Thuyền Về Bến

Chương 1




Tiếng chuông càng lúc gần, một đám nữ tử vô cùng xinh đẹp đi tới, sớm đã có người đem nhiều trống to chuyển tới giữa sân.

Trung tâm, có một nữ tử đáng chú ý. Từ đầu đến chân chỉ có một màu đỏ, một thân hoa lệ đến cực điểm, vẻ đẹp quyến rũ đều được bày ra rõ nét. Một màu đỏ thẫm không đồng nhất của trang phục các ca kĩ, cho dù cách xa như vậy đều có thể nhìn ra được thật tinh xảo. Quấn quanh là tơ vàng, chỉ bạc, tơ hồng trang trí xung quanh là những đóa mẫu đơn phú quý, dưới ánh mặt trời lóe lên những tia sáng lấp lánh.

Không chỉ những trang phục bắt mắt, mà tùy theo từng cử động của cơ thể, những đóa hoa thêu trên thân áo sống động hẳn lên. Không chỉ màu sắc, mà những đóa hoa Mai, hoa Đào, hoa Hông đều thực sự sống động thay nhau khoe sắc.

Mọi người đều trầm trồ thán phục, tiếng khen ngợi trầm trồ không ngừng vang lên, trong mắt Hoàng Thượng cũng có chút ngạc nhiên. Trang quý phi mặt có chút tái nhợt, các phi tử còn lại đều trợn to mắt nhìn những bộ quần áo của các ca kĩ trước mắt kia. Hoàng hậu vẫn như cũ là chỉ mỉm cười hòa ái.

Những mỹ nhân sắp xếp thành một đóa hoa sen đang nở rộ, trên đầu những búi tóc được búi cao thanh nhã hoa lệ, dùng những hạt châu màu trắng ngà quấn quanh búi tóc, cố định, phơi bày cổ trắng nõn ngà ngọc thon dài duyên dáng.

Bộ trang phục đỏ tươi ướt át xòe ra thành một đóa hoa sen đang khoe sắc, bên trong ẩn hiện lớp áo lót màu xanh phỉ thúy tạo thành hình lá cây, trên trán đeo một xâu chuỗi bằng vàng tinh tế, quyến rũ. Trên vai khoác một dãy lụa mềm mại màu bạc, bay phất phới ở phía sau, tao thành một cảnh tượng huyền ảo. Phục sức của nàng trông rất phiêu dật, thoạt nhìn vừa rộng rãi tung bay,bên trong lại bó sát để lộ những đường cong tuyệt mỹ, chân trần mang tất ngắn, đi giày màu đồng, được che dấu một cách hời hợt dưới cái váy màu đỏ thẫm.

“Ba, ba, ba” Ba tiếng vỗ tay vang lên, tiếng vỗ tay cùng với tiếng chuông thanh thúy quanh quẩn tại không gian đầy tĩnh lặng.

Nữ tử cầm đầu nhẹ nhàng nhảy lên mặt trống, nữ nhân theo sát sau “Ba, ba ba” đồng lọt vỗ tay theo, tiếng ngân vang của chiếc chuông bạc vang lên, tất cả cũng đều nhẹ nhàng nhảy lên mặt trống. Đinh đinh, đang đang âm thanh tinh tế dừng ở bên tai nghe rất sảng khoái.

Nữ tử cầm đầu hai chân tại chỗ nhảy lấy đà, mũi chân phải đưa về phía sau một chút, ngay sau đó lại nhảy lên đem chân phải thu hồi, mũi chân trái về phía sau một chút lại thu hồi gót chân lấy điểm, cuối cùng nhón hai gót chân xoay thành một vòng thật nhịp nhànguẩn “Mũi chân, gót chân cùng nhảy”. Trên chân, giày da nhỏ ở phía sau được chế tạo đặc biệt, khi vừa nhảy lên mặt trống tạo thành một tiếng vang nhỏ.

Nữ tử cầm đầu xinh đẹp nhảy xong, nữ nhân xung quanh cũng theo sát đến mũi chân, gót chân cùng nhảy, tiếng trống, tiếng chuông đồng loạt vang lên

Tất cả mọi người bị rung động, chưa gặp qua tiết tấu vũ đạo nào mạnh mẽ như thế, Những nữ tử dáng người tuyệt vời nhẹ nhàng chỉnh tề xoay tròn trong tiếng trống hữu lực, làm cho tận đáy lòng của mọi người thật chấn động.

Mà lúc này, Nhược Khả Phi ở trong vương phủ nở nụ cười, thế giới này chỉ sợ chưa gặp qua người nào đem điệu nhảy clacket đứng trên mặt trống khiêu vũ. Điệu nhảy clacket (điệu nhảy dùng bàn chân gõ nhịp cầu kỳ)

Nữ tử cầm đầu múa dẫn đầu vài mũi chân, gót chân nhảy xong, cước bộ bắt đầu di chuyển, các nữ nhân phía sau đồng loạt di chuyển theo nhịp điệu của nàng, tiếng trống từ trầm dần dần chuyển hướng gấp gáp, cuối cùng hoàn toàn dồn dập, nhịp trống hòa với tiếng chuông reo lách cách giống như âm thanh của những giọt mưa rơi trên mái ngói.

Tiết tấu nhịp trống không theo hạn định, có một loại cảm giác sức quyến rũ dụ hoặc làm người ta bị đắm chìm say mê trong nhịp điệu. Hoàng Thượng trong mắt từ ngạc nhiên dần dần chuyển sang thưởng thức.

Theo khúc nhạc lên cao dồn dập, trên mặt trống những bóng dáng màu đỏ bắt đầu xoay tròn. Thân ảnh sắc hồng càng xoay càng nhanh, cuối cùng tất cả nữ tử ngã ngồi phục xuống mặt trống, các nữ tữ dừng lại âm thanh cũng dừng. Không trung bay lả tả những cánh hoa mẫu đơn đỏ rực, những đóa hoa diễm lệ rất thật, người xem không tin vào mắt mình.

“Tốt! Tốt!” Hoàng Thượng mặt rồng đầy kích động, không khỏi vỗ tay khen ngợi. Chúng văn võ, bá quan thấy thế mới bộc phát ra thanh âm trầm trồ khen ngợi. Tiếng khen ngợi vang liên tiếp, Trang quý phi mặt từ đỏ chuyển sang trắng, trắng chuyển xanh.

Mưa hoa đầy trời, hai con chim sắc thái sặc sỡ kéo đôi cánh thật dài từ trống bay lên, bay về hướng của Hoàng Thượng, miệng lớn tiếng kêu: “Hoàng Thượng vạn tuế, Hoàng Thượng cát tường!”

Mọi người quá bất ngờ, nhất thời mở to hai mắt nhìn về phía hai kỳ điểu kia. Kỳ điểu chuẩn xác dừng ở bên cạnh Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cũng mặt mày hớn hở đứng lên, cầm hoa quả trên bàn tự tay đút cho hai kỳ điểu.

Mà cảnh tượng như vậy, chỉ là Nhược Khả Phi tìm hai con vẹt màu sắc sặc sỡ, phía dưới cái đuôi gắn mấy cái lông của khổng tước. ( khổng tước = công)

Hiên Viên Cô Phong nhìn bộ dáng của Hoàng Thượng mặt mày hớn hở, không khỏi tiêu sái tiến lên cất cao giọng nói: “Bẩm báo phụ hoàng, nhi thần còn có lễ dâng lên!”

“Vậy sao?” Hoàng Thượng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Hiên Viên Cô Phong hăng hái trước mắt, còn có lễ?”Mau trình lên đây.”

Hiên Viên Cô Phong xoay người không vội, cũng không kéo dài, vỗ tay ba cái về phía các thiếu nữ mặc hồng y nhảy vừa rồi, đi ra bốn vị, hai người trong tay nâng lên một cái mộc dũng (Binh khí xưa dùng để đỡ mũi gươm, mũi giáo.), mộc dũng nằm dưới một tấm vải đỏ.

Bốn cô gái nghiêm trang cung kính đi tới trước mặt Hoàng Thượng, quỳ gối, đem mộc dũng dưới hồng trù kéo ra, hiện ra một gốc cây Gừng tươi ccùng một gốc cây Vạn Niên thanh.

Mọi người ngạc nhiên! Này, này xem đây là cái lễ gì?

Chỉ nghe Hiên Viên Cô Phong cất cao giọng nói: “Chúc mừng Ngô hoàng giang sơn nhất thống, giang sơn Vạn Niên thanh!” (Giang sơn bền vững muôn đời)

Mà giờ phút này, Hiên Viên Cô Phong chỉ dùng nội lực để hô lên lời này, thanh âm ở quảng trường tiếng vọng thật lâu không tiêu tan.

Hoàng Thượng trong mắt bắn ra tia sói. Đứa nhỏ này, hắn cư nhiên biết! Hắn cư nhiên biết tâm tư của mình!

“Hảo! Hảo! Hảo!!!” Hoàng Thượng kích động đứng lên, nói ba cái hảo.

Lời vừa nói ra, thông minh đều tỉnh ngộ, nhất thời những lời khen ngợi ùn ùn kéo đến, nơi nơi một mảnh ca công tụng đức.

Hiên Viên Cô Phong mỉm cười dã tâm của Hoàng Thượng, cư nhiên bị chính hắn cùng nữ nhân kia đoán đúng rồi. Hiện nay tới gần bổn quốc chủ yếu dựa vào du mục mà sống ngay cả Liên Xích quốc phía đối diện tiến hành quấy rầy, ban đầu quấy rầy nhỏ đến nay đánh cướp bốn phía. Tình thế đã muốn có chút ác liệt, chính là phong tỏa, nhưng lời đồn cũng chỉ là đánh nhỏ không đáng kể, không có ai biết trình độ ác liệt như thế nào. Hắn cũng là có chút tò mò nữ nhân kia làm sao mà biết được tình huống này.

Hoàng Thượng muốn phát động chiến tranh, muốn thâu tóm cả Liên Xích Quốc! Cái gì gọi là nhất thống giang sơn? Quốc gia kia thực sự đã sớm tách ra ngoài từ rất lâu! Tâm nguyện lớn nhất của Hoàng Thượng chính là cái này. Xem ra, lúc này đây, quả thật là dệt hoa trên gấm, cũng là làm cho quyết tâm của Hoàng Thượng càng kiên định.

Hoàng Thượng mặt mày vô cùng hớn hở, sắc mặt mọi người lại khác nhau.

Trang quý phi môi cắn gắt gao, lúc này đây, là thua hoàn toàn.

Hoàng hậu vẫn như cũ mỉm cười, mà tay trong áo sớm nắm chặt quyền đầu hơi hơi run run.

Ngũ Vương gia một bộ dáng không sao cả, Hiên Viên Cô Vân tinh thần cũng là không có gì, thầm nghĩ mau chút hoàn thành hạ lễ để hồi phủ. (về nhà vs vợ?! ^_^)

Kế tiếp lễ vật của Cửu Vương gia tuy rằng ngạc nhiên lại hoàn toàn không có khiến cho oanh động đại như Thất vương gia, không, nên là phi thường kém cỏi. Tuy rằng Hoàng Thượng trên mặt vẫn như cũ lộ vẻ mỉm cười, Hiên Viên Cô Phong lại chú ý tới khóe mắt Hoàng Thượng thường thường nhìn hai nhánh sinh gừng cùng Vạn niên thanh.

Hạ lễ dài dòng sau khi kết thúc, không ngoài ý, Hoàng Thượng tuyên bố thánh chỉ, lập Thất vương gia là Thái tử.

“Thái Tử điện hạ thiên tuế, thiên tuế, ngàn thiên tuế ———— “

Hiên Viên Cô Phong nghe một mảnh thanh âm này, trên mặt khiêm tốn, ánh mắt cũng lạnh như băng.

Thái tử sao? Vị này trí mặc kệ như thế nào đều đã là của hắn.

Hắn dự đoán chính mình nhất định phải nhận được! …

Nhược Khả Phi ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ cùng Diêm Diễm, nở nụ cười: “Quá mấy ngày nữa chúng ta sẽ hồi đất phong, mấy ngày nay chúng ta đi ra ngoài xem kinh thành có thức ăn ngon đem ra thưởng thức, được không?”

Tiểu Vũ há miệng thở dốc, không nói gì. Mà Diêm Diễm hai mắt sáng ngời, cũng không nói gì.

Trước khi hồi đất phong, cũng không phải là không có việc làm, còn có một chuyện phải làm.

“Tiểu Vũ, hoa khôi xinh đẹp nhất kinh thành gọi là Hạnh gì nhỉ?” Nhược Khả Phi có chút không xác định hỏi.

“Gọi là Bạch Hạnh.” Tiểu Vũ bổ sung trả lời, trong lòng cũng rất nghi hoặc, chủ tử làm sao có thể biết được.

“Nàng ta là người như thế nào?” Nhược Khả Phi tiếp tục hỏi. Bạch Hạnh sao? Tên này rất hay. Hoa quả đã hái không dễ cất giữ sao?

“Là người cực kì thanh cao, tài mạo song toàn. Nghe nói rất nhiều người quyền quý vì nàng không tiếc vung tiền như rác, mà nàng ta lại không hài lòng bất cứ chuyện gì. Rất nhiều người nguyện chuộc thân cho nàng,thậm chí Vương tôn quý tộc muốn cho nàng làm chính thất, nàng cũng không ngó đến..”

Tiểu Vũ dừng một chút, “Nàng từng nói: Nam nhân nàng coi trọng dù là hành khất nàng cũng gả. nhưng nếu nàng chướng mắt dù người quyền cao chức trọng đến đâu cũng không gả”.

“Lời này là càn rỡ đến cực điểm, lại có càng nhiều nam nhân không tiếc tiền muốn gặp mặt nàng một lần.” Tiểu Vũ khẩu khí có chút chua xót khó hiểu.

Nhược Khả Phi thản nhiên nở nụ cười, nàng làm sao không biết Tiểu Vũ là ăn dấm chua vào năm đó chứ. Chắc là năm đó nàng từng thua bởi tay của hoa khôi kia.

Tiểu Vũ tựa hồ không rõ nam nhân, vẫn luôn khăng khăng cho là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ. (vợ ko bằng thiếp, thiếp ko bằng kỹ nữ mua vui)

Không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất.

Nàng thật rất muốn trông thấy nữ nhân kia đấy.

Ha ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.