Tịch Mịch

Chương 29




" Yên nhi, nàng cũng đừng quá đau buồn, đừng trách phụ thân đối với nàng quá khắt khe. Cũng là chấp niệm của người đối với nàng quá sâu, một sớm một chiều cũng thật khó có thể thay đổi!"

Lăng Bá Khiêm cùng Hoàng Phủ Yên Yên đi ra khỏi viện của Lăng Hựu Thừa liền nhẹ nhàng an ủi ủi nàng ta.

Hoàng Phủ Yên Yên cúi đầu, che giấu tia lạnh lùng ẩn sâu trong đáy mắt. Ngoài mặt lại vẫn như cũ nhu thuận gật gật đầu.

" Thiếp hiểu. Thiếp không đau buồn, có lão gia ở bên cạnh che chở thiếp đã thấy toại ý mãn nguyện. Làm sao thiếp có thể mặt dày trách phụ thân đây, đó là thân nhân của chàng. Chỉ cần liên quan đến chàng, thần thiếp đều thấy thật tốt, tuyệt đối không uỷ khuất!"

" Yên nhi..."

Lăng Bá Khiêm tha thiết gọi. Hắn lúc này cảm thấy mĩ mãn biết bao nhiêu. Đời này hắn là tu luyện được phúc phận gì mới có được Yên nhi đứng bên cạnh. Nàng nhu thuận như vậy, hiểu chuyện như vậy, hắn càng thấy đau lòng nàng.

Nàng có thể vì hắn mà thấy phụ thân hắn tốt, chỉ tiếc phụ thân không thể nể tình nàng là người ở bên người hắn mà tiếp nhận nàng.

Từ đầu đến cuối, phụ thân vẫn chỉ chấp nhận duy nhất một người Từ Miên Miên. Lăng Bá Khiêm nghĩ đến cái tên này, trong lòng càng quẫn bách, không biết phải giải bày thế nào.

Cuối cùng, Lăng Bá Khiêm chỉ có thể thở dài. Nghĩ đến Từ Miên Miên làm tâm trí đi bồi Hoàng Phủ Yên Yên dạo chơi cũng không có, hắn đành vỗ nhẹ tay nàng, dặn dò một phen.

" Được rồi, ta biết nàng ủy khuất thật. Lần sau chuẩn cho nàng không cần đến chỗ phụ thân, dù sao người cũng không cho nàng sắc mặt tốt. Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, mọi việc cứ quyết như vậy đi. Ta còn sự vụ bận rộn nên đi trước, nàng cứ hồi phòng nghĩ ngơi hảo hảo một phen đi!"

" Tốt!"

Hoàng Phủ Yên Yên ậm ừ ứng thanh một tiếng. Nàng ta nhìn theo bóng lưng Lăng Bá Khiêm rời đi liền nổi lên cảm giác không đúng. Dường như tâm tình của hắn thay đổi không tốt.

Bất quá, Hoàng Phủ Yên Yên không đặt tâm trạng lên Lăng Bá Khiêm nhiều thêm một khắc. Nàng ta chắc chắn bên cạnh trừ Mặc Trúc ra không còn ai xa lạ liền lấy ra một viên đan dược nuốt xuống.

Đan dược vào miệng liền tan, dược di chuyển len lõi vào đường kinh mạch, lan toả khắp tứ chi, kịp thời đè nén lượng linh khí đang bị mầm móng độc tố ăn dần.

Hoàng Phủ Yên Yên thực tức giận. Nếu không phải nàng ta đã quen với việc bảo trì hình tượng, khả muốn đi đập phá giải tức một phen.

Bước cờ này là nàng ta quá mức vọng động, cũng là đánh giá quá cao giá trị của Lăng Bá Khiêm trong lòng Lăng Hựu Thừa. Vậy mới xảy ra chuyện trộm gà không được còn mất đi nắm gạo.

Hoàng Phủ Yên Yên không hề biết, Lăng Hựu Thừa vốn đã định uống vào tổ yến. Chỉ là giữa đường lại có Lạc Y nhảy ra làm cái Trình Giảo Kim ngăn chặn. Nếu nàng ta biết thực hư sự tình, còn không phải tức giận giơ chân muốn xé xác Lạc Y hay sao?

Hoàng Phủ Yên Yên trở về hậu viện, đem tất cả mọi người hầu hạ lui ra ngoài. Còn cẩn thận phân phó Mặc Trúc canh cửa, sau đó liền ngồi xếp bằng trên giường, tiến hành minh tưởng nhập định.

Liên tục nhập định như vậy sáu canh giờ có hơn, Hoàng Phủ Yên Yên mới mở mắt ra. Nâng lên bàn tay mảnh khảnh đem kim nguyên tố tụ lại trên tay, đôi mắt nàng ta càng phát lạnh.

Khá lắm Thừa lão đầu, còn dám đâm nàng ta một đao như vậy! Nàng ta đã nghĩ kĩ, khẳng định là Lăng Hựu Thừa biết trong tổ yến có độc nên mới không uống. Còn thuận tiện đem độc dược đánh trả lại nàng ta. Bức nàng ta nhất định phải uống xuống mới ngừng.

Tuy rằng độc dược này Hoàng Phủ Yên Yên có thuốc giải, chỉ là thuốc giải cũng không tài nào phá bỏ tận gốc mầm móng độc dược. Lại nói thời gian nuốt vào độc dược đủ lâu, độc dược rõ ràng ăn đi một tầng tu vi của nàng ta vất vả tu luyện.

Hiện giờ, Hoàng Phủ Yên Yên sâu sắc cảm nhận tu vi của nàng ta chỉ dừng lại ở cấp chín sơ kì trung giai. Năng lực này muốn tu luyện đến Thống Lĩnh cũng là cả đoạn đường dài chứ đừng nói tới Thống Lĩnh trung kì trước đây.

Hoàng Phủ Yên Yên càng nghĩ càng hận Lăng Hựu Thừa. Chỉ là, làm sao Lăng Hựu Thừa biết nàng ta bỏ độc? Chẳng lẽ trong viện có nội gián?

Chuyện nàng ta bỏ độc chỉ có mình Mặc Trúc biết? Không lẽ...

Nghĩ đến bản thân có khả năng bị phản bội, Hoàng Phủ Yên Yên càng khó chịu, trầm giọng gọi.

" Mặc Trúc!"

Mặc Trúc nghe tiếng gọi liền đẩy cửa đi vào. Vừa đi vào liền bị một bàn tay mảnh khảnh khảm lên cổ, ánh mắt Hoàng Phủ Yên Yên nhìn Mặc Trúc tràn đầy sát ý.

" Ngươi nói, là ngươi phản bội ta có phải hay không?"

Mặc Trúc nghe nói liền sợ, cũng không dám lấy tính mạng ra đùa giỡn hoa chiêu. Nàng nhìn sâu vào mắt Hoàng Phủ Yên Yên rưng rưng nói.

" Phu nhân, người đây là không tin tưởng Mặc Trúc sao? Trước đi Mặc Trúc từng trước mặt phu nhân phát lời thề độc, phu nhân có nhớ sao?"

Hoàng Phủ Yên Yên nhíu mi, dĩ nhiên nhớ lại Mặc Trúc từng lập ra lời thề vĩnh viễn trung tâm, nếu giờ nàng phản bội nàng ta thì đã sớm bị quỷ sứ bắt đi rồi.

Mặc Trúc dù gì cũng là người có năng lực, nàng ta cũng không muốn hạ xuống sát chiêu. Nếu đã đảm bảo đương nhiên cũng nên yên tâm đi xuống.

Hoàng Phủ Yên Yên đem tay hạ xuống, quay lưng ngồi xuống tấm phản.

Mặc Trúc cúi đầu khốn khổ hít vào không khí, trong lòng thầm ảo não bản thân vô tình dính vào tai bay vạ gió. Lẽ nào xảy ra chuyện gì?

Mặc Trúc lo lắng, tiến lên nhỏ giọng hỏi.

" Phu nhân, có chuyện gì xảy ra sao?"

Hoàng Phủ Yên Yên nhíu mi, cuối cùng vẫn gật gật đầu, nhẹ giọng.

" Ta nghi ngờ trong viện có nội gián, mật báo cho Lăng Hựu Thừa ta bỏ độc. Nghi ngờ đến ngươi là ta không đúng!"

Mặc Trúc không chấp nhặt, dù cũng hơi có bất mãn. Nhưng nghe nói đến trong viện có nội gián vẫn là hoảng sợ, gấp gáp hỏi.

" Nội gián? Là thực? Lẽ nào lại là nha đầu mới tới?"

Mặc Trúc nghĩ đến tiểu cô nương luôn cúi thấp đầu, gió thổi cỏ lay cũng hoảng sợ, vẫn cảm thấy không đúng. Nhưng nếu nàng ta thật là nội gián cũng không khỏi khen nàng ta một tiếng.

Dụng tâm đủ sâu đi!

Hoàng Phủ Yên Yên chọn mi, cũng không cho là đúng, lắc lắc đầu nói.

" Không phải, nàng ta không có gan đó. Hơn nữa, nàng ta chưa bao giờ được trọng dụng, nếu là nhìn lén, ta hẳn đã có thể cảm nhận được. Nàng ta không có linh lực, không phải tu luyện giả. Làm sao có khả năng len lỏi vào lỗ hổng tinh thần ta phóng xuất ra? Có lẽ là ta đa tâm, Thừa lão đầu bên kia cũng là tuỳ tiện đoán mà trúng!"

Mặc Trúc nghe phân tích cũng cảm thấy đúng lắm, liền đem nghi hoặc gạt bỏ. Song, vẫn là cẩn thận hỏi.

" Phu nhân, tiếp theo nên làm cái gì?"

Hoàng Phủ Yên Yên bí hiểm cười một tiếng, khoát khoát tay.

" Không vội, kẻ kia đã không cho ta tiếp tục đến sân viện của Thừa lão đầu. Cũng không biết là nghi ngờ ta hay đang bảo vệ ta. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhẫn. Giục tốc bất đạt, đạo lí này ngươi hiểu sao?"

Mặc Trúc hướng Hoàng Phủ Yên Yên gật gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.

Còn một mình, Hoàng Phủ Yên Yên nắn nắn ngón tay, trong lòng thầm nhủ.

Hàn, thiếp sẽ không nhường chàng thất vọng. Thiếp sẽ không để trong phủ này yên bình quá lâu. Chúng ta còn con đường khác để đạt thành mục đích!

Quá tam ba bận, ta không tin Thừa lão đầu có vận khí tốt liên tục tránh thoát ám chiêu!

Hoàng Phủ Yên không hay biết, toàn bộ quá trình nàng ta đều bị theo dõi sát triệt để.

Một thiếu nữ tầm chín hay mười tuổi dựa người trên thân cây tùng cách phòng của Hoàng Phủ Yên Yên không xa, lười biếng dựa vào thân cây đánh một cái ngáp.

Một mặt, thiếu nữ cản lại tinh thần lực dò xét, một mặt lại nhìn chằm chằm, xác định không có gì hay ho nữa mới rời đi.

Thiếu nữ này không ai khác chính là nha đầu mới trong viện, và cũng chẳng phải ai xa lạ, là Nhược Ly đại danh đỉnh đỉnh.

Nhược Ly ngắt xuống một cọng cỏ, bĩu bĩu môi. Muốn nhìn ra sơ hở của hồ li? Nằm mộng sao? Muốn nhìn ra chỗ ẩn nấp của Tôn Giả giai cấp? Nằm mộng sao?

Thật ngu ngốc! Nhược Ly cười khẩy một tiếng, bỏ đi. Tiếp xúc với nhiều người não phẳng, thật làm tự tôn của nàng tổn thương!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.