ý nữa, ánh mắt dọc theo Gia Mậu nghiêng mắt nhìn qua. Nhưng không biết khi nào, người nọ thế nhưng đã mở mắt, con ngươi sâu kín nhìn cô. Cảm giác kia, giống như là bị người khác nhìn trộm, cô bị sợ đến hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

"Mang cáng tới, đưa bọn họ đi bệnh viện!" Đỗ Bang ở bên cạnh chỉ huy.

Bọn lính lập tức đi tới, đem bọn họ chia ra, đặt lên cáng.

Thất Dạ nhìn bọn họ hình như đã tỉnh táo lại, rốt cuộc thật dài.

"Đi thôi!" Đỗ Bang bảo bọn lính đem hai người nhấc lên.

Mã Đinh đi theo đám bọn họ, nhanh chóng rời đi.

Thất Dạ lại suýt chút nữa không đứng nổi, may mà Vưu Đức kéo cô lên.

"Vưu Đức." Thời khắc đi tới cửa, Thất Dạ quay mặt sang, ánh mắt sâu kín nhìn Vưu Đức một cái, nói: "Tại sao bọn họ muốn hai bên không rời đi cùng đường?"

"Đạo Bất Đồng, Bất Tương Vi Mưu. Chuyện của bọn họ, hai bên đã thoả thuận xong rồi."

Cho nên, phải làm lựa chọn, là cô?

Chân mày Thất Dạ nhíu chặt lại.

"Nam tiểu thư." Ánh mắt Vưu Đức trực tiếp ngưng mắt nhìn cô, nói: "Bọn họ đều vì cô mới làm chuyện này, cô nên suy nghĩ thật kỹ."

"Bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ không lựa chọn một người tự tay sát hại người phụ nữ sát của mình."

"Nam tiểu thư, tôi nói rồi, chuyện không phải như vậy." Xon mắt Vưu Đức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào cô: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc vì cô làm rất nhiều chuyện, vì cô suýt chút nữa mất mạng ở nơi này. Nhưng mà, Thiếu chủ của chúng tôi cũng ấp ủ tâm tình như vậy. Anh ấy xác thực là cùng Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc có thể nói là rõ ràng, chỉ là. . . . . . Cũng không bao gồm cô. Còn có. . . . . ."

Anh ta dừng một chút, mới nói: "Chuyện này Thiếu chủ không để cho tôi nói, nhưng tôi cảm thấy tôi nên nói rõ ràng. Thiếu chủ của chúng tôi cũng không tự tay sát hại tiểu thư Tạp Lạc Nhi, anh ấy vẫn luôn rất thích cô ấy, làm sao có thể sẽ bỏ được mà giết cô ấy chứ. Lúc ấy. . . . . . Là tiểu thư Tạp Lạc Nhi chính mình dùng độc dược trong thành Đức Lan. Độc phát tác, không có cách nào xoay chuyển, xin Thiếu chủ chúng tôi động thủ. Thiếu chủ của chúng tôi lúc ấy căn bản không có biện pháp xuống tay, cô ấy liền tự sát."

Nghe lời nói của Vưu Đức, trong đầu Thất Dạ run lên, kinh ngạc nhìn anh ta: "Là thật?"

"Thiên chân vạn xác!"

Anh ta dứt lời, liền đi theo hướng Nam Tuyệt Hiêu rời đi.

Lòng của Thất Dạ, từng trận co quắp.

Nam Tuyệt Hiêu, anh chưa từng làm chuyện đó, tại sao còn thừa nhận chứu? Anh. . . . . Thật ra là một người nặng tình nghĩa như vậy, muốn chịu đựng phát súng của Gia Mậu, có phải hay không bởi vì, anh cảm thấy không bảo vệ được Tạp Lạc Nhi• Hi Nhĩ mà đau lòng?

Mà Gia Mậu, anh chịu đựng phát súng kia, là vì còn muốn công đạo cho Tạp Lạc Nhi• Hi Nhĩ sao?

Hai người các anh, đều muốn bỏ quá khứ xuống, lần nữa bắt đầu, đúng không?

Chỉ là, vì sao phải đem lựa chọn này giao cho tôi để làm ra quyết định sau cùng đây?

Tôi, nên làm thế nào cho phải?

Con mắt khép lại, hồi tưởng lại những gì vừa mới xảy ra, hai tay Thất Dạ rủ xuống bên chân bỗng chốc nắm chặt. Cô dùng sức hít sâu, khóe miệng nhàn nhạt hiện ra đường cong.

Các anh đều đã nguyện ý dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình, như vậy. . . . . . Tôi cũng nên cố gắng một chút! Cho dù kết quả cuối cùng là như thế nào, cho dù tôi lựa chọn đoạn cảm tình này có thủy chung hay không, ít nhất, tôi đã thử qua, vậy là đủ rồi!

Cô nâng cằm lên, sau khi hạ quyết tâm, lựa chọn một phương hướng, sải bước rời đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bệnh viện.

Ngay cả thương thế nghiêm trọng, thậm chí thiếu chút nữa cơn sốc tắt thở, nhưng ở bệnh viện chẩn bệnh, người đàn ông lại muốn cầu kiến Thất Dạ.

Thất Dạ không cự tuyệt, cất bước đi vào.

Người nọ nhìn cô, môi mỏng nhàn nhạt nhấp, nói: "Nghe nói, Vưu Đức để cho em làm lựa chọn."

"Ừ." Thất Dạ gật đầu.

Người đàn ông đem lòng bàn tay đưa tới trước mặt cô.

Thất Dạ chớp chớp con mắt, nâng lông mày và lông mi, nhìn đáy mắt anh di động chút ánh sáng, nhẹ nhàng khẽ cắn môi dưới, cất bước đi đến gần anh.

Người đàn ông nắm tay thon của cô, đặt vào bên môi của mình, hạ xuống nụ hôn thành kính: "Nam Thất Dạ, anh muốn cám ơn em đã chọn anh."

Thanh âm khàn khàn này, khẽ run, giống như anh, cả đời mong đợi.

Hoàng cung.

Gió đêm hiu hiu, không biết làm mát trái tim bao nhiêu người.

Tường đỏ ngói xanh, ngọc lưu ly, lấp lánh toàn bộ thế giới. Gió nhẹ thổi qua bệ cửa sổ, ánh sáng tràn ngập bên trong phòng, tấm vải mềm nhẹ bị lay động, bay lên độ cong, tựa như gợn sóng trên mặt biển, tầng tầng trầm bổng, có một loại hơi thở làm người ta mỹ cảm.

Nhưng kia cũng không đại biểu cho tâm tình của người đang thưởng thức trên giường.

Thân thể vô cùng mệt mỏi, đến nỗi trên khuôn mặt tinh mỹ của người đàn ông hiện lên tàn bạo. Anh có một khuôn mặt xinh đẹp, thế nhưng lúc này bởi vì mặt mày rối rắm, sắc mặt tái nhợt mà lộ ra mấy phần chán nản. Anh vốn là một người vô cùng ác độc – tàn nhẫn, bây giờ lại không có tức giận.

Khi một người từ vị trí cao cao tại thượng rơi xuống nơi giống như địa ngục trần gian, há có thể hăng hái nữa?

Cánh tay dài bỗng chốc đáp vào vị trí hông của anh, đem thân thể anh lui về phía sau, làm anh ngã vào trong một lồng ngực nở nang.

Người đàn ông nhướng mày, kháng cự co rúc bả vai, liền thò tay muốn đẩy đối phương ra, sau khi nghe thấy tiếng nói truyền đến từ sau lưng, thân thể cứng ngắc.

"Em nguyện ý trở thành hoàng tử cao cao tại thượng ngày xưa, hay là trở thành vật giam cầm của tôi hả?"

Lời nói đơn giản, như là vì cái chết của anh!

Người đàn ông cắn răng, đôi tay đều đặt ở vị trí giường hẹp, liều mạng nắm thành nắm đấm.

"Phí Nhĩ Lạc." Môi mỏng dọc theo gáy anh nhẹ nhàng hôn, tiếng nói người đàn ông khàn khàn lạnh trầm, lộ ra một tia tàn nhẫn – hung ác chuyên thuộc về anh: "Phục tùng tôi đi!"

"Trời đã sáng, lại đi nằm mơ đi!" Phí Nhĩ Lạc cười lạnh, lông mi dày rủ xuống, thanh âm đầy lo lắng.

"Mới vừa rồi ——"

"Tát Khắc Tốn, anh giết tôi đi!" Phí Nhĩ Lạc cắt đứt lời của anh, thanh âm dẫn theo từng tia run rẩy.

Anh thua trận đánh cuộc này, hơn nữa còn thua thật thảm hại, chỉ sợ lui về phía sau, không còn cơ hội trở mình.

Là anh cẩn thận quá mức, rõ ràng trên tay có được lá bài chủ chốt cũng không biết dùng, tạo nên xa cách của bọn họ, thế giới của anh, từ đó về sau. . . . . . Cả vương quốc Lạp Ma, không có địa vị cho anh - Phí Nhĩ Lạc • Y • An Đức Liệt. Nếu như anh có thể chết như vậy còn chưa tính, chỉ sợ sau khi anh chết, còn bị vạn dân nhạo báng. Ngã xuống thảm hại.

Nguyên nhân. . . . . . Dĩ nhiên là Tát Khắc Tốn nắm trong tay đoạn hình ảnh về bọn anh cửa sầu triền miên rồi!

Chết chẳng hề sợ hãi, nhưng anh lại chết không được. Phương pháp người đàn ông này giày vò, so với anh lợi hại hơn mấy ngàn vạn lần. Điều này cũng chính là nguyên nhân, anh ta hợp tác với Gia Mậu và Tư Á. Anh ta có thể nhịn, nói được là làm được!

Anh ta muốn người canh ba chết, người khác liền không sống tới canh năm! Anh ta muốn làm cho người đó sống, Diêm Vương cũng không lấy đi được.

Không phải anh không thử qua, trước đó anh đã chèn ép tự sát, nhưng lại thất bại. Mà đổi lại, cũng là anh ta tàn nhẫn đối đãi.

Thân thể, lăng nhục tinh thần tính là cái gì, người đàn ông này có bản lĩnh làm cho người ta muốn sống không được, muốn chết không xong! Cuối cùng đưa đến anh, cũng không thể làm ra bất kỳ quyết định nào.

Ngay cả giờ phút này, anh quật cường như cũ, không muốn khuất phục dù là một chút, nhưng vẫn không có biện pháp chống lại.

Chỉ có thể yên lặng duy trì dáng vẻ kiêu ngạo còn sót lại cuối cùng này thôi.

"Giữa tất cả mọi người, tôi chỉ giữ lại cậu." Mạnh mẽ xoay gương mặt tuấn mỹ của anh qua, khi ánh mắt đụng nhau, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tát Khắc Tốn, có khí thế nghiêm nghị cao cao tại thượng: "Nếu như cậu còn cố chấp, tôi sẽ làm cho cậu sau này không còn là Phí Nhĩ Lạc • Y • An Đức Liệt."

"Hiện tại tôi vốn đã không phải rồi!" Phí Nhĩ Lạc cười lạnh: "Anh muốn chém. Muốn dóc thịt, làm tôi sảng khoái!"

"Cậu biết rõ, tôi không nỡ. . . . . ." Đầu ngón tay từ trên gương mặt tuấn tú của anh ta khẽ vuốt qua, con mắt sắc của người đàn ông sâu xa, không để cho anh ta có bất kỳ động tác cự tuyệt, đầu ngón tay Tát Khắc Tốn dùng sức siết chặt cằm của anh ta, thanh âm tự nhiên đạm bạc, nói: "Thật vất vả tôi mới có được cậu, nhất định sẽ làm cho cậu nhất định sẽ làm cho cậu cùng tôi hưởng thụ non sông này!"

Đổi lấy một tiếng cười nhạo của Phí Nhĩ Lạc.

Tát Khắc Tốn nhấp môi, con ngươi hẹp dài màu nâu sẫm, khẽ híp một cái, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh lùng: "Tôi nghe nói, Tắc Tây Lợi Á • Ngõa La Luân đang có thai rồi. Tôi, sẽ lấy cô ấy làm vợ!"

"Vô sỉ!" Cô gái kia, là vị hôn thê của anh, Tát Khắc Tốn cư nhiên ác bá như thế, chuyện này làm cho sâu trong nội tâm Phí Nhĩ Lạc tràn đầy oán hận: "Tát Khắc Tốn, anh nhất định sẽ xuống Địa Ngục ."

Tát Khắc Tốn đối với lời nguyền rủa của anh, hoàn toàn thờ ơ, ngược lại cười đến lạnh nhạt, thanh âm chậm chạp, nhỏ nhẹ thoát ra từ môi mỏng: "Tôi không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục đây?"

Đúng vậy, anh ta không vào Địa Ngục, ai vào Địa Ngục đây?

Cả đời này, bọn họ nhất định, đều không thể thoát đi!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Vưu Đức, đi thôi."

Nghe người đàn ông bình tĩnh phân phó, mày rậm của Vưu Đức nhíu lại, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, anh thật sự quyết định muốn rời khỏi, không hề. . . . . ."

"Ừ." Không đợi câu hỏi của cậu ta nói ra hết, Nam Tuyệt Hiêu liền cắt đứt lời của cậu ta.

"Dạ!" Nhìn người đàn ông sắc mặt lạnh lùng, tựa như có lẽ đã quyết ý làm như vậy, Vưu Đức chỉ đành gật đầu, cánh tay vung lên, ý bảo máy bay cất cánh.

Từ đáy lòng anh vẫn luôn cho là, Nam Tuyệt Hiêu sẽ không cam lòng cứ như vậy rời khỏi cô gái coi như sinh mệnh kia. Dù sao, trước đó anh vẫn luôn hi vọng, có thể dẫn cô trở về Đỗ thành Lợi Á, nhưng cuối cùng, anh cũng không làm như vậy.

"Có phải cậu rất muốn hỏi tại sao hay không?" Nam Tuyệt Hiêu đột nhiên mở miệng hỏi.

Vưu Đức sửng sốt, không có nghĩ đến anh sẽ nói như vậy.

Nam Tuyệt Hiêu, con mắt sắc thanh u liếc xéo cậu ta, lạnh nhạt nói: "Cô ấy không còn là cô ấy!"

Trước đây, biết rõ cô ấy không phải, anh vẫn luôn cho rằng, chỉ cần anh nguyện ý thay đổi, cô sẽ phải, nhưng cuối cùng, không phải người kia liền thủy chung không phải. Ngay cả đối với cô có một phần nhớ nhung, nhưng anh lại vô cùng hiểu, cô gái này, so sánh với cô gái kia, không biết quật cường - lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần.

Tín niệm cô, không bao giờ sửa đổi!

Nghe lời của anh, Vưu Đức gật đầu một cái, nói: "Chủ tử, tôi hiểu."

"Ừ." Con mắt sắc của Nam Tuyệt Hiêu ngưng tụ, con mắt khép lại.

Vưu Đức không dám quấy rầy anh.

Chủ tử nếu muốn quyết định đoạt Nam Thất Dạ, cũng không phải là không có khả năng. Chỉ là. . . . . . Anh hình như, thật sự bỏ qua.

Hoặc là, một ngày nào đó trong tương lai, anh máu nóng dâng lên đột nhiên muốn đoạt lại. Nhưng đó cũng là việc của sau này, hiện tại, ai có thể dự liệu được. Không biết, đến lúc đó sẽ lại có một cuộc gió tanh mưa máu nữa hay không.

Dù sao hoàng thành Lạp Ma hôm nay, xem ra gió êm sóng lặng, thật ra thì không biết ẩn giấu bao nhiêu song to gió lớn!

Nơi nào có người, liền có đấu tranh.

Vĩnh viễn đều không thể đè nén lại.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nửa năm sau.

Nhìn bước chân cô gái từ bậc thang bước xuống, người đàn ông hơi nghiêng người, bàn tay đưa tới trước mặt cô.

Cô gái đem tay nhỏ bé mảnh khảnh đặt vào bàn tay của anh, mặc cho anh bao bọc lại.

Người đàn ông hộ tống cô lên xe.

Đối với người đàn ông không hỏi thăm cô về tình hình trong cung kia, mi tâm Thiên Đại nhẹ chau lại. Sau khi lên xe, cô khẽ cắn môi dưới, nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Tư Á, Tắc Tây Lợi Á, cô ấy rất muốn nhà."

"Trở thành Vương Hậu, tự cô ấy lựa chọn." Trên mặt Tư Á cũng không có bieur tình gì, thanh âm càng thêm bình tĩnh, giống như chuyện của cô gái kia, không có liên quan đến anh.

"Tư Á, dù là như vậy, nhưng Tắc Tây Lợi Á cũng là em gái anh, nếu như cô ấy trôi qua không vui vẻ, anh nên ——"

"Thiên Đại, chuyện của cô ấy, là cô ấy tự mình lựa chọn. Thời điểm cô ấy làm ra chuyện này, đã biết cả đời mình phải đối mặt với cái gì. Huống chi. . . . . ." Tư Á, con mắt sắc âm trầm chìm xuống, lạnh nhạt nói: "Cô áy sẽ phải lập tức sinh hạ tiểu Vương Tử, vì toàn bộ gia tộc Ngõa La Luân, cô ấy sẽ không rời khỏi Vương Cung."

Nghĩ đến cô cả đời sống trong vương cung lạnh lẽo, lại không chiếm được chút lòng thương của người người đàn ông, trong lòng Thiên Đại khó chịu.

Người đàn ông quay mặt sang nhìn cô, khẽ ôm cô vào trong ngực, nhỏ giọng nói: "Thiên Đại, mỗi người sống, đều có lựa chọn của riêng mình. Nếu như có thể để ình hạnh phúc, sẽ không có người nguyện ý làm mình khổ cực. Nhưng hạnh phúc cũng không phải tất nhiên, có người cả đời vội vã, chúng ta chỉ có thể nắm chắc hiện tại mà thôi!"

Thiên Đại nghe vậy, giương mắt nhìn anh, liếc thấy trong mi mắt người đàn ông trồi lên li ti ánh sáng, không tự chủ được gật đầu.

Lòng bàn tay, không tự chủ được, dọc theo cái bụng khẽ vuốt.

Bọn họ có thể nắm chắc, xác thực chỉ có hiện tại.

Sau này, thậm chí ân oán dây dưa đời kế tiếp, ai cũng không có cách nào đoán trước.

"Tư Á." Cô đem khuôn mặt nhỏ nhắn hướng vào lồng ngực người đàn ông, thanh âm êm dịu - dịu dàng: "Anh nói, hiện tại, Thất Dạ và Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, có phải cũng giống như chúng ta hay không, mở rộng trái tim, cảm thấy hạnh phúc?"

"Đó là chuyện của bọn họ, chúng ta không nên phiền não." Tư Á cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái xuống đầu lông mày của cô, nhẹ giọng nói: "Chỉ là, anh chỉ biết một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Bọn họ chống cự lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Biết tiểu thư Nam Thất Dạ và Gia Mậu • Dương • Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc đại nhân vì sao vẫn không ra được sao? Bởi vì bọn họ. . . . . . Bên ngoài vui đùa!

Ngày nào đó, vẫn bận đến không dừng chân lại, Năm mẹ ruột thật sự quá mệt mỏi, vì vậy bắt đầu đi vào cõi thần tiên. Ai, trong lúc vô tình, đụng phải chân bọn họ. Năm mẹ ruột cảm thấy nhàm chán, liền theo chân bọn họ chơi một trò chơi vấn đáp nhỏ. Hắc hắc, tên gì nhỉ? ( ác ý đi ngang qua? )

Về nếu như. . .

Nếu như đây không phải là một cuộc gặp mệnh trung chú định, có phải cô sẽ yêu những người khác hay không?

Thất Dạ ( mê mang ): có thể. . . . . .

Gia Mậu ( xụ mặt xuống ): Em dám nhiều lời một chữ thử xem! ! !

Nếu như có người khác cho cô lựa chọn có muốn yêu nhau hay không, sẽ suy tính thế nào?

Thất Dạ ( hai mắt tỏa sáng ): đề nghị này thật được. . . . . .

Gia Mậu ( cả khuôn mặt đầy vạch đen ): sẽ không!

Nếu như đối phương yêu cầu xxoo. . . . . . ?

Thất Dạ ( đỏ mặt ): nhìn tâm trạng. . . . . .

Gia Mậu ( vẻ mặt tươi cười ): lập tức hành động!

Nếu như bản thân muốn cùng đối phương xxoo. . . . . .

Thất Dạ ( lắc đầu ): không muốn . . . . . . ( bởi vì, người kia có thể sẽ giết chết cô! )

Gia Mậu ( cả người kích động ): bất chấp tất cả, bổ nhào về phía trước!

Nếu như đối phương không thương mình. . . . . .

Thất Dạ ( nháy mắt ): tìm người khác tới yêu chứ sao. . . . . .

Gia Mậu ( mặt dương dương hả hê ): cô ấy yêu, vĩnh viễn chỉ có thể là tôi!

Nếu như đối phương muốn tự do. . . . . .

Thất Dạ ( suy tư hai giây ): cho anh.

Gia Mậu ( cười lạnh ): đời đời kiếp kiếp em đều là của tôi!

Nếu như. . . . . .

Thất Dạ ( bộ mặt mệt mỏi ): đáp thật mệt mỏi. . . . . .

Gia Mậu ( hai mắt u ám): cô hỏi hết chưa?

Năm mẹ ruột ( uất ức ): tôi có thể nói không xong sao?

Gia Mậu ( vung tay lên ): Cô nói đi! .

Năm mẹ ruột ( lòng có ưu tư ): Tôi dám nói một chữ không sao? Ừ, cho nên, cứ như vậy, toàn bộ xong rồi.

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.