Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 2: Cạnh đoạt, Lãnh thị




Từng chùm pháo hoa lại ở giờ khắc này nở rộ, ánh sáng rực rỡ lại bắn ra bốn phía, bốn phía hai người yêu nhau nắm chặt lấy tay nhau, gắt gao nắm chặt lấy sợi dây đồng tâm, cúi đầu yên lặng cầu nguyện.

Đây là một nghi thức cả hai cùng cầu nguyện, để có thể được ở bên nhau lâu dài.

Ta không khỏi đi về phía hắn ở cách đó không xa, đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay hắn “Tiêu, sao chàng lại tới đây?”



Tay hắn gắt gao nắm chặt lấy tay ta, giữa lòng bàn tay của hai người là sợi dây đồng tâm màu đỏ, hắn cười mà không nói, lại chính là hướng ta lên giơ ngón trỏ miệng khẽ suỵt một tiếng, sau đó nhắm chặt hai mắt lại, học người chung quanh cúi đầu cầu nguyện.

Ta hiểu rõ cười, cũng nhắm mắt lại, đáy lòng cũng là mỉm cười.

Kiêu ngạo như hắn, nhưng lại cũng sẽ tin tưởng điều mờ ảo hư vô này.

Thanh âm pháo hoa bắn lên trên không trung không ngừng mà vang vọng ở bên tai ta, tay của ta bị hắn gắt gao nắm chặt lấy, đáy lòng chính là lưu luyến hòa lẫn ngạc nhiên vui mừng, lại ẩn ẩn mang theo vài phần bất an.

Trong nháy mắt vừa rồi, giật mình như đang ở trong mộng, ta chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở trước mặt ta như thế này.

“Liễu Lăng, nghe nói hôm nay là lễ còn duyên của Nam Mạch quốc, cho nên ta phi ngựa không ngừng nghỉ mà chạy đến đây.”

Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, lại phá lệ dụ hoặc lòng người, giống như sâu kín vang lên ở bên tai ta.

Ta mở mắt ra, nhìn người trước mắt, khóe môi khẽ nhếch tạo nên một nụ cười “Tiểu Lục Lục kiêu ngạo như thế mà cũng tin tưởng những chuyện này hay sao?”



Hắn buông lỏng tay ra, đem sợi dây đồng tâm đặt vào lòng bàn tay ta, gần như dụ hoặc nói: “Vì nàng, ta cái gì cũng đều nguyện ý tin tưởng.”



Ta cho tới bây giờ đều biết hắn có bản lĩnh làm cho người ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, giờ phút này ta tựa hồ hiểu được tại vì sao rất nhiều nữ tử phải truy đuổi hắn tới cùng như vậy.

Người trước mắt, chính như theo lời ta đã nói, chính là một yêu nghiệt.

“Yêu nghiệt.”

Ta trêu tức cười khẽ.

Hắn lại cúi đầu ở bên tai ta ái muội khẽ nói “Nàng thích ta là yêu nghiệt sao?”



“Không thích.”

Giờ này, khắc này, ta cũng giống như những thiếu nữ ở xung quanh, lòng tràn ngập vui mừng.

Quốc gia, yêu hận, trách nhiệm… tất cả đều chôn sâu vào trong lòng, giờ khắc này, chỉ có hắn.

“Thật sự không thích sao?”

Hắn lại gần thêm chút nữa, cơ hồ sắp ngậm chặt lấy vành tai của ta, hơi thở ấm áp liền thổi vào tai ta.

Thân mình không tự chủ được run rẩy, liền như thế tựa vào trước ngực của hắn, miệng lại vẫn như cũ không thuận theo nói: “Thật sự không…”



Chính là còn chưa có nói xong, môi đã bị người ta ngăn chặn.

Ôn nhu triền miên, giọng nói đứt quãng của hắn truyền đến, mang theo vài phần uy hiếp “Nếu mà còn miệng nói một đằng suy nghĩ một nẻo lần nữa, ta liền hôn cho đến lúc nàng thừa nhận thì mới thôi.”



Ta lại quyến rũ nhìn hắn liếc mắt một cái, duỗi tay ra ôm lấy cổ hắn, bất mãn nói: “Ai sợ ai.”



Nói vậy ta vẫn là còn có thể làm theo ý mình, gắt gao nắm chặt lấy hạnh phúc trước mắt, không cần phải nghĩ về sau sẽ xảy ra chuyện gì? Mặc dù chính là giờ khắc này, tất cả chỉ còn lại là tham luyến.

Hắn khẽ rủa nhẹ một tiếng, ôm ta càng chặt hơn, tùy ý xâm chiếm đôi môi của ta.

Trên đường đèn đuốc lưu ly, pháo hoa đầy trời, ta cùng Cơ Lưu Tiêu kìm lòng không được mà ôm hôn nhau, làm như muốn đem giờ khắc này hóa thành vĩnh hằng.

Vốn nên vui vẻ, ngọt ngào, nhưng là trái tim đột nhiên nhói đau, cơn đau cùng những lần trước giống nhau, ngay cả ta đều không thể khống chế được đau đớn.

Ta chịu đựng đau đớn, không muốn làm cho Cơ Lưu Tiêu phát hiện ra, liền vẫn như cũ nóng bỏng đáp lại hắn.

Bốn phía tất cả đều là cúi đầu nói nhỏ, mang theo nồng đậm ngọt ngào.

Chính là ngay sau đó lại có một giọng nói đột ngột vang lên, mang theo tất cả là kinh ngạc vui mừng, thậm chí là không thể tin được “Mị, ta rốt cục đã tìm được ngươi.”



Mị?

Cơ thể của ta cứng ngắc, không khỏi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó liền nhìn thấy một thân ảnh hồng nhạt đang chạy đến bên cạnh một nam tử, mà nam tử kia quả thật là Mị.

Chẳng lẽ hắn luôn đứng ở chỗ đó?

Chẳng lẽ hắn đã thấy tất cả?

Đáy lòng không khỏi càng thêm đau, cơ hồ khó có thể chịu được, chính là ta cũng không thể nhận rõ được rốt cuộc đây có phải là cảm giác của mình hay không?

Mị nghiêng người né tránh, đi tới chỗ sáng sủa, mà nữ tử kia nhưng lại ngã bổ nhào xuống mặt đất.

“Mị, bổn tiểu thư rất đau a~.”

Nữ tử ngồi dưới đất, tựa hồ cũng không tính đứng lên, chính là ngửa đầu nhìn Mị.

Ta chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của nàng, cũng là cảm thấy rất quen thuộc, giống như ở nơi nào đó đã nhìn thấy qua nàng ta.

“Ngươi biết rõ ta chán ghét nữ nhân.”

Mị lạnh nhạt nói.

“Chán ghét nữ nhân sao?”

Nữ tử bất mãn nhìn về phía ta “Vậy ngươi vừa rồi vì sao lại có vẻ mặt đau xót nhìn bên kia.”



Giờ phút này, ta mới nhìn rõ được khuôn mặt của nàng kia, đó chính là Hạ Nguyệt Nhiễm.

Lúc trước vội vàng rời đi, ta cũng chưa bao giờ hỏi qua rốt cuộc Hạ Nguyệt Nhiễm hiện nay như thế nào, nay xem ra Mị thật là không có gây thương tổn đến nàng ta, mà nàng ta tựa hồ rất thích hắn.

Ta không khỏi nhìn Mị, hắn hôm nay cũng không có đeo mặt nạ, trên khuôn mặt đẹp đẽ kia lại sớm không nhìn thấy bất kỳ một biểu tình nào.

Chính là ta biết rằng hắn không cần phải nói dối, tâm của ta cũng sẽ không gạt người, hắn rõ ràng rất để ý đến ta, nhưng vì sao hắn lại không nói gì.

Ta rõ ràng không có làm sai, nhưng vì sao ta lại có cảm giác mình đã gây nên tội ác?

“Nhị ca? Hạ Nguyệt Nhiễm?”

người phía sau không khỏi ôm chặt lấy ta, giống như sợ ta sẽ ngay tức khắc biến mất.

“Tiêu, hắn không phải là Dạ Khuynh Thành, càng không thể là nhị ca của chàng.”

Ta không khỏi nghiêng đầu trả lời, thân mình lại không tự chủ được muốn tránh ra khỏi ôm ấp của hắn.

Hạ Nguyệt Nhiễm cũng là đi tới trước mặt chúng ta, đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen “Ngươi chính là người lúc trước đóng giả thành ta phải không? Bộ dạng xác thực cũng dễ coi.”



“Hạ Nguyệt Nhiễm, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

Ta vừa mới nghĩ mở miệng, Cơ Lưu Tiêu lại nhanh hơn ta một bước, lên tiếng hỏi.

Ánh mắt của Hạ Nguyệt Nhiễm từ trên người ta chuyển sang trên người Cơ Lưu Tiêu, hơi bất mãn nói: “Ta ở trong này thì đã làm sao? Ta thích thì ta đến, ngươi quản được ta sao?”



“Ta cũng không nghĩ muốn quản ngươi.

Nhưng là ta chưa bao giờ thừa nhận ngươi là muội muội của ta.”

Cơ Lưu Tiêu cũng là cười như không cười, lại một lần nữa khôi phục lại vẻ huênh hoang đầy kiêu ngạo.

“Hừ, ta cũng không có ca ca không biết xấu hổ như ngươi.”

Hạ Nguyệt Nhiễm cũng không cam lòng yếu thế, nói ra những câu trào phúng “Ngay cả phụ vương cùng huynh đệ của mình cũng không buông tha, ngươi không có tư cách làm ca ca của ta.”



“Phải không? Vậy thì thật là tốt.”

Cơ Lưu Tiêu hừ nhẹ, làm như không để ý đến lời nàng ta nói, nhưng là ta lại từ trong mắt của hắn biết được hắn đang tức giận.

Ta cũng không biết lúc đó Đông Hải quốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nay xem ra Hạ Nguyệt Nhiễm đã biết được thân thế của mình, chắc nàng cũng thấy được một hồi soán vị kia.

Lúc trước Dục ca ca có nói qua, hắn giúp Cơ Lưu Tiêu đoạt được vương vị, vậy còn Cơ Lưu Tiêu thì sao? Hắn đã đáp ứng gì với Dục ca ca? Chẳng lẽ là cho hắn tự do?

Nếu là tự do, Dục ca ca căn bản là không cần hắn đồng ý, cuối cùng vẫn cảm thấy bọn họ trong lúc đó còn có rất nhiều chuyện mà ta không hề biết.

Cho nên Dục ca ca trước khi chết mới có thể nói một câu như vậy sao?

“Còn có, tốt nhất quản nữ nhân của ngươi cho tốt vào.”

Hạ Nguyệt Nhiễm lại đem ánh mắt chuyển qua trên người của ta, mang theo vài phần đối địch, nhưng là cũng chỉ nói với Cơ Lưu Tiêu “Nếu là không quản tốt, không chừng một ngày nào đó sẽ không còn thấy tăm hơi đâu nữa.”



Cơ Lưu Tiêu ôm lấy eo ta “Không cần ngươi phải nhọc công lo lắng, nữ nhân của ta, ta tất nhiên sẽ giữ lấy thật chặt.”



“Ta mới lười lo lắng cho ngươi, ta chỉ là không muốn nữ nhân của ngươi mơ ước đến người ta thích.”

Hạ Nguyệt Nhiễm quả thật rất lớn mật giống như trong tưởng tượng của ta, lại là một người được sủng mà xấu tính, cho tới bây giờ cũng không biết trời cao đất rộng là gì, cùng với ta lúc trước có vài phần giống nhau.

Nàng ta cùng Mị trong lúc đó lại đã từng phát sinh chuyện gì?

“Hạ Nguyệt Nhiễm.”

Mị đứng ở cách đó không xa cao giọng quát.

Hạ Nguyệt Nhiễm vừa nãy vẫn còn cùng Cơ Lưu Tiêu tranh cãi, giờ phút này lại vội vàng xoay người chạy về phía Mị, lại là một bộ dáng muốn nhào vào trong lòng hắn “Mị, gọi ta sao?”



Mị lại né người, nàng lại một lần nữa ngã ngồi xuống mặt đất.

“Mị, ngươi thật đáng ghét.”

Nàng lã chã chực khóc.

Nhưng Mị lại không nhúc nhích chút nào, chính là lạnh lùng thốt: “Ngươi biết rõ ta không muốn nữ nhân động tới mình.”



“Đây chỉ là quái bệnh mà thôi, ta nhất định không từ bỏ, nôn liền nôn, phun liền phun, sẽ thành thói quen.”

Hạ Nguyệt Nhiễm thì ra cũng chỉ là làm bộ, căn bản không có thương tâm, tròng mắt vừa chuyển lại là vẻ mặt ý cười.

Chính là lời nàng vừa nói ra lại làm cho ta cùng Mị không khỏi ngẩn ra.

Đây từng là lời ta đã nói với Mị, nàng cũng có thể nói như vậy, xem ra chúng ta thật sự có vài phần giống nhau.

Mà nàng hiển nhiên không có nhận thấy chúng ta khác thường, thẳng đứng lên, lại đi tới bên cạnh Mị, lôi kéo ống tay áo hắn nói: “Được không? Thử xem được không?”



Xem ra nàng cũng không dám được một tấc lại muốn tiến một thước, không dám trực tiếp va chạm vào Mị.

Mị lúc này đây thế nhưng không có lập tức né ra, lại là có chút mê mang nhìn người trước mắt.

Ta đứng ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn hình ảnh trước mắt, trong nháy mắt lại cảm thấy đã từng nhìn qua hình ảnh như thế này.

Trước kia ta cũng là vô lại như vậy, quấn quít lấy Mị, bám chặt lấy hắn đến khi hắn chịu không nổi mà mắng ta, cứ bám chặt lấy hắn đến cuối cùng hắn phải tiếp nhận ta.

Không biết vì sao, giờ phút này đáy lòng ta đúng là trống rỗng, ngay cả đau đớn lo lắng trong lòng vừa rồi cũng biếm mất không thấy.

“Không được.”

Ngay sau đó ánh mắt Mị khôi phục lại như bình thường, phất tay hất phăng cánh tay Hạ Nguyệt Nhiễm đang cầm lấy ống tay của hắn, nghiêng người lại bước sang một bên.

“Mị, ngươi trốn tốt lắm, cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển ta cũng đuổi theo ngươi.

Ai kêu ngươi lúc trước gặp phải ta làm chi?”

Hạ Nguyệt Nhiễm cũng là cười đến phá lệ sáng lạn, lập lời thề son sắt.

Ánh mắt của Mị xuyên qua tầng tầng cách trở nhìn về phía ta, bất quá chỉ là khoảnh khắc trong nháy mắt, ta lại thấy rõ tất cả cảm xúc trong đáy mắt hắn, sâu như vậy, nồng đậm như vậy.

Tựa hồ đây là lần đầu tiên ta chân chính nhìn thấy được nội tâm của hắn.

Hắn cũng là xoay người rời đi, cũng không thèm để ý đến Hạ Nguyệt Nhiễm ở phía sau hắn không ngừng mà kêu to.

Lúc này đây, ta nhìn Mị rời đi, cho đến khi thân ảnh hắn biến mất khỏi tầm mắt của ta, cho đến khi người phía sau gắt gao ôm chặt lấy ta.

“Liễu Lăng, chúng ta trở về đi.”

Cơ Lưu Tiêu ở bên tai ta ôn nhu nói.

Ta hơi hơi gật đầu “Ừ, được.”



Chúng ta xoay người rời đi, đi ngược lại phía Mị, càng đi càng xa.

Bốn phía vẫn như cũ tràn ngập nùng tình mật ý, bốn phía vẫn như trước tràn ngập lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, nhưng là tâm tình của ta lại sớm không còn vui sướng như vừa rồi nữa, một loại cảm xúc ngay cả bản thân ta cũng không rõ đang lan tràn ở dưới đáy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.