Ti Mệnh

Chương 1




Trương Dương cười nói: "Anh đừng có mà cầm bát nhìn nồi, tôi nói cho anh biết. Hải Tâm chính là bạn học của tôi, tôi luôn coi cô ấy như em gái ruột của mình, anh đừng có ý đồ xấu với cô ấy." Khi Trương đại quan nhân nói ra những lời này, ngay cả chính bản thân cũng cảm thấy mình ti bỉ, đêm hôm đó khi chui lên giường của Thường Hải Tâm, hắn không hề nghĩ tới điều này, Trương Dương cảm thấy mình ở phương diện nữ nhân rất ích kỷ, hắn nói Cố Minh Kiện ôm bát nhìn nồi, thật ra câu này dùng cho hắn mới thích hợp, nhưng nói đi cũng phải nói lại, có nam nhân nào ở trên phương diện nữ nhân mà không ích kỷ?

Cố Minh Kiện cười nói: "Yên tâm đi, tôi đã là người lớn rồi, anh cho rằng tôi vẫn còn ham chơi như trước kia ư!" Gã nhìn về phía trước, không khỏi nhíu mày.

Trương Dương thuận theo ánh mắt của gã mà nhìn, thì ra là Liễu Duyên đang chuyện trò vui vẻ với Trâu Đức Long, Trâu Đức Long là thần tượng của rất nhiều nữ nhân trẻ tuổi, Liễu Duyên nhìn thấy ngôi sao, đi tới bắt chuyện cũng là rất bình thường, có điều Trương Dương từ vẻ mặt của Cố Minh Kiện có thể nhìn ra giữa gã và Liễu Duyên chưa chắc đã đơn giản như gã nói, hắn mỉm cười vỗ vỗ vai Cố Minh Kiện nói: "Cậu đó, bản tính khó đổi!" Hai người nhìn nhau, đều không nhịn được mà bật cười.

Cố Giai Đồng và Kiều Mộng Viện đã một đoạn thời gian rồi chưa gặp nhau, hai người đang vừa uống vừa nói chuyện với nhau.

Lúc này tiếng nhạc vang lên, mỹ nữ chủ bá Lâm Phương Phỉ lại lên sân khấu, dùng ngữ khí kích động nói: "Các vị khách quý, các vị lãnh đạo, theo yêu cầu của mọi người, Trâu Đức Long tiên sinh, ngôi sao ca nhạc nổi tiếng đến từ Hongkong tối nay sẽ kính tặng mọi người một khúc kính ca nhiệt vũ 'nóng bỏng'!"

Bởi vì không phải diễn xuất chính thức, Trâu Đức Long mặc quần áo thể thao màu đỏ đi lên sân khấu, trong tiếng nhạc tràn ngập tiết tấu bắt đầu nhẩy, không thể không thừa nhận Trâu Đức Long rất có thiên phú biểu diễn, rất nhanh liền kích thích được tình tự của các nam nữ trẻ tuổi có mặt ở hiện trường, tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, có điều người có thể tới tham gia tiệc rượu này đều có thân phận nhất định trong xã hội, đương nhiên sẽ không cuồng nhiệt như những thanh niên nam nữ trải đời chưa sâu.

Mấy vị lãnh đạo tỉnh khi tiếng nhạc vang lên cũng đã rút lui, kính ca nhiệt vũ của Trâu Đức Long rõ ràng là không phải thuộc loại hình mà bọn họ yêu thích, đây là sự khác biệt giữa hai thế hệ, cũng có thể nói là khác biệt văn hóa.

Trương Dương đưa mấy vị lãnh đạo tỉnh rời khỏi sảnh yến hội số 2.

Trần Bình Triều trước khi lên xe nói với Trương Dương: "Tiệc rượu làm không tồi, Trương Dương, làm cho tốt vào, ấn tượng của mọi người với cậu đều khá đó."

Trương Dương mỉm cười gật đầu: "Đa tạ bộ trưởng Trần đã ủng hộ công tác của tôi."

Trần Bình Triều nhớ ra một chuyện, nói khẽ: "Cậu nếu có cơ hội gặp Thiệu Bân thì giúp tôi khuyên nó nhé, thằng ôn này hiện tại cả đang chơi chứng khoán gì đó, tôi thấy nó chẳng kiếm được bao nhiêu tiền mà còn có thể cả đời mời nợ, cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là biện pháp, nó cũng lớn rồi mà ngay cả bạn gái cũng không có. Người làm cha như tôi cũng không thể nào cả đời đi theo nó được." Trần Bình Triều khi nói những lời này trong lòng không khỏi có chút mất mát, không lâu nữa y sẽ rời khỏi võ đài cao nhất của tỉnh Bình Hải, tới ban hiệp thương chính trị để dưỡng lão, vậy mà thằng con trai đến giờ vẫn chưa có nghề nghiệp ổn định, đây chính là tâm bệnh lớn nhất của y, tối nay nhìn thấy rất nhiều nữ tử cán bộ cao cấp, mỗi người đều làm ra được một phen sự nghiệp trong ngành của mình, ngay cả Cố Minh Kiện trước đây không làm việc đàng hoàng hiện giờ cũng đã là lão tổng của công ty máy tính Lam Hải, trên toàn quốc ở các thành thị đều có chi nhánh, nghĩ tới con trai mình, Trần Bình Triều trong lòng không khỏi buồn bã.

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Trần yên tâm, lần sau tôi nếu thấy cậu ấy sẽ cố gắng khuyên nhủ."

Trần Bình Triều gật đầu, lúc này mới lên xe.

Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Cừ Thánh Minh cũng đi, Trương Dương đi tới bắt tay y, nói: "Chủ nhiệm Cừ, ngài không thể đi được, tiệc rượu này toàn là dựa vào ngài để giữ thể diện cho chúng tôi đó."

Cừ Thánh Minh cười nói: "Tôi đã giúp rồi, chúng tôi đều là những người có tư tưởng quan niệm già nua, võ đạo ngoáy mông này tôi nhìn không quen, hay là để thời gian lại cho những người trẻ tuổi các cậu đi, để các cậu phóng túng một chút. Nếu mấy lão già chúng tôi ở lại, các cậu khẳng định sẽ không được chơi tận hứng."

Phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo ở bên cạnh nói: "Trương Dương, cậu vào đi, tôi phụ trách tiễn mọi người."

Trương Dương lúc này mới quay trở lại hiện trường tiệc rượu.

Sau khi Trâu Đức Long biểu diễn xong, hiện trường vang lên tiếng nhạc chậm rãi, khách khứa đến tới tham gia tiệc rượu từng đôi đi vào sàn nhảy, bắt đầu lắc lư theo tiếng nhạc.

Trương Dương nhìn thấy Cố Giai Đồng ngồi ở đằng kia, mỉm cười đi tới, làm động tác mời với cô ta: "Cố tiểu thư, có thể mời cô nhảy một bài không?"

Cố Giai Đồng cười rất xinh đẹp, đặt tay lên lòng bàn tay hắn, hai người đi vào sàn nhảy, theo tiết tấu thâm tình và hòa hoãn cất bước nhảy.

Kiều Mộng Viện ngồi ở trong góc, lẳng lặng uống hương tân, hiện trường tuy rằng vô cùng náo nhiệt, nhưng cô ta lại có một loại cảm giác không thể hòa nhập, cô ta bỗng nhiên phát hiện, mình càng ngày càng không thích loại trường hợp công chúng này, người của cô ta mặc dù ở đây, nhưng tinh thần của cô ta lại phân li ngoài hiện trường, cô ta cũng không rõ, rốt cuộc là cô ta phong bế thế giới này hay là thế giới này phong bế cô ta?

Trương Dương ôm eo nhỏ của Cố Giai Đồng, nói khẽ: "Anh nhớ em lắm!"

Cố Giai Đồng trong lòng nóng lên, lại sợ bị người ở chung quanh nghe thấy, không nhịn được liền nhìn nhìn sang bên cạnh.

Trương đại quan nhân cười nói: "Công phu này của anh gọi là truyền âm nhập mật, trừ em ra người khác không nghe thấy đâu."

Cố Giai Đồng nói: "Vậy em chẳng phải là chỉ có thể nghe chứ không thể nói ư?"

Trương Dương nói: "Vậy thì em cứ yên lặng nghe đi, anh rất nhớ em!"

Cố Giai Đồng nắm chặt tay Trương Dương, nói khẽ: "Em cũng vậy!" Cô ta tuy rằng không biết truyền âm nhập mật, nhưng cô ta hiểu được làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình.

Trương Dương mỉm cười, ôm Cố Giai Đồng xoay tròn tại chỗ.

Cố Giai Đồng nói: "Vốn không muốn tới đâu, nhưng không nén được nên vẫn tới!"

Trương Dương nói: "Muốn gặp anh à?"

Cố Giai Đồng gật đầu.

Trương Dương nói: "Thời gian anh ở cùng em quá ít!"

Cố Giai Đồng nói: "Em gần đây bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian, nghiệp vụ của nhà máy dược phát triển rất tốt, khả năng sản xuất có chút không theo kịp, khu nhà máy phải mở rộng, còn phải mua thiết bị mới nữa, trong thời gian tết âm lịch đều không thể ở trong nước, em phải đi Mỹ khảo sát thiết bị."

Trương Dương nói: "Lại là nước Mỹ à?"

Cố Giai Đồng cười cười, cô ta biết Trương Dương khẳng định lại nhớ tới Sở Yên Nhiên, Cố Giai Đồng nói khẽ: "Anh sợ cái gì? Em cũng không phải là đi mà không về mà!"

Trương Dương nói: "Không đi không được à?"

Cố Giai Đồng nói: "Sang năm nhà máy dược sẽ đối mặt với một lần phát triển nhảy vọt, nếu lần này khảo sát thuận lợi, sang năm nhà máy mới xây xong, sau khi thiết bị đi vào sản xuất, có thể cân nhắc chuyện đưa ra thị trường."

Trương Dương nói: "Vậy em chẳng phải sẽ trở thành một phú bà ức vạn à?"

Cố Giai Đồng nói khẽ: "Đều là nhờ phương thuốc của anh đó."

Trương đại quan nhân cười nói: "Giữa anh và em việc gì phải phân đây đó!"

Vũ khúc kết thúc, hai người bốn mắt nhìn nhau, có còn rất nhiều lời muốn thổ lộ, tuy rằng rất muốn được ôm nhau nhảy tiếp, nhưng dù sao cũng phải chú ý tới ánh mắt của nhưng người xung quanh, Cố Giai Đồng nói khẽ: "Em chờ điện thoại của anh."

Trương Dương hiểu ý gật đầu, có lẽ là sợ bị người khác nhìn ra sự ám muội giữa cô ta và Trương Dương, hay là vì muốn để lại cho Trương Dương không gian phát huy nhất định, sau khi Cố Giai Đồng và Trương Dương khiêu vũ xong liền về trước.

...

Trương đại quan nhân vì tị hiềm nên cũng không tiễn cô ta, hắn từ bên cạnh cầm lấy một ly tân hương, nhìn thấy Kiều Mộng Viện ngồi trong góc, Kiều Mộng Viện mắt nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt của cô ta lại có vẻ hư vô mờ mịt giống như cách ly khỏi thế giới này.

Trương Dương lặng yên đi tới bên cạnh cô ta, đặt chén rượu lên bàn, nói khẽ: "Vì sao không khiêu vũ?"

Kiều Mộng Viện trả lời đơn giản mà trực tiếp: "Không thích!"

Trương Dương khịt mũi: "Có thể nể mặt tôi chút không?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Tôi đã nói là không thích rồi, anh đừng miễn cưỡng tôi."

Trương Dương hiểu rõ tính tình của Kiều Mộng Viện, lời cô ta đã nói rất ít khi có dư địa thay đổi, Trương Dương cười cười, ánh mắt hướng về phía sàn nhảy, Quách Chí Giang không biết đến từ lúc nào, đang cầm chén rượu tán gẫu với Thì Duy.

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Tôi bỗng nhiên có một loại ảo giác, tôi hình như không phải người của thế giới này, cảm giác như tách biệt khỏi tất cả ở xung quanh."

Trương Dương bật cười: "Không phải cô đâu, là tôi mới đúng!" Lời mà hắn nói là thật, có lẽ chỉ có hắn mới không thuộc thời đại này, nhưng cuộc sống vài năm nay đã khiến hắn trong bất tri bất giác dung nhập vào thế giới này, hắn thậm chí rất ít khi nghĩ tới chuyện quá khứ, khi ngẫu nhiên nhớ tới, thậm chí cho rằng tất cả những gì ở triều Đại Tùy chỉ là một giấc mộng dài mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.