Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 27: Mỗi Kẻ Một Tâm Tư




Lúc Tần Dụ Lãng  xuất hiện một lần nữa trong phòng chat của nhóm kịch thì việc phối âm đã chuẩn bị kết thúc.

Ấm áp: A a, rốt cục cũng nhìn thấy Mặc Tịch của chúng ta xuất hiện rồi nha.

Tần Dụ Lãng: Gần đây hơi bận rộn.

A Hồ tiểu thư: (*^__^*) Hì hì, chẳng lẽ là bận cùng tiểu công đại nhân của chúng ta đổi ga giường sau khi vận động kịch liệt sao?

Hủ nhập cốt: Ah không, a Hồ cô quá trực tiếp nha…, người ta chỉ là đứa nhỏ thuần khiết a ~~~

Tần Dụ Lãng: =_=

Ngạo Thần đại nhân: Đừng khi dễ người của tôi được không…

Ấm áp: đây là đang chính thức biểu thị công khai quyền sở hữu sao? Tiểu công đại nhân quả nhiên đang yêu ah!

Tần Dụ Lãng yên lặng chống cằm, cậu quay đầu nhìn Quân Dĩ Duệ cách mình chỉ vẹn vẹn có 10m.

Quân Dĩ Duệ mặc quần áo ở nhà tựa trên ghế sa lon, tùy ý gõ chữ trên bàn phím, Tần Dụ Lãng gọi anh: “Quân Dĩ Duệ, anh đang đánh cái gì?”

“Không phải em có thể nhìn thấy sao?” Quân Dĩ Duệ cười ngẩng đầu trả lời cậu, lộ ra một cái biểu lộ rất hạnh phúc.

Tần Dụ Lãng lại cúi đầu xem xét, trên màn hình lại xuất hiện mấy hàng chữ.

Ngạo Thần đại nhân: Kỳ thật…

A hồ tiểu thư: Kỳ thật cái gì?

Ngạo Thần đại nhân: Tôi vẫn chưa theo đuổi được em ấy nha…

Hủ nhập cốt: Không thể nào? Chẳng lẽ là tiểu công đại nhân đơn phương tương tư Mặc Tịch sao? *bộ dáng nghi ngờ*

Ngạo Thần đại nhân: Em ấy còn đang suy nghĩ…

Tần Dụ Lãng thu hồi ánh mắt lại, cậu cũng không trả lời gì, cậu nói ra: “Quân Dĩ Duệ, anh dẫn em ra ngoài được không?”

Quân Dĩ Duệ để máy tính qua một bên “Sao vậy, sao hôm nay đột nhiên muốn đi ra ngoài?”

Tần Dụ Lãng bĩu bĩu môi “Bởi vì chúng ta chưa từng ra ngoài cùng nhau nha.”

Quân Dĩ Duệ nghe hai chữ “Chúng ta” rất tự nhiên kia, không khỏi vui vẻ cười, “Được, lên lầu thay quần áo a.”

Tần Dụ Lãng dưới lầu đợi Quân Dĩ Duệ xuống, anh mặc một cái áo sơmi màu lam nhạt với quần jean cùng màu, có lẽ là khi còn bé đã thấy cha mặc áo sơ mi nhiều lần rồi, cậu đối với áo sơmi ưa thích không rời (*).

Quân Dĩ Duệ đóng cửa phòng  lại, lúc anh xuống lầu nhìn thấy Tần Dụ Lãng tựa đầu ở bậc thang chờ anh, “Anh mặc bộ này như thế nào?”

Bởi vì luôn ở trong nhà, Quân Dĩ Duệ mặc đồ ở nhà cùng áo ngủ là chủ yếu, đây là lần đầu tiên Tần Dụ Lãng nhìn thấy Quân Dĩ Duệ mặc quần áo ra ngoài.

Một chiếc áo len màu vàng nhạt phối hợp với một chiếc quần bó màu đen ngoại trừ làm tôn lên dáng người cao gầy của Quân Dĩ Duệ lê còn có thêm một chút khí tức nhẹ nhàng, Tần Dụ Lãng chăm chú nhìn vài giây, gật gật đầu, nói: “Nhìn rất đẹp.”

Quân Dĩ Duệ nhanh chóng đi xuống lầu, một tay cầm lấy tay Tần Dụ Lãng, cảm thấy cậu có chút giãy dụa.

“Sao?”

ắc mặt Tần Dụ Lãng không được tự nhiên, cậu nhỏ giọng nói: “Không tốt lắm đâu, chúng ta phải đi ra ngoài a…”

Quân Dĩ Duệ không để ý mà trả lời cậu: “Vậy thì sao? Anh không quan tâm người khác thấy chúng ta thế nào, quan trọng nhất là em có nguyện ý để anh nắm tay của em hay không?”

Tần Dụ Lãng do dự, cậu không biết người khác sẽ dùng  ánh mắt như thế nào để nhìn hai nam nhân quang minh chính đại nắm tay nhau dạo phố.

Trong ấn tượng của cậu, chuyện này vẫn không được nhiều người chấp nhân.

Quân Dĩ Duệ lái xe đậu dưới bãi đỗ xe, kéo Tần Dụ Lãng vào thang máy.

“A, Quân Dĩ Duệ, ở đây có phải là quá xa xỉ hay không?” Tần Dụ Lãng kéo kéo góc áo của Quân Dĩ Duệ, cuối cùng cậu quyết định hai người một trước một sau đi vào cửa hàng.

Quân Dĩ Duệ trêu chọc hỏi cậu: “Em có ý định bắt đầu từ giờ sẽ tiết kiệm tiền cho anh sao?”

Tần Dụ Lãng “Hừ” một tiếng, “Em chọn thứ đắt tiền nhất cũng không cho phép anh kêu ca.”

“Tuân mệnh!”

Tần Dụ Lãng đi lên phía trước, nhếch môi cười.

Vừa đi vào một cửa hàng, Tần Dụ Lãng đã nhìn trúng một cái áo sơmi, cậu  phất phất tay với Quân Dĩ Duệ, “Này, anh cảm thấy cái này như thế nào?”

Quân Dĩ Duệ tùy ý nhìn thoáng qua, “Em thích thì mua.”

Tần Dụ Lãng giải thích nói: “Em hỏi anh cảm thấy anh mặc cái này như thế nào?”

“Anh? Em chọn cho anh sao?” Đuôi lông mày của Quân Dĩ Duệ nâng lên, cẩn thận mà nhìn cái này áo sơmi.

Màu xanh rất hợp với màu da của Quân Dĩ Duệ, chế tác tinh tế, sợi tổng hợp cảm giác sờ tới sờ lui mười phần thoải mái, Tần Dụ Lãng yêu thích không buông tay mà ngắm nghía sau đó liếc giá một cái, dọa cậu nhảy dựng.

“Không thể nào? 5900 đồng?” Tần Dụ Lãng hạ giọng hô, cậu phảng phất không có có ý thức được giá cả ở cái cửa hàng này là ở mức độ nào.

Quân Dĩ Duệ cười cười: “Cửa tiệm này đều là áo sơ mi chế tác thủ công, hơn nữa còn mời nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Pháp thiết kế. Đây là giá bình thường.”

Tần Dụ Lãng le lưỡi, “Quá mắc, không phải loại cửa hàng dành cho dân nghèo như chúng ta ah.”

Cậu vừa nói xong, đã nhìn thấy Quân Dĩ Duệ gọi một nhân viên bán hàng tới, cậu kéo anh một cái, “Anh làm gì thế?”

“Hỏi cô ta một chút.” Quân Dĩ Duệ tỏ ra đương nhiên mà trả lời cậu.

Cô bán hàng kiên nhẫn hỏi: “Xin hỏi hai người cần gì sao?”

Quân Dĩ Duệ hỏi: “Cái áo này có size L không?”

“Có, tôi có thể đi lấy giúp ngài.” Cô bán hàng nói xong liền đi về phía quầy hàng.

Quân Dĩ Duệ không nhìn thấy  Tần Dụ Lãng ngăn cản, đi vào phòng thay quần áo mặc thử. Tần Dụ Lãng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà nhìn anh vào phòng, nhàm chán  đảo quanh trong tiệm.

“Này, đây là chuyện gì chứ?”

“Còn không rõ ràng sao, tình nhân nam nam, chính là GAY ah.”

“Tôi chỉ mới nghe qua trong tiểu thuyết, lần đầu tiên nhìn thấy người thật nha.”

“Tôi cũng vậy, cậu ta đang đợi bạn trai của cậu ta a? Trời ạ, chàng trai kia nhìn rất đẹp, vậy mà là đồng chí…”

“Thật không hiểu nổi tại sao có người lại có thể tiếp nhận loại tình cảm này chứ, rất buồn nôn a…”

Tần Dụ Lãng nắm chặt tay, đốt ngón tay xanh trắng, móng tay cắm vào da thịt.

Lời nói chuyện của đám nhân viên trong tiêm truyền vào tai Tần Dụ Lãng, trái tim nhạy cảm của cậu gần như muốn nổ tung. Đây là lần đầu tiên cậu nghe người xa lạ đánh giá như vậy về cậu, cậu phải hình dung như thế nào, khó nghe sao?

Thì ra trong mắt người khác, loại cảm tình này rất buồn nôn, có thể dùng làm đề tài nói chuyện không cần kiêng nể gì cả, một loại công cụ làm tổn thương người khác.

Thế nhưng mà cậu lại không muốn chạy trốn, trong lòng cậu chỉ có một ý niệm, đó chính là cậu không thể vứt bỏ Quân Dĩ Duệ, không thể một mình rời khỏi.

Sau đó một câu nói lạnh như băng lọt vào tai cậu: “Các người ở sau lưng khách hàng bàn luận như vậy sao?”

Tần Dụ Lãng quay đầu lại, nhìn thấy Quân Dĩ Duệ mặc áo sơmi từ phòng thử áo đi ra. Áo sơmi mặc trên người anh khiến anh cực kỳ giống một vị hoàng tử, tuấn mỹ như thần.

Tần Dụ Lãng không dám nhìn biểu tình của đám nhân viên bán hàng, nghe thấy Quân Dĩ Duệ nói: “Vậy các người sau này không cần đến đây làm việc nữa.”

Một cô nhân viên trong đó nghiêm nghị hỏi: “Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy? Không phải là đồng tính luyến ái sao? Có bản lĩnh anh đi khiếu nại đi?”

“Khiếu nại? Chỉ với việc tôi là Quân Dĩ Duệ, cũng đã đủ để cho cô không bao giờ được làm công việc này nữa!”

Quân Dĩ Duệ bước đến bên cạnhTần Dụ Lãng, kéo cậu đi.

Ra khỏi cửa tiệm, Tần Dụ Lãng mới hồi phục lại tinh thần, cậu dừng bước, giọng nói có chút khàn khàn: “Quân Dĩ Duệ, anh chưa thay lại quần áo a.”

“Không cần thay.”

“Cái gì? Vậy anh trả tiền rồi hả?”

“Em không nghe thấy những lời anh vừa nói với cô ta sao? Bởi vì cái cửa tiệm kia, cùng với tất cả cửa hàng trong tòa nhà này, đều là của anh.”

Bất chấp biểu lộ kinh ngạc không thôi của Tần Dụ Lãng, Quân Dĩ Duệ ra hiệu Tần Dụ Lãng giúp anh xé nhãn mác xuống, sau đó cầm chặt tay cậu, ôn nhu nói: “Thực xin lỗi, hôm nay đưa em ra ngoài, lại để cho em nghe thấy những lời ấy.”

Tần Dụ Lãng không nói gì cả, cậu nắm tay Quân Dĩ Duệ, kéo kéo anh lại.

Quân Dĩ Duệ quay người, nhìn thấy thần sắc dần dần sáng lên của Tần Dụ Lãng, “Em…”

“Quân Dĩ Duệ, em nghĩ em thích anh rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.