CHƯƠNG 52
Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn Vũ Văn Anh, cười nói:
– Cái con người này, muốn ăn cơm thì cứ nói…… – Hách Liên Quyết thì thầm bên tai Vũ Văn Anh, rồi cắn nhẹ, cảm giác được người y khẽ run lên, nụ cười càng sâu. – Rồi ngoan ngoãn mà hầu hạ bổn vương.
Vũ Văn Anh trừng mắt nhìn hắn:
– Chẳng phải Cửu vương gia nói nếu ta không nhận sai thì không được ăn cơm sao? Ta đã nhận sai đâu!
– Ai da…… – Hách Liên Quyết thở dài. – Không ngờ tính tình Anh nhi của ta lại quật cường như vậy, nhưng mà…… – Hách Liên Quyết cúi đầu xuống, véo hai má y. – …… thế cũng tốt. – Nói xong liền ôm Vũ Văn Anh ngồi trên đùi mình. – Tùy ngươi thôi, nhưng báo trước là ta không chờ được lâu đâu. Nếu ngươi không chịu hầu hạ bổn vương, ta cũng không khách khí đâu. – Nói xong, giơ tay bóp mông Vũ Văn Anh.
Vũ Văn Anh bị đau, giương ánh mắt vô tội nhìn Hách Liên Quyết, sau đó cúi đầu nói.
– Ngươi buông ta ra đã.
– Không được. – Hách Liên Quyết lắc đầu, giơ ngón tay chọc chọc mặt y. – Cho ngươi lựa chọn thì phải đáp ứng điều kiện phụ là…… phải ngồi trong lòng ta mà ăn.
Vũ Văn Anh đỏ mặt, giận dữ nói:
– Hách Liên Quyết, đừng ép người quá đáng!
Ai ngờ Hách Liên Quyết nghe xong chẳng chút tức giận, ngược lại còn cười gian:
– Chẳng lẽ Anh nhi chọn làm chuyện mây mưa với bổn vương?
Vũ Văn Anh bị hắn dọa, rầu rĩ cầm đũa lên, không ngờ hắn lại giành đũa trước, còn ghé sát tai y thầm thì:
– Để ta đút cho ngươi, đỡ phải nhìn ngươi chọc chọc đám thức ăn ta tốn công chọn lựa này lần nữa. – Hách Liên Quyết giả bộ thương tiếc, cố tình kéo dài hai chữ ‘lần nữa’, ánh mắt nhìn Vũ Văn Anh.
Vũ Văn Anh trừng mắt nhìn con tôm đã bóc vỏ giơ trước mặt mình nửa ngày mới chịu há miệng. Hách Liên Quyết mỉm cười, giơ ngón tay xoa môi y, cười đùa:
– Thế mới ngoan chớ.
– Đừng nói với ta cái giọng như dỗ trẻ con ăn. – Vũ Văn Anh không cam lòng nói.
– Trẻ con? Được, Anh nhi so với trẻ con còn ngoan hơn, ăn thêm miếng nữa nào. – Hách Liên Quyết không cho y nói, đút thêm một miếng cá hấp, thấy y cau mày lại, cười nói. – Cứ ăn đi, mọi món ăn đều do nhà bếp cẩn thận lựa chọn đấy.
Hách Liên Quyết nhìn Vũ Văn Anh miễn cưỡng để hắn đút cơm cho rất thú vị, liền cố tình làm đi làm lại, rồi ngồi ngắm vẻ mặt của y.
– Cửu ca, huynh nói chuẩn không cần chỉnh, Tấn Trạch quả thực đã tấn công Tây Đoan, Vũ Văn Bỉnh……
Cửa đột nhiên mở toang, người xông vào chính là người dẫn đầu đội thủy thủ đến đón Hách Liên Quyết – Hách Liên Chinh, vì vội chạy tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn anh tuấn đỏ bừng lên rất đáng yêu. Y vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, lại thấy vẻ mặt Cửu hoàng huynh của mình đen lại, biết là mình đã vác họa vào thân, vội vàng cuống cuồng:
– Xin lỗi Cửu ca, đệ không biết Thập tam hoàng tử ở đây, đệ không cố ý, đệ……
– Ai cho đệ tự tiện xông vào phòng ta như vậy? – Hách Liên Quyết lạnh lùng nói.
– Cửu ca, đệ nhất thời nóng vội nên mới quên. Ha ha, đại nhân như huynh không nên chấp kẻ tiểu nhân như đệ…… – Hách Liên Chinh vội vàng nịnh nọt.
Hách Liên Quyết liếc mắt nhìn y, rồi lại cúi đầu người trong lòng mình, quả nhiên thấy vẻ mặt khiếp sợ của y, y trừng mắt nhìn Hách Liên Chinh, cả người cứng lại. Hách Liên Quyết thở dài:
– Quả nhiên không nên nhất thời mềm lòng mang đệ theo.
Vũ Văn Anh cả kinh ngẩng đầu lên, vẻ khó tin:
– Tấn Trạch tấn công Tây Đoan, có thật không?
– Là ta nói linh tinh đấy, ta…… – Hách Liên Quyết định nói gì, liền bị Diêu Tất Lăng đi theo sau ngăn lại.
Diêu Tất Lăng tiến tới, chắp tay nói:
– Cửu vương gia, Thập thất vương gia chẳng may lỡ miệng, mong Cửu vương gia không nên để bụng.
– Được rồi, hai ngươi lui xuống cả đi. – Hách Liên Quyết nhíu mày nói.
Lúc này, ngay một Hách Liên Chinh nhanh nhảu cũng phải ngậm miệng lại, để mặc Diêu Tất Lăng lôi ra ngoài.
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Vũ Văn Anh nắm chặt lấy vạt áo Hách Liên Quyết.
Hách Liên Quyết ôm lấy mặt y, ánh mắt không chút do dự nói:
– Anh nhi, ngươi không cần quan tâm tới chuyện này.
– Không cần? Sao lại không cần, Tây Đoan là quê hương ta, sao ngươi lại bảo ta không cần quan tâm? – Giọng y có chút nghẹn ngào, hai vai khẽ run lên.
Hách Liên Quyết liền ôm y:
– Dù ngươi trở về thì đâu thể thay đổi được gì?
– Dù ta vô tích sự nhưng ta vẫn muốn ở bên cạnh Tứ ca với mẫu phi! – Vũ Văn Anh kích động nói, thân nhân y đều đang giữa chảo lửa, y lại ung dung ở ngoài, sao có thể bình thản cho được!
Hách Liên Quyết lạnh lùng nói:
– Mặc kệ thế nào, ta sẽ không cho ngươi trở về, đừng phí sức.
Hoàng hôn buông xuống, Hách Liên Quyết rời khỏi phòng, chỉ còn Vũ Văn Anh ngồi ôm gối trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm màu bi thảm, hai mày nhíu chặt lại, khi Hách Liên Quyết vừa rời khỏi, liền giàn giụa nước mắt. Nếu muốn trở về Đông Ly, bọn họ phải đi qua biên giới giữa Tây Đoan với Tấn Trạch, có thể chứng kiến được cảnh chiến tranh tàn khốc, Hách Liên Quyết đã sớm biết, nhưng lại không nói cho y, bắt y phải tận mắt nhìn cảnh quê hương mình nước mất nhà tan.
Lúc này có tiếng mở cửa, Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, tưởng rằng Hách Liên Quyết quay lại, ai ngờ lại là Hách Liên Chinh. Hách Liên Chinh tò mò quan sát y, thỉnh thoảng lại ồ à mấy tiếng.
– Ngươi…… – Vũ Văn Anh nhìn thấy ánh mắt của người kia nhưng không biết phải làm gì, muốn mở miệng bắt chuyện, nhưng phát hiện ra mình còn chẳng biết tên tuổi người ta. Y nhớ rõ chiều nay người kia gọi Hách Liên Quyết là ‘Cửu ca’, chắc chắn là đệ đệ của hắn. – Xin hỏi Vương gia có chuyện gì không?
– Oa! – Mắt Hách Liên Chinh sáng lên, y ôm cổ Vũ Văn Anh, vẻ mặt bái phục nói. – Quả nhiên là người của Cửu ca, quả là thông minh, mới nhìn thôi đã đoán được thân phận của ta rồi.
– Cái đó…… – Ai cũng đoán được mà. Vũ Văn Anh bị y nói vậy có chút ngượng ngùng, lại không quen thân cận cùng người lạ nên hơi tránh né cái ôm của người kia.
– Có chuyện gì sao?
– Không có gì! – Hách Liên Chinh dứt khoát lắc đầu. – Ta chỉ muốn đến xem người Cửu ca thích là người như thế nào thôi. – Vừa nói vừa cười sáng lạn, ngay đến Vũ Văn Anh cũng thấy nụ cười đó thật chói mắt.
Vũ Văn Anh có chút xấu hổ. Hách Liên Quyết thích y sao? Có lẽ cũng thích, giống như thích chó mèo nuôi trong nhà vậy.
– Thực ra ta đã từng gặp ngươi. – Hách Liên Chinh nói. – Lúc ở Tây Đoan, ngươi còn nhớ không? – Hách Liên Chinh háo hức nhìn y, nhưng thấy vẻ lúng túng của Vũ Văn Anh, dẩu môi bí xị.
– Chắc ngươi quên rồi, lúc đấy ngươi đang nói chuyện với Lăng mà.
– Lăng? – Vũ Văn Anh có chút hoang mang, sau đó chợt nhận ra. – Diêu tướng quân?
– Chính xác! – Nhắc tới Diêu Tất Lăng, Hách Liên Chinh lập tức hớn hở. – Lăng nhà ta rất lợi hại nha, ngoại hình đẹp rạng ngời, đánh nhau rất siêu. Ta nói ngươi nghe, Lăng nhà ta mười sáu tuổi đã đỗ Trạng nguyên trong cuộc thi võ đấy…… – Hách Liên Chinh thao thao bất tuyệt.
Vũ Văn Anh mỉm cười lịch sự, nhưng vẻ mặt vẫn buồn bã, sự xuất hiện của Hách Liên Chinh làm quấy rầy suy nghĩ của y, nhất thời quên đi nỗi lo lắng, nhưng giờ lại dâng lên ào ạt. Vũ Văn Anh bắt đầu trầm tư, Hách Liên Chinh cùng lời nói của y cũng bay tận phương nào.
– Ta không ngờ rằng Cửu ca lại biến ngươi thành thế này.
Giọng nói của Hách Liên Chinh đột nhiên trùng xuống, khiến Vũ Văn Anh giật mình nhìn sang. Vừa nãy y mải lo nghĩ nên không để ý người kia đã im lặng một hồi, vẻ mặt người kia cũng chín chắn hơn, khiến Vũ Văn Anh nghi ngờ liệu người này có phải người lúc nãy hay không.
Hách Liên Chinh nhếch mép cười, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, vẻ mặt chớp nhoáng hiện ra chút phong thái của Hách Liên Quyết:
– Bởi vì ngươi, Cửu ca đã điều cả Tần Dữ quân. Tần Dữ quân chính là quân đội do Cửu ca ta huấn luyện, nhất mực trung thành với Cửu ca, trừ Cửu ca ra, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể ra lệnh cho họ. Không một đội quân nào ở Đông Ly có thể sánh bằng bọn họ. Tây Đoan với Tấn Trạch giao tranh, bao nhiêu người phải bỏ mạng, nhưng sao Cửu ca phải bận tâm. Ngay cả khi liên quan đến sống chết bản thân, Cửu ca cũng chưa từng dùng đến Tần Dữ quân, ấy vậy mà chỉ bằng một câu nói của ngươi liền lập tức không chút do dự xuất quân đến Tây Đoan.
– Đại đội sắp nhận được lệnh của Cửu ca rồi sẽ hành quân đến Tây Đoan ngay lập tức.
Hách Liên Chinh ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Anh, bỗng nhiên cười nói:
– Ngươi biết không? Nếu ta là kẻ thù của Cửu ca, ta nhất định phải giết ngươi trước, sau đó mới có thể dễ dàng đối phó với huynh ấy. – Hách Liên Chinh tuy cười nhưng ánh mắt lại không cười, không khỏi khiến Vũ Văn Anh nghĩ tới Hách Liên Quyết. Vốn nghĩ rằng với tính cách của Hách Liên Chinh mà ở trên thuyền này có chút lạc lõng, nhưng tính tình thiếu niên rất đơn giản, huynh đệ thì vẫn là huynh đệ.
– Được thôi. – Hách Liên Chinh đứng dậy. – Cửu ca sắp quay lại rồi, huynh ấy mà thấy ta ở đây chắc chắn sẽ tức giận. Sau cùng ta chỉ muốn nói với ngươi rằng, Cửu ca ta là người nóng lạnh bất thường, nhưng chỉ với người khác mà thôi, còn đối với ngươi thế nào thì ta không dám chắc. – Hách Liên Chinh nói xong liền mỉm cười đầy ẩn ý, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chẳng lẽ người kia đang chỉ cho y cách thuyết phục Hách Liên Quyết cho y quay về sao?
– Khoan đã!
Hách Liên Chinh đi tới cửa liền dừng lại.
– Vì sao lại giúp ta? – Vũ Văn Anh hỏi, y với Hách Liên Chinh lần đầu gặp mặt chẳng hề thân thiết, mà người kia cũng chẳng phải là loại người thích xen vào chuyện người khác, vậy sao tự nhiên lại nói cho y mấy chuyện đó.
– Cái đó…… – Hách Liên Chinh bỗng nhiên xoay người lại, vẻ mặt tinh nghịch trẻ con như lúc mới bước vào. – Bởi vì Lăng nhà ta có hảo cảm với ngươi, ta giúp ngươi, Lăng nhà ta tất nhiên sẽ chú ý tới ta hơn. Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta phải về giúp Lăng nhà ta đây~