Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc

Chương 31: Giúp người khi gặp nạn




Từ Ly Yến tỉnh lại, có gương mặt lạnh tanh đen thui của anh cả, bốn vách tường trắng toát cộng với mùi thuốc khử trùng nồng nặc nói cho cậu biết mình đang nằm trong bệnh viện.

“Từ Ly Yến, cuối cùng cũng biết đường phải tỉnh dậy!” Từ Ly Thịnh nhìn thấy cậu tỉnh, cười lạnh nói.

Chắc là giận thật rồi, chỉ có khi tới cực hạn anh cả mới gọi cả họ lẫn tên cậu như thế. Từ Ly Yến lúc này chỉ hận không thể tiếp tục giả chết nhắm mắt vờ ngủ tiếp.

Nhưng đương nhiên là hiện thực không cho phép, Từ Ly Thịnh thấy cậu muốn nhắm mắt tiếp tục cười lạnh, “Mày thử ngủ tiếp xem! Xem sau này còn ngủ được nữa không?”

“Không có, em ngủ lâu đến nỗi mỏi giã ra rồi, không muốn ngủ nữa!” Từ Ly Yến cười khổ định đứng lên mới phát hiện toàn thân mình đúng là bã ra thật, kinh ngạc nhìn Từ Ly Thịnh, “Em ngủ bao lâu rồi?”

“Một tháng.” Từ Ly Thịnh đỡ cậu, thản nhiên nói tiếp, “Thế nên từ hôm nay trở đi, tạm thời nghỉ việc, anh mày hiện tại không cần một thằng em cảnh viên.”

“Một tháng!” Từ Ly Yến nghe thế bị dọa ngây người, không để tâm tới lời ép buộc từ chức của anh cả, nửa nằm nửa ngồi trên giường, ôm đầu nhớ lại cảnh tượng trước khi mình ngất đi… rừng cây âm u lạnh lẽo, đột nhiên bị đám lưu manh tập kích, đồng nghiệp bị thương, bọn sát thủ bị sét đánh, sau đó, xuất hiện một con quỷ hình dạng kinh khủng…

“Không sao, không có chuyện gì.” Nhìn thấy Từ Ly Yến ôm đầu như thể rất đau đớn, Từ Ly Thịnh vội vỗ vai xoa dịu. Mọi việc đã qua, tuy anh không biết Từ Ly Yến rốt cuộc đã gặp phải chuyện khủng khiếp gì mà tới tận bây giờ mới tỉnh lại nhưng anh không mong muốn nó ôm chuyện quá khứ tiếp tục chịu dày vò.

“Hai đồng nghiệp của em đâu?”

“Hi sinh vì nhiệm vụ.” Từ Ly Thịnh do dự, cuối cùng vẫn nói tiếp, “Mày khá may mắn, chỉ bị thương ở vai, vết thương sau đầu do va chạm cũng không mấy ảnh hưởng.”

Thật ra sau khi đưa Từ Ly Yến vào mổ, Từ Ly Thịnh không mấy lo lắng, bởi vì kiểm tra thì thấy vết thương sau đầu không quá nghiêm trọng, cứ nghĩ nó chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là tỉnh. Ai ngờ Từ Ly Yến ngủ tận một tháng sau mới tỉnh, báo hại cả nhà còn lại ba thằng con trai tất bật thay phiên nhau tới chăm nom.

“Vậy vụ đó thế nào rồi?”

Từ Ly Thịnh nhướn mày, “Chuyện thuộc về chuyên môn của mày anh không rõ lắm, dù sao cấp trên cũng sẽ tới nhanh thôi, mày trực tiếp hỏi đi.”

“Tới nhanh thôi?”

“Chứ còn gì, ngày nào cũng chăm chỉ tới báo danh, so với ba người bọn anh còn chịu khó hơn.” Nhìn sắc mặt Từ Ly Yến thay đổi, Từ Ly Thịnh hừ lạnh mắng một tiếng, “Hừ, cấp trên quan tâm tới thuộc hạ cũng là đúng thôi, mà vụ này vốn là cậu ta giao cho mày, nếu mày gặp chuyện gì thì cậu ta cứ chuẩn bị ra tòa mà gặp anh.”

Tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài đi vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai anh em, Trịnh Trọng Thành biểu tình cực kì bình tĩnh, thoạt nhìn đúng biểu hiện của một cấp trên tới thăm bệnh thuộc hạ.

Từ Ly Thịnh lạnh tanh nhìn hắn nói, “Bệnh nhân vừa tỉnh, chỉ có năm phút đồng hồ tiếp khách thôi, có gì thì nói nhanh lên.”

“Anh!” Từ Ly Yến đối với thái độ của anh mình cũng bó tay, chuyện của cậu và Trịnh Trọng Thành cả nhà đều không biết, nhưng anh cả thông minh thế sao có thể không nhìn ra. Vậy nên, đối với Trịnh Trọng Thành, anh luôn tỏ thái độ một giây cũng không muốn nhìn thấy.

“Còn mày nữa!” Từ Ly Thịnh đảo mắt liếc Trịnh Trọng Thành cuối cùng mới nhìn chằm chằm cậu, “Tiền viện phí thuốc men một tháng nay đều là anh trả cho mày, lát anh viết hóa đơn nhớ trả lại đầy đủ.”

Cửa đóng lại, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Trịnh Trọng Thành, Từ Ly Yến cười khổ, “Để sếp cười rồi, anh của tôi tính tình lúc nào cũng thế.”

“Anh em hai người thật giống nhau, tính cách khó ai chịu nổi.” Trịnh Trọng Thành ngồi bên mép giường, mỉm cười nói, “Xin lỗi, ra khỏi nhà mới nhận được tin em tỉnh lại, nên không kịp chuẩn bị quà chúc mừng.”

Từ Ly Yến mê man một tháng, thoạt nhìn gầy đi nhiều, trên mặt trắng bệch, Trịnh Trọng Thành nhìn thấy trong lòng đột nhiên thấy yêu thương vô hạn. Thời gian này hắn ở trong cục mà tâm tư lúc nào cũng chỉ ở bệnh viện, mong muốn có thể cùng cậu chia sẻ chút đau đớn. Sự yêu thương này cũng không biết là xuất phát từ hổ thẹn hay là vì trong lòng vẫn còn tình cảm nữa.

Hắn phải cảm ơn Từ Ly Thịnh có mặt từ đầu ở đây, nếu không hắn sẽ không nhịn được xúc động mà lao vào ôm lấy người kia vào lòng, có những lúc lo lắng vẩn vơ cho cậu, có những lúc chỉ muốn ngày càng được tới gần cậu, cũng có lúc nhớ nhung da diết.

Đưa tay tới, định giúp Từ Ly Yến vén sợi tóc mái rủ xuống thì cậu quay đầu nhìn cửa sổ.

“Thời tiết có vẻ đẹp, sếp mở cửa sổ giúp tôi hít thở không khí một chút.”

Cánh tay Trịnh Trọng Thành giơ ở không trung, hoàn hảo lời đề nghị của Từ Ly Yến giúp hắn khỏi xấu hổ, chỉ đành cười khổ một tiếng. Từ Ly Yến luôn như thế, cấp bậc thấp hơn nhưng luôn thích sai bảo hắn. Loại khí chất ưu nhã chỉ có ở công tử con nhà giàu này, ngay cả khi ốm yếu mới tỉnh dậy cũng không hề mất đi.

Cửa sổ mở, gió nhẹ cùng ánh nắng ấm áp tràn vào phòng bệnh, Từ Ly Yến hít sâu một hơi, nói: “Xin lỗi, nhiệm vụ thất bại.”

“Không cần tự trách mình, đây là do Phó Dụ Triêu bày trò. Hắn một mặt giả vờ hợp tác một mặt liên lạc với Đao Tế Xã cứu viện, chuyện của Hoắc Khoan và Mập Tử không phải chuyện ngoài ý muốn mà là do cảnh sát chúng ta chủ quan sơ sẩy. Cũng may, em không sao.”

“Đao Cửu thì sao?”

“Có tốt thí chịu tội, hắn được thả. Hắn là lão hồ ly, không có nhân chứng chỉ điểm cùng bằng chứng xác thực chúng ta không làm gì được, muốn bắt hắn đúng là chuyện không dễ dàng.”

Từ Ly Yến lơ đãng cau lông mày, “Phó Dụ Triêu cũng chết rồi ư?”

“Không, hắn bị bỏng nặng, gương mặt bị hủy. Nhưng cảnh sát tuyên bố với bên ngoài là hắn đã chết, ngấm ngầm thực hiện phẫu thuật chỉnh dung cho hắn, mong muốn phục hồi gương mặt như cũ để hắn tiếp tục làm nhân chứng cho chúng ta…”

“Sét đánh không chết hắn, ông trời đúng là không có mắt. Nhưng sếp thực sự tin tưởng hắn ta sẽ đồng ý hợp tác?”

Trịnh Trọng Thành thở dài, “Trước khi trả lời em vấn đề này, kì thực chúng ta còn gặp rắc rối lớn hơn.”

“Cái gì?”

“Hắn mất trí nhớ.”

“Hả?”

Ba ngày sau, Từ Ly Yến theo chân Trịnh Trọng Thành tới bệnh viện cảnh sát đặc biệt chuẩn bị cho Phó Dụ Triêu. Nghỉ ngơi ba ngày, Từ Ly Yến đã hồi phục hoàn toàn, nếu không phải tại anh cả một mực phản đối thì cậu đã xuất viện từ ngày đầu tiên rồi. Nhưng mà hóa đơn còn ở trước mặt, là một con nợ cậu cũng đành nhường nhịn ác bá nhà mình.

“Trên đường áp giải hôm đó rốt cuộc mọi người đã gặp phải chuyện gì? Vì sao Phó Dụ Triêu lại bị bỏng?” Trên đường tới bệnh viện, Trịnh Trọng Thành mới hỏi.

Từ Ly Yến cứng người, chuyện ngày đó là việc cậu không muốn nhớ lại nhất, hai ngày nay lúc nào cũng mơ thấy ác mộng, toàn bộ là nhờ phước con quỷ ngày đó ban tặng. Cậu cũng cho rằng là do mình mất nhiều máu quá nên mới nhìn gà hóa cuốc tưởng tượng ra, nhưng thực sự là có do cậu tự tưởng tượng thì nó cũng đặc sắc quá mức đến độ khắc sâu vào trí nhớ, làm cậu sợ đến nỗi không dám nghĩ đến, nhắc tới cũng không dám.

Hơn nữa, nếu nói đó là thật, liệu có ai tin không?

“Trở về sẽ viết báo cáo chi tiết cho sếp, cứ thế đi.” Cậu lập tức cắt ngang ý đồ gặng hỏi của Trịnh Trọng Thành.

Hợp tác bao nhiêu năm, Trịnh Trọng Thành rất hiểu Từ Ly Yến, vì vậy cũng thông minh chuyển chủ đề, “Em đoán Phó Dụ Triêu mất trí nhớ là thật hay giả?”

“Tôi chỉ biết là hắn bị bỏng chứ không phải bị đập đầu. Nếu là mất trí nhớ, người đó nên là tôi mới đúng.” Nói đến vụ việc, Từ Ly Yến lập tức khôi phục tinh thần.

“Nhưng một tháng nay các chuyên gia đã tiến hành rất nhiều thí nghiệm, kết quả đều cho thấy hắn thực sự bị mất trí nhớ.” Trịnh Trọng Thành thở dài, là người phụ trách vụ này hắn không mong Phó Dụ Triêu mất trí nhớ thật, nếu không không phải việc chỉnh dung cho hắn đều là công cốc à.

“Chuyên gia làm việc kết luận dựa trên tài liệu, tài liệu cũng có lúc không đúng.”

Rất nhanh thì đến phòng bệnh, Trịnh Trọng Thành bị bác sĩ trưởng của Phó Dụ Triêu kéo lại, Từ Ly Yến nói, “Hai người cứ từ từ nói chuyện, tôi tới kính thăm nhân vật bị mất trí nhớ của chúng ta trước.”

Phó Dụ Triêu ở trong một căn phòng rất lớn, nói là phòng bệnh thà nói là một cái rạp chiếu phim còn đúng hơn, trần nhà phía trên làm bằng kính thủy tinh trong suốt nên có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, tường cũng một dạng trong suốt, trong phòng chỉ có một chiếc giường, người ngồi trên giường đang xem tivi, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu nhìn cậu, sau đó nhanh chạy tới.

“Là cậu? Mấy ngày nay không tới thăm được, cậu khỏe chưa?”

Biểu tình hài lòng bất ngờ này làm Từ Ly Yến giật mình.

Bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt y hệt, ở trên người tên này lại tạo nên cảm giác hết sức thanh nhã sáng sủa, gương mặt đường nét rõ ràng tuấn tú nhưng dường như lại có cái gì đó khác thường. Phó Dụ Triêu âm độc phách lối, còn gương mặt này nổi lên nhiều hơn là ngạo khí đường hoàng, đồng tử trong trẻo nhưng sâu thẳm khiến người khác không thể nhìn thấu. Đối mặt nhìn nhau, Từ Ly Yến khó hiểu run rẩy ngón tay, cảm nhận như bị cỗ khí thế của người đối diện áp bức.

Đây là thứ mà Phó Dụ Triêu không có, dù hắn có âm độc ngoan lệ đến đâu cũng không có phần khí chất mà cảnh viên chân chính như cậu sợ hãi. Nhưng người đứng trước mặt lúc này lại làm cậu biết thế nào là sợ hãi. Dù trên gương mặt hắn ta là nụ cười hết sức đơn thuần nhưng vẫn khiến cậu không ngừng run rẩy hoảng hốt.

Đây là ai?

Gương mặt tuấn tú không chút tì vết, dù có được phẫu thuật thành công đến đâu cũng không thể trong vòng một tháng mà Phó Dụ Triêu đã khôi phục hoàn mĩ thế này. Nhưng căn phòng bệnh này, trừ Phó Dụ Triêu ra làm gì còn người nào khác.

Từ Ly Yến hơi lui về sau dãn cách cự li, mắt phượng híp lại đề phòng quan sát.

Thấy bộ dạng Từ Ly Yến như vậy, người đối diện nở nụ cười, “Cậu không nhớ ta sao? Một tháng trước, chính cậu là người áp giải ta.”

Đúng là Phó Dụ Triêu! Từ Ly Yến nghẹn, cậu chỉ bị xây xát nhẹ mà hôn mê tận một tháng, tên khốn này không những bị sét đánh, sau đó cón phải phẫu thuật chỉnh dung mà sao nhìn khỏe mạnh còn hơn cả cậu. Ông trời đúng là không có mắt.

“Phó Dụ Triêu!” Từ Ly Yến cong miệng mỉm cười, âm u chào hỏi.

“Dụ Chiêu!” Hắn ta nhìn cậu chằm chằm nhấn mạnh.

Đây xem như là lần đầu tiên cả hai chính thức gặp mặt, Từ Ly Yến hồi phục lại càng tuấn mĩ, ngũ quan tinh xảo nhu hòa, mắt xếch hẹp dài khẽ híp lại rất có tác dụng mị hoặc, lại bị phần anh khí giữa hai chân mày tiêu diệt hoàn toàn sự nhu mì quyến rũ, tổng thể như ngạo nghễ mà kiêu ngạo, khóe miệng câu lên nhàn nhạt cười, nhìn qua là biết không có ý tốt, nhưng không thể không công nhận là rất mê người.

Oanh! Bụng dưới bị đánh mạnh làm Dụ Chiêu đang mơ màng trong mộng đẹp phải tỉnh lại, cổ bị Từ Ly Yến bóp chặt đẩy về sát vách tường, hắn kì quái nhìn, “Sao lại đánh ta?”

Đáp lời lại là một quyền nữa thúc tới, Từ Ly Yến ra tay không chút nể mặt, lạnh lùng nói, “Hai cái mạng hai đấm, còn rất hời.”

Dụ Chiêu thần sắc lạnh lẽo, ngay khi đấm thứ ba định hạ xuống đột nhiên cổ tay cậu bị chế trụ, sau đó bị người vặn ra sau, cả người đổi lại bị dí sát vách tường, tình thế trong nháy mắt đảo lộn. Yết hầu Từ Ly Yến bị Dụ Chiêu mạnh tay thít chặt, không còn nụ cười trên mặt, Dụ Chiêu lạnh lẽo nhìn cậu, lệ khí bức người làm cậu có lỗi giác như nhìn thấy hung thần ác sát.

Từ Ly Yến tin đối phương thậm chí có thể giết mình ngay lập tức, nhưng cậu cũng không sợ nhìn chằm chằm đối chọi lại ánh mắt bức người kia, cười nhạt, “Không phải nói mất trí nhớ ư? Sao còn nhớ tháng trước là tao đã áp giải?”

Cánh tay bóp hầu cậu hạ xuống, Dụ Chiêu mê man nhìn cậu, “Phản ứng của cậu sao không phải sợ hãi? Vì sao lại chỉ có giận dữ?”

“Vì tao đang muốn biết mày muốn giở trò quỷ gì!!”

Nhìn ở góc độ cực gần, Từ Ly Yến nhìn thấy lông mày đối phương cong lên như không hiểu, ngoài ý muốn rất thuận mắt dễ nhìn, dường như thực sự ngẫm nghĩ câu hỏi của mình đề ra. Hành động này tuy khó thấy, nhưng cậu dám khẳng định Phó Dụ Triêu trước kia sẽ không làm thế này.

Người này sao không đi làm diễn viên đi? Khả năng diễn xuất cao thế này, đúng là phí hoài nhân tài.

Từ Ly Yến không sợ, bởi trừ khi Phó Dụ Triêu không muốn giả vờ mất trí nhớ nữa, nếu không sẽ không ngu ngốc mà giết cậu ngay tại đây. Nhìn thấy hắn nhíu mày như đang ra chiều suy nghĩ, Từ Ly Yến càng khích, cười lạnh nói, “Ra tay đi, thế nào lại không tiếp tục?”

Đúng là người khó hiểu, không uổng công hắn tốn công sức bắt hồn phách người này về. Dụ Chiêu buông tay, nhìn Từ Ly Yến nói, “Ta không giở trò quỷ gì cả, ta chỉ nhớ rõ chuyện sau khi cậu áp giải ta, nhưng rồi bọn họ nói ta là trọng phạm rồi nhốt ở chỗ này.”

Từ Ly Yến xoa xoa cổ, muốn nói mới phát hiện hầu tê tê, lúc này mới có chút sợ, sợ người này thật sự có ý định muốn giết mình.

Có chén nước đưa tới trước mặt, Dụ Chiêu nói, “Cổ họng chắc rất đau, uống nước cho nhuận họng đã.”

Từ Ly Yến nhận lấy chén nước đưa lên miệng, khi nuốt mới thấy hầu đau dữ dội, làm cậu nhìn đối phương với cặp mắt hoàn toàn khác. Trong tư liệu nói Phó Dụ Triêu biết võ, nhưng không hề đề cập là lợi hại như thế này, nếu không sao chỉ trong vòng một chiêu cậu đã bị áp chế rồi.

Nếu đối phương muốn diễn, cậu cũng không ngại diễn cùng. Nghĩ thế, Từ Ly Yến khôi phục bộ dạng tươi cười, quan sát đối phương từ trên xuống dưới, không nóng không lạnh nói, “Anh khôi phục rất nhanh.”

“Vì cậu nói không cho ta chết.”

“Anh đúng là biết nghe lời.” Từ Ly Yến nghe thế nở nụ cười, “Vậy, nếu tôi nói muốn anh làm chứng nói ra những hành vi phạm tội của Đao Cửu, anh có làm không?”

“Nếu như biết, ta nhất định sẽ nói.”

Vấn đề là cái gì hắn cũng không biết, vì hắn chỉ là một yêu quái nương nhờ thân thể này mà thôi. Hắn ban đầu định cứu Phó Dụ Triêu, nhưng sau lại thấy hắn chỉ có thể thành người thực vật không cứu chữa được, nên mới quyết định nương nhờ thân thể hắn. Người này đã mất ý thức, tư duy cũng đình chỉ, hắn không có cách nào moi thông tin từ não người này cả.

“Hai người dường như trò chuyện rất vui vẻ.”

Cửa đẩy ra, Trịnh Trọng Thành từ ngoài tiến vào, Từ Ly Yến gật đầu hùa theo, “Phó tiên sinh đúng là người hiếm, cái nên nhớ thì đều quên, cái không nên thì nhớ rất rõ ràng.”

“Muốn hồi phục trí nhớ dù sao cũng cần có thời gian, anh nghĩ Phó tiên sinh nhất định cũng mong mình sẽ nhớ ra, dù sao cũng chẳng có ai muốn cả đời ở đây.”

Từ Ly Yến ăn ý mười phần, lập tức nói tiếp, “Phó tiên sinh là người thông minh, nhất định là sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Dụ Chiêu nhìn hai người bọn họ, không biết vì sao thấy không vui, có lẽ là cảm giác không thích bị cho ra rìa.

“Hai người cứ nói chuyện, ta còn có việc.”

Hắn xoay người về lại giường, Từ Ly Yến không hiểu quay đầu xem hắn nói là việc gì, nhìn thấy ánh sáng chập chờn từ tivi phát ra, hiển thị chương trình kịch Thanh xuân thần tượng thì suýt bị sặc vì nghẹn khí, cậu chắc chắn tên tội phạm này đang cố tình chỉnh mình mà.

Ra khỏi phòng bệnh, Từ Ly Yến hỏi Trịnh Trọng Thành, “Vừa rồi sếp cố tình không vào là vì muốn xem kịch vui?”

“Anh chỉ biết đúng là cái gì cũng không qua được mắt em.” Trịnh Trọng Thành cười khổ, giơ tay đầu hàng, “Mấy bác sĩ đều khẳng định là Phó Dụ Triêu mất trí nhớ thật, tiếp tục giam giữ cũng không được lợi gì, nên anh nghĩ cần thay đổi phương pháp kích thích hắn khôi phục trí nhớ, không ngờ lại khiến hai người động thủ.”

“Vậy sếp có thấy vấn đề gì không?”

“Không nhìn ra được cái gì, nên mới đau đầu đến giờ.” Trịnh Trọng Thành bóp bóp thái dương, nhìn Từ Ly Yến, “Nhưng em cũng không cần lo, anh đã đồng ý với anh em, cho em nghỉ phép một tháng để em nghỉ ngơi thật tốt.

Từ Ly Yến xùy một tiếng cười lạnh, “Ít làm bộ làm tịch thôi, nói đi, sếp muốn tôi làm gì?”

“…Không có.”

Từ Ly Yến ung dung bước tiếp, thản nhiên nói, “Cơ hội chỉ đến một lần.”

“Anh nói!” Trịnh Trọng Thành vội tiến lên đuổi theo, “Tiếp nhận Phó Dụ Triêu xuất viện, giám sát sinh hoạt của hắn, xem như là nghỉ ngơi luôn, nhưng vẫn được nhận lương.”

“Thả hắn ta ra ngoài, sếp điên rồi!” Từ Ly Yến nhíu mày nhìn Trịnh Trọng Thành, “Nếu hắn là giả vờ, rồi nhân cơ hội chạy mất thì sao?”

“Chúng ta sẽ cài thiết bị theo dõi trên người hắn, muốn thoát cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng kì thực anh cũng muốn hắn làm như vậy, tiết kiệm không ít phiền phức cho chúng ta. Nếu hắn thực sự mất trí nhớ thì em hãy ở cùng hắn, cố gắng kích động hắn nhớ ra. Em là người duy nhất hắn còn tiếp xúc trước khi mất trí nhớ, vậy nên anh nghĩ em nhất định tạo hiệu ứng khác với mọi người trong mắt hắn.”

Nhớ tới việc Phó Dụ Triêu ve vãn mình lúc áp giải, Từ Ly Yến không khỏi hừ lạnh, đúng là hiệu ứng quá khác đi.

“Vậy chuẩn bị một gian nhà trọ đi, nếu hắn muốn chơi tôi sẽ chơi với hắn tới cùng.” Thấy Trịnh Trọng Thành kì quái nhìn mình, Từ Ly Yến lại hỏi, “Sao vậy?”

“Anh nghĩ em sẽ dẫn hắn về nhà.”

“Muốn tôi dẫn một tên tội phạm giết người về nhà mình?” Từ Ly Yến nhìn Trịnh Trọng Thành cười nhạt, “Người trong nhà tôi không phải cảnh sát, không có nghĩa vụ liên quan tới hắn.”

“Anh chỉ nói thế, không nói em nhất định phải làm thế.”

Trịnh Trọng Thành làm việc cùng Từ Ly Yến nhiều năm đương nhiên hiểu rõ, Từ Ly Yến luôn đặt người thân lên hàng đầu. Hắn cũng từng hầu như cảm thụ được cảm giác ấy, chỉ tiếc sau đó một loạt biến cố phát sinh…

Trịnh Trọng Thành lắc lắc đầu nhanh bỏ đống suy nghĩ này ra khỏi tâm trí, lại trở về công vụ tiếp tục nói, “Anh lập tức tìm nhà trọ cho em, lần này chi tiêu đều là bên cục cấp trước, em suy nghĩ xem cần gì nữa không, anh sẽ nói lại với cấp trên.”

“Cần gì tôi sẽ nói.”

Hai người ra tới cửa bệnh viện, Từ Ly Yến đột nhiên hỏi, “Bây giờ kĩ thuật phẫu thuật thẩm mĩ tiến hóa đến tận trình độ này rồi sao? Một tháng là có thể khôi phục hoàn mĩ không tì vết?”

“Anh cũng thấy rất lạ, ngay cả bác sĩ phẫu thuật cũng không nói được gì. Nhưng mà việc này đối với chúng ta rất có lợi, không ai là không biết hắn là Phó Dụ Triêu. Chỉ cần hắn nói ra tình hình hiện tại của Đao Tế Xã, là chúng ta đã nắm trong tay phân nửa phần thắng.

“Sẽ không làm sếp thất vọng đâu.”

Từ Ly Yến nói xong thì xoay người đi, Trịnh Trọng Thành lại gọi cậu, “Trưa rồi, cùng đi ăn cơm đi?”

“Tôi còn rất nhiều việc.”

Nhìn bóng lưng cậu không hề quay đầu, Trịnh Trọng Thành cười khổ, bận cũng không đến mức ngay cả thời gian ăn trưa cũng không có chứ? Đúng là trừ công viêc và công việc ra, không hề nguyện ý liên quan một chút gì tới hắn nữa.

Từ Ly Yến tới bãi đậu xe, vào trong ngồi dựa trên ghế một lúc, thở dài thườn thượt. Tâm tư Trịnh Trọng Thành cậu biết, càng vì biết nên mới cố tình tránh, vì cậu rất sợ mình làm ra chuyện sai lầm. Đối với cậu mà nói, Trịnh Trọng Thành là người ổn trọng khôn khéo, đây cũng là lý do mà chức vụ của hắn luôn cao hơn của cậu. Thành thật mà nói, cậu vẫn rất quý Trịnh Trọng Thành, nhưng cũng chỉ có quý mà thôi.

Ba năm trước ngày Trịnh Trọng Thành bước vào lễ đường kết hôn, duyên phận hai người cũng đã bị chặt đứt.

Hít sâu một hơi, Từ Ly Yến vững vàng thân thể lấy lại tinh thần, còn có nhiệm vụ cực kì kích thích đang chờ cậu. Cậu có cảm giác, nhiệm vụ lần này so với trước đây đặc sắc hơn nhiều, dù sao đối thủ lần này cũng không phải một kẻ dạng vừa, đáng để cậu dồn toàn lực vào chiến đấu.

Tuyết đối không thể thua tên khốn đó! Từ Ly Yến tự tin nở nụ cười.

Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Ly Yến tới đón Phó Dụ Triêu xuất viện, mang đồ của hắn trả cho hắn, thường phục, ví, nhẫn, mấy thứ này đều là tư trang bị giữ lại sau khi Phó Dụ Triêu bị bắt vào tù. Lúc trả lại đồ, Từ Ly Yến đặc biệt chú ý tới biến hóa trên nét mặt hắn, nhưng rất nhanh phát hiện mình công cốc. Phản ứng của Dụ Chiêu rất bình thường, nên nói là chả có phản ứng gì thì đúng hơn. Mà động tác tiếp theo của hắn còn làm cậu kinh ngạc hơn, con người này thản nhiên thay quần áo trước mặt cậu.

Nhưng mà thành thật ra, vóc người thằng khốn này không chê vào đâu được, thân thể cân đối rắn chắc, da thịt trơn nhẵn không nhìn thấy một tí dấu hiệu nào của di chứng vụ bỏng, không khỏi làm Từ Ly Yến cảm thấy ông trời đúng là thiên vị hết thuốc chữa rồi. Chưa hết, thắt lưng đối phương cũng khá nhỏ, đúng là dù người nhìn có là nam hay nữ đều không tránh khỏi bị quyến rũ đến điên cuồng.

“Cậu thích cơ thể ta.”

Giọng khẳng định làm ánh mắt Từ Ly Yến lạnh tanh, nhưng khi đối diện ánh mắt hắn cậu lại ngẩn người. Ánh mắt trong suốt, làm lời nói vốn thô tục bỉ ổi như trở thành một lẽ đương nhiên đúng đắn, Từ Ly Yến theo bản năng vội thắng lại quả đấm sắp sửa đánh ra.

“Tôi còn thích ném anh vào tù hơn, nên tốt nhất đừng có tạo cơ hội cho tôi làm thế.”

“Không ai có thể bắt ta, kể cả cậu.”

Giọng nói rõ ràng bình thản, vô hình trung thêm phần kiêu ngạo mà Từ Ly Yến lại không thấy ghét, chỉ thấy hắn dường như đang nói sự thật rất hiển nhiên.

Hắn thực sự là Phó Dụ Triêu? Trong nháy mắt, Từ Ly Yến lại có ý nghĩ này.

“Anh rất tự tin là tôi sẽ dẫn anh rời khỏi đây?” Từ Ly Yến khoanh hai tay trước ngực, nhìn hắn mỉm cười

“Vì ta đợi ở đây đến chán chết rồi.” Nếu không phải hồn phách Từ Ly Yến tách ly thân thể phải hôn mê một tháng trời, hắn cũng không phải ngồi ở chỗ này đợi lâu như thế. Nhưng lúc này nhìn thấy nét cười đối phương, Dụ Chiêu ngốc nghếch nghĩ một tháng chờ đợi này, tuyệt đối đáng!

Lại một câu trả lời làm người ta muốn đánh, nhưng Từ Ly Yến không tức giận nữa, dù sao thời gian còn dài, cậu sẽ từ từ chơi cùng tên này.

Rời khỏi phòng bệnh, lúc trong thang máy Dụ Chiêu lại hỏi, “Ta quên hỏi, cậu tên gì?”

Từ Ly Yến vẫn ung dung vào thang máy, nghĩ bụng tên khốn này đúng là giả vờ giả vờ đến cùng, nhàn nhạt nói, “Tôi tên Từ Ly Yến!”

“Từ Ly à? Trong trí nhớ của ta chỉ gặp qua họ này hai ba lần, không ngờ bây giờ vẫn có người dùng họ này.” Hắn ta kì quái nhìn cậu, rất nhanh lại nở nụ cười, “Nhưng thực sự rất xứng với cậu, không giống người thường.”

Từ Ly Yến cũng kì quái nhìn đối phương, sống hai mấy năm nay đây là lần đầu tiên có người nhìn ra cậu họ kép. Nhưng sau lại nghĩ Phó Dụ Triêu thích đồ cổ, liền bình thường lại. Tiếp tục nghe hắn nói, “Ta là Dụ Chiêu, họ Dụ cũng rất hiếm người gặp, rất giống với cậu.”

Từ Ly Yến nâng mày, tựa trên vách tường thang máy cười nhạo, “Rất hân hạnh, ‘giống’ một kẻ mang danh giết người.”

Hắn căn bản có mang tội giết người gì đâu! Dụ Chiêu bất đắc dĩ nhìn Từ Ly Yến, nhưng không biết phải giải thích thế nào.

Có lẽ nếu bám vào thân hai cảnh viên lúc đó sẽ dễ dàng tiếp cận Từ Ly Yến hơn, nhưng hắn rõ ràng cảm giác thấy lo lắng của Từ Ly Yến cho Phó Dụ Triêu là thật, hơn nữa còn rất mãnh liệt. Xem ra, có khi lúc đó mình cảm nhận sai rồi, ngủ một lúc mấy trăm năm, tình cảm con người đã tiến hóa phức tạp đến không tưởng, muốn hiểu rõ xem ra không dễ chút nào.

Ngồi trên xe, thấy Từ Ly Yến dựng thẳng cổ áo, Dụ Chiêu mới nhớ tới hôm qua mình mạnh tay đánh người, vội hỏi, “Cổ đã đỡ hơn chưa?”

Ánh mắt Từ Ly Yến lập tức lạnh lẽo, nếu đỡ rồi cậu còn dựng cổ áo làm khỉ gì!

Ngày hôm qua khi về cậu mới phát hiện chỗ cổ bị bóp xuất hiện vệt xanh đen, đến tối thì chuyển hẳn thành màu đen. Sợ bị người nhà thấy, cậu đành để cao cổ áo, tên này không biết là ngốc thật hay ngốc giả nữa mà hỏi cái này.

“Sau này đừng… có đánh ta, tính tình ta không tốt, có thể lại làm cậu bị thương.” Tuy đã trải qua tu luyện tới nghìn vạn năm, tính cách thô bạo đã bớt đi rất nhiều nhưng bị ăn đòn lại là tình huống khác. Ngày hôm qua nếu là người khác ra tay, sợ rằng hôm nay được đi đầu thai rồi.

Nhưng lời thật mất lòng, Từ Ly Yến nghe mấy lời này rất chói tai, nhếch mép cười, đợi lúc chờ đèn đỏ quay sang đấm một phát vào miệng Dụ Chiêu, nhìn hắn nhăn mày thì thỏa mãn cười, “Bị đánh, có phải thế này không? Tôi rất thông cảm, sau này sẽ chú ý hơn!”

Một đấm này ngoài khiêu khích ra thì không có cảm nhận ngoài lề nào khác, Dụ Chiêu dù rất tức giận nhưng vừa nhìn thấy đối phương mỉm cười thì nháy mắt hạ hỏa. Hắn biết không phải Từ Ly Yến vui mà cười, nhưng mà đúng là cậu ta cười rất đẹp, hắn rất thích nhìn.

Đúng là trải nghiệm khó nói, hắn cười khổ, “Ta phát hiện tính tình cậu còn không tốt hơn ta rất nhiều.”

“Quá khen quá khen.”

Nhìn Dụ Chiêu không nói được câu nào mà buồn bực ủ rũ, không giống với vẻ âm ngoan hiểm độc trước kia tí nào, làm tâm tình Từ Ly Yến cũng tốt hơn nhiều, nhấn ga tăng tốc đi trên đường.

Xe đỗ lại trước một ngôi nhà kiểu mẫu yên tĩnh, Từ Ly Yến xuống xe, Dụ Chiêu nhìn thấy hỏi, “Đây là nhà cậu?”

“Đi vào đi!”

Từ Ly Yến mở rộng cửa đi vào, bên trong rộng rãi thoáng mát, dọc hành lang bày đủ loại ngọc lưu ly sứ men xanh tạo cảm giác rất cổ điển mộc mạc, trong phòng khách cũng bày không ít đồ cổ, ở giữa là một bộ ghế bành bằng đàn hương, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh nhu hòa. Từ Ly Yến không hiểu biết về đồ cổ, nhưng cũng biết tùy tiện lấy một món đồ ở đây chắc hẳn đều là đồ xa xỉ.

Nhìn chung quanh phòng khách một lượt, ánh mắt cậu cuối cùng rơi trên người Dụ Chiêu, “Cảm giác thế nào?”

“Chả thế nào cả.” Dụ Chiêu nói, nhưng hắn biết từ lúc vào đây Từ Ly Yến vẫn luôn quan sát mình, nhãn thần tìm tòi như thể muốn từ nét mặt hắn nhìn ra cái gì.

Một khắc sau thì Từ Ly Yến cho hắn đáp án, “Không có cảm giác gì ư? Đây là nhà anh!”

Ra là nhà của tên xã hội đen kia, Dụ Chiêu như bừng tỉnh, nhìn Từ Ly Yến, “Chúng ta sau này ở đây à? Ta không có ý kiến.”

Từ Ly Yến ức đến ói máu, càng mãnh liệt hoài nghi Dụ Chiêu là đang cố tình chỉnh mình mới nói vòng vo, nhưng không thể không bội phục hắn ta, ôn hòa tuấn tú trả lời thuyết phục, khuyến mãi thêm nụ cười đơn thuần làm người khác 100% tín nhiệm, nếu không phải sớm biết hắn là con người thế nào, Từ Ly Yến cũng không ngoại lệ bị lừa đem bán rồi.

Đây là một trong những chỗ ở của Phó Dụ Triêu, sau khi hắn bị bắt thì toàn bộ phòng ốc đều bị phong bế. Cậu cố ý dẫn hắn tới đây là muốn xác định thêm lần nữa xem Phó Dụ Triêu là mất trí nhớ thật hay giả. Nhưng mà trừ vẻ mặt hài lòng lúc này ra thì chả nhìn ra cái gì.

“Chúng ta không ở đây, tôi chỉ đưa anh tới lấy quần áo thôi, anh xem có cần lấy gì nữa không? Chuẩn bị nhanh lên một chút, tôi không có nhiều thời gian.” Nếu Dụ Chiêu vẫn chưa muốn hạ màn, Từ Ly Yến cũng không rảnh diễn tiếp, ở đây nếu gặp phải người của Đao Tế Xã thì khó mà thoát được.

“Không có, đồ đạc mua xong hết rồi, dù sao ta cũng chẳng cần dùng gì nhiều.”

Lúc rời đi, Từ Ly Yến đột nhiên thuận tay quơ lấy một bình gốm đời Đường hình lạc đà trên giá sách, ném về phía Dụ Chiêu, một tiếng thanh thúy tiếp theo vang lên, bình gốm rơi trước mặt Dụ Chiêu, rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.

“Sao tự nhiên lại đập nó?” Dụ Chiêu đứng im một chỗ, kì quái nhìn cậu.

“Tôi nghĩ anh sẽ bắt lấy.” Hiệp thứ nhất, Từ Ly Yến lặng lẽ chấp nhận thua cuộc.

Trong tư liệu có nói Phó Dụ Triêu là một tên cuồng đồ cổ, là bậc thầy về giám định và thưởng thức cái này. Cậu cho rằng nếu ném bất ngờ, hắn ta sẽ theo bản năng bắt lấy, mà không ít nhất thì cũng nên biểu hiện bản thân khẩn trương một tí, ai mà ngờ tên này đòn cao như vậy, lông mày cũng không thèm nhíu một cái.

“Thật tiếc cho món đồ cổ này.” Nhìn đồ gốm vỡ thành mảnh vụn với phấn trắng, Từ Ly Yến tặc lưỡi tiếc rẻ.

Dụ Chiêu buồn cười nhìn cậu, đúng là người kì lạ, rõ ràng là cậu ném nó giờ lại còn làm bộ dạng hối hận là sao?

Nhưng hắn không thích nhìn cậu cau mày thế này, nên nói, “Đừng để ý, là đồ giả thôi.”

“Đồ giả?” Mắt phượng híp lại liếc hắn như thể muốn nhìn thấu sự thật, “Xác định?”

“Đương nhiên.” Mấy trăm năm đối với hắn mà nói chỉ như một cái chớp mắt, có đồ cổ nào có thể xưa bằng hắn chứ?

“Nếu biết là đồ giả sao anh còn mua?”

“Tuy là ta đã mất trí nhớ, nhưng nếu để chọn một lần nữa cũng vẫn sẽ mua, vì… đồ giả này chế tạo công phu gần như không khác đồ thật là mấy.” Dụ Chiêu đoán là Phó Dụ Triêu không biết đây là đồ giả, vì thực tế món đồ này được chế tác tỉ mỉ gần như thật.

“Dù sao cũng thật đáng tiếc!”

Cái gì cũng không nhìn ra, trái lại tự dưng lại làm hỏng đồ nhái chất lượng cao của người ta, Từ Ly Yến buồn bực lôi Dụ Chiêu rời đi. Làm cảnh sát đồng lương ba cọc ba đồng, giờ mà phải bỏ tiền đền dám anh cả vác dao giải phẫu đuổi giết cậu quanh nhà lắm.

Lúc đóng cửa, Dụ Chiêu quay đầu nhìn lại đống vụn gốm trong nhà, ánh kim hiện lên, mảnh vỡ lập tức liền lại trở về nguyên trạng, tự động trở về trên giá sách.

Làm như vậy, Từ Ly Yến sẽ không tiếc nuối nữa chứ? Hắn nghĩ vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.