Tiên Hà Phong Bạo

Chương 20: Hãm hại (hạ)




Vài ngày sau, Đinh Văn hẹn gặp Dương Lỗi.

“Chỉ muốn nói vài câu thôi, nói xong em sẽ đi ngay.”

Đinh Văn nói trong điện thoại.

Dương Lỗi đến quán cà phê, Đinh Văn đã ở đó chờ hắn.

“Có phải có việc gì cần giúp không? Anh cứ nói đi.”

Dương Lỗi cảm thấy Đinh Văn nhất định đã gặp chuyện nên mới đến tìm mình.

“Anh Lỗi, em muốn hỏi anh một chuyện, anh có thể thành thật trả lời cho em biết không?”

“Anh hỏi đi.”

Đinh Văn im lặng một lúc rồi mới mở miệng.

“Có phải anh và Phòng Vũ… đang yêu nhau không?”

“……”

Dương Lỗi không trả lời. Hắn âm thầm giật mình, đề phòng nhìn Đinh Văn.

Đinh Văn liếc mắt một cái là phát hiện ra ngay.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Đinh Văn bắt gặp Phòng Vũ và Dương Lỗi ở trên đường. Người như Đinh Văn có thể nhạy bén phát hiện đồng loại của mình trong đám đông, hiển nhiên cũng có thể phát hiện những điều mà người khác chưa nhìn thấu.

Đinh Văn biết Dương Lỗi đã yêu thầm Phòng Vũ từ lâu, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của Dương Lỗi và Phòng Vũ, hắn cảm giác được tám mười phần bọn họ đã đến với nhau rồi.

Không có lý do cụ thể, chỉ là cảm giác mà thôi.

Những người đang yêu, cho dù có che giấu cỡ nào cũng không thể che giấu tất cả. Một ánh mắt, một động tác. Những thứ đó không thể thoát khỏi cặp mắt tinh tế của Đinh Văn.

“Làm gì có. Anh ấy không phải là người như thế, chỉ có tôi thôi!”

Dương Lỗi bình thản nói.

“Anh đừng gạt em. Em không có ý gì hết, anh không cần đề phòng, em chỉ mừng cho hai người thôi, thật đấy.”

Đinh Văn nói thật lòng, hắn là một người tốt.

“Em chỉ muốn bản thân triệt để hết hy vọng. Lúc trước em biết anh thích anh ta, nhưng anh ta lại không chấp nhận anh, cho nên em mới cảm thấy mình vẫn còn hy vọng. Bây giờ hai người đã đến với nhau rồi, em có thể hoàn toàn buông tay.”

Đinh Văn chân thành nói.

Dương Lỗi không biết nên trả lời thế nào. Hắn thấy được sự chân thành trong ánh mắt của Đinh Văn, ngoài ra còn len lỏi một chút buồn bã. Chút buồn bã đó khiến Dương Lỗi cảm thấy khó xử.

“Em muốn chúc phúc cho hai người, thật đó. Anh Lỗi, con đường này không dễ đi, anh phải suy nghĩ cho thật kỹ. Cả đời không thể nhìn thấy ánh sáng, có thể tìm được người thật lòng yêu mình chính là điều may mắn nhất. Em rất hâm mộ Phòng Vũ, em nói thật.”

Đinh Văn xúc động, hốc mắt cũng đỏ lên.

“Đinh Văn, tôi xin anh chuyện này được không.”

Dương Lỗi nói.

“Những lời hôm nay, đừng nói cho bất cứ ai, vậy xem như là sự ủng hộ lớn nhất với tôi rồi. Được chứ?”

Đinh Văn gật gật đầu.

“Anh yên tâm. Chuyện của hai người, em tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết. Việc này, em hiểu mà.”

Đinh Văn đi về. Bóng lưng vừa cô đơn vừa mệt mỏi, nhưng dường như cũng mang theo giải thoát.

Dương Lỗi tin tưởng nhân cách của Đinh Văn. Hắn tin tưởng lời hứa của Đinh Văn.

Nhưng đôi khi, có lòng tốt không nhất định sẽ làm ra chuyện tốt. Chẳng hạn như dưới tình huống không thể tránh được, người tốt cũng có thể gây chuyện rắc rối.

Nhị Hắc kết hôn.

Ngày Nhị Hắc kết hôn, Phòng Vũ dẫn theo toàn bộ anh em, Dương Lỗi cũng dẫn theo anh em của mình, tất cả thủ lĩnh có tiếng tăm trong giới xã hội đen ở Giang Hải đều đến chung vui, bao gồm một số đại ca giang hồ có máu mặt do La Cửu mời đến để giúp Nhị Hắc nở mặt nở mày. Vào thời điểm đó, đám cưới của Nhị Hắc là sự kiện hết sức linh đình, đội ngũ rước dâu là một loạt xe Sedan* và xe máy Honda cùng một màu đen, lại còn trang bị thêm mấy cái loa lớn, bô xe nhả khói mịt mù, chạy khắp hang cùng ngõ hẻm mà rêu rao. Xã hội đen tổ chức tiệc cưới không nhất thiết phải xa xỉ, nhưng nhất định phải phô trương, vụ này hoành tránh đến nỗi cả Giang Hải đều biết tin, nghe đâu còn được lên TV nữa.

*Sedan là một loại xe khách mà thân xe đại thể chia làm ba khoang: khoang động cơ, khoang hành khách và khoang hành lý.

Lúc đi rước dâu, Phòng Vũ và Dương Lỗi đều có mặt. Đến khi chặn cửa, đám anh em bên ngoài và mấy cô gái ở bên trong cứ mồm qua mép lại, hết van xin rồi nài nỉ, bao lì xì lần lượt được nhét vào, nhưng bên trong vẫn không chịu mở cửa, làm cho Nhị Hắc gấp đến mức đổ đầy mồ hôi, đám anh em đứng đằng kia vừa gõ cửa vừa đập cửa, thế nhưng vẫn không ai chịu mở!

*Chặn cửa: Người Hoa có tục lệ là nhà gái sẽ chặn cửa không cho nhà trai vào, nhà trai phải phá cửa (dùng nhiều biện pháp như đưa lì xì, hoặc là chịu một số hình phạt do bạn cô dâu đưa ra hoặc là nếu phá được cửa thì vào thẳng luôn), phá cửa xong chú rể mới được vào rước dâu.

Phòng Vũ và Dương Lỗi đứng ở phía sau, nhìn mà buồn cười. Cả bọn đều là tay đấm xã hội đen, đều có tên tuổi trên giang hồ, dữ dằn không kém ai, nhưng bây giờ chỉ có một cánh cửa mà loay hoay gần cả tiếng đồng hồ cũng chưa xong!

“Anh Vũ ơi làm sao bây giờ, anh đừng đứng đó cười nữa! Mau đưa ra ý kiến gì đi!” Nhị Hắc nhễ nhại mồ hôi.

“Cậu có muốn vào không?” Phòng Vũ híp mắt.

“Còn phải hỏi sao?! Dĩ nhiên là muốn rồi!”

Nhị Hắc nóng nảy nói.

Phòng Vũ ung dung ngồi ở phía sau, bắt chéo chân hút thuốc lá. Nghe Nhị Hắc nói vậy, Phòng Vũ dụi tắt điếu thuốc, ngẩng đầu hô to với các anh em:

“Tháo cửa!”

Nhà của vợ Nhị Hắc là nhà kiểu cũ, cửa chỉ là vài tấm ván gỗ được đóng lại với nhau, trên dưới là vài miếng bản lề được gắn vít, rất dễ bị tháo dỡ. Nghe tiếng gọi của Phòng Vũ, đám anh em cùng ồ lên, chen nhau xông tới vặn ốc vít, chẳng mấy chốc đã tháo luôn cánh cửa!!

Các cô gái ở bên trong đều choáng váng, bọn họ từng chặn cửa rất nhiều lần, nhưng đã gặp tình huống này bao giờ chưa?? Mẹ vợ của Nhị Hắc sốt ruột đến nỗi chạy ra vẫy vẫy tay: “Cửa hỏng rồi, cửa hỏng rồi!!”

“Lát nữa lắp lại cho bác!”

Phòng Vũ cười ha ha, Dương Lỗi ở bên cạnh cũng ôm bụng cười sặc sụa!

Phòng Vũ và Dương Lỗi mỉm cười, nhìn Nhị Hắc bị cả đám anh em vừa hoan hô vừa đẩy vào bên trong, nhìn Nhị Hắc mừng rỡ ôm cô dâu xinh đẹp và thẹn thùng của mình ra ngoài, nhìn cô dâu chú rể hạnh phúc khi được mọi người vây quanh chúc mừng, Phòng Vũ và Dương Lỗi nhìn hết cả quá trình… �

Sau khi tiệc cưới chấm dứt, cả hai về đến nhà thì trời đã tối mịt, các chú thím trong nhà đã đi ngủ hết. Hai người vẫn chưa buồn ngủ nên rủ nhau ra sân ngồi hóng gió.

Đêm đã khuya, gió thổi lá cây xào xạc, mảnh sân nhỏ trông vô cùng thơ mộng và yên tĩnh, hệt như khung cảnh trong một giấc mộng đẹp.

“Hôm nay rất tốt, rất thuận lợi.”

Dương Lỗi nói. Hôm nay không có ai đến gây sự, hôn lễ diễn ra vô cùng mỹ mãn.

“Nhị Hắc bị chọc như thế đúng là đáng đời.”

Nhớ lại lúc Nhị Hắc bị đưa vào động phòng, Phòng Vũ liền bật cười. Tối nay Nhị Hắc bị hành tơi tả, hắn bị lột hết quần áo, chỉ chừa mỗi cái quần lót. Nếu Phòng Vũ không lên tiếng ngăn cản, đảm bảo cái quần lót kia cũng bị lột luôn.

Dương Lỗi cũng rất vui. Hai người cười hồi lâu, sau đó ngừng lại, nhất thời không ai nói lời nào.

“… Có suy nghĩ gì không?”

Cuối cùng, Dương Lỗi hỏi một câu.

Phòng Vũ liếc hắn một cái.

“Nghĩ cái gì mới được?”

“Nghĩ rằng sau này…” Dương Lỗi hơi do dự. “Mình cũng có ngày hôm nay?”

Tiệc vui ngày hôm nay, Dương Lỗi thấy Phòng Vũ tận tâm tận lực lo liệu cho Nhị Hắc, nhìn Phòng Vũ yên lặng đứng một bên quan sát mọi thứ, Dương Lỗi chợt nhớ tới những lời mà Phòng Vũ từng nói vào đêm say rượu…

Phòng Vũ im lặng.

“Lúc trước thì có, nhưng bây giờ thì không.”

“Tại sao?”

“Em nói xem tại sao?”

Phòng Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Dương Lỗi.

Dương Lỗi cũng quay đầu lại nhìn Phòng Vũ, không nói lời nào cả. Sau khi nhìn Phòng Vũ một hồi, Dương Lỗi đột nhiên đứng dậy, đi qua giạng chân ngồi lên đùi Phòng Vũ, nâng mặt Phòng Vũ lên, hôn Phòng Vũ…

Phòng Vũ ôm eo Dương Lỗi, tối hôm đó dưới giàn hoa tử đằng, bọn họ hôn nhau, ôm chặt lấy nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.