CHƯƠNG 62
Khang Tề An rốt cuộc không đành lòng, ngồi xuống quan sát mặt đất hỗn độn đầy dấu chân, hắn cố gắng phân biệt dấu chân rồi nói:
– Công tử đừng tìm nữa, Vương gia không ở đây. – Hắn đứng lên.
Vũ Văn Anh quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn chút mừng rỡ, khiến cho Khang Tề An có chút không đành lòng, nhưng vẫn không thể không nói tiếp:
– Ngài ấy đuổi theo một tên sát thủ, nhưng…… hình như Vương gia bị thương, hơn nữa bị thương không nhẹ. – Ánh trăng len lỏi qua kẽ cây chiếu lên khuôn mặt Khang Tề An, khuôn mặt vẫn lạnh lùng giờ thoáng chút buồn.
Nhìn thấy ngụ ý trong ánh mắt hắn, Vũ Văn Anh không kìm được mà run rẩy càng dữ hơn, cơn đau bụng âm ỉ giờ lại tái phát, không những vậy, vết thương cũ nơi cổ tay, cổ chân đều bắt đầu nhói đau, đau đến nỗi y không thể đứng thẳng được.
Một lúc lâu sau, Vũ Văn Anh mới tìm lại giọng nói của mình:
– …… Dẫn ta đi tìm hắn……
Khang Tề An gật đầu.
Đi theo Khang Tề An, Vũ Văn Anh vẫn thấp thỏm trong lòng một nỗi sợ hãi chưa từng cảm nhận qua, cả trí óc đều tràn ngập hình ảnh Hách Liên Quyết, nhớ lại sự dịu dàng của hắn, sự lạnh lùng của hắn, sự âm hiểm xảo trá của hắn, tất cả lại khiến bước chân y trĩu nặng. Cho dù y có muốn gạt bỏ những ký ức đó thì chúng vẫn kéo đến. Nếu y không nhớ đến chúng, liệu y có đau đớn như bây giờ không.
Khang Tề An đột nhiên dừng bước, Vũ Văn Anh biết Hách Liên Quyết đang ở phía trước, nhưng không có can đảm ngẩng đầu lên.
– …… Vương gia……
Y nghe thấy tiếng Khang Tề An gọi.
Không tiếng trả lời……
Vũ Văn Anh chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mở lớn. Hách Liên Quyết bị một thanh đoản đao đâm xuyên người cắm vào thân cây, toàn thân trên dưới đều là máu, một người thích mặc đồ màu đỏ máu như hắn lần này mặc một bộ trường bào màu vàng viền xanh nhạt, máu thấm đẫm ra ngoài, nhìn mà thấy ghê người. Mái tóc dài buông xõa, không ngừng phiêu động trong không khí, vẫn khiến người khác cảm nhận được cái đẹp của hắn, giống như hắn chưa chết, mà chỉ đang đứng dựa cây chờ đợi ai đó.
Khang Tề An đi đến xem xét hơi thở, ánh mắt liền trầm xuống:
– …… Công tử, Vương gia đã chết.
Vũ Văn Anh như vừa thoát khỏi cõi mộng, vội vàng đẩy Khang Tề An, giận dữ nói:
– Ngươi nói bậy!
Y xoay người nhìn Hách Liên Quyết, giọng nói đều đều:
– Hắn sẽ không chết. – Bàn tay run rẩy giơ lên, nắm chặt lấy vạt áo Hách Liên Quyết. – Ngươi lại gạt ta đúng không, ngươi không chết. Ngươi đã nói lần nãy sẽ không buông tha ta cơ mà, ngươi không thể nuốt lời…… – Thanh âm của Vũ Văn Anh dần biến thành tiếng nức nở đầy ủy khuất cùng tuyệt vọng. Khang Tề An quay đầu nhìn thấy không đành lòng lại quay đi.
Dồn nén đã lâu, nước mắt rốt cuộc cũng trào ra, Vũ Văn Anh ôm lấy Hách Liên Quyết, áp mặt vào ***g ngực hắn, không còn nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn quen thuộc nữa, Vũ Văn Anh khóc toáng lên:
– Đừng… đừng bỏ ta lại… Ta sai rồi, ta không nên chọc giận ngươi, không nên giả vờ chán ghét ngươi… Ta chỉ sợ rằng… sợ rằng ngươi sẽ không cần ta nữa… Ngươi đừng chết, ta biết lỗi rồi, ngươi tỉnh lại đi… Ngươi nói sẽ đưa ta về Đông Ly cơ mà… Quyết, ngươi vẫn giận ta đúng không? Ta sai rồi, đừng như vậy, ta sai rồi…… – Vũ Văn Anh nghẹn ngào nói, xoay sở mới nói xong. Tiếng khóc bi thảm vang vọng trong rừng cây.
Từng mảnh ký ức trong quá khứ bỗng ùa về trong phút chốc, rốt cuộc Hách Liên Quyết vẫn đối xử đặc biệt với y nhất: hắn có thể cười với người khác, nhưng nụ cười với y lại tràn ngập lo lắng, hắn luôn coi y như chú mèo con nâng niu trong lòng, thỉnh thoảng lại nhéo mũi hay vuốt ve bờ môi y, cũng bởi vì thế mà y hay bị hắn trêu chọc đến xì khói, nhưng rồi cũng không đành lòng trách mắng hắn…… Tất cả tựa như một tia chớp giữa trời đêm thoáng lóe lên rồi chợt biến mất, ngực Vũ Văn Anh đau như muốn nứt ra. Vì sao lại nhớ đến? Vì sao không muốn né tránh hắn nhưng rồi vẫn tự bảo mình tránh xa hắn càng xa càng tốt?
Nỗi nghẹn ngào thống khổ ứ lại trong cổ họng rồi trào ra. Hách Liên Quyết vốn có thể chọn ở lại Đông Ly làm một Vương gia nhàn nhã, nhưng lại cố tình đến Tây Đoan vì y chạy ngược chạy xuôi, nếu không phải vì y, hắn sẽ không phải chết ở nơi tha hương thế này. Là ông trời trừng phạt y sao? Ta từng giả chết để trốn tránh ngươi, giờ ngươi chết đi để trừng phạt ta sao?
Cảm xúc dần xao động, Vũ Văn Anh chợt nhớ đến thanh chủy thủ trong tay áo mình, nước mắt thôi rơi, dường như khám phá ra một cách để gặp lại hắn. Lau khô nước mắt, Vũ Văn Anh mỉm cười tinh nghịch với Hách Liên Quyết:
– Ta sẽ không cho ngươi chết một mình. – Nói xong không do dự đâm chủy thủ vào cổ họng mình.
Lòng bàn tay chợt nhói đau, chủy thủ bị một dòng lực đánh văng, sau đó sau gáy cũng đau, trước mắt chợt tối sầm lại, rồi y ngất đi.
Hách Liên Quyết nhẹ nhàng ôm lấy người ngất lịm trong vòng tay mình, vẻ mặt xót xa, không khỏi bất mãn mắng thầm:
– Chỉ tại cái trò ma quỷ của Hách Liên Chinh. – Lúc nhìn thấy dáng vẻ đau thương của Vũ Văn Anh, hắn thực sự cảm thấy như mình bị đâm một đao chí tử. Cái gì mà đổ tí máu giả lên người, kẹp một thanh đao vào nách, rồi dùng nội lực ngừng nhịp tim lại trong chốc lát, đúng là hắn hồ đồ mới nghe theo lời Hách Liên Chinh dùng cái trò ma quỷ này làm khổ nhục kế.
Dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé gầy yếu đến mức khiến người ta đau lòng, Hách Liên Quyết mỉm cười:
– Vật nhỏ này, ta đương nhiên không buông tha cho ngươi đâu, dù muốn cũng đừng có mơ.
Cởi bộ trường bào máu me không thành hình kia xuống, Hách Liên Quyết nhíu mày nhìn nhìn, nếu như không phải vì muốn nghe những lời tận đáy lòng của Vũ Văn Anh, hắn còn lâu mới chịu mặc.
– Vương gia, công tử tỉnh lại thì tính sao? – Vẻ mặt Khang Tề An có chút không tự nhiên.
Hách Liên Quyết nghe xong liền cảm thấy đau đầu, xem ra còn mèo con của hắn đã bùng nổ thật rồi.