Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 8: Từng yêu, tại sao?




“Mị Mị, thật là ngươi sao?”

Ta sâu kín thở dài, sau đó phân phó cho cung nữ đứng ở ngoài cửa: “Đi mời một mình Chiến Hậu của Tây Việt quốc tới đây.”

Ngoài cửa có tiếng đáp lại, mà ta liền lẳng lặng chờ đợi hắn đến. Không biết khi nào, Mị một thân thanh sam đã xuất hiện tại cửa, lẳng lặng nhìn ta, không có lên tiếng nhắc nhở ta, cũng không có đến gần ta, chính là cứ đứng thẳng như thế. Ta ngẩng đầu đón nhận tầm mắt của hắn, hắn lại quay đầu về hướng khác, đem tầm mắt đặt ở một nơi xa nào đó.

“Mị Mị, vì sao phải làm như vậy?”

Ta trực tiếp hỏi. Sau khi ta bị thương, hắn nhưng vẫn không có tới thăm ta, có lẽ là không biết phải đối mặt với ta như thế nào. Hắn ngay từ đầu đã biết là không thể gạt được ta, cũng không nghĩ giấu diếm ta, cho nên hắn tất nhiên là biết ta đang hỏi cái gì. “Liễu Lăng, để cho ngươi thấy rõ ràng tất cả, không phải là tốt hơn hay sao?”

Trầm mặc một lúc lâu, hắn mới bình tĩnh mở miệng. Ta đứng dậy, đi tới trước mặt hắn “Mị Mị, nhìn ta, nói cho ta biết vì sao phải làm như vậy?”

Hắn cuối cùng đón nhận tầm mắt của ta, thản nhiên mở miệng nói: “Liễu Lăng, ngươi hẳn là còn nhớ rõ, ta đã nói một ngày là vật sở hữu của ta, thì cả đời đều là của ta.”

Lời của hắn đánh mạnh vào trong nội tâm của ta, ta không khỏi sửng sốt, thật sự là ta không ngờ Mị sẽ trả lời như vậy. “Ngươi muốn ta sao?”

Ta không khỏi nhẹ giọng hỏi. “Đúng, ta muốn có nàng.”

Mị cũng là kiên định trả lời. Đối với việc Mị bất ngờ cường ngạnh như thế này, ta có một chút giật mình, dừng lại một lúc mới nói: “Cho dù thấy rõ tất cả, ta chưa chắc đã buông hắn xuống, ngươi cũng là không thể có khả năng.”

Khi nói những lời này, đáy lòng có loại đau thương nhàn nhạt, lại không biết đau thương cho chính mình hay là cho hắn. Mị đột nhiên duỗi tay ra ôm chặt ta vào lòng “Liễu Lăng, nàng phải biết rằng, nàng không có lựa chọn nào khác, giống như lúc trước vậy, ta muốn nàng thì nàng liền không có lựa chọn nào khác.”

Ta cùng hắn cách nhau gần như vậy, gần đến nỗi ta cơ hồ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn không ngừng mà thổi phun ở trên mặt ta, tầm mắt của chúng ta dây dưa, lại nhìn thấu thâm ý trong đáy mắt của nhau. Mặt hắn tiến gần lại vài phần, môi cơ hồ chạm nhẹ vào môi ta, lời nói nhẹ nhàng tựa như đang thì thào từ miệng hắn thốt ra “Liễu Lăng, lúc trước là nàng không nên đặt chân vào bên trong thế giới của ta, không nên cố chấp khắc sâu hình ảnh của nàng ở trong lòng ta, cho nên nàng không thể vứt bỏ ta, nếu ngay cả nàng cũng vứt bỏ ta, ta nghĩ trên thế gian này không còn gì để cho ta lưu luyến nữa, nếu không còn gì để lưu luyến, như vậy không bằng hủy đi tất cả.”

“Cũng bao gồm cả nàng.”

Môi của hắn cuối cùng cũng in tại trên môi của ta, một câu nói cuối cùng bao phủ ở giữa hai môi chúng ta. Đây là Mị lần đầu tiên hôn ta, rất nhẹ, rất ôn nhu, lại mang theo chua xót nhàn nhạt. Tâm của ta như trước nhói đau, lúc này đây ta lại rõ ràng biết được rằng đây là Mị đau lòng. Mà ta cũng biết rằng hắn đang nói dối, hắn nghĩ rằng tất cả đều chu toàn không chê vào đâu được, nhưng lại không biết được rằng ta có thể cảm nhận được hắn đau lòng. Từ một lần chia tay cho đến ngày gặp lại trong lễ còn duyên, khoảng thời gian ở giữa đã xảy ra chuyện gì? Khi ta tỉnh lại, ta liền hiểu rõ được tất cả, ta mơ hồ cảm thấy có chuyện đang thay đổi. Mà ở vào một ngày lễ còn duyên kia ngẫu nhiên gặp lại nhau, ta cùng hắn trong lúc đó thế nhưng không nói chuyện nhiều, nguyên nhân một phần là do ta, cũng một phần là do hắn né tránh ta. Nếu như hôm nay ta không có tìm hắn, thì bao lâu nữa hắn mới sẽ tìm đến ta? Giờ phút này, ta có một chút hối hận, hối hận chính mình đã tạo ra kết cục như ngày hôm nay. Nếu như ta không có cố ý làm như vậy, Mị sẽ như thế nào? Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, mà trong tiềm thức của ta cảm thấy toàn bộ có liên quan đến Dạ Khuynh Thành, hắn ung dung thản nhiên không có bất cứ hành động nào như vậy, là do hắn đang âm thầm thao túng tất cả mọi chuyện sao? Nhưng là Mị chưa bao giờ nói cho ta biết mọi chuyện, bao gồm tất cả chuyện về hắn trước kia. Phần môi có một chút chua xót, quấn quanh ở đầu lưỡi không tiêu tan, chờ khi hắn buông ta ra, ta biết chính mình nhưng lại chảy xuống một hàng thanh lệ, thật sự rất khó hiểu, cơ hồ ngay cả bản thân ta đều không hiểu vì sao mình phải rơi lệ như vậy. “Liễu Lăng, ta so với hắn kém hơn sao?”

Mị cũng là thẳng tắp nhìn ta hỏi, tròng mắt là một mảnh thâm thúy như lúc trước vậy. Ta rất muốn nói cho hắn, ta cũng không phải có ý tứ đó. Nhưng là còn chưa chờ ta mở miệng, hắn đã vươn tay từ bên trong vạt áo của ta lấy ra sợi dây đồng tâm màu đỏ, ném vào bên trong lò lửa bên cạnh. Ngọn lửa mạnh xông lên, lập tức nuốt trọn sợi dây màu đỏ kia, khoảnh khắc trong lúc đó liền thành tro tàn. Mà Mị lại từ trong ống tay áo của mình lấy ra một đôi sợi dây đồng tâm màu trắng, đặt vào trong lòng bàn tay ta, sâu kín hỏi: “Ngày đó ta chậm một bước, bởi vì ta luôn luôn đi tìm sợi dây đồng tâm màu trắng. Nàng hiểu được phải không? Sợi dây đồng tâm khác màu nhau đại biểu cho bất đồng, dây đồng tâm màu trắng lại đại biểu cho nắm tay nhau sống đến già, vĩnh viễn một lòng với nhau đúng không?”

Ta không nghĩ tới một ngày đó Mị thế nhưng cũng cầm một đôi dây đồng tâm tới tìm ta, nhưng là đi chậm hơn Cơ Lưu Tiêu một bước, cho nên mới đứng ở đó nhìn thấy tất cả. Cứ nghĩ đến hình ảnh đó, đáy lòng liền có một loại đau thương nhàn nhạt. Từ sau khi khôi phục lại trí nhớ, người mà ta không muốn làm tổn thương nhất chính là Mị, nhưng là giống như lời Sở Ngọc đã nói, nếu ta không thể đáp lại hắn, như vậy liền nhất định sẽ làm tổn thương hắn, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi. “Nếu ta tìm thấy nàng sớm hơn hắn một bước, nàng có nhận không?”

Hắn nhìn ta, trong tròng mắt mang theo sự chờ đợi khó mà nhận ra. Ta sẽ nhận sao? Ta không biết, thật sự không biết. “Nhưng là ngươi chung quy đã chậm một bước không phải sao?”

Đáy lòng như trước hơi hơi đau, nhưng là ta vẫn như cũ nói ra những lời này. “Đúng vậy, ta cuối cùng vẫn luôn chậm hơn hắn một bước.”

Hắn buông ta ra, thậm chí còn lui lại phía sau mấy bước “Trước kia cũng thế, hiện tại cũng vậy.”

Ta rất muốn bắt lấy tay hắn, nhưng là lý trí lại không cho phép ta làm như vậy, nếu bắt đầu, sẽ không nên bỏ dở giữa chừng, nếu là cứ tiếp tục xử trí theo cảm tính, sẽ chỉ làm cho cả hai đều bị tổn thương mà thôi. Cho nên ta vẫn đứng yên tại chỗ, mặc dù đáy lòng có trăm mối tơ vò, nhưng là trên mặt lại hiện ra vẻ bình tĩnh. Chính là ngay sau đó hắn cũng là nở nụ cười, cười đến sáng lạn, cười đến mê hoặc lòng người. Mị cho tới bây giờ đều không có cười qua, nhưng là nụ cười này lại mang theo cảm giác khí phách, sáng lạn tựa hồ ngay cả mọi thứ xung quanh hắn trong khoảnh khắc lúc đó đều bị lu mờ, chỉ có nụ cười của hắn tỏa ánh sáng rực rỡ. Nhưng là nụ cười này cũng làm cho ta cảm thấy kinh hãi, trước kia trăm phương nghìn kế trêu chọc muốn hắn cười, nay hắn thật sự nở nụ cười, ta lại tình nguyện muốn hắn vẫn là Mị như trước kia. Hắn vươn tay xoa hai má ta, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho ta, cơ hồ dụ hoặc nói: “Liễu Lăng, nàng không phải đã đáp ứng ta, ba năm sau cùng ta ngao du giang hồ sao? Cơ Lưu Tiêu hắn không thể vì nàng mà buông tất cả, nhưng là ta có thể.

Quên hắn không phải tốt hơn hay sao? Ở bên ta không phải là tốt hơn hay sao?”

“Mị Mị.

Thật xin lỗi.

Nhưng là bây giờ có nói những lời này cũng là vô nghĩa, ngươi biết rõ hiện nay ta không bao giờ nữa còn có khả năng quay lại giang hồ.”

Mị như vậy cơ hồ giống một yêu tinh dụ hoặc lòng người, nhưng là ta vẫn có thể kịp lúc kéo lý trí của mình trở về. Mị cho tới bây giờ cũng chưa từng nói dối, làm cái gì, lợi dụng ai, hận ai, yêu ai, tất cả mọi chuyện hắn đều không che giấu, bởi vì hắn sẽ không để ý đến cảm xúc của người khác. Nếu không phải ta cảm nhận được hắn đau lòng, nếu không phải là ta thật sự hiểu hắn, có lẽ ta cũng sẽ tin tưởng tất cả chuyện này, cho rằng hắn không cam lòng chờ đợi mà quyết định đoạt lấy. Mị phải chăng cũng là ôm tâm tư như vậy, làm cho ta nghĩ đến tất cả chuyện này đều là sự thật. Hắn thế nhưng cũng xác định được ta thật sự sẽ không đáp lại hắn sao? Hắn đối với bản thân không có lòng tin như vậy sao? Về sau ta cũng đã suy nghĩ trong một khoảng thời gian dài, nếu như giờ phút này ta đáp ứng hắn, hắn sẽ làm như thế nào? Nếu giờ phút này ta đáp ứng hắn, như vậy tất cả những chuyện về sau có phát sinh hay không? Chính là giờ phút này ta lại không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên vẫn làm theo cách nghĩ của mình. Nhưng cũng là bởi vì ta cảm nhận được sự đau lòng của hắn, cho nên ta tự cho rằng mình hiểu hắn, mới đem tất cả những chuyện này coi như là giả, lại không biết hắn trong giả lại là thật, chính là lúc này đây muốn đem tất cả những thắc mắc hỏi cho rõ. Bởi vì không biết, cho nên đã xem nhẹ tất cả. Tự cho là mình hiểu hắn, cho nên nghĩ đến Mị nhất định sẽ không nói như vậy. “Vì cái gì không thể.”

Hắn vẫn như cũ gần như dụ hoặc nói: “Liếu Lăng mà ta biết cái gì cũng không cần, cái gì cũng có thể dám làm.

Buông tất cả không tốt hơn sao? Chỉ cần có người có thể làm cho Nam Mạch quốc cường thịnh, nàng sẽ không cần phải để ý đến Thu gia cùng thiên hạ nữa đúng không?”

Đúng vậy, ta cũng không phải để ý như vậy. Nhưng là nếu là người khác, có thể đón nhận lời nguyền rủa kia hay không? Nếu là người khác, sẽ phải đối mặt với tất cả mọi chuyện như thế nào đây? Nếu lời nguyền rủa kia là có thật, ta có thể để cho bất kì người nào nhận lời không? “Nhưng là hiện tại đứng ở trước mặt ngươi là Thu Tịnh Nguyệt, mà không phải là Liễu Lăng trên giang hồ.”

Đây chính là lời ta tự nhắc nhở bản thân không biết đã bao nhiêu lần rồi, chỉ sợ sẽ có một ngày bản tính rốt cuộc không chịu được áp lực sẽ làm ra chuyện bị kích động.

Đầu ngón tay hắn xẹt qua hai má ta, như trước ôn nhu nói: “Không sao, ta sẽ làm cho nàng trở về làm Liếu Lăng trước kia.”

“Ngươi đến tột cùng là muốn như thế nào?”

Ta khe khẽ thở dài. Đầu ngón tay của hắn vẫn như cũ ở của trên gương mặt ta lưu luyến “Ta muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”

“Nếu ta hận ngươi thì sao?”

lòng của ta khẽ run, nhưng là lời thốt ra cũng là rất bình tĩnh. Hắn dừng một chút, trong ánh mắt rất nhanh xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp, theo sau lại cười nói: “Ta không cần, nếu không chiếm được tình yêu của nàng, như vậy hận cũng không sao.”

Khi hắn nói ra những lời này, trái tim của ta rất đau, đó là hắn đau lòng. Mị, vì sao phải làm như vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ta có thể cảm giác được tâm tư của hắn hỗn loạn đến mức nào, bởi vì ngay cả Tu La ẩn núp nghe lén, hắn cũng không phát hiện ra, mà ngay cả ta nói thật hay nói dối hắn cũng không nhận ra. Hay là hắn đã tự hạ thấp mình, hắn cho là ta hoàn toàn không cần hắn sao? Nói về quan hệ, hắn khác thường như thế này chắc chắn là có liên quan đến Dạ Khuynh Thành. Tu La đứng ở bên cạnh ta, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Ta biết hắn khi hắn mới được 6 tuổi.

Hắn là được chủ công từ trong tuyết mang về.

Lúc chủ công nhặt được hắn, hắn cơ hồ đã sắp đông cứng, nếu là muộn hơn một chút xíu nữa, hắn phỏng chừng sẽ không còn cứu được nữa.

Khi đó hắn vẫn khóc, thân mình mảnh mai run rẩy làm cho người ta đau lòng, chính là sát thủ không cần nước mắt, cho nên rất nhiều người trong chúng ta không đồng tình với hắn, mà hắn cho tới bây giờ cũng không quan tâm tới chúng ta.

Sau hắn lại liền bị chủ công mang đi, trong khoảng thời gian dài chúng ta không có gặp lại hắn, nhưng là lúc chúng ta cơ hồ sắp quên mất hắn, thì hắn lại xuất hiện, chính là lúc này đây hắn không hề khóc, ngược lại cực kỳ thâm trầm.

Ta không biết chủ công đã làm gì với hắn, ta chỉ biết là sau đó hắn bắt đầu liều mạng luyện võ.”

Tu La dừng một chút, sau lại cười khổ nói: “Lúc ấy ta rất là chán ghét hắn, bởi vì hắn tồn tại, sẽ là mối uy hiếp lớn nhất của ta, ta như thế đem hắn để ở trong lòng, lúc nào cũng không quên so sánh với hắn, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng là không thèm để ý đến ta, hắn giống như là không thèm để ai vào trong mắt.

Điều này làm cho ta rất tức giận, cho nên chỉ muốn làm cho hắn mất mặt.

Nhưng cố tình hắn lợi hại hơn rất nhiều so với ta.

Chỉ là chúng ta đều không nghĩ tới vài năm sau chúng ta sẽ trở thành bằng hữu.

Hắn chính là bằng hữu duy nhất của ta, mà ta cũng chỉ bằng hữu duy nhất của hắn.

Chúng ta ở chung nhóm như thế, cùng nhau làm nhiệm vụ.

Chính là sau chủ công lại một lần nữa đem hắn đi, mà sau đó hắn liền được gọi là Lâu Ngọc Ninh, chủ công cho hắn họ Lâu, để cho hắn làm bạn đọc sách với thái tử.

Chính là nếu nói là làm bạn, còn không bằng nói thẳng ra là bảo hộ.

Khi đó ta tuy vẫn còn một chút đố kị với hắn, nhưng là ta cũng rất cao hứng cho hăn, ít nhất hắn không cần giết người không ngừng nghỉ như chúng ta.”

“Chủ công của các ngươi là quốc vương của Tây Việt quốc?”

Ta thản nhiên hỏi. Dạ Khuynh Thành nếu là tộc trưởng của Vân Mặc tộc, vậy Mị tại sao lại bị vứt bỏ ở trong tuyết? Ta biết có vài người đối với song sinh có ý kiến khác thường, nói là quái thai, nhưng nếu là nói như vậy, vì sao phải đợi cho đến khi sáu tuổi mới vứt bỏ? Lại vì sao vứt bỏ Mị mà không vứt bỏ Dạ Khuynh Thành? Tu La gật đầu nói: “Đúng vậy, chủ công chính là quốc vương tốt nhất của Tây Việt quốc.

Cho nên Mị có thể được ban cho họ Lâu là chuyện cực kỳ vinh quang, ta nhớ rõ lúc trước có rất nhiều người đố kị với hắn, cũng căm giận bất bình, vì sao lại là hắn? Ta cũng không biết ở bên trong hoàng cung hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết là sau khi hắn tiến cung vài năm, ta liền nhận được mệnh lệnh của chủ công, bắt ta giết hắn.

Lúc ấy ta cũng truy vấn nguyên nhân, nhưng là sát thủ chỉ cần nghe theo mệnh lệnh, cũng không cần biết nguyên nhân, cho nên chủ công cũng không có khả năng nói cho ta biết.

Chúng ta phần lớn đều là những cô nhi cùng những đứa trẻ bị bỏ rơi, là chủ công đã cứu chúng ta, làm cho chúng ta có thể ăn no mặc ấm, cho nên mặc dù trở thành sát thủ, chúng ta vẫn là thề sống chết nguyện trung thành với chủ công.”

“Nhưng ngươi cũng không có giết Mị đúng không?”

giọng nói của ta tuy là thản nhiên, nhưng là đáy lòng cũng đã là nổi sóng mãnh liệt. Quân vương tốt nhất của Tây Việt, là chủ công của bọn họ, vì sao lại phải giết Mị? Ân nhân cứu mạng muốn giết chính mình, bằng hữu duy nhất, lại không thể không chĩa đao kiếm vào mình, khi đó Mị làm sao có thể chịu nổi chuyện này? Cho nên hắn mới có thể tuyệt vọng như vậy sao? “Ta vừa không thể làm chuyện có lỗi với chủ công, lại cũng không thể phản bội bằng hữu.”

Tu La bất đắc dĩ nói: “Trung nghĩa không thể song toàn.”

“Cho nên ngươi phế võ công của Mị, đem hắn vứt bỏ ở bên trong tuyết đêm.

Cho hắn một cơ hội sống sao?”

Ta nói tiếp thay Tu La “Sau đó lại cảm thấy mình có lỗi với Mị, cho nên mới đến Kính Nguyệt cung.

Nhưng là Mị lại bảo ngươi ở lại theo ta, đúng không?”

Tu La hơi có chút cảm khái nói: “Ta lúc trước cũng không biết là mình đã làm sai hay đúng, nhưng là sau đó chủ công đã biết chuyện.

Cho ta một cơ hội chuộc lỗi, bắt ta một lần nữa đuổi theo giết hắn.

Chính là lần thứ hai, ta lựa chọn phản bội chủ công.

Rồi sau đó chủ công chết vì bệnh, việc này cũng không được nhắc đến nữa.”

“Về sau Mị lại đột nhiên rời đi, là để trở về Tây Việt quốc sao? Hắn làm sao có thể trở thành Chiến Hậu của Tây Việt quốc?”

Hiển nhiên Tu La cũng không đem tất cả mọi chuyện báo cho Lâu Điện Ngọc biết, bằng không hắn cũng sẽ không tín nhiệm Mị như thế. Chính là Mị trở về là vì cái gì? Là trả thù sao? Nếu là trả thù, hắn vì sao lại phải hết sức phụ tá Lâu Điện Ngọc cùng Sở Ngọc như thế? “Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm.

Mị cho tới bây giờ đều không nói cho người khác biết chuyện của mình.”

Tu La trả lời nhưng thật ra làm cho ta có vài phần cảm thông, Mị xác thực sẽ không nói cho người khác biết chuyện của mình. “Vậy ngươi cũng không biết trước lúc hắn sáu tuổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Hắn là người phương nào?”

Tuy rằng hỏi mà biết được rằng sẽ không có được câu trả lời, nhưng là đáy lòng của ta vẫn ôm lấy vài phần kỳ vọng. Chính là kỳ vọng cuối cùng cũng tan biến, Tu La xác thật không biết. Nhưng ít ra ta biết được một việc. “Cung chủ, nếu ngươi thật sự muốn oán hắn, ta cũng chỉ có thể thật xin lỗi ngươi.”

Tu La nói xong, hướng ta cung kính vái lậy một lễ sau đó mới lui đi ra bên ngoài. Ta tất nhiên là sẽ không oán hắn, ta ở dưới đáy lòng khe khẽ thở dài. Chính là hắn làm như vậy lại là vì cái gì? Cuối cùng vẫn cảm thấy trong chuyện này có một bí mật mà ta không thể tưởng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.