Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Cái Quan Tài

Chương 40




Editor: Mẹ Bầu

     Nơi này có nước suối trong suốt, thời tiết dần dần mát mẻ, khách du lịch cũng không có nhiều người lắm. Có rất nhiều người ở tại nhà của gia đình nông dân bên giòng suối cách đó không xa, đang vui vẻ đánh bài, nướng đồ, phơi nắng.

     Trong không khí có mùi hoa quế. An Hồng đi theo phía sau Hàn Hiểu Quân, không biết anh tại sao muốn mang mình tới nơi này.

     Hàn Hiểu Quân đi đến bên dòng suối. Đột nhiên anh khom người cởi giày cởi tất. An Hồng ngơ ngác nhìn anh. Hàn Hiểu Quân vén ống quần lên, quay đầu  nhìn An Hồng cười: "Đến đây, đến đây đi nào, chúng ta đi ở trong nước một lát."

     "Hả?"

     Hàn Hiểu Quân đi chân không vào bên trong nước suối, anh tiếp tục cười: "Nước cũng không lạnh lắm đâu, thật đấy! die,n;da.nlze.qu;ydo/nn A Hồng, xuống đây đi!"

     Anh vươn tay về phía An Hồng. An Hồng đột nhiên cũng nổi hứng lên, cởi giày cởi tất, xắn ống quần lên liền nắm lấy tay Hàn Hiểu Quân.

     Hàn Hiểu Quân lôi kéo cô chậm rãi đi ở trong nước suối. Nước suối lạnh lẽo đâm vào trên làn da chân An Hồng, khiến cho cô không nén được mà nhảy dựng lên.

     Tay cô khoác lên trên vai Hàn Hiểu Quân, hỏi: "Tại sao anh lại dẫn em tới nơi này để vọc nước?"

     "Trước kia không phải là em rất thích tới nơi này hay sao? Vừa đến nghỉ hè liền quấn quít lấy anh muốn đi rồi. Anh đi xe đạp, phải đèo em tới hơn một giờ thì mới có thể đi đến nơi này, thật sự là mệt đến ngất ngư."

     "Những chuyện này xảy ra khi nào vậy?"

     "Cho dù là chuyện xảy ra từ khi nào, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on anh đều nhớ được." Hàn Hiểu Quân xoay người lại đối mặt với An Hồng, "Anh chỉ là... muốn làm cho chúng ta trở lại quá khứ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy."

     An Hồng hất mái tóc qua một cái, thấp giọng nói: "Làm sao có thể, ai có thể trở lại quá khứ được chứ!."

     "Chỉ cần em nguyện ý, chúng ta có thể trở lại quá khứ, sau đó lại tiếp tục cùng đi tới!"

     Ngữ khí của Hàn Hiểu Quân rất chân thành: "A Hồng, làm bạn gái của anh đi, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt."

     "..."

     "Anh biết là em để ý đến chuyện của Tần Nguyệt. Nhưng mà chuyện này cũng đã qua rồi, anh và cô ấy đã kết thúc, kỳ thực... người trong lòng anh, vẫn luôn là em!."

     An Hồng ngẩng đầu mạnh lên một cái. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cô nhìn chăm chú vào ánh mắt của Hàn Hiểu Quân, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.

     Thật lâu về sau, An Hồng mới hít sâu một cái, hỏi: "Hiểu Quân, anh có thể nói cho em biết, tại sao lúc trước anh phải cùng với Tần Nguyệt được không?"

     Hàn Hiểu Quân dời tầm mắt, cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: "Kỳ thực, đó chính là bắt đầu của một sai lầm. Nếu em muốn biết, anh có thể nói cho em nghe. Lúc đó, Tần Nguyệt vẫn luôn với anh rằng, em hiện tại đang kết giao cùng với Lộ Vân Phàm."

     "Em không có!"

     "Anh cũng đã từng hỏi em rồi, nhưng em lại nói với anh rằng, còn đang học trung học em không muốn nói đến chuyện yêu đương. Nhưng mà, anh tận mắt nhìn thấy em và Lộ Vân Phàm... thật thân mật. Khoảng thời gian đó anh thật phiền não, nghĩ muốn tâm sự với em một chút cho thoải mái, thì em lại la to với anh. Anh cùng với Tần Nguyệt... Kỳ thực anh đều không xác định được là cần phải bắt đầu với cô ấy như thế nào. Anh biết cô ấy luôn luôn yêu thích anh, trước khi cô có ý định thổ lộ, anh cũng đã từng ám chỉ đối với cô ấy là anh không có ý tưởng đối với phương diện này. Nhưng mà dường như cô ấy lại giống như nghe nói mà không hiểu vậy. Sau khi anh trở lại thành phố J, cô thường xuyên gọi điện thoại cho anh, hẹn gặp mặt anh, đưa tặng anh này nọ… Sau này, cô ấy đã nói rằng cô ấy yêu thích anh. Tết âm lịch năm ấy, Tần Nguyệt uống rượu say, cô đến dưới lầu nhà anh để tìm anh. Cô ấy khóc nói với anh hi vọng anh làm bạn trai của cô ấy, cho dù chỉ là thử một lần thôi cũng được. Anh thừa nhận, khi đó Tần Nguyệt thật đáng yêu, tính cách của cô ấy khác hẳn so với em. Cô ấy thích gì không thích cái gì, đều có thể nói ra rất rõ ràng, tĩnh cách hơi có chút giống với trẻ còn. Không biết tại sao anh lại đáp ứng cô ấy! Có lẽ là bởi vì khi ấy tuổi anh còn rất trẻ, có lẽ là bởi vì do lòng hư vinh quấy phá, có lẽ là bởi vì anh cảm thấy... em cũng không thích anh, anh liền có chút không phục. Vì thế, anh liền cùng với cô ấy như vậy."

     An Hồng ngơ ngác nhìn Hàn Hiểu Quân, trong lòng lập lại lời của anh. Kỳ thực, cô có thể hiểu rõ, một người bắt đầu một đoạn cảm tình cùng một người khác, có đôi khi thật là không có đạo lý đáng nói. Cũng thật giống như cô và Lộ Vân Phàm, cô vẫn luôn luôn nghĩ mãi mà không rõ tại sao mình kiên trì lâu như vậy, đến sau cùng vẫn đáp ứng lời tỏ tình của anh. Có lẽ là bởi vì lúc đó mẹ vừa mới rời khỏi thế gian, trong lòng của cô nói chuyện có chút mơ hồ không đâu. Hơn nữa, cũng là ở trong đoạn thời gian đó, Lộ Vân Phàm lại luôn luôn ở bên cạnh làm bạn với cô.

     Anh dùng một chiêu tổn hại để thử lòng của cô, để cho cô rốt cục nói ra câu "Em nguyện ý kia". Nhưng mà An Hồng biết, kỳ thực trong lòng mình vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, cho dù sau cùng đã xảy ra quan hệ với Lộ Vân Phàm, cho dù Lộ Vân Phàm thề nói sẽ kết hôn cùng cô, cho dù Lộ Vân Phàm vẫn một mực đều là tốt như vậy, thế nhưng mà, tận sâu trong tiềm thức, An Hồng vẫn cảm thấy, cho đến cuối cùng, cô cũng sẽ không đi đến cùng với Lộ Vân Phàm.

     Hiện tại, sự thực chứng minh kết quả chính là như thế. Quay đầu lại ngẫm lại kết giao cùng với Lộ Vân Phàm khoảng thời gian hơn một năm, An Hồng biết phần lớn khoảng thời gian ấy cô thật vui vẻ. Nhưng mà, nếu muốn cô lựa chọn một lần nữa, cô nhất định sẽ nói với Lộ Vân Phàm: Thực xin lỗi.

     Trận tình cảm lưu luyến này, thời gian liên tục cũng không tính là quá lâu. Nhưng mà, cô đúng là vẫn đã làm tổn thương đối với anh.

     Thấy An Hồng vẫn một mực không nói chuyện, cũng không biết cô đang nghĩ cái gì, Hàn Hiểu Quân không khỏi gọi cô: "A Hồng, A Hồng."

     "Hả?" An Hồng phục hồi tinh thần lại.

     "Em đang nghĩ cái gì vậy? Anh nói xong rồi, bất quá anh hi vọng em có thể quên hết những chuyện này đi, quên Tần Nguyệt đi, quên Lộ Vân Phàm đi! Quan trọng nhất chính là, em cũng phải quên cái quá khứ mà em đã cùng nhau Hàn Hiểu Quân lớn lên đi."

     "?" An Hồng không hiểu ý tứ của Hàn Hiểu Quân.

     Hàn Hiểu Quân cười toe toét. Anh dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của  An Hồng, chậm rì rì nói: "Anh hi vọng em có thể quen biết với anh một lần nữa! Anh không phải là người anh trai nhỏ đã từng chơi đùa cùng em kia, cũng không phải là một thanh mai trúc mã đã cùng em lớn lên kia, cũng không phải là con trai của của gia đình hàng xóm, không phải là bạn trai trước của bạn học cũ. Anh là Hàn Hiểu Quân, năm nay 25 tuổi, thân cao 1 mét 83, trước mắt vẫn còn độc thân. Anh công tác ở thành phố J, chỉ qua sang năm là đã có thể được thăng chức làm quản lý hạng mục, không còn phải quanh năm suốt tháng đi công tác nữa. Anh có xe, có một phòng ở đang vay thế chấp ngân hàng, có một công việc ổn định có tương lai phát triển! Anh thích một người con gái tên là An Hồng, hi vọng cô ấy có thể làm bạn gái của anh. Anh sẽ bảo vệ cho cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, toàn tâm toàn ý đối đãi với cô ấy… Rồi sau đó, đến một ngày nào đó, anh sẽ cùng với cô ấy tiến vào cung điện hôn nhân, đeo lên cho cô ấy..."

     Nói tới đây, Hàn Hiểu Quân lấy từ trong túi quần ra một chiếc nhẫn vàng bạch kim nho nhỏ, đặt ở trong lòng bàn tay, đưa lên trước mặt An Hồng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.