Tiến Hóa Tại Vô Hạn Thế Giới

Chương 1-1: Mở đầu




- Tiêu huynh, ta có yêu cầu quá đáng, ngươi đã biết rõ Đạm Thai gia tộc, như vậy ngươi cũng biết vị trí gia tộc này ở đâu, có thể nói cho ta biết hay không?

Rượu hơn nửa tuần, Nhiếp Vân không xoắn xuýt chuyện Tu La Vương, hắn hỏi sang chuyện khác.

Bây giờ có được sức chiến đấu siêu việt Kim Tiên cảnh đỉnh phong, xem như có vốn liếng dừng chân trong Linh giới, có tư cách đi đối mặt Đạm Thai Lăng Nguyệt.

Tiêu Nhiên thân là đệ tử hạch tâm của thập đại gia tộc, lại biết Đạm Thai Lăng Nguyệt, nghe ngóng tin tức từ hắn sẽ không sai.

- Ngươi... Chẳng lẽ thực có quan hệ với Lăng Nguyệt muội... Đại nhân sao?

Tiêu Nhiên thấy hắn hỏi như vậy thì hiểu ra, hắn hỏi thẳng.

- Nàng... Ngươi đã là bằng hữu của ta, cũng không muốn giấu diếm, nàng là người ta yêu nhất đời này, đến Linh giới, ta chỉ có một mục đích là tìm nàng.

Ánh mắt Nhiếp Vân mang theo thần thái kiên định.

Nếu như không phải say rượu, hắn không có khả năng nói lời trong nội tâm với người ngoài, nam nhân nói ngoài miệng cũng vô dụng, phải làm thế nào mới đáng nói.

- Người yêu nhất...

Khóe miệng Tiêu Nhiên co giật hai cái, thế mới biết vừa rồi suy đoán là thật...

Đại ca, ngươi có địa vị gì?

- Ngươi có thể cho ta biết Đạm Thai gia tộc ở nơi nào hay không?

Hắn áp chế nhớ nhung rong lòng, Nhiếp Vân hỏi tiếp.

- Nói cho ngươi biết cũng không sao, nếu như không có thân phận thập đại gia tộc, căn bản vào không được, yên tâm đi, chuyện này Tiêu Nhiên ta quản, chẳng phải ngươi muốn gặp Lăng Nguyệt đại nhân sao? Ta có thể giúp ngươi...

Tiêu Nhiên đập vỗ ngực.

- Thật, đa tạ Tiêu huynh!

Sắc mặt Nhiếp Vân vui vẻ, vội vàng mời rượu.

- Chúng ta là huynh đệ, đừng khách khí...

Tiêu Nhiên thanh tỉnh một hồi, đầu óc lại mơ hồ.

Hầu tâm tửu rất mạnh, hai người càng uống càng cao hứng, cuối cùng lại té xuống đất và say mềm.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Nhiếp Vân tỉnh lại.

Xoa xoa đầu, vẻ mặt cười khổ.

Xem ra Tiêu Nhiên này thật sự làm cho người ta yên tâm, tuy nói uống chút rượu cũng không nên nói nhiều như thế.

Nói thì cũng nói, chẳng có gì cả.

- Nhiếp huynh, ngươi tỉnh!

Vừa đứng dậy đã nghe tiếng cười vang, Tiêu Nhiên đi tới.

Phía sau hắn có hai thị nữ mang theo súp giải rượu.

- Vẫn là Tiêu huynh tỉnh sớm...

Tiếp nhận súp tỉnh rơợu và uống một ngụm, Nhiếp Vân cười nói.

- Chớ giễu cợt ta, ta cũng vừa tỉnh, thật sự là chật vật...

Tiêu Nhiên cười lắc đầu.

Hắn bất kể nói thế nào cũng là Tửu Kiếm Tiên danh chấn Linh giới ngàn chén không say, cả đời say hai lần đều là với gia hỏa này.

- Đúng rồi, ta nghe nói Tiêu huynh đến tìm kiếm di thể Hắc Long Thánh Tôn tiền bối, không biết dùng làm gì?

Uống súp tỉnh rượu, Nhiếp Vân cảm thấy tinh thần tốt không ít, nhớ tới chuyện ngày hôm qua và hỏi.

- Ai, vẫn là sự kiện kia, Tu La Vương xuất hiện, hạo kiếp sẽ xuất hiện, gia tộc bảo ta tìm di thể Hắc Long Thánh Tôn xem có thể phục sinh hay không, cộng đồng bảo vệ Linh giới!

Tiêu Nhiên lắc đầu.

- Từ khi di tích mở ra đã bắt đầu tìm, đáng tiếc vẫn không tìm thấy.

- Phục sinh?

Nhiếp Vân sững sờ.

- Đúng vậy a, tuy Hắc Long Thánh Tôn vẫn lạc vào thời kỳ thượng cổ nhưng hạo kiếp hàng lâm, Tiêu tộc chúng ta có thể lợi dụng bí pháp tế tự giúp hắn hắn hồi quang phản chiếu, một lần nữa khôi phục sinh mệnh, tuy tiêu hao to lớn nhưng vì Linh giới, cũng vì Nhân tộc.

Tiêu Nhiên đại nghĩa lăng thiên.

- Nếu là như thế, ta thật có thể mang ngươi đi tìm di thể của Hắc Long Thánh Tôn tiền bối!

Nhiếp Vân tươi cười.

Tuy không biết Tiêu Nhiên theo như lời phục sinh như thế nào thao tác, trải qua hai lần tiếp xúc hắn tin tưởng phẩm chất của Tiêu Nhiên, cũng biết rõ hắn không nói dối.

- Ngươi có thể tìm được?

Tiêu Nhiên sững sờ.

- Đương nhiên, là tiểu Long nói cho ta biết!

Nhiếp Vân nói.

- Thì ra là Long Hoàng tiền bối nói, vậy hẳn là đúng rồi!

Tiêu Nhiên mừng rỡ lên tiếng.

- Đi thôi!

Chp tới nay vẫn là Tiêu Nhiên trợ giúp hắn, lúc này có thể giúp hắn một tay, nội tâm Nhiếp Vân cũng cảm thấy cao hứng.

Thương nghị trước, hai người trực tiếp rời khỏi phủ đệ và đi vào di tích Hắc Long Thánh Tôn.

Trở lại di tích, Nhiếp Vân dựa theo địa điểm mà tiểu Long chỉ dẫn và tìm kiếm một phen, quả nhiên tìm được một nơi kỳ quái.

Nơi này không chút thu hút, nhìn cũng không có gì đặc thù nhưng có được Tiên Thiên Long Thân, lúc đi tới gần dường như cảm nhận có tiếng la hét, dường như trong đó có thana nrh to lớn nhìn thấy chính mình và cảm thấy mừng rỡ, thần phục.

- Ở ngay nơi này, chúng ta vào đi thôi.

Lại nhìn một vòng, Nhiếp Vân xác định vị trí, gật đầu lên tiếng.

- Tốt!

Tiêu Nhiên đi tới.

- Mở ra!

Nhiếp Vân dựa theo phương pháp của tiểu Long, hắn cắn nát ngón tay nhỏ một giọt máu vào trong trận pháp.

Ông!

Quả nhiên trận pháp nổ vang một hồi, lúc này một thông đạo màu đen xuất hiện trơớc mặt.

Không biết thông đạo này thông tới đâu nhưng nó mang theo lực lượng làm người ta khiếp sợ, còn chưa tiến vào nhưng huyết mạch cảm thấy áp lực.

- Cẩn thận chút!

Sau khi nhìn nhau, Nhiếp Vân và Tiêu Nhiên đều nhìn thấy thận trọng trong mắt đối phương, lăng không bay vào bên trong.

Tiểu Long đã lâm vào ngủ say, cũng không thể nói tình huống bên trong thế nào, chỉ có thể dựa vào hai người bọn họ.

Thông đạo đen kịt tĩnh mịch và lan tràn sang chung quanh, dường như đang thông qua thời không khác.

Cơ bắp toàn thân Nhiếp Vân căng cứng, hắn và Tiêu Nhiên cùng bay nhanh về phía trước.

- Di tích này là Ngũ Trảo Long Hoàng tự mình thành lập vì Hắc Long nhất tộc, về sau bị Tu La nhất tộc công phá, vì đánh chết đám Tu La này, Hắc Long Thánh Tôn thiêu đốt toàn bộ lực lượng thi triển bí thuật che giấu di tích sâu trong hư không, cho tới hôm nay mới xuất hiện lần nữa.

- Nhưng ta cũng không ngờ rằng đám Tu La vẫn không chết như cũ.

Dường như Tiêu Nhiên biết rất rõ về di tích này, hắn lắc đầu chậm rãi nói ra.

Mỗi một đầu Tu La đều có thể nói bất tử bất diệt, tuổi thọ vô hạn, di tích phong bế thời gian dài dằng dặc, vô số cường giả đều hóa thành tro tàn nhưng đám Tu La không tổn thương, một khi mở di tích sẽ điên cuồng xông ra ngoài.

- Có thể phỏng đoán thời gian mở di tích chính xác như vậy, nhất định biết rõ đám Tu La không chết, hơn nữa cố ý lan tin có bảo tàng tại nơi đây để có người tới đây cướp đoạt, mục đích chân thật là muốn giết Tu La để tránh hậu hoạn?

Đột nhiên trong đầu Nhiếp Vân sinh ra suy nghĩ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.