Tích Tích

Chương 33: Chương 33




Edit: Mều

Chương 10

Rõ ràng hai lần phát sinh quan hệ đều là do Khương Ly chủ động, Giang Trạm không hiểu tại sao bây giờ mình lại bị trách túng dục?

Nói không tức giận là không thể nhưng nhìn trên người cậu toàn vết tích do hắn tạo ra, Giang Trạm không thèm tính toán với cậu, ném túi thuốc lên sô pha.

"Cởi quần áo, tôi bôi thuốc cho cậu. Đầu óc cậu cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện gì đâu không."

Khương Ly nhìn thấy trong túi thuốc là lọ thuốc mỡ nên biết mình hiểu nhầm ý của hắn, sờ sờ mũi nói: "Thì ra là thoa thuốc... Tại anh không nói sớm, tự nhiên không không bắt tôi cởi quần áo làm tôi hoang mang."

"Phải không?" Giang Trạm rất hoài nghi.

Khương Ly vô tội nhìn hắn, kiên định gật đầu.

Giang Trạm nghĩ thầm tôi nào thấy cậu hoang mang đâu, cái hôm đầu tiên cậu thoải mái thoát y trước mặt tôi mới khiến tôi hoang mang đấy.

Khương Ly cởi quần áo, xoay lưng lại với Giang Trạm, ngữ khí không quá để ý mà nói: "Thật ra không nghiêm trọng như bề ngoài đâu, chỉ là da tôi có chút trắng nên hơi thâm thôi, không hề đau chút nào."

Cậu nói thật, Giang Trạm ở trên giường tuy hóa cầm thú nhưng động tác rất dịu dàng, rõ ràng lăn lộn cậu mấy hiệp trên giường nhưng mỗi lần đều để ý tới cảm xúc của cậu. Không thể không nói, Giang Trạm ngoại trừ tính khí không bình thường thì những phương diện khác vẫn rất hợp ý cậu.

Nghe cậu nói không đau, Giang Trạm ừ một tiếng, nhìn hướng dẫn sử dụng thuốc mỡ, vặn nắp bóp một chút lên tay rồi thoa lên người cậu, tỉ mỉ tới mức phải thoa thuốc tan hoàn toàn trên da cậu mới đổi sang chỗ khác.

Thời điểm bôi thuốc, Giang Trạm phát hiện da dẻ Khương Ly quả thực rất non mềm giống như đậu phụ vậy, không hề có vết sẹo hay nốt ruồi nào luôn, không nhịn được hỏi: "Cậu ăn gì lớn lên vậy?"

"Hả?" Khương Ly đang đọc tư liệu nhân vật, đối với câu hỏi của hắn thì phát ngốc, "Tất nhiên là ăn cơm rồi, lẽ nào anh không phải?"

"Da gì mà mềm còn hơn da em bé nữa." Giang Trạm để tay lên eo cậu bóp bóp, xúc cảm nhẵn nhụi quá phê nên không nỡ buông tay.

"Ha..." Khương Ly bị hắn sờ tới ngứa, co người lại, quay đầu nói: "Anh đừng trêu..."

Hai người cách nhau quá gần, lời chưa nói hết, môi cậu đã lơ đãng va vào môi của Giang Trạm, động tác song phương không hẹn mà cùng ngừng lại, trong lúc nhất thời ai cũng không có động.

Hô hấp nhẹ nhàng vờn quanh chóp mũi đối phương, thời gian dường như dừng lại, cảm giác vô cùng ái muội.

Lông mi Khương Ly run run, Giang Trạm trước kéo giãn khoảng cách hai người, từ trên sô pha đứng lên, làm bộ sửa lại tay áo, nhìn Khương Ly nói: "Túng dục hại thân, tâm phải thanh tịnh." Nói xong đi vào phòng của mình.

Khương Ly thấy hắn bỏ dở nửa chừng, lên tiếng gọi hắn: "Thuốc chưa bôi xong mà."

Giang Trạm không quay đầu lại mà bước tiếp vào phòng, ở trong truyền ra: "Tự mình có tay có chân còn bắt tôi hầu hạ sao?"

"..."

Rốt cuộc là ai bắt đầu đã muốn hầu hạ ai? Thật không hiểu mà.

Khương Ly bĩu môi, mấy ngày nay đối với việc tính cách của hắn thay đổi không ngừng cũng coi như đã quen, bản thân lười bôi nên ném thuốc sang bên cạnh, hỏi hệ thống xem độ thiện cảm có thay đổi không.

Hệ thống trả lời: "Không có giảm, ký chủ yên tâm."

Khương Ly yên lòng.

Giang Trạm tắm xong đi ra liền thấy Khương Ly từ ngồi thành nằm úp sấp trên sô pha.

Vừa nãy cởi áo vẫn chưa mặc lại, Khương Ly để bán nude nằm sấp, khuỷu tay chống lên ghế khiến phần lưng cậu tạo thành độ cong đẹp đẽ, hai chân giơ cao đung đưa.

Bước chân Giang Trạm dừng một chút, cảm thấy vừa nãy Khương Ly nói túng dục hại thân không phải không đúng, mình quả thật là loại ba mươi năm chưa khai trai, vừa khai xong thì có kích động lăn ba ngày ba đêm.

Tất cả những điều này đều là bởi vì người trước mắt.

Chẳng trách Thẩm Ngọc Chi nói "sex" là một trong những chuyện tuyệt vời nhất thế gian.

Khương Ly nghe thấy tiếng bước chân, xoay đầu lại thì thấy Giang Trạm đang quấn khăn tắm ngang hông đi ra.

Ánh mắt Khương Ly rơi xuống cơ bụng sáu múi khêu gợi của người nào đó, lại nhìn xuống cơ bụng phẳng như tường thành của mình, tâm lý rất mất bềnh tễnh, vô cùng nhớ nhung vóc dáng hoàn mỹ kiếp trước của mình, rồi âm thầm quyết định phải tập luyện cho bộ thân thể này.

Giang Trạm mở tủ lạnh lấy lon bia uống, nhận thấy cậu liên tục nhìn chằm chằm mình thì ngừng uống.

"Cậu nhìn tôi làm gì?"

"Nhìn dáng vẻ sếch xi của anh nha ~"

Khương Ly chưa bao giờ keo kiệt lời khen đối với cái đẹp, duỗi một ngón tay miêu tả lại cơ bụng của Giang Trạm, khóe môi mang theo ý cười: "Cơ bụng của anh rất đẹp, cảm giác sờ sờ cũng rất đã, tôi rất thích."

"..."

Khoảng cách hai người rõ ràng cách tới ba, bốn mét nhưng Giang Trạm lại cảm thấy được như ngón tay của cậu đang kề sát trên da của mình, từng chút dọc theo cơ bụng đi xuống... tiếp tục trượt xuống... xuống...

"Giang tổng?"

Khương Ly nhìn hắn bỗng nhiên như người mất hồn, vẫy tay gọi hắn, giọng lớn hơn: "Anh đang nghĩ gì thế? Giang tổng ới?"

Giang Trạm bị cậu gọi giật mình, phát hiện bản thân lại thất thần, hắn cảm thấy mình bị mất mặt, quát khẽ nói: "Mặc dù biết cậu đang khen tôi nhưng cậu không được suy nghĩ nhiều như thế, túng dục hại thân."

Nói xong không uống hết bia mà đã để lại trên bàn rồi trở về phòng, lưu lại Khương Ly =^=, không hiểu sao mình chỉ khen hắn một câu mà thành suy nghĩ quá nhiều, còn có hắn đối với việc túng dục hại thân rốt cuộc có bao nhiêu oán hận?

Bây giờ đã mười một giờ rưỡi, Khương Ly không định thức khuya nữa, đứng dậy tắt đèn phòng khách trở về phòng.

Trong phòng ngủ Giang Trạm đang dựa vào đầu giường, trong tay lật sách nước ngoài, Khương Ly đi tới bên cạnh hắn, khom lưng hôn hắn, cười nói: "Hôn chúc ngủ ngon."

Giang Trạm ngẩng đầu nhìn cậu: "Tốc độ nhập vai diễn cậu tương đối nhanh đấy."

"Bệnh nghề nghiệp." Khương Ly nhún vai, vòng qua bên kia giường rồi nằm xuống, ngáp một cái, "Ngủ ngon."

Giường ngủ rất rộng, hai người đàn ông nằm ngủ vẫn còn thừa kha khá diện tích.

Giang Trạm đặt sách lên kệ tủ, tắt đèn bàn rồi nằm xuống.

Qua nửa ngày, hắn duỗi tay kéo Khương Ly qua ôm lấy eo cậu.

"Ngủ ngon."

...

Sau khi Khương Ly cùng tập đoàn Giang thị ký hợp đồng, công ty nhanh chóng an bài cho cậu người quản lý và trợ lý.

Phùng Đông là người quản lý có thâm niên, đã từng đào tạo một ảnh hậu, kha khá tiểu hoa lưu lượng cao, mặc dù tài nguyên trên tay không nhiều như trước nhưng danh tiếng vẫn còn, đột nhiên bị công ty sắp xếp chăm sóc cho một người mới ngay cả tên cũng chưa nghe qua khiến anh ít nhiều cảm thấy khá bất mãn nên lần đầu gặp Khương Ly tuy thái độ không kém nhưng cũng không tính là thân thiện.

"Chào anh Phùng, em là Khương Ly. Sau này làm phiền anh rồi."

Mấy ngày nay Khương Ly có điều tra giới giải trí một chút, từ Kỷ Thư biết được ít thông tin của Phùng Đông nên không để thái độ của anh ở trong lòng, chủ động đưa tay chào hỏi.

Người ta vẫn nói không ai đánh kẻ mặt tươi cười, cho dù Phùng Đông có bất mãn nhưng sẽ không làm lớn chuyện khiến cả hai mất mặt, vẫn bình tĩnh nắm tay lại với Khương Ly.

Trước đó anh đã xem qua lý lịch cơ bản của Khương Ly, biết đối phương học trường đại học khá tốt, chỉ tiếc là không phải xuất thân chính quy, không có kinh nghiệm diễn xuất, điều thích hợp duy nhất là được vẻ ngoài.

Đối với kiểu người như Khương Ly, anh đã nhìn thấy nhiều lắm rồi, tám chín mười là tiểu tình nhân của lãnh đạo cấp cao nào đó trong công ty, rảnh rỗi sinh nông nổi.

Phùng Đông khẽ thở dài, đoán công ty đã muốn bỏ mình rồi, không thể làm gì khác hơn là cùng Khương Ly ngồi xuống rồi anh thông báo cho cậu các hạng mục công việc cần chú ý.

Tuy rằng quy tắc chung của giới giải trí ở thế giới này với thế giới trước của cậu không khác nhau lắm nhưng cậu vẫn tỏ ra kiên nhẫn, vừa nghiêm túc lắng nghe vừa gật gù ghi chép.

Phùng Đông đối với thái độ khiêm tốn của cậu rất hài lòng, ngữ khí cũng dịu hơn: "Công ty trước sẽ để cậu luyện thân thể, cũng sẽ mời thầy chuyên về mảng truyền hình tới giảng bài, phương án cụ thể qua mấy ngày mới có. Mấy ngày nay cậu cùng tôi làm quen hoàn cảnh một chút."

"Được, cảm ơn anh Đông." Khương Ly gật đầu, vừa vặn có tiếng điện thoại vang lên, cậu lấy ra nghe.

Điện thoại tới là của nhân viên đoàn phim Trường Hà Lạc Nguyệt, thông báo cho cậu thời gian tới đoàn phim thử trang phục.

Khương Ly vừa nghe vừa ghi nhanh trên sổ thời gian cùng địa điểm, cảm ơn đối phương rồi cúp điện thoại, sau đó nói với đối phương: "Anh Đông, ngày mai em muốn tới đoàn phim Trường Hà Lạc Nguyệt thử trang phục, nếu anh rảnh thì cùng em đi?"

Trường Hà Lạc Nguyệt?

Phùng Đông vừa nghe đã lộ vẻ kinh ngạc.

Tất nhiên anh biết Trường Hà Lạc Nguyệt rồi, trước không đề cập tới bộ phim này là do Giang thị đầu tư, chỉ riêng việc nó ở trên mạng được gọi là bộ phim mong đợi nhiều nhất là đủ nổi rồi, mỗi lần có clip thử vai đều lên hot search weibo.

Phùng Đông là người quản lý được khoảng hai mươi năm, tuy không nói là thân thiết với chủ đạo diễn Chu Tấn nhưng có biết yêu cầu chọn vai của đối phương rất nghiêm khắc, loại người mới không có kinh nghiệm diễn xuất như Khương Ly cho dù có quan hệ thì chỉ có thể diễn vai nhỏ không quan trọng mà thôi.

Không quản Khương Ly có phải vì nhàn rỗi mà muốn dạo chơi ở showbiz hay không, nếu hiện tại hai người đã ràng buộc với nhau thì Phùng Đông tất nhiên sẽ không để cậu một mình tới đoàn phim, huống hồ Khương Ly đã hỏi trước mình mà không phải mệnh lệnh.

"Tôi cùng cậu đi, có chuyện gì thì cùng phối hợp."

Khương Ly cười nói: "Cũng tốt, vậy làm phiền anh Đông. Em không rành đường lắm."

"Không phiền." Phùng Đông dừng lại rồi không nhịn được vẫn hỏi ra miệng, "Cậu... đóng vai gì của Trường Hà Lạc Nguyệt?"

Khương Ly đang xem thông tin nhân viên mới nhắn cho mình, đối phương có cho cậu thêm thông tin của một số người để thuận tin truyền tin, nghe vậy thuận miệng đáp: "Liễu Truyền Đăng và Liễu Bạch Trúc."

"Cái gì?" Phùng Đông cả kinh, tưởng mình nghe lầm, lại hỏi lần nữa, "Cậu nói ai?"

Khương Ly cất điện thoại, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Thái giám Đông Hán – Liễu Truyền Đăng."

"..."

Phùng Đông đột nhiên cảm thấy bản thân choáng váng như đang rơi vào lốc xoáy vô tận.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Giang tổng: Túng dục hại thân, tâm phải thanh tịnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.