Tịch Mịch

Chương 47




Editor: Búnn.

Thái tử dẫn đầu mọi người, dừng lại cách đó Xuân Thượng lâu không xa, nhìn về phía ngoài cửa thành.

"Xem ra chúng ta đến hơi sớm rồi." Thượng Quan Hạo nắm chặt dây cương, ánh mắt nhìn phong cảnh xa xa ngoài cửa thành, khóe miệng ẩn chứa ý cười ôn hòa, mở miệng nói.

"Thái tử Hoàng huynh, kinh thành khó có hôm nào được náo nhiệt như hôm nay, dù sao Mộ Dung thế tử cũng là Chiến thần Đông Dương, dân chúng cũng muốn giành lên trước để nhìn thấy vẻ ngoài kiêu ngạo của Mộ Dung thế tử." Một nam tử có khuôn mặt khôi ngô cưỡi ngựa chạy song song với Thượng Quan Hạo nhìn quanh phố dài một vòng, trên mặt lập tức thoáng hiện nụ cười có ý tử sâu xa, chậm rãi mở miệng nói.

Thượng Quan Hạo nghe vậyhíp híp mắt, nhanh chóng đánh giá bốn phía ngã tư đường, bên tai nghe thấy âm thanh dân chúng xung quanh hô vang tên Mộ Dung Diệp không dứt, trong giây lát, mặt hắn trầm xuống, đáy mắt thoáng hiện vẻ âm trầm.

Võ tướng Đông Dương không nhiều lắm, lúc phụ hoàng kế vị cũng phải đề phòng binh quyền trong tay lão tướng dần phát triều chắc chắn, ông lấy thế sét đánh thu hồi không ít binh lực và binh phù trong tay võ tướng, bây giờ trong chúng võ tướng Đông Dương mới, ngoài Mộ Dung Diệp suất chúng ra thì chẳng còn ai có thể được trọng dụng được.

Sau năm mười lăm tuổi Mộ Dung Diệp tòng quân xuất chinh ấy, chưa đến sáu năm đã lập được vô số chiến công, quân công hiển hách, tướng sĩ tài ba dưới trướng nhiều vô kể, đến nỗi bây giờ phụ hoàng muốn áp chế cũng không được, chỉ sợ lần này phụ hoàng triệu Mộ Dung Diệp hồi kinh là muốn để hắn rời xa biên cương, chậm rãi thu hồi binh lực trong tay hắn.

Bản thân là Thiên tử Đông Dương tương lai, cửu ngũ chí tôn, tự mình xuất cung nghênh đón, dân chúng thấy hắn lại không có vẻ hưng phấn, mà Mộ Dung Diệp còn chưa vào thành, dân chúng trong thành lại càng thêm sùng kính, tôn thờ. Biểu hiện như vậy làm sao hắn có thể không cáu giận.

"Ngũ đệ, Mộ Dung thế tử là xương cánh tay của Đông Dương, rường cột nước nhà, dân chúng kính yêu hắn cũng là chuyện bình thường." Mắt Thượng Quan Hạo liếc thấy vẻ cười như không cười trên mặt Thượng Quan Thành, trong lòng hơn căng thẳng, vội vàng thu liễm vẻ dao động trên mặt, nghiêm giọng nói.

Thấy trên mặt Thái tử đã mất vẻ khiêm tốn lúc trước, khóe miệng Ngũ Hoàng tử Thượng Quan Thành nhếch lên, ý cười càng sâu, không thèm để ý nhướn mày.

Thái tử thấy Thượng Quan Thành không thèm để ý tới lời nói của bản thân, giận dữ đến tái mặt, đang định nói vài câu châm biếm.

Vân Lãnh Ca đứng ở cửa sổ phía trước quan sát nhất cử nhất động của đám người Thái tử, mặc dù khoảng cách giữa nàng và người phía dưới khá xa nhau, nghe không được rõ, nhưng gần đây nàng tu luyện nội công, ngũ giác có được nâng cao, hơn nữa nàng có thể đọc được khẩu ngữ, những điều đám thái tử nói nàng cũng có thể nghe được tám chín phần mười.

Vân Lãnh Ca trầm ngâm, nhanh chóng lật mở trí nhớ về Hoàng thất Đông Dương trong đầu, đáng tiếc trong đầu Vân Lãnh Ca trước đó, ngoại trừ Âu Dương Phong mà nàng ta tâm tâm niệm niệm thì những người dính dáng đến Hoàng thất, nàng ta biết rất ít.

Suy nghĩ không có kết quả, Vân Lãnh Ca hơi nghiêng đầu nhìn mấy người trong nhã gian, ánh mắt Hạ Ngữ Nhi, từ lúc Âu Dương Phong xuất hiện thì không rời khỏi người hắn nửa khắc, trong mắt tràn đầy tình yêu, khóe miệng hàm xuân, hai tay nâng cằm, ánh mắt có chớp cũng không rời Âu Dương Phong, mắt đẹp dịu dàng đến mức nước cũng sắp trào ra.

Mặt Vân Xuân Ca đỏ bừng, nhưng cũng chỉ ngồi lẳng lặng nhìn Lãnh Thần ở phía trên.

Hai mắt Vân Thu Ca giống như hai chiếc đèn pha thay phiên nhau quét về phía nam tử quyền quý, giống như đang suy nghĩ xem rốt cuộc vị nào có thể vào mắt thần, trở thành phu quân cả đời của nàng ta.

Ngay cả Hạ Yên Nhi trước nay nhìn không thấu cũng đánh mất vẻ bình tĩnh vốn có, không thèm để ý đến ánh mắt đánh giá của Vân Lãnh Ca, đôi mắt long lanh như làn nước mang theo vẻ chờ đợi nhàn nhạt nhìn chằm chằm về phía cửa thành, hàm răng trắng khẽ cắn đôi môi đỏ hồng, như đang đè nén tâm trạng kích động.

"Thái tử, Ngũ Hoàng tử, Mộ Dung thế tử vào thành rồi." Vân Bá Nghị ở phía sau thấy tình hình không tốt, mở miệng nhắc nhở.

Vân Bá Nghị dứt lời, mắt Hạ Yên Nhi sáng lên, trên mặt dần hiện vẻ sáng ngời làm cho người ta chói lòa, ngay cả Vân Lãnh Ca ngồi trước mặt cũng có cảm giác sáng chói.

Trong lúc nhất thời, Thái tử cùng Ngũ Hoàng tử đều thu hồi tâm tư nơi đáy mắt, nhìn về phía ngoài thành, quả nhiên thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.

Hai bên xe ngựa là tướng sĩ Đông Dương, mang theo ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, nghiêm túc và trang trọng đặc biệt của người lính, chậm rãi đạp yên ngựa tiến về phía trước.

Tất nhiên là Vân Lãnh Ca nghe được âm thanh của Vân Bá Nghị, thu hồi tầm mắt, hơi ló đầu, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc nam tử được xưng tụng là 'Chiến thần' là thần thánh phương nào.

Một chiếc xe ngựa đen như mực mang phong cách cổ xưa vào thành, chậm rãi đi vào trong.

Dân chúng đều nhìn thấy trên bài tử bên ngoài xe ngựa có khắc hai chữ 'Mộ Dung', mạnh mẽ hữu lực. Trong phút chốc, âm thanh reo hò chào hỏi cao thấp nối tiếp nhau, đinh tai nhức óc.

"Mộ Dung thế tử, vì sao hôm nay lại không cưỡi ngựa vào thành?" Thượng Quan Hạo thấy xe ngựa của Mộ Dung Diệp dừng trước mặt mình, mở miệng hỏi, trong giọng nói mang theo ý thử.

"Bản thế tử chạy suốt đêm, nhiễm phong hàn, không tiện xuống xe, mong Thái tử thứ lỗi." Bên trong xe ngựa truyền ra âm thanh trầm thấp khàn khàn, dứt lời, còn kèm theo một trận ho khan kịch liệt.

Dân chúng trong thành thấy Mộ Dung thế tử nhiễm phong hàn, lập tức ngừng âm thanh, yên lặng lo lắng nhìn xe ngựa.

Thượng Quan Hạo thấy âm thanh của Mộ Dung Diệp hoàn toàn thay đổi, quan tâm hỏi: "Mộ Dung thế tử không có chuyện gì chứ, chuyện quan trọng là phải giữ gìn sức khỏe, Thế tử là Chiến thần Đông dương, biên cương còn phải nhờ Thế tử trấn thủ."

Trong mắt Thượng Quan Thành thoáng hiện vẻ trào phúng, quả nhiên không thể khinh thường Thái tử, một câu nói ngắn gọn, đã ở trước mặt dân chung tỏ vẻ Hoàng thất coi trọng quan tâm Mộ Dung Diệp như thế nào, lại ngầm hỏi có phải Mộ Dung Diệp kiêu ngạo kể công, chiếm lấy binh quyền không chịu buông tay hay không.

"Thái tử quá lời rồi, Đông Dương quốc mênh mông rộng lớn, có bản thế tử hay không thì cũng giống nhau thôi." Dường như bên trong xe ngựa truyền ra tiếng cười khẽ, rồi lại có tiếng khàn khàn hồi đáp.

Trong lòng Thượng Quan Hạo có chút không vui, không quá hài lòng với câu trả lời của Mộ Dung Diệp, trên mặt vẫn duy trì nụ cười hiền lành, mở miệng nói: "Hình như bệnh tình của thế tử có chút nghiêm trọng, không bằng vào cung mời Thái y tới xem một chút."

Mộ Dung Diệp có võ công cao cường, thân thể cường kiện, mấy năm chinh chiến sa trường cũng ít khi bị thương, mặc dù hắn dầm nắng dầm sương quay trở lại kinh thành, có chút mệt nhọc, nhưng cũng không đến mức nhiễm phong hàn như thế.

"Vương phủ cũng có đại phu, không cần làm phiền đến Thái y đâu." Mộ Dung Diệp biết Thượng Quan Hạo có nghi ngờ với bản thân, cũng không có cách nào khác, ngón tay thon dài, hiện rõ các khớp xương nhẹ nhàng vén màn xe lên, lộ ra khuôn mặt hào hoa phong nhã, độc nhất vô nhị.

Mái tóc đen như mực của Mộ Dung Diệp dùng kim quan khảm bảo buộc lên, lộ trán trơn bóng, mặt như bạch ngọc, lông mi nho nhã tỉ mỉ, đôi mắt sáng rõ như ngôi sao, ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, giống như điêu khắc Hy Lạp, môi có chút trắng bệch, khóe miệng hơi gợn lên, tạo thành độ cong tuyệt mĩ, mặc dù mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác xa cách mãnh liệt, dáng người thon dài như trúc, thanh tao lịch sự, tự nhiên.

Đây là lần đầu tiên dân chúng trong kinh thành tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của 'Chiến thần' Đông Dương, không nhịn được cùng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng cảm thấy Mộ Dung thế tử trời sinh còn xinh đẹp hơn nữ tử vài phần.

Mặc dù kiếp trước Vân Lãnh Ca gặp nhiều mỹ nam tử, nhưng cũng không nhịn được giật mình, nhưng mỹ nam tử đó, không biết là nhân tạo hay là tự nhiên, đều không có người nào có thể so sánh với Mộ Dung Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.