Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 11: Chìa khóa, từ chức




Cửa đột nhiên được mở ra, một thân ảnh màu xanh nhạt xuất hiện ở trước cửa, trong con ngươi tràn ngập ý cười khó hiểu. Vũ Liên Nhi xuất hiện cũng đã nằm trong dự kiến của ta, chính là ta không nghĩ tới nàng lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Ta làm như không có phát hiện ra nàng, vẫn duy trì tư thế cũ, đùa nghịch cái chén trong tay. Nàng ta đi từng bước tới trước mặt ta, cho đến khi chỉ còn cách ta có ba bước thì dừng lại.

“Không muốn gặp ta như vậy sao?”

Nàng ta cười khẽ, giống như giữa chúng ta chưa từng xảy ra ân oán gì. Ta làm bộ như vừa trong giấc mộng tỉnh lại, cũng đáp lại nàng ta bằng nụ cười nhẹ “Sao lại có thể như vậy được? Vừa rồi là do nghĩ đến nhập thần quá mà thôi.”

Nàng ngồi xuống đối diện ta, một bộ dáng như nhiều năm mới gặp lại bạn tốt, nhẹ giọng nói: “Nghĩ cái gì vậy?”

“Nghĩ ta rốt cuộc thích ai?”

Ta thì thào khẽ nói, hàm chứa một bộ dáng buồn rầu. “Không phải Tiêu sao?”

Nàng dừng một chút, mới nhẹ giọng cười nói. Vũ Liên Nhi lấy loại tư thái này xuất hiện thật sự đã làm ta bất ngờ, nhưng mặc kệ là như thế nào, nàng sắp tới đều giúp ta một tay. “Ta cũng cho là ta thích hắn, nhưng là…”

Ta nói đến một nửa, mới giả ý phát hiện nàng ngồi bên cạnh, vì thế làm ra bộ dáng phòng bị, nói: “Ta vì sao phải nói cho ngươi biết?”

“Ngươi không nói cho ta biết, ta cũng biết.”

Nàng cũng không tức giận, ngược lại cười nói: “Không phải trước kia ngươi thích Dạ Khuynh Thành sao?”

“Vũ Liên Nhi, ngươi tìm đến ta chỉ là để muốn nói chuyện phiếm với ta thôi sao?”

Ta thấy mục đích của mình đã đạt được, liền lại lãnh đạm nói: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Ta tuy rằng biết tất cả, nhưng lại giả vờ làm như cái gì cũng không biết. Không cần nói đến Vũ Liên Nhi cùng Dạ Khuynh Thành rốt cuộc là có quan hệ gì, giờ phút này ta chỉ muốn cho Dạ Khuynh Thành tin tưởng ta vẫn chưa dứt tình được với hắn, cho nên từ lâu Vũ Liên Nhi xuất hiện đã nằm trong kế hoạch của ta. Vũ Liên Nhi càng thêm tươi cười “Ngươi chẳng lẽ đoán không ra sao?”

Bên trong rõ ràng mang theo vài phần ý tứ khoe khoang. Chẳng lẽ chỉ bằng mấy câu nói vừa rồi, nàng liền thật sự tin tưởng người ta thích là Dạ Khuynh Thành sao? Hay là nói trong tiềm thức của nàng hy vọng tất cả là sự thật? “Ngươi cùng Dạ Khuynh Thành có quan hệ gì?”

Điểm này ta thủy chung cũng nghĩ không ra. Lúc trước nghĩ đến Dạ Khuynh Thành là thật sự thích ta khi ta giả trang là Phượng Loan, cho nên mới đối với nàng ta như thế, nhưng là nay ta lại nghĩ không ra Dạ Khuynh Thành vì sao phải làm như vậy? Hắn nếu ngay từ đầu đã biết ta là ai, thì cũng từ đầu đến cuối hắn đều không có thích ta, vậy tại sao hắn phải dùng đến thí nhan thuật để cứu nàng ta? Là vì hắn thật sự thích Vũ Liên Nhi sao? Hay là vì một âm mưu mà ta không biết? Mà lúc trước tất cả cũng chỉ là diễn trò để cho ta xem thôi sao? “Hắn thích ta, bằng không vì sao lại cứu ta?”

Nàng nhìn ta, tròng mắt tràn ngập ý cười. Ta biết nàng là cố ý. “Ta hiểu được.”

Ta thản nhiên lên tiếng, lại nhướng mi hỏi lại “Nhưng người ngươi thích không phải là Tiêu sao?”

Nếu giữa Vũ Liên Nhi cùng Dạ Khuynh Thành là quan hệ hợp tác, như vậy tình cảm nàng ta dành cho Cơ Lưu Tiêu lại có bao nhiêu phần là thật đây? Nàng ta có phải hay không chẳng qua chỉ là một quân cờ mà Dạ Khuynh Thành phái đến ở bên cạnh Cơ Lưu Tiêu? Vũ Liên Nhi dừng một chút, theo sau lại cười nói: “Ta thích là Dạ Khuynh Thành.”

Nhưng là ta biết nàng đang nói dối. Ta không khỏi kề sát vào nàng ta, cúi người ở bên tai nàng ta nói khẽ “Như thế nào? Bởi vì bại bởi ta, cho nên ngay cả tình cảm của mình cũng không dám thừa nhận sao?”

“Ngươi đừng đắc ý, Tiêu hắn…”

Vũ Liên Nhi lên tiếng phản bác, lại đúng lúc dừng lời nói. Quả nhiên là đúng như suy nghĩ của ta sao? Chính là giờ phút này, ta lại không biết mình là nên cao hứng, hay là nên thương tâm đây? Có một loại cảm xúc phức tạp ở dưới đáy lòng lan tràn mở ra, hơi hơi đau. Trầm mặc một lúc, ta mới ngẩng đầu nhìn Vũ Liên Nhi, dùng một loại ngữ khí trào phúng cười nói: “Vũ Liên Nhi, Dạ Khuynh Thành làm cho ngươi ở lại bên cạnh Cơ Lưu Tiêu đúng không? Nhưng ngươi cố tình trái lại giúp Cơ Lưu Tiêu đúng không?”

“Ngươi nói cái gì?”

Nàng ta hoàn toàn mất đi thản nhiên vừa rồi, có chút khiếp sợ nói. Ta thờ ơ không thèm để ý đến câu chất vấn của nàng ta, thử nói: “Có phải Tiêu đã đáp ứng ngươi, ngươi nếu có thể thay hắn trừ bỏ Dạ Khuynh Thành, như vậy hắn liền phong ngươi làm hậu, đúng không?”

Cơ Lưu Tiêu cho tới bây giờ cũng không là người chủ dễ bị bắt nạt, cho đến bây giờ hắn đều là có sở trường lợi dụng người bên cạnh. Sau khi biết được Vũ Liên Nhi đối với hắn như thế, hắn thế nhưng không có đuổi tận giết tuyệt, đây cũng không phải là tác phong của hắn, lúc trước ta không có nghĩ gì nhiều, nhưng hôm nay nghĩ đến lại cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. “Ngươi làm sao lại biết?”

Nàng không tự chủ được thốt ra, đợi đến khi phản ứng kịp với tình huống, đã là không thể thu hồi lại được nữa. Ta cười, giống như nàng vừa rồi cười khiêu khích như vậy “Tất nhiên là do Tiêu nói cho ta biết, ngươi thật tin tưởng hắn sao?”

Thì ra tất cả đều là thật sự. Trên mặt là cười, nhưng là đáy lòng lại là có chút bi ai khó hiểu. Hắn, thật sự là chỉ để ý đến quyền lực thôi sao? “Hắn…”

sắc mặt của Vũ Liên Nhi trở nên thâm độc, nhưng là lập tức khôi phục lại như tự nhiên “Ta tất nhiên tin tưởng hắn.”

“Chẳng lẽ ngươi cho rằng người khôn khéo như Dạ Khuynh Thành sẽ không nhìn ra được tất cả hay sao?”

Ta cũng không biết Dạ Khuynh Thành vì sao phải liên lụy cùng một chỗ với Vũ Liên Nhi, nhưng Dạ Khuynh Thành tuyệt đối không phải là không nhìn ra được cái gì. Vũ Liên Nhi lại thập phần tự tin nói: “Ta đã nói là hắn thích ta mà, tình yêu có thể làm cho người ta bị mất phương hướng, không phải sao?”

“Ngươi tin tưởng chắc nịch như vậy sao?”

Dạ Khuynh Thành thật sự là thích Vũ Liên Nhi sao? Ta lại thủy chung không tin điều này. Nhưng là Vũ Liên Nhi cũng không có cần thiết phải gạt ta. “Đương nhiên, bằng không ngươi cho là hắn vì sao phải cứu ta?”

Vũ Liên Nhi cũng là thập phần chắc chắn. Chẳng lẽ tất cả đều là thật sao? “Lúc trước ngươi bị Cơ Lưu Tiêu nhận lầm là ta rồi mang trở về, sau ngươi mới quen biết Dạ Khuynh Thành sao? Nói không chừng hắn khả năng cũng đem ngươi coi như là ta thì sao ?”

Dù sao ta là muốn nàng ta hiểu lầm ta thích Dạ Khuynh Thành, hỏi như vậy cũng là không có gì to tát lắm. Vũ Liên Nhi cũng là trào phúng nói: “Ta là khi đó mới quen biết hắn thì đã sao, hắn ngay từ đầu đã biết ta là ai, nếu hắn không thích ta, vì sao lại phải đem hết toàn lực để cứu ta? Hắn lúc trước còn không phải là tính hy sinh ngươi sao?”

Đúng vậy, Dạ Khuynh Thành lúc trước là tính hy sinh ta tới cứu nàng ta. Hắn, thật sự yêu Vũ Liên Nhi sao? Cho nên mới bảo vệ nàng ta như thế? Cơ Lưu Tiêu lại có phải là biết rõ điểm này, nên mới có thể lợi dụng Vũ Liên Nhi hay không? Nếu không phải là như vậy, Dạ Khuynh Thành không có khả năng sẽ nhìn thấu tất cả, mà Cơ Lưu Tiêu cũng sẽ không lợi dụng Vũ Liên Nhi làm con mồi lớn như thế. “Vậy nếu người ngươi thích là Cơ Lưu Tiêu, lại vì sao phải đáp ứng giúp Dạ Khuynh Thành?”

Dạ Khuynh Thành nếu thật sự yêu nàng ta, lại vì sao phải phái nàng ở lại bên cạnh Cơ Lưu Tiêu? Nếu không thương nàng ta, lại vì sao phải tìm mọi cách cứu nàng như thế? Ta không hiểu, không hiểu Dạ Khuynh Thành rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? “Nếu không phải ta giả bộ cho có lệ, ngươi cho là hắn sẽ thả ta ở lại bên cạnh Cơ Lưu Tiêu hay sao?”

Vũ Liên Nhi cũng là vẻ mặt khinh thường. “Cho nên nói, từ đầu tới cuối ngươi cũng chưa nghĩ tới giúp hắn, chẳng qua chỉ là lợi dụng hắn thôi sao?”

Ta làm bộ rất tức giận thét chói tai. “Đúng thì sao?”

Vũ Liên Nhi nhìn ta hừ nói: “Ngươi muốn đi mật báo sao? Ngươi cho là hắn sẽ tin ngươi sao?”

Vì sao Vũ Liên Nhi lại tự tin như thế? Dạ Khuynh Thành từng nói qua cái gì, đã làm cái gì sao? “Vũ Liên Nhi, hắn mặc dù thật sự thích ngươi, nhưng hắn sẽ đem tất cả nói cho ngươi biết sao? Hắn sẽ vì ngươi mà buông tha cho kế hoạch của hắn sao?”

Ta cũng là khí thế bức người nói: “Mặc dù hắn giờ phút này không tin, nhưng trong lòng chắc cũng có vài phần đề phòng đi.”

“Ngươi thích hắn như vậy sao?”

Vũ Liên Nhi cũng là một bộ dáng hết sức ngạc nhiên. Ta lại là có chút khiêu khích nói: “Ta chẳng qua là không muốn cho ngươi trở thành Tiêu vương hậu.”

Đúng vậy, ta là đang chọc giận nàng. “Ngươi…”

Nàng chỉa vào người ta, hổn hển nói: “Ngươi nếu không thích Tiêu, lại vì sao phải chiếm lấy hắn?”

“Bởi vì ta chán ghét ngươi.”

Ta cũng là gằn từng tiếng nói. Vũ Liên Nhi vốn đã không có hảo cảm gì với ta, kể từ đó, nàng cực lực duy trì muốn nghiền nát ta ra làm trăm mảnh, trên mặt nàng là bừng bừng tức giận, chính là ngay sau đó nàng cũng là cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta vì sao phải nói những chuyện này cho ngươi biết, ngươi có biết ta vì sao phải tìm đến ngươi không?”

“Ngươi muốn giết ta sao?”

Ta nhìn nàng, bình tĩnh nói. “Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội phá hỏng chuyện của ta và Tiêu.”

Vũ Liên Nhi cũng không che dấu mục đích của chính mình, duỗi tay ra từ trong ống tay áo lấy ra một thanh chủy thủ chĩa về phía ta. Ta nhướng mi, khinh thường nói: “Ngươi cho là chỉ bằng ngươi là có thể giết được ta sao?”

“Tất nhiên không phải là ta động thủ.”

Vũ Liên Nhi cũng là vẻ mặt thản nhiên cười “Ta mặc kệ Dạ Khuynh Thành giữ ngươi lại là có mục đích gì, ta chỉ biết là hắn hiện nay không có ở đây, mà ta không nghĩ giữ ngươi lại.”

Dứt lời, nàng liền vỗ mạnh tay, cửa mở ra, một nam tử đi đến. “Giết nàng.”

Vũ Liên Nhi nói với người tới. “Nhưng là chủ nhân…”

Người tới muốn nói gì đó, lại bị Vũ Liên Nhi ngắt lời “Chủ nhân của ngươi nếu đã để cho ngươi đi theo ta, thì ta mới là chủ nhân của ngươi, ta ra lệnh cho ngươi giết nàng.”

“Dạ.”

Người tới ngừng lại một chút mới cung kính nói. Ngay sau đó, hắn đã muốn cầm lấy chủy thủ đâm về phía ta. Ta cũng là đứng yên không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại, cùng đợi đau đớn truyền đến. Thanh chủy thủ lạnh như băng đâm vào cơ thể ta, nháy mắt một cỗ mùi máu tanh tràn ngập chóp mũi ta, sau đó ta cuối cùng cũng nghe được một giọng nói như ta mong muốn vang lên. “Liễu Lăng, ngươi…”

Bên tai là thanh âm kêu to đầy khiếp sợ của hắn. Ta mở mắt, nhìn người trước mắt, sự ôn nhu kia ở giờ phút này vỡ vụn, ở trong đáy mắt hắn ta nhìn thấy được sự kinh ngạc, lo lắng, hối hận, khó hiểu, rất nhiều loại cảm xúc. Nhưng là ta lại biết là ta đã thắng. Dạ Khuynh Thành, hắn cuối cùng là để ý đến ta. Hắn là cố ý, cố ý rời đi, cố ý để cho Vũ Liên Nhi có một cơ hội, mà ta cũng cố ý, cố ý kích thích Vũ Liên Nhi, cũng cố ý không tránh thanh chủy thủ này. Hắn thật sự không ngờ là ta không tránh thanh chủy thủ này. Nhưng là ta muốn chính là hiệu quả này. “Ngươi không phải là muốn ta chết sao?”

Ta cũng là suy yếu cười, vươn tay xoa hai má hắn, gần như nỉ non nói: “Tiểu Thành Thành, ta kỳ thật mệt mỏi lắm rồi, thật sự mệt mỏi lắm rồi, như vậy rời đi cũng tốt.”

Hắn tính kế với ta nhiều như vậy, lúc này đây xem như ta hồi báo hắn. Hắn quá mức khôn khéo, mà ta duy nhất có thể sử dụng dĩ nhiên là khổ nhục kế. “Liễu Lăng, ta không muốn ngươi chết, ngươi không thể chết được.”

Hắn vội vàng chữa thương cho ta, vẻ mặt lo lắng. Thì ra hắn thế nhưng cũng sẽ có biểu tình như vậy. Thì ra hắn thế nhưng cũng để ý đến ta. “Tiểu Thành Thành, ngươi có từng thích ta cho dù chỉ một chút hay không?”

Ta cũng giả vờ giống như một người đang hấp hối, hỏi một ít chuyện không đầu không cuối. Nếu muốn diễn, vậy phải diễn sao cho thật hoàn hảo. Hắn một bên chữa thương cho ta, một bên không ngừng mà nói: “Liễu Lăng, đừng nói nữa.”

“Ta muốn biết.

Thật sự muốn biết.”

Ta lại cố chấp hỏi. Hắn cúi đầu ở của ta bên tai, bất đắc dĩ thở dài: “Liễu Lăng, lúc này đây ngươi đã thắng.

Thì ra ta không muốn nhìn ngươi bị thương, không muốn nhìn ngươi biến mất ở trước mặt ta.

Thì ra ta nhưng lại thật sự để ý đến ngươi.”

Thì ra hắn biết ta đang thử hắn, quả nhiên đúng là Dạ Khuynh Thành. Ta còn muốn nói nữa, nhưng là ý thức lại dần dần bị xói mòn, cuối cùng, cuối cùng hoàn toàn lâm vào trong hắc ám. Lại một lần nữa tỉnh lại là vào ba ngày sau đó, ta cố gắng mở mắt ra, đập vào mắt ta lại chính là thân ảnh Dạ Khuynh Thành đứng đưa lưng về phía ta, hắn đang nhìn ngoài cửa sổ, lại không biết là đang suy nghĩ cái gì. Ta nhìn bóng dáng hắn một lúc, lại một lần nữa nhắm mắt lại, không lên tiếng. Một đao kia tuy rằng không đâm vào chỗ hiểm của ta, nhưng cũng làm cho ta mất khá nhiều máu, giờ phút này miệng vết thương còn hơi hơi đau. Kỳ thật Dạ Khuynh Thành đã biết rõ tất cả, nhưng một người luôn luôn bình tĩnh như hắn lại bởi vì vậy mà rối loạn ngay từ trận đầu, ta có nên cảm thấy may mắn vì mình ở trong lòng hắn có địa vị nhất định không? Nhưng là mặc kệ hắn cho dù có để ý đến ta, thì hắn đều không có khả năng vì ta mà buông tha cho tất cả kế hoạch từ trước đến nay của hắn, tuy rằng ta cũng không biết hắn rốt cuộc đang có kế hoạch gì. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, hắn vẫn như cũ duy trì tư thế này không hề động đậy, mà ta cũng vẫn như cũ làm bộ chưa có tỉnh lại. Giờ phút này, ta cũng không biết phải nên đối mặt với hắn như thế nào. Ta cứ nghĩ rằng hắn sẽ không phát hiện ra khổ nhục kế của mình, nhưng là hắn thì ra đều biết. Xem ra ở trên phương diện này, ta cuối cùng vẫn không sánh được bằng hắn. Đang lúc ta miên man suy nghĩ, bên tai lại truyền đến tiếng mở cửa, ngay sau đó giọng nói của Vũ Liên Nhi vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng nhỏ. “Dạ Khuynh Thành, ngươi đây là có ý tứ gì?”

“Liên Nhi, ngươi thật sự yêu Cơ Lưu Tiêu như vậy sao?”

Dạ Khuynh Thành lại chỉ là thản nhiên hỏi. “Đúng, ta chính là thương hắn.”

Vũ Liên Nhi cũng là thản nhiên thừa nhận, không một chút nào bận tâm đến cảm nhận của Dạ Khuynh Thành. Trầm mặc một lúc lâu, Dạ Khuynh Thành mới mở miệng hỏi: “Cho nên ngươi muốn tới giết ta?”

“Ngươi đã biết, ta cũng không muỗn phủ nhận.”

Vũ Liên Nhi hoàn toàn không có sự ôn nhu đối với Dạ Khuynh Thành, như nàng ta đối với Cơ Lưu Tiêu, ngược lại có chút khí thế bức người “Lúc trước ta là vì một thân một mình nên mới đáp ứng hợp tác với ngươi, kỳ thật ngay từ đầu ta đã không muốn giúp ngươi, ta thích là Tiêu, muốn giúp cũng là Tiêu.”

Vũ Liên Nhi kích thích hắn như thế, không sợ Dạ Khuynh Thành vì yêu sinh hận sao? Nhưng là Dạ Khuynh Thành thật sự yêu nàng ta sao? Ta cuối cùng vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện cũng không có đơn giản như vậy. “Vậy thì ngươi đi đi, ta thả cho ngươi rời đi.

Ngươi có thể đi tìm Cơ Lưu Tiêu.”

Dạ Khuynh Thành dừng một chút, có chút cười chế giễu “Xem hắn có chấp nhận ngươi hay không.”

“Chỉ cần ngươi đừng cho nữ nhân này xuất hiện ở trước mặt chúng ta, chúng ta sẽ rất hạnh phúc.”

Ta tưởng tượng ra giờ phút này Vũ Liên Nhi đang chỉ vào người ta. Mà ta thật sự không biết nên nói Vũ Liên Nhi là thông minh hay ngờ nghệch đây? Chẳng lẽ nàng ta thật sự nghĩ rằng Cơ Lưu Tiêu sẽ chấp nhận nàng ta sao? Dạ Khuynh Thành cũng là đáp: “Được.”

Vũ Liên Nhi không nói gì nữa, ta lại chỉ nghe thấy tiếng bước chân nàng rời đi, như vậy nhảy nhót, hận không thể lập tức trở về đến bên cạnh Cơ Lưu Tiêu đi. Có lẽ là vì Vũ Liên Nhi đã bị đoạn tuyệt bồi dưỡng đi, ta cuối cùng cảm thấy nàng ta có một chút thiên chân quá mức, nhìn không thấu rất nhiều chuyện. Về phần nàng ta rốt cuộc sẽ như thế nào, ta cũng không muốn biết. Dù sao, ta xác thật là không thích nàng ta. Trong phòng lại khôi phục lại sự yên tĩnh, mà ta lại cảm giác được Dạ Khuynh Thành đang chậm rãi đi đến gần ta. Một lúc lâu sau, đầu ngón tay của hắn xẹt qua hai má ta, rất nhẹ rất ôn nhu, nhưng lại làm cho ta có loại ảo giác, thật giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì cả, ta vẫn là nha đầu của hắn như trước, mà hắn vẫn là Tiểu Thành Thành trước kia của ta. Nhưng tất cả đều không phải, toàn bộ chỉ là một màn hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi. “Liễu Lăng, ngươi quả thật đúng là nhân tố ảnh hưởng tới cuộc đời của ta.”

thanh âm của hắn có chút bất đắc dĩ, cũng có chút tự giễu “Ta vì sao lại muốn cứu ngươi?”

Là nhân tố ảnh hưởng tới cuộc đời của hắn? Chẳng lẽ hắn nhưng lại biết vận mệnh của mình sao? Biết được thiên mệnh có tốt không? Ta cảm thấy thật sự không tốt, thậm chí là một loại bi ai. Hắn biết sẽ phát sinh cái gì, biết chính mình khi nào sẽ chết, cuộc sống không còn gì là vui vẻ, ngược lại giống như là đang chờ chết. “Biết không? Ta thật sự muốn giết ngươi, chính là một lần đó ở Đông Hải quốc, cũng là lúc này đây.”

đầu ngón của hắn hơi nóng, có một chút ấm áp xuyên thấu qua da thịt ta, trong lời nói của hắn có chút hơi hơi tự giễu. Hắn muốn giết ta nhưng lại là vì nguyên nhân này sao? Ta ở trong vận mệnh của hắn lại sắm vai nhân vật nào đây? Sau đó cũng chỉ có là trầm mặc, hắn không nói gì nữa, nhưng vẫn không có rời khỏi giường của ta. Ta cuối cùng là thiếu kiên nhẫn, chậm rãi mở mắt ra, chống lại hắn tầm mắt của hắn. “Tỉnh rồi sao?”

Hắn bình tĩnh hỏi. Nếu không phải hắn mới nói mấy lời vừa rồi, thì với ngữ khí như vậy của hắn, lại làm cho ta nghĩ rằng hắn đều biết là ta đã tỉnh từ lâu. Ta hơi hơi gật đầu. Hắn đứng dậy, rót cho ta một chén nước, lại nâng ta dậy “Trước uống nước đã, ta cho người đi chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ cho ngươi, ba ngày nay ngươi đã không ăn gì, chắc giờ cũng đã đói bụng rồi.”

Ta mềm mại uống xong chén nước hắn mang tới, dòng nước ấm áp chảy xuống cổ họng ta, làm cho ta dễ chịu hơn một chút. Sau khi uống nước xong, hắn lại giúp đỡ ta nằm xuống, xoay người liền ra cửa phòng phân phó nha hoàn ở bên ngoài. “Ta…”

Ta nhìn hắn đang quay lại muốn mở miệng, lại không biết từ nên nói từ đâu. Hắn cũng là bước nhanh đi tới trước mặt ta, ôn nhu cười nói: “Làm sao vậy?”

“Ngươi đều đã biết hết rồi sao?”

Ta mở miệng, thanh âm còn có chút khàn khàn. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường ta, như trước cười ôn hòa “Liễu Lăng, muốn gạt ta cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.”

“Đúng a ~, ta đã quên mất ngươi biết được thiên mệnh.”

Ta có chút phẫn nộ nói. Hắn cũng là vươn tay xoa tóc đen của ta, vẫn ôn nhu như lúc trước, “Ngươi đều đã biết?”

“Ừm, kỳ thật ta đã sớm nên biết rồi không phải sao?”

Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn, có chút cảm khái nói: “Lúc trước ta là rất tin tưởng ngươi.”

“Vậy ngươi hận ta sao?”

Hắn đón nhận tầm mắt của ta, chân thành hỏi. Ta lắc đầu nói: “Trước mắt còn không hận, nhưng ngươi nếu thương tổn đến người quan trọng nhất đối với ta, ta đây nhất định sẽ hận ngươi.”

Cá tính lười nhác cuối cùng là không thay đổi, hận một người là một chuyện phí sức, mà ta cũng không muốn làm, mặc dù hắn lúc trước đối với ta như thế, ta oán hắn, nhưng cũng không muốn hận hắn. “Người quan trọng là chỉ Mị? Hay là chỉ Cơ Lưu Tiêu?”

tròng mắt của hắn phát sáng, tuyệt không giống với người có tâm cơ thâm trầm. Nhưng cố tình loại người đó lại là hắn. Ta dừng một chút, mới trả lời: “Cả hai.”

“Nếu lúc trước tất cả đều là sự thật, ta không có đối với ngươi như vậy.

Ta cũng sẽ là người quan trọng với ngươi sao?”

Hôm nay hắn cũng là phá lệ khác thường, cho dù là lúc trước, hắn cũng chưa bao giờ hỏi qua vấn đề như vậy. “Ba năm kia đối với ngươi mà nói chỉ là một vở kịch, nhưng là với người trong ba năm đó, ngươi lại đúng là người quan trọng nhất trong lòng ta.”

Mặc dù là trong tiềm thức đem hắn trở thành Dục ca ca, nhưng lại thật sự là đã đem hắn trở thành người thân duy nhất của mình. Hắn nở nụ cười, như gió xuân nhu hòa “Có lẽ ta ngay từ đầu đã sai lầm rồi.”

“Vậy không cần phải tiếp tục sai lầm nữa, được không?”

Ta không tự giác đặt tay lên trên tay hắn. Hắn ngược lại cầm lấy tay của ta “Nhưng là ta chỉ có thể vẫn phải sai lầm.”

“Vì cái gì? Ngươi rốt cuộc nghĩ muốn cái gì?”

Ta không khỏi truy vấn. Hắn muốn cái gì? Quyền lợi sao? Hay là thiên hạ? Chính là giờ phút này, ngoài cửa truyền đến thanh âm cung kính của nha hoàn cung vang lên “Công tử, đồ ăn đã được đem đến.”

Hắn đứng dậy, đi đến cạnh cửa bưng đồ ăn tới, đặt ở trên ghế bên cạnh giường, lại cúi người nâng ta dậy “Ăn cơm trước.”

Ta biết hắn nếu không muốn nói, ta đây cho dù có tiếp tục hỏi như thế nào đi chăng nữa cũng không làm nên chuyện gì, cho nên thuận theo ăn đồ ăn hắn đút cho ta. Hắn không có nói gì nữa, mà ta cũng chỉ ăn một miếng lại một miếng đồ ăn mà hắn đưa tới, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh như ban đầu. Chờ ăn cơm xong, hắn mới sâu kín mở miệng nói: “Liễu Lăng, chờ đến khi ngươi khỏe lại, ta có thể nói cho ngươi mọi việc.

Nhưng là ngươi cũng đừng nghĩ rời đi, nếu là chưa đến lúc đó, như vậy ta sẽ không thể thả cho ngươi rời đi.”

Ta không có trả lời, chính là lẳng lặng nhìn hắn. Mà hắn sau khi đỡ ta nằm xuống, liền xoay người rời đi. Mấy ngày sau, hắn mỗi ngày đều đến xem ta, cũng không cho ta có cơ hội mở miệng. Cho đến nửa tháng sau, ta đã khá hơn nhiều, hắn mới ngồi xuống bên cạnh ta, nói: “Liễu Lăng, ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi đi.”

“Sẽ không tiếp tục dối gạt ta nữa chứ?”

Ta trực tiếp mở miệng hỏi. “Ừm, sẽ không lừa ngươi.

Chỉ cần ta trả lời, như vậy đều là sự thật, nếu ta không muốn trả lời, như vậy ngươi cho dù có hỏi bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ là vô ích mà thôi.”

Hắn gật đầu khẽ nói. Ta vừa muốn mở miệng, hắn lại kéo tay của ta qua, chỉ vào đầu gối của mình nói: “Ngươi có thể nằm ở bên cạnh.”

Ta muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn ta đành thuận theo hắn, huống chi giờ phút này ta còn muốn từ trong miệng hắn biết tất cả mọi chuyện. Ta giống như lúc trước nằm lên trên đùi hắn, nhưng là tâm tình lại sớm không còn như lúc trước nữa.

Mà hắn tựa hồ muốn ôn lại cái gì đó, ngón tay ôn nhu luồn vào trong mái tóc đen của ta, thanh âm ôn nhu “Nha đầu, hỏi đi.”

Nha đầu? Xưng hô thật lâu đã không nghe thấy. Lúc trước ta nghĩ đến sẽ mãi mãi là nha đầu của hắn, nhưng là lại không nghĩ được rằng thế sự lại biến chuyển thành như thế này. Ta không có lên tiếng trả lời, cũng không có cự tuyệt hắn gọi ta như thế, nếu giờ khắc này là chúng ta của ba năm trước, ta nguyện ý bồi hắn cùng nhau ở một chỗ. “Mị vì sao lại bị vứt bỏ?”

Đây là chuyện từ trước cho tới nay ta đều rất muốn biết, muốn biết tất cả mọi chuyện trước kia của Mị, muốn biết nguyên nhân làm cho hắn thống khổ. Dạ Khuynh Thành tay vuốt ve mái tóc đen của ta bỗng dừng lại một lát, sau đó lập tức khôi phục lại tự nhiên.

Thản nhiên nói: “Ta cùng hắn là anh em song sinh, sự ra đời của ta được mọi người thập phần mong đợi, mà sự ra đời của Mị chỉ là một việc ngoài ý muốn, ai cũng không nghĩ tới trong bụng mẫu thân còn có một Mị, bất quá từ đầu đến cuối chỉ do xui xẻo mà thôi, vận mệnh của chúng ta dĩ nhiên liền có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bởi vì còn có một Mị, cho nên mẫu thân cuối cùng là khó sinh mà mất, điều này làm cho phụ thân rất hận Mị, hận hắn đã đến.”

“Nhưng đây cũng không phải là lỗi của Mị a~.”

một đứa nhỏ thì có tội gì. “Về lý trí ai cũng đều biết là như thế, nhưng là trên tình cảm lại là một chuyện khác.”

ngón tay của Dạ Khuynh Thành càng không ngừng vuốt ve mái tóc ta, thanh âm vẫn ôn hòa như trước “Ta lúc trước là bị đưa vào hoàng cung Đông Hải quốc, mà Mị vẫn ở lại Vân Mặc tộc.

Ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết được rõ ràng lắm, chính là sau lại nghe người ta nói.

Phụ thân sau đó lại lấy thêm một nữ nhân, đơn giản là nữ nhân kia khi trưởng thành có chút giống mẫu thân của ta, nhưng nữ nhân này lại hoàn toàn không có dịu dàng như mẫu thân của ta, mà là tâm đại cực kỳ độc ác, phụ thân chẳng quan tâm đến Mị, cho nên nữ nhân kia luôn ngược đãi Mị, ngược đãi một đứa nhỏ.”

Cho nên Mị mới có thể chán ghét nữ nhân như vậy sao? Nữ nhân chết tiệt kia rốt cuộc đã làm gì với Mị? Tay của ta gắt gao nắm chặt lấy vạt áo của mình, ta thật sự không thể tưởng tượng lúc trước Mị sợ hãi, tuyệt vọng đến mức nào, có lẽ đến cuối cùng đã in sâu bài xích ở trong tiềm thức, mới có thể nữ nhân mới chạm nhẹ đã nôn như vậy. “Vậy sau đó sao lại vứt bỏ hắn?”

Ta cơ hồ rống giận với Dạ Khuynh Thành. Ta cũng biết chuyện này không phải là lỗi của hắn, nhưng cố tình vẫn là trách hắn, vì sao hắn có thể nhận hết sủng ái, mà Mị lại phải nhận hết tra tấn? Tim rất đau, giống như bị người bóp chặt lại vậy. Dạ Khuynh Thành cũng là trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Có lẽ ngươi nên oán ta.”

“Cái gì?”

Ta không hiểu ý tứ của hắn. Mà hắn có hơi vài phần chua xót nói: “Kỳ thật người nên bị vứt bỏ là ta, nhưng là phụ thân lại làm cho ta và Mị thay đổi thân phận.”

“Vì cái gì muốn vứt bỏ?”

Ta ngẩng đầu lên, thẳng tắp nhìn về phía hắn. “Bởi vì trong hai chúng ta có một người là Phá Quân tinh, còn một người là Thiên Sát Cô Tinh.”

Một câu của Dạ Khuynh Thành làm cho người ta giật mình kinh ngạc. Ta không khỏi lẩm bẩm: “Ngươi là Thiên Sát Cô Tinh, Mị là Phá Quân Tinh?”

Thiên Sát Cô Tinh bị xem như là kẻ luôn gây ra tai họa lớn, cho nên mới bị vứt bỏ. Phụ thân hắn biết rõ nhưng vẫn giữ lại hắn, còn vứt bỏ Mị sao? Thật sự hận Mị như thế sao? “Đúng vậy, ta là thiên sát Cô Tinh, nhất định cả đời phải sống cô độc.”

thanh âm của Dạ Khuynh Thành vốn là ôn nhu giờ phút lại mang theo vài phần chua xót nhàn nhạt. “Nhưng là bên cạnh ngươi không phải là có rất nhiều người yêu thương ngươi sao? Mị mới là người cô độc.”

Ta không tự chủ được nói, nhưng là khi nhìn thấy nụ cười chua xót của Dạ Khuynh Thành, ta lại im bặt. Nhưng là so với Mị, hắn thật sự rất hạnh phúc a~. Rõ ràng là anh em song sinh, vận mệnh lại khác biệt như vậy. Hắn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, sâu kín nói: “Đó là bởi vì sư phụ sửa lại mệnh cách cho ta, nhưng cuộc đời này ta phải bị quản chế vì một người, người kia nếu chết, mạng của ta sẽ quay lại như lúc ban đầu.”

“Người kia là Vũ Liên Nhi sao?”

Cho nên hắn mới bảo vệ nàng như vậy sao? Cho nên lúc trước hắn không tiếc tất cả để cứu nàng sao? Hắn gật đầu, có chút tự giễu nói: “Nhưng hôm nay ta lại suy nghĩ cẩn thận, nếu cả đời đều giữ một nữ nhân mình không thích bên cạnh, vậy thì không bằng cô độc cả đời.”

Cho nên hắn mới để cho Vũ Liên Nhi rời đi sao? “Nếu như vậy, ngươi vì sao còn muốn tranh quyền đoạt lợi?”

Ta khó hiểu hỏi. Hắn thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn về phía ta, trong ánh mắt mang theo vài phần thương tiếc cực mỏng khó mà nhận ra “Liễu Lăng, đây là nguyên nhân ta vì sao phải lợi dụng ngươi.

Mị hận phụ thân, chán ghét Vân Mặc tộc.

Nhưng là với ta mà nói, trên đời này chỉ có phụ thân là người hiểu rõ ta nhất, người đem toàn bộ tình yêu dành cho mẫu thân chuyển tới trên người ta, cho nên ta không thể cô phụ kỳ vọng của người.

Nhưng là ta cũng biết ta đúng là vẫn còn không thể bỏ xuống được, ta cuối cùng sẽ cô độc cả đời.”

“Cho nên ngươi lợi dụng ta khống chế Mị, muốn cho Mị thay thế ngươi sao?”

Thì ra đúng là như vậy sao? “Đúng vậy, mặc kệ là như thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi ở lại bên cạnh hắn.”

Hắn nhìn ta, vẻ mặt kiên quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.