Tịch Mịch

Chương 19




Vạn Quốc Tuấn trả lời một câu lạnh lùng, đi xuống xe ngựa kéo cửa xe nói:
- Cùng đi đi!

Thôi Thiếu Dĩnh đã biết là Võ Tam Tư tìm mình, y nên gọi là Lương Vương điện hạ chứ không thể gọi thẳng tên. Mặt y lúc đỏ, lúc trắng đi xuống xe ngựa theo Vạn Quốc Tuấn vào trong vương phủ.

Mặc dù trước kia Thái Bình công chúa lôi kéo y, nhưng y vẫn luôn muốn bám vào cành cao Võ Tam Tư. Vì thế y đã liều mạng lấy lòng Võ Sùng Huấn con cả của Võ Tam Tư. Nhưng Võ Sùng Huấn đối xử với y rất lạnh nhạt, chứng tỏ Võ Tam Tư không có hứng thú với y. Cho nên, lúc Thái Bình công chúa lôi kéo y không chút do dự mà quỳ gối vái lạy Thái Bình công chúa.

Chuyện thay đổi khiến Võ Tam Tư chủ động bảo Vạn Quốc Tuấn tìm đến y, thậm chí Thôi Thiếu Dĩnh có một cảm giác mất mát không nói ra nổi. Bây giờ, Võ Tam Tư mới lôi kéo y, thì có ích lợi gì nữa?

Thôi Thiếu Dĩnh đi theo Vạn Quốc Tuấn thẳng đến nội viện, đi vào sân. Vạn Quốc Tuấn khom người nói:
- Khởi bẩm điện hạ, ty chức đã mời Thôi trưởng sử đến rồi!

Thôi Thiếu Dĩnh nghe giọng điệu đê hèn của Vạn Quốc Tuấn khiến y bỗng nhiên ý thức được, Vạn Quốc Tuấn đã quay lại trung thành với Võ Tam Tư, không còn liên quan gì đến Thái Bình công chúa. Lúc này, trong phòng có tiếng của Võ Tam Tư vọng ra:
- Mời vào!

Vạn Quốc Tuấn quay đều lại liếc mắt nhìn Thôi Thiếu Dĩnh một cái:
- Điện hạ cho người vào, vào đi!

Lòng Thôi Thiếu Dĩnh bắt đầu nhảy dựng lên, vội vàng chỉnh sửa mũ áo, bất an đi vào thư phòng của Võ Tam Tư.

Trong thư phòng đèn đã sáng, ánh sáng dịu dàng và ấm áp, chậu than vẫn đốt ở góc tường. Lúc này mới là đầu tháng hai, thời tiết này khá hiếm thấy, dáng người không cao của Võ Tam Tư nổi bật ngồi sau chiếc bàn ngà voi rộng thùng thình.

Võ Tam Tư mặc một thiền y màu bạc rộng thùng thình, đầu đội mũ ô, mấy ngày nay y đang tìm cách làm thế nào để tu sửa Minh đường trong tháng chín. Không thể phủ nhận Võ Tam Tư về phương diện cải tạo, xây dựng công trình vẫn có chút năng lực, từ chuyện xây dựng cải tạo Thiên Khu này là đã nhìn ra.

Nhưng trên dưới vua và dân dường như không được tán thành với năng lực này của y. Như Lý Đức Chiêu và các tướng quốc khác nói đùa khi uống rượu “quốc khố vô tận, không tiếc đồng sắt, mười ngày ta cũng xây xong”.

Ngụ ý chính là châm chọc Võ Tam Tư lãng phí, không biết chi tiêu tiết kiệm, đương nhiên là có thể làm tốt chuyện này.

Cho dù danh tiếng trong triều không tốt lắm nhưng Võ Tam Tư lại rất rõ một điều, cải tạo Minh đường to lớn hoa lệ, nhanh chóng kết thúc đúng lúc sẽ thỏa mnã được trái tim vinh quang của Thánh thượng. Nếu so với lấy lòng Lý Đức Chiêu thì điều đó quan trọng hơn.

Thôi Thiếu Dĩnh đi vào quan phòng, khom người thi lễ:
- Ti chức tham kiến Lương Vương điện hạ.

Võ Tam Tư để bút xuống cười xua tay nói:
- Thôi trưởng sử không cần đa lễ, mời ngồi!

Y gật đầu với Vạn Quốc Tuấn:
- Vạn tham quân cũng ngồi xuống đi!

Vạn Quốc Tuấn thi lễ ngồi ngoài cửa. Thôi Thiếu Dĩnh được sủng ái mà đâm lo sợ, cẩn thận ngồi cách Võ Tam Tư một trượng. Trong lòng y hiểu, Võ Tam Tư sẽ không vô duyên vô cớ mà tìm mình, tất nhiên là vì chuyện của Nội vệ, chắc là Vạn Quốc Tuấn đã nói gì đó với y.

Võ Tam Tư khẽ cười nói:
- Nghe nói cháu gái Phù Dung của ta đảm nhiệm Phó thống lĩnh Nội vệ, Thôi trưởng sử cảm thấy nó thế nào? Có phải rất ngây ngô, không có kinh nghiệm không?

- Không ngây ngô, ty chức cảm thấy cô ấy khá… mạnh mẽ, cứng rắn.

Thôi Thiếu Dĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua Vạn Quốc Tuấn, y cảm thấy cần phải nịnh bợ của Vạn Quốc Tuấn:
- Cô ấy không có sự khiêm tốn như Vạn thống lĩnh.

Quả nhiên, vẻ mặt khinh bỉ của Vạn Quốc Tuấn có hòa hoãn lại một chút, cảm thấy tuy Thôi Thiếu Dĩnh này nhát gan nhưng cũng không phải kẻ quá ngu xuẩn.

Võ Tam Tư cười ha hả:
- Thôi Thiếu Dĩnh rất biết nói chuyện đấy! Nhưng nói cũng đúng, đứa cháu gái kia của ta được nuông chiều từ bé, tính khí ương ngạnh. Ngay cả phụ thân nó cũng phải sợ nó mấy phần. Nó mạnh mẽ, cứng cỏi, không biết nó mới nhậm chức đã có dự định gì chưa?

Sở dĩ Võ Tam Tư tìm đến Thôi Thiếu Dĩnh là vì Vạn Quốc Tuấn nói cho y biết, Thôi Thiếu Dĩnh có nhược điểm dễ dàng khống chế.

Lúc này Võ Tam Tư cũng vì chuyện Thái Bình công chúa lôi kéo Võ Phù Dung mà cảm thấy phiền lòng. Đương nhiên y hiểu được ý đồ thực sự của Thái Bình công chúa, không chỉ có mưu đồ tài sản của Võ Thừa Tự mà còn muốn hợp nhất thế lực với Võ Thừa Tự, mà lôi kéo Võ Phù Dung thì không cần phải nghi ngờ gì nữa, đó là cách tốt nhất của Thái Bình công chúa.

Mưu đồ của Thái Bình công chúa đến một mức độ sẽ xâm phạm vào lợi ích căn bản của Võ Tam Tư, khiến y dần dần bắt đầu căm thù Thái Bình công chúa. Vì để bảo vệ lợi ích thiết thân của mình, Võ Tam Tư đã quyết định cầu hòa với Thượng Quan Uyển Nhi. Hai người lại một lần nữa liên kết đối phó với Thái Bình công chúa.

Chỉ có điều thái độ của Thượng Quan Uyển Nhi mờ nhạt, không trả lời thành ý của y. Bất đắc dĩ, Võ Tam Tư phải nghĩ đến sắp xếp một cơ sở ngầm bên cạnh Võ Phù Dung. Trưởng sử Thôi Thiếu Dĩnh liền rơi vào tầm ngắm của y, lựa chọn người này khá tốt.

Ngữ khí của Võ Tam Tư không hề để ý, dường như cứ thuận miệng mà nói, nhưng y vẫn nhìn chăm chú xem vẻ mặt thay đổi của Thôi Thiếu Dĩnh.

Thôi Thiếu Dĩnh cúi đầu, không biết nên trả lời thế nào. Võ Tam Tư thuận miệng hỏi, lại là bí mật của Võ Phù Dung, trong lòng y vô cùng mâu thuẫn, nói sẽ làm Võ Phù Dung tức giận càng khiến y không chịu nổi, nhưng không nói sẽ đắc tội với Võ Tam Tư.

Lúc này, thị nữ vào dâng trà cho bọn họ. Võ Tam Tư cầm chén trà lên, cười nói:
- Ta thuận miệng hỏi chút thôi, Thôi trưởng sử không cần khó xử, uống trà trước đi, nói hay không cũng không sao.

Võ Tam Tư uống một ngụm trà rồi đứng dậy thay quần áo, đến cửa lại đưa mắt liếc Vạn Quốc Tuấn ra hiệu, bước nhanh ra ngoài. Vạn Quốc Tuấn ngầm hiểu, đợi Võ Tam Tư đi xa gã mới khẽ cười cười.

- Thôi huynh, sự vô tình độc ác của Thái Bình công chúa ta đã lĩnh giáo rồi. Vạn Quốc Tuấn ta vốn là người trung thành, lại bị cô ta vô tình mà đuổi ra khỏi Nội vệ. Võ Phù Dung cũng không phải đèn dầu đã cạn, dã tâm cũng không thua gì Thái Bình công chúa, tất nhiên sẽ phân công tâm phúc của ả làm Trưởng sử, cô ta sao có thể dùng đến huynh? Nếu ta đoán không sai, cô ta chắc chắn sẽ cho huynh đi giày trẻ con, làm người phải để lại đường lui cho mình! Ta không muốn nói thêm gì nữa, tự huynh nghĩ đi!

Thôi Thiếu Dĩnh nâng chén trà lên, tay bắt đầu run, nước trà rơi xuống đùi, người trong cuộc thường mê muội. Y bị Vạn Quốc Tuấn đứng ngoài cuộc nhắc nhở, lập tức đã kịp phản ứng. Võ Phù Dung không phải đang khai đao với mình sao?

Vạn Quốc Tuấn nhìn ra sự đấu tranh gay gắt trong lòng y, lại nói:
- Rời khỏi Nội vệ chưa chắc đã là chuyện xấu, nhưng không ai nói giúp ngươi, ngươi có thể có được chức quan gì? Ta chính là ví dụ tốt nhất, Thôi huynh, nghĩ cho tiền đồ của mình đi!

Thôi Thiếu Dĩnh thở dài, Vạn Quốc Tuấn lại chạm vào trúng điểm yếu của y. Lúc này, Võ Tam Tư lại quay về, y ngồi lại vị trí của mình cười tủm tỉm:
- Ta thất lễ rồi!

Thôi Thiếu Dĩnh cười cắn môi một cái:
- Võ Phù Dung muốn thống lĩnh Nội vệ, cô ta muốn ta nghĩ xem phải đối phó với Lý Trân thế nào, chỉ cho ta ba ngày, nếu không sẽ lấy ta ra lập uy.

- Ồ…

Võ Tam Tư nhìn y một cái:
- Vậy ngươi nghĩ ra cách gì chưa?

Thôi Thiếu Dĩnh lắc đầu:
- Ty chức vẫn chưa có đầu mối nào.

Võ Tam Tư vừa cười vừa nói với Vạn Quốc Tuấn:
- Chuyện này quả thực không dễ làm, chi bằng chúng ta cùng nhau suy nghĩ giúp Thôi trưởng sử xem phải dùng sách lược gì đối phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.