Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 32




Nhưng hiện tại, cô không muốn uống cũng phải uống.

Lấy tâm tính cao ngạo của Vệ Khinh Thiền, tuyệt đối không cho phép mình trở thành trò cười cho toàn bộ xã hội thượng lưu!

Vệ Khinh Thiền trong một năm ngắn ngủi này dù trải qua đủ loại sóng gió, bản thân dù chưa bao giờ phải lo lắng những vấn đề sinh hoạt bình thường cũng đã trở nên khéo đưa đẩy.

Nhưng cơ bản kiêu ngạo trong xương cốt hoàn toàn không mất đi.

—— cô, vẫn luôn chờ đợi thời cơ, một bước lên trời!

Sở Phù không thể OOC, đành phải cắn răng tiếp nhận chén rượu, đem ly rượu Cocktail cầu vồng kia từng ngụm mà nuốt xuống.

Rượu Cocktail màu sắc diễm lệ, nhìn thì đẹp, nhưng nồng độ thật sự là không cao, nếu thay bằng hỗn hợp rượu rồi bỏ thuốc vào, không ai nói trước được điều gì.

Hơn nữa, xem này biểu hiện hùng hổ doạ người của bọn họ, hôm nay cô vẫn là khó thoát thân.

"Như vậy được rồi chứ?" Sở Phù đem chén rượu vừa uống xong lật ngược, sạch sẽ.

"Mỹ nhân, lại đây......" Vương Gia Lạc thấy cô uống xong, liđãền vươn tay ra muốn tới bắt cô.

Sở Phù nhíu mày, thân mình né tránh sang một bên.

Nhưng phía sau lưng cô chính là cầu thang, côkhông lưu ý, một chân đi giày cao gót đạp đi xuống, tuy rằng kịp thời ổn định bước chân, nhưng vẫn bị trẹo chân!

"A......" Cô thấp giọng rên rỉ, có chút cảnh giác mà nhìn hai nam nhân trước mặt.

Hứa Thanh Hà duỗi tay ý ngăn Vương Gia Lạc lại, mặt lộ vẻ lo lắng: "Vệ tiểu thư cô ổn chứ? Nếu không tôi đỡ cô đi lên ngồi một lát?"

"Không, không cần!" Sở Phù cảnh giác nói, "Tôi còn là phải xuống nhảy."

Bị gián đoạn, Sở Phù trì hoãn vài phút, cảm thấy cả người nóng lên, lập tức minh bạch trong rượu thêm cái gì!

Mẹ nó, lại bỏ thuốc.

Dù biết trước mình thể nào cũng trúng chiêu nhưng Sở Phù vẫn bực mình.

Hai tên cầm thú nhất định dựa vào trò lừa gạt này hại không biết bao nhiêu người, dù sao uống rượu xong lăn giường, không phải cũng là thực bình thường? Cũng không có ai dám tố cáo hai ra.

Đến những người có gia tộc chống lưng còn không dám, người thân cô thế cô như Sở Phù sao dám hé miệng câu nào?

Tuy rằng nghe nói Thân gia nhị công tử thích cô, nhưng nhiều năm như vậy đều không có xuống tay, có thể thấy được lời đồn cũng không phải là thật.

Hứa Thanh Hà duỗi tay giữ chặt Sở Phù, muốn đem cô kéo vào trong lòng ngực, trong mắt dục sắc đã che lấp không được: "Vệ tiểu thư, để tôi đưa em lên phòng nghỉ ngơi một lát nhé?"

Hai người nửa ôm nửa ấp đem cô mang lên lâu, giãy giụa mỏng manh yếu ớt hoàn toàn làm như không thấy.

Chỉ là trong lúc Vương Gia Lạc đứng trước cửa phòng, hai người lộ ra ý cười khi thực hiện kế hoạch thành công, Sở Phù đột nhiên dồn hết sức vùng ra, thoát khỏi kiềm chế, thất tha thất thểu chạy tới cầu thang.

Căn phòng đặt sẵn nằm ở sâu cùng bên trong hành lang, khoảng cách từ căn phòng tới cầu thang là một khoảng cách rất dài, Sở Phù lúc này toàn thân nhũn ra, là muốn chạy là rất khó.

Cô cũng thử gọi hệ thống, trước thế giới còn có thể tùy thời liên hệ nó, lần này lại hoàn toàn không có phản ứng.

Hình như là do thế giới công lược tự do không có trợ giúp.

Chỉ có thể tự mình cứu mình.

Cho dù không được, cũng không thể cứ vậy chịu chết!

Cho nên, dùng toàn bộ sức lực, một kích thoát ra, đánh cuộc một đường sinh cơ.

Cô đánh cuộc vào Thân Dục Chi đang lẳng lặng đứng nhìn từ góc khuất!

Đánh cuộc vào việc anh ta biết em trai mình thích cô.

Đánh cuộc vào việc anh ta nhận ra cô.

Đánh cuộc rằng anh ta sẽ đứng ra ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.