Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Cái Quan Tài

Chương 48




Sau khi kết thúc hoạt động, Mộc Nam và Mộ Bắc dẫn hai nhóc kia về ăn cơm rồi đi công viên trò chơi gần đó chơi mới đưa Trình Duệ về, sau đó ba người trở về nhà.

Bởi vì Mộ Bắc nhắc tới mẹ của hắn nên Mộc Nam dọc đường đi đều thất thần, nghĩ đến hắn khi còn bé rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc trước Tô Văn Khanh nhắc tới một chút tin tức, anh xem ra không là chuyện tốt, huống chi cha của Mộ Bắc còn bị bắt đến phòng thí nghiệm nên mới chết.

Nhìn Mộ Bắc đi ở phía trước ôm Mộc Tiểu Quy, Mộc Nam không để lộ ra cảm xúc nhưng trong lòng lại như bị cái gì chặn lại, rất khổ sở.

Sau khi về nhà, Mộ Bắc tìm quần áo rồi tắm cho Mộc Tiểu Quy, thật ra trước khi hắn xuất hiện Mộc Tiểu Quy đều tự tắm, thỉnh thoảng nhõng nhẽo mới để Mộc Nam tắm cho, hoặc là hai người cùng tắm, từ sau khi Mộ Bắc dọn vào thì chuyện hầu hạ con trai này đều do hắn làm, hắn làm cũng rất thuận tay.

Đêm đó Mộc Nam dỗ Mộc Tiểu Quy ngủ rồi nằm trên giường ngẩn người.

Từ khi có Mộc Tiểu Quy, anh làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, nếu như không có chuyện gì thì đều đi ngủ lúc 11 giờ, sáng 6 giờ rưỡi dậy, cũng không có bị mất ngủ, bây giờ trong lòng anh lại tràn ngập tò mò và lo lắng cho quá khứ của Mộ Bắc, khiến anh không hề buồn ngủ.

Anh cầm di động nhìn, đã gần 12h sáng.

Không biết Mộ Bắc đã ngủ chưa? Mộc Nam nghĩ thầm, trong não hiện lên biểu tình của Mộ Bắc khi nhắc đến mẹ mình lúc xế chiều, vẻ mặt của hắn lúc đó nhìn có vẻ lãnh đạm hơn, trong mắt không hề có gợn sóng, cứ như là đang kể một chuyện rất chi bình thường.

“Mẹ của Mộ Bắc không phải là tự nguyện sinh ra hắn.” Lời nói của Tô Văn Khanh vang lên bên tai anh,

Rốt cuộc thân thế của Mộ Bắc là gì? Trong lòng Mộc Nam tràn ngập các suy đoán, nhưng cuối cùng vẫn không có một đáp án khẳng định nào.

Hơn nửa ngày anh mới ngồi dậy, nhìn Mộc Tiểu Quy đang ngủ say bên cạnh mình, xác định nhóc không có đá chăn mới cầm lấy gối xuống giường, quyết định nghe theo lòng mình sang tìm Mộ Bắc.

Đứng trước cửa phòng Mộ Bắc vài phút, Mộc Nam mới nhẹ nhàng gõ cửa nói nhỏ “Mộ Bắc, anh đã ngủ chưa?”

Trong phòng không có tiếng trả lời, Mộc Nam đứng một lúc mới đưa tay định gõ cửa tiếp, ngón tay vừa đụng tới ván cửa liền ngừng lại, anh nhìn cửa đang đóng chặt, đột nhiên cảm thấy hành vi của mình có chút liều lĩnh, tuy rằng hai người đã ở cùng một chỗ nhưng có một số việc anh không biết có nên hỏi hay không, tuy rằng muốn biết quá khứ của người yêu mình cũng không phải là việc sai trái gì nhưng mà cũng phải do người kia tự nguyện mới được.

Quả nhiên mình vẫn là rất liều lĩnh. Mộc Nam nghĩ, anh buông tay xuống, ôm gối chuẩn bị trở về phòng, giây tiếp theo cửa lại được mở ra, Mộ Bắc xuất hiện, hắn đang chỉ mặc một cái quần ngủ.

“Anh còn chưa ngủ hả?” Mộc Nam hơi ngoài ý muốn, anh còn tưởng rằng hắn đã ngủ rồi.

“Chưa.” Mộ Bắc nhìn anh ôm gối, nhíu mày, nghiêng người cho anh vào “Sao em lại qua đây? Ờm…hư không tịch mịch lạnh lẽo hả?”

“…Có thể nói chuyện đàng hoàng không?” Mộc Nam nghiêng người đi vào, trong mắt có bất đắc dĩ “Tôi có chuyện tìm anh.”

“Ừ.” Mộ Bắc không thèm để ý trả lời một tiếng, đóng cửa nhẹ nhàng khóa lại.

Ở chung hơn một tháng, đây không phải là lần đầu tiên hai người ở cùng một chỗ, lần trước khỏa thân, ôm nhau ngủ cũng đã từng làm qua. Mộc Nam đi vào liền tự nhiên mà đặt gối đầu xuống giường bên kia, chui vào chăn rồi nhìn hướng Mộ Bắc, thấy hắn cởi trần nửa người trên liền nhíu mày “Anh không lạnh hả?” Bây giờ đã là giữa tháng mười hai, nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều, ban đêm cũng rất lạnh, ở trong nhà cũng phải mặc áo ngủ tay dài, Mộ Bắc lại ngược lại, trừ bỏ cái quần ngủ mỏng tanh thì không mặc cái gì nữa hết.

“Em có thấy người cá nào sợ lạnh không?” Mộ Bắc không thèm để ý nói, hắn đi qua ngồi song song với anh, lưng dựa vào đầu giường.

“Tôi chỉ biết mỗi mình anh là người cá.”

“Còn có con tôi nữa.” Mộ Bắc nhắc nhở anh.

“Nói mới để ý, hình như Mộc Tiểu Quy cũng không có sợ lạnh, mùa đông mặc áo lông cho nó nó còn khó chịu.” Hắn vừa nói vậy Mộc Nam mới nhớ tới Mộc Tiểu Quy chịu lạnh rất giỏi, lúc trước anh còn tưởng là do con nít chịu lạnh tốt, giờ mới biết là do chủng tộc “Thì ra là vì thế.”

“Ân hừ.” Mộ Bắc hừ một tiếng, tỏ vẻ chính xác.

Tuy rằng Mộ Bắc nói là không biết lạnh, nhưng Mộc Nam là một người bình thường, nhìn hắn ở trần hơn nửa người vẫn nhịn không được vươn tay kéo chăn cho hắn, đem chăn đắp đến ngực hắn, trong lúc đắp, tay anh lơ đễnh chạm trúng nơi nào đó trên ngực của Mộ Bắc, anh còn chưa nhận ra, kéo xong liền định rút tay về lại bị Mộ Bắc cầm lấy, đặt tại ngực.

“Em sàm sỡ tôi.” Mộ Bắc nhìn anh, hai người cách nhau rất gần, đồng tử màu lam của hắn nhìn có vẻ đậm chứ không trong suốt như bình thường, khiến người khác không nhịn được nhìn hắn.

Hắn nắm chặt tay của Mộc Nam, đặt lên trước ngực, bị hắn nói như vậy Mộc Nam mới phát hiện thì ra hồi nãy mình không cẩn thận đụng trúng ngực của hắn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn khi nói mình sàm sỡ, Mộc Nam nhịn không được bật cười, dùng cái tay bị nắm sờ ngực hắn một phen nói “Tôi cứ sờ đấy, sao nào?”

“…Em thật háo sắc.” Mộ Bắc nhìn anh nửa ngày mới nói ra bốn chữ.

Mộc Nam mắc cười “Trừ bỏ cái này anh còn có thể nói cái gì?”

“Cái này liền đủ để miêu tả em rồi.” Mộ Bắc hừ nói.

“Chỉ có mình anh nói thế, trước kia chưa có ai nói cả.”

Mộ Bắc nghe vậy liền nhíu mày, ánh mắt lại đậm hơn “Em còn muốn háo sắc ai?”

“Ưm, để tôi nghĩ xem.” Mộc Nam nói xong làm bộ như đang nghiêm túc suy nghĩ, anh chống cằm, cúi đầu như là đang suy nghĩ đến những ai, không có chú ý đến sắc mặt của Mộ Bắc.

Mộ Bắc vừa nghe Mộc Nam nói liền đen mặt lại, siết chặt tay của Mộc Nam, xoay người đè anh xuống, tay kia chống bên cạnh Mộc Nam, nói bằng giọng uy hiếp “Trừ tôi ra, em không được nghĩ tới ai hết.”

Mộc Nam nhìn mặt hắn cách mình không đến 10cm, trong mắt hắn chứa sự không vui không hề che lấp, ngoài ra còn có sự sắc bén và chiếm hữu cực cao, Mộ Bắc như vậy mà Mộc Nam lại không có chút nào không vui mà còn hơi nâng đầu, hôn hôn môi hắn cười nói “Ừ, trừ anh ra tôi không nghĩ tới ai hết.”

Những lời này của Mộc Nam khiến Mộ Bắc rất thỏa mãn, môi bị hôn qua có chút ngứa, hắn thoáng buông tay của Mộc Nam ra, cúi người cắn môi anh.

Hai người thân thiết một hồi, hô hấp hơi loạn, Mộc Nam hít sâu một hơi, đẩy Mộ Bắc đang khẽ cắn xương quai xanh của mình ra, thở dốc nói “Chờ chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

Động tác của anh khiến Mộ Bắc bất mãn, hắn cắn hõm vai của anh mấy cái để trừng phạt, lưu lại dấu vết của bản thân trên đó rồi dùng chóp mũi cọ xát cổ của anh, sau đó mới nghe lời nằm xuống bên cạnh, một tay ôm eo anh, lầu bầu “Em thật phiền.”

Lời nói bất mãn của hắn khiến Mộc Nam bật cười, tính tình của Mộ Bắc chính là như vậy, bất luận lúc nào, chỉ cần anh lên tiếng hắn đều nghe lời. Mộc Nam mềm lòng xoa xoa tóc của hắn “Ngoan.”

Mộ Bắc hừ một tiếng “Em dỗ chó hả?”

“Không, dỗ cá.” Mộc Nam nghiêm túc nói.

Mộ Bắc: “…”

Mỗi lần nhìn Mộ Bắc cạn lời Mộc Nam lại cảm thấy rất hài, anh cười một hồi mới ngồi lại đàng hoàng, vừa dựa vào giường liền bị Mộ Bắc kéo vào lòng, Mộc Nam đổi tư thế thoải mái ngồi dựa vào ngực của Mộ Bắc mới nói nguyên nhân mình đến “Tôi sang đây muốn hỏi anh về chuyện lúc chiều, anh có thể nói cho tôi biết không?”

“Chuyện gì?” Mộ Bắc không chút để ý chơi ngón tay của Mộc Nam, đột nhiên cảm thấy ngón áp út của anh có vẻ trống trống, có lẽ là hắn nên mua nhẫn, hắn âm thầm quyết định.

“Chính là chuyện quá khứ của anh, còn có chuyện của cha mẹ anh nữa.” Mộc Nam nói, rút tay ra, xoay người nằm lên ngực hắn, ngẩng đầu nghiêm túc nói “Tôi muốn biết mọi chuyện về anh, không cần biết là tốt hay là xấu tôi đều muốn biết, nếu anh có thể tôi hy vọng anh nói cho tôi biết, nếu không thì coi như tôi chưa từng hỏi.”

Mộc Nam nghiêm túc nhìn Mộ Bắc, trong mắt đong đầy tình cảm và sự quan tâm.

Hai người nhìn nhau một hồi.

“Không có gì không thể nói cả.” Mộ Bắc vươn tay đặt lên lưng của Mộc Nam, đối với yêu cầu của Mộc Nam hắn không có ý định giấu diếm, ngữ khí của hắn rât bình thản “Tôi sinh ra trong một phòng thí nghiệm, ở đó đến hai tuổi, trong trí nhớ của tôi thì trừ mẹ và các thiết bị thí nghiệm ra còn lại không có gì cả, ngay cả cha tôi cũng chưa bao giờ gặp.”

“Mẹ của tôi là một người bình thường, bà bị người của phòng thí nghiệm bắt tới để giao phối với cha tôi, muốn thử xem người cá và người thường có thể sinh con hay không, bà và cha tôi bị hạ thuốc, nhốt trong một gian phòng suốt ba ngày, lúc đầu cha cũng không muốn chạm vào bà, nhưng cuối cùng vẫn là bị khống chế.”

Lời nói của Mộ Bắc khiến người Mộc Nam run lên, anh ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện trên mặt hắn không có biểu tình gì cả.

“Tôi biết những chuyện này từ người quản lý trông giữ tôi, bọn họ thường xuyên lấy chuyện này ra làm trò chơi sau bữa ăn.” Nói tới đây, âm thanh của Mộ Bắc mang theo một tia lạnh lẽo.

“Bà không phải là người đầu tiên bị bắt giao hợp với cha tôi, nhưng cũng là người duy nhất còn sống sót và mang thai thành công. Bà cũng không muốn sinh ra tôi, nếu được lựa chọn bà tình nguyện chết đi, nhưng tiếc là sau khi thí nghiệm thành công bà căn bản là không có quyền lựa chọn, những người đó giống như là đao phủ, không chỉ khống chế vận mệnh của bà mà còn nắm giữ cả mạng sống người nhà của bà, bà chỉ có thể nghe lời mặc dù trong lòng bà muốn chết.”

“Bà từng nói đó là những ngày đen tối và dơ bẩn nhất trong cuộc đời bà, so với sống không bằng chết cũng không khác gì mấy.”

“Sau khi sinh ra tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cha của mình, lúc tôi có ý thức liền vẫn luôn bị nhốt trong thùng thủy tinh, cứ qua mấy ngày hoặc là nửa tháng lại sẽ có người đến lấy máu hoặc tế bào trên người tôi.” Nói tới đây hắn dừng một chút “Ý thức của người cá rất mạnh, tuy rằng tôi chỉ ở phòng thí nghiệm đến hai tuổi nhưng là rất nhiều chuyện tôi đều nhớ rõ, lần đầu tiên thấy mẹ của mình, nhìn bà có vẻ vô cùng tệ, cả người tử khí nặng nề, không có một chút bộ dáng nào của người sống. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà, nhưng tôi lại cảm giác vô cùng thân thiết, trên người bà có hương vị mà tôi thích.” Nhưng mà ánh mắt của bà nhìn tôi lại có vô cùng hận ý.

“Bởi vì đó là mẹ của anh, hai người có mối quan hệ huyết thống thân thiết nhất.” Mộc Nam nhẹ giọng nói.

“Có lẽ vậy.” Mộ Bắc nói “Chẳng qua là mối quan hệ do cưỡng bức mà có thôi.”

Mộc Nam không biết nên nói gì nữa, anh vươn tay nắm lấy tay của hắn “Vậy cha của anh thì sao? Hai người ở cùng một phòng thí nghiệm mà? Tại sao anh lại chưa bao giờ thấy ông ấy?”

Mộ Bắc lắc đầu “Phòng thí nghiệm mà tôi ở khá là nhỏ, chỉ nhốt một mình tôi, lúc đầu ấn tượng của tôi đối với cha chỉ có ít ỏi vài câu nghe được từ những nhân viên công tác của phòng thí nghiệm. Tôi chưa bao giờ gặp qua ông nhưng Tô Văn Khanh nói ông là một người cá vô cùng ôn nhu.” Nói tới đây biểu tình của Mộ Bắc có chút mê mang, hắn không thể nào tưởng tượng ra bộ dáng của cha, trong trí nhớ của hắn chỉ có ấn tượng duy nhất với người phụ nữ cuồng loạn kia.

“Tô Văn Khanh biết cha của anh sao?” Mộc Nam nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ Tô Văn Khanh không chỉ có quan hệ với Mộ Bắc mà còn có quan hệ với cha của hắn nữa?

“Ừ.”Mộ Bắc gật đầu “Người làm nổ phỏng thí nghiệm 21 năm trước chính là Tô Văn Khanh và Lệ Mặc Trình, nguyên bản ông ấy muốn cứu cha tôi nhưng khi tìm được cha tôi thì cha đã chết, lúc ấy Tô Văn Khanh cũng không biết sự tồn tại của tôi, tôi được mẹ mang đi ra.”

“Cái gì?” Mộc Nam kinh ngạc ra tiếng, lượng tin tức quá lớn khiến anh mở to mắt nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.