Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Cái Quan Tài

Chương 49




Vừa biểu thị chủ quyền chị cả trong ký túc xá xong, Hồng Liên lập tức khởi động thân pháp. Thân hình nàng nháy mắt biến mất khỏi chỗ. Chỉ trong vài khắc thì Hồng Liên đã chắn đường đám các chị khoá trên. Sự xuất hiện của Hồng Liên làm cho hai người nhăn nhíu mày lại.

Ở trong phòng ký túc xá, mấy bé gái nhìn về phía nhau. Lộng Ngọc nhỏ giọng dịu dàng và non nớt hỏi: “Để Hồng Liên, cô ấy đi ra ngoài như vậy không sao chứ? Em thực sự lo lắng cô ấy sẽ làm một việc gì đó...”

Cô bé Lộng Ngọc còn chưa có nói hết lời, Tuyết Nữ ngồi ở bên nghiêng cằm nhìn liếc mắt ra ngoài. Nàng mở miệng nói: “Lộng Ngọc, cô biết tình của Hồng Liên rồi. Trong các chị em thì Hồng Liên, cô ấy thực đúng là làm người lo lắng nhất. Song ở học viện nơi này, thực lực học viên không vượt quá hồn sư một hoàn. Cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì đâu!” Đôi môi hồng tươi tắn khẽ mím phát ra âm thanh.

“Hồng Liên...” Ngón tay Minh Châu hơi đưa lên, đôi mắt xinh đẹp cũng khẽ liếc ra ngoài một cái. Âm thanh nho nhỏ từ bên ngoài bắt đầu truyền tới. Rõ ràng Hồng Liên đang xích mích với hai chị khoá trên. Minh Châu cười nhẹ, đôi môi khẽ kéo: “Cô ấy đâu còn nhỏ nữa. Vậy mà tính cách vẫn giống như một đứa bé vậy!”

Mấy bé gái bắt đầu bàn tán xì xào với nhau. Chỉ một vấn đề mà họ cũng biến được cả thành một câu chuyện lớn. Hồ Mị Nhi thói quen đưa tay đặt miệng và khẽ cười nói: “Chị Minh Châu, chị nói giống như mình lớn hơn Hồng Liên lắm ấy. Hiện giờ chúng ta chỉ mới là một đứa bé mà thôi!”

Diễm Linh Cơ cũng cười gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, chỉ là một đứa bé!” Nàng quan sát thấy xung quanh, tất cả đều là những đứa trẻ. Những linh hồn người lớn trong thân xác những đứa bé. Mắt nàng khẽ liếc lại cảm giác có chút buồn cười. Dường như sau sự kiện ở trong rừng Liệp Hồn, tình cảm mọi người rõ ràng tốt hơn hẳn.

Đang ngồi tu luyện, Hiểu Mộng cũng không quên chen vào một câu: “Thân xác phàm trần này bất quá chỉ là một vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Đứa bé thì sao chứ? người trưởng thành cũng đâu khác biệt. Đều là người, đều chỉ là một loại vỏ bọc mà thôi!”

“Hihihi...” Diễm Linh Cơ khẽ cười một nụ cười non nớt đáng yêu vô cùng, ngón tay che miệng của mình mở miệng nói: “Không khác biệt sao? Đại Sư Hiểu Mộng, cô vẫn là như vậy. Vẫn quan niệm thân thể mình là một vỏ bọc. Vậy sao còn cần mặc quần áo làm chi. Ta giúp cô cởi chúng ra thế nào?”

“...” Đôi môi đỏ Diễm Phi hơi mở ra, nàng nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng bao giờ nghĩ chúng ta đều sẽ trở thành trẻ con như thế này. Chỉ là không biết chúng ta phải giữ hình dạng này đến bao giờ!”

“Chị...” Nguyệt Thần bình đạm hơi liếc mắt nhìn về Diễm Phi ở bên cạnh một cái. Nàng hơi chớp mắt ngồi khoanh chân trên chiếc giường rồi nói: “Chúng ta đều trở lại thành một đứa bé nhưng thân thể này so với trước kia của chúng ta chỉ có hơn chứ không kém. Tất cả mọi người đều nhìn thấy được điều này. Thế nên hãy nắm chắc tu luyện khi chúng ta còn là trẻ con.”

Tiểu Y trong lúc này liên tục giật giật tà áo của Tiểu Linh. Tiểu Linh quay ra thấy mắt to của Tiểu Y nhìn thẳng về phái mình. Hắn cũng hiểu ý gật đầu một cái: “Mọi người, ta cùng với Tiểu Y ra bên ngoài. Hồng Liên, cô ấy hẳn cần chúng ta giúp đỡ. Với lại, ta cũng không hy vọng em gái Tiểu Y ta gặp phiền phức không ngừng từ đám người kia!”

“Tiểu Y...” Đại Tư Mệnh nhấp nhấp đôi môi, hai mắt híp lại đồng thời giọng nói mang chút trêu chọc: “Thật hâm mộ em có một người anh trai quan tâm mình như vậy!” Tiểu Linh nghe thấy vậy thì hơi xấu hổ và đỏ mặt. Hai anh em Tiểu Linh đều hướng về phía bên ngoài đi tới.

Trong Dược Viên tại rừng Lạc Nhật, Độc Cô Bác nhìn về phía chiếc xe có hình thù kỳ quái vô cùng. Nó hoàn toàn không có bánh xe cũng không có cánh. Bất quá nó lại đang phù không trong không khí. Ngồi ở vị trí sát gần đầu là một thằng nhóc tóc trắng sáu tuổi. Thằng nhóc mở miệng cười nói: “Cuối cùng cũng xong chiếc xe phù không này. Như vậy đi lại một chút cũng đơn giản hơn nhiều...”

“Đây là loại hồn đạo khí mới sao?” Độc Cô Bác tò mò đi trung quanh quan sát chiếc xe phù không này. Vẻ mặt tò mò tràn ngập khi nhìn về phía xe kỳ quái này: “ngươi mới chế tạo ra thứ này?”

“Lên đi, lão độc vật!” Vũ Vô Cực liếc nhìn về phía bên cạnh mình rồi mở miệng hỏi: “Ông còn định để ta trở đến khi nào nữa!?”

Chần chờ một chút, Độc Cô Bác cũng mở cánh cửa xe sau đó bước vào bên trong. Mặc dù thân hình Độc Cô Bác tiến vào bên trong thì chiếc xe cũng hơi chỉ bấp bênh lên xuống một chút mà thôi lại không có bất cứ không ổn nào. Ngồi ở trên này, Độc Cô Bác cảm giác được êm ái vô cùng. Bàn tay vươn ra trực tiếp vuốt ve những đoạn kim loại bóng loáng, giọng nói lẩm bẩm: “Đây là hồn đạo khí sao? Thứ này chẳng lẽ có thể bay!”

“Ngồi chắc, lão độc vật!” Vũ Vô Cực điều khiển xe bay lên không trung. Sau đó chiếc xe bắt đầu loé sáng, thân hình Độc Cô Bác bị bật ngửa về sau.

“Ân...” Khi mà Độc Cô Bác hồi tỉnh lại thì thấy được mặt biển đã xuất hiện ở trước mặt mình. Vẻ mặt Độc Cô Bác hoàn toàn không tin tưởng được những gì trước mặt mình. Giọng nói phát ra khó tin: “Biển... Chúng ta đã ở biển!”

“Lão độc vật, biển thì có cái gì kỳ quái!” Vũ Vô Cực khó hiểu nhìn về phía Độc Cô Bác: “Ta không phải nói với ông chúng ta sẽ đi ra biển kiếm hồn hoàn sao? Ông thật kỳ quái đó, lão độc vật!”

Lão già Độc Cô Bác nghe thấy vậy thì tím mặt giận dữ nói: “Câu đó phải là lão phu hỏi ngươi mới đúng. Chúng ta mới đi bao lâu mà từ rừng Lạc Nhật đã tới biển rồi. Phong hào đấu la bay cũng mất không ít thời gian mới tới biển. Ngươi nói với lão phu xem vừa rồi là mấy giây?”

“Cái này thì có gì kỳ quái!” Vũ Vô Cực chớp chớp mắt to, bộ dạng vô tội nhìn về phía Độc Cô Bác: “Xe phù không dựa vào nguyên tắc bẻ cong không thời gian đương nhiên nó phải nhanh rồi. Mấy giây là đủ đi vòng quanh tinh cầu này một vòng rồi. Lão độc vật, ông mới là kỳ quái đó!” Mặt Độc Cô Bác liên tục co quắp lại, Vũ Vô Cực nói: “Xem nào, khoảng cách cùng với con hồn thú 100 vạn năm cách đây cũng hơn 3 hải lý. Tốt nhất dùng bay đi, dùng bước nhảy không gian có chút không chuẩn!”

“Gì!?” Độc Cô Bác nghe được mấy lời cuối, lão già nhăn mày hỏi lại: “Nhóc con... ngươi nói con gì 100 vạn năm kia!?” 

“Là hồn thú 100 vạn năm!” Vũ Vô Cực bình tĩnh nói: “Nó tên Thâm Hải Ma Kình Vương, đây là mấy hải hồn sư đặt tên cho nó. Lần này chúng ta sẽ săn giết con hồn thú này!”

“Cái gì?” Con mắt Độc Cô Bác mở to hết cỡ nhìn về phía Vũ Vô Cực: “Thằng nhóc... ngươi có phải hay không điên rồi!” Xong xe phù không tiếp tục bay về phía trước mặc cho Độc Cô Bác náo loạn thế nào đi nữa.

Sau khi dùng kiếm Xích Luyện uy hiếp hai chị khoá trên, Hồng Liên cũng biết được nơi mà đám người Tiểu Vũ quyết đấu. Vậy mà vừa đi được không có bao lâu thì Tiểu Linh và Tiểu Y lại cùng đi với nàng. Hồng Liên lập tức cao giọng nói: “Hừ... chỉ cần một mình ta là có thể dọn dẹp được đám nhóc đó rồi. Chẳng lẽ hai người không tin tưởng vào bản lĩnh của ta sao?”

Tiểu Y nghe thấy vậy hơi xụp mi gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu. Hồng Liên thấy vậy rướn người, mắt to dò xét Tiểu Y: “Được a, Tiểu Y vậy mà không tin chị Hồng Liên có thể đánh thắng được đám nhóc đó sao? Chẳng lẽ bản lĩnh của ta, Tiểu Y còn chưa biết sao?” Tiểu Y thấy vậy lại lắc lắc đầu rồi lại gật đầu.

Ở bên cạnh Tiểu Linh vội vã cười xấu hổ đáp lời: “Hồng Liên, em gái tay không có ý khác. Chỉ là Tiểu Y có chút lo lắng an nguy của cô nên mới cùng cô đi. Ta cũng không yên tâm cô cùng Tiểu Y nên mới đi cùng.” Vừa nói đến đây Tiểu Linh khẽ nói: “Tiểu Vũ dù sao mới có sáu tuổi, đối phó với đám nhóc đó sợ là có hại!”

Đôi mắt hai có bé chớp chớp nhìn về phía Tiểu Linh. Họ đang dò xét Tiểu Linh khiến cho Tiểu Linh có chút xấu hổ: “Mọi người đi nhanh một chút đi! Em gái, chúng ta đi thôi!” Nói xong Tiểu Linh vận khởi khinh công nhanh chóng rời đi.

Cái gọi là núi phía sau của học viện cũng không tại trong Nặc Đinh học viện, mà là một tòa núi nhỏ phía bên ngoài cửa sau của học viện. Trong rừng cây yên tĩnh, nhưng cũng không phải đại biểu bình tĩnh, ngược lại hào khí có vài phần kiếm bạt nỗ trương.

Khi ba người tới thì tất cả công độc sinh đều đứng ở sau lưng Tiểu Vũ, phía đối diện bọn họ, là đội ngũ do tổng cộng hơn hai mươi học viên cấp cao tạo thành.

Người cầm đầu, thân mặc giáo phục của Nặc Đinh sơ cấp Hồn sư học viện, thân hình cao lớn, mặc dù vẻ mặt vẫn ngây thơ, nhưng đã có điểm bộ dáng của người lớn. Nhìn qua, hắn ít nhất phải cao hơn so với Tiểu Vũ nửa thân, trông cũng tính là anh tuấn. Chỉ là vẻ kinh miệt và coi thường ở trên mặt đã phá hủy sự hài hòa.

"Đồ nhóc con, bây giờ ngươi hối hận còn kịp. Đương nhiên, ta cũng không ngại thêm một con thỏ làm sủng vật. Vũ hồn của ngươi là thỏ, không sai chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.