Thủy Phù Dung Trong Lòng Liệp Ưng

Chương 31




Hạng Chân lắc đầu cười ảo não:

- Vâng, không phải!

Tây Môn Triều Ngọ vội sải bước đi đến trước chấn sắt, đưa mắt nhìn kỹ ba người gầy gò tiều tụy bên trong. Họ đều tuổi chừng ngoài bốn mươi, song vì đã phải sống quá lâu ở một nơi không có ánh sáng nên thoạt nhìn họ đều như đã ngoài sáu mươi.

Tây Môn Triều Ngọ nhìn họ, họ cũng thờ thẩn nhìn Tây Môn Triều Ngọ với ánh mắt mờ đục như kẻ mất hồn, như thể cuộc đời này đối với họ đã trở nên thừa thải, vạn vật chẳng còn màu sắc gì nữa.

Tây Môn Triều Ngọ lay mạnh chắn sắt hét to:

- Các ngươi làm gì vậy hả? Hỏi sao không chịu trả lời. Mẹ kiếp, bộ câm hết rồi hả?

Gã áo đỏ nằm dưới đất bỗng bật cười nói:

- Đúng vậy, họ toàn là người câm cả.

Tây Môn Triều Ngọ ngưng lay chắn sắt, ngạc nhiên hỏi:

- Sao? Họ đều là người câm ư?.

Gã áo đỏ cười xót xa:

- Họ đều là huynh đệ của bọn này, vì phạm bang quy nên đã bị giam cầm tại đây ... Bởi họ sợ đào thoát tiết lộ bí mật nên đã cắt mất lưỡi họ. Vô Song phái quả đúng là có mấy người bị giam tại đây nhưng đã dưa đi nơi khác cách đây năm hôm rồi, các ngươi đã đến muộn mất một bước, hoài công tổn sức không kể mà còn phải trả giá bằng tính mạng ...

Tây Môn Triều Ngọ hậm hực:

- Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi chớ vội mừng, sự việc chưa chắc ghê gớm như ngươi nói đâu.

Hạng Chân bỗng chậm rãi nói:

- Tây Môn đương gia, dầu đồng đã cháy vào rồi!

Tây Môn Triều Ngọ liếc mắt nhìn, quả nhiên thấy chất dầu màu vàng ệch đã lan vào đến tận thạch thất và từ từ dâng cao ...

Gã áo đỏ đau đớn quằn quại, giọng yếu ớt nói:

- Khi nào dầu đồng tràn đầy mặt đất là họ sẽ tức khắc phóng hỏa, thế là mọi sự kết thúc ...

Hạng Chân bình thản nhìn chất dầu vàng ệch từ từ lan rộng, còn Tây Môn Triều Ngọ thì toét miệng chửi mắng và hai tay không ngớt đập vào bốn bức vách đá, hy vọng tìm được chỗ có thể đột phá thoát thân.

Bỗng Hạng Chân ung dung cười nói:

- Tây Môn đương gia ...

Tây Môn Triều Ngọ quay lại hỏi:

- Thế nào?.

Hạng Chân hất hàm ra hiệu với y, đoạn cúi xuống gã áo đỏ nói:

- Bằng hữu, mong là bằng hữu hãy thành thật trả lời, may ra mọi người đều có thể sống còn. Bằng hữu cũng biết cuộc đời này rất đáng lưu luyến, đúng không?

Tây Môn Triều Ngọ cũng liền tiếp lời:

- Nếu ngươi chịu hợp tác, ta cam đoan sẽ chữa lành chỗ xương bị gãy cho ngươi, không khó khăn lắm đâu!

Gã áo đỏ hé mắt chán chường nói:

- Nhị vị không cần phải nói như vậy, nếu sống được thì dù tàn phế cả hai tay cũng chẳng hề gì, nhưng ... chỉ sợ tại hạ chẳng giúp được gì thôi ...

Hạng Chân khoát tay thấp giọng:

- Bằng hữu hai người canh giữ ở đây, vậy thức ăn uống hàng ngày được đưa vào từ đâu?

Gã áo đỏ lắc đầu ảo não:

- Các hạ đừng mong nhắm vào khía cạnh ấy. Quả vậy thức ăn được đưa xuống qua một ô cửa nhỏ trên nóc nhà tre phía sau, nhưng ô cửa ấy có một tấm sắt đậy kín, và bên dưới còn có một phiến đá che khuất. Hơn nữa ô cửa chỉ có nửa thước vuông, vừa đủ chui lọt một cái đầu trẻ con ...

Hạng Chân nhoẻn miệng cười:

- Hay lắm, bọn này cần đến ô cửa nhỏ ấy!

Gã so đỏ chán chường:

- Trên nóc nhà có một chiếc vòng đồng được nối với một sợi dây, chỉ cần giật mạnh chiếc vòng ấy sẽ có người mở ra ...

Tây Môn Triều Ngọ tủm tỉm cười nói:

- Bây giờ thì chẳng cần ngươi mở cửa đâu, bọn này tự mở được rồi!

Trong khi ấy Hạng Chân đã phóng đi ra phía sau. Chàng ngước nhìn lên, quả nhiên trông thấy một chiếc vòng đồng được nối liền lên trên nóc, bèn hít một hơi buông tiếng quát vang, song chưởng vung ra như bài sơn đảo hải.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang, đá vụn bay mù mịt, phiến đá ngụy trang đã bị đánh vỡ nát, lộ cả một tấm thép đen rắn chắc.

Tây Môn Triều Ngọ nhe răng cười nói:

- Lão đệ Xích Xam kia, đối với ngươi là một phiến đá song đối với bọn ta đó chỉ là một mảnh giấy. Những gì ngươi cho là không thể làm được song đối với bọn ta thì dễ như trở bàn tay. Thế cho nên đến nay bọn ta vẫn danh chấn giang hồ, còn ngươi thì chỉ là một tên vô danh tiểu tốt.

Trong khi ấy Hạng Chân đã sử dụng Tử Tà Chưởng tới tấp bổ vào tấm thép rắn chắc, tiếng chấn động rền rĩ vọng ra hệt như hàng trăm búa thép nện vào.

Tây Môn Triều Ngọ xoa hai tay vào nhau, cười hài lòng nói:

- Lập tức có thể ra được rồi. Lão đệ thử nghĩ xem, ánh nắng rực rỡ, gió xuân dịu mát, trăm hoa đua nở chim hót líu lo, thật là tuyệt vời ... Những thứ ấy vốn ra ngươi đâu có phúc hưởng thụ!

Gã áo đỏ cũng lộ vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, miệng há hốc và thớ thịt trên mặt không cơ giật, ra chiều tha thiết khát khao về cuộc sống.

Tây Môn Triều Ngọ đưa hai tay sờ mũi, vừa định nói tiếp gì nữa, bỗng nghe “Rầm” một tiếng rền rỉ như sấm nổ vang lên từ đầu kia đường hầm, gã áo đỏ giật bắn người, mặt tái ngắt sợ hãi kêu:

- Ối chết, bọn họ phóng hỏa rồi!

Y vừa dứt tiếng, một làn hơi nóng rực mang theo mùi hôi khét khủng khiếp đã ập vào như sóng dữ, khiến người cơ hồ ngạt thở.

Sau một thoáng ngẩn người, Tây Môn Triều Ngọ lẹ làng xách gã áo đỏ dưới đất lên khiến y đau đớn kêu la thảm thiết.

Tây Môn Triều Ngọ nhổ toẹt một bãi nước, lao vội về phía ba tù nhân trong chấn sát, song đã nghe Hạng Chân hơ hãi hét lên:

- Tây Môn đương gia, coi chừng bên này ...

Theo sau tiếng nói của chàng, một ngọn lửa đã từ bên ngoài đường hầm cuốn vào thạch thất.

Tây Môn Triều Ngọ giậm mạnh chân, vô vọng liếc nhanh về phía ba gương mặt sau chấn sắt, họ cũng đang nhìn y với ánh mắt đầy kinh hoàng song miệng lại chẳng lên tiếng được.

Không còn thời gian dành cho Tây Môn Triều Ngọ nữa, ngọn lửa to mang theo khói mù dầy đặc đã tiến tới, cắt ngang tầm nhìn của Tây Môn Triều Ngọ với ba tù nhân kia và thậm chí áo của y cũng bị bắt lửa. Hạng Chân phóng vượt qua lửa khói, lớn tiếng quát:

- Ô cửa đã phá vỡ rồi, Tây Môn đương gia còn chờ gì nữa?

Tây Môn Triều Ngọ vội lao tới, hối hả nói:

- Đi nào Hạng huynh!

Lúc này ngôi nhà tre đã bốc lửa ngùn ngụt, tiếng nổ lốp bốp liên hồi, trên nóc quả nhiên đã được phá vỡ ra một lỗ to vừa đủ cho một người lọt qua.

Tây Môn Triều Ngọ hít sâu vào một hơi, khản giọng nói:

- Hạng huynh hãy lên trước ...

Hạng Chân nắm lấy lưng Tây Môn Triều Ngọ nhấc mạnh khẽ quát:

- Lên mau, bây giờ đâu phải là lúc khách sáo hả?

Cái nhấc của Hạng Chân bắt buộc Tây Môn Triều Ngọ phải vọt thẳng lên trong khói lửa mịt mù. Khi vừa đến gần lỗ trống, bỗng nghe một tiếng cười khảy vang lên cùng với bốn ngọn thương câu đã chớp nhoáng đâm xuống.

Biến cố đó quả là đột ngột và nhanh chóng, Tây Môn Triều Ngọ chẳng chút chậm trễ, buông tiếng gầm vang, lộn người đầu dưới chân trên, hai chân liên hoàn quét ra như gió cuốn, chỉ nghe mấy tiếng “Rắc ... Rắc” vang lên, bốn ngọn thương câu đều gãy lìa.

Và thật đáng kinh dị, Tây Môn Triều Ngọ vẫn với tư thế đầu dưới chân trên vọt qua lỗ hổng nhanh và chuẩn xác khôn tả, trong khi tay trái vẫn nắm chặt gã áo đỏ đã nhũn ra.

Bên trên là một gian thạch thất to rộng hơn, hai bên có giường gỗ chỉnh tề, có lẽ đây là chỗ ngủ của một nhân viên giữ ngục.

Lúc này có hơn ba mươi đại hán áo đỏ đứng đối diện Tây Môn Triều Ngọ.

Cầm đầu là một thiếu phụ áo đen tuy đã luống tuổi song nhan sắc vẫn còn mặn mà và duyên dáng.

Khăn chít đầu Tây Môn Triều Ngọ đã bị cháy xém nhiều chỗ, y phục cũng bị cháy rách mấy mảng to, mặt mày mình mảy đều lem luốc dơ bẩn, dáng vẻ thật là thảm não.

Thiếu phụ áo đen ngay giữa chân mày có một nốt ruồi đỏ rất rõ rệt, vừa thấy Tây Môn Triều Ngọ lên đến, liền tức lạnh lùng nói:

- Để xem ngươi còn ngông cuồng được đến bao giờ?

Tây Môn Triều Ngọ chưa kịp thở, năm ngọn song nhạn phủ đã lấp lóa bổ tới.

Trong tiếng hét vang, Tây Môn Triều Ngọ lại tạt sang bên một bước, ngay khi ấy, hai ngọn song nhạn phủ khác đã nhắm ngay đỉnh đầu chàng bổ xuống.

Thiếu phụ áo đen mặt đanh lạnh quay sang hai bên nói:

- Hãy tìm vật gì đó đậy lỗ hổng kia lại, khói nhiều quá!

Tây Môn Triều Ngọ quay người tránh khỏi hai ngọn song nhạn phủ giáng xuống đỉnh đầu, đồng thời chân phải chớp nhoáng tung lên, hai gã áo đỏ chưa kịp thu thế đã bị đá văng ra xa.

Bên kia, bốn gã áo đỏ đang dùng một tấm thảm ướt định đậy lên lỗ hổng khói bốc ngùn ngụt ...

Thiếu phụ áo đen vẻ khinh miệt nghiêng mặt nhìn Tây Môn Triều Ngọ, bĩu môi nói:

- À, không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh ...

Chưa kịp dứt lời, bốn gã áo đỏ bỗng cùng hự lên một tiếng, rồi ngã tứ phía, miệng phún máu xối xả. Và ngay khi ấy, một bóng người nhanh như tia chớp mang theo khói mù cuồn cuộn vọt thẳng lên.

Một gã áo đỏ kinh hãi, luống cuống hét to:

- Chao ôi, hãy còn một tên nữa!

Ngay khi gã vừa dứt lời, bóng người kia đã lượn một vòng trên không, lại có năm gã áo đỏ buông búa gục ngã, óc máu nhầy nhụa. Đồng thời tiếng hự khô vang lên liên hồi, bốn gã áo đỏ văng bật ra xa với tiếng rú thảm khốc, thảy đều xương ngực lòi ra, mặt mày tím ngắt. Đó chính là kiệt tác của Tây Môn Triều Ngọ.

Thiếu phụ áo đen không khỏi giật mình kinh hãi, và ngay trong khoảnh khắc y thị chợt sững người ...lại ba gã áo đỏ khác lại phơi xác tại chỗ.

Vị hung thần vừa mới phóng qua lỗ hổng chính là Hạng Chân, chàng vỗ tay khẽ cười nói:

- Tây Môn đương gia vẫn bình an chứ?

Tây Môn Triều Ngọ tung chân đá thẳng ra, một gã áo đỏ vừa bổ hụt một búa bị đá trúng cằm, ầm một tiếng va mạnh vào trần nhà, óc máu tung tóe.

Tây Môn Triều Ngọ chẳng hề chớp mắt, hữu chưởng quét vào ba gã áo đỏ vừa lao thẳng tới tấn công, đồng thời cười hố hố nói:

- Không hề hấn gì, phối hợp nhau ứng phó là xong!

Thiếu nữ áo đen lúc này kinh ngạc và tức giận đến xanh mặt. Y thị quát lên lanh lảnh lao bổ vào Hạng Chân, một chiếc lưới đen lấp lánh phủ chụp xuống đầu Hạng Chân.

Hạng Chân quét mắt thật nhanh, thấy trong chiếc lưới sắt đen ấy còn có hàng trăm lưỡi câu nhỏ rất sắc bén vội lùi nhanh ra sau, đồng thời mười mấy chưởng được tung ra theo những phương vị khác nhau.

Thiếu phụ áo đen hoảng hốt lách tránh, đồng thời miệng bật lên một tiếng sững sốt.

Tây Môn triều Ngọ vừa đánh vỡ sọ hai tên áo đỏ, nhướng mày cười to nói:

- Hắc quả phụ, La Sát Võng của thị không lưới được chàng trai anh tuấn ấy đâu!

Thiếu phụ áo đen đỏ mặt, liên tiếp tung ra bảy lưới khác, kinh ngạc lẫn tức giận nói:

- Ngươi là ai? Sao lại biết ta?

Tây Môn Triều Ngọ tủm tỉm cười:

- Em gái của Thao Hải Long Nghiêm Chương, lão đại trong Tỏa Luyện tứ tuyệt ở Bách Hoa Cốc ai mà chẳng biết! Chỉ tội nghiệp cho thị tuổi còn trẻ thế này mà đã ở góa, thật bi thảm quá ...

Thiếu phụ áo đen tức tối nghiến răng, La Sát Võng tung ra tới tấp, ngang dọc bay lượn, nhanh và hung hiểm khôn tả.

Hạng Chân nhanh nhẹn lượn lách, bóng vàng chập chờn như quỷ mị, thỉnh thoảng chàng lại vung chưởng tấn công, chưởng thế nối tiếp từng đợt sóng dữ, chẳng mấy chốc thiếu phụ áo đen đã mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hổn hển, không còn sức để hoàn thủ nữa.

Trong khi ấy, dưới sức tấn công hung hãn của Tâu Môn Triều Ngọ, ba mươi đại hán áo đỏ giờ đây chỉ còn lại một tên mặt đầy máu tươi đang quỳ trước mặt Tây Môn Triều Ngọ xin tha mạng.

Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả, trao gã áo đỏ trong tay cho gã đang quỳ dưới đất, sầm mặt gằn giọng nói:

- Đồng bọn này của ngươi đã thọ thương dưới tay lão tử, song y khá hơn tên vô dụng ngươi gấp trăm ngàn lần. Hãy mau cõng y ra ngoài chữa thương, nhớ là sau này không được khiếp hèn như vậy nữa. Thôi, cút mau, đừng ở đó mà trêu gan lão tử nữa!

Gã áo đỏ ấy nhe được đại xá, vội đứng lên bồng lấy đồng bọn, lời cảm tạ cũng quên mất, lật đật bước đi về phía dãy bậc cấp bên phải thạch thất.

Tây Môn Triều Ngọ thở phào một hơi dài, nhướng mày nói:

- Huynh đệ hãy mau triệt hạ ả dâm phụ ấy đi, còn ở đó giằng co chi nữa?

Tiếp theo sau tiếng nói của y, hai bóng người nhấp nhoáng nhập vào rồi lại tách ra ngay. Chiếc La Sát Võng vù một tiếng lướt qua đầu Hạng Chân chỉ cách chừng một tấc. Ngay khi ấy, thiếu phụ áo đen bật lên một tiếng thét đau đớn, quay người ba vòng rồi ngã ngồi xuống đất.

Hạng Chân chằm chặp nhìn vào thiếu phụ áo đen mồ hôi nhễ nhại, đôi mày liễu chau kín, lạnh lùng nói:

- Lần sau mà còn gặp lại thì thị sẽ chẳng được may mắn như vậy nữa đâu.

Đối với nữ nhân kẻ này xưa nay không muốn hạ độc thủ, nhưng chỉ một lần thôi Tây Môn Triều Ngọ bỗng khoát tay nói:

- Đi thôi, viện binh của chúng đã kéo đến rồi.

Quả vậy, bên ngoài văng vẳng tiếng thanh la rối rít, tiếng binh khí va chạm nhau, tiếng người hò la quát tháo ...

Hạng Chân định cất bước, thiếu phụ áo đen bỗng nghiến răng nói:

- Cuồng đồ kia, ngươi có giỏi để lại danh tánh?

Hạng Chân buông giọng sắc lạnh:

- Hoàng Long Hạng Chân !

Thiếu phụ áo đen bật lên một tiếng sững sốt, thị đưa tay bụm miệng, bàng hoàng nhìn Hạng Chân, cơ hồ không dám tin vào tai mình ...

Tây Môn Triều Ngọ cười khoái trá nói:

- Thị đừng sợ ... Hạng huynh của mỗ không đành lòng lột da thị đâu. Có lẽ thị cũng rất muốn biết danh hiệu của bổn đại gia phải không? Ha ha, nhưng chẳng thể cho thị biết, phải để cho thị ngày nghĩ đêm nhớ suy đoán một phen mới được!

Đoạn hai người bước nhanh lên bậc cấp bên phải, thoáng một chốc đã mất dạng.

Đi hết bậc cấp, bên trên là một bình đài, thấy ánh đuốc sáng choang, binh khí lấp lóa, bóng người lố nhố, ồ ạt tiến về gian thạch thất này trong tiếng hò la ầm ĩ.

Lúc này đang có mười mấy bóng người lăng không lao tới như bay, qua thân pháp cũng đủ thấy thảy đều là cao thủ bậc nhất của đối phương.

Tây Môn Triều ngọ buông tiếng cười khảy thấp giọng nói:

- Thật là hết sức muốn đấu một trận cho thỏa thích, rất tiếc là hiện không phải lúc.

Hạng Chân gật đầu:

- Chúng ta hãy đi ngược chiều với họ!

Thế là hai bóng người phóng vút đi, thoáng chốc đã biến mất trong màn đêm mịt mùng.

Phía trước là Đại Hà trấn, Tây Môn Triều Ngọ và Hạng Chân thả chậm bước, cùng thở hắt một hơi dài. Tây Môn Triều Ngọ đưa tay quệt mồ hôi, hổn hển nói:

- Vất vả cả đêm mà chẳng cứu lấy được một người, song điều chắc chắn là Vô Song phái có người còn sống trong cuộc chiến tại Bi Thạch Sơn.

Hạng Chân gật đầu:

- Đúng vậy, song có điều là số phận của họ chẳng rõ lúc này ra sao?

Tây Môn Triều Ngọ lại đưa tay lau mồ hôi trán:

- Theo huynh đệ nghĩ họ không đến mức đã bị giết chứ?

Hạng Chân lắc đầu:

- Theo tại hạ thì rất có thể bọn họ sẽ dùng những người ấy làm con tin, để đề phòng vạn nhất không chống nổi Vô Song phái, đưa ra làm điều kiện rút lui Tây Môn Triều Ngọ vỗ tay:

- Không sai, nhất định là như vậy, nhưng chúng ta chẳng thể nào để cho bọn họ làm như vậy!

Hạng Chân lặng thinh, mắt chằm chặp nhìn về một cụm rừng tùng thấp nằm bên trái con đường đất này.

Tây Môn Triều Ngọ dày dạn kinh nghiệm giang hồ, thấy vậy liền biết là có điều lạ, cười ha hả bước nhanh tới hai bước, cố ý nói lên:

- Vất vả suốt đêm thật là hoài công chả mò ra được quái quỷ gì cả ... Thật tức chết đi được.

Vừa nói vừa thò tay vào trong song chưa kịp rút ra thì từ trong cụm rừng tùng đã vang lên một chuôi cười giòn giã, rồi thì bóng người mảnh khảnh phóng vút ra.

Tây Môn triều Ngọ thoáng ngẩn người, đoạn cười phá lên nói:

- Mẹ kiếp, thì ra là Kha Nhẫn!

Quả nhiên người ấy là Kim Lôi Thủ Kha Nhẫn, hiển nhiên y cũng hết sức mỏi mệt, vẻ mặt phờ phạc thấy rõ. Trước tiên quay sang Tây Môn Triều Ngọ khoát tay cười nói:

- Tây Môn huynh xin đừng lấy Thiết Ma Tý ra, tại hạ vừa thấy Tây Môn huynh thò tay vào lòng là biết ngay lão huynh định giở trò chơi ấy ra rồi!

Tây Môn triều Ngọ bật cười rút tay ra.

- Tây Môn mỗ tưởng đâu bọn quái quỷ kia âm hồn bất tán đã đeo đẳng đến đây chứ!

Kha Nhẫn xoa bóp hai bắp tay, chậm rãi nói:

- Tại hạ đã cố kéo dài cuộc chiến để hai vị có thời gian vào trong do thám, chẳng ngờ bọn họ lại xem tại hạ là nhân vật chính, ùn ùn kéo đến vây chặt lấy tại hạ. Về sau tại hạ một mình đối địch với bọn họ mười mấy người. Thú thật, quả tình là không còn chịu đựng nổi nữa. May là trong lúc khẩn cấp thì một tên thuộc hạ chạy vào, vội vã nói mấy câu gì đó, bọn cao thủ của đối phương liền tức nhốn nháo hẳn len, có năm sáu tên vội vàng bỏ đi. Lát sau lại bỏ đi bốn năm tên nữa.

Tại ha nghĩ rất có thể hai vị đã đắc thủ nên giao chiến thêm một hồi nữa rồi thừa cơ thoát ra. Cũng may là lúc bấy giờ lực lượng của họ đã phân tán bằng không muốn thoát thân cũng chẳng phải dễ.

Tây Môn Triều Ngọ buông tiếng thở dài, cũng vắn tắt thuận lại mọi chuyện vừa qua, đoạn nói tiếp:

- Vất vả suốt một đêm mà chẳng tìm thấy bóng dáng một người nào của Vô Song phái đã bị bắt, còn những tin tức khác thì cũng chỉ dò la được mù mờ ...Vậy mà suýt nữa đã phải trả giá bằng tính mạng, phen này thật là thất thiệt.

Kha Nhẫn trầm ngâm một hồi đoạn nói:

- Cũng chẳng hề gì, hãy còn lắm thời gian, chúng ta cứ thư thả!

Hạng Chân ngước nhìn trời:

- Phen này đã bứt dây dộng rừng rồi. Nếu đột nhập lần nữa thì e chẳng dò la được gì, trái lại càng khiến họ thêm cảnh giác. Theo tại hạ thì tốt hơn hết là chúng ta hãy thẳng đến sông Lục Thuận tiếp ứng mới là thượng sách.

Kha Nhẫn trầm ngâm:

- Sông Lục Thuận ...

Tây Môn Triều ngọ bỗng nói:

- Hạng huynh, Tây Môn mỗ muốn thực hiện một việc nhưng chẳng rõ Vô Song phái có cho là mạo muội hay không?

Hạng Chân thoáng nhíu mày:.

- Việc gì vậy?

Tây Môn Triều Ngọ thành khẩn:

- Huynh đệ điều động Thiên Kỵ Minh trợ chiến, thế nào hả?

Hạng Chân ngạc nhiên nhìn Tây Môn triều Ngọ một hồi, đoạn cảm động nói:

- Tây Môn đương gia với tại hạ ý hợp tâm đắc. Cá nhân đương gia giúp đỡ tại hạ thế này đã là đáng quí lắm rồi. Nếu vì mối quan hệ gián tiếp giữa tại hạ và Vô Song phái mà đương gia dốc hết toàn lực sở thuộc hỗ trợ thì tại hạ cũng chẳng biết nói sao cho phải. Về việc này, tại hạ bất luận thế nào cũng không thể để cho những huynh đệ của quí minh bị thất thiệt. Tây Môn đương gia, đay là vấn đề duyên cớ không thể chỉ vì một chữ “Nghĩa” mà phí phạm nhiệt huyết của các vị huynh đệ kia. Dù thế nào thì cũng phải có lí do, bằng không dấy động can qua, tàn thương sinh mạng thế này thì tại hạ thật vô cùng áy náy ...

Tây Môn Triều Ngọ mỉm cười:

- Không phải lo ngại về lí do động binh. Trong Thiên Kỵ Minh, một câu nói của Tây Môn mỗ chính là lí do, chính là lệnh sinh tử!

Hạng Chân thẳng thắn:

- Nhưng không thể để những vị huynh đệ ấy hi sinh trong khi còn có lí do chính đáng, họ cũng có cha mẹ vợ con ...

Tây Môn Triều Ngọ ngơ ngẩn nhìn Hạng Chân, khẽ buông tiếng thở dài nói:

- Vậy chứ ý của Hạng huynh ...

Hạng Chân nghiêm giọng:

- Phen này Vô Song phái đã dốc toàn lực đến đây, về mặt nhân số có lẽ không kém thế lắm. Điều họ cần thiết, theo tại hạ nghĩ, chủ yếu vẫn là sự giúp đỡ của những người có thân thủ như chúng ta. Trong chiến đấu, đành rằng đong người thì chiếm ưu thế, son điều kiện tinh minh vẫn không thể thiếu được, Tây Môn đương gia có đồng ý vậy không?

Tây Môn Triều Ngọ nhún vai:

- Huynh đệ chịu thua, mọi sự xin tuân theo Hạng huynh vậy!

Kha Nhẫn bỗng xen lời:

- Tây Môn đương gia, Hạng huynh nói rất đúng, việc này hãy để ba chúng ta gánh vác là hơn, đông người chỉ gây nhiều tổn thương thôi. Cứ vậy đi, chúng ta chuẩn bị lên đường đến sông Lục Thuận.

Tây Môn Triều Ngọ thoáng chau mày:

- Nhưng nghe đâu Vô Song phái đã vượt qua sông rồi!

Hạng Chân trầm ngâm:

- Tại hạ hết sức lấy làm lạ, nghe nói nước sông Lục Thuận rất sâu và chảy xiết, mùa đông không kết băng, hết sức hiểm trở. Vì lẽ gì Hắc Thủ đảng và Xích Tam đội không dàn trận đón đánh tại đó mà lại chờ Vô Song phái kéo đến đây tấn công?

Kha Nhẫn mỉm cười:

- Nước sông Lục Thuận hay chảy xiết nhưng có dây thép nối liền hai bên bờ, bờ được đưa qua lại trên sông bằng ròng rọc treo trên dây thép, hai bên bờ không có đất bằng, toàn là những mỏm đa lởm chởm, không thích hợp cho một cuộc chiến đông người. Chỗ dây thép vận chuyển là một mỏm đá cheo leo, chỉ cần hai ba người võ công cao là có thể bảo vệ an toàn, theo tại hạ suy đoán Hắc Thủ đảng và Xích Tam đội hẳn nhận thấy không sao ngăn cản được nên mới từ bỏ kế hoạch ấy, còn không thì họ hay tin quá muộn, chẳng kịp ngăn trở nữa cũng nên.

Tây Môn Triều Ngọ lắc đầu:

- Nhận định trước của Kha huynh thì rất có thể, còn nhận định sau thì không hợp lí Hắc Thủ đảng và Xích Tâm đội có thế lực rất rộng lớn, tai mắt giăng đầy, việc nhỏ việc lớn đều không thoát khỏi sự giám sát của họ. Huống chi là hành động của cường thù đại địch như Vô Song phái? Hơn thế lại kéo đi rầm rộ thế kia ...

Hạng Chân gật gù:

- Đúng vậy, ngoài sông Lục Thuận có còn vùng hiểm địa thích nghi mai phục nào khác không?

Tây Mô Triều Ngọ thoáng ngẩn người, liền nói:

- Đúng rồi Kha huynh! Cách Đại Hà trấn bốn mươi dặm chẳng phải có một Hạt Thạch Giản (khe đá vàng) hay sao? Nơi ấy có thể mai phục thiên binh vạn mã, hơn nữa lại dể thủ khó công và là con đường tắt qua sông Lục Thuận đến Đại Hà trấn, có thể nào bọn Hắc Thủ đảng và Xích Tam Đội đã nhắn vào đó chăng?

Hạng Chân cùng Kha Nhẫn gật đầu liền liền. Hạng Chân vội nói:

- Ngoài Hạt Thạch Giản còn hiểm địa nào khác không?

Tây Môn Triều Ngọ lắc đầu:

- Hết rồi!

Hạng Chân ngẫm nghĩ một hồi:

- Vậy thì chúng ta hãy qua Hạt Thạch Giản, thẳng đến sông Lục Thuận, nhân tiện xem thử nơi ấy khác lạ gì không, hầu báo trước với Vô Song phái.

Kha Nhẫn trầm ngâm:

- Theo tại hạ thì chín mười phần là có ...

Tây Môn Triều Ngọ gật đầu:

- Hạng huynh thử nghĩ xem đại đầu lĩnh và nhị đầu lĩnh không hề thấy xuất hiện trong Bão Hổ trang, Tỏa Luyện tứ tuyệt từ Bách Hoa Cốc đến trợ lực cũng chỉ có lão tam Quỷ Cốc Khách Ba Sùng Thứ hiện thân. Đại Đao Giáo cũng chỉ có hai tên tiểu tử Hàn Mặc Song Thứu và Thất Hà hội cũng chỉ có mỗi mình lão quỷ Trấn Bán Thiện Chương Hoàn đại diện, nhân vật chủ yếu cơ hồ toàn bộ đi khỏi ...

Kha Nhẫn vội tiếp lời:

- Đúng rồi, về sau tuy cũng có mặt bốn tên giáo đầu thuộc hàng chữ “Huyền” và chữ “Hoàng” thuộc Đại Đao giáo, cùng Trường Mãng (con trăn dài) Tẩy Hiểu Tâm lão tứ trong Tỏa Luyện tứ tuyệt, song vẫn chẳng thấy bọn nhân vật đầu sỏ của chúng, hẳn là họ sớm bỏ đi lo việc bố trí rồi ...

Tây Môn Triều Ngọ vỗ đùi nói:

- Hạng huynh, chúng ta còn chờ gì nữa?

Hạng Chân giọng rề rà:

- Tây Môn đương gia đã đói chưa?

Tây Môn Triều Ngọ bật cười:

- Hạng huynh nhắc, huynh đệ mới nhớ, nhưng lương khô không có mang theo, có đói cũng đành chịu thôi!

Kha Nhẫn mỉm cười:

- Bây giờ là chẳng thể đến Đại Hà trấn rồi, tại hạ biết cách đây chừng ba dặm đường có một quán ăn chuyên bán các món đậu. Ta hãy đến đó nhét đầy bao tử trước đã!

Tây Môn Triều Ngọ reo lên:

- Hay lắm, Kha huynh dẫn đường đi!

Kha Nhẫn liền dẫn trước phóng đi, Hạng Chân cùng Tây Môn Triều Ngọ theo sát phía sau, thoáng chốc hai người đã mất dạng phía sau đồi ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.