Thuyền Về Bến

Chương 42




“Phái người ám sát ba vị Vương gia không phải người khác.” Diêm Diễm dừng một chút, nghiêm mặt nói, “Đó là Hoàng Thượng.”

Nhược Khả Phi không có kinh ngạc, trong mơ hồ nàng đã đoán được.

“Nhưng là, còn không chỉ là Hoàng Thượng phái người, còn có mặt một đám thích khách khác. Hoàng Thượng dù âm hiểm nhưng cũng không đến mức sẽ lấy mạng Cửu Vương gia.” Diêm Diễm như trước không có biểu tình, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi nói.

“Còn có một nhóm người?” Nhược Khả Phi có chút kinh ngạc, vốn dĩ tưởng rằng đương kim Hoàng Thượng là người lãnh huyết, vâng theo quy tắc là mạnh thì sống, lần này phái người ám sát ba vị Vương gia vì chọn lựa Thái tử. Không nghĩ tới còn là có chút nhân tính, không chuẩn bị đối chính con mình hạ sát thủ.

“Lần săn bắn này xem ra người này đã hiểu rõ kế hoạch của Hoàng Thượng, cho nên đâm lao phải theo lao phái ra thích khách, tính mượn đao giết người.” Diêm Diễm phân tích.

“Thất thủ giết chết?” Nhược Khả Phi thoáng trầm tư. Không nên như thế, muốn lợi dụng kế hoạch này nên hiểu được kế hoạch của Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không có sơ hở như vậy. Phái ra thích khách làm sao có thể không có chừng mực. Nói vậy Hoàng Thượng đã muốn có điều hoài nghi, chỉ là không có lộ ra.

“Là mẹ đẻ Ngũ Vương gia: Trang quý phi phái ra.” Diêm Diễm thanh âm trầm thấp nói ra đáp án.

“Ha ha.” Nhược Khả Phi nở nụ cười, “Cho nên vết thương của Ngũ Vương gia phá lệ nặng hơn.”

”Đúng.” Diêm Diễm nhíu mày, tựa hồ còn muốn nói cái gì.

“Tốt lắm, đi ra đi, ta đều đã biết, ngươi hai ngày nay cũng vất vả.” Nhược Khả Phi thản nhiên cười, “Chờ miệng vết thương ta tốt lắm, chúng ta đi tửu lâu ăn một chút.”

“Tạ chủ tử.” Diêm Diễm cúi đầu thản nhiên ứng thanh, không ai nhìn đến sâu trong đôi mắt hắn lộ lên tia áy náy. Ngày ấy nếu không phải hắn tới trễ, trước mắt nàng lại làm sao có thể bị thương.

Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn trời cao xanh thẳm, trong lòng cười lạnh. Chỉ sợ Hoàng Thượng sớm biết thích khách có hai nhóm người đi, phái người truy tra nhưng không có tra ra kết quả. Hiển nhiên là Hoàng Thượng ngầm đồng ý hành vi như vậy mà không truy cứu.

Không từ thủ đoạn, xem ra Hoàng Thượng cũng thực thích phương thức như vậy.

Ngũ Vương gia bị thương nặng, Thất vương gia lông tóc vô thương, Cửu Vương gia vết thương nhẹ. Mà Hoàng Thượng trầm mặc.

Xem ra, Thái tử chọn người đã có.

Cũng tốt, hiện tại vị trí kia đối đứa nhỏ này mà nói là quá sớm, cho dù ngồi trên cũng ngồi không xong.

Trang quý phi kỳ thật là muốn lấy mạng Thất vương gia cùng Cửu Vương gia, lại làm cho chính con mình bị thương nặng, sẽ không khiến cho Hoàng Thượng hoài nghi. Thật sự là quá ngây thơ. Hoàng Thượng là người dễ dàng sắp xếp như vậy? Là thật không truy cứu sao? Hiện tại Hoàng Thượng không chạm đến nàng ta, không có nghĩa là về sau sẽ không.

Trong hoàng cung, người đứng ở vị trí cao nhất kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì đây? Là khảo hạch, hay là đứng từ một nơi bí mật gần đó lẳng lặng nhìn trò khôi hài cao minh này?

Xem ra, nàng cùng đứa nhỏ kia thời điểm trở đất phong sẽ không quá xa.

Điểm ấy, Nhược Khả Phi đã đoán sai. Đơn giản là, Hoàng Thượng cũng sắp đến ngày mừng thọ. Cách ngày sinh của Hoàng Thượng còn có hai tháng không nhiều hơn, Hiên Viên Cô Vân từ trong cung trở lại nói cho Nhược Khả Phi tin tức này.

Nhược Khả Phi trầm ngâm, mừng thọ lần này sẽ tuyên bố Thái tử là ai đây. Mà lễ vật tặng cho Hoàng Thượng cũng là một vấn đề lớn. Không thể quá mức khoa trương, cũng không khả quá mức khó coi. Càng không thể đoạt nổi bật của “người kia”-vị thái tử gia tương lai.

“Suy nghĩ hay là cái gì đây?” Hiên Viên Cô Vân nhìn Nhược Khả Phi trầm tư bất mãn nắm cằm Khả Phi, khiến cho nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt bất mãn của Hiên Viên Cô Vân không đáp, nở nụ cười.

“Còn cười.” Hiên viên Cô Vân không thèm để ý, bên cạnh còn có Diêm Diễm, cúi đầu cắn môi Nhược Khả Phi, lực đạo không lớn, nhưng có chút vi đau.

Này là mang ý trừng phạt nàng, nhưng lại làm cho nàng có cảm giác tốt lắm. Chính nàng thực thích hắn hôn, không cần lí do

Hai người môi lưỡi dây dưa, hôn cho đến khi thở không nên hơi mới tách.

“Được rồi, nói mau, nàng vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Hiên Viên Cô Vân thở dài ra một hơi lại hỏi.

“Suy nghĩ ngày sinh Hoàng Thượng đưa lễ gì?.” Nhược Khả Phi cười.

” Nga, lần này Phụ Hoàng đại thọ, còn không biết đưa cái gì cho tốt.” Hiên Viên Cô Vân hơi nhăn lại mi.

Nhược Khả Phi mâu trung lại hiện lên ý cười, lúc này đây, nhất định phải làm cho Thất vương gia thật nổi bật. Còn hai tháng, lúc này thời gian chắc đủ. Nhược Khả Phi trong lòng đã có tính toán…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.