Thuyền Về Bến

Chương 61




Tháng mười, trường học bắt đầu chuẩn bị mở Halloween party( vũ hội, buổi tiệc), đi trong vườn trường, Lusena tổng có thể nghe được đủ âm thanh tìm kiếm bạn nhảy.

Giữa trưa, Lusena vẫn cùng bọn Jessica dùng cơm. Vừa ngồi xuống, Mike bên cạnh liền khẩn cấp hỏi Lusena:“Lusena, ngươi tìm được bạn nhảy trong party Halloween chưa?”

“Không, còn không có, làm sao vậy?”

Mike vốn nghĩ bạn nhảy của Lusena nhất định là Edward, bất quá giờ phút này nghe Lusena trả lời, hắn tự nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt này:“Như vậy, không biết ta có vinh hạnh mời ngươi làm bạn nhảy không?”

“Ách,” Lusena nhìn về phía Jessica còn đang lấy cơm, cô biết Jessica thích Mike, cho nên cô uyển chuyển cự tuyệt nói:“Ta nghĩ nhất định có cô gái đang mong lời mời của ngươi.”

“Được rồi, ta biết, không quan hệ.” Mike miễn cưỡng cười cười.

Ở trong nhận thức của mọi người, thời gian ăn trưa là thời điểm duy nhất mà Lusena sẽ không cùng một chỗ với Edward. Vì thế, vẫn chú ý một bàn này, sau khi  phát hiện Mike mời thất bại, một vài chàng trai lục tục đi lại, thử mời Lusena. Bởi vì Lusena cũng không nghĩ trở thành bạn nhảy của người lạ, bởi vậy tất cả đều cự tuyệt.

Xa xa ở một bàn ăn —

“Edward, ngươi do dự cái gì? Ngươi xem, nhiều người như vậy đều mời Lusena.” Alice nhìn không được, nghĩ lập tức đem Edward kéo đến bên Lusena, mời cô.

“Không, ta chỉ muốn nhìn xem cô ấy có thể hay không đáp ứng người khác, tuy rằng kết quả làm người ta vừa lòng, Nhưng lý do cự tuyệt cũng không làm ta vui vẻ.” Edward đem ánh mắt nhìn chằm chằm Lusena thu hồi, nhẹ giọng nói.

“Lý do gì?” Alice tò mò hỏi.

Edward liếc cô một cái, không có trả lời.

Hôm nay buổi chiều chỉ có một tiết, sau khi tan học, Lusena ngồi trên xe Edward. Từ khi William( bác lái xe của Lusena, người bị cô đuổi đi vì lí do an toàn, chương 11), Lusena vẫn là do Edward chở.

“Chúng ta trước không trở về nhà.” Edward mở miệng nói.

“Chúng ta đây đi đâu?”

“Đi một nơi có nắng.” Edward quay đầu đối với Lusena cười.

Lusena bị Edward tươi cười mê hoặc, một hồi lâu mới phản ứng lại:“Ma cà rồng không sợ ánh mặt trời sao?”

“Không sợ.” Edward lại hướng Lusena lộ ra tươi cười mê người.

Lusena yên lặng quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không tính lại quan tâm Edward.

Edward vận dụng thuật đọc tâm, phát hiện Lusena trong lòng cư nhiên giận dỗi, không khỏi cảm thấy có chút thất bại, hắn bắt đầu hối hận khi nói cho Lusena  thiên phú chính mình.

Edward đem xe lái ra quốc lộ 110, trên đường quẹo vào một con đường nhỏ, sau đó ở cuối đường dừng lại.

“Muốn thể nghiệm một phen tốc độ nhanh của ma cà rồng không?” Sauk hi xuống xe, Edward đi đến trước mặt Lusena, đưa lưng về phía cô, hơi hơi ngồi xổm xuống.

Lusena nhìn ra ý đồ của hắn, cô biết Edward muốn cõng cô, lúc này Edward chỉ mặc áo sơmi, Lusena rõ ràng cảm nhận được thân thể Edward vừa lạnh lại vừa cứng, cô không tự giác run một chút, giờ khắc này, Lusena mới khắc sâu ý thức: Đây là ma cà rồng, cùng nhân loại khác nhau rất lớn.

Cảm giác được Lusena khác thường, Edward giọng điệu trầm thấp hỏi:“Ngươi sợ ta?”

“Không, ta chỉ là có chút không quen.” Lusena nhanh chóng trả lời, hơn nữa cánh tay buộc chặt, khuông mặt trên lưng Edward gật đầu kiên định.

Edward không hề dây dưa, nói một câu “Nhắm mắt lại”, liền cõng Lusena ở trên lưng chạy xuyên qua cây cối.

Edward bước chân thực vững vàng, bởi vì nhắm mắt lại, Lusena cũng không cảm thấy có bao nhiêu kích thích, nguy hiểm, tuy rằng bên tai có tiếng gió nhắc nhở là tốc độ hiện giờ rất nhanh. Lusena chung quy kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, chậm rãi mở ra hai mắt, chỉ cảm thấy trước mắt màu xanh bay tứ tung, giống như tùy lúc đều có thể đụng trúng cây to. Lusena sợ hãi, trái tim ở bên trong đập nhanh.

Edward cảm giác được, lập tức ngừng lại, nhẹ nhàng buông Lusena, đem cô ôm vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi:“Không có việc gì, hiện tại không có việc gì.”

Một hồi lâu, Lusena mới bình tĩnh trở lại, mặt cô ửng đỏ rời đi Edward ôm ấp:“Còn rất xa sao? Ta có thể hay không chính mình đi qua?”

“Không xa, ngươi xem đã có ánh nắng chiếu qua giữa khe hở của lá cây.”

Edward nắm tay Lusena đi vào một nơi không có cây cỏ, nói là không, nhưng phía dưới đất cũng đủ loại cỏ nhỏ, chẳng qua nơi này không có lá cây che, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống dưới, không khí như đều bị nhuộm thành màu vàng.

“Edward, thật đẹp! Ngươi dẫn ta đến, là muốn làm cho ta thưởng thức cảnh đẹp sao?” Lusena cảm thán, vui vẻ nhìn về Edward.

“Không, ta muốn cho ngươi xem cái khác.” Edward biểu tình có chút nghiêm túc.

Lusena không rõ Edward vì cái gì dùng ánh mắt thận trọng nhìn mình, nhưng cũng thận trọng đứng lên:“Ngươi muốn cho ta xem cái gì?”

Edward tựa hồ hít sâu một hơi, chậm rãi đi ra nơi có ánh mặt trời.

Lusena bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người: làn da trắng của Edward ở dưới nắng sáng lấp lánh, thật giống như trăm ngàn viên kim cương nhỏ được khảm  lên. Áo sơmi rộng mở, lộ ra thân hình tựa như điêu khắc thành, cơ ngực, cánh tay hắn sáng lấp lánh. Hắn tựa như một pho tượng hoàn mỹ, bóng loáng như đá cẩm thạch, sáng lạn như nước được điêu khắc mà thành.

“Lusena, ngươi nguyện ý trở thành bạn nhảy của ta không?” Edward đến gần Lusena, lấy một tư thế dụ hoặc, hỏi.

“Ta nguyện ý.” Lusena đã hoàn toàn thất thần.( Linh~Ling: Sắc nữ kìa, giống mình ghê.*Tim bay tùm lum*)

Thẳng đến khi bên tai vang lên tiếng cười sung sướng của Edward, Lusena mới thanh tỉnh lại, lập tức ý thức được chính mình vừa rồi nói gì, toàn bộ mặt đều hồng lên khiến tiếng cười Edward lớn hơn nữa.

Lusena thẹn quá thành giận, xoay người liền bỏ đi.

“Từ từ,” Edward đuổi theo Lusena, giữ chặt tay cô,“Ngươi đi chậm như vậy, mặt trời lặn đều chưa xuống núi, đến, ta cõng ngươi đi.”

Lusena trừng mắt Edward vài giây, cuối cùng vẫn khuất phục.

Buổi tiệc hóa trang Halloween rất nhanh đã đến, Emmett cùng Rosalie sắm vai là Pharaong cùng nữ hoàng Ai Cập, Jasper cùng Alice giả dạng là vương tử cùng công chúa tinh linh, Edward là hóa trang giống loài của hắn, coi như là ma cà rồng, về phần Lusena, ở Dana mãnh liệt đề cử, cô không thể không đem chính mình thành mỹ nhân ngư( nàng tiên cá).

Thẳng đến khi thay đồ, Lusena mới biết được mẹ chính mình đề cử có bao nhiêu đáng sợ. Cầm bộ quần áo lên, Lusena phát hiện chính mình hoàn toàn không thể đi, chỉ có thể nhảy từng bước nhỏ, cô khóc không ra nước mắt nhìn về phía Dana.

“Tiểu Sena của mẹ thật xinh đẹp, bộ quần áo này thực thích hợp với ngươi!” Dana làm bộ như không thấy thấy ánh mắt Lusena, tán dương.

“Đúng vậy đúng vậy, Lusena ngươi mặc bộ này nhất định sẽ kinh diễm toàn trường!” Alice ở một bên phụ họa nói.

“Nhưng, mặc thành như vậy ta đi như thế nào? Như thế nào khiêu vũ?” Lusena cuối cùng vẫn nói ra một câu.

“Không phải còn có Edward sao? Ta tin tưởng hắn sẽ ôm ngươi đi, về phần khiêu vũ, ta nghĩ hắn sẽ không để ý.” Dana vui vẻ nói xong.

Lusena chỉ có thể âm thầm nghĩ, nhất định phải nghĩ cách làm cho Edward cự tuyệt.

Bất quá, hiển nhiên, Edward đồng ý chuyện này. Lúc này, Lusena chính là đứng cạnh Edward, bên ngoài sân nhảy, thưởng thức người khác khiêu vũ.

Mới đến vũ hội, Jessica liền đến trước mặt Lusena, vui vẻ nói:“Lusena, Mike mời ta làm bạn nhảy, ta cảm thấy hắn nhất định cũng sẽ thích ta!”

“Thật vậy chăng? Chúc mừng ngươi, Jessica!” Lusena cười chúc mừng Jessica.

“Oa A, Lusena, ngươi hôm nay cũng thật xinh đẹp!” Jessica cao thấp đánh giá Lusena, tự đáy lòng khen ngợi.

“Cám ơn, ngươi cũng vậy.” Lusena vui vẻ tiếp nhận rồi.

“Tốt lắm, ta muốn đi tìm Mike, chúc ngươi chơi vui vẻ!” Đại khái là cảm giác Edward tồn tại bên cạnh quá mạnh mẽ, Jessica vội vàng chào Lusena.

“Tốt, tạm biệt.”

Vũ hội bắt đầu, Lusena phát hiện mọi người mình quen đều vui vẻ khiêu vũ.

“Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không muốn khiêu vũ sao?” Lusena thích khiêu vũ, đáng tiếc hiện tại chỉ có thể buồn bực đứng một bên.

“Trên thực tế, ta tham gia nhiều vũ hội, ngươi không thể tưởng tượng được, không kém cái này.” Edward thỏa mãn ôm eo Lusena, đương nhiên, hắn có lý do: Phòng ngừa Lusena đứng không vững.

“Lusena, ta phát hiện có nhiều nam sinh đều vụng trộm nhìn về phía ngươi.” Alice chân nhảy bước không ngừng, chuyển vòng đi đến bên Lusena.

“Ta không phải vách tường hoa.” Lusena có chút ủy khuất nói.

“Có lẽ chúng ta có thể trước tiên rời đi?” Edward mỉm cười đề nghị nói.

“Thật sự có thể?” Lusena kích động xác nhận, cô đã khẩn cấp muốn rời đi.

Edward ôm lấy Lusena, cố ý hạ giọng nói:“Đương nhiên có thể, công chúa nhân ngư của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.