Thủy Triều Đen

Chương 8: Đôi lông mày bị cắt




Mai là sứ giả đầu tiên báo xuân về, dù đông hàn vẫn nở rộ, cùng hai loài cây khác đầy sức sống là thông và trúc trở thành “Tam hữu”, thách thức giá rét mà khoe hương sắc.

Xuân vừa chớm, trong một khu rừng gọi là Ngũ Hoa Sơn ở Côn Minh thành ngoại, bên những loài cây trơ trọi giữa mênh mông tuyết trắng, rừng mai vàng rực như một phép mầu. Vô số những cành vàng theo gió dưa hương điểm xuyết tuyết trắng, càng khiến lòng người thêm ngây ngất.

Ở hậu sơn nơi vách đá cao vút tận mây xanh lại càng vàng rực với những cội mai già cả trăm năm tuổi cành lá chen nhau, hương hoa đẫm ngát, thật không biết còn ở đâu trong trời đất đáng để con người tấm tắc ngợi khen hơn?

Giữa quang cảnh nên thơ ấy, một vị văn sĩ áo nho khăn vấn không biết xuất hiện tự bao giờ chầm chậm bước đi giữa rừng mai.

Văn sĩ bước đi chậm nhưng nhẹ nhàng đến nỗi tuyết rơi dầy cả thước vẫn không thấy một vết chân nào. Hướng tới vách núi cao ngất rồi dừng lại dưới một cội mai già, ngưng thần nhìn những cánh hoa, y phục phất phới trong gió.

Trong khung cảnh này, nhìn vị nho y văn sĩ giống như một vị thần tiên đứng giữa chốn bồng lai. Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng gió thổi ra, không gian thật yên tĩnh, vẳng nghe tiếng côn trùng từ xa dưới chân vách núi những khi gió lặng.

Văn sĩ chợt cúi nhặt một cành khô trong tuyết, vẫn còn lơ thơ vài cánh hoa bám theo và lạ thay vẫn tươi rói. Chẳng biết vì được lớp tuyết gìn giữ hay là do sức sống mãnh liệt của loài hoa ấy?

Xa xa có tiếng chân người nhưng cũng vang rất nhỏ.

Văn sĩ thần sắc chợt thay đổi, nhếch miệng cười rồi tay bỗng phất nhẹ, cành mai khô vút đi cắm sâu vào vách đá.

Bây giờ mới thấy có mấy nhân ảnh. Chớp mắt đã đến gần, tốc độ thật kinh nhân, mà người thường không thể tưởng tượng được.

Văn sĩ đã phát hiện từ trước, miệng vẫn giữ nụ cười trông lãnh đạm như cũ nhưng vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn.

Mấy nhân ảnh kia ngang qua một cốc khẩu mới phát hiện ra văn sĩ liền dừng lại trong chốc lát, thoáng ngập ngừng rồi thận trọng tiến đến gần.

Văn sĩ lẩm bẩm :

- Tại sao chỉ có bốn tên? Chẳng lẽ lần này không thỏa mãn tâm nguyện?

Bốn người đến gần nho y văn sĩ khoảng một trượng thì dừng lại. Một người trong bọn mặt đỏ, vận đạo y, thân hình cao lớn giọng sang sảng lên tiếng :

- Thần quân thật là người thủ tín! Hóa ra chúng tôi là người đến chậm... Ha ha ha!

Tiếng cuời vang dội vào vách đá nghe chấn động cả màng tai.

Nho y văn sĩ lạnh lùng quét mắt nhìn bốn người như để đánh giá đối phương, rồi ánh mắt dừng lại nơi một lão nhân khô gầy.

Lão nhân vận một cái áo bông dệt rất tinh tế, lưng đeo một thanh trường kiếm quá dài so với thân hình nhỏ bé nên hầu như sắp chấm đất.

Nho y văn sĩ chú ý đến lão nhân có lẽ do tướng mạo khác thường của lão ta :

mắt sâu, má hóp lại thêm cái mũi khoằm xuống như mỏ diều hâu. Khiến chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đó là một con người nham hiểm.

Cả bốn người tuy mặt đều lộ vẻ tươi cười nhưng có thể nhận ra đó là sự miễn cưỡng, không sao che giấu được sự lo lắng và hoảng sợ trong lòng.

Khi người ta biết được rằng mình sắp sửa lao vào sự sinh tử tồn vong, đều không khỏi có thái độ ấy, trong đó có một thiếu niên diện mạo rất anh tuấn mặt lại càng tái xanh vì sợ, toàn thân run lên.

Biểu hiện của bốn người không qua được ánh mắt sắc bén của văn sĩ, từ bên trong lóe ra một tia dị sắc nhưng thoáng qua rất nhanh rồi mới bắt đầu lên tiếng đáp :

- Rất tốt! Chưởng môn nhân của Ngũ đại môn phái hôm nay đã đến đây.

Ba vị đã khiến cho Mai Sơn Dân này rất cao hứng. Tuy nhiên...

Dừng lại một chút, đôi mắt của văn sĩ lại ánh lên sát cơ rất đáng sợ, nói tiếp :

- Hai vị Chưởng môn nhân các phái Côn Luân và Điểm Thương là Lăng Không Bộ Hư Trác Đằng và Hồi Phong Kiếm Tạ Tinh đại hiệp sao còn chưa đến? Phải chăng hai vị ấy khinh thị Mai mỗ?

Đạo nhân mặt đỏ là người cầm đầu Ngũ đại tông phái, cũng là Chưởng môn nhân Võ Đương phái Xích Dương đạo trưởng nghe nói thế cười đáp :

- Thần quân đã hẹn, chúng tôi đâu dám không đến, chỉ là...

Lão nhân khô gầy lạnh giọng tiếp lời :

- Chỉ là có kẻ so với Thần quân ngươi còn ghê gớm hơn, đã mang họ đi...

Tới đây lão dừng lại, nhếch miệng cười khan đầy bí ẩn rồi mới thêm :

- Nếu Thần quân ngươi gặp phải người đó. Lệ Ngạc đây sẽ là người cao hứng nhất!

Mai Sơn Dân biến sắc hỏi :

- Lão nói thế là có ý gì?

Xích Dương đạo trưởng ngắt lời :

- Xin Thần quân chớ giận. Hồi Phong Kiếm Tạ đại hiệp và Lăng Không Hư Bộ Trác đại hiệp chỉ mấy tháng trước đã theo nhau quy tiên rồi, vì thế họ không giữ được lời ước với Thần quân ba năm về trước. Tuy vậy...

Lão chỉ tay về phía thiếu anh tuấn tiếp :

- Vị này là di côi của Hồi Phong Kiếm Tạ đại hiệp danh hiệu Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh, hiện là Chưởng môn nhân đệ thất đại của phái Điểm Thương, hôm nay đến hội ước thay cha.

Mai Sơn Dân đánh mắt nhìn Lệ Ngạc, sau đó quay sang Tạ Trường Khanh :

- Tạ thế huynh anh tuấn phi phàm, quả là phúc dầy của lệnh tôn. Tạ thế huynh đến đây thay cha theo lời hẹn ước, Mai mỗ rất khâm phục. Tuy nhiên, đây là việc của người trước để tự chúng ta giải quyết với nhau là được. Tạ thế huynh nếu thấy không cần thiết thì không cần phải nhúng tay vào việc này.

Câu này hợp với ý tưởng của Tạ Trường Khanh.

Hắn biết rõ đây là cuộc đấu sinh tử, và đối phương đã dám thách đấu với năm vị Chưởng môn nhân Ngũ đại tông phái đương thời, đương nhiên công lực và võ học rất siêu phàm. Hơn nữa trên giang hồ không ai lạ gì danh hiệu Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân này.

Thế nhưng hiện giờ hắn là Chưởng môn nhân của một trong ngũ đại phái, có nhiều chuyện phải gắng sức mà làm. Vì danh dự của phái Điểm Thương cũng có và vì chức vị trên giang hồ cũng không phải là nhỏ.

Bởi thế sau khi suy nghĩ một lần nữa. Tạ Trường Khanh hết sức cố khống chế không để tình cảm biểu lộ ra mặt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương đáp :

- Thần quân nói vậy rất đúng. Nhưng đại trượng phu một lời đã xuất không nên thay đổi dù theo nổi hay không, việc đó xin không dám biết! Tiên phụ và Thần quân đã đính ước, nay tại hạ tuân di lệnh thực hiện lời ước đó. Cho nên dù thành bại, sinh tử thế nào đi nữa cũng không bận tâm.

Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân gật gật đầu, lòng thầm thán phục hào khí của thiếu niên, cất tiếng :

- Mọi người đều có chí riêng không nên gượng ép. Thế huynh đã quyết định như thế, Mai mỗ chỉ đành chấp nhận và bái phục.

Nói xong, Mai Sơn Dân liền quay sang Xích Dương đạo trưởng :

- Ba năm trước, tuyệt đỉnh Thái Sơn. Ngũ đại tông phái các ngươi thách thức đồng đạo võ lâm đến để tranh đoạt danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm...

Mai Sơn Dân chợt ngưng lời, ngửa mặt lên trời cười một tràng dài. Tiếng cười dội vào vách đá, vang vang không dứt. Cười xong nói tiếp :

- Thất Diệu Thần Quân ta đâu cần chấp nhặt hành động điên cuồng đó!

Các ngươi thích việc ấy, cứ tự tiện xưng là “Thiên hạ đệ nhất kiếm thuật” cũng chẳng sao. Thế nhưng ta lại không ngờ rằng Chưởng môn của năm phái tự xưng là Ngũ đại tông phái liên thủ dùng hành vi ti tiện đả thương bằng hữu của ta Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngũ Chiếu Vân bên thác nước ở Thiên Tân...

Đột nhiên Lệ Ngạc nhẩy tới trước mặt Mai Sơn Dân hùng hổ nói :

- Không cần nói nhiều! Ngô Chiếu Vân chết là tự gánh lấy hậu quả do mình gây ra còn trách ai được! Hôm nay bốn chúng ta vượt nghìn dậm đến đây chỉ với mục đích mở mang kiến thức trước võ học của Thất Diệu Thần Quân ngươi vang danh thiên hạ xem thực hư như thế nào! Bây giờ từng người trong chúng ta lần lượt phụng bồi ngươi là được!

Mai Sơn Dân cười nhạt đáp :

- Chỉ sợ các ngươi không đủ tư cách lãnh hội Thất Nghệ của ta!

Xích Dương đạo trưởng không chút phẫn nộ trước sự khinh thị của đối phương, vẫn cười thản nhiên :

- Đương nhiên! Thất Diệu Thần Quân về cả kiếm thuật, khinh công, chưởng lực lẫn thi, thư, họa, sắc đều là bậc tuyệt luân trong thiên hạ. Còn chúng ta chỉ là kẻ vũ phu, đâu có thể sánh với Thần quân văn võ song toàn!

Lệ Ngạc cướp lời :

- Đặc biệt là khoản cuối cùng, chúng ta không sao bì kịp.

Xích Dương đạo trưởng cười hô hố tán thưởng :

- Lệ đại hiệp nói cực phải! Thần quân phong lưu đĩnh đạc, chúng ta chỉ là những kẻ hủ lậu làm sao sánh nổi? Hôm nay lão phu cùng vị Chưởng môn phái Không Động là Kiếm Thần Lệ đại hiệp cùng Chưởng môn nhân Nga Mi Khổ Am Thượng Nhân và Chưởng môn nhân Điểm Thương phái Lạc Anh Kiếm Tạ hiền điệt tới đây cùng ước đấu lãnh giáo kiếm thuật và chưởng lực của Thần quân. Nếu chúng ta may mắn mà thắng được Thần quân một trường thì tiếp tục lãnh giáo bản lĩnh thứ ba là khinh công... riêng Tứ Diệu còn lại là thi, thư, họa, sắc thì không dám!

Mai Sơn Dân cười nhạt đáp :

- Nếu vậy thì rất tốt! Đầu tiên Mai mỗ xin lãnh giáo vị tự xưng là “Thiên hạ đệ nhất kiếm thuật” Lệ đại hiệp xem kiếm pháp thần thông thế nào mà dám ngông cuồng đến thế...

Nhếch môi cười nhạt, Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân lại nói tiếp :

- Sau đó nếu các vị có võ công xuất quần bạt chúng như thế nào, Mai mỗ cũng xin bồi tiếp không đến nỗi nào làm các vị thất vọng. Dù sao hôm nay ai đã đến đây, nếu không thắng được Mai mỗ thì xin đừng nghĩ đến việc sống sót mà trở về! Ngược lại Mai mỗ bại dưới tay các vị cũng táng mạng ở đây! Như vậy Mai mỗ đã trình bày rõ, các vị chẳng cần thuyết giáo về đạo nghĩa giang hồ làm gì!

Cứ việc đối phó với Mai mỗ y như trước đây đối phó với Ngô Chiếu Vân cũng được!

Bây giờ đã hoàng hôn. Hôm nay trăng không có, nhưng mặt đất vẫn sáng vì khắp nơi rực lên màu tuyết trắng ngời.

Thêm nữa năm người có mặt tại đây đều có nội công thâm hậu nên nhìn mọi vật vẫn còn rõ như ban ngày.

Mai Sơn Dân mục quang như ánh chớp quét nhìn đối phương, chợt nhận ra tuy mỗi người bên phía đối phương thần sắc khác nhau nhưng hình như đã bàn bạc có kế hoạch từ trước nên vẫn giữ được vẻ kiên định.

Phát hiện đó làm Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân động tâm, tuy vậy vẫn trấn tĩnh nghĩ thầm :

- “Cho dù chúng giở mưu ma chước quỷ gì, chẳng lẽ ta không ứng phó được? Huống chi chúng lẽ ra phải có đủ năm người, bây giờ chỉ có ba với một thằng nhỏ miệng còn hôi sữa?”

Kiếm Thần Lệ Ngạc “hừ” một tiếng :

- Các hạ nói thế, chính hợp ý mỗ. Không cần nhiều lời, bắt đầu động thủ ngay đi.

Dứt lời rút phắt trường kiếm múa nhanh một vòng như ánh chớp, phát ra muôn ngàn ánh sáng tỏa ra chung quanh.

Bấy giờ chợt thấy Khổ Am Thượng Nhân từ đầu không nói câu gì, lúc này mới lên tiếng :

- Thần quân vừa nói rất hay. Hôm nay ước hẹn ở đây nên xem là trường sinh tử chiến. Bọn bần đạo ở đây tuy chưa phải là Thái Sơn Bắc Đẩu, nhưng động thủ với chúng ta không đến nỗi mất thanh danh. Bởi thế nên có quy định rõ ràng...

Thất Diệu Thần Quân hỏi :

- Thượng nhân có cao kiến gì?

Khổ Am Thượng Nhân đáp :

- Theo bần tăng, trận thứ nhất nên tỉ kiếm, nhưng không cần động thủ quá chiêu...

Rồi chỉ tay trước mặt nói tiếp :

- Chúng ta hãy vẽ một vòng tròn. Bần tăng sẽ cùng Xích Dương đạo trưởng, Lệ đại hiệp và Tạ thiếu thí chủ thì mỗi người đứng một phượng vị trên vòng tròn. Thần quân đứng giữa vòng tròn đó, nếu trong thời hạn nửa canh giờ có thể thoát ra được khỏi vòng kiếm trận đó, coi như chúng ta thua!

Mai Sơn Dân suy nghĩ rất nhanh rồi gật đầu :

- Rất tốt! Mai mỗ chấp nhận!

Khổ Am Thượng Nhân tiếp :

- Đã vậy Thần quân vui lòng vẽ vòng tròn đi!

Mai Sơn Dân với tay bẻ một cành mai đang nở rộ tới hai, ba chục đóa cầm trên tay, vận nội công vào đó làm cành mai rụng hết hoa, cười nói :

- Không ngờ hôm nay ta đang tâm vùi dập những cánh hoa này...

Dứt lời dùng tay áo phất nhẹ, những bông hoa bị hút lên tay áo rồi thứ tự rơi xuống thành một vòng tròn trên mặt tuyết!

Thủ thuật trông quá ngoạn mục!

Khổ Am Thượng Nhân gật đầu thán phục, không phải chỉ vì phương pháp vẽ vòng siêu việt đó mà còn vì vòng tròn do những cánh hoa tạo nên rất nhỏ.

Hiển nhiên vòng tròn càng nhỏ thì người bị khống chế bên trong càng khó xông ra. Trước cuộc đấu sinh tử, đối phương tự tước đi lợi thế của mình như thế, chỉ là kẻ mất trí coi thường mạng sống của mình hoặc là người quá tự tin vào bản lĩnh của mình mà thôi, việc đó sao không làm cho bọn Xích Dương đạo trưởng kinh sợ?

Thất Diệu Thần Quân đứng giữa vòng, xẵng giọng :

- Xin các vị động thủ để Mai mỗ lãnh giáo cái gọi là “Đệ nhất kiếm thuật”!

Kiếm Thần Lệ Ngạc là người đầu tiên xuất trường kiếm chiếm vị trí phía nam vòng tròn.

Xích Dương đạo trưởng, Khổ Am Thượng Nhân Và tạ Trường Khanh cùng xuất kiếm chiếm ba vị trí còn lại.

Xích Dương đạo trưởng lên tiếng :

- Trận này là tỉ kiếm, vậy xin Thần quân hãy lượng kiếm!

Thất Diệu Thần Quân khẽ giương cành mai đã rụng hết hoa, cười đáp :

- Mười năm gần đây, Mai mỗ không dùng đến binh khí. Nhưng hôm nay động thủ với các vị đều là cao thủ đỉnh danh trên võ lâm, nên Mai mỗ đành phải dùng cành mai này để thỉnh giáo cao chiêu. Các vị cứ động thủ!

Nghe câu nói này, tất cả đối phương đều biến sắc.

Thất Diệu Thần Quân ngửa mặt cười to :

- Các vị chớ xem thường cành mai này. Nó ở trong tay Mai mỗ sẽ không kém gì đao kiếm.

Xích Dương đạo trưởng thay lời cho cả bọn :

- Thần quân đã nói thế, chúng ta đành thất lễ vậy!

Lập tức bốn thanh kiếm vạch những đường sáng chói tạo thành một màn kiếm ảnh dày đặc chung quanh Thất Diệu Thần Quân.

Mai Sơn Dân nhận thấy thế kiếm rất ngụy dị, không phải là một thế kiếm nào của bất cứ một phái nào trong Võ Đang, Nga Mi, Điểm Thương hoặc Không Động. Kiếm ảnh liên miên bất tận, dầy đặc như bức tường thép, có thể nói như mưa rơi không lọt.

Hiển nhiên mọi người đã xác định từ đầu đây là cuộc chiến sinh tử, nên không hạn chế việc lấy mạng đối phương.

Vòng tròn chỉ chừng một trượng, chỉ cần hai thanh kiếm ở hai phía đối diện là có thể chạm nhau. Mai Sơn Dân đứng giữa phải có thân pháp thật vô cùng kỳ diệu mới tránh khỏi thụ thương.

Mai Sơn Dân vừa thi triển khinh công tránh chiêu vừa nghĩ thầm :

- “Chẳng trách gì chúng nêu ra phương sách này, nguyên là đã có chủ tâm từ trước, dùng kiếm thuật kỳ dị không thuộc phái nào. Chắc trong vòng ba năm trở lại đây, chúng đã nghĩ ra với chỉ ý đồ sử dụng trong cuộc chiến sinh tử hôm nay... cứ tưởng chúng dùng kiếm thuật bổn môn, cho dù bốn kiếm hợp lực cũng không dễ đối phó”.

Mai Sơn Dân bỗng thấy hối hận. Nếu mang theo Mai Hương Kiếm, dùng nó thi triển “Cù Chi kiếm thức” để trực tiếp nghênh chiêu phá vỡ kiếm trận đối phương. Nhưng bây giờ chỉ có một cành mai không thể đánh bạt trường kiếm của bốn người đều là loại danh kiếm. Như vậy thoát ra ngoài kiếm trận thật không dễ chút nào. Đang chú tâm quan sát kiếm trận. Mai Sơn Dân chợt nghe tiếng kiếm chạm nhau...

Nguyên kiếm trận này do Khổ Am Thượng Nhân, Xích Dương đạo trưởng, Kiếm Thần Lệ Ngạc và Hồi Phong Kiếm Tạ Tinh nghĩ ra để đối phó với Thất Diệu Thần Quân mà họ biết trước sẽ vô cùng ác liệt.

Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân vốn được truyền danh trên võ lâm là người tâm độc thủ lạt, chế người đoạt mệnh, lại có võ công cao tuyệt. Hành khứ giang hồ đã lâu nhưng chưa ai đấu qua nhân vật này quá hai mươi chiêu.

Bởi vậy bốn người đã chuẩn bị kiếm trận để đối phó với cuộc chiến và với bốn nhân vật Chưởng môn phái liên thủ, đồng thời được chuẩn bị công phu, kiếm trận nhất định sẽ là một kiệt tác của bốn người.

Tiếc rằng nay Hồi Phong Kiếm Tạ Tinh đã chết, người được bổ sung là tạ Trường Khanh công lực chưa đủ, lại mới tập luyện trong vòng vài tháng nên chưa thể tinh thông, đương nhiên không thể phối hợp được một cách thành thục với ba người kia nên mới để kiếm chạm vào kiếm người khác, bày ra sơ hở của kiếm trận.

Thất Diệu Thần Quân là người lịch lãm, phản ứng rất nhanh, chỉ cần nghe có tiếng kiếm chạm nhau là biết ngay kiếm trận có chỗ sơ hở. Lập tức dùng cành mai vốn đã được truyền nội lực nên không kém gì đao kiếm thật, thọc vào nơi vừa phát ra tiếng kiếm chạm nhau, đồng thời tả chưởng đánh ngược lên, chưởng phong như dao nhắm chuẩn xác hai đạo kiếm quang.

Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh cảm thấy cổ tay chấn động, một cổ kình lực quái dị khiến hắn chững người, toàn thân run lên, kiếm trong tay dừng lại.

Kiếm trận vốn vô cùng nghiêm mật, nhưng nay một người dợt dừng tay, tức là đã tự phá vỡ kiếm trận. Đâu dễ gì phối hợp lại như trước được nữa!

Thất Diệu Thần Quân không bỏ lỡ thời cơ tiếp tục phát chưởng,đồng thời cành mai liên tiếp điểm ra, tạo thành những đốm sáng tựa như cành mai phát xạ bốn phía mang một kình lực mãnh liệt công phá kiếm trận...

Kiếm Thần Lệ Ngạc thấy tình hình bất lợi nên thâu kiếm thoát khỏi chiêu thức liên miên của kiếm trận. Vung kiếm chém xả vào vai trái đối phương với một tuyệt chiêu của lão “Trường Hồng Kình Thiên”.

Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân thấy ánh kiếm lóe lên như đạo cầu vồng. Lập tức triển khai bộ pháp tránh hiểm chiêu và cành mai thì vừa khéo điểm vào thân kiếm của Tạ Trường Khanh.

Tạ Trường Khanh chưa kịp định thần lại bị cành mai điểm tới, cố giữ cho thanh kiếm không bật khỏi tay nhưng vì thế mà người không trụ vững phải lùi lại.

Nói thì chậm nhưng diễn biến lúc đó xảy ra rất nhanh.

Khổ Am Thượng Nhân và Xích Dương đạo trưởng thấy kiếm trận tan vỡ, mỗi người vội vàng nhằm Thất Diệu Thần Quân đâm vào một kiếm.

Kiếm Thần Lệ Ngạc một chiêu thất thủ vội thu kiếm về quát to một tiếng, phát liền ba kiếm đâm vào các trọng huyệt của đối phương.

Thất Diệu Thần Quân vận công thêm vào cành mai điểm vào lưỡi kiếm của Khổ Am Thượng Nhân, là người đâm kiếm trước tiên khiến thanh kiếm lạng sang bên. Thừa thế nhún mình nhảy vọt ra ngoài.

Cả bốn người đối phương liến thu kiếm về mặt đỏ bừng Khổ Am Thượng Nhân bước lên ngượng nghịu nói :

- Thân pháp Thần quân quả nhiên siêu phàm. Trận tỉ kiếm này đương nhiên chúng ta bại trận!

Thất Diệu Thần Quân vội đáp :

- Nếu vậy trận thức thứ hai thế nào xin Thượng nhân cho biết...

Khổ Am Thượng Nhân nói :

- Trận này do lão nạp và Thần quân tỉ thí chưởng lực.

Lão cúi xuống định lấy lên một đóa mai hoa do Thất Diệu Thần Quân vứt xuống vẽ vòng cho cuộc đấu vừa qua, chợt phát hiện những bông hoa đều cắm ngập xuống, chỉ xòe cánh lên. Kinh dị nghĩ thầm :

- “A! Thất Diệu Thần Quân thật là võ lâm quái kiệt, chỉ rắc nhẹ nhánh cây mà hoa rắc đều tăm tắp, chỉ có những người công lực thượng thừa mới cùng một lúc vận công vào bấy nhiêu cánh hoa mảnh dẻ đó... Xem hắn niên kỷ chưa lớn lắm mà có công lực thâm hậu như thế. Nếu hôm nay chúng ta không chuẩn bị kế hoạch từ trước, tất Chưởng môn nhân của Ngũ đại tông phái đều phải táng thân ở Hoa Sơn này!”

Tuy nghĩ thế, nhưng lão vẫn điềm nhiên nhặt lên một cánh hoa mai và nhìn Thất Diệu Thần Quân :

- Công lực của Thần quân quả thật là lần đầu lão nạp được thấy, bây giờ xin được đề xuất phương pháp đấu chưởng lực...

Lão kẹp cánh hoa trong tay tiếp :

- Được thử chưởng lực với võ lâm đệ nhất cao thủ trong khung cảnh thần tiên này, lão nạp chợt sinh nhã hứng, muốn dùng bông hoa thử chưởng với Thần quân.

Thất Diệu Thần Quân nhướng mày hỏi :

- Thượng nhân nói kỹ hơn...

Khổ Am Thượng Nhân đặt bông hoa vào lòng bàn tay phải rồi từ từ vươn bàn tay xòe rộng tới trước lật nghiêng lại nhưng bông hoa vẫn không rơi xuống, cười :

- Thần quân cũng để một bông hoa trong chưởng tâm như thế này. Chúng ta đấu chưởng sao cho bông hoa trong chưởng tâm không rơi, cũng không bị nhầu nát. Nếu trận này lão nạp thua thì cả bốn chúng ta đều phủ đầu tuân theo Thần quân quyết định. Không biết Thần quân có tán thành cách đó?

Thất Diệu Thần Quân cười to đáp :

- Thượng nhân quả thật là người có nhã hứng! Nghĩ ra cách đấu chưởng tuyệt diệu như thế ai chẳng tán đồng? Hiển nhiên tại hạ có lý đâu lại phản đối?

Nói xong cúi mình nhặt lên một bông hoa đặt vào lòng bàn tay duỗi ra trước đối diện với Khổ Am Thượng Nhân và nói thêm :

- Trận này xin Lạc Kiếm Anh Tạ thế huynh làm nhân chứng. Nếu một canh giờ không phân thắng phụ thì tính tại hạ thua cuộc.

Tạ Trường Khanh nghe nói bụng cả mừng, liền bước sang một bên, còn Xích Dương đạo trưởng và Kiếm Thần Lệ Ngạc vẫn đứng sau lưng Khổ Am Thượng Nhân.

Thất Diệu Thần Quân chẳng để tâm nhiều, bước lê hai bước, khuỷu tay hơi chùng, lòng bàn tay phải hướng ra phía trước.

Khổ Am Thượng Nhân cũng bước tới một bước, động tác hoàn toàn như đối phương, hai bông hoa giữa hai chưởng tâm chạm vào nhau, nhưng vừa mới tiếp xúc đã dính chặt lại.

Tuy cảm nhận ngay luồng chưởng lực âm nhu cực mạnh từ phía đối phương đẩy vào cơ thể, nhưng Thất Diệu Thần Quân nghĩ thầm :

- “Khổ Am Thượng Nhân quả là tự chui vào huyệt! Chỉ không tới nửa canh giờ tất hắn sẽ thụ thương bởi chưởng lực “Ám Ảnh Phù Hương”... không ngờ hắn lại nghĩ ra cách này...”

Nhưng vừa nghĩ tới đó, Thất Diệu Thần Quân bỗng cảm thấy luồng áp lực vào chưởng tâm mình đột ngột tăng lên uy mãnh lạ thường. Hiểu rằng vừa rồi mình đã quá khinh địch.

Lúc này bàn tay đã hơi tê, suýt nữa lạc bại. Thất Diệu Thần Quân vội trấn định lại, dồn toàn thần ngưng chú vận hết công lực ngưng tụ vào chưởng tâm.

Yếu tố này nảy sinh ngoài dự tính của Thất Diệu Thần Quân vì một lý do đơn giản.

Chưởng lực Khổ Am Thượng Nhân kém hơn của đối phương, nhưng bốn vị Chưởng môn nhân đã có ngụy kế từ trước nên để cho Khổ Am Thượng Nhân đề xuất phương án đấu chưởng này.

Trong bốn người tại đấu trường, Kiếm Thần Lệ Ngạc không những kiếm thuật cao tuyệt mà chưởng lực cũng thâm hậu nhất. Hơn nữa lão còn luyện được thuật “Tá lực đả lực” mà từ lâu thất truyền trên võ lâm.

Lúc này Lệ Ngạc đứng giữa Khổ Am Thượng Nhân và Xích Dương đạo trưởng, tả chưởng ấn chặt vào Xích Dương đạo trưởng còn lòng bàn tay phải ấn vào hậu tâm của Khổ Am Thượng Nhân lấy công lực của mình và Xích Dương đạo trưởng dẫn vào cơ thể của Khổ Am Thượng Nhân khiến kình lực đẩy vào đối phương đột ngột tăng lên gấp ba lần!

Như vậy Thất Diệu Thần Quân phải đấu nội lực với cả ba đại cao thủ, bởi vậy mặc dù công lực đã đạt cảnh giới thượng thừa nhưng lại phải đối phó một cách hết sức vất vả.

Mãi đến lúc này Thất Diệu Thần Quân mới phát hiện ra mình bị lừa thì đã muộn, bởi vì nội gia cao thủ khi đã đấu nội lực buộc phải ngưng thần tận lực. Chỉ cần sơ xuất hoặc phân tâm một chút là nội phủ bị trọng thương ngay.

Ước qua thời gian một tuần trà, cả bốn người đều dốc hết nội lực quyết đấu, bởi thế trên trán mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, không ai dám phân thần, toàn bộ công lực dồn vào chưởng tâm, còn các bộ phận khác của cơ thể như không còn là của mình nữa.

Vào thời điểm như vậy, chỉ cần một người lực khí bình thường cũng có thể làm họ ngã và lập tức bị thụ thương bởi chưởng lực của đối phương.

Nội lực làm tuyết tan ra dưới chân họ từ từ chảy qua làm ướt giày của Tạ Trường Khanh đứng bên cạnh.

Tuy vậy Tạ Trường Khanh vẫn không cảm thấy điều đó. Hắn bị hút chặt vào cuộc đấu chưởng đáng sợ kia, trong đầu băn khoăn tự hỏi :

- “Ta phải làm gì đây? Phải làm gì bây giờ?”

Tạ Trường Khanh quan sát cuộc diện trận đấu và dần đi đến quyết định.

Bấy giờ Thất Diệu Thần Quân đã qua cơn đột biến lấy lại thế cân bằng và dần dần thắng thế, chưởng tâm của Khổ Am Thượng Nhân đã hơi run.

Nên biết Khổ Am Thượng Nhân đã ở vào tuổi cổ lai hy, tuy nội lực thâm hậu nhưng tuế nguyệt không cho phép giữ được dẻo dai nữa, trong cơ thể không tự sinh nội lực như lúc trẻ tuổi.

Kiếm Thần Lệ Ngạc dùng thủ pháp “Tá lực đả lực” truyền nội lực của mình và Xích Dương đạo trưởng vào cơ thể Khổ Am Thượng Nhân nhưng vì đó là ngoại lực nên đương nhiên cơ thể không thích ứng ngay được, rất dễ xảy ra phản ứng.

Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh cũng nhận rõ điều này và thấy bại cục của ba vị Chưởng môn không còn xa nữa, liền nghĩ bụng :

- “Đây là cuộc đấu sinh tử, là tính mạng của cả bốn người. Ta không thể chết! Cần phải hành động! Tuy nhiên như thế là không quang minh chính đại, nhưng ai cũng có chút từ tâm? Lúc này trong khu vực đấu trường không còn ai khác, hành động của ta đâu truyền ra giang hồ? Cơ hội này thật chỉ có một lần!”

Thế rồi hắn từ từ bước tới chọn vị trí thuận lợi nhất, khuôn mặt anh tuấn chợt trở nên độc ác và đầy sát cơ.

Hắn nhìn lại chiếc trán rộng, khuôn mặt hơi gầy của Thất Diệu Thần Quân có vẻ gì thoát tục, và đôi mắt phát thần quang không rời đối thủ...

Tạ Trường Khanh hơi do dự một chút rồi nghiến răng, song thủ cùng giương lên điểm liên tiếp vào hai tử huyệt Kiên Tĩnh và Thương Hải của Thất Diệu Thần Quân bằng tuyệt học “Thất Tuyệt thủ pháp” của phái Điểm Thương.

Thất Diệu Thần Quân tập trung hết thần lực đấu chưởng, hoàn toàn không để ý đến diễn biến bên ngoài. Đột nhiên cảm thấy tê dại, tay nhũn ra, sau đó một luồng kình lực uy mãnh truyền nhập vào thân thể.

Cảm giác cuối cùng mà Thất Diệu Thần Quân còn cảm thụ được là khuôn mặt tuấn tú nhưng độc ác của một thiếu niên thoáng qua trước mặt mình rồi hoàn toàn chìm vào cõi vô thức.

Rừng mai vẫn tỏa hương ngào ngạt, mặt đất vẫn phủ đầy tuyết trắng...

Ngũ Hoa Sơn trở lại sự yên tĩnh như chưa hề phát sinh chuyện gì.

Xích Dương đạo trưởng, Khổ Am Thượng Nhân, Kiếm Thần Lệ Ngạc và Lạc Anh Kiếm Tạ Trường Khanh tuy thắng trận trở về nhưng lòng đầy u ám.

Từ cốc khẩu chợt hiện ra một thiếu niên hóa tử với chiếc áo kết trăm mảnh vá, đang đi tới rất nhanh bên thân thể bất động của Thất Diệu Thần Quân nằm trên mặt tuyết, cúi xuống sờ mũi sau đó sờ ngực nạn nhân rồi đứng lên thở dài.

Thiếu niên hóa tử đứng một lúc định ôm thi thể Thất Diệu Thần Quân lên nhưng chợt dừng lại lẩm bẩm :

- Cứ để ông ta nằm lại ở đây thì hơn, tuyết sẽ phủ lên thành một nấm mồ.

Ông ta sẽ được ngắm nhìn phong cảnh kỳ thú ở đây, làm bạn của rừng mai, như thế là trời đất đã không phụ ông ấy!

Nói rồi từ từ ngẩng mặt lên, bỗng trông thấy chiếc vỏ kiếm của Kiếm Thần Lệ Ngạc vẫn còn nằm trên phiến đá cách chừng ba trượng, trong đầu chợt nảy ra một ý liền chạy lại nhặt chiếc vỏ kiếm lên rồi mới băng mình khỏi khu rừng.

---------------------------------------------------------------------------

Truyện còn có tên Kiếm Ðộc Mai Hương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.