Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 19: Khúc mắc, tình triều




Cơ Lưu Tiêu, không nghĩ tới ngươi cũng vì một nữ tử mà ra tình trạng như thế này.”

Khi ta gần đến cửa, bên trong truyền đến một câu như vậy. Tay cầm khay trà không khỏi run lên, chén trà hơi hơi va chạm vào nhau, vang lên thanh âm thanh thúy. Ta cùng Cẩm Hoàng một đường chạy về Võ thành, lại vụng trộm lẻn vào phủ đệ, đánh ngất xỉu gã sai vặt bưng trà, lại dịch dung thành bộ dáng của bọn họ, chính là không nghĩ tới vừa đi đến gần cửa đã nghe thấy được một câu như thế.

Cẩm Hoàng đưa mắt an ủi ta, ta hít sâu một hơi mới nhẹ nhàng gõ cửa ”

“Gia, nô tài mang trà tới.”

Cửa được mở ra, ta cùng Cẩm Hoàng chậm rãi đi vào bên trong. Cũng may mắn là ở đây có hai gã sai vặt, có một tên thân hình hơi béo, vì thế mới che giấu được cái bụng đã hơi hơi nhô cao của ta, ta lại ở phía dưới thân mình tân trang một chút, tuy nói không thể giống đến hoàn hảo, nhưng ở trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể lừa gạt được Cơ Vô Nhai. Dù sao đối với một hạ nhân, hắn không có khả năng dùng nhiều thời gian để đánh giá. Ta bưng là nước trà, còn Cẩm Hoàng bưng đĩa điểm tâm. Vừa vào cửa, ta liền nhìn thấy Cơ Vô Nhai ngồi đắc ý ở bên trong, Cơ Lưu Ẩn ngồi ở phía tay trái cạnh hắn, mà Cơ Lưu Tiêu ngồi ở bên phải hắn. “Dâng trà cho khách nhân.”

thanh âm của Cơ Vô Nhai tràn ngập hưng phấn không cần che giấu. Cơ Vô Nhai quả thật là lợi hại, mặc dù ta đã trốn thoát, thế nhưng hắn vẫn có thể thực hiện mọi dự liệu đã được tính toán từ trước một cách vô cùng nhuần nhuyễn, chỉ sợ cũng không làm cho Cơ Lưu Tiêu nhìn ra được một chút sơ hở nào. Ta chậm rãi đi về phía hắn, đứng ở bên trái hắn, vừa khít đưa lưng về phía Cơ Vô Nhai, che lấp tầm mắt của hắn. Rót đầy một chén trà, lại thật cẩn thận bưng lên “Mời dùng trà.”

Cơ Lưu Tiêu không có nhìn về phía ta, chính là chỉ thờ ơ duỗi tay ra đón lấy chén trà trong tay ta, mà ta lại giả vờ run tay, đem toàn bộ nước trà đổ lên trên người hắn. Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, cùng ta bốn mắt nhìn nhau. Ta trong miệng liên tục nói thật xin lỗi, nhưng là ánh mắt lại cực lực biểu đạt thân phận của mình, hy vọng hắn có thể nhìn ra được. Phía sau vang lên tiếng rống giận của Cơ Vô Nhai “Đồ vô dụng.”

tuy nói là rống giận, nhưng không phải là tức giận thật sự. Chỉ sợ đối với sự thất lễ của ta làm cho Cơ Lưu Tiêu chật vật, đã làm cho hắn thật sự rất vui vẻ đi ấy chứ. Cả hai nhìn nhau một lát, hắn bỗng nhiên nhếch khóe môi, ngay sau đó lại chính là hào sảng nói: “Xem ra năng lực nhìn người của phụ thân càng ngày càng kém rồi.”

Một câu mà mang hai nghĩa. Cơ Vô Nhai tất nhiên cũng không thể phát tác, quát lớn ta vài câu, sau đó liền bảo ta thối lui sang một bên. Cơ Lưu Ẩn lại giống như nhìn ra được cái gì, đầu lông mày không khỏi nhíu lại, nhưng cuối cùng cũng không có nói gì cả. “Lục nhi, tốt xấu gì chúng ta cũng là cha con, vi phụ có thể bỏ qua cho tất cả những sai lầm trước kia của con.”

Cơ Vô Nhai rất nhanh lại quay về đề tài cần nói, khác xa với thái độ vừa rồi, tận lực mang theo vài phần hiền lành vô hại “Chỉ cần ngươi đem vương vị truyền lại cho thất đệ của ngươi, ta sẽ đem nữ nhân của ngươi trả lại cho ngươi.”

Cơ Lưu Tiêu khóe miệng vẫn cười, tròng mắt lười biếng từ trên người Cơ Vô Nhai chuyển tới trên người Cơ Lưu Ẩn, chăm chú nhìn một lúc lâu, mới thờ ơ mở miệng “Trước tiên đem Liễu Lăng đưa tới trước mặt ta đã, còn lại mọi chuyện để nói sau.”

Hắn đã nhận ra ta. Bằng không làm sao lại định liệu trước như vậy được. Cơ Vô Nhai tất nhiên không đồng ý “Khó mà làm được, nếu thật sự phải đánh thì chúng ta cũng không phải là đối thủ của ngươi.”

“Tất cả không cần bàn nữa.”

Cơ Lưu Tiêu con ngươi lơ đãng liếc ta một cái, cười như không cười nói: “Phụ thân, người thật sự nghĩ rằng chỉ vì một nữ nhân, mà ta sẽ để cho người tùy ý bắt nạt ta hay sao ?”

“Tất nhiên cũng phải nhìn xem nữ nhân đó là ai, ngươi vì nàng xuất hiện ở tại nơi này, chính là bằng chứng tốt nhất.”

Cơ Vô Nhai tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy. Cơ Lưu Tiêu vẫn huyênh hoang như trước, trong ánh mắt dâng lên vẻ thản nhiên trào phúng, không chút nào che dấu “Người nghĩ rằng ta và người xuất hiện ở trong này thật sự là vì một nữ nhân sao? Phụ thân a phụ thân, thật uổng cho người một đời thông minh, lại hồ đồ nhất thời a~.

Nếu là người sẽ cho phép một bại tướng dưới tay mình dẫm lên trên đầu của mình không?”

“ Cơ Vô Nhai còn chưa kịp trả lời, Cơ Lưu Tiêu liền lại tiếp tục nói: “Phụ thân, ta cũng không phải là người thiện lương, ta lúc trước nếu có thể không giết người, nhưng hôm nay cũng không thể nắm chắc được có không giết người một lần nữa hay không.

Người, làm ta tức giận.”

Thanh âm kia đạm mạc vô cùng, bên trong lộ ra nồng đậm miệt thị. Rõ ràng là cha con, lại bất hòa hơn so với bất luận kẻ nào, đến cuối cùng lại vẫn là muốn chĩa đao kiếm vào nhau. Ta tuy rằng biết rõ là Cơ Lưu Tiêu chẳng qua chỉ là đang hù dọa Cơ Vô Nhai, nhưng là lúc nghe thấy hắn nói những lời như vậy, đáy lòng vẫn là nhói đau một cái. Thì ra, ta vẫn là còn quá để ý đến hắn. “Ngươi không thèm để ý sao? Nếu vậy mặc dù ta giết nàng, ngươi cũng không đau lòng lâu đúng không?”



Cơ Vô Nhai cuối cùng cũng là người từng trải, cũng không bởi vì thế mà bối rối. Cơ Lưu Ẩn lại thủy chung từ đầu đến cuối đều không có mở miệng, chỉ làm một bộ dáng như đang suy nghĩ gì đó. “Có thể, người có thể giết nàng.”

mĩ nam tử kia, tròng mắt tràn ngập ý cười, nhưng là lời nói ra khỏi miệng cũng là vô cùng sắc bén “Chỉ cần ngươi thừa nhận cái giá phải trả.

Đồ đạc của ta, ngươi còn không có tư cách chạm tới.”

Ngay sau đó, lại thản nhiên nở nụ cười “Phụ thân, bằng hiểu biết của người với ta, người nghĩ rằng ta lại không hề chuẩn bị gì mà tiến tới sao? Trong trò chơi này, ai là người thắng còn chưa định đâu.”

“ Sự thong dong kia, sự nhàn nhã kia giống như đã định liệu trước mọi việc vậy, làm cho sắc mặt của Cơ Vô Nhai trở nên có chút tái nhợt. Hắn quả thực là đã già, nếu một lần bị thua ở trên tay Cơ Lưu Tiêu, như vậy cũng sẽ có lần thứ hai. Không riêng gì hắn, ngay cả ta cũng có chút nghi ngờ, nếu là Cơ Lưu Tiêu thì hắn nhất định phải có sự chuẩn bị trước khi đến đây. Giờ phút này ta căn bản là thật sự không ngờ lúc này đây, hắn thế nhưng lại thật sự ngốc nghếch khi một mình tự tiến đến, không phải không nghĩ qua là nên sử dụng mai phục, chỉ là do hắn sợ có gì bất ngờ xảy ra, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ta. Giờ phút này ta căn bản không có nghĩ tới hắn vì ta nhưng lại cũng sẽ có lúc mất đi lý trí như thế này, nhưng lại có thể trở thành một người làm việc theo tình cảm. Ta đã đánh giá thấp phân lượng của mình ở trong lòng hắn. “Ngươi để ý nàng.”

Cơ Vô Nhai lại nắm bắt lấy lợi thế duy nhất có trong tay, cũng không biết được là do hắn đang tự thuyết phục bản thân, hay là đang thuyết phục Cơ Lưu Tiêu nữa. Cơ Lưu Tiêu cũng là thừa nhận không một chút do dự “Đúng vậy, ta để ý nàng, nhưng là ta sẽ không vì nàng mà buông giang sơn.

Ta nếu có thể bỏ qua nàng một lần, đương nhiên cũng có thể bỏ qua nàng lần thứ hai.”

Cơ Vô Nhai tất nhiên là đã điều tra tất cả mọi chuyện, tất nhiên cũng hiểu được sự chia cách của chúng ta trong lúc đó. Mà một câu nói này của Cơ Lưu Tiêu thực tại lại đánh nát lợi thế duy nhất của hắn. Tuy biết tất cả bất quá cũng chỉ là vì muốn hù dọa Cơ Vô Nhai, nhưng khi nghe thấy những lời này, tâm vẫn không kiềm chế được ngơ ngác một chút. Tầm mắt của bọn họ ở trong không trung quấn lấy nhau, làm như muốn nhìn thấu nỗi lòng của đối phương. “Người đâu tiến vào, giết không tha.”

Một lúc lâu sau, Cơ Vô Nhai nghiến răng nghiến lợi thốt ra một câu như vậy. Một đám người rầm rập tiến vào, trên tay đều cầm thanh kiếm chói lọi. “Cho dù có phải đồng quy vu tận đi chăng nữa, ta hôm nay cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Nói xong, Cơ Vô Nhai phất tay một cái. Rõ ràng đều là con, vì sao hắn có thể sủng một đứa như vậy, nhưng lại hận một đứa như thế? Ta không hiểu, không hiểu Cơ Vô Nhai. Cơ Lưu Tiêu tuy rằng có võ công cao cường, nhưng là Cơ Vô Nhai nhất định đã bố trí tốt mọi việc, chỉ bằng một mình hắn làm sao có thể an toàn mà rời khỏi Bắc Thương quốc được đây? Ta đem tầm mắt nhìn về phía Cẩm Hoàng, Cẩm Hoàng hướng ta gật đầu, ra hiệu ta không cần phải lo lắng. Chỗ đánh nhau chậm rãi từ đại sảnh chuyển qua bên ngoài, ta cùng Cẩm Hoàng thừa dịp loạn rời khỏi nơi đó, cố gắng hết sức mới rời khỏi được, ta lại lơ đãng hướng đám người kia hạ độc, tức thì liền có một đám người ngã xuống. Tròng mắt của Cơ Vô Nhai bắt đầu trở nên sắc bén, ánh mắt không tự chủ được lưu chuyển, cuối cùng định tại trên người ta. Ta cùng Cẩm Hoàng cởi bỏ ngụy trang, gia nhập vào bên trong cuộc chiến. Ta đương nhiên là vẫn có bản lãnh làm cho địch nhân không thể đến gần ta được, mà Cẩm Hoàng cũng lập tức phát ra một tín hiệu, chỉ chốc lát sau, mười mấy hắc y nhân liền từ trên tường phi vào, xem ra đã sớm mai phục ở bên ngoài. Cẩm Hoàng đem ta kéo tới bên cạnh Cơ Lưu Tiêu, nói: “Ngươi trước mang nàng đi.

Nàng không thể mất nhiều sức lực được.”

“ Cơ Lưu Tiêu cũng không có chối từ, duỗi tay ôm lấy ta, đem ta bảo vệ ở trước ngực “Cẩm Hoàng, ta nợ ngươi một nhân tình.”

“Ngươi không có nợ ta gì cả, ta chẳng qua là đang trả nợ ân tình trước kia của ngươi mà thôi.

Hơn nữa Liễu Lăng là bằng hữu của ta.”

Cẩm Hoàng sau khi nói xong, liền quay đầu nhập vào bên trong trận chiến. Mà Cơ Lưu Tiêu lại che chở ta rời khỏi phủ đệ, nhưng là không nghĩ tới chính là Cơ Vô Nhai còn chuẩn bị trước một đám người mai phục ở bên ngoài, số lượng còn lớn hơn rất nhiều so với bên trong. Ta một đường sử dụng độc, cho đến khi toàn bộ độc mang theo bên người đã dùng hết, cũng vẫn là không thể thoát khỏi sự truy đuổi của những người đó. Lúc này đây, Cơ Vô Nhai hình như là hạ quyết tâm muốn bắt bằng được Cơ Lưu Tiêu. Cẩm Hoàng dường như cũng không có dự đoán được tình huống này, người mang đến quá ít, mặc dù mười mấy người trong hồng lâu đồng thời xuất thủ cũng rất khó có thể chiếm được thế thượng phong. “Liễu Lăng.

Không có việc gì.”

hắn đem ta ôm chặt vào trong lòng, đem ta bảo hộ cẩn thận, trên người lại bị đâm thương một vài chỗ. Khi nghe thấy những lời này của hắn, đáy lòng nhói đau, hốc mắt hơi hơi cay cay. Vì sao phải như vậy? Nếu lựa chọn thiên hạ mà bỏ qua ta, thì không nên quay đầu lại, tại sao lại không tiếp tục đi trên con đường mà mình đã chọn, cho đến khi thống nhất thiên hạ? Nếu lựa chọn thiên hạ, thì không nên mềm lòng, không nên có nhược điểm. Ta cũng không hy vọng mình trở thành nhược điểm của hắn. Thì ra ở trước mặt hắn, ta cho tới bây giờ đều muốn cậy mạnh, không muốn dựa vào hắn, chỉ là hy vọng có thể cùng hắn sóng vai đi khắp thiên hạ. Chính là bây giờ ta lại không muốn dựa vào hắn, nếu muốn đoạn tuyệt, nên đoạn tuyệt hoàn toàn triệt để, hắn không nên quay đầu lại, ta cũng không nên trở về. “Tiêu, một mình chàng đi đi”

ta không thể nhìn hắn vì ta mà bị thương, ta làm không được. Hắn chỉ vội vàng ứng phó kẻ địch quanh mình, không thèm để ý đến câu nói của ta, cũng có thể là hắn giả vờ như không có nghe thấy. Ta duỗi tay đẩy hắn ra.

Sâu kín nói: “Tiêu, ta đang mang thai đứa nhỏ của hắn.”

Kiêu ngạo như Cơ Lưu Tiêu nhất định sẽ không chấp nhận được chuyện này, hắn sẽ không cho phép cuộc đời của mình lây dính một chút dơ bẩn nào. Ta hy vọng hắn rời đi, ta cũng biết nếu hắn rời đi, Cơ Lưu Ẩn cũng sẽ thật sự không làm ta bị thương. Tuy rằng tàn nhẫn, tuy rằng khó nói, nhưng chuyện này cuối cùng thì hắn cũng phải biết. Động tác của hắn trở nên tàn bạo hơn, nhưng lại ngang ngạnh bức lui kẻ thù mấy bước. Ta biết, hắn đang tức giận. Trong nháy mắt lúc đó ngoái đầu nhìn lại, ta nhìn không ra cảm xúc trong đáy mắt của hắn, lại chỉ là nghe thấy hắn kiên định nói: “Liễu Lăng, ta không ngại.

Lúc này đây, ta sẽ không buông tay một lần nữa.”

Hắn, tội gì cần phải làm như vậy ? Vì sao luôn ở những lúc đã bỏ qua lại muốn quay đầu lại? Ta nhìn bộ dạng liều mạng giết địch của hắn, trong lòng giật nảy mình. Một người đánh mạnh về phía ta, ta không kịp né tránh, mà Cơ Lưu Tiêu căn bản là không thể có biện pháp phân thân, mắt thấy sẽ bị kiếm đâm tới, lại đột nhiên từ xa xa bay tới một đạo ám khí, đánh rớt kiếm trong tay người kia. Ngay sau đó, một đám Hắc y nhân liền xuất hiện ở bên cạnh chúng ta, bắt đầu cùng những người đó chém giết. Chắc là người của Cẩm Hoàng. Ta cũng không có suy nghĩ nhiều, nói với Cơ Lưu Tiêu:”

Chúng ta đi mau.”

Lúc này đây cuối cùng là thuận lợi tránh được những người đó, rời khỏi Võ thành, hai chúng ta rời đi trước bằng cỗ xe ngựa mà ta cùng Cẩm Hoàng đã sớm an bài tốt. Người của Hồng lâu đều là những người có võ công cao cường, sẽ không dễ dàng bị thương, hơn nữa nếu là chúng ta đã rời đi, Cơ Vô Nhai cũng sẽ không tiếp tục cùng bọn họ đánh nhau nữa, cho nên ta mới có thể yên tâm mà rời đi. Bên trong xe ngựa là một mảnh yên tĩnh, ta cùng Cơ Lưu Tiêu bốn mắt nhìn nhau, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của nhau. Trầm mặc một lúc lâu, ta cuối cùng nhịn không được mở miệng “Tiêu, ta giúp chàng băng bó miệng vết thương.”

Lấy túi thuốc trị thương ra, ta đến gần hắn vài bước, đang muốn vươn tay xem xét thương thế của hắn, lại bị hắn kéo vào trong lòng. Thanh âm trầm thấp vang lên ở bên tai ta, mang theo vài phần tưởng niệm không kìm nén được “Liễu Lăng… Liễu Lăng… Ta muốn nàng”

Hắn như vậy, kêu gọi ta như vậy, ta làm sao có thể cự tuyệt. Nhưng là, nay chúng ta còn có thể sao? Hắn tuy rằng đã nói là không ngại, nhưng là thật sự sẽ không ngại sao? Mặc dù hắn thật sự không ngại, nhưng ta cũng sẽ không quay đầu lại. Ta như vậy đã không còn có thể đứng ở bên cạnh hắn được nữa, huống chi lúc này giữa chúng ta thủy chung vẫn còn một vấn đề tồn tại. “Tiêu, để ta giúp chàng băng bó trước.”

ta không có giãy giụa, chính là lẳng lặng nói. Mà hắn cũng không có ý tứ buông tay, như trước gắt gao ôm lấy ta, lẩm bẩm: “Liễu Lăng, trở lại bên cạnh ta được không? Hơn nửa năm qua, ta cuối cùng cũng đã nhìn thấu mọi chuyện, nếu là không có nàng, mặc dù ôm cả thiên hạ trong lòng, ta cũng không được vui vẻ.

Ta muốn nàng, lại không dám tới gặp nàng, sợ nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của nàng, sợ bên cạnh nàng không có ta nhưng nàng vẫn sống yên ổn, khi ta nhận được thư của Cơ Vô Nhai, đầu óc của ta lúc đó thật sự là trống rỗng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, liền một mình như vậy xông ra ngoài, giục ngựa chạy không ngừng nghỉ đến Bắc Thương, một khắc kia, ta căn bản là không có tâm tư để suy nghĩ về bất cứ chuyện nào khác, ta chỉ biết là ta muốn cứu nàng, cho dù có phải mất tính mạng ta cũng không tiếc.

Lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên, ta hoàn toàn mất phương hướng, cũng hoàn toàn không có cân nhắc.

Liễu Lăng, lại cho ta một lần cơ hội nữa được không? Chúng ta cùng nhau ẩn cư nơi núi rừng được không? Không bao giờ cần để ý đến thiên hạ này nữa, không bao giờ để ý đến giang sơn này nữa, chỉ có hai người chúng ta, sống một cuộc sống thật hạnh phúc, được không?”

“ Tất cả mọi biến cố đều thình lình xảy ra, làm cho ta mờ mịt không biết phải làm sao. Ta đã từng định liệu tới tất cả rồi cũng sẽ xảy ra, nhưng là ta đã sớm từ lâu không còn có tư cách nhận lấy hạnh phúc. Ta không có khả năng trong mình đang mang đứa nhỏ của Mị, sau đó lại tiếp tục đương nhiên hưởng thụ tình yêu của hắn, cũng không có khả năng buông tay như vậy, cũng không bao giờ nữa nhớ tới Mị đang ở Nam Mạch xa xôi kia. “Tiêu…”

Giờ phút này ta không biết nên nói gì là tốt nhất. “Ta lập tức truyền tin cho Tam ca, bảo huynh ấy cùng Bất Nhàn trở về trông coi Đông Hải quốc.

So với thất đệ, Tam ca càng thích hợp để làm vua một nước hơn không phải hay sao?”

Hắn vội vàng hứa hẹn, vội vàng muốn câu trả lời của ta. “Tiêu, quá muộn rồi.”

Cơ hồ dùng hết tất cả khí lực còn lại, ta mới thốt ra được một câu như vậy. Thật sự ta rất không muốn thương tổn hắn, nhưng là giờ phút này nếu không thương tổn, thì tương lai thương tổn càng lớn hơn. Tay hắn không khỏi buông lỏng, chua xót lặp lại lời ta.

“Quá muộn sao? Liễu Lăng, thật sự quá muộn sao?”

Ta rời khỏi vòng ôm ấm áp của hắn, gằn từng tiếng nói: “Đúng vậy, đã quá muộn rồi.”

Hắn mờ mịt nhìn ta, rốt cuộc không nói thêm gì nữa, mà ta cũng chỉ là yên lặng băng bó miệng vết thương cho hắn, trong khoảng thời gian ngắn.

Không khí yên tĩnh có chút quỷ dị. Rõ ràng hạnh phúc ngay ở tại trước mắt, dường như chỉ cần chạm tay vào là đã với tới, nhưng là ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ở trước mắt ta xẹt qua… … .

.

.

.

Sau giờ ngọ, gió từ phía đông cửa sổ thổi vào bên trong phòng, mang theo một chút vị chua men say, nghênh diện mà đến. Ta lười biếng tựa vào phía trên nhuyễn tháp, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ hơi hơi thất thần. Trong nháy mắt, không ngờ đã tới mùa hạ, cây cối trong viện xanh ngát một màu, tầm mắt di chuyển tới đâu đều nhìn thấy một mảnh sắc xanh dạt dào. Từ lần rời khỏi Võ thành đó, ta cũng không có đi Đồ thành, ngược lại là tìm một trấn nhỏ hẻo lánh, mua một tòa trang viên trên núi. Một hồi đó không ngờ đã qua hơn nửa năm.

Giờ phút này, bụng của ta đã rất lớn, ngay cả đi lại cũng đều trở nên bất tiện, chỉ còn một tháng nữa là sinh mệnh trong bụng sẽ ra đời. Có lẽ là sống ở trên núi cao, lại có lẽ là do thân thể đi lại bất tiện nên không hoạt động nhiều, ngày mùa hè nắng chói chang, ta lại cũng không có cảm thấy nóng, ngược lại cảm thấy có vài phần sảng khoái. Một ngày kia, cái túi nhỏ mà Tu La đưa cho ta, trừ bỏ cũng đủ ngân lượng ở ngoài ra, còn có một túi dược, đó là dược điều dưỡng thân thể. Ta cũng không có băn khoăn, vẫn là ngoan ngoãn ăn dược này, dù sao ta cũng biết rõ thân thể của mình, tuy rằng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng bệnh cũ vẫn chưa hoàn toàn dứt hẳn, thân thể cho dù có điều dưỡng thế nào vẫn cảm thấy lạnh.

Hơn nửa năm nay, ba tháng là dùng để lên đường, mà ba tháng còn lại là ta sống ở bên trong trang viên này, im lặng mà chờ sinh con, không quan tâm tới bất kỳ chuyện gì, đem chính mình ngăn cách với thế giới bên ngoài. Ta không biết thế cục hiện nay ra sao, cũng không biết ai thành ai bại, mối lo lắng duy nhất của ta chính là hài tử ở trong bụng “Liễu Lăng, đến giờ uống thuốc rồi.”

một giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của ta, ta nghiêng đầu nhìn về phía nam tử đang đi tới phía mình, tao nhã như trước, lại tựa hồ có gì đó khác xưa. Một ngày đó, đã nói rõ mọi chuyện, tàn nhẫn muốn chặt đứt tất cả. Vốn tưởng rằng Cơ Lưu Tiêu sẽ rời đi, sẽ trở lại Đông Hải quốc tiếp tục bá nghiệp của hắn, nhưng là hắn lại ở lại, một đường theo đuôi ta đi tới nơi này, mặc kệ ta nói cái gì cũng không nghe. Hắn vẫn nói như cũ, lúc này đây mặc kệ là như thế nào ta cũng không buông tay.

Gần nửa năm nay, ta đã biết được trong lòng mình muốn gì. Hắn nói, về sau nàng ở nơi nào, ta liền ở nơi đó. Nói không cảm động là gạt người, ta cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, cứ như vậy nhào vào trong lòng hắn, nhưng là lý trí lại vẫn là lựa chọn đạm mạc. Nhất thời xúc động, ta chỉ biết là ta đã mang đến nhiều thương tổn cho hắn. Ta không muốn làm tổn thương hắn, mà ta cũng còn có chuyện không thể buông xuống được. Vì thế sáu tháng qua, ta cuối cùng vẫn làm một bộ đạm mạc, luôn vô hình mà đẩy mình cách xa hắn.

Luôn hy vọng thế nào rồi cũng sẽ có một ngày hắn đột nhiên rời đi. Nhưng là đạm mạc cũng không thể diệt được nhiệt tình của hắn, hắn vẫn như cũ canh giữ ở bên cạnh ta, ngày ngày như thế. Hắn bước nhanh đi tới bên cạnh ta, vươn tay ra nâng ta dậy. Ta không có cự tuyệt hắn, nhưng cũng không có mở miệng, chính là mềm mại uống hết bát thuốc. Trầm mặc như vậy đã sớm trở thành thói quen giữa hai chúng ta. “Liễu Lăng, con gà chúng ta nuôi hôm nay đã đẻ trứng rồi, thảo dược chúng ta gieo trồng cũng đã đâm trồi …”

mỗi ngày đều trình diễn mảng đối thoại như vậy, hắn không ngừng nói, còn ta chỉ là lẳng lặng nghe. Một đứa con cưng của trời như vậy, một nam nhân từng trí túc đa mưu như vậy, thật sự cam tâm làm người bình thường như thế này sao? Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn tươi cười rất là sáng lạn, lại có vài phần chói mắt. Cười như vậy, mang theo vô hạn hạnh phúc. “Tiêu, thật sự hạnh phúc sao?”

chẳng qua chỉ dám ở trong lòng than thở, nhưng là lại không tự chủ được mà thốt ra. Mà hắn cũng là ôn nhu ôm lấy ta, từ từ nói: “Đúng vậy, Liễu Lăng, ta rất hạnh phúc, lúc này đây, ta rốt cục đã biết, vì sao nàng lại muốn sống ở trên giang hồ đến như vậy.

Thì ra cùng người mình yêu, cùng nhau ngồi xem mặt trời mọc, mặt trời lặn, gió cuốn mây trôi thật sự là rất hạnh phúc.

Không cần bầy mưu tính kế, cũng không cần lúc nào cũng phải phòng bị, tất cả đều cực kỳ thoải mái.

Nếu là có thể được lựa chọn cả hai cách, như vậy ta vẫn như cũ sẽ lựa chọn giang sơn, nếu chỉ có thể lựa chọn một cách duy nhất, như vậy ta cũng sẽ không hề lưu luyến mà buông tha cho giang sơn.

Đó là hai cuộc sống khác xa nhau.

Nhưng chỉ cần có nàng ở bên cạnh ta, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì ta cũng rất hạnh phúc.”

Hơn một năm nay, không phải là ta không nhìn ra những điều hắn đã làm cho ta, nhưng là ta thật sự có thể nhận sao? Ta có tư cách nhận sao? Ta không biết, vẫn là không biết. Có rất nhiều chuyện cũng không được giải quyết, chẳng qua là bị ta cố ý xem nhẹ mà thôi. Vì thế lúc này đây, đúng là vẫn còn lựa chọn trầm mặc. Hắn dường như đã tạo thành thói quen, cũng không cảm thấy mất mát, chính là lẳng lặng cùng ta. Cả hai cùng trầm mặc một lúc lâu, hắn lại giống như đã hạ quyết tâm, trịnh trọng mở miệng.

“Liễu Lăng, trước kia có rất nhiều chuyện ta thật sự là đã giấu diếm nàng, ta cũng đã nghĩ thật lâu rồi, vẫn là quyết định nói cho nàng biết tất cả, đến lúc đó nàng nếu trách ta, ta cũng đành phải chấp nhận.”

Rất nhiều chuyện sao? Thật sự đúng là có rất nhiều chuyện.

Nhưng là giờ phút này ta lại không muốn nghe. Vừa định mở miệng ngăn cản, hắn lại giống như đoán được tâm tư của ta vậy, nói: “Liễu Lăng, nàng hãy nghe ta nói được không? Nghe cho thật kỹ để hiểu được tất cả.”

Mà ta cuối cùng cũng không có ngăn cản. “Liễu Lăng, đoạt quyền tranh lợi, cũng thật sự là vì một câu nói của nàng năm đó, về phương diện khác cũng là do ta muốn nắm trong tay quyền lực lớn nhất, điểm này là ta chưa nói rõ cho nàng biết.”

hắn dừng một chút, lại mở miệng nói: “Còn có chuyện của ngũ vương huynh, hoặc có thể nói là chuyện về Vân Tế Du, lúc trước ta cùng hắn đã làm một cuộc trao đổi, hắn giúp ta ngồi lên ghế vương vị, ta giúp nàng đoạt lại Nam Mạch quốc, bao gồm cả cuối cùng phải bắn hắn chết.

Tất cả đều nằm trong tính toán của chúng ta.

Điểm này ta cũng đã lừa nàng, ta đã sớm biết thân phận của hắn, nhưng không có nói cho nàng biết.

Lúc trước thật sự đúng là do ta ích kỷ.

Nếu ta sớm nói cho nàng biết, có lẽ tất cả đều không có xảy ra như vậy.

Cuối cùng chính là chuyện về Vũ Liên Nhi, một lần kia kỳ thật là ta cố ý làm cho Dạ Khuynh Thành mang nàng ta đi, ta muốn lợi dụng Vũ Liên Nhi giết Dạ Khuynh Thành, cuối cùng Vũ Liên Nhi cũng là do ta phái người giết, bởi vì nàng ta thiếu chút nữa hại chết nàng.”

Thì ra nhưng lại là thế này sao? Tất cả những chuyện đã xảy ra, bao gồm cả chuyện ta đoạt lại Nam Mạch, cũng đều đã nằm trong kế hoạch của bọn họ sao? Mặc dù lúc trước không phải là do ta nguyện ý.

Chẳng lẽ tất cả thật sự phải xảy ra hay sao? Tuy rằng trong lòng sớm đã đoán ra được, nhưng là thật sự khi chính tai mình nghe thấy, vẫn là có một cảm giác đau lòng. Giờ phút này, ta nghĩ ta đã hiểu được tất cả, hiểu được Dục ca ca vì sao phải để lại một câu như vậy cho ta. Về phần Vũ Liên Nhi, lúc trước ta xác thực cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra với nàng ta, nhưng là ta cũng không cần quan tâm đến chuyện nàng ta sống hay chết. “Tiêu, chàng có biết Dục ca ca trước khi chết đã nói gì với ta không?”

ta thản nhiên mở miệng, trong lòng có một quyết định. “Nói cái gì?”

trong giọng nói của hắn có một chút khẩn trương. Tầm mắt của ta sâu kín nhìn phía ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Dục ca ca nói, Liễu Lăng, không cần cùng Cơ Lưu Tiêu ở cùng một chỗ.”

có lẽ từ lúc Dục ca ca cùng hắn làm một cuộc trao đổi, là cũng bởi vì Dục ca ca muốn khảo nghiệm hắn mà thôi. Cơ Lưu Tiêu lựa chọn giấu diếm ta, là vì ta.

Cũng là vì ý tưởng chinh phục thiên hạ của hắn. Hắn lựa chọn quyền lực, mà Dục ca ca biết ta hướng tới tự do, cho nên vì tương lai của ta mà Dục ca ca không hối hận để lại một câu di ngôn như thế cho ta sao? Là vì muốn làm cho ta kịp thời quay đầu lại sao? “Nàng vì một câu nói như vậy của hắn, cho nên mới lựa chọn Mị sao?”

giọng nói của hắn dĩ nhiên mang theo vài phần tức giận. “Đúng vậy.

Bởi vì đó là di ngôn của Dục ca ca.”

mặc dù ta cũng không phải thật sự vì một câu di ngôn đó mà liền đưa ra quyết định kia, nhưng là giờ phút này ta lại tình nguyện hắn hiểu lầm. Như vậy hắn sẽ rời đi, như vậy về sau hắn sẽ không tiếp tục bị thương tổn nữa. Một phần hạnh phúc muộn màng này, ta đã không còn có tư cách để nắm bắt lấy. Hắn có tương lai của hắn, huy hoàng sáng lạn, nhưng tuyệt đối không phải là do ta tạo cho hắn. Giờ phút này trên người ta đã mang theo rất nhiều gông xiềng, căn bản không thể đến gần hắn dù nửa bước. Hắn nắm chặt lấy hai vai của ta, hướng ta rống giận “Liễu Lăng, nàng như thế nào lại có thể như vậy.

Lúc trước nàng gạt ta nói nàng không thể có con, giờ phút này lại mang thai đứa con của người khác.

Ta biết ta lúc trước không nên buông tay, không nên bận tâm về quyền lợi mà mình đã nắm giữ được, nhưng là nàng sao có thể đối xử với ta như thế?”

“Đúng vậy, là ta lừa chàng.

Bởi vì kiếp này, ta không có khả năng tiếp tục cùng sống bên chàng.”

cuối cùng cũng không có nói đến chuyện ta trúng độc triền miên, cũng không nói ra nỗi khổ tâm của mình, chính là tàn nhẫn cười nói như thế. Mặc dù nếu là giờ phút này ta không có mang thai đứa nhỏ của Mị, mặc dù nếu giờ phút này mọi chuyện đều không có xảy ra, nhưng là thân ta trúng độc triền miên, cho nên ta không có tư cách sống cùng với hắn. Duy nhất có thể giải được độc triền miên chính là lộ xuân, cũng đã bị Mị hủy đi, hắn cũng đã hủy diệt sầu triền miên không còn cho nó xuất hiện trên đời này nữa. Mị không có nói cho ta biết, nhưng ta lại biết hắn đã hủy diệt sầu triền miên. Cho nên độc sầu triền miên trên người ta không bao giờ còn có khả năng giải được nữa, cả đời này trừ bỏ Mị ra, ta cũng không bao giờ còn có khả năng cùng một nam nhân khác thành thân, cho nên ta không thể ở lại bên cạnh hắn. “Liễu Lăng, nàng như thế nào lại có thể như vậy?”

hắn buông thõng hai tay xuống, cuối cùng xoay người rời đi. Ta rốt cục đã đạt được múc đích của mình.

Nhưng là đáy lòng lại lan tràn vô hạn bi ai. Thương tổn chính người mình yêu thì ra lại đau lòng như vậy, cơ hồ không thể thở nổi. Lúc này đây, hắn đi rồi nhất định sẽ không quay đầu lại. Lúc này đây, cuộc đời của chúng ta quả nhiên sẽ không còn có giao điểm. Ta ngửa đầu nhìn đỉnh màn, cứ để mặc cho nước mắt rơi đầy cõi lòng ta. Tất cả đều đã kết thúc… Hắn sẽ không bao giờ quanh quẩn ở bên cạnh ta nữa, không bao giờ nữa sẽ lải nhải nói rất nhiều chuyện với ta, không bao giờ nữa sẽ ôn nhu nhìn ta, thật cẩn thận chiếu cố ta… Vốn náo nhiệt ở trong nháy mắt đột nhiên mất đi, chỉ để lại một mảnh vắng lặng. Ta tự giễu nở nụ cười, sau đó một mảnh mờ mịt. Ta không biết ta nằm như vậy đã bao lâu, cho đến khi một bàn tay lạnh lẽo chạm vào mặt của ta, ta mới từ bên trong mờ mịt thanh tỉnh lại. Tròng mắt chậm rãi di động, cuối cùng định ở tại trên người chủ nhân của cánh tay lạnh lẽo kia. Hắn, thế nhưng đã trở lại? Ta như thế nào cũng thật không ngờ tới điều này. Giờ phút này, trên mặt của ta là một mảnh bình tĩnh, nhưng là trong lòng lại nổi sóng mãnh liệt, mang theo vài phần vui sướng, mang theo vài phần bất an, sự phức tạp khó hiểu. Vì cái gì lại trở lại? Ta nhìn hắn, như trước là một mảnh mờ mịt. Cả người hắn hơi ấm, ngón tay mang theo một chút cảm giác mát lạnh chậm rãi xẹt qua hai má ta, cuối cùng dừng lại ở trên môi ta, nhẹ nhàng lên tiếng. “Liễu Lăng, ta không bỏ xuống được, mặc dù là như vậy, ta cũng không bỏ xuống được.”

đáy mắt nhuộm dần một loại bất đắc dĩ nồng đậm. Giờ phút này hắn chật vật đến cực điểm. Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hắn như vậy, cơ hồ là đã đánh mất tất cả sự kiêu ngạo vốn có của hắn. Tâm nhói đau, rất đau. Nhưng là ngàn vạn lời muốn nói lại bị mắc nghẹn tại trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể thốt lên lời được, chỉ có lặng yên nhìn hắn. “Chúng ta đều sai lầm, cho nên đều phải nhận trừng phạt.

Nhưng đúng là vẫn sẽ có một ngày tất cả mọi chuyện sẽ qua đi, chúng ta lại một lần nữa bắt đầu lại từ đầu, đúng không?”

hắn từ từ hỏi. Mà ta vẫn như cũ không có mở miệng. Sẽ có một ngày như vậy sao? Có lẽ chỉ có kiếp sau mà thôi.

Cả đời này, ta sợ là không có cơ hội giải được độc triền miên. Đến cuối cùng, hắn đúng là vẫn không có rời đi, chỉ là chúng ta trong lúc đó lại chỉ có thể càng trầm mặc hơn, hắn không bao giờ nữa sẽ cùng nói nhiều chuyện với ta như lúc trước, đại đa số thời gian, chúng ta đều chính là lẳng lặng ngồi bên nhau. Nửa tháng sau, trang viên nơi ta ẩn cư được tiếp đón một vị khách, là sư phụ của ta, trưởng lão Vu Y tộc. Lúc trước ta đúng là đã viết một bức thư cho người, ta tính là sau khi sinh đứa nhỏ ra sẽ đi đến Vu y tộc hỏi người một chút chuyện, nhưng là lại không nghĩ rằng người tự mình đến đây. Ta mời người vào trong phòng, mà Cơ Lưu Tiêu cũng tự động lui ra ngoài. Hắn không có nói gì thêm, dường như chúng ta đã quá ăn ý với nhau. Đợi cho bên trong phòng chỉ còn lại có hai người chúng ta, sư phụ mới mở miệng nói: “Nguyệt Nhi, sư phụ lúc này đây tới tìm con là có một việc rất quan trọng muốn nói cho con biết.”

“Sư phụ làm sao lại tìm thấy con?”

Trong tiềm thức, ta cảm thấy chuyện quan trọng kia sẽ thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng lại không khỏi cảm thấy có vài phần khiếp đảm. “Là lâu chủ của hồng lâu vong vũ nói cho ta biết hành tung của con.”

sư phụ lại giống như là rất khẩn cấp muốn nói cho ta biết tất cả mọi chuyện “Nguyệt nhi, chuyện này rất là quan trọng, con hãy lắng nghe cho thật kỹ.”

Thì ra là Cẩm Hoàng cho sư phụ biết hành tung của ta sao? Lần đó khi ta cùng Cơ Lưu Tiêu rời đi, cũng chỉ nhắn lại tin bình an cho Cẩm Hoàng, sau đó cũng chưa từng gặp lại nàng. Nàng có thế giới riêng của nàng, có rất nhiều việc chúng ta không thể chen chân vào. Ta cuối cùng cảm thấy Cẩm Hoàng dường như có chút thay đổi, có lẽ là nàng đã gặp được một người quan trọng khác trong cuộc đời của nàng. Hít một hơi thật sâu, ta hỏi: “Sư phụ, là chuyện gì?”

“ Muốn đối mặt tất nhiên vẫn phải đối mặt, sớm hay muộn thì có khác gì nhau. Sư phụ ngồi xuống đối diện ta, nhìn ta nói: “Nguyệt nhi, trong lịch sử các triều đại vua trước của Nam Mạch quốc sở dĩ đoản mệnh, cũng không phải thật sự là vì lời nguyền rủa kia, mà là một loại độc, một loại độc có thời kỳ ủ bệnh rất dài.

Loại độc này không người nào có thể điều tra ra được, mặc dù là sư phụ cũng không thể, chỉ có người hạ độc mới biết được.

Các vị quốc quân trong lịch sử những triều đại trước của Nam Mạch quốc, nếu ở trước năm bốn mươi tuổi không có phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Như vậy sẽ chết vì loại độc này, ở mặt ngoài thoạt nhìn là đột tử, nhưng kỳ thật chẳng qua là do độc phát mà thôi.”

Độc sao? Đúng là độc sao? Nếu như là độc, vậy thì người phương nào đã hạ độc? Lại vì sao tất cả các vị quốc quân của các triều đại đều bị hạ độc? Ta nhìn sư phụ, cùng đợi người nói tiếp. Người cũng là hơi hơi thở dài nói: “Nguyệt nhi, con nếu đã đi vào bên trong mật thất đó, như vậy con cũng đã biết chuyện Vu Y tộc lúc trước đã bị phân chia ra làm hai chi rồi.”

Ta gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết. “Vu Y tộc trước kia từng phụng dưỡng Hiên Viên vương triều, cho nên một chi khác đã mất tích kỳ thật ra chính là đã nhập vào Vân Mặc tộc, mà ta lại thuộc vào chi đó của Vu Y tộc.

Năm đó, Vu Y tộc từ một mà lại bị chia ra làm hai phần, đều tự mình làm chủ.

Nhưng là đại tiểu thư ở phía bên kia cũng đã phái người đến làm nội ứng trong Vu Y tộc hiện tại, mà kẻ nội ứng kia chính là kẻ đã hạ độc Nam Mạch vương thất.

Nguyệt Nhi, ta chính là thế hệ sau phải làm nhiệm vụ đó.

Nhưng là con lúc trước vì sai sót đã ngẫu nhiên cứu ta, cho nên những năm gần đây, ta thủy chung đều không hạ thủ được.”

Thì ra nhưng lại là như thế này sao? Trên thế gian này quả thật là không có nguyền rủa. Ta có nên cảm thấy may mắn vì năm đó đã cứu người không? “Vậy tại sao lại phải nói cho con biết tất cả?”

tất cả, tất cả đều lừa dối ta, ngay cả sư phụ người hiểu ta nhất cũng vậy. “Nguyệt Nhi.

Ta đã nghĩ thông suốt rồi, ân oán nhiều năm như vậy cũng sớm nên được làm sáng tỏ.

Mà ta cũng sẽ không đem nhiệm vụ này truyền cho người khác.”

sư phụ vươn tay xoa xoa đầu ta, hơi hơi thở dài “Ngươi có trách sư phụ không?”

“ “Không trách, con còn phải cảm ơn sư phụ vì người đã nói mọi chuyện cho con biết.”

tuy rằng là người đã lừa ta, nhưng đúng là vẫn còn không xuống tay với ta, hơn nữa yêu thương của người dành cho ta cũng không phải giả. Trong giọng nói của người có vài phần vui mừng “Cám ơn con, Nguyệt nhi.”

“ “Sư phụ đến đây chỉ là nói cho con biết chuyện này thôi sao?”

ta thản nhiên hỏi. Người trầm mặc một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng nói: “Nguyệt nhi, còn có một việc sư phụ phải nhắc nhở con.”

Sư phụ nếu là người thuộc một chi khác của Vu Y tộc, như vậy người chắc hẳn là có liên hệ với Vân Mặc tộc rồi. Thì ra lúc trước thất thải kì thạch đúng là bẩy viên chí bảo của Hiên Viên vương triều, khi Hiên Viên vương triều bị phân chia, liền bị quốc quân của Đông Hải quốc mới khai quốc đoạt được. Chỉ tiếc lúc trước ta cũng không biết chuyện này, mới có thể bước một tiến vào bên trong cạm bẫy của Dạ Khuynh Thành. “Chuyện gì.

Sư phụ?”



ta cuối cùng cảm thấy chuyện sư phụ sắp sửa nói có liên quan đến Vân Mặc tộc. “Nguyệt nhi, trong tay tộc trưởng Hiên Viên Khuynh Thành của Vân Mặc tộc nắm loại thuốc giải độc này, hắn nghĩ rằng con cũng đã bị trúng độc như những vị quốc quân triều đại trước.

Cho nên…”

sư phụ còn chưa nói hết đã bị ta cắt ngang “Sư phụ, điều người nói là thật sao?”

Nếu là như thế, ta liền hiểu được Dạ Khuynh Thành lúc trước vì sao khinh địch buông tha cho ta như vậy. Kia căn bản chính là kế trúng kế. Hắn muốn để cho ta tưởng là tất cả những chuyện Mị đã làm đều là do bản thân Mị nguyện ý, thì ra trong tay hắn còn nắm một lợi thế lớn như vậy. Mị nhất định cũng đã biết mọi chuyện, hắn nhất định cũng cho rằng ta đã bị trúng loại độc này rồi. Dù sao sau khi hoán đổi máu, thân thể của ta cũng không còn bao giờ nữa là bách độc bất xâm, huống chi loại độc này nhất định cực kỳ hiếm có. Cho nên Dạ Khuynh Thành đã lợi dụng điểm này, thuận lợi kiềm chế Mị. Cho nên hết tất cả cũng không phải là xuất phát từ thiệt tình của Mị. Ta chỉ biết, Mị Mị không có khả năng đối với ta như vậy. Nhưng là Dạ Khuynh Thành vì sao lại muốn xóa bỏ đứa nhỏ của ta? Hắn nếu tính làm cho Mị thay thế hắn nhất thống thiên hạ, thì tại sao hắn lại muốn xóa bỏ con nỗi dõi của Mị? Điểm này, ta thật sự không nghĩ ra được. Hoặc có thể tất cả đều là ý tứ của Mị chăng? Nghĩ thế, ta lại không ngừng mà lắc đầu, Mị không phải là người như vậy. “Là thật.”

sư phụ vừa dứt lời, bụng của ta lại đột nhiên quặn đau. “Nguyệt Nhi, con làm sao vậy?”

sư phụ tiến lên đỡ ta, đem ta dìu trở về trên giường, lại còn thật cẩn thận bắt mạch cho ta. Đau đớn không ngừng mà lan tràn, khó có thể chống đỡ được. Tâm của ta lại không ngừng trùng xuống, chẳng lẽ đứa nhỏ xảy ra chuyện? Theo sau lại lập tức phủ nhận ý nghĩ của mình. “Nguyệt Nhi, con…”

Sư phụ không khỏi thở dài ”

Thân mình của con sao lại biến thành như vậy?”

“Sư phụ, đứa nhỏ không có việc gì đúng không?”

ta chịu đựng đau đớn, gắt gao bắt lấy vạt áo của sư phụ, người từ trong ống tay áo lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng của ta, lại cúi người đỡ ta nằm xuống giường, sau nói: “Nguyệt Nhi, thân mình con như vậy không nên có thai. Cơ thể của con là thiên hàn, vốn không dễ thụ thai.

Mặc dù sau khi thụ thai, cũng không nên giữ lại đứa nhỏ, con mặc dù đã được điều trị tốt, nhưng là nếu con cố ý muốn sinh đứa nhỏ, chỉ sợ đến lúc đó cả hai mẹ con đều bị uy hiếp, hơn nữa sự điều trị trước kia của con cũng sợ là đã uổng phí.”

Lời nói của sư phụ đánh vào trong lòng của ta.

Làm cho ta không khẽ khỏi giật mình. Thân thể của ta không nên mang thai, không nên a~, không nên… Bây giờ ta cuối cùng cũng hiểu được tất cả.

Thì ra đúng là như thế sao? Rốt cục hiểu được lúc trước ngự y vì sao muốn nói lại thôi, rốt cục hiểu được Mị vì sao phải làm như vậy, thì ra đều là vì ta sao? Tâm của hắn so với ta còn đau hơn rất nhiều. Tự tay giết chết đứa con mà mình tràn ngập chờ đợi, so với bất luận chuyện gì đều cực kỳ khó khăn hươn rất nhiều. Nếu là như vậy, Mị vì sao cho tới bây giờ không nói cho ta biết? Hắn vì sao lại luôn yên lặng thừa nhận tất cả như vậy? Thì ra từ đầu tới cuối, người đau nhất cũng không phải là ta, mà là hắn. Hắn muốn che dấu ta tất cả mọi chuyện, coi như đứa nhỏ vốn là vô ý biến mất, nhưng cố tình lại bị ta biết được, cho nên mới sẽ như vậy sao? Vốn đau đớn đã được thuốc của sư phụ làm dịu đi, nhưng là tâm lại bắt đầu đau đớn, rất đau… .

.

. Hắn là từ lúc nào đã phát hiện ra ta có thể cảm nhận được hắn đau lòng ? Hắn từ lúc nào đã học được che dấu đau lòng? Hắn vì ta rốt cuộc còn làm bao nhiêu chuyện nữa? Nếu ta có thể cảm nhận được hắn đau lòng, vậy còn hắn? Hắn có biết được giờ phút này ta đau lòng hay không? Cứ nghĩ rằng mình đã trả nợ được rất nhiều cho hắn, lại phát hiện mình thiếu nợ hắn vĩnh viễn không thể trả được. “Nguyệt Nhi, con nếu đồng ý, ta có thể giúp con đem đứa nhỏ…”

Sư phụ dường như là không rõ ta vì sao lại đau lòng như thế, không khỏi mở miệng. Ta đứng dậy, lại một lần nữa bắt lấy ống tay áo sư phụ “Sư phụ, van cầu người, giúp con sinh ra đứa nhỏ, con biết sư phụ nhất định sẽ có biện pháp, đúng không? Sư phụ, van cầu người, con không thể không có đứa nhỏ này.”

Đứa nhỏ này là tất cả tâm huyết của chúng ta, ta không thể mất đi nó, ta cũng không thể để cho Mị mất đi nó. Mị nhất định sẽ bởi vì tự tay giết chính đứa con của mình mà thống khổ không thôi, ta không thể làm cho hắn tiếp tục thống khổ nữa. “Nguyệt Nhi, con đây tội gì phải như thế?”

sư phụ nhìn ta, thở dài nói. “Sư phụ, van cầu người.”



giờ phút này, đau đớn vốn đã được xoa dịu lại một lần nữa cuốn tới, ta không khỏi cắn chặt răng, không cho đau đớn bật thành lời. Sư phụ cũng là đỡ ta, nói: “Sư phụ không giúp con cũng không được, con đã động thai khí, đứa nhỏ sợ là muốn sinh non.

Bất quá Nguyệt nhi, nếu là có uy hiếp.

Sư phụ chỉ có thể giữ lại con.”

Ta không ngừng mà lắc đầu “Không cần, sư phụ, cầu người giữ lại đứa nhỏ.

Con không thể không có đứa nhỏ.”

Ta nghĩ muốn sư phụ cam đoan, nhưng là đau đớn lại càng ngày càng kịch liệt, ta cơ hồ không thể mở miệng nói thêm được từ nào nữa. Sư phụ giúp ta ăn một viên viên thuốc, còn cầm một chiếc khăn mặt nhét vào trong miệng ta, chỉ sợ ta tự cắn lưỡi mình, tiếp theo lại vội vàng đi ra ngoài. Bên trong hoảng hốt, ta dường như nghe thấy tiếng nói chuyện của người cùng Cơ Lưu Tiêu.

Nhưng cho dù như thế nào cũng nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì.

Ngay sau đó, ta lại nghe thấy sư phụ ở bên tai ta không ngừng mà an ủi, bảo ta cố gắng dùng sức. Sư phụ dường như nghĩ đến đứa nhỏ là của ta và Cơ Lưu Tiêu, cho nên bảo hắn giúp ta đỡ đẻ.

Mà người ở một bên chỉ đạo hắn phải làm như thế nào. Ta rất muốn giải thích, nhưng là lại không còn sức để nói, chỉ có tiếng rên rỉ liên miên không ngừng, cùng tiếng gào từ trong miệng ta tràn ra. Khí lực dần dần bị xói mòn, ý thức của ta càng ngày càng mơ hồ, ta biết chính mình không được hôn mê, cho nên miễn cưỡng chống đỡ, cơ hồ là dùng hết sức lực còn lại của mình. Giờ phút này, ta chỉ có một tín niệm duy nhất, đó là nhất định phải sinh ra đứa nhỏ, mặc dù có dùng hết khí lực cuối cùng của mình cũng sẽ không tiếc. Rốt cục, một tiếng khóc của trẻ con đột nhiên vang lên, lập tức tràn ngập toàn bộ phòng. Ta hiểu được đứa nhỏ đã bình an sinh ra. Vốn ý chí kiên cường chống đỡ lập tức buông lỏng.

Ý thức chậm rãi bị xói mòn, đến cuối cùng là rơi vào bên trong hắc ám. Trước khi hôn mê, ta dường như nghe thấy giọng nói hoảng sợ của Cơ Lưu Tiêu, dường như hắn nói ta chảy thật nhiều máu. Nhưng là ta thật sự rất mệt, mệt không còn có chút khí lực để mở mắt, vì thế liền chỉ có thể ngất đi như vậy. Mặc kệ là như thế nào, đứa nhỏ bình an là tốt rồi .

.

.Bên trong hỗn độn, một mảnh hắc ám, ta một mình không ngừng quanh quẩn tại một chỗ, tìm không thấy phương hướng. Không có bất luận thân ảnh của một ai, cũng không có bất kỳ thanh âm gì, chỉ có khôn cùng vô tận hắc ám. Ta không biết mình quanh quẩn tại một chỗ trong bao lâu, cũng không biết chính mình rốt cuộc đang ở nơi nào, chỉ cảm thấy cả người đều ngấm dần một loại vô lực, còn có loại cảm giác đau đớn nhàn nhạt. Cũng không biết rốt cuộc là đã qua bao lâu, ở bên trong mơ hồ, dường như có người đang khẽ gọi tên ta, một lần lại một lần, quen thuộc mà xa lạ.

Là ai? Từng đoạn trí nhớ ngắn xẹt qua, đột nhiên trong lúc đó ta nhớ lại tất cả. Nhớ lại cuộc nói chuyện của sư phụ với ta, cũng nhớ lại ta đã sinh ra đứa nhỏ. Chậm rãi, thanh âm này càng ngày càng rõ ràng, cơ hồ là dán tại ở bên tai ta nhẹ gọi. Ta cố sức mở mắt ra, một bóng người mơ hồ ở trước mắt của ta lay động, chìm vào trong hắc ám đã lâu, lập tức thấy được ánh sáng, nhưng lại cảm thấy ánh mặt thật sự là chói mắt. Sau một lát, ta mới thích ứng được, cũng chậm rãi thấy rõ được người trước mắt. Dường như chỉ là cách một đêm không gặp thôi, nhưng là người trước mắt lại trở nên vô cùng tiều tụy, mặt có chút gầy gò, có thể nhìn thấy được râu xanh mọc lởm chởm, lộ ra một chút tang thương. Hắn giờ phút này, một tay nắm lấy tay của ta, một tay chống đầu, mắt hơi hơi nhắm lại, một bộ dáng mỏi mệt không chịu nổi. Ta chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng cô đơn, tinh thần sa sút của Cơ Lưu Tiêu như thế này, đáy lòng không khỏi nổi lên một trận chua xót. Tay chậm rãi nâng lên, muốn chạm vào mặt hắn.

Lại bởi động tác này mà chạm đến tay hắn, hắn giật mình bừng tỉnh, khi nhìn thấy ta, đáy mắt vốn là ảm đạm tức thì dâng lên niềm vui sướng mãnh liệt. Hắn cơ hồ run run nói: “Liễu Lăng, nàng tỉnh rồi sao? Nàng rốt cục tỉnh rồi sao?”

“ Tay bị hắn gắt gao nắm chặt không thể cử động được, ta chỉ có thể hơi hơi gật đầu “Ừm, ta đã tỉnh.”

Giờ khắc này, dường như nói cái gì cũng đều là dư thừa. Hắn cúi người, thật cẩn thận ôm lấy ta, lẩm bẩm: “Liễu Lăng, nàng có biết không, nàng đã hôn mê gần nửa tháng rồi đó, nếu không phải là y thuật của sư phụ nàng cao minh, nàng sợ rằng sớm…”

Câu nói kế tiếp, hắn không nói ra ta cũng hiểu được, nếu không có sư phụ bên cạnh, ta giờ phút này có lẽ đã không còn ở trên nhân thế này nữa rồi. Nửa tháng sao? Ta thế nhưng mê man lâu như vậy sao? Trách không được người trước mắt lại tiều tụy như thế, hắn chẳng lẽ luôn ở bên cạnh chiếu cố cho ta sao? “Đứa nhỏ đâu?”

Đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ, ta không khỏi lên tiếng hỏi. Hắn buông lỏng ta ra, trong mắt lơ đãng xẹt qua một tia ảm đạm, chỉ là trong nháy mắt, nhưng lại như cứa vào trong lòng ta, khẽ đau nhói. Cố ý bỏ qua đáy mắt ảm đạm của hắn, xem nhẹ cảm giác nhói đau trong lòng, ta nhẹ nhàng nói: “Có thể đem đứa nhỏ ôm tới đây không?”

Nếu đã quyết định lựa chọn con đường này, thì không nên quay đầu lại. Nếu quay đầu lại, sẽ chỉ càng làm cho ta thêm đau đớn mà thôi. Huống chi, bây giờ ta đã hiểu được tất cả mọi chuyện, ta làm sao có thể bỏ Mị một mình được. Cho nên cuối cùng vẫn là lựa chọn bỏ qua. “Được.”

hắn xoay người đi vào phòng kế bên, chỉ chốc lát sau, trên tay liền ôm một đứa nhỏ đi ra. Hắn đem đứa nhỏ đặt vào bên cạnh ta “Là một bé trai, rất khỏe mạnh.”

Ta cố gắng nâng cơ thể suy yếu lên, nhìn đứa nhỏ đang ngủ ở bên cạnh ta. Nó ngủ thật sự rất say, trên khuôn mặt nho nhỏ mang theo nụ cười thỏa mãn, cũng không biết là đang mơ thấy mộng đẹp gì đây. Nó rốt cuộc cũng được bình an sinh ra, ít nhất nói như vậy, Mị sẽ không bởi vì tự tay mình giết đi chính đứa con của mình mà thống khổ. Cơ Lưu Tiêu không biết đi ra ngoài từ lúc nào, đã quay trở lại, khi trở về trên tay hắn là một bát cháo, đi tới bên cạnh giường ta “Liễu Lăng, nàng vừa mới tỉnh dậy, không nên gắng sức quá.”

Hắn mặc kệ ta có đồng ý hay không, đem đứa nhỏ bế trở về phòng cũ, lại đút từng thìa cháo cho ta. “Tiêu, thật xin lỗi.”

ta sâu kín mở miệng nói. Tay hắn cầm bát không khỏi run lên, nhưng sau đó cũng là bình thản nói: “Đây là do ta chính mình lựa chọn.”

“Tiêu, chàng quay trở về Đông Hải quốc đi, ta sẽ mang theo đứa nhỏ quay lại Nam Mạch quốc.”

những lời này đã lặp đi lặp lại mấy lần ở trong lòng ta, giờ ta mới có thể nói ra khỏi miệng được. Sau khi biết được âm mưu của Dạ Khuynh Thành, ta khẩn cấp muốn quay về nói rõ mọi chuyện cho Mị biết. Đã trải qua quá nhiều chuyện, ta cũng thiếu nợ hắn rất nhiều, cứ nghĩ rằng mình có thể tìm được một phương pháp vẹn toàn đôi bên, làm cho ai cũng không phải chịu thương tổn, nhưng lại không nghĩ rằng chính mình đã sai, kết quả là ai cũng đều bị thương tổn. Ở trên phương diện tình cảm này, ta quả thật là không am hiểu, nay chỉ sợ rằng cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Cơ Lưu Tiêu lúc trước đã từng không có ta, nhưng hắn vẫn như cũ có thể sống rất tốt, ta nghĩ lúc này đây hắn nhất định cũng làm được như thế. Nhưng Mị nếu không có ta, hắn sẽ mất đi tất cả hy vọng. Cho nên, thật xin lỗi, Tiêu, thật sự rất xin lỗi.

Ta ở dưới đáy lòng một lần lại một lần thầm nhủ. Trên mặt hắn vẫn bình thản như cũ, chính là thản nhiên nói: “Hãy nghỉ ngơi một tháng, đến lúc đó nàng muốn đi đâu ta cũng không quản. Chính là ta sẽ không quay về Đông Hải quốc, ta sẽ ở lại chỗ này chờ nàng.”

“Ta sẽ không trở về đây nữa.”

vì cái gì mà lúc này đây hắn phải cố chấp như thế, rõ ràng hai lần trước hắn đều có thể buông tay, đều có thể sống rất tốt. “Ta đây cũng vẫn chờ.”

hắn cũng là gằn từng tiếng nói: “Ta đã từng có rất nhiều thứ để quan tâm, cho nên nàng mới luôn nghĩ rằng nếu không có nàng ta vẫn như trước sống rất tốt.

Có phải vì thế mà nàng cho rằng ta không có yêu nàng, đúng không? Đúng vậy, lúc trước ta thật sự không quan tâm gì nhiều, ta vẫn làm được vẻ phong lưu tiêu sái, dường như không có nàng cũng không sao cả, nhưng là lúc này đây, ta không có khả năng tiếp tục làm được như thế nữa.”

“ Ta kinh ngạc nhìn hắn, nghe được hắn sâu kín hỏi: “Liễu Lăng, nếu ta cũng chỉ có một mình nàng, mất đi nàng ta liền mất đi tất cả.

Vậy nàng có thể vì ta mà ở lại không?”

“ Vì sao phải như vậy? Lúc này đây, hắn thật là đã nhìn thấu ta, nhưng lúc trước lựa chọn Mị cũng không phải là chỉ có nguyên nhân này, mà là bị tình thế bức bách. Hắn khi đó vì quyền lực mà rời bỏ ta, ta khi đó vì trúng triền miên mà không có giải dược.

Mị khi đó đã trả giá rất nhiều vì ta. Cho nên, ta mới có thể quyết định như vậy. Chính là nay mặc kệ là như thế nào, ta cũng sẽ không quay đầu lại. “Một tháng sau, ta sẽ quay về Nam Mạch quốc.”

trầm mặc một lúc lâu, ta cuối cùng cũng nói ra một câu như vậy, đánh nát sự kỳ vọng của hắn, cũng làm đau chính lòng mình. Trên thế gian này.

Người ta để ý không nhiều lắm, nhưng là một khi đã để ý, mặc kệ là yêu hay là vì nghĩa, ta đều sẽ đem tất cả sức lực của mình để bảo vệ người đó. Nhưng là, lúc này đây ta lại chỉ có thể lựa chọn làm thương tổn hắn. Đau dài không bằng đau ngắn, ta không muốn hắn vì ta mà thống khổ cả đời. Giữa chúng ta cuối cùng cũng không có khả năng tương giao. Không phải là ta không nhìn ra sự đau đớn trong ánh mắt của hắn, chính là ta lựa chọn bỏ qua, thật sự không thể cứ tiếp tục dây dưa như thế này mãi được. “Ta sẽ ở tại chỗ này chờ nàng, mặc kệ là bao lâu ta cũng sẽ chờ.”

hắn lại như trước kiên định nói, làm như không thay đổi lời thề. Ta không có nói thêm gì nữa, mà hắn cũng không mở miệng nữa.

Trong lòng cả hai đều đang cân nhắc kỹ lưỡng. Một lúc lâu sau, hắn đứng dậy rời đi, đi được vài bước, lại dừng lại ở trước cửa, thản nhiên nói: “Liễu Lăng, sư phụ nàng nói nàng trúng một loại độc tên là triền miên, cả đời này đều không có khả năng trở thành thê tử chân chính của ta phải không? Cho nên nàng mới đẩy ta đi như thế sao?”

Sau ta mới biết, sư phụ bởi vì biết ta trúng triền miên, mới hiểu được đứa nhỏ này cũng không phải con của Cơ Lưu Tiêu. “Người hạ độc với nàng là Mị sao?”

hắn dừng một chút mới nói: “Nàng thế nhưng không hận hắn sao? Hay là nói…”

Hắn cũng không nói hết câu, cũng không đợi câu trả lời của ta, liền rất nhanh rời khỏi phòng, chỉ còn lại có một mình ta chợt giật mình. Mấy ngày sau đó, ta liền vẫn nằm ở trên giường tu dưỡng, cũng may sư phụ đã để lại cho ta toàn dược liệu trân quý, thân thể mới tốt lên rất nhiều. Sư phụ đi rồi, đi ở lúc ta vẫn còn chưa tỉnh lại, nói là muốn ẩn cư nơi núi rừng, không bao giờ quan tâm đến thế sự nữa. Sau khi đã nhìn thấu tất cả, cái gọi là ly biệt cũng chỉ càng làm cho người ta thêm thương cảm mà thôi. Cơ Lưu Tiêu tìm một đại nương lương thiện đến chăm sóc cho đứa nhỏ, chính mình lại không có bước vào phòng của ta nửa bước, nhưng là ta biết là do hắn không biết phải đối mặt với ta như thế nào mà thôi, ta cũng biết đợi cho đến khi ta đã ngủ, hắn đều vụng trộm đến xem ta. Chính là hắn nếu không muốn để cho ta biết, như vậy ta cũng liền làm bộ như không biết. Chúng ta cứ như vậy mà sống bình an qua mười ngày. Hôm nay, ta cũng giống như mấy ngày trước, dưới sự giúp đỡ của đại nương nâng ta tựa vào phía trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ. Đại nương sau khi đã chuẩn bị tốt mọi thứ cho ta liền lui xuống, trong phòng to như vậy liền chỉ còn lại có một mình ta. Ta tựa vào phía trên nhuyễn tháp, cầm lấy một quyển sách y dược chăm chú đọc. Trước kia là vì để tự bảo vệ mình, vì tung hoành giang hồ, ta mới nghiêng về phương diện độc thuật, nay ta chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn, cũng nên là học thêm một chút về sách chữa bệnh. Ta bất quá mới chỉ lật được có vài tờ, thì một giọng nói đã đem ta lôi ra khỏi dòng suy nghĩ. “Cung chủ.”

Ta không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt “Tu La, ngươi như thế nào lại…”

Còn chưa nói xong, Tu La liền lập tức quỳ gối ở trước mặt ta.

“Cung chủ, cầu ngươi quay về Nam Mạch quốc đi khuyên nhủ tông chủ.”

Tông chủ? “Tu La, ngươi trước đứng lên đã.

Ngươi kể rõ mọi chuyện cho ta xem nào.”

Ta không rõ một người sống nội tâm như Tu La vì sao lại kích động như thế. Tu La đứng dậy, cũng là cung kính nói: “Cung chủ, tông chủ cũng không phải thật sự muốn đối với ngươi như vậy, tông chủ, hắn… .

.

.”

“Tu La, ngươi trước nói cho ta biết, tông chủ trong miệng ngươi là ai?”



ta cắt ngang lời Tu La. “Mị lúc trước là bị tiên vương đuổi giết, sau đó được ngươi cứu, sau lại lại nhớ tới Tây Việt quốc, âm thầm tiếp nhận tổ chức sát thủ của tiên vương, lấy tên là Nguyệt tông.

Tổ chức sát thủ này trừ bỏ tiên vương ra, những người khác của Tây Việt quốc cũng không biết được, mà chuyện ta ám sát Mị, trừ bỏ ta cùng tiên vương cũng không có người biết được, cho nên Mị sau khi vương qua đời, liền trở lại Tây Việt quốc, tiếp nhận tổ chức kia.

Sau lại lại thành Chiến Hậu dưới một người mà trên vạn người.”

Tu La nhìn ta liếc mắt một cái, mới mở miệng nói: “Mị vốn quay về Tây Việt quốc là vì trả thù, nhưng là trên đường đi lại thay đổi chủ ý, ta nghĩ chuyện này cũng là có quan hệ đến ngươi.

Nguyệt tông vốn là một tổ chức ám sát, cũng theo Mị ở trên chiến trường lập được rất nhiều công lao, ta không biết Mị đã dùng phương pháp như thế nào để làm cho bọn họ trung thành và tận tâm với hắn như vậy, ta chỉ biết là bọn họ trừ bỏ mệnh lệnh của Mị, lệnh của ai cũng sẽ không nghe theo.”

Ta không rõ Tu La vì sao lại kể ra chuyện này với một người khôngliên quan như ta, ta chỉ có lẳng lặng chờ đợi câu tiếp theo của hắn. “Mà nay Nguyệt tông cùng ta đều bị hắn sai đến bảo vệ ngươi, hắn cuối cùng dùng quyền tông chủ ra mệnh lệnh muốn chúng ta thề sống chết đi theo ngươi.

Thời gian qua, chúng ta đều ẩn mình từ một nơi bí mật gần đây để bảo hộ ngươi, nếu không phải thật sự bất đắc dĩ, ta cũng không hiện thân trước mặt ngươi đâu.”

Lời nói của Tu La làm cho ta mạnh giật mình, đáy lòng đột nhiên trong lúc đó hiểu được rất nhiều điều. Lần trước ở Võ thành, đám hắc y nhân đó là các ngươi sao?”

lúc trước ta cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng đó là người của Hồng lâu, nhưng là nay nghĩ đến, thật là ta đã quá sơ sót. Tu La gật đầu “Là chúng ta.

Mị đã nói qua, trừ phi là đến thời khắc tất yếu, bằng không chúng ta không được phép hiện thân ở trước mặt ngươi, hắn cũng không muốn cho ngươi biết hắn bảo vệ ngươi.”

“ Quả nhiên làvậy sao? Ta chỉ biết Mị sẽ không đối xử nhẫn tâm với ta như vậy. Không tự chủ được đứng dậy, ta nhìn Tu La nói: “Nói cho ta biết, đem tất cả mọi chuyện nói cho ta biết.”

“Cung chủ, ta nếu lựa chọn hiện thân ở trước mặt ngươi, cũng đã tính sẽ nói tất cả mọi chuyện cho ngươi, ta thật sự không muốn nhìn hắn đem tất cả cực khổ đổ lên mình.”

Trong giọng nói của Tu La mang theo vài phần thương tiếc. Tâm của ta cũng vì lời nói của Tu La mà nhói đau. Hắn chậm rãi mở miệng nói: “Đầu tiên phải kể đến cuộc trao đổi của hắn cùng Vân Tế Du.

Vân Tế Du đem một nửa binh lực của Tây Việt quốc trao cho hắn, mà hắn đáp ứng Vân Tế Du sẽ giúp ngươi để ý Nam Mạch quốc, sẽ thả ngươi tự do.

Hắn cũng không phải thật sự nghĩ muốn binh lực, mà chẳng qua là hắn và Vân Tế Du có cùng một mục đích, đó là hy vọng ngươi được hạnh phúc, hy vọng ngươi vui vẻ.

Lâu Sở Ngọc là trách nhiệm ngươi giao phó cho hắn, cho nên sau ba năm, hắn liền đem toàn bộ binh lực của Tây Việt quốc trả lại cho Lâu Sở Ngọc, chính mình chỉ mang theo Nguyệt tông đi tới Nam Mạch quốc.

Vân Tế Du có nói qua, ngươi nếu thích hắn, như vậy hắn có thể đem Nam Mạch giao cho Cơ Lưu Tiêu, nhưng ngươi nếu không thích hắn, như vậy hắn nên thả ngươi tự do, để cho ngươi không có vướng bận gì.”

Thì ra Dục ca ca trước khi chết đều đã liệu trước tất cả mọi trường hợp.

Cùng Cơ Lưu Tiêu trao đổi, cùng Mị trao đổi, bố trí tốt mọi việc đều là vì đường lui của ta. Ta nên cảm tạ dụng tâm không muốn để cho người khác biết của hắn. Nhưng cũng là bởi vì hắn, rất nhiều chuyện đã thay đổi, bởi vì chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều, thậm chí rốt cuộc không thể đuổi trở lại. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều phải diễn ra như thế này sao? “Như vậy mọi chuyện hắn làm từ đầu tới cuối đều là cố ý sao? Đều là vì muốn làm cho ta hận hắn sao? Đều là muốn ta không còn vướng bận gì để rời đi sao ?”

chính là hắn chẳng lẽ còn không hiểu sao? Nếu là thật sự có hận, thì cũng không phải trong lòng không còn vướng bận. “Cái bẫy trong ngày ngươi đăng cơ đó là hắn đang thử Cơ Lưu Tiêu, hắn hy vọng Cơ Lưu Tiêu có thể buông tất cả, mang theo ngươi cao chạy xa bay, làm cho ngươi hạnh phúc.

Nhưng là Cơ Lưu Tiêu không có làm như hắn mong muốn.”

Tu La thản nhiên nhếch khóe môi, mang theo một chút trào phúng “Chính là hắn cũng là có cảm tình với ngươi.

Hơn nữa hắn yêu ngươi sâu sắc hơn những người khác, hắn thua là thua ở chỗ trong lòng ngươi không có hắn.

Là người thì luôn có tư lợi.

Cho nên hắn cũng chính là đang cho mình một cơ hội.”

Rất nhiều chuyện, trong lòng ẩn ẩn có cảm giác, chính là chưa để ý thật kỹ mà thôi, nay nghe Tu La nói như thế, những khoảng khắc đã qua trong lúc đó lại trở nên rõ ràng minh bạch. Tay khẽ nâng lên, vén nhẹ vài sợi tóc bay loạn theo gió ra phía sau, ta chỉ nghe thấy chính mình sâu kín hỏi: “Cho nên hắn lựa chọn phá hủy lộ xuân sao?”

“ Tu La ngẩng đầu nhìn về phía ta, khóe miệng mang theo vài phần trào phúng như có như không “Nếu ta không đoán sai, hắn căn bản là không có hủy diệt lộ xuân, hắn cũng không phải là không thật sự còn cách nào khác để đối phó với Dạ Khuynh Thành, hắn chính là để ý đến sự an nguy của ngươi mà thôi.

Một lần kia, ta nghe được ngươi cùng sư phụ ngươi nói chuyện, đã biết ngươi cũng không có trúng độc, cho nên ta truyền tin nói cho hắn biết.

Cũng nói cho hắn đứa nhỏ vẫn còn.

Chính là ta chờ rất lâu, hắn mới gửi lại cho ta một câu, hắn nói hắn biết, hắn bảo ta bảo hộ ngươi cho tốt, cái gì cũng không được nói cho ngươi biết.

Hắn cho dù biết rõ ngươi không trúng độc, lại cố tình vẫn để cho Dạ Khuynh Thành khống chế mình, cũng chẳng qua là muốn làm cho Dạ Khuynh Thành sau khi có lợi thế, sẽ không tiếp tục đánh chủ ý lên ngươi nữa, cũng là lợi dụng cơ hội duy nhất lần này, hoàn toàn thả ngươi tự do.

Bởi vì một lần kia hắn đã thua cuộc.”

Nhớ tới biến hóa trước sau của Mị, trong lòng ta không khỏi rùng mình, hơi run run nói: “Hắn rốt cuộc đã đánh cược gì?”

“Một lần kia hắn giả vờ hủy đi lộ xuân ở trước mặt ngươi, khi đó là hắn muốn cho ngươi hận hắn, nói như vậy hắn sẽ thả ngươi tự do, mà hắn sẽ vì lời hứa với Vân Tế Du, vì yêu cầu của Dạ Khuynh Thành mà đi tranh đoạt thiên hạ, nếu là không có ngươi, hắn sẽ không thành ra như ngày hôm nay.

Nhưng là ngươi cũng không trách hắn, thậm chí còn quyết định ở lại bên cạnh hắn, cho nên đáy lòng hắn dấy lên hy vọng.

Cho nên duy nhất một lần đó, hắn ích kỷ một lần, cũng đánh cược với chính mình một lần, cược xem mình có thể cho ngươi hạnh phúc hay không.”

Tu La tròng mắt xẹt qua ta, mang theo vài phần sắc bén, cũng mang theo vài phần thầm oán “Nhưng là hắn đã thua, trong lòng ngươi mãi mãi cất giấu bóng hình của một người khác.

Hắn làm sao mà lại không biết ngươi cất giấu ngọc bội Cơ Lưu Tiêu đưa cho ngươi.

Hắn chính là làm như không biết mà thôi.

Ngươi mỗi lần ngồi yên ở trước cửa sổ lại là đang tưởng niệm đến ai? Ngươi nếu không vui, hắn làm sao có thể trói buộc ngươi được, cho nên hắn nhận thua, tiếp tục kế hoạch ban đầu thả ngươi tự do.

Ngươi bị Cơ Vô Nhai mang đi, hắn viết thư báo cho Cơ Lưu Tiêu biết, làm cho hắn hiểu rõ rốt cuộc trong lòng mình để ý đến cái gì nhất.

Ngươi nếu thích Cơ Lưu Tiêu, như vậy hắn tất nhiên sẽ thành toàn cho ngươi, hơn nữa sẽ làm như tỉnh bơ, để cho ngươi hoàn toàn không còn gánh nặng, không còn vướng bận, không còn áy náy gì nữa.”

Ta đã cho là ta che giấu rất tốt, nhưng là không nghĩ tới hắn vẫn là thấy được. Chính là thật sự không phải giống như hắn đã nghĩ, ta chẳng qua là thật sự rất thích mảnh ngọc bội đó mà thôi, không có quan hệ gì đến Cơ Lưu Tiêu. Ta là thật sự đã quyết định quên đi hắn, ta cho tới bây giờ cũng đều không có cảm thấy là mình không hạnh phúc. Nhưng là không nghĩ tới tất cả dừng ở trong mắt Mị lại sẽ biến thành ý tứ như vậy. Là hắn không tự tin? Hay là ta làm không tốt? Vì sao cuối cùng cái gì cũng không chịu nói với ta? Ta lắc đầu.

Lẩm bẩm: “Cho nên một lần ở bên trong thư phòng kia, hắn là cố ý nói như vậy đúng không? ”

“ “Hắn vì thân thể của ngươi, nhịn đau quyết định bỏ đi đứa nhỏ của chính mình, hao hết tâm tư.

Sau đó lại làm cho ngươi nghe được đoạn đối thoại đó, chỉ vì hắn muốn ngươi không còn cảm giác áy náy gì đối với hắn, cắt đứt hoàn toàn để thả ngươi tự do.”

Tu La gằn từng tiếng nói: “Hắn cam tâm, nhưng là ta lại không đành lòng, hắn làm nhiều chuyện như vậy, nếu là để lại ác danh, hắn làm sao chịu nổi được chuyện này? Cho nên lúc này đây ta không muốn làm theo sự căn dặn của hắn.

Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi là vì độc triền miên, mà làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra, hay là cùng ta trở về Nam Mạch quốc? Một tháng trước, Nam Mạch quốc cùng Tây Việt quốc đã chính thức khai chiến, Lâu Sở Ngọc vong ân phụ nghĩa, muốn thâu tóm Nam Mạch quốc.

Hơn nữa không biết hắn từ đâu nghe được lời tiên đoán tông chủ chính là người sẽ tiêu diệt Tây Việt quốc, cho nên hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua cho tông chủ.

Từ sau khi Vân Tế Du đem một nửa binh lực còn lại trả cho Tây Việt quốc, thì binh lực của Tây Việt quốc mạnh hơn rất nhiều so với Nam Mạch quốc, hơn nữa Lâu Sở Ngọc cũng không biết từ bao giờ đã bồi dưỡng ra một đội tử sĩ có sức mạnh ngang với Nguyệt tông, mặc kệ là như thế nào, tông chủ đều bị vây ở trong yếu thế.

Cho nên mời ngươi hạ lệnh, làm cho sát thủ của Nguyệt tông quay trở về Nam Mạch quốc giúp tông chủ.”

“ “Ta và ngươi quay trở về Nam Mạch quốc.”

nay ta cho dù có thế nào đi chăng nữa cũng không còn có khả năng bỏ rơi Mị. Tu La vẻ mặt vui mừng nói: ”

Ít nhất tình của tông chủ cũng không có hoàn toàn uổng phí.”

Ta biết Tu La là một người đứng ngoài cuộc biết rõ mọi chuyện, cho nên trong thâm tâm của hắn nhất định là nghiêng về phía Mị, đương nhiên ta cũng sẽ không trách hắn, trên thực tế thật sự là Mị đã làm quá nhiều chuyện cho ta. “Lâu Sở Ngọc sở dĩ biết được lời tiên đoán kia, chỉ sợ là do Dạ Khuynh Thành truyền ra mà thôi.

Chỉ có Lâu Sở Ngọc khởi binh, Mị mới có thể phản công, cũng mới có thể gia tốc tiến trình tranh đoạt.”

ta thản nhiên nói. Thiếu niên với vẻ mặt quật cường ở trong trí nhớ của ta đã sớm không còn tồn tại nữa, hiện nay lâu Sở Ngọc đã là một vị vua. Hắn có lẽ cũng không phải là thật sự tin tưởng lời tiên đoán kia, chính là chỉ dựa vào lời tiên đoán đó để khởi binh mà thôi. Làm một vị vua là phải nhẫn tâm, mà muốn cho chính mình nhẫn tâm thì tất nhiên sẽ bắt đầu từ người mà mình để ý nhất, Mị là ân sư của hắn, hắn nếu tiêu diệt Mị, như vậy quyết tâm của hắn cũng sẽ càng tiến thêm một bước. Nếu người có tài không chịu làm việc cho mình, như vậy chỉ còn cách tiêu diệt người đó. Đó chính là phong phạm của một đế vương. Ta nghĩ nếu giờ phút này người ở Nam Mạch quốc là ta, hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình. Tình nghĩa lúc trước, hắn có lẽ cũng quan tâm một chút, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn sự nghiệp thống trị thiên hạ. Mặc kệ là như thế nào, chuyện Sở Sở phó thác ta đã hoàn thành, ta cùng hắn từ giờ phút này trở đi cũng sẽ trở thành kẻ thù. Hắn không còn là vị thiếu niên mà ta muốn một lòng bảo vệ nữa, mà ta cũng sẽ không tiếp tục là vị tỷ tỷ mà hắn chưa một lần gọi ra khỏi miệng. “Dạ Khuynh Thành tại sao lại có thể đối với đệ đệ của mình như thế?”

Tu La vẻ mặt phẫn hận. “Tu La, trên đời này không có ai đúng ai sai, chỉ là do mọi người có những mối quan tâm khác nhau, người muốn bảo vệ khác nhau mà thôi.”

ta nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, sâu kín nói. Nói khác nhau, không loại trừ cả âm mưu. Đây cũng là cách ăn ở giữa người và người với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.