Tia Sáng

Chương 2: 2: Trương Tử Hàm




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Còn chờ ta đưa tới cửa, năng lực nghiệp vụ của các ngươi trâu như vậy cơ à, cướp bóc làm gì, đi bán hàng đa cấp đi cho rồi.

Ba người: "..."

Mặc dù cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không cách nào phản bác được.

Ba người liếc nhau —— trong bóng tối, kỳ thật cũng xem không hiểu đối phương muốn biểu đạt cái gì.

"Lên không?"

"Lên... Đi."

Đã đuổi theo tới đây, không thể tay không mà về được!

Người ở giữa ra lệnh: "Đi."

Hai người khác một trái một phải bò lên hai bên tảng đá.

Trên vách núi cỏ hoang mọc thành bụi, dốc đứng trơn trượt.

Người bên trái bò nhanh hơn, đã sờ đến tảng đá. Vừa muốn đi lên, cằm liền bị đá cho một cước, lăn ùng ục xuống dưới, đập xuống đất.

"Ôi..."

Người bên phải theo bản năng nhìn xuống phía dưới, kết quả chính là gã cũng bị đá lăn.

Hai người lăn xuống dưới, người đang đứng lui lại mấy bước, có chút không dám tiến lên.

Sơ Tranh nhảy từ trên tảng đá xuống.

"A!!"

Người kia kêu to vọt tới chỗ Sơ Tranh.

Sơ Tranh đá một cước vào bụng gã, đạp người lên trên vách núi đá.

Sơ Tranh chỉnh đốn ba người này một phen.

Ba người đau đến kêu ngao ngao, hoang vu dã lĩnh, quả thực có chút doạ người.

Trên một cái lối nhỏ ở nơi xa, hai đạo nhân ảnh bị âm thanh kia làm cả kinh đến mức dừng lại.

Bóng người phía trước cảnh giác hỏi: "Âm thanh gì thế?"

Người phía sau khiêng một cái túi vải, túi vải rất dài, bên trong giống như giấu người.

Người gánh túi vải, nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới một chút: "Sói à."

"Không giống lắm, có chút giống tiếng người kêu thảm."

Cách xa, âm thanh kia có chút mơ hồ, cùng với tiếng gió ảnh hưởng, nghe thấy càng thêm mơ hồ.

Trong lúc nhất thời cũng không biết là sói tru, hay là người kêu thảm.

"Quản nó làm gì, đi mau." Người gánh túi vải phía sau thúc giục.

Hai người này cực nhanh biến mất trong bóng đêm.

Tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng sói mà không phải tiếng sói kia, vẫn còn tiếp tục.

"Đừng gào." Sơ Tranh đạp bọn họ một cước: "Ồn ào quá." Kêu rách cuống họng cũng không ai tới cứu các ngươi đâu.

Ba người: "..."

Người đau không phải ngươi, ngươi đương nhiên không gào!!

"Ai sai các ngươi đến?"

Không ai trả lời, Sơ Tranh đạp một người trong đó, người kia lại kêu thảm một tiếng, đau đến mồ hôi lạnh chảy vù vù: "Không có ai, chúng ta thấy ngươi ra tay hào phóng, nên mới bám theo."

Bọn họ chính là thấy Sơ Tranh là một nữ tử, mặc dù ăn mặc chẳng ra sao cả, nhưng ở trên tửu lâu gọi nhiều đồ ăn như thế, trên người chắc chắn có tiền.

Lại một mình đi đường ban đêm, nên bọn họ mới động thủ.

"Những gì chúng ta nói đều là thật sự, chúng ta sai rồi, chúng ta thật sự sai rồi."

"Ngài đại nhân đại lượng, tha cho chúng ta đi."

"Chúng ta cũng vì nuôi sống gia đình, chúng ta biết sai rồi."

Sơ Tranh đánh bọn họ một trận, dùng dây mây trói người vào gốc cây bên cạnh.

Con đường này là con đường nhất định phải đi qua khi vào thị trấn, sáng sớm ngày mai sẽ có người vào trấn phát hiện ra bọn họ.



Sơ Tranh nhảy cửa sổ trở lại gian phòng rách rưới kia.

Bên ngoài sân có âm thanh.

Vốn dĩ nhà của nguyên chủ và nhà của đại bá có ngăn cách nhau bằng một bức tường, nhưng sau khi cha mẹ nguyên chủ qua đời, nhà đại bá liền lấy lý do chiếu cố nàng, phá hủy bức tường đi, thuận lý thành chương chiếm lấy mấy căn phòng trong nhà nguyên chủ.

Người đang nói chuyện ngoài sân chính là đại bá đại nương của nguyên chủ, Giang Đại Sinh và Dương Thúy Thúy.

Giang Đại Sinh rõ ràng có chút bận tâm: "Sao Ngọc Ngọc còn chưa về?"

Dương Thúy Thúy mắng vài tiếng: "Con nha đầu chết tiệt kia, không biết lại chạy đi đâu rồi, nó trở về xem ta có đánh gã chân nó không!"

Đêm hôm khuya khoắt vẫn chưa về, nếu như chuyện này mà truyền đi, thì về sau làm sao tìm được nhà chồng.

"Ta đi tìm một chút, đã trễ thế này rồi..."

Tính cách Giang Đại Sinh có chút nhu nhược, bình thường đều do Dương Thúy Thúy định đoạt.

Sơ Tranh nằm trên giường hơi có mùi nấm mốc, nghiêng chân rung.

Dương Thúy Thúy ở bên ngoài làm ào ào, cũng không biết đang làm gì.

Hơn nửa đêm Giang Ngọc Ngọc mới được Giang Đại Sinh mang về.

Giang Ngọc Ngọc rất là khó chịu, ngày hôm sau tốt hơn một chút, mới cáo trạng với Dương Thúy Thúy.

Dương Thúy Thúy nghe nói Sơ Tranh đi ra ngoài, còn có rất nhiều tiền, lập tức mở cửa kiểm tra.

Kết quả Sơ Tranh êm đẹp ngồi trên giường.

Ánh mắt Dương Thúy Thúy đảo qua gian phòng, không phát hiện chỗ dị thường, trên gương mặt chanh chua, lộ ra mấy phần ngờ vực.

"Ngọc Ngọc nói tối hôm qua ngươi đi ra ngoài?" Dương Thúy Thúy nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Ngươi ra ngoài thế nào."

"Gian phòng này đều đã đóng kín, ta ra ngoài thế nào?" Sơ Tranh hỏi lại Dương Thúy Thúy.

Dương Thúy Thúy: "..."

Đây là vấn đề của cô!!

"Vậy Ngọc Ngọc nói trông thấy ngươi là thế nào?" Dương Thúy Thúy chất vấn.

Ngọc Ngọc cũng không thể nói láo với mình chứ?

"Ta làm sao biết tại sao nàng lại nói như vậy, ngươi hỏi nàng đi."

Dương Thúy Thúy đột nhiên cất cao âm điệu: "Có phải là ngươi nghĩ cách trốn ra ngoài không?"

Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: "Ta ra ngoài còn có thể trở về? Có chút đầu óc đi."

Dương Thúy Thúy: "..."

Nha đầu chết tiệt này sao lại trở nên mạnh miệng như thế?

Đương nhiên Dương Thúy Thúy cũng cảm thấy Sơ Tranh nói rất có lý.

Nếu cô thật sự đi ra ngoài được, thì chắc chắn sẽ không trở về.

Giang Ngọc Ngọc nói dối mình?

Dương Thúy Thúy vừa cẩn thận kiểm tra phòng một lần.

Không phát hiện trong phòng có bất cứ chỗ nào có thể đi ra ngoài được.

Mụ ta ngờ vực đóng cửa phòng ra ngoài.

Giang Ngọc Ngọc ở trong viện, lập tức lên tiếng: "Nương, nương hỏi..."

"Nàng không ra ngoài." Dương Thúy Thúy nói: "Phòng ta đều đã kiểm tra, nàng không có khả năng ra ngoài, ngươi xác định người trông thấy chính là nàng?"

Giang Ngọc Ngọc lập tức quýnh lên: "Nương, con lừa nương làm gì, thật sự là nàng, nàng có rất nhiều bạc."

"Ngọc Ngọc, có phải con nhìn lầm rồi không?" Giang Đại Sinh nói: "Con đêm qua, sao lại biến thành thế kia."

"Chính là nàng ép con ăn, con ăn đến nôn. Cha, nương, những điều con nói đều là sự thật!!" Giang Ngọc Ngọc nhịn không được đề cao âm điệu.

Dương Thúy Thúy xoay người đi vào lần nữa, ngay trước mặt Sơ Tranh, lật tung toàn bộ phòng một lần, ngay cả giường của Sơ Tranh cũng tìm hết một lượt.

Đừng nói bạc, ngay cả một cọng lông cũng không nhìn thấy.

Giang Ngọc Ngọc cũng vào phòng: "Giang Sơ Tranh, có phải đêm qua ngươi ở trong tửu lâu không."

"Ngươi nhìn lầm." Sơ Tranh phủ nhận đến đúng lý hợp tình.

"Sao ta có thể nhìn lầm, lúc ấy rất nhiều người nhìn thấy!" Giang Ngọc Ngọc nghiêm nghị nói: "Chính là ngươi, ngươi đi ra ngoài! Tiền trên người ngươi đâu? Giao ra!"

"Ta không ra ngoài."

"Ngươi nói dối!"

"Ngươi có chứng cứ không?"

"Ta..."

Sơ Tranh và Giang Ngọc Ngọc bên nào cũng cho là mình phải.

Hơn nữa nhìn vào tình huống như vậy, Sơ Tranh càng có lý nhiều hơn.

"Nương, nàng nói láo, nàng thật sự đi ra ngoài, nàng còn..."

"Đi!" Dương Thúy Thúy kéo Giang Ngọc Ngọc ra ngoài, lúc đóng cửa, Dương Thúy Thúy lại cảnh cáo Sơ Tranh: "Qua một thời gian ngắn Trương viên ngoại sẽ tới đón ngươi, ngươi an phận một chút cho ta."

Ầm!

Cửa phòng đóng lại, khóa ngoài.

Cái căn phòng rách nát này, căn bản không cách âm.

Dương Thúy Thúy và Giang Ngọc Ngọc ở bên ngoài nói chuyện, Sơ Tranh nghe không sót một chữ nào.

Tính cách của hai mẹ con nhà này không khác nhau là mấy, nói nói một chút liền cãi vã.

Giang Đại Sinh bị kẹp ở giữa, một hồi khuyên Dương Thúy Thúy, một hồi khuyên Giang Ngọc Ngọc, trái phải không chiếm được chỗ tốt.

Cuối cùng đương nhiên là Dương Thúy Thúy chiếm thượng phong, đuổi Giang Ngọc Ngọc về phòng.

"Cha tụi nhỏ, ngươi cảm thấy rốt cuộc nàng có ra ngoài không?" Dương Thúy Thúy hỏi Giang Đại Sinh.

"Nếu nàng thật sự ra ngoài, còn trở về làm gì." Giang Đại Sinh thấp giọng nói.

Dương Thúy Thúy nghĩ lại, cảm thấy có đạo lý.

"Cũng đúng..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.