Tia Sét Hoang (Savage Thunder)

Chương 4




Lúc Úc Phi Tuyết trở về phủ, nàng đi đường vòng một chuyến đến hiệu thuốc bắc của nhị sư phụ, lấy một ít dược gây sốt, sau khi ăn mấy thứ này sẽ có những triệu chứng bệnh tự nhiên. Nhưng chỉ cần ăn giải dược đúng lúc thì sẽ không sẽ có việc gì.

Vì thế ngày hôm sau, trong phủ có tin đồn, bệnh của Vương phi ngày càng thêm nghiêm trọng. Hoàng hậu lo lắng cho sức khỏe của Dung ma ma, sáng sớm liền gọi bà ta hồi cung. Đối mặt với sự suy yếu của Úc Phi Tuyết, mấy người thái y cũng không có biện pháp nào.

“Các ngươi đi truyền lời cho phụ hoàng mẫu hậu, nói là ta đã làm cho bọn họ phải bận tâm rồi. Sauk hi ta ra đi, bọn họ phải bảo trọng thân thể, tìm cho Vương gia một phu nhân tốt. Ta…… Ta không có cái phúc khí này rồi.” – Úc Phi Tuyết yếu ớt nói với thái y.

Mấy người thái y chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Chỉ có thể tận tâm tận sức, còn lại đành theo ý trời !

“Bệnh đậu mùa ! Dù cho tất cả mọi người có chết hết nàng ta cũng không có khả năng bị bệnh đậu mùa !” Lãnh Dịch Tiêu nhảy dựng lên. Hắn lại bị trúng bẫy của nữ nhân kia ! Thật đáng chết !

“Nhưng tất cả thái y đều nói là bệnh đậu mùa.” – Lãnh Dịch Khánh cũng rất nghi ngờ. Hắn luôn không có hảo cảm với nữ nhân này, không đúng, phải nói là “ác” cảm!

“Tất cả thái y đều nói là bệnh đậu mùa, nhưng mà là ngũ ca bắt họ nói vậy.” – Lãnh Dịch Tiêu không đoán ra được Úc Phi Tuyết đang giở trò gì.

“Nhưng bây giờ không rõ bệnh tình như thế nào, chẳng may đúng thật là bệnh đậu mùa, vậy thì……” – không phải Lãnh Dịch Khánh sợ chết, mà là hắn không mong có người vô tội bị nhiễm bệnh. Bệnh đậu mùa rất đáng sợ!

Vài năm trước vì bệnh đậu mùa mà trong kinh thành đã có rất nhiều người chết, lúc ấy hắn cũng đã chứng kiến tận mắt. Nhìn nạn dân từng người từng người ngã xuống trước mặt mà hắn thì lại bất lực. Cảm giác này thật đáng sợ! Cũng may có một đại phu y thuật hơn người kịp thời ổn định được bệnh tình, nếu không hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng được!

Lúc ấy, ngay cả hắn suýt chút nữa cũng bị bệnh đậu mùa, hắn còn nhớ rõ, lúc đó, là một tiểu nha đầu bên cạnh đại phu đã cứu hắn, lại chăm sóc hắn, đợi đến khi thân thể hắn hồi phục thì tiểu cô nương kia cũng không thấy đâu nữa. Việc này cũng làm hắn u sầu trong thời gian dài.

“Để đệ đi xem sao !” – Lãnh Dịch Hạo đứng dậy chuẩn bị đến phòng của Úc Phi Tuyết. Nha đầu kia một khi còn có thể trèo cột thì sẽ không chịu đi xuống đâu !

“Nhị đệ!”

“Ngũ ca!”

“Yên tâm đi. Mấy người có biết nhị sư phụ của nha đầu kia là ai không ?” – Lãnh Dịch Hạo quay đầu thú vị nở nụ cười, hắn cũng vừa mới biết tin này.

“Sư phụ ? Sự phụ nào ?”

“Nàng có hai vị sư phụ, một người là lão ăn mày trong căn miếu hoang ở thành bắc. Người này võ công rất cao, sâu không lường được, ta đã phí rất nhiều công sức mà cũng không tra được thân thế của hắn.”

“Người kia là một đại phu trong Nhân An Đường ở thành đông. Ai ai cũng nói y thuật của hắn cao siêu, nhưng chắc chắn các ngươi không thể ngờ được hắn là ai !”

“Hắn là ai vậy ?”

“Mười năm trước hắn được gọi là diệu thủ hồi xuân Giang Bất Nhị.”

“Giang Bất Nhị ? Là giang hồ quái y ? Làm sao hắn có thể ở đây được ?” – Lãnh Dịch Khánh cực kỳ kinh ngạc. Người năm đó cứu hắn chính là vị đại phu này của Nhân An Đường ! Không ngờ hắn lại là Giang Bất Nhị ! Vậy năm đó nha đầu chăm sóc hắn rồi mất tích là ai ?

“Vì sao hắn ở đây thì đệ vẫn đang điều tra, nhưng có thể khẳng định là, nơi này có Giang Bất Nhị, tiểu nha đầu kia sẽ không bị bệnh đậu mùa gì hết. Hai người đợi ở trong đây, chẳng may có chuyện gì thì chống đỡ giúp ta. Ta đi xem sao.” – Lãnh Dịch Hạo nói xong, một mình đi vào căn phòng nhỏ, để lại một Lãnh Dịch Tiêu tức giận bất bình và một Lãnh Dịch Khánh nghi ngờ thắc mắc.

Úc Phi Tuyết mặt mày tái nhợt nằm trên giường.

“Nha đầu, ta đến thăm nàng.”

Không có động tĩnh.

Đôi lông mày dài của Lãnh Dịch Hạo hứng thú nhếch lên, không có động tĩnh sao, như vậy có phải là hắn muốn làm gì thì làm không ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.