Tích Tích

Chương 18: Chương 18




Bạn bè của Lý Điềm Điềm không phải ai cũng tin tưởng lời Trần Tư Dư nói, một vài người cảm thấy cô đang cố ý bịa chuyện hoặc là bị lừa, nhưng đa số mọi người vẫn ôm thái độ thà tin còn hơn là không tin. Đương nhiên cũng là vì gia cảnh của họ không tệ, chỉ mua vài cục đá thì không nhằm nhò gì.

Ngược lại là dụng cụ đo âm khí khiến mọi người cảm thấy rất hứng thú. Mọi người cảm thấy chỉ cần tận mắt thấy là có thể biết được nó có hiệu quả hay không chứ không giống đá đổi vận phải tùy thời cơ, bởi vậy nên ai cũng muốn lúc mua cục đá có thể đồng thời kiểm tra thân thể.

Dụ Tranh Độ nghe xong yêu cầu này có chút bất ngờ, không ngờ chỉ là ứng dụng cậu tiện tay làm lại có người nguyện dùng tiền để thử...

Đây là lần đầu tiên công ty nhận được số lượng lớn đơn đặt hàng nam châm, Dụ Tranh Độ thống kê xong số lượng liền chuẩn bị tìm sếp thương lượng thì Thương Khuyết đã gọi cậu vào trước.

Thương Khuyết đem điện thoại để trước mặt cậu, trên giao diện là cuộc đối thoại giữa hắn và Ngụy Tiêu.

Thương Khuyết: "Ông ta muốn mua đá..."

Hắn dừng một chút rồi bổ sung: "Bán sỉ."

Dụ Tranh Độ liếc nhìn Wechat của Thương Khuyết, nickname của Ngụy Tiêu do hắn đặt là: Rất nhiều tiền.

Dụ Tranh Độ: "..."

Cậu nhanh chóng xem nội dung cuộc đối thoại mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Thì ra từ lúc Ngụy Tiêu mua đá của La Phong thì con gái của hắn ta là Ngụy Mặc quả nhiên đã không còn bị chứng mất hồn, thân thể khỏe mạnh hơn nhiều, cả người cũng càng hoạt bát hơn.

Bởi vì tình trạng của Ngụy Mặc mà vợ chồng Ngụy Tiêu trước đây vẫn luôn không dám để bé đi nhà trẻ. Hai vợ chồng vốn đã bận lại phải kiêm thêm chuyện chăm sóc con nên mấy năm qua đều rất mệt, nhưng mấy ngày nay Ngụy Tiêu đã bắt đầu liên hệ trường học cho Ngụy Mặc, như vậy cả hắn ta và vợ có thể thoải mái hơn, mà bé cũng có thể trải qua tháng ngày vui vẻ với bạn cùng lứa.

Chuyện của con gái luôn là tâm bệnh của hắn ta, hiện giờ tâm bệnh đã được giải quyết, tinh thần của hắn ta và vợ tốt hơn rất nhiều. Thay đổi này khiến bạn bè của hắn ta chú ý nên có hỏi thăm, hắn ta cũng không giấu giếm.

Người như Ngụy Tiêu, các mối quan hệ không giàu thì quý, đặc điểm của những người này là vất vả cố gắng để thành công, giờ là lúc nghỉ ngơi và hưởng thụ thành quả. Mà những người như thế càng lớn tuổi lại càng lo sợ chuyện sức khỏe và sinh tử hơn, không ít người bắt đầu mê tín huyền học. Vì họ không thiếu tiền nên ở phương diện này họ càng nguyện ý đầu tư hơn.

Bởi vì bình thường Ngụy Tiêu hay dẫn con gái mình theo nên không ít người quen biết chuyện của Ngụy Mặc, lại thêm bản thân Ngụy Tiêu là người đáng tin nên lời hắn nói ra, mọi người đều tin bảy, tám phần. Dù sao chuyện này đối với bọn họ cũng không có gì quá áp lực nên không ít người nhờ Ngụy Tiêu mua đá, người không thiếu tiền còn muốn một lần mua mười mấy viên.

Qua cuộc đối thoại có thể thấy thái độ của Ngụy Tiêu rất chân thành.

Dụ Tranh Độ im lặng một chút mới nói với Thương Khuyết: "Tôi cũng mới vừa nhận được đơn đặt hàng lớn..."

Cậu đem chuyện của Lý Điềm Điềm nói qua, sau đó cả hai người đồng thời rơi vào trầm mặc.

Thương Khuyết nâng cằm, mặt tỏ vẻ không hiểu: "Tại sao người lại sợ chết như vậy? Chết rồi thì không đáng sợ..."

Dụ Tranh Độ: "...Đây là suy nghĩ của quỷ mấy người!"

Thương Khuyết không tỏ rõ ý kiến, hắn chỉ là thuận miệng nói một câu, chuyện quan trọng trước mắt là giải quyết chuyện đơn đặt hàng.

Trước đây bọn họ bán đá chỉ là cái cớ, thực tế là đi bắt quỷ trừ tà. Đây là lần đầu chính thức nhận đơn đặt hàng, số lượng lại không ít, mà khách hàng đều có lai lịch, Dụ Tranh Độ suy ngẫm liền quyết định không thể bán đá theo con đường cũ.

Cậu bỏ ra thời gian giảng giải cho Thương Khuyết về tầm quan trọng của thành lập nhãn hiệu, trong đó quan trọng nhất là họ đang phát triển hệ thống sổ Sinh Tử không có lợi nhuận nhưng sau này cần không ngừng nâng cấp và bảo trì, chẳng khác là cái hố đen nuốt tiền không đáy. Công ty nhất định phải có năng lực bảo đảm lợi nhuận lâu dài mới có thể vận hành hệ thống được.

Mà muốn kéo dài lợi nhuận thì phải có thật nhiều khách hàng, mà bước đầu là phải có nhãn hiệu riêng của mình.

Trước đây Thương Khuyết lười giao thiệp với người, nghĩ là không cần thiết nhưng vừa nghe Dụ Tranh Độ liền hiểu nên nói ngay: "Tôi có thể cho họ đá có thể tiêu tai trừ uế*."

(*là tránh tai nạn, tẩy đi ô uế, âm khí trên người.)

Dụ Tranh Độ gật đầu: "Không chỉ vậy, viên đá phải dễ nhìn hơn, bộ dạng phải thống nhất để người khác vừa nhìn là biết sản phẩm của công ty chúng ta."

Hai người cùng nhau bàn rồi nhanh chóng quyết định phương án. Nếu đã chuyển sang bán đá thì phải làm thật chuyên nghiệp.

Thương Khuyết giao chuyện này cho Lục Linh Tê để cô đi đặt ngọc thạch ở Từ Lạc.

Từ Lạc và Phù Thành ở gần nhau, chỗ giao nhau hai nơi có núi Tuyệt Cảnh, trong núi có sản xuất một loại ngọc chất lượng không tốt, nhiều tạp chất, không được đánh giá cao. Chỉ có người địa phương lấy làm đồ lưu niệm, người đi du lịch núi Tuyệt Cảnh chỉ cần mười đồng đã có thể mua hai viên ngọc làm thành lắc tay, không đáng giá.

Nhưng bọn hắn không phải bán bản thân ngọc này, sau khi đặt xong ngọc, Thương Khuyết liền đưa cho Lục Linh Tê một bản vẽ có ký hiệu kỳ lạ để cô thuê thợ thủ công địa phương khắc ký hiệu này lên trên ngọc.

Dụ Tranh Độ xem nửa ngày nhưng không hiểu ký hiệu kia là gì nên đi hỏi Thương Khuyết. Hắn nói ký hiệu này vốn là cùng nguồn gốc với pháp ấn đạo giáo "thần ấn triệu quỷ Phong Đô".

Người tu hành sử dụng pháp ấn thực chất đều là dùng ấn mượn lực, uy lực sản sinh đều là mượn sức mạnh của trời đất, của chư thần. Bởi vậy nên khi các thần ngã xuống, pháp ấn mượn lực chỉ còn có thể lấy từ từng tia từng sợi linh lực còn sót lại trong trời đất, hiệu quả tất nhiên sẽ không lớn như lúc trước.

Mà Thương Khuyết nói ấn này với "thần ấn triệu quỷ Phong Đô" cùng nguồn gốc thật ra là đang nói khách khí, nói đúng ra là "thần ấn triệu quỷ Phong Đô" chính là do ấn gốc bị thay đổi, mượn sức mạnh của bầy quỷ Phong Đô, có thể dùng để diệt trừ tà ma.

Dụ Tranh Độ suy nghĩ một chút mới nhớ ra, tên trước của Thương Khuyết chính là "Quỷ vương La Phong Sơn".

"Ngàn năm trước người tu đạo nhân gian mượn sức mạnh của La Phong Sơn nên pháp ấn của tôi cũng được lưu truyền." Thương Khuyết nói, "Mà rất lâu sau đó, nhân gian dần thay đổi pháp ấn của tôi nên mới biến thành "thần ấn triệu quỷ Phong Đô" như bây giờ."

Dụ Tranh Độ hiểu ra: "Nói cách khác ấn này của anh mới chính là bản mẫu!"

Thương Khuyết: "..." Ý thì không sai nhưng sao hắn nghe xong lại thấy không êm tai?

Thương Khuyết không sửa lại cách hình dung của Dụ Tranh Độ, khoanh tay lại bày ra dáng vẻ doanh nhân thành đạt, nói: "Nếu bọn họ bỏ ra giá cao mua ngọc, tôi có thể mượn một ít sức mạnh của bầy quỷ La Phong Sơn bảo vệ họ."

Dụ Tranh Độ tổng kết lại: "Đây rõ ràng là thu phí bảo kê mà." Là lấy tiền làm việc, mượn quỷ đuổi tà ma.

Thương Khuyết hừ một tiếng: "Chúng ta là hợp pháp."

Dụ Tranh Độ không để ý tới Thương Khuyết, quay đầu đi nghiên cứu pháp ấn kia.

Pháp ấn của Thương Khuyết không hổ là bản mẫu, tất cả ký tự đều văn tự cổ đại Dụ Tranh Độ không hiểu, còn có ký hiệu không rõ nghĩa, Dụ Tranh Độ nghiên cứu nửa ngày mà vẫn không tìm ra được manh mối.

Sắp tan làm, Thương Khuyết đi ra ngoài phát hiện Dụ Tranh Độ vẫn còn nghiên cứu pháp ấn liền hỏi: "Cậu có hứng thú với thứ này sao?"

"Đương nhiên." Dụ Tranh Độ gật đầu, bộ dạng u sầu, "Không phải anh nói pháp ấn này có thể mượn sức mạnh của quỷ sao? Hiện giờ đâu đâu cũng có ma quỷ nên tôi cần phải học kỹ năng phòng thân mới được. Tôi muốn ghi nhớ pháp ấn này, nói không chừng trong lúc nguy hiểm có thể dùng tới."

Thương Khuyết bật cười: "Đừng nói cậu nghĩ là lúc nguy hiểm sẽ ngồi vẽ pháp ấn chứ?"

Dụ Tranh Độ ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao thế? Không được sao?"

Thương Khuyết lắc đầu: "Pháp ấn không phải dùng như thế."

Dụ Tranh Độ ủ rũ: "Sao anh không nói sớm, hại tôi lãng phí mất nửa ngày."

Thương Khuyết nhìn cậu bất đắc dĩ: "Nếu cậu muốn học thì tôi thật ra có thể truyền tâm ấn cho cậu."

Dụ Tranh Độ mờ mịt: "Tâm ấn là gì?"

"Người tu đạo nhân gian thường dùng tâm truyền. Pháp khí thế gian đều cần đọc khẩu quyết mới có thể sử dụng. Sau khi tôi truyền tâm ấn cho cậu, cậu chỉ cần đọc thầm ở trong lòng là có thể mượn sức của quỷ tự bảo vệ bản thân." Thương Khuyết giải thích cho cậu rồi nói: "Tâm ấn cần dùng tâm để khởi động, tuy tôi truyền cho cậu tâm ấn nhưng nếu như ngộ tính bản thân cậu không đủ cũng vô dụng."

Dụ Tranh Độ vỗ đùi cái đét: "Kệ nó. Anh cứ truyền lại cho tôi đi, cũng chẳng thiệt gì mà."

Thương Khuyết: "..."

Thương Khuyết nói tâm ấn nhưng thực chất là đem sức mạnh của mình cho Dụ Tranh Độ mượn, ngoài ra hắn còn để Dụ Tranh Độ học thuộc lòng một đoạn khẩu quyết tự lĩnh ngộ.

Khẩu quyết kia vừa dài vừa khó đọc, Dụ Tranh Độ đọc lại càng không hiểu, cậu phun tào: "Ban đầu tôi không nên tham lam ngũ hiểm nhất kim* để bây giờ phải phát triển sổ Sinh Tử, phải học cách bắt quỷ, giờ còn phải học khẩu quyết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khi nào tôi đi tu tiên luôn không..."

(*ngũ hiểm nhất kim là bảo hiểm của người lao động, gồm tiền lương hưu, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và thai sản và nhà ở công quỹ.)

Thương Khuyết bỏ qua sự oán trách của cậu, vỗ vai cậu: "Tâm ấn là cách sử dụng khó nhất của pháp ấn. Trước đây người tu đạo dùng cả đời còn không thể lĩnh ngộ được bí quyết của tâm ấn. Cậu cứ từ từ học, còn nếu chạm mặt với quỷ thì nên gọi cho tôi sẽ nhanh hơn nhiều."

Dụ Tranh Độ ôm quyền: "Đa tạ ngài."

(*Vì anh Độ đang ảo tưởng mình tu tiên nên ôm quyền cảm ơn như cổ đại ấy.)

...

Dụ Tranh Độ lưu khẩu quyết trong note của điện thoại, Dụ Tranh Độ cảm khái vừa đi học vừa đi làm thật không dễ dàng.

Từ đây tới lúc tốt nghiệp còn một khoảng thời gian nữa, phần lớn bạn học vẫn ở ký túc xá. Dụ Tranh Độ vừa mới đi tới hành lang đã nghe thấy bọn họ ở trong phòng cười vang, còn có người hô to: "Nhanh lên, đến lượt tớ."

Dụ Tranh Độ cảm thấy nghi hoặc, vừa đi vào thì thấy trong phòng chật ních nam sinh, mọi người hợp thành vòng tròn, ở giữa có một bàn học, trên bàn trải một tờ giấy. Bạn cùng phòng với cậu, Chu Ngạn cùng hai nam sinh khác mỗi người duỗi một tay cùng nắm lấy một cây bút.

Dụ Tranh Độ nhíu mày lại, vỗ vai một bạn học nam hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Bạn học kia nói: "Đang chơi trò bút tiên. Má ơi, lần này kỹ năng diễn xuất của bọn họ tăng mạnh, mới vừa trả lời đúng mấy vấn đề."

Dụ Tranh Độ: "..."

Các bạn học nam đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Dụ Tranh Độ bận cả ngày cảm thấy mệt mỏi, không có tâm trạng chơi nên đẩy mọi người ra bò lên giường của mình, nói: "Nhường đường, nhường đường."

Chu Ngạn thấy cậu trở về thì ngẩng đầu lên gọi: "Tranh Độ, cậu trở về đúng lúc lắm. Tụi tớ đang chơi bút tiên, cậu cũng vô chơi đi."

Một người khác cũng nói: "Đúng vậy. Tụi tớ mời bút tiên tới, cậu có vấn đề gì muốn hỏi thì mau nắm lấy cơ hội."

"Được đó." Dụ Tranh Độ từ trên giường nhô đầu ra, nhìn bọn họ từ trên cao, cười nói, "Vậy hỏi giùm tớ bút tiên này là nam hay nữ?"

Mọi người vừa nghe vừa bật cười, có người nói: "Hỏi hay."

Cũng có người nói: "Hỏi cái này lỡ bút tiên giận thì sao."

Chu Ngạn ưỡn ngực lên: "Không sao, dũng cảm lên anh em."

Dụ Tranh Độ: =.= Bạn học của cậu thật ngu xửn.

Cậu nằm lại trên giường, lấy điện thoại ra thì thấy Thương Khuyết nhắn hai câu khẩu quyết cho cậu, còn nói thêm: Hôm nay đưa thiếu hai câu khẩu quyết.

Dụ Tranh Độ: "..."

Cậu nhìn một chút rồi đọc thầm trong lòng khẩu quyết cùng hai câu này một lần, không ngờ vừa mới niệm xong thì trong phòng đột nhiên thổi tới một luồng gió lạnh khiến mọi người trong phòng run cầm cập, nói: "Mẹ nó, gió từ đâu thổi tới vậy!"

Chu Ngạn nhìn cửa sổ: "Gió ở ngoài đấy, ai tới đóng cửa lại đi. Lạnh muốn chết."

Dụ Tranh Độ lại cảm thấy không đúng, cậu nhạy bén cảm thấy sau khi trận gió kia quét qua thì nhiệt độ trong phòng cũng giảm. Trong lòng cậu nổi lên nghi ngờ liền ngó đầu ra nhìn một chút. Vừa nhìn đã khiến cậu sợ hết hồn, bên cạnh Chu Ngạn không biết từ khi nào đã có thêm một người nữa.

Đó là một nam sinh hơi mập, ăn mặc lôi thôi, lết lết tới, rũ mắt hỏi: "Là ai? Là ai gọi ta tới?"

Gã nhìn xung quanh lại phát hiện không ai chú ý tới gã nên đưa ánh mắt rơi xuống cây bút trên bàn, rồi phát ra tiếng cười âm trầm: "Há, là gọi ta tới làm bút tiên?"

"Vậy để ta tới dẫn mấy người tới tương lai xán lạn đi." Gã nói rồi đứng cạnh Chu Ngạn, đưa tay cầm bút trong tay Chu Ngạn.

Lúc này, Chu Ngạn đang hỏi lại câu hỏi của Dụ Tranh Độ: "Bút tiên bút tiên, xin hỏi người là nam hay là nữ?"

Bạn học đứng cạnh ồn ào: "Nữ! Nhất định là nữ!"

Đồng thời, chiếc bút cũng từ từ chuyển động nhưng lần này lại khác với các lần trước, Chu Ngạn tựa hồ kéo bút rất khó, cậu ta bất mãn trừng mắt nhìn hai người bạn khác: Nghe tớ!

Hai bạn kia cũng nhìn lại, trong ánh mắt lộ ra ý tứ giống Chu Ngạn: Lần này nghe tớ!

Chiếc bút kia không biết là nghe ai cuối cùng xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết: Nam.

Các bạn học: "Ồ!!"

Chu Ngạn rất thất vọng, nói: "Tớ muốn mời một nữ bút tiên tới."

Hai người khác cũng oán giận: "Đúng vậy, mời nữ chứ mời nam làm gì..."

Chu Ngạn đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai, vừa vặn lúc này có người thăm dò nói với bọn họ: "Đến lượt tớ hỏi khi nào tớ mới có bạn gái?"

Những người khác cười vang, có người nào: "Cậu có thể hỏi câu nào có ý nghĩa hơn không?"

Bạn học kia không phục: "Chuyện này làm sao không có ý nghĩa? Đây là ý nghĩa quan trọng nhất trong nhân sinh của tớ!"

Chu Ngạn vừa định bảo hôm nay không chơi nữa thì nghe đồng bọn nói: "Được được được, tối nay ai cũng có phần, hỏi gì cũng được.."

Lời còn chưa dứt thì bút trong tay họ đột nhiên chậm rãi chuyển động, trong lòng Chu Ngạn bỗng nhiên run lên, liếc mắt nhìn hai người khác, mà hai người kia cũng nhìn lại đều ý nói: Cậu phạm quy!

Nhưng cây bút kia không hề dừng lại, mọi người nhìn xuống thấy bút nghiêng ngả viết: Chó độc thân.

Vì vậy mọi người ồ lên rồi phá lên cười, bạn học kia nghẹn tới đỏ mặt, chỉ tay vào họ: "Các cậu nhất định là đang giả vờ! Các cậu không hề mời bút tiên!"

Một người đứng cạnh đẩy bạn kia một cái: "Mới nãy cậu đâu có nói thế."

Dụ Tranh Độ nhìn thấy toàn bộ quá trình, quỷ mập mạp kia thấy vậy thì đắc ý, lè lưỡi lêu lêu với bạn học kia: "Đến ta còn chưa có bạn gái thì mấy người không thể có!"

Dụ Tranh Độ: "..."

Dụ Tranh Độ bình tĩnh nằm xuống, nhắn tin cho anh sếp: [Sếp, cứu! Mau giúp tôi đuổi quỷ.]

Thương Khuyết nhanh chóng trả lời.

Sếp nghèo của tôi: [...Cậu lại thấy quỷ?]

Dụ Tranh Độ: [Còn không phải là do khẩu quyết kia của anh sao, vừa mới đọc xong thì đã thấy quỷ tới.]

Lần này, Thương Khuyết im lặng hồi lâu, khoảng chừng ba phút sau mới thấy hắn nhắn lại lộ ra cảm giác không nói nên lời:

[Đạo sĩ người ta học cả đời cũng chỉ mượn được một chút sức mạnh của quỷ]

[Mà cậu thế quái nào mời luôn cả quỷ tới?]

...

Tác giả có lời muốn nói:

Thương Khuyết: Tất cả mọi người chỉ là mượn chút sức mạnh, mà cậu thế quái nào mời luôn cả quỷ tới?

Dụ Tranh Độ: Vì tui là gà mẹ...

(Ý anh Độ nói là khẩu quyết từ anh sếp là bản gốc, là bản "mẹ", gọi quỷ tới là giống như "mẹ gọi con". Hoặc có ai hiểu là vì anh Độ là "vợ" sếp nên mới là "mẹ" của bầy quỷ không? =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.