Tiên Hà Phong Bạo

Chương 27: Bắn giết thây ma (hạ)




Dương Lỗi biết Phòng Vũ muốn tốt cho mình, muốn mình có một tương lai ổn định. Tuy nói công ty của Yến Tử Ất cũng xem như làm ăn đàng hoàng, nhưng chỉ cần vẫn còn đi trên con đường này, chắc chắn sẽ không có ngày bình yên. Phòng Vũ sợ hắn lại xảy ra chuyện, muốn hắn đi đến nơi tốt đẹp, lẽ nào Dương Lỗi không hiểu?

Nhưng trong lòng Dương Lỗi vẫn rối loạn, hắn không muốn nghe Phòng Vũ khuyên mình đi, cho dù Phòng Vũ làm thế là vì muốn tốt cho mình.

“… Tôi đi rồi, chúng ta làm thế nào đây?”

Im lặng trong chốc lát, Dương Lỗi nói.

Phòng Vũ không lên tiếng, chỉ hút thuốc.

“Đi một cái là hết bốn năm, bốn năm chẳng gặp được mấy lần.”

“Tôi đến thăm em.”

Một lát sau, Phòng Vũ trầm giọng nói.

“Anh đến thăm được bao nhiêu lần? Có bằng mỗi ngày chúng ta đều ở bên nhau không?”

“Em đừng chỉ nhìn hiện tại!”

Phòng Vũ có chút nóng nảy.

“Nếu không hai chúng ta cùng đi, tôi sẽ nói chuyện với bố tôi, xin thêm một chỗ nữa.”

“Tôi không đi được. Tôi không thể bỏ anh Cửu.”

“—— Vậy anh bỏ tôi được sao?”

Dương Lỗi nhịn không được, thốt ra.

“… Hai việc này giống nhau à?” Phòng Vũ giương mắt lên, không kiên nhẫn nhìn Dương Lỗi: “Em bao nhiêu tuổi rồi? Em hiểu chuyện một chút được không?”

Phòng Vũ buồn phiền nói…

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, không nói gì. Buổi tối Dương Lỗi bỏ ra ngoài, đến Loạn Thế.

Dương Lỗi uống rượu, trong lòng rối như tơ vò.

Tiếng nhạc sôi động hòa cùng nhịp trống, các cặp trai gái nhảy múa điên cuồng, tất cả dường như chẳng liên quan gì đến hắn. Tửu lượng của Dương Lỗi rất tốt, từng được xưng là “Dương nhất cân”, ý nói Dương Lỗi uống rượu với người khác, ít nhất là một cân trở lên (500 ml). Thế nhưng bây giờ, Dương Lỗi chỉ mới nhấp chút rượu, còn chưa thấm vào đâu mà đầu óc đã bắt đầu quay mòng mòng.

Hắn muốn tìm người đến uống với mình, nghe mình tâm sự, nghĩ tới nghĩ lui, hắn gọi điện thoại cho Đinh Văn.

“Anh Lỗi, có gì không?”

Sau khi nhận điện thoại, Đinh Văn không nói hai lời tức khắc chạy đến đây, thấy Dương Lỗi buồn bã ngồi uống rượu, Đinh Văn rất lo lắng cho hắn.

“Không có gì, uống rượu với tôi đi.” Dương Lỗi rót rượu cho Đinh Văn.

Đinh Văn đã hiểu vấn đề.

“Có phải… anh và Phòng Vũ xảy ra chuyện gì không?”

Nếu là chuyện khác, Đinh Văn dám chắc Dương Lỗi sẽ không tìm đến mình. Nhưng còn chuyện này, Dương Lỗi đâu thể nói với người nào nữa.

Nghe tên Phòng Vũ, trước mặt Dương Lỗi lại hiện ra hình ảnh Phòng Vũ với cặp lông mày kiếm khẽ nhíu, cặp mắt sáng ngời, đôi môi ít nói nghiêm nghị. Đây là gương mặt mà hắn luôn ghi nhớ trong lòng, nhưng bây giờ nghĩ đến lại khiến hắn phiền muộn không thôi.

“Đinh Văn, tôi hỏi anh… hai người đàn ông, có lâu dài không?”

Đinh Văn im lặng một lát.

“Khó lắm. Cho dù tình cảm sâu đậm thế nào, qua một thời gian rồi cũng gánh không nổi, cả hai đều chọn cách kết hôn.”

Đinh Văn ngẩng đầu nhìn Dương Lỗi.

“Hai người… có chỗ nào không ổn à?”

“Không phải! … Là do tôi quá ích kỷ!”

Dương Lỗi thốt ra một câu.

“… Tôi điên mất rồi… sau này tôi nhất định sẽ hại anh ấy!”

Dương Lỗi nói năng lộn xộn, chính hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.

“… Cho dù sau này anh ấy sẽ bị hại vì chuyện này… tôi cũng không bỏ anh ấy được!… Tôi thật sự sẽ hại cả đời anh ấy!”

Dương Lỗi đau khổ, giọng nói đứt quãng…

Lúc đầu Đinh Văn không hiểu gì, nhưng dần dà Đinh Văn đã hiểu…

Dương Lỗi yêu Phòng Vũ, nhưng người hắn yêu lại là một người đàn ông, lẽ nào hắn không cảm thấy áp lực? Dương Lỗi từng nghĩ đến rất nhiều vấn đề thực tế, trải qua đủ loại mâu thuẫn và đắn đo, nhưng tầm quan trọng của Phòng Vũ trong lòng hắn đã lấn át tất cả, hắn chỉ thừa nhận Phòng Vũ, hắn tình nguyện gánh hết mọi áp lực cho Phòng Vũ, nhưng điều duy nhất Dương Lỗi không chịu nổi chính là mai này không thể ở bên cạnh Phòng Vũ, cho dù là vì nguyên nhân bên ngoài hay là vì vấn đề riêng giữa hai người. Hắn muốn ở bên cạnh Phòng Vũ, nhưng không phải kiểu “cho dù cách xa nghìn dặm, trái tim anh vẫn luôn ở bên em” như phim truyền hình, hắn không thể chịu nổi sự trống vắng ấy, hắn muốn trực tiếp giống như bây giờ, muốn cùng Phòng Vũ sớm tối một nơi, mỗi ngày đều nhìn thấy Phòng Vũ, chạm vào Phòng Vũ, hôn Phòng Vũ, chứ không phải mong nhớ Phòng Vũ ở cách đây mấy ngàn cây số!

Những người đang yêu cuồng nhiệt đều thế cả. Ít nhất Dương Lỗi vẫn chưa thoát ra khỏi giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt này. Vất vả lắm mới chiếm được trái tim của Phòng Vũ, Dương Lỗi cảm thấy nếu sau này Phòng Vũ thật sự hối hận, thật sự “suy nghĩ cẩn thận”, phát hiện bản thân vẫn còn thích phụ nữ, cuối cùng bỏ rơi mình, xét theo tình hình hiện giờ, hắn không thể nào nghĩ tốt cho Phòng Vũ như trước đây, cho Phòng Vũ cơ hội quay đầu lên bờ, hắn nhất định sẽ kéo Phòng Vũ xuống nước, mặc kệ nước khiến cho cả hai hít thở không thông… Dương Lỗi rất hiểu bản thân mình, trừ phi sau này hắn thay lòng đổi dạ, không còn yêu Phòng Vũ nữa, nếu không hắn nhất định sẽ hại cả đời Phòng Vũ, làm cho hai người “không đàng hoàng” suốt đời…

Hắn có thể không yêu Phòng Vũ sao? Mai này hắn sẽ thay đổi sao?

Dương Lỗi chưa từng nghĩ đến vấn đề đó. Mạng của hắn là của Phòng Vũ! Chỉ cần Phòng Vũ nói một câu, hắn có thể giao ra mạng mình bất cứ lúc nào!

Không chỉ nghĩ đến tình cảm trước mắt, hắn còn nghĩ đến chuyện tương lai, tương lai của cả hai, nhưng tương lai của hắn nhất định phải có Phòng Vũ bên cạnh, đây chính là ý nghĩ đơn giản nhất của Dương Lỗi.

Tuy Đinh Văn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe Dương Lỗi nói vậy, Đinh Văn chỉ biết im lặng.

Đinh Văn thật sự không ngờ tình cảm mà Dương Lỗi dành cho Phòng Vũ lại sâu đậm đến thế. Trải qua biết bao chuyện, Đinh Văn chẳng còn tin vào tình yêu “thiên trường địa cửu” giữa hai người đàn ông, nhưng khi nhìn thấy Dương Lỗi, Đinh Văn chỉ biết im lặng thở dài, hắn không chiếm được trái tim của người này, người bằng lòng trao ra tình cảm sâu nặng như thế.

“Anh Lỗi, nghe tôi nói một câu, đừng lún quá sâu. Đời còn dài, tương lai thế nào không ai biết được. Đừng tổn thương chính mình.”

Đinh Văn nói thật lòng. Hắn đã nhìn thấy quá nhiều, lúc vui vẻ thì thề non hẹn biển không bao giờ chia cách, nhưng vì áp lực thực tế mà cuối cùng vẫn kết hôn sinh con rồi đường ai nấy đi, trường hợp thế này nhiều vô kể.

Dù sao thì trong thực tế, tình cảm không thể đổi thành cơm được.

“Nhiều người đàn ông có thể chấp nhận chuyện này ngay từ đầu, nhưng thật ra vẫn chưa phân rõ giữa tình anh em và tình yêu, đến khi gặp được người phụ nữ mình thích thì mới vỡ lẽ. Tôi từng gặp phải người như vậy. Phòng Vũ… anh ta thoạt nhìn không giống người như chúng ta. Tình cảm của anh ta dành cho anh như thế nào? Anh ta có suy nghĩ giống anh không?”

Đinh Văn hỏi.

Dương Lỗi ngửa đầu, cầm ly rượu màu sắc sặc sỡ lên uống.

“Anh không hiểu anh ấy!”

Dương Lỗi đập mạnh ly rượu xuống bàn.

“… Được thôi, dù sao anh cũng chỉ chấp nhận mình anh ta, tôi chúc hai người hạnh phúc…”

Đinh Văn cũng nâng ly lên uống.

Sau đó Đinh Văn vẫn ở lại với Dương Lỗi, Dương Lỗi tâm sự với Đinh Văn rất nhiều, Đinh Văn cũng kiên nhẫn lắng nghe. Dương Lỗi cảm thấy Đinh Văn là người rất biết lắng nghe, mặc dù không thể đón nhận tình cảm của Đinh Văn, Dương Lỗi vẫn xem Đinh Văn là bạn bè.

Dương Lỗi hỏi Đinh Văn gần đây thế nào, Đinh Văn cười khổ.

“Trong lòng tôi vẫn chưa quên được anh.” Đinh Văn nhỏ giọng nói.

“Đừng ngốc như vậy.”

“Tôi nói thật đấy.”

Dương Lỗi im lặng một lúc, nhìn hắn.

“Tôi không nên tìm anh.”

Dương Lỗi nói…

Quản lý của Loạn Thế đến gặp Dương Lỗi, bảo rằng Phòng Vũ gọi điện thoại tìm hắn. Phòng Vũ biết Dương Lỗi đến Loạn Thế, nhưng do tâm trạng không được tốt nên Phòng Vũ cũng mặc kệ, đến khuya không thấy Dương Lỗi trở về mới gọi điện thoại tìm hắn.

“Anh tới đây!”

Dương Lỗi say bí tỉ, hét to vào ống nghe.

“Tôi ở đây chờ anh!”

Không đợi Phòng Vũ trả lời, Dương Lỗi đã cúp máy.

Dương Lỗi nói Đinh Văn không cần ngồi đây với mình nữa, bảo Đinh Văn về sớm một chút, nhưng Đinh Văn không chịu đi. Đinh Văn sợ Dương Lỗi ngồi đợi một mình, uống rượu quá nhiều không ai trông chừng. Bạn đang �

“Không sao đâu, tôi đang đợi Phòng Vũ!”

Dương Lỗi lại rót thêm một ly, hắn không còn hứng thú với rượu nhập nữa, trực tiếp cầm một chai “Nhị oa đầu” lên uống.

Đinh Văn không muốn nhìn Dương Lỗi uống nhiều như vậy, định giật chai rượu của hắn.

“Anh Lỗi, đừng uống nữa!”

“Đưa đây cho tôi!”

Hai người giật qua giật lại, Đinh Văn bất đắc dĩ buông tay, nhìn Dương Lỗi ngửa đầu uống rượu, sườn mặt anh tuấn mang theo nét mê man, trái tim Đinh Văn như ngây dại. Hắn không kiềm chế được mình nữa, đột nhiên nhào qua ôm vai Dương Lỗi, ôm thật chặt.

“…….”

Dương Lỗi cảm thấy không ổn lắm, vừa định đẩy Đinh Văn ra, lưng Đinh Văn bỗng nhiên sít lại, một người giật ngược hắn ra sau, khiến hắn ngã sóng soài xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.