Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 10




“Đây là...” Diệp Duyên Thủy Tổ thấy vậy thì kinh ngạc, ngay khi còn chưa dứt lời xong, kim quang đã bao trùm hắn vào trong,

Ngay sau đó hắn thấy được bản thân đang chìm nổi bên trong dòng kim tuyền, chưa kịp phản ứng thì đã thấy một cỗ hấp lực đột ngột ập đến cuốn lấy hắn, khiến cho tinh thần hắn dao đảo, cả linh hồn cũng không chịu nổi dày vò cỡ này.

“Để xem, đây rốt cuộc là thứ gì?”

Lục Viêm nói thầm một tiếng, kim cầu chấn động đến cực điểm, khi linh hồn của Diệp Duyên Thủy Tổ bị hấp lực hút lấy, nghe từng tiếng ông ông vang lên, sau đó hoàn toàn biến mất tăm bên trong kim cầu.

Lục Viêm quan sát động tĩnh trong kim cầu, thế nhưng làm hắn thất vọng là không có một tiếng động nào vang lên, mọi thứ tựa hồ như hoàn toàn biến mất, thật sự là quỷ dị.

“Ài, đáng tiếc, dù sao cũng là Thủy Tổ của Quang Huy Chi Thành, không ngờ cứ thế lại chết đi” Lục Viêm lẩm bẩm, khi thấy Thiên Huyễn Thánh Cảnh đã triệt để biến mất, liền vội vàng hướng lôi về đi ra.

Vừa mới đi ra khỏi Thiên Huyễn Thánh Cảnh đã thấy trời đất tối sầm, Lục Viêm quay trở lại phòng mình, nằm nghĩ ngơi.

Ở một nơi không rõ.

Trời đất mờ mịt, năm tháng mù mờ, thiên uy kinh khủng như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh xuống, tựa hồ lão thiên đang ở ngay gang tấc.

Một đạo linh hồn mờ ảo đang di chuyển bên trong này, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi đó như còn ở thời hồng hoang, thiên uy từ trên đó khiến hắn nhiều lần run rẩy không thôi.

“Đây rốt cuộc là nơi nào” Linh hồn kinh hãi nhìn xung quanh, trời đất bao la không biết chỗ nào mà đi, hắn thật sự là bị dọa sợ.

Chỉ là nơi này hình như đúng là như lời tiểu tử kia nói, có thể để linh hồn tồn tại mà không tiêu tán, chỉ là nơi này thật rộng lớn, so với Thiên Huyễn Thánh Cảnh lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

“Tiểu tử này đủ thứ thần bí a” Linh hồn cảm khái một tiếng, đột nhiên linh hồn run lên, ánh mắt kinh hãi nhìn tới phía trước, một làn sương khói đang đi tới hướng hắn.

Xuy!

Sương đen chuyển động, một đạo ngân quang lóe lên, móng vuốt sắc bén liền chớp động, chém rách không khí hướng linh hồn chém tới.

“Yêu Linh?” Linh hồn nhanh chóng né tránh, hắn không hiểu tại sao nơi này lại có Yêu Linh, thật sự càng lúc hắn càng cảm thấy mình sống cả đời đúng là uổng phí, lúc này mới thấy mình đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Thấy linh hồn tránh né, sương đen lại tiếp tục đánh tới, một đuổi một đánh, hai bóng dáng dần biến mất trong trời đất mênh mông này.

...

Sáng hôm sau.

Lục Viêm chậm rãi đi dạo xung quanh, trên đường đi thỉnh thoảng gặp đám đồng học, đám người kia khi thấy Lục Viêm liền dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, nhưng cũng có không ít người nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, sau đó lại có vài người chỉ chỏ về phía hắn nói gì đó, thế là đám ngươi kia cũng hâm mộ nhìn hắn.

Thật sự là nhàm chán, không cần nghĩ cũng biết bọn hắn đang nói gì, ngoài chuyện hắn có thể làm vỡ trung cấp linh hồn thủy tinh ra thì có còn gì nữa chứ.

À, thật ra cũng còn, đó chính là hắn được nữ thần Tiêu Ngưng Nhi ái mộ.

Nghĩ tới Ngưng Nhi, Lục Viêm hơi cau mày, hẳn là nên một lần tới gia tộc nàng tìm nàng xem thử mới được, còn có đám người trong gia tộc mình nữa.

Nhớ tới người trong gia tộc bị Sở thị gia tộc đuổi giết giờ không rõ tin tức, Lục Viêm âm trầm cực điểm. Sở thị gia tộc, hừ, đợi ta đột phá Hoàng Kim cấp, lại tìm các ngươi tính sổ.

Đang suy nghĩ, chợt thấy một nhóm ba người đi đến phía hắn, Lục Viêm không để ý mà tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Nhưng trong đó một kẻ đứng ra ngăn cản hắn, trầm giọng nói: “Ngươi chính là Đại Tam?”

Kẻ này là một thiếu niên khá tuấn tú, nhưng sắc mặt âm trầm của hắn làm người khác khó gần, nhất là ánh mắt khinh miệt kia, thật khiến người gần không nổi.

“Tiểu tử này xui xẻo rồi, không biết tại sao lại trêu vào Thẩm Phi?”

“Ai biết được, nhưng đã trêu Thẩm Phi, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt”

Những người đi đường dừng lại nhìn Lục Viêm hả hê cùng thương hại nói.

“Đây không phải là Đại Tam sao?”

Người nhận ra Lục Viêm cũng không ít, dù sao Lục Viêm cũng có không ít danh tiếng trong học viện.

“Hừ, Đại Tam này chắc là tưởng có chút bản lĩnh nên không xem ai ra gì, cuồng ngạo, lúc này trêu vào Thẩm Phi, chắc chắn là bị đánh đẹp mắt”

“Thẩm Phi?” Lục Viêm nhớ hôn phu của Ngưng Nhi chính là kẻ tên Thẩm Phi, chắc hẳn chính là kẻ này rồi, chỉ có đệ tử của Thần Thánh thế gia mới ngạo mạn như thế.

Nghe thấy âm thanh lạnh lùng khinh miệt của Thẩm Phi, Lục Viêm đưa mắt nhìn lại, lạnh nhạt lên tiếng: “Chính là ta”

“Hừ, vậy ngươi chính là tiểu tử theo đuổi Tiêu Ngưng Nhi?” Thẩm Phi lại lạnh lùng nói.

Lục Viêm nhíu mày, kẻ này miệng đầy khinh miệt như vậy, quả thật chán ghét, ngay cả hắn cũng không chịu nổi thì Ngưng Nhi làm sao mà chịu nổi chứ, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi thật đáng ghét, Ngưng Nhi không chịu nổi ngươi cũng đúng”

“Ngươi!” Thẩm Phi biến sắc, giận dữ hừ một tiếng, sau đó cười lạnh nói: “Tiêu Ngưng Nhi sắp trở thành thê tử của ta, ngươi tốt nhất tránh xa Tiêu Ngưng Nhi ra, nếu không đừng trách ta không thương tình”

Nghe lời của Thẩm Phi, Lục Viêm cả người chấn động, hắn không ngờ mới ra khỏi Thiên Huyễn Thánh Cảnh đã nghe tin tức này, chỉ mới một đoạn thời gian ngắn mà đã nghe đến hai tin xấu, gia tộc bị diệt, nữ nhân của mình lại sắp cùng người khác kết hôn, thật sự là không chịu nổi được.

Cả người Lục Viêm bạo phát khí tức âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo như ma vương từ Cửu U lên, uy áp kinh khủng từ người hắn tản ra khiến Thẩm Phi bị chấn lùi vài bước, mặt đỏ bừng.

Âm thanh u ám khiến người nghe khiếp đảm: “Ngưng Nhi chính là nữ nhân của ta! Kẻ nào mơ tưởng đến, chỉ có chết!”

Phanh!

Lực lượng kinh khủng đánh tới Thẩm Phi, một quyền xuyên thấu l-ng ngực, Thẩm Phi không kịp phản ứng thì bị đánh bay vài mét, thân thể đ-ng một gánh hàng, sụp đổ xuống.

“Muốn chết, giết hắn!” Hai người tùy tùng đi theo Thẩm Phi có thực lực Võ Giả Bạch Ngân nhất tinh cùng nhị tinh, khi thấy Lục Viêm phóng tới liền đánh đến.

Lục Viêm lạnh lùng không chút do dự, quyền mang ẩn chứa lôi quang lao về phía trước, cùng hai Võ Giả đánh lên.

Oanh!

Một quyền đánh ra, không chút hoa mỹ, đơn giản là một quyền mà thôi, nhưng dưới một quyền chớp động lôi quang này, hai tên tùy tùng Bạch Ngân cấp lập tức bị đánh bay, thân thể bị lôi quang đánh trúng liền tê liệt như điện giật, cả người co rút đáng sợ.

Thực lực bọn hắn bất quá là Bạch Ngân nhị tinh, so với Lục Viêm Bạch Ngân tứ tinh, thật sự là không đủ dùng, chỉ cần dùng thể phách cũng khiến bọn hắn không chịu nổi rồi.

Hai tên tùy tùng chật vật đứng dậy, lùi về sau bảo vệ Thẩm Phi đang hôn mê ở đó. Khi thấy Lục Viêm phóng đến, cả hai liền hét một tiếng giận dữ đánh đến Lục Viêm.

Lục Viêm cũng không dung hợp Quỷ Thi, bởi yêu linh kia chỉ thích hợp cho ám sát, giết người trong bóng tối mà thôi, huống hồ hắn cũng không cảm thấy cần.

Tên tùy tùng lao tới như bay, tốc độ nhanh chóng lao về phía Lục Viêm.

Gặp kẻ này đánh tới phía mình, Lục Viêm không tránh mà nắm chặt đầu quyền, lôi quang lập lòe đánh ra.

Phanh!

Lục Viêm sắc mặt lạnh lùng, một quyền đánh lên mặt tên tùy tùng, lôi quang bá đạo làm tên này một trận choáng váng, máu tươi phun ra, cả mặt cháy đen.

Thấy người mình bị đánh như vậy, tên còn lại cũng hét lên, hai tay như thiết thủ đánh phá thạch sơn lao tới.

Lục Viêm nhanh chóng đánh, lấy sức bật ngược về sau.

Rầm!

Hai tay đánh lên mặt đất, cả đại địa chấn động, tùy tùng nhìn Lục Viêm tránh được liền hóa thành trảo quét ngang qua.

Lục Viêm cười lạnh, một quyền cứng rắn đánh lên, dưới một tiếng rầm, không khí nổ tung, cả người tùy tùng kia lảo đảo ngã ầm về sau, Lục Viêm lại phóng ra một cây phi trâm đâm xuyên tim hắn, tên tùy tùng hoàn toàn chết đi.

Một tên tùy tùng khác thấy người mình bị giết liền giận dữ, sắc mặt hung tợn muốn giết Lục Viêm, hắn liều mạng lao tới Lục Viêm.

"Ngu ngốc! Chủ tử không bảo vệ, lại muốn đi chết!"

Lục Viêm cười lạnh một tiếng, vọt qua bên phải tránh, lại một cước đá trúng miệng tên tùy tùng này, máu tươi từ miệng điên cuồng chảy ra.

Ầm!

Tên tùy tùng sắp chết nằm giữa đường, Lục Viêm tay phải chấn động, một đạo ngân quang lóe lên, đâm thủng cả người hắn.

Sau đó, một cỗ lực lượng kinh khủng quét qua, Lục Viêm phóng tới Thẩm Phi, lúc này hắn ngược lại chưa giết, mà đem Thẩm Phi kéo vào trong một khu rừng rậm sâu.

Nếu Thần Thánh thế gia đã có liên quan đến cái chết của gia tộc hắn, thì hắn cũng không thể đứng nhìn được, hắn không phải người ăn chay.

Mặc dù hắn lúc này không phải đối thủ của Thần Thánh thế gia, nhưng một kẻ trong tối như hắn, trả thù Thần Thánh thế gia quả thật không phải không được.

Huống hồ lúc này hắn đã giết người của Thần Thánh thế gia, đắc tội với bọn hắn, coi như hắn không gây chuyện nữa cũng bị Thần Thánh thế gia ép chết, hắn không ngu ngốc mà chịu chết.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.