Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 47




Cô vội vàng thu tay lại sau đó giận giữ trợn mắt nhìn hắn.

Thân Dục Chi thấy cô như vậy, mắt xẹt qua một tia ý cười, sau đó trước khi cô nổi giận thì làm một cái động tác giơ tay đầu hàng.

Sở Phù ném cho hắn một cái ánh mắt rồi đắp chăn lên, nhắm mắt dưỡng thần.

Bọn họ còn phải ngồi trên máy bay 10 tiếng nữa, phải tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt, dựa theo tư liệu, hai người bọn họ đại khái chính là gặp nạn ở thời gian này.

Lát nữa phi cơ hạ cánh, nhất định sẽ không an bình.

Thân Dục Chi nhìn Sở Phù nhắm mắt không nói lời nào, mạc danh biết đối phương cũng không phải là do giận dỗi mà không thèm để ý hắn, chỉ là muốn nghỉ ngơi.

Có lẽ cô cũng biết dọc đường đi có khả năng không an toàn.

Thân Dục Chi ngồi bên ngoài, gần chỗ ngồi của hắn có một tiểu cô nương tuổi thoạt nhìn cũng không quá lớn, có lẽ là ra nước ngoài học tập.

Dung mạo Thân Dục Chi chính là kiểu rất hấp dẫn nữ sinh, cho nên nhìn thấy ánh mắt yêu thích chăm chú của nữ sinh kia, hắn lạnh mặt mà chống đỡ.

Cô nương bị Thân Dục Chi lạnh mặt làm ngơ thì xấu hổ, sắc mặt trắng nhợt, miễn cưỡng cười cười: "Vị tỷ tỷ này có bạn trai tốt như vậy, thật đúng là may mắn."

Vốn tưởng rằng sẽ không được vi khốc nam này trả lời vậy mà nam nhân quay đầu lại, nghiêm túc nói:"Tôi có được cô ấy, là phúc của tôi.""

Cô nương còn chưa kịp nảy sinh tâm tư thì tim như vỡ nát rơi đầy đắt, yên lặng thừa dịp chưa phái tắt điện thoại, phát một cái wechat cho nhóm bạn, "Có cơ hội gặp được một mỹ nam, vậy mà người ta đã là hoa có chậu, bổn bảo bảo chưa làm gì đã bị người ta nhét cho một mồm cẩu lương huhu."

Trước lúc hạ cánh mười phút, Thân Dục Chi đánh thức Sở Phù, cô xoa xoa đôi mắt, đi theo Thân Dục Chi xuống phi cơ, sau đó bị hắn dắt đến trước mặt một người đàn ông lạ mặt đang cầm bià các tông có ghi mấy chữ, "Mau tới ăn thịt nướng."

Người đàn ông nhìn thất Thân Dục Chi thì hai mắt sáng ngời, sau đó nhìn thấy hắn, một tay nắm tay Sở Phù, tay kia kéo hành lý thì bộ dáng giống như là kinh hách, trợn mắt há hốc mồm.

Thân Dục Chi nhìn hắn một cái, sau đó lại quay sang nhìn Sở Phù, "Thích ăn thịt nướng không?"

Sở Phù vẻ mặt mờ mịt: "Hả?".

Người đàn ông kia vội vàng thu liễm biểu cảm khoa trương trên mặt, ho nhẹ một tiếng: "chúng ta đi trước đi, đến đó, vài phần thịt đều đợi anh nướng đấy."

Người đó tự mình lái xe, Sở Phù cùng Thân Dục Chi ngồi ghế sau, hành lí cũng không để sau xe mà đặt bên cạnh người. Sở Phù không biết hai người đang chơi trò gì, nhưng tóm lại không đem cô đi bán là được rồi, yên lặng ngồi ngắm cảnh đẹp dọc đường đi.

Xe đi càng lúc càng xa, đã đi tới bìa rừng rậm.

Xe tiếp tục đi trên một con đường nhỏ, một lúc sau thì đường cũng không có mà đi, ba người xuống xe, đi bộ về phía trước.

Sở Phù ngẩng đầu, có chút tức giận nói: "Thân Dục Chi, anh đưa tôi đi đến cái nơi quái quỷ gì vậy!"

"Tôi..." Thân Dục Chi đang định nói gì thì đã bị tiếng súng trong không trung đánh gãy!

"Phanh---!"

Sắc mặt ba người biến đổi.

Sở Phù không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng bên cạnh có hai người kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cô chỉ cần biết có nguy hiểm là đủ rồi.

Nam nhân kia tháo kính râm, lộ ra khuôn mặt nam tính, nhẹ giọng thổi tiếng huýt sáo, "Không nghĩ tới lần đầu tiên cùng lão lang như cậu hợp tác, lại gặp được mai phục lớn như vậy."

Thân Dục Chi trầm ổn kéo Sở Phù qau, đem cô ôm vào trong ngực, trốn ra đằng sau một tảng đá lớn, kéo hành lý, chưa đến một phút đồng hồ sau đã ghép xong hai khẩu súng lục.

Hắn đem khẩu súng nhỏ màu bạc đưa cho Sở Phù: "Dùng được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.