Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 44: Xuất phát!!!!




"Anh dám tổn thương cô ấy, Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!" Nhìn Nam Tuyệt Hiêu muốn đem Thất Dạ mang đi, con mắt sắc của Phí Nhĩ Lạc trầm xuống, lạnh giọng cảnh cáo: "Nhất định sẽ không!"

"Tôi hiểu biết rõ!" Nam Tuyệt Hiêu môi mỏng khẽ bĩu một cái, đáy mắt tản ra ánh sáng rất sâu. Anh một tay ôm lấy Thất Dạ, lãnh lạnh nhạt đạm nói: "Nói cho Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, tôi ở đại điện Kaloka chờ cậu ta. Nếu như. . . . . . cậu ta không cần Nam Thất Dạ, sẽ khiến cho cậu ta sau này vĩnh viễn đều đừng muốn!"

"Anh. . . . . . Đứng lại!" Mắt thấy Nam Tuyệt Hiêu ôm Thất Dạ sải bước đi về phía cửa, lòng bàn tay Phí Nhĩ Lạc ấn nhấn một cái xuống mặt bàn, cố gắng đứng lên, đáng tiếc hai chân lại đột nhiên như nhũn ra, lực bất tòng tâm, chỉ có thể mở mắt nhìn anh đem Thất Dạ mang đi.

Lòng bàn tay anh nắm thành quả đấm, vô lực nện một phát xuống mặt đất, trong mi mắt, để lộ ra vẻ mặt ưu sầu lo lắng.

Mà Nam Tuyệt Hiêu ôm Thất Dạ bước ra ngoài cửa đại điện, con ngươi nhẹ ngưng, hướng về phía Chu Đế ở vị trí bậc thang gật đầu một cái.

Chu Đế hiểu ý, đầu ngón tay bỏ vào trong miệng vừa thổi, nơi xa một trận bay trực thăng lẩn quẩn ở giữa không trung máy liền nhanh chóng bay đến.

Binh sĩ coi chừng bốn phía cũng ngước mắt, có người giơ súng lên, hình như muốn ngăn cản, nhưng lại so sánh một đôi súng ống thủ vệ đồng loạt giơ họng súng lên hù dọa.

Hôm nay Tát Khắc Tốn có thể ở hoàng cung an bài thuộc hạ của mình, toàn do mượng từ trong tay Nam Tuyệt Hiêu lên đến hơn phân nửa người. Nếu không, hoàng cung này, anh há có thể lấy được xuống? Mà người của Nam Tuyệt Hiêu, tự nhiên chỉ biết nghe lệnh anh. Giờ phút này không có Tát Khắc Tốn ra lệnh, trong cung thủ vệ Tát Khắc Tốn, là hoàn toàn không dám ra tay đối với Nam Tuyệt Hiêu. Nếu không, bọn họ không chỉ có sẽ tổn hại hai bên, hơn nữa có thể sẽ trở thành cơ hội cải tử hồi sanh cho An Đức Liệt Vương. Kể từ đó, tất cả mọi người bọn họ sẽ mất mạng. .

Vì một Nam Thất Dạ mà hủy tính mệnh của bọn họ, chuyện ngu xuẩn như thế ai cũng biết không làm!

"Thiếu chủ, đến." Nhìn máy bay trực thăng từ từ hạ xuống, Chu Đế cấp tốc đi trước, đi đến giúp anh kéo ra cửa chính cabin.

Nam Tuyệt Hiêu ôm Thất Dạ lên máy bay, cửa máy bay lại nhanh nhẹn đóng lại, bay lên không trung, chỉ để lại Vương Cung lưu lại một trận thanh âm máy bay còn sót lại.

Mà người của Nam Tuyệt Hiêu, cũng không chính thức rút lui.

Bọn họ, sẽ chờ sau khi Nam Tuyệt Hiêu rời đi an toàn, mới rút lui. Bởi vì chỉ cần bọn họ ở lại giữ ở trong cungmột ngày, tính mệnh Nam Tuyệt Hiêu, liền sẽ không bị bất kỳ trở ngại gì. Trong quan hệ của Nam Tuyệt Hiêu và Tát Khắc Tốn, gọi là cản trở lẫn nhau.

Đôi bên cùng có lợi, đương nhiên liền có lợi có hại!

Về phần sau cùng thắng lợi chính là người nào, không đến một khắc cuối cùng, người nào sẽ biết đây?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Sau khi cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, hai người đàn ông này đối mắt nhìn nhau, đáy mắt hai người đều có ngọn lửa lóe lên, ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Một hồi trầm mặc.

Cuối cùng, vẫn là một người đàn ông thân thể cao nhã quần áo dẫn đầu phá vỡ trầm mặc. Con mắt sắc của anh trong trẻo mà tĩnh mịch, đôi mắt lạnh nhạt liếc dọc theo người đàn ông đối diện một cái, khóe miệng vòng cung thấm ra một tia lạnh lùng cười, nói: "Nó thích câu!"

"Rõ ràng!" thanh âm Gia Mậu khinh đạm, thân thể nửa tựa vào vị trí ghế sa lon, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, hai cánh tay vòng ở phía trước ngực buông lỏng, con mắt sắc nhẹ: "Cậu ấy bây giờ là tù nhân của anh rồi, anh còn cần gì để ý?"

Tát Khắc Tốn cười lạnh cười một tiếng: "Thế nào người của toàn thế giới, đều giống như vây ở vòng quanh cậu Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc đây? Hay không, không có cậu, cái thế giới này sẽ càng thêm yên ổn chút?"

Gia Mậu cười không có mùi vị gì cả, con mắt sâu như biển: "Bệ hạ, chúng ta cũng biết, chuyện này vĩnh viễn đều không thể nào trở thành sự thật!"

"A Nhĩ Bá Đặc, cậu biết một người càng hài lòng, đứng được càng cao, có thể sẽ ngã càng đau không?"

"Tôi vĩnh viễn đều không phải là người ngã chết kia."

Nghe lời nói của Gia Mậu tràn đầy tự tin, Tát Khắc Tốn ha ha mà cười hai tiếng, thân thể cao lớn đứng lên, đi đến trước bàn đọc sách, đầu ngón tay áp dọc theo một tay vịn đồ chơi nhỏ được bày đặt trên bàn, lắc nhẹ ba cái.

Một bên giá sách"Ken két" một tiếng mở ra về phía hai bên, một cánh cửa ngầm xuất hiện ở trước mắt.

Con ngươi Gia Mậu ngưng tụ, thân thể cũng chầm chậm đứng lên, bước chân đi đến cửa lớn kia.

Tát Khắc Tốn dẫn đầu đi phía trước anh, thời khắc lòng bàn tay xẹt qua bức tranh mỹ nữ ở bên sườn giá sách bên, vén nó lên, sau đó trong tay đã có thêm một viên dạ minh châu.

Cửa ngầm mở ra, bước chân của anh liền đi về phía bên trong.

Gia Mậu cũng như thế.

"Phía trước mờ mịt, nếu như mà sau khi tôi đi vào đem cậu giết chết, cậu thì vĩnh viễn cũng không trông thấy mặt trời." Vừa đi Tát Khắc Tốn vừa trầm giọng mở miệng.

"Nói như vậy, anh vĩnh viễn cũng không chiếm được vương vị." Gia Mậu cũng không bởi vì lời nói của hắn có bất kỳ cảm xúc khác thường nào, vẫn theo hắn đi vào, cho đến nghe được một đạo thanh âm đi xuống cầu thang đầu kia truyền đến.

Tát Khắc Tốn dừng chân ở chỗ cũ, chậm rãi quay mặt sang, tầm mắt sâu kín nhìn chằm chằm Gia Mậu, trong mi mắt, lộ ra một tia sắc thái quỷ dị: "Gia Mậu, tại sao cậu tự tin như thế?"

"Bệ hạ, tôi và anh đều hiểu, nếu như mà tôi thật lòng muốn đoạt cái vương vị này, nó sớm cũng đã không còn là của gia tộc An Đức Liệt rồi." Gia Mậu bình tĩnh nhìn đến trước mặt hắn, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng: "Anh cứ nói đi?"

"Cậu ——" Vẻ mặt Tát Khắc Tốn ngưng tụ, ngón tay nắm dạ minh châu bỗng chốc nắm chặt. Hắn cắn chặt hàm răng, thanh âm thâm trầm lạnh lẽo: "Đừng tưởng rằng cậu là Chúa Tể thần linh của thế giới này, Gia Mậu, cậu còn không có khả năng kia!"

Gia Mậu không nói, chỉ đem lòng bàn tay đưa ra ngoài, mở ra đưa đến trước mặt hắn.

Con ngươi Tát Khắc Tốn chậm rãi nheo lại, hình như là chần chừ một chút, nhưng cuối cùng, vẫn là đem viên dạ minh châu kia giao đến trên tay anh.

Gia Mậu nhận lấy, môi mỏng nhếch lên với hắn, thanh âm lạnh nhạt nói: "Chờ tôi mười phút."

"Nếu như cậu đi xuống, tôi liền. . . . . . Sẽ làm cậu thật không nhìn thấy được mặt trời!" Thanh âm Tát Khắc Tốn hung hăng, rất có một chút mùi vị uy hiếp.

"Anh sẽ không, bệ hạ." Lời nói nhẹ nhàng từ từ vang lên, một thân thể cao lớn như quỷ mị hư vô xuất hiện.

Người đàn ông mặt mày tuấn lãng, tia sáng của dạ minh châu tôn lên, có vẻ cực kỳ tuấn mỹ. Chỉ là, màu da của anh vô cùng trắng bạch, trong nháy mắt kia, Tát Khắc Tốn có loại cảm giác y hệt gặp quỷ. Con mắt sắc của hắn lạnh lẽo, đầu ngón tay bỗng chốc nắm chặt, thanh âm mang theo một tia khẽ run: "Ngõa La Luân, làm sao cậu ở chỗ này?"

"Anh biết rõ tấm lòng của Tắc Tây Lợi Á đối với anh như thế nào." Tư Á nhìn về phía Gia Mậu gật đầu một cái, nhìn anh hiểu ý, xoay người liền đi về phía bậc thang bên trong địa đạo mà vào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tát Khắc Tốn, nói: "Bệ hạ, anh lên ngôi vua, nên cưới cô ấy làm hoàng hậu."

"Thúi lắm!" Tát Khắc Tốn cười lạnh một tiếng: "Tôi chính là có quan hệ xác thịt với cô ấy thì như thế nào? Mọi người đều biết, cô ấy là người phụ nữ của Phí Nhĩ Lạc. Tôi muốn cưới cô ấy làm hoàng hậu, không phải trở thành một truyện cười trong hoàng tộc sao? Tôi thật muốn cưới hoàng hậu, đó cũng là Nam Nhã Toa • Đạo Sâm mà không phải là Tắc Tây Lợi Á • Ngõa La Luân!" Mi mắt không khỏi nâng lên.

"Anh là lo lắng thế lực của gia tộc Ngõa La Luân sẽ càng lớn mạnh hơn?" Tư Á nông cạn cười một tiếng, trong thanh âm, mang theo một tia mùi vị giễu cợt: "Bệ hạ, anh nên hiểu, lòng của tôi và Gia Mậu, là giống nhau. Nhưng nếu địch không động, chúng tôi liền sẽ không động!"

Tát Khắc Tốn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống: "Ngõa La Luân, đừng tưởng rằng cậu và A Nhĩ Bá Đặc giúp đỡ tôi đăng cơ làm vương, tôi sẽ tha cho hai người một lần. Cho dù hiện tại tôi không xử lý hai người, đến một ngày nào đó, cũng nhất định sẽ xuống tay đối với hai người."

"Chúng tôi đang chờ ngày đó đến!"

Tát Khắc Tốn hiểu, Tư Á nói là "Chúng tôi" mà không phải là "Tôi". Chỉ là, anh cùng với Gia Mậu cũng đã sớm có giác ngộ, sau khi Tát Khắc Tốn trở thành vương, là anh và Gia Mậu không được phép cùng tồn tại. Chỉ là, vì sao hôm nay bọn họ còn nguyện ý giúp anh xưng vương đây? Nếu như bọn họ đem Phí Nhĩ Lạc nâng đỡ lên, chẳng phải là càng thêm vững chắc? Tối thiểu, người đàn ông kia, tất nhiên sẽ bởi vì nể tình vài phần giao tình với bọn họ, tha bọn họ một lần. Chỉ là, bọn họ cuối cùng lại lựa chọn anh, vậy trong đó, tự nhiên là có huyền cơ .

Mà hiển nhiên, Tát Khắc Tốn cũng là hiểu điểm này sâu sắc, vì vậy mới có thể nói ra những lời độc ác như thế.

"Tính tình Bệ hạ vẫn luôn đa nghi, hôm nay danh lợi này cũng đã đặt ở trước mặt anh, anh vẫn như cũ không muốn tin tưởng. Chỉ là. . . . . . Anh hãy yên tâm đi, tôi với Gia Mậu như là đã đồng ý với anh, sẽ vẫn giúp anh đến cùng!" Tư Á đối với tư lòng của Tát Khắc Tốn đều nhìn thấu đáo, cúi đầu cười một tiếng, nói: "So với Điện hạ Phí Nhĩ Lạc, bệ hạ ngồi ở trên vương vị, càng thêm ổn thỏa!"

"Chỉ giáo cho?" Mặt mày Tát Khắc Tốn nhíu lại, ánh sáng trong mắt di động.

"Điện hạ Phí Nhĩ Lạc mặc dù cũng có thiên phú bản tính hoàng tộc, nhưng lòng của cậu ấy thủy chung vẫn còn có một tia trắc ẩn. Năm đó nếu cậu ấy không do dự, Đóa Hắc và Y Toa Bối Lạp liền nhất định là chết dưới thủ hạ của cậu ấy. Chỉ là, cuối cùng cậu ấy lại thu tay. Để cho An Đức Liệt Vương vượt lên trước một bước, cậu ấy đối với tôi và Gia Mậu, vẫn luôn giống như tay chân. Không sai, cho dù có một ngày cậu ấy thật sự trở thành tân vương, coi như cậu ấy sẽ diệt trừ phe đối lập, cũng nhất định sẽ để cho tôi và Gia Mậu một con đường. Nhưng mà, đây là ưu điểm, cũng là khuyết điểm của cậu ấy." Mặt mày Tư Á nhẹ giương, trong mắt từng tia ánh sáng thoáng qua: "Cậu ấy đối với người nhân từ, chính là cho người khác một cơ hội trở mình. Tôi và Gia Mậu vô ý tranh quyền đoạt lợi, thậm chí là lợi ích của gia tộc chúng tôi chúng tôi cũng có thể không để vào mắt, nhưng tính mệnh của những người đó trong gia tộc của chúng tôi, bọn họ là trường mệnh nhiều năm của chúng tôi, vẫn luôn không xa không rời, chúng tôi nhất định sẽ không vì vậy nhìn bọn họ gặp chuyện không may mà mặt kệ. Bệ hạ, đây chính là lý do tại sao tôi và Gia Mậu lại cùng nhau nâng đỡ anh lên ngôi!"

Mày rậm của Tát Khắc Tốn nhảy lên, trong môi mỏng, thấm ra một tia nhỏ độ cong lạnh lùng tàn khốc: "Hai người rất rõ ràng, nếu như mà quyền vị của tôi củng cố, nhất định là sẽ xuống tay đối với hai người. Cho nên, hai người vẫn luôn ở cùng trên một đường thẳng nằm ngang, buộc chung lẫn nhau ở một chỗ. Nếu như là tôi nói..., tuyệt đối sẽ không giống như Phí Nhĩ Lạc lưu lại một đường lui cho hai người như vậy, tôi sẽ đuổi tận giết tuyệt, làm cho đời sau của gia tộc An Đức Liệt vĩnh viễn cũng không còn tai họa?"

"Cũng không phải." Tư Á lắc đầu một cái, thanh âm không có mùi vị gì cả: "Dù là bệ hạ, cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt đối với gia tộc Ngõa La Luân hoặc là gia tộc A Nhĩ Bá Đặc, anh chỉ biết đuổi một mà giữ lại một."

"Đó?"

"Bệ hạ là người sáng suốt, biết rõ một trăm phần trăm, A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân vẫn luôn tranh nhau trở thành gia tộc cao quý nhất ngoài hoàng tộc ở tinh cầu Tra Phỉ. Có lẽ tổ tiên của chúng tôi có rất nhiều tranh đấu gay gắt, nhưng những thứ này, cho đến bây giờ đều không tồn tại giữa tôi và Gia Mậu." Hai tay Tư Á vắt chéo tại sau lưng, thanh âm nhẹ nhàng ưu nhã, bộ dáng giống như thường ngày, hoàn toàn không có khác nhau: "Mà đến đời trước, bởi vì An Đức Liệt Vương và Ma Tây • Đạo Sâm vẫn luôn có quan hệ thuyết bất thanh đạo bất minh. An Đức Liệt Vương vẫn luôn cố gắng phụ trợ Ma Tây • Đạo Sâm vượt qua A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân, tiếp quản chức vị Đại Nguyên Soái. Vốn là do hai phe A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân đấu tranh giữ thăng bằng thế lực quý tộc ở hoàng thành Lạp Ma, đã bắt đầu không công bằng rồi."

Con mắt sắc của Tát Khắc Tốn thâm sâu, môi mỏng nhếch lên một tia độ cong, nói: "Không ngờ, hai cậu còn có thể thấy điểm này."

"Bệ hạ cũng không nhìn đến sao?"

"Không sai." Đáy mắt Tát Khắc Tốn một mảnh trầm tối, hai tay hắn vắt chéo ở sau lưng, thanh âm lạnh nhạt: "Phụ vương vì đề phòng tôi và Phí Nhĩ Lạc cướp lấy vương quyền, vẫn luôn dựa vào Ma Tây • Đạo Sâm để duy trì thế lực của mình. Đáng tiếc, chuyện Nam Nhã Toa • Đạo Sâm quyết định đính hôn với tôi, đã ảnh hưởng đến phán đoán của bọn họ. Bọn họ tức nước vỡ bờ, nghĩ kịp thời diệt trừ tôi và Phí Nhĩ Lạc trong một lần. Để cho chúng tôi có thể an phận thủ thường một chút, không hề đi đấu anh chết tôi sống nữa, nhân tiện liên lụy đến địa vị của ông ấy. Ông ấy biết, một khi chúng tôi bắt đầu, cũng không chỉ là muốn đối phó lẫn nhau, mà là nhằm vào ngôi vị hoàng đế. Cho nên, ông ấy mới nghĩ muốn làm anh em chúng tôi tàn sát lẫn nhau. Ông ấy thậm chí, còn vì vậy nhốt Hoàng Hậu. Chỉ tiếc, bởi vì một hành động này của ông ấy, ban đầu là tâm của Hoàng Hậu và Mã Tu • Tát Khắc Tư không trung thành liền về phe tôi. Sau khi Mạn Ny Ti và Hoàng Hậu đã không sao, nhưng thế lực của Mã Tu • Tát Khắc Tư cũng sớm quy về dưới cánh tay của tôi, cùng với tôi có được cậu và Gia Mậu liền sớm có đầy đủ quyết định hạ Phí Nhĩ Lạc xuống. Huống chi, trong tay tôi còn cầm một lá bài chủ chốt khác."

Tư Á cười nhạt, con mắt sắc thâm sâu không rõ: "Bệ hạ đem Nam Tuyệt Hiêu lôi kéo đến bên cạnh anh đi, đúng là anh thắng trận đánh này bên trong có một con cờ quan trọng. Nhưng mà, duy nhất anh không tưởng được chính là, sẽ không tốn sức lực liền lấy được ủng hộ của tôi và Gia Mậu chứ? Nếu không, anh lên ngôi vị, làm sao có thể thuận lợi như thế?"

Khóe miệng Tát Khắc Tốn nhếch lên, cười như không cười nhìn chằm chằm Tư Á, giữ vững trầm mặc.

"Tôi và Gia Mậu căn bản không quan tâm anh và Điện hạ Phí Nhĩ Lạc ai có thể trở thành tân vương, chúng tôi chỉ là không hy vọng để cho An Đức Liệt Vương tiếp tục hại người bên cạnh chúng tôi. Ông ấy đã xuống tay đối với Đóa Hắc và Y Toa Bối Lạp, tôi và Gia Mậu nhất định phải đảm bảo Dung Thiên Đại và Nam Thất Dạ không có việc gì." Giọng điệu của Tư Á than dài, thanh âm không có mùi vị gì cả: "Hơn nữa, nếu hoàng tử Phí Nhĩ Lạc trở thành vương, gia tộc A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân tất nhiên sẽ chia năm xẻ bảy. Nếu như bệ hạ trở thành vương, chuyện kia liền khác nhau hoàn toàn."

"Hả?" Mặt mày Tát Khắc Tốn sâu xa, sâu kín theo dõi anh.

"Vật cần tìm của chùng ta, không giống nhau!" Khóe miệng Tư Á nhàn nhạt giương lên, đường cong này, tựa như châm biếm lại trào phúng.

Con mắt sắc của Tát Khắc Tốn tối sầm lại, ngón tay rũ xuống cạnh chân, nhẹ nhàng cong lên. Trên trán, gân xanh hình như giảm mạnh, nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Cậu nói có lý!"

Ánh mắt Tư Á lạnh nhạt liếc về phía hành lanh một cái, nói: "Bệ hạ xin mời, tôi và A Nhĩ Bá Đặc ra ngoài."

"Ngõa La Luân." Ánh mắt Tát Khắc Tốn, dọc theo gò má của Tư Á nhàn nhạt thoáng nhìn, nói: "Đối với phần ân huệ này của cậu và A Nhĩ Bá Đặc, là tôi thiếu. Chỉ là, điều này cũng không thể ngăn cản quyết tâm tôi diệt trừ hai người. Cậu là người thông minh, nếu thật sự cho là Tắc Tây Lợi Á gả cho tôi liền có thể ngăn cản những chuyện bi kịch kia xảy ra, vậy cậu liền mười phần sai rồi. Việc Tát Khắc Tốn tôi muốn làm, cho đến bây giờ cũng không đạt hay sao? Liền hiện tại bây giờ. . . . . . Tôi muốn danh lợi quyền thế, giành được rồi. Tôi muốn . . . . . . nhân tài vật lực, toàn bộ cũng đã đến tay! Cuối cùng có một ngày, tôi nghĩ muốn diệt trừ người nào, người đó liền không cách nào còn sống ở đất nước này!"

Tư Á cũng chưa một lần từng bị thanh âm lạnh lùng của hắn hù dọa, ngược lại là cười nhạt, ánh mắt dũng cảm đụng nhau với hắn, thanh âm khoan thai tự đắc: "Bệ hạ, tôi chờ ngày đó đến!"

Tát Khắc Tốn cười lạnh một tiếng, bỏ ống tay áo xuống, liền xoay người cất bước đi về phía hành lang.

Đỉnh đầu Tư Á nhẹ rủ xuống, lông mi dày nhíu lại, đáy mắt có ánh sáng lạnh âm trầm, bao phủ lại.

Đều nói hai mũi nhọn kiên quyết đấu nhau, tất có một bị thương. Chỉ là. . . . . . Nhưng nếu liên tiếp cũng không đóng nổi, như vậy há lại sẽ có người thương vong?

Tát Khắc Tốn, ý nghĩ của anh, hoặc là trong nhiều năm về sau. . . . . . Cho đến khi tôi và Gia Mậu qua đời, mới có thể sẽ trở thành thực tế. Nhưng trước mắt, hoặc là trong tương lai rất nhiều năm sau, chỉ cần tôi cùng với Gia Mậu, thậm chí có thể chỉ còn một người sống ở trên đời này, anh cũng đừng mơ tưởng được việc.

Cuộc đời của anh, đã rất hoàn mỹ, duy chỉ có một điểm này, sẽ trở thành thiếu sót vĩnh viễn của anh đều không cách nào đạt được.

Thiếu sót, cũng là một loại tốt đẹp, anh liền tiện mà quý trọng đi!

Con mắt sắc của anh di động, môi mỏng nhẹ nhàng giương lên, cười nhạt ra tiếng.

Ánh sáng dạ minh châu lóe lên, thân thể cao gầy kia, đã cất bước ra.

Nhìn gương mặt người đàn ông tuấn tú xuất hiện, Tư Á nhẹ thở ra một hơi, lạnh nhạt nói: "Tôi đã để cho anh ta đi trước."

"Lá gan cậu cũng lớn." Trên mặt Gia Mậu không có vẻ mặt gì, chỉ là sâu kín liếc anh một cái: "Cũng là thời điểm chúng ta về."

"Ừ." Lòng bàn tay Tư Á nghiêng đút vào túi, thanh âm nhàn nhạt: "Gia Mậu, chúng ta làm như vậy, thật đúng không?"

"Cậu có nghi vấn gì?" Gia Mậu đem dạ minh châu cất đi, cùng với anh đều đi lui ra khỏi hành lang, đem nó để lại chỗ cũ.

"Điện hạ Phí Nhĩ Lạc. . . . . . Chỉ sợ cả đời, cũng sẽ không tha thứ chúng ta nữa."

"Tư Á, tôi biết cậu trọng tình trọng nghĩa, chỉ là, cuộc sống có được, liền có mất." Lòng bàn tay của Gia Mậu tìm dọc theo túi áo khoác, thanh âm không có mùi vị gì cả, ánh mắt kia u ám, có chút xa xăm, không thấy rõ tâm tình, lại có thể cảm thấy phức tạp: "Hơn nữa, bình thường mất đi cũng nhiều hơn so với đạt được."

Tư Á cười nhạt, gật đầu một cái, bàn tay đưa đến trước mặt anh.

Ánh mắt Gia Mậu nhàn nhạt liếc về phía anh, sau đó môi mỏng bĩu một cái, giơ cánh tay, đánh một chưởng với anh.

"Phía dưới như thế nào?" Khóe mắt Tư Á nhìn về phía ánh sáng còn sót lại từ cửa chính từ từ đóng lại một cái, thanh âm có chút phiền muộn: "Cùng Tát Khắc Tốn nói một năm đến một lần, được không?"

"Thế nào, sau này không muốn đến cùng với tôi?" Khóe miệng Gia Mậu khóe nhếch lên, cặp mắt tinh nhuệ kia, nhìn xuống cảnh vật, hiện ra ánh sáng màu hổ phách.

"Yên tâm đi, sau này mỗi năm tôi đều đến cùng với cậu." Tư Á vỗ vỗ bờ vai của anh, trong mi mắt, để lộ ra một tia ánh sáng tự giễu: "Chỉ là. . . . . . Nếu có một ngày tôi với cậu thật chôn thân ở chỗ này, vậy thì thật rất thiệt thòi."

"Sẽ không có một ngày như vậy!"

"Cậu thật giống như so với tôi còn chắc chắn anh ta sẽ không xuống tay đối với chúng ta."

"Trong cuộc đời của chúng ta có bao nhiêu thiếu sót, cũng chỉ có một điều này, là thiếu sót Tát Khắc Tốn. Tôi nghĩ, anh ta sẽ vẫn rất vui lòng giữ lại, cho đến khi chúng ta tóc trắng rồi chết ngày đó mới thôi!"

Tư Á liền cười, trong mắt một mảnh phát sáng rạng rỡ.

"Trở về giải quyết người phụ nữ của cậu rồi hãy nói, nghe nói tính khí cô ấy gần đây hơi nhỏ một chút." Bước chân của Gia Mậu bước ra cửa gian phòng, phẩy tay về phía Tư Á: "Vị kia của tôi, tôi nghĩ tôi cũng nên hao phí một chút hơi sức đi lưu tâm rồi."

"Gia Mậu." Tư Á đứng ở chỗ cũ, ánh mắt đụng nhau với anh, thanh âm bình tĩnh lại có lực: "Vận mệnh của chúng ta, là dính líu chung với nhau. Sau này, bất kể sống chết, tôi với cậu nhất định, cột chung một chỗ, vĩnh viễn, đều là!"

Con ngươi Gia Mậu nhẹ nhàng nheo lại, ánh mắt nhìn một vòng trên mặt anh, không nói gì, lại phẩy phấy cánh tay, ngay sau đó xoay người rời đi.

Tư Á sau đó cũng ra cửa, đi về phía một phương hướng khác.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Thế nào?" Đi đến phía trước đại điện, nhìn bóng dáng kia bước nhanh mà đến, mày rậm của Tát Khắc Tốn khẽ nghiêng, nhàn nhạt mở miệng.

"Nam Tuyệt Hiêu đến đem Nam Thất Dạ mang đi." Trong con ngươi của Bỉ Lợi •Trát Tạp Tây hiện lên một mảnh ánh sáng tĩnh mịch mà lạnh lẽo, thanh âm lạnh nhạt nói: "Nhưng mà người của anh ta cũng không có rút lui."

"Vậy cậu vội cái gì?"

"Bệ hạ, chúng ta nên nên mượn cơ hội này diệt trừ Nam Tuyệt Hiêu, nếu không anh ta đối với chúng ta mà nói, sẽ là một uy hiếp."

Tát Khắc Tốn cũng là lắc đầu một cái, đáy mắt một mảnh ánh sáng tràn đầy ra: "Không vội."

Bỉ Lợi không hiểu nhìn anh.

"Biết không? Trát Tạp Tây." Hai tay của Tát Khắc Tốn vung về phía sau, thanh âm mát mẻ đạm bạc: "Chúng ta bây giờ đánh cuộc, nếu như thắng, cả đời này tôi và cậu đều là người trên người, nếu như thua, chúng ta sẽ cùng nhau xuống Địa ngục!"

Bỉ Lợi nhướng mày, thất thanh nói: "Ý của bệ hạ dạ, người bây giờ còn chưa có biện pháp có thể bình ổn vương vị?"

"Không sai, binh mã của phụ vương đã bị chúng ta thu thập dưới trướng, nhưng cậu nghĩ một chút mà xem, trong cả hoàng thành Lạp Ma, A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân hai người chiếm giữ bao nhiêu binh lực? Huống chi, coi như trong lòng Tắc Tây Lợi Á có tôi, liền cũng chưa chắc sẽ bán đứng gia tộc của cô ấy. Lại nói, Bác Đốn bên kia vẫn luôn thân thiết với gia tộc Ngõa La Luân, tôi chỉ có cậu, coi như hôm nay người của gia tộc Đạo Sâm đã có khuynh hướng theo chúng ta, chúng ta so sánh với A Nhĩ Bá Đặc và Ngõa La Luân, cũng là không có phần thắng. Huống chi. . . . . . Chúng ta cũng không thể đủ xác định, người của Nam Tuyệt Hiêu, có thể hay không đến cửa thì một cước đạp lại, đem chúng ta cũng đạp vào trong Địa ngục."

Vẫn luôn không có cách nào nắm trong tay binh quyền, là tảng đá lơn trong tim hắn không cách nào bỏ xuống. Gia Mậu và Tư Á từ trước cũng nắm trong tay quá bảy phần binh lực trên tinh cầu Tra Phỉ, huống chi, bọn họ là có cùng với người của thành Đức Lan, Cổ Thành Nữu Luân và Lợi Á Đỗ Thành có liên kết hay không, cũng không ai biết. Quan trọng hơn là, vùng đất Cáp Lạp khảm mạc Lý Sa mạc biên biên giới là Gia Mậu đi thu phục,chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, binh lực đóng ở biên giới, chẳng phải là cho anh sử dụng? Lại thêm nữa, Gia Mậu ấy là một người thâm trầm làm sao, trừ trên biểu hiện của bọn họ ra có thể thấy những binh mã kia, trong truyền thuyết A Nhĩ Bá Đặc ở giữa Tây Vực có bộ tộc đội quân tinh nhuệ thần bí, còn chưa từng ra mắt. Nghe nói quân đội tinh nhuệ kia, vẫn luôn ẩn ẩn, không có bất kỳ người nào biết lai lịch của nó. Nhưng chỉ cần đưa ra bảo lưu dấu gốc của ấn triện* của gia tộc A Nhĩ Bá Đặc, bọn họ sẽ từ bốn phương tám hướng vọt tới. Đến lúc đó, đừng nói là khó giữ được hoàng thành Lạp Ma, kể cả toàn bộ thiên hạ, Gia Mậu muốn thu vào trong tay, thì có khó khăn gì? Chuyện tình Gia Mậu không đi làm, không có nghĩa là anh không làm được!

May là thường ngày trấn định như Bỉ Lợi • Trát Tạp Tây, nghe lời nói của Tát Khắc Tốn cẩn thận như vậy, trong lòng cũng không nhịn được hoảng sợ. Anh vội vã gật đầu một cái, nói: "Bệ hạ, tôi hiểu, tôi sẽ cho cấp dưới án binh bất động. Chỉ cần là địch không động, chúng ta cũng bất động. Nhưng nếu bọn họ thật có biến động nhỏ, chúng ta cũng có thể lập tức nhận được tin tức, tiến hành xử lý khẩn cấp!"

"Trát Tạp Tây, hoàng thành Lạp Ma liền giao cho cậu rồi." Lòng bàn tay của Tát Khắc Tốn nhẹ nhàng vỗ vào bả vai của Bỉ Lợi, cười nhạt, xoay người liền đi vào trong điện.

Bỉ Lợi mới xoay người, liền thấy bước chân của Gia Mậu bước đến đây. Môi mỏng của hắn nhếch lên, không có mùi vị gì cả nói: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc không nên ở thời điểm quan trọng nhất bỏ lại người phụ nữ của mình chính mình rời đi."

Con mắt sắc Gia Mậu trầm xuống, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía hắn: "Hả?"

"Nam Thành chủ hẹn anh gặp mặt ở đại điện Kaloka." Hai tay Bỉ Lợi vòng ôm trước ngực, hứng thú nhìn anh: "Tôi thật sự vô cùng muốn biết, thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc có thể có khả năng chống lại hay không. Hình như anh, làm bệ hạ cũng kính sợ mấy phần đối với anh rồi."

"Bệ hạ vẫn luôn là người thức thời, anh ấy có thể có được thiên hạ này, cũng không phải là tình cờ, là chính bản thân anh ấy từng bước từng bước kế hoạch mà có." Mặt mày Gia Mậu nhẹ giương, ôn hoà nói: "Về phần thượng tướng Trát Tạp Tây, tôi nghĩ. . . . . . sau này chắc chắn là cực kỳ có khả năng là trợ thủ đắc lực của bệ hạ. Chỉ là ở trước đó. . . . . . Tôi khuyên cậu chính là thu lại một chút tài năng, nếu không, nói không chừng ngày nào đó đầu thân hai nơi, lại vẫn ôm chân người khác vô cùng cảm kích!"

Nghe lời nói kia chưa tính là uy hiếp, lại giống như lời khuyên bảo, sắc mặt của Bỉ Lợi trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia ánh sáng lành lạnh, nói: "Đa tạ thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc chỉ giáo rồi, nhưng anh ở đây ly gián tình nghĩa của tôi với bệ hạ, nằm mơ đi!"

"Tôi nghe nghe thấy, thượng tướng Trát Tạp Tây vẫn có hứng thú đối với tiểu thư nhà Đạo Sâm, nhưng không biết tiểu thư Đạo Sâm, cũng có ý tưởng giống cậu hay không." Gia Mậu nông cạn cười một tiếng, không đợi Bỉ Lợi phản ứng kịp, cũng đã xoay người bước xuống bậc thang bên dưới, đi về phía Đỗ Bang • Bố Lỗ Khắc đã sớm chờ ở đầu kia.

Đỗ Bang nhìn đến anh, nhanh chóng tiến lên đón. Nhưng thấy con mắt sắc của anh trầm xuống, bước chân vội vàng liền dừng lại, dằn lại tính tình chờ Gia Mậu đi đến trước mặt anh, mới xoay người cùng anh đều đi về phía trước. Anh muốn nói chuyện, nhưng Gia Mậu cũng lạnh nhạt mở miệng: "Trước trên máy bay rồi lại nói."

Đỗ Bang quay mặt sang liếc mắt nhìn Bỉ Lợi đứng ở phía sau đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, trong lòng liền lập tức có ý nghĩ. Vì vậy, cố gắng ẩn nhẫn không nói gì.

Cho đến khi hai người một lượt lên máy bay, Đỗ Bang mới lo lắng nói: "Thượng tướng, tiểu thư Nam Hi chính xác là bị Nam Tuyệt Hiêu mang đi. Theo quá khứ anh ta đối với tiểu thư Tạp Lạc Nhi • Hi Nhĩ tổn thương, anh ta vô cùng có thể sẽ bất lợi đối với tiểu thư Nam Hi. Nếu như ——"

"Không có nếu như!" So sánh với thời điểm mới vừa rồi ở trên mặt đất, giờ phút này vẻ mặt của Gia Mậu âm trầm lạnh lẽo, hờ hững nói: "Vô luận dùng bất kỳ phương pháp nào, cũng không thể để cho cô ấy gặp chuyện không may! Còn có. . . . . . Chuyện này, tôi không hy vọng có nhiều người biết hơn."

"Dạ!" Đỗ Bang lập tức gật đầu.

Thượng tướng muốn giữ được tiểu thư Nam Hi, nhưng anh lại không thể để cho người khác biết anh tốn hao tâm lực đi che chở cô. Chỉ cần một ngày anh còn là đặc cấp thượng tướng cao cao tại thượng của tinh cầu Tra Phỉ, liền vĩnh viễn đều không thể nào đem nhược điểm của mình hiện ra ở trước mặt đại chúng, như vậy, không thể nghi ngờ chính là làm ình thêm một uy hiếp. Đây cũng là, vì sao anh nhất định phải làm cho tiểu thư Nam Hi bồi dưỡng nâng cao thế lực của mình. Bởi vì, coi như không có được sự giúp đỡ của anh, cô cũng phải có năng lực để tự bảo vệ mình mới được!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Nghe cửa phòng"Ken két" một tiếng vang lên, con ngươi người đàn ông vốn là nhẹ đóng lại chậm rãi mở ra. Tầm mắt của anh, nhìn sang theo nơi có ánh sáng khúc xạ tiến vào, nhưng thấy đạo thân thể cao gầy kia xoải bước mà đến, khóe miệng nhếch lên, liền cười lạnh, đem gương mặt tuấn tú nhìn về phía ghế sa lon chuyển sang một chỗ khác.

"Vương đệ, ở chỗ này nhìn vương vị cao cao tại thượng này, là cảm giác gì?" Bước chân dọc theo Phí Nhĩ Lạc sải bước đi, khóe miệng Tát Khắc Tốn nhàn nhạt giương lên, trong mi mắt hắn, thấm ra một tia ánh sáng lạnh nhạt, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi cuối cùng cho là, cậu là người duy nhất ở trên tinh cầu này có thể cùng tôi tranh phong, chỉ là. . . . . . Tôi thủy chung cũng không hoài nghi đến, mình đánh thắng cậu ngồi ở vị trí trên kia."

"Chúc mừng anh, anh thành công!" Thanh âm Phí Nhĩ Lạc bình thản, ngữ điệu nhẹ nhàng đạm bạc, hình như cũng không bị lời nói của hắn ảnh hưởng.

Bước chân của Tát Khắc Tốn, từng bước đi về phía vương vị bên này. Trong mắt của hắn, hiện lên một tia ánh sáng chói mắt. Ở lúc cơ hồ đi qua vương vị, hắn đột nhiên xoay người lại, liếc mắt nhìn Phí Nhĩ Lạc, nói: "Vương đệ, hay là em cũng muốn ngồi vào chỗ này một lần xem, địa vị người trên cao, là một loại cảm giác như thế nào?"

Phí Nhĩ Lạc cười lạnh một tiếng, hừ nhẹ mở miệng: "Tôi không có hứng thú."

"Không có hứng thú?" Môi mỏng Tát Khắc Tốn bĩu một cái, nụ cười nông cạn lạnh nhạt: "Không có ai, sẽ không có hứng thú đối với cái vị trí kia. Chú đấu với tôi nhiều năm như vậy, cũng chỉ là vì có thể ngồi ở phía trên đó mà thôi. Vương đệ, em có phải hay không, không có cách nào thừa nhận thất bại của mình?"

Phí Nhĩ Lạc nghe vậy, gân xanh trên trán giảm mạnh. Cảm nhận được ánh mắt của Tát Khắc Tốn bắn thẳng đến phía anh, anh cắn răng, đem gương mặt tuấn tú dời đi, hừ lạnh một tiếng: "Tát Khắc Tốn, anh đắc ý cái gì? Nếu như không phải bởi vì Gia Mậu và Tư Á vì hai người phụ nữ kia bán đứng tôi, anh cho rằng hôm nay người ngồi trên vương vị sẽ là anh sao? Anh chẳng qua chính là lượm một cỗ tiện nghi có sẵn!"

Tát Khắc Tốn cũng không vì lời nói của anh mà tức giận, mà ngược lại cười nhạt, bước chân chậm chạp di động về phía anh.

Cảm thấy bóng râm thân thể cao lớn bao phủ đến đây, Phí Nhĩ Lạc hiểu rõ nhướng mày, gương mặt tuấn mỹ, co quắp lại.

Tát Khắc Tốn rất nhanh liền đến trước mặt anh nửa ngồi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn theo cái khuôn mặt xinh đẹp kia, nói: "Vương đệ, em sai lầm rồi. Coi như hôm nay không có Gia Mậu và Tư Á phản bội với em, cái vương vị này, sớm muộn cũng sẽ là của tôi. Chỉ là. . . . . . Nếu như bọn họ muốn đấu với tôi, có thể sẽ có vài người không thể còn sống ở trên thế giới này nữa mà thôi!"

Nghe lời nói của hắn, Phí Nhĩ Lạc nhướng mày, trong mắt tức thì liền bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.

"Gia Mậu và Tư Á cũng che giấu được rất tốt, bọn họ thoạt nhìn hình như chỉ là hiểu được bò lên trên, chẳng qua tôi biết nhược điểm của bọn họ." Cái mông Tát Khắc Tốn ngồi xuống mặt đất, ánh mắt lấp lánh mà nhìn chằm chằm vào Phí Nhĩ Lạc, nói: "Thành thật mà nói người như tôi vậy, cũng sẽ có lo lắng, huống chi là bọn họ đây?"

"Anh có lo lắng gì?" Phí Nhĩ Lạc hừ lạnh một tiếng: "Anh là một động vật máu lạnh có thể giết cha ruột, loại người như anh, coi như lên được chỗ cao thì như thế nào, nhưng mà cũng chỉ là một người có cái xác không hồn mà thôi! Thật không thể tin được, máu chảy trên người anh là máu của phụ thân, là do ông nuôi anh lớn, nhưng anh có thể đoạt vương vị của ông! Tát Khắc Tốn, một ngày kia, anh nhất định cũng sẽ lấy được kết quả giống nhau. Đến lúc đó, có thể anh sẽ so với tôi bây giờ thảm trên trăm vạn lần!"

Đối với nguyền rủa của Phí Nhĩ Lạc ình, Tát Khắc Tốn thật không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.