Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Cái Quan Tài

Chương 42




Liên tiếp là những ký ức đau khổ nhất mà Xuân Đức giấu kín trong lòng gợi ra, mỗi lần mọi người nhìn thấy ký ức hắn giấu kín thì trong lòng mỗi người đều không kiềm được một trận chua xót.

Nhìn qua cuộc đời của Xuân Đức không được mấy ngày vui vẻ, ngày vui chưa được bao lâu thì bất hạnh lại ập tới với hắn, hắn ban đầu là một chàng trai bình thường, hiền lành, dần dần trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn. 

Rồi đến một ngày, một người nói với hắn, hắn nên bước đi làm sao trên con đường sau này.

- --o0o---

Hình ảnh một lần nữa biến đổi.

Khung cảnh hiện ra là ở bên trong không gian vong linh, khi đó không gian vong linh còn chưa phân tầng, lúc này đây đang có hai thiếu niên một người người nói, một người còn lại lắng nghe.

Người nói chính là Vô Địch, tay hắn lúc này đang bóp cổ một nữ nhân, nữ nhân kia trong tay hắn đã sớm chết, có điều Vô Địch vẫn không có buông tay.

Hắn lúc này bình tĩnh dị thường nói:

“ Thế gian này chân lý lớn nhất chính là Sát, con đường để cho mi đi chính là Sát đạo, mi hẳn là đang rất khó hiểu vì sao ta lại nói như vậy phải không?”

Xuân Đức đang ngồi ở bên cạnh nhẹ gật đầu, sau đó lại tiếp tục lắng nghe. 

Vô Địch lúc này nói:

“ Chúng ta cảm thấy đói bụng muốn có thức ăn thì phải Giết con mồi, chúng ta có địch nhân dù là nam nữ lão ấu thì cũng đều phải Giết để tiêu trừ uy hiếp.”

Vừa nói xong thì hắn liền một tay bóp nát đầu nữ tử đang nắm trong tay, tiếp đó hắn lại nói:

“ Còn trên đời này không có cái gì đúng hay sai những kẻ được tung hô là anh hùng cũng là do bọn họ Giết được rất nhiều địch nhân, giành được chiến thắng thì gọi là anh hùng, còn kẻ thất bại chính là bị kẻ khác Giết chết mà thôi.”

“ Vì thế, diệt thiên, diệt địa, đồ sạch thương sinh, giết cho đến không còn kẻ nào dám lên tiếng nữa thì khi đó mi chính là bá chủ. Hiểu không?”

Xuân Đức gật đầu nói:

“ Hiểu, muốn không có địch nhân chỉ cần giết tất cả bọn chúng đi là được, nếu có kẻ muốn làm hại người bên cạnh ta chỉ cần giết sạch là được, vì tránh cho oan oan tương báo nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, giết không còn người nào, dù là nam nữ già trẻ tất cả đều giết sạch. Quang minh chính đại giết không được thì dùng thủ đoạn ám sát, miễn sao có thể giết chết địch nhân. Ta nói như vậy có đúng không?”

Vô Địch liếm liếm ngón tay còn dính máu cùng óc của nữ tử vừa bị hắn giết, nghe Xuân Đức nói vậy thì gật đầu nói:

“ Đúng vậy, chỉ cần giết hết là xong, hiện tại giết không được thì chờ đợi có thực lực lại giết, chính diện không được thì dùng âm mưu quỷ kế, mượn nhờ tay kẻ khác, chỉ cần giết chết địch nhân là được."

…….

Ở bên trong không gian vong linh tất cả mọi người nghe vậy thì đều là nhiệt huyết sôi trào, ma tính trong lòng mỗi người lúc này đều bùng lên mãnh liệt.

Trong lòng mỗi người đều gieo xuống một cái lý niệm:

“Trong thiên hạ không có gì không thể giết, lạc thú lớn nhất trong đời chính là sát sinh, thiên địa chí cao đại đạo chính là Sát đạo.” 

……

Ở bên ngoài.

“ Tâm Ma Đại Kiếp” vẫn đang tiếp tục nhưng đúng vào lúc này, Xuân Đức vốn đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên mở bừng hai mắt ra, lúc này từ bên trong thân thể tản mạn ra khí tức kinh khiếp quỷ thần, khí tức diệt thế kia vừa tản đi ra lập tức nghiền nát toàn bộ “ Tâm Ma Đại Kiếp” phía bên trên bầu trời.

Toàn bộ không gian gần đó bỗng dưng vang lên từng hồi sấm. Những đám mây vốn đang lơ lửng bên trên bầu trời lúc này mau chóng tan đi, cùng lúc đó một âm thanh dễ nghe vang vọng thiên địa.

Đồng thời một cơn mưa ánh sáng đổ thẳng xuống phía bên dưới, cơn mưa mày phạm vi rất lớn lên tới mấy triệu dặm vuông, mặt đất vốn bị Xuân Đức hấp thu tất cả sinh mệnh lúc này một lần nữa khôi phục.

Cùng lúc này ở bên trên bầu trời xuất hiện ra ba mặt trời đen, ba mặt trời kia vừa xuất hiện thì liền dung nhập vào bên trong thân thể của Xuân Đức, thân thể hắn lúc này thoáng cái bùng lên ma diễm thao thiên.

……

Ở bên trong không gian vong linh, lão Hắc nhìn thấy cảnh này thì nở nụ cười nhẹ nhõm nói:

“ Xong rồi, cuối cùng cũng thành công, làm lão Hắc ta tí nữa thì đứng tim mà chết.”

Đứng ở bên cạnh, Nguyên Ma kỳ quái hỏi:

“ Hắc lão ca cũng có tim sao?”

Lão hắn nghe thế thì liền cho Nguyên Ma một cái móng vuốt

“ Ầm..”

Nguyên Ma lập tức bị ấn vào bên trong trong đại địa. Mọi người đang đứng ở xung quanh thấy thế một màn thì đều là một trận đổ mồ hôi lạnh.

Lão Hắc sau khi cho Nguyên Ma một trận thì cười nói:

“ Tất cả mọi người đều đi ra ngoài, ra ngoài hưởng lộc trời, đây là cơ hội vạn năm khó gặp đấy.”

Nói xong thì lão Hắc điều khiển Địa Ngục Băng Long thân thể vọt ra bên ngoài, mặc kệ những người khác.

Những người khác nghe thế, lại nhìn thấy lão Hắc vốn cả ngày ở bên trong không bao giờ đi ra ngoài vậy mà lúc này nôn nóng đến nổi không kịp chờ đợi liền đi trước thì mọi người đều biết đâu là cực lớn cơ duyên.

Lúc này tất cả mọi người đồng thời đi ra, thực ra bây giờ bên trong không gian vong linh cũng không còn mấy người, chỉ có hơn vạn con Ma Lang, mấy trăm tên Thiên Vương Cảnh cùng Hằng Vương Cảnh, cùng với đàn “ Thái Cổ Phệ Ma Trùng” nên thoáng cái liền đã đi hết ra bên ngoài.

…….

Xuân Đức ở dưới thiên địa chúc phúc nhanh chóng khôi phục lại, có điều lúc này thân thể hắn lại lần nữa thu nhỏ lại chỉ còn có vài mét, có điều mỗi khi thu nhỏ hơn một phần thì khí tức của hắn lại mạnh thêm một phần.

Lúc này đây chính thức một chu kỳ mới bắt đầu, Xuân Đức hiện tại đã hoàn toàn chuyển hóa lên hình thái sinh mệnh cao hơn “Địa Ngục Ma Long”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.