Thuỷ Tiết Bất Thông

Chương 20




CHƯƠNG 46

Ta đang làm gì! Hách Liên Quyết dần bình tĩnh lại, rời khỏi người Vũ Văn Anh, đưa tay ôm đầu. Quay đầu nhìn Vũ Văn Anh sắc mặt trắng bệch co rúm người lại, hắn không nhịn được đưa tay xoa mặt y. Bàn tay đang giơ ra, chợt hắn nghe thấy thanh âm run run của Vũ Văn Anh.

– Đừng động vào ta.

Thanh âm tuy nhỏ nhưng ý tứ cự tuyệt lại vô cùng mãnh liệt, Hách Liên Quyết liền dừng tay. Ánh mắt nhìn thấy hai tay bị trói chặt của y, thanh âm của hắn cũng dịu dàng đi:

– Anh nhi, ta giúp ngươi cởi trói được không?

Thấy Vũ Văn Anh cắn chặt môi dưới không đáp lại, Hách Liên Quyết nhẹ nhàng cởi dây trói cho y. Sau đó thần sắc Vũ Văn Anh lại càng thêm đau đớn, mồ hôi túa ra như mưa trên khuôn mặt trắng bệch, hắn mới phát hiện ra có điểm bất thường. Tay vừa chạm vào cổ tay vừa bị trói của y, y liền rên rỉ kêu đau, vùi đầu xuống, cố nén lại cơn đau.

Hách Liên Quyết nhíu chặt mày, sắc mặt cũng trầm xuống, mặc kệ phản kháng của Vũ Văn Anh, nắm lấy cánh tay trái y lên xem xét, động tác rất nhẹ nhàng, sắc mặt hắn càng trầm xuống. Đặt tay trái xuống, hắn cầm tay phải lên. Hai tay y…… đều bị trật khớp. Lúc này, hắn mới nhớ ra y đã từng bị thương ở đây, thân thể yếu ớt làm sao có thể chịu được hành động giãy giụa kịch liệt khi nãy.

Hách Liên Quyết đứng dậy, đi ra ngoài cửa, phân phó người đứng ở ngoài vài câu rồi trở lại.

– Anh nhi, ta giúp ngươi nối xương, hơi đau một chút, ngươi chịu khó nhé.

Vũ Văn Anh trừng mắt nhìn hắn:

– Không khiến ngươi…… giúp.

Mặc kệ ánh mắt phẫn nộ của y, Hách Liên Quyết bế y ngồi lên đùi mình, Vũ Văn Anh liền trừng mắt:

– Ngươi định làm gì…… A! – Cơn đau thình lình từ cổ tay khiến Vũ Văn Anh cắn chặt môi.

– Có đau không? – Hách Liên Quyết lấy tay áo thấm mồ hôi trên trán y, tay có chút run run. Thời điểm cùng Hách Liên Mặc chinh chiến giành thiên hạ, đã từng nếm qua vô số vết thương còn nặng hơn thế này, nhưng hắn chẳng nhăn mặt một lần nào. Thế nhưng trong tình cảnh hiện tại, tâm can hắn lại bứt rứt không yên.

Đợi Vũ Văn Anh bình tĩnh lại, Hách Liên Quyết hơi lưỡng lự rồi cầm tay Vũ Văn Anh, y lập tức rụt tay lại, ánh mắt đầy sợ hãi. Hách Liên Quyết thở dài, thấp giọng an ủi:

– Anh nhi, nối xương xong rồi, sau này sẽ không đau nữa, ngoan nào……

– Ta biết! – Vũ Văn Anh hậm hực nói, môi dưới bị cắn đến nỗi đỏ ửng lên, hít một hơi sâu rồi hạ quyết tâm. – Tiếp đi.

Thần sắc cô độc không nơi nương tựa của y khiến cho Hách Liên Quyết nghĩ đến một con thú nhỏ bị nhốt trong cũi sắt, tuyệt vọng mà âm trầm. Hắn giang rộng cánh tay ôm chặt lấy y, muốn ủ ấm cho y:

– Anh nhi, ngươi đúng là đồ ngốc mà. – Nói xong liền hôn y.

– Hách Liên Quyết, ngươi…… ngô…… Đừng……

Trái ngược với nụ hôn thô bạo vừa nãy, nụ hôn này vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng, từng chút từng chút một ủ ấm cho y. Vô cùng vững chãi, khiến người ta mơ hồ cảm giác được bảo vệ, Vũ Văn Anh dần dần đắm chìm vào nụ hôn ôn nhu đến mức muốn rơi lệ này, chậm rãi nhắm mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc giao hòa giữa hai người.

– Cẩn thận cổ tay!

– A!

Cơn đau bất thình lình khiến Vũ Văn Anh co rúm người lại, Hách Liên Quyết vội vàng hôn nhẹ lên mặt y an ủi:

– Không sao đâu Anh nhi, không sao đâu……

Ủy khuất muốn rơi lệ, y cũng không hiểu tại sao mình lại bình thản rơi vào nhu tình giả dối của hắn, trước kia vì quá tham lam sự ôn nhu của hắn mà phải chịu khổ, giờ tại sao vẫn cứ ngu ngốc như vậy, thật đáng mất mặt. Vũ Văn Anh lấy tay ôm mặt, không cho Hách Liên Quyết thấy vẻ mặt y.

Thấy phản ứng của y, Hách Liên Quyết tưởng rằng vì đau, lập tức cuống cuồng:

– Vẫn thấy đau sao? Cổ tay thấy đau sao, Anh nhi, đau cứ nói với ta!

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, một thanh âm kiều mị vang lên:

– Công tử, đồ ngài cần ta lấy về rồi đây.

Hách Liên Quyết đặt Vũ Văn Anh xuống giường, bước nhanh ra cửa, lúc trở lại cầm theo một bộ quần áo sạch sẽ cùng một lọ dược. Quần áo đặt lên đầu giường, sau đó hắn ôm lấy Vũ Văn Anh, đặt ngồi lên đùi mình, làm Vũ Văn Anh kinh hãi.

– Hách Liên Quyết, ngươi muốn làm gì? Buông ra! – Vũ Văn Anh lại liều mạng giãy giụa, một cảm giác nhục nhã dấy lên trong lòng.

Hách Liên Quyết thấy y giãy giụa, sợ động phải vết thương, bất đắc dĩ đành điểm huyệt y:

– Anh nhi ngoan, phải thoa dược ngay, không sau này sinh bệnh.

Tư thế như vậy, thoa dược ở đâu y cũng tự hiểu, đỏ mặt quát tháo:

– Ta thà chết chứ không chịu để ngươi thoa dược cho! Buông ra!

Mặc kệ cho y phản đối, Hách Liên Quyết cẩn thận vạch mông y ra, cầm lấy khăn khô lau sạch vết tích của mình trên người y, sau đó mới động đến cửa động mềm mại sưng đỏ vừa rồi bị hắn thô bạo xâm chiếm, nơi đó còn chảy ra ít máu. Hách Liên Quyết thầm mắng mình hành động hồ đồ, lực tay lại càng nhẹ nhàng.

– Đồ hỗn đản! Đồ đê tiện! Đồ vô liêm sỉ!…… Ô…… Hỗn đản! – Vũ Văn Anh chưa từng mắng ai bao giờ, vốn từ nghèo nàn, có mấy từ mà cứ lặp đi lặp lại. Thế nhưng người kia căn bản không thèm để ý đến lời mắng chửi của y, nhất quyết làm theo ý mình.

Chỗ đó vốn đang đau như lửa đốt, bỗng nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, Vũ Văn Anh khẽ run lên, nhất thời ngậm miệng lại, hai bàn tay nắm chặt lấy vạt áo Hách Liên Quyết. Cảm giác mát lạnh từ ngón tay Hách Liên Quyết xoa dịu bên ngoài, sau đó mới chậm rãi thâm nhập vào trong.

Đau quá! Vũ Văn Anh cắn mạnh vạt áo Hách Liên Quyết, rốt cuộc không chịu được mà gườm mắt nhìn tên đầu sỏ. Hách Liên Quyết cũng khổ sở không kém gì y, toát hết mồ hôi, một là do lo lắng Vũ Văn Anh bị đau, hai là do cửa động của y không ngừng co rút khiến hắn bắt đầu cương lại. Đáng giận!

Vất vả mới thoa dược xong, Hách Liên Quyết đặt Vũ Văn Anh xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho y:

– Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đã, đợi lát nữa rồi ta đưa ngươi về nhé.

Vũ Văn Anh không nói gì, nhắm mắt lại rồi quay lưng về phía Hách Liên Quyết. Nhìn hai vai y không kiềm chế được mà run run, hắn định đưa tay xoa dịu y, nhưng rồi lại sợ làm y kinh hãi, đành ngồi yên bên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.