Ti Mệnh

Chương 3




Nhìn thấy năng lực công tác của Trương Dương, hiện tại cái nhìn của Trần Hạo đối với thằng ôn này đã thay đổi rất nhiều, trước đây gã luôn thấy Trương Dương đối nghịch với mình, nhưng hiện tại, mỗi một thành công trong công tác của Trương Dương đều là dát vàng lên mặt gã, thân ở vị trí khác nhau, cảm giác cũng khác nhau.

Trần Hạo cạn chén với Trương Dương, gã thật lòng nói: "Tiểu Trương, trong khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi, hai chén này tôi đại biểu cho mọi người biểu dương thành tích công tác của cậu."

Trương Dương cười nói: "Thị trưởng Trần, ngài trong cuộc họp thị uy biểu dương tôi thì thực tế hơn đấy."

Mọi ngươi ở xung quanh đều bật cười..

Trần Hạo cũng cười nói: "Được, chờ ngày mừng công vận hội tỉnh bế mạc thắng lợi, tôi sẽ xin trọng thưởng từ thị lý cho cậu!" Mấy cán bộ của Ủy ban thể dục thể thao hiện tại đã tâm phục khẩu phục vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi này, lúc ban đầu bên trong Ủy ban thể dục thể thao không ai chịu phục đối với tên từ ngoài tới này, nhưng thành tích công tác của Trương Dương sau khi tới Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích có thể nói là ai ai cũng thấy rõ, mà Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích từ một đơn vị không có thực quyền biến thành một nhân vật hết sức quan trọng trong sự nghiệp thể dục thể thao Nam Tích, từ xây dựng sân bãi của trung tâm thể dục mới đến công tác tổ chức vận hội tỉnh, bọn họ đều nắm quyền trong tay, loại biến đổi thành người khác này không phải ai cũng làm được.

Hai phó chủ nhiệm Tang Kim Đường và Thôi Quốc Trụ cũng đi tới kính rượu Trương Dương, Trương Dương nhìn ra tối nay không dễ dàng chuồn được rồi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, hắn sợ Cố Giai Đồng đang sốt ruột chờ hắn.

Trần Hạo cơ hồ uống hai chén với mỗi người, khi đến phiên nữ chủ trì đài truyền hình Lâm Phương Phỉ, Trần Hạo cười nói: "Tiểu Lâm, các vị trở về nhất định phải tuyên truyền tốt tiệc rượu ký hợp đồng của chúng ta, đây chính là đại sự của giới thể dục thể thao Nam Tích chúng ta, cũng là đại sự của Nam Tích."

Lâm Phương Phỉ cười nói: "Chuyện của thị trưởng Trần cũng là chuyện của tôi, ngài yên tâm, chẳng những sẽ phát trên tin tức, tôi còn sẽ đặc biệt làm một chuyên tập."

Trần Hạo liên tục cười nói: "Tốt, tốt, tốt!"

Trương Dương nhìn thấy đã hơn mười một giờ rồi, đang chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.

Lại nghe thấy Trần Hạo nâng chén rượu lên nói: "Tôi đề nghị mọi người chúng ta lại cùng nhau đồng khởi một ly cuối cùng, ngài mai còn phải đi làm, mọi người về sớm nghỉ ngơi đi."

Trương Dương nghĩ thầm lão Trần cuối cùng cũng nói một câu tiếng người, anh vui vẻ cao hứng cũng không thể bắt nhiều người như vậy phải bồi tiếp anh, làm lãnh đạo cũng không thể theo chủ nghĩa đặc quyền.

Trần Hạo cầm chén thủy tinh lên, trong chén rượu của y hơn phân nửa là rượu trắng, có thể nhìn ra được Trần Hạo hôm nay khá là cao hứng. Ngửa cổ lên uống cạn, mọi người cùng nhau lên tiếng ủng hộ.

Trần Hạo mặt đỏ ửng, giơ cái chén không ra, còn giám sát mọi người đang ngồi uống cạn rượu, Trương Dương nhìn thấy Thường Hải Tâm cũng cạn rượu trong chén, cười cười với cô ta, bản thân cũng uống hết rượu của mình.

Trần Hạo vỗ vỗ tay nói: "Mọi người trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta ai cũng có công tác của người nấy... đừng...." Gã nói tới đây bỗng nhiên cảm thấy bụng đau nhói, làm lãnh đạo năng lực nhẫn nại đều rất mạnh, Trần Hạo nhíu mày, hít sâu một hơi, chuẩn bị giảm bớt một chút đau đớn rồi tiếp tục nói cho hết lời: "Đừng... chậm trễ công..." Chỉ còn một chữ cuối cùng nhưng lại không thể nói ra được, Trần Hạo trong bụng khó chịu như phiên giang đảo hải, gã che miệng chạy tới toilet, chẳng còn bận tâm tới bộ dạng của thị trưởng nữa, nhưng chưa kịp chạy tới toilet thì đã ói ra trước mặt mọi người.

Trương đại quan nhân cũng không có ý hạnh tai nhạc họa, Trần Hạo hôm nay uống nhiều như vậy, bị nôn cũng là rất bình thường, điều này chứng tỏ vị phó thị trưởng thường vụ này là một người tính tình trung thực, nếu đổi lại là người khác thì nhất định sẽ không như vậy.

Tang Kim Đường đứng gần đó, lảo đảo chạy tới, đỡ tay Trần Hạo, quan tâm hỏi: "Thị trưởng Trần, anh không sao chứ?"

Trần Hạo chỉ chỉ vào bụng, đau đến nỗi không nói ra nổi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch như giấy, trên trán túa ra mồ hôi to như hạt đậu, môi cũng tái nhợt.

Tang Kim Đường tuy rằng không phải là bác sĩ, nhưng thậy bộ dạng của Trần Hạo không đúng lắm, thất kinh nói: "Thị trưởng Trần, anh không khỏe chỗ nào?" Tất cả mọi người đều vây tới.

Trương Dương bước lên bắt mạch môn của Trần Hạo, nhất thời phát hiện mạch đập của Trần Hạo không ổn, mạch đập rất khẽ và yếu, từ mạch xem ra gã chắc là bị tổn thương tì vị!

Tang Kim Đường nói: "Hay là mau đưa tới bệnh viện đi."

Trương Dương gật đầu: "Tôi lái xe!" Đây không phải là Trương Dương gấp chữa bệnh cho Trần Hạo, mà là có rất nhiều bệnh chứng, ngay cả bản thân hắn cũng không thể trong thời gian ngắn trừ được bệnh, bệnh của Trần Hạo chắc là ăn uống linh tinh, án chiếu theo lý luận của y học hiện đại thì rất có khả năng là bị viêm tuyến tụy, cho dù Trương Dương có thể chữa được thì cũng cần một đoạn thời gian, trước mặt cách làm thực tế nhất là mau mau đưa Trần Hạo tới bệnh viện.

Trần Hạo trên đường đi lại nôn một lần nữa, đau đến nỗi thần chí mơ hồ, Trương Dương len lét điểm huyệt mê của gã, để gã ngủ tạm thời, ít nhất như vậy có thể giúp gã giảm bớt đau đớn.

Phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân tỉnh nghe nói người được đưa tới cấp cứu là phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích, cũng biểu hiện ra vẻ vô cùng coi trọng, phó chủ nhiệm khoa cấp cứu lập tức thông tri cho trực ca hành chính của bệnh viên, nhân viên trực ca hành chính lập tức đưa tới khoa tiêu hóa, hai vị chủ nhiệm ngoại khoa đang ở nhà cũng bị gọi tới hội chẩn.

Thực tế đã chứng minh Trương Dương đoán không sai, kết quả kiểm tra máu của Trần Hạo cho thấy chỉ sổ tăng cao, gã là bị viêm tuyến tuỵ cấp tính.

Phía bệnh viện sau khi tiến hành trị liệu khẩn cấp cho Trần Hạo liền đưa gã vào phòng bệnh, chuẩn bị đợi sau khi tình huống của Trần Hạo ổn định sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn phương vị cho gã, tra ra nguyên nhân viêm tuyến tuỵ, thường thường loại đau bụng cấp này đều có bệnh về đường mật.

Xong chuyện của Trần Hạo thì đã là một giờ sáng, mấy người đều vô cùng mệt hỏi, thư ký của Trần Hạo đương nhiên phải ở lại chăm sóc, Phó Trường Chinh nói: "Mấy vị lãnh đạo, các vị trở về nghỉ ngơi trước đi, tôi ở lại, có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng cho nhau."

Tang Kim Đường lắc đầu, gã không muốn,cái này không phải chỉ vì quan hệ giữa gã và Trần Hạo rất tốt, mà gã thấy rằng đây là một cơ hội để biểu hiện, lãnh đạo đột nhiên phát bệnh, mình chăm sóc hắn cả một đêm, loại cảm tình này so với nịnh nọt bình thường thì mạnh hơn vô số lần, cái này gọi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Thôi Quốc Trụ cũng không muốn đi, gã và Tang Kim Đường đều mang tâm tư giống nhau.

Trương Dương nói: "Vậy tôi đi về trước, nhiều người ở lại đây cũng không tiện, sáng ngày mai tôi sẽ tới thay."

Tang Kim Đường gật đầu nói: "Đi về trước đi, vừa rồi nghe bác sĩ nói thị trưởng Trần không gặp nguy hiểm tới tính mạng, cho nên chúng tôi định tạm thời không thông tri cho gia đình anh ta, giờ muộn rồi, cũng không nên khiến người nhà của anh ta lo lắng."

Thôi Quốc Trụ nói: "Để sáng sớm ngày mai rồi tính, chủ nhiệm Trương, cậu thấy vậy có được không?"

Trương Dương nói: "Chuyện uống rượu cũng đừng nói với thị lý, cứ nói tối nay thị trưởng Trần vì bận quá cho nên từ sang tới tối chưa kịp ăn uống gì."

Mấy người đồng thời gật đầu.

Trương Dương nói với Phó Trường Chinh: "Trường Chinh, buổi tối tôi vẫn mở di động, có gì việc gấp thì gọi điện thoại ngay cho tôi nhé."

Phó Trường Chinh cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh mệt mỏi cả một ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, bên này có tôi rồi, anh cứ yên tâm."

Sau khi Trương Dương rời khỏi bệnh viện, ngẫm nhĩ một chút, đã muộn như thế này rồi thôi thì đừng quấy rầy mộng đẹp của Cố Giai Đồng, khi hắn đang chuẩn bị quay về Nam Quốc Sơn Trang thì Nhậm Văn Bân gọi điện thoại tới, Nhậm Văn Bân vừa mới nghe nói Trần Hạo sinh bệnh cấp tính, đang cùng Lý Quang Nam tới bệnh viện nhân dân tỉnh.

Trương Dương nói: "Không cần đâu, giờ đã ổn định rồi, các vị đến cũng không giúp được gì, anh ta hiện tại đang ngủ, bên cạnh cũng có người chiếu cố rồi, các vị ngày mai hẵng đến đi."

Nhậm Văn Bân nói: "Như vậy sao được, chúng tôi giờ tới ngay đây, thị trưởng Trần là khách quý của Nam Quốc Sơn Trang chúng tôi, xảy ra chuyện, chúng tôi đương nhiên phải tới thăm, anh ở đó đợi tôi nhé."

Trương Dương nói: "Tôi còn có việc, các vị thích thì cứ tới, dẫu sao thì bọn chủ nhiệm Tang cũng ở đó mà."

Trương Dương gác điện thoại, không khỏi cười khổ, Trần Hạo lần này đột nhiên phát bệnh, không biết sẽ kinh động tới bao nhiêu.

Điện thoại yên chưa được bao lâu lại đổ chuông, Thường Hải Tâm cũng gọi điện thoại tới, cô ta là được mọi người ủy thác gọi điện thoại hỏi tình huống trước mắt của Trần Hạo, Trương Dương nói cô ta không cần lo lắng, tình huống của Trần Hạo đã ổn định, không nguy hiểm tới tính mạng, cũng bảo cô ta chuyển cáo lại với những người khác người như vậy.

Nói chuyện với Thường Hải Tâm xong, Trương Dương đứng ở cửa lớn bệnh viện nhân dân tỉnh, gió đêm thổi một tờ giấy trắng xoay tròn đến dưới chân hắn, hắn thở ra một hơi màu trắng, hắn đột nhiên nhìn thấy ở đối diện lóe lên ánh sáng đỏ, nhìn thấy đó là quán bar 1860 Munich, bỗng nhiên nhớ tới khi hắn và Cố Giai Đồng vừa mới quen nhau, trong lòng bỗng dưng thấy ấm áp lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.