Thủy Phù Dung Trong Lòng Liệp Ưng

Chương 25




Bãi bình nguyên đầy tuyết trắng lùi nhanh về phía sau Hạng Chân, chàng lao đi hệt như sao băng, tuy vậy chàng vẫn chưa sử dụng hết toàn lực, chỉ thấy một cái bóng mờ lao vút trên không.

Bì Thạch Sơn đến gần dần, giờ đây chàng đã đến nơi đã giải cứu Lưỡng Cá Bán hôm trước. Một khu rừng tùng bách đã hiện ra trong tầm mắt, bao cảnh tượng vào đêm tấn công Hắc Thủ Đảng lại chợt về trong tâm trí, mũi chàng lại như ngửi thấy mùi máu tanh tưởi.

Hạng Chân hai tay xoải ra, người cất lên cao, xoay một vòng ngoạn mục trên không, hạ xuống ngoài mười trượng. Chân vừa chạm đất, lại toan cất lên, bỗng từ xa một giọng nói lanh lảnh vang lên:

- Thân pháp “Phân trảo phàn vân” tuyệt thật!

Hạng Chân lập tức quay phắt lại, chỉ thấy một văn sĩ tuổi trạc tam tuần rất tuấn nhã đứng bên ven rừng đang gật đầu mỉm cười với chàng.

Văn sĩ ấy mình mặc áo bào xanh có thêu chữ “Thọ” nằm trong vòng tròn, đầu chít khăn xanh nơi trước trán có gắn một mảnh ngọc xanh, ánh mắt sáng quắc, mày dài miệng vuông, tướng máo rất uy vũ và nho nhã.

Hạng Chân lạnh nhạt đứng nhìn đối phương, thế là văn sĩ ấy liền tiến tới vài bước chắp tay xá dài và nói:

- Đan Châu Kha Nhẫn mạo muội dám hỏi huynh đài cao tánh đại danh?

Hạng Chân thoáng ngạc nhiên, song ngoài mặt vẫn bình thản đáp:

- Không hề quen biết nhau, tình cờ gặp nhau kể như là kẻ qua đường, huynh đài hỏi danh tánh làm gì?

Văn sĩ tự xưng Kha Nhẫn mỉm cười:

- Huynh đài dù không muốn cho biết danh úy thì tại hạ cũng ít nhiều đoán ra được, nếu huynh đài không trách tại hạ mạo muội, tại hạ có thể nói ra được.

Hạng Chân cười nhạt:

- Hai người chưa từng quen biết nhau, huynh đài sao biết danh tánh tại hạ?

Kha Nhẫn lắc đầu trầm giọng:

- Chưa từng gặp người nhưng đã thấy bóng, trong khắp thiên hạ có lẽ ngoài huynh đài ra, không còn kẻ thứ nhì tinh luyện về thân pháp “Long tường thập bát thức” như thế nữa!

Hạng Chân chơm chớp mắt:

- Vậy thì huynh đài cũng là một bậc cao minh rồi?

Kha Nhẫn cười khiêm tốn:

- Trước mặt Hạng huynh, tại hạ đâu dám tự phụ là bậc cao minh!

Hạng Chân bỗng sầm mặt lạnh lùng:

- Nơi đây là đâu?

Kha Nhẫn bình thản:

- Chẳng hay Hạng huynh sao hỏi vậy?

Hạng Chân gằn giọng:

- Huynh đài đã chận đường tại hạ ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, e rằng huynh đài chẳng phải chỉ muốn làm quen với “Hoàng Long” Hạng Chân này thôi đâu, đúng không nào?

Kha Nhẫn vẫn bình thản:

- Vậy chứ theo Hạng huynh thì tại hạ có dụng ý gì nữa?

- E rằng huynh đài còn có liên hệ với Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội nữa, đúng chăng?

Kha Nhẫn thoáng ngẩn người, song liền cười khinh miệt nói:

- Hắc Thủ Đảng và Xích Xam Đội ư? Vậy ra Hạng huynh chưa hay biết gì rồi! Không sai, trước đây một tháng sào huyệt của Hắc Thủ Đảng quả đúng là trên Bì Thạch Sơn kia, nhưng nay đã chuyển hết đi nơi khác rồi. Nếu như tại hạ có mối liên hệ với họ thì ở đây một mình làm gì? Chả lẽ tại hạ lại luyến tiếc cái vùng đìu hiu hoang vắng này ư? Hạng huynh là người thông minh, song phen này thì lầm rồi!

Hạng Chân mím môi:

- Cứ cho là vậy đi, nhưng huynh đài ở đây không phải để thưởng ngoạn phong cảnh, vậy chứ để làm gì?

Kha Nhẫn mỉm cười chằm chặp nhìn Hạng Chân:

- Chẳng có gì khác, chỉ để hẹn thôi!

Hạng Chân đảo mắt nhìn quanh, không nói gì thêm nữa.

Kha Nhẫn lại cười thâm trầm, tiến tới một bước chậm rãi nói:

- Hạng huynh có muốn biết nội dung của cuộc hẹn này không?

Hạng Chân nhẹ lắc đầu:

- Bình thủy tương phùng sao dám tò mò? Tuy nhiên, theo tại hạ phán đoán có lẽ là một cuộc sinh tử phải không?

Kha Nhẫn kinh ngạc, khâm phục nói:

- Tài thật, chẳng hay Hạng huynh làm sao biết được đây là một cuộc hẹn sinh tử?

Hạng Chân nhếch môi cười:

- Huynh đài ánh mắt sáng ngời, thần sắc rạng rỡ, song lại ẩn chứa một vẻ u uất chán chường.

Kha Nhẫn trố mặt:

- Hạng huynh nói vậy là sao?

Hạng Chân cười cười:

- Nói tóm lại, dáng vẻ huynh đài đã biểu lộ thái độ thanh thản của người đang chuẩn bị giải thoát, không chút vướng bận, song qua tướng mạo anh tuấn tao nhã của huynh đài, lẽ ra còn phải tạo dựng sự nghiệp lẫy lừng mới đúng, chứ đâu có vẻ chán chường như thế này.

Kha Nhẫn trầm ngâm một hồi, đoạn với giọng cảm khái nói:

- Người ta đồn Hoàng Long lợi hại, nay thì Kim Lôi Thủ này đã thật sự nếm trải.

Hạng Chân sửng sốt:

- Kim Lôi Thủ ư?

Kha Nhẫn cười chua chát:

- Không dám!

Hạng Chân quay người, đi tới hai bước, thấp giọng ngâm:

- Kim Lôi Thủ, Kim Lôi Thủ, Phích lịch hỏa chấn động Đan Châu!

Kha Nhẫn cười cảm khái:

- Thật không ngờ “Hoàng Long” Hạng Chân đại danh lừng lẫy mà cũng biết đến câu ca dao thô tục ấy, để khiến Hạng huynh cười cho!

Hạng Chân chằm chặp nhìn vào Kha Nhẫn hồi lâu, giọng hàm súc nói:

- Chỉ biết Kim Lôi Thủ mà không biết Kha Nhẫn huynh, biệt hiệu của huynh đài quá lừng lẫy nên đã khỏa lấp luôn cả bổn danh, Kha huynh, Hạng Chân rất hân hạnh được hội ngộ!

Kha Nhẫn thoáng ôm quyền:

- Không dám, chính Kha Nhẫn này hân hạnh mới đúng.

Hạng Chân trầm ngâm một hồi bỗng hỏi:

- Dám hỏi Kha huynh đã ước hẹn ai vậy?

Kha Nhẫn mỉm cười:

- Hạng huynh dày dạn giang hồ, chẳng hay có từng nghe nói đến Thập Tý Quân Tử chưa vậy?

Hạng Chân thoáng chau mày:

- Kha huynh nói đó phải chăng là “Thập Tý Quân Tử” Tây Môn Triều Ngọ của Thiên Kỵ Minh?

Kha Nhẫn gật đầu:

- Vâng, chính là người ấy.

Hạng Chân đi lại tới hai bước:

- Tại hạ đã có gặp qua Tây Môn Triều Ngọ hai lần, người này rất khẳng khái hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, một cuồng sĩ võ lâm điển hình. Vì sao mà Kha huynh lại gây thù kết oán với Tây Môn Triều Ngọ vậy?

Kha Nhẫn thành thật:

- Kể ra cũng rất đơn giản, thủ hạ Thiên Kỵ Minh của Tây Môn Triều Ngọ đêm hôm trước đã vào Đan Châu tầm thù một nhà cự phú có quen biết với tại hạ.

Nhà cự phú ấy bèn sai người đến cầu viện tại hạ, bởi tại hạ đã nhúng tay can thiệp vào việc ấy nên sau khi bọn tầm thù thảm bại trở về, Tây Môn Triều Ngọ đã cho người mang Hồng Nhãn Tiễn đến, bảo tại hạ phải rút khỏi việc này, song bất luận là vì đạo nghĩa hay vì danh dự, tại hạ đều không thể nào rút lui được, thế cho nên Tây Môn Triều Ngọ bèn ước hẹn với tại hạ vào ngày hôm nay.

Hạng Chân chau mày:

- Lúc Kha huynh nhúng tay vào việc này có đả thương người của Thiết Kỵ Minh không?

Kha Nhẫn cười héo hắt:

- Đã xảy ra xô xát thì khó bề yên lành được. Lúc bấy giờ bọn họ rất là hung hăng, người đông sức mạnh, đâu dễ gì chịu bỏ qua?

- Vậy là Kha huynh đã có đả thương người của Thiết Kỵ Minh chứ gì?

Kha Nhẫn gật đầu:

- Vâng, đả thương tất cả mười bảy người!

Hạng Chân cười cười:

- Tây Môn Triều Ngọ hẹn Kha huynh đến đây sẽ giao đấu như thế nào? Một chọi một hay là không hạn chế cho đến khi chết mới thôi?

Kha Nhẫn nghiêm giọng:

- Với một đấu một, đến chết mới thôi.

Hạng Chân thở dài:

- Thẳng thắn mà nói, Kha huynh với Tây Môn Triều Ngọ đều là nhân vật hàng đầu trong giới võ lâm, thanh danh lừng lẫy khắp chốn giang hồ. Nếu hai vị mà quyết một phen tử chiến hẳn sẽ lưỡng bại câu thương, hai vị đều là bậc bá chủ một phương hà tất chỉ vì nhất thời nóng giận mà để hủy hoại thanh danh lẫn cơ nghiệp chứ?

Kha Nhẫn cười chua chát:

- Tại hạ cũng hiểu rất rõ là Tây Môn Triều Ngọ chẳng dễ đối phó, trận chiến này đôi bên nhất định đều bất lợi. Do đó trước khi ra đi, tại hạ đã thu xếp hết mọi sự, chuẩn bị toàn lực giao đấu ... Việc đã đến nước này, đành rằng Hạng huynh nói có lý, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Hạng Chân lại đi tới vài bước, vừa định nói tiếp thì đã nghe tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.

Kha Nhẫn thoáng vẻ căng thẳng, trầm giọng nói:

- Tây Môn Triều Ngọ đã đến!

Hạng Chân quay người, chỉ thấy một con ngựa trắng, yên trắng và người ngồi trên cũng màu trắng, đang phóng nhanh tới như gió cuốn.

Quả nhiên một người một ngựa, không hề có tùy tùng hay trợ thủ, người trên ngựa rõ dần, đó là một người có gương mặt trắng bệch, đôi mày rậm đen, mũi thẳng môi mỏng và trên má phải có một vết sẹo màu đỏ sậm dài hơn tấc, đôi mắt sắc lạnh đến rợn người.

Hạng Chân cười khoan thai ... Không sai, đó chính là “Thập Tý Quân Tử” Tây Môn Triều Ngọ danh chấn giang hồ, thủ lĩnh Thiên Kỵ Minh.

Kha Nhẫn đến gần Hạng Chân, thấp giọng nói:

- Thật là oai phong lẫm liệt!

Hạng Chân tiến tới một bước, cũng thấp giọng nói:

- Hai vị đúng là bửu ngọc đọ sức với trân châu!

Con bạch mã mồm phả hơi sương, tốc độ chậm lại dần, người trên ngựa hai mắt sắc lạnh nhìn về phía này, còn cách chừng năm trượng thì ngựa đứng lại, người áo trắng tung mình xuống đất.

Kha Nhẫn đứng yên hai tay chắp sau lưng, thần thái hết sức thâm trầm và bình tĩnh.

Người áo trắng lạnh lùng đưa mắt nhìn Kha Nhẫn, gằn giọng nói:

- Kha Nhẫn, tôn giá còn có bao nhiêu trợ thủ nữa?

Kha Nhẫn nhẹ phất tay áo, giọng thấp trầm:

- Chỉ một mình tại hạ thôi, Tây Môn đương gia đừng lầm.

Người áo trắng Tây Môn Triều Ngọ cười thoáng vẻ khinh miệt, liếc mắt nhìn Hạng Chân, chợt thấy mặt quen quen, vội chú mắt nhìn kỹ, lại tiến tới vài bước, bỗng buộc miệng kêu lên:

- Hoàng Long!

Hạng Chân vòng tay cười nói:

- Xin chào, bao năm xa cách tưởng đâu Tây Môn đương gia đã không còn nhận ra Hạng mỗ rồi chứ!

Tây Môn Triều Ngọ vội tiến tới nắm chặt lấy hai tay Hạng Chân, vui mừng nói:

- Thật đáng chết, huynh đệ bởi có việc nên nhất thời đã không lưu ý, có gì thất lễ mong Hạng huynh hãy bỏ qua cho, đã hơn năm năm rồi nhỉ? Từ khi chia tay có lúc nào mà huynh đệ chẳng nhớ đến Hạng huynh, Hạng huynh chẳng những không thấy già đi, trái lại còn anh tuấn trẻ trung hơn nữa.

Hạng Chân mỉm cười:

- Tây Môn đương gia quá khen, hơn một ngàn tám trăm ngày qua cũng thật hết sức gian truân, con người sao chẳng già đi được?

Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả:

- Hạng huynh bất quá chỉ chừng hăm lăm, hăm sáu, vậy mà còn bảo là già thì huynh đệ đây còn già đến mức nào nữa? Ha ha ha ...

Hạng Chân hạ thấp giọng:

- “Kim Lôi Thủ” Kha huynh kìa, có cần tai hạ dẫn kiến chăng?

Tây Môn Triều Ngọ sầm mặt, song liền gượng cười nói:

- Không dám phiền đến Hạng huynh, huynh đệ đã quen biết Kha đại hiệp khách lâu rồi.

Hạng Chân lắc đầu:

- Dường như Tây Môn đương gia với Kha huynh chẳng được thuận hòa phải không?

Tây Môn Triều Ngọ hậm hực:

- Huynh đệ đến đây chính là để tính toán với y đấy!

Hạng Chân nhướng mày:

- Tây môn đương gia có biết hậu quả của việc lưỡng hổ tương tranh hay không?

Tây Môn Triều Ngọ nghiến răng:

- Dù có phải đánh đổi bằng cái mạng vô dụng thì huynh đệ cũng chẳng thể nào nhẫn nhịn được.

Hạng Chân cười:

- Tại hạ đã ngẫu nhiên được gặp hai vị đương gia đại danh lừng lẫy tại đây, có thể nào xin đương gia vị tình tại hạ mà nói chuyện với nhau trước rồi hẵng đông thủ chăng?

Tây Môn Triều Ngọ lưỡng lự chốc lát nói:

- Huynh đệ không có ý kiến, Hạng huynh hãy hỏi Kha Nhẫn đi!

Kha Nhẫn nghe vậy liền cười nói:

- Dĩ nhiên là tại hạ tán đồng rồi. Việc giữa hai ta sớm muộn gì cũng được giải quyết, chẳng cần gấp gáp làm gì.

Hạng Chân cười:

- Vậy thì hay lắm. Chúng ta có thể hàn huyên với nhau trước khi xảy ra xung đột, không thì chẳng chút thú vị nữa, đung không nào?

Hai người đưa mắt nhìn nhau gượng cười. Hạng Chân ngước mặt nhìn trời, chậm rãi nói:

- Tây Môn đương gia, mối hiềm khích giữa các hạ với Kha huynh, tại hạ đã có nghe Kha huynh lược thuật rồi. Lẽ đương nhiên đã lăn lộn trên chốn giang hồ là phải tranh hơn thua nhau, nhưng cũng phải xét kỹ xem có đánh để tranh hay không, và cái giá phải trả là gì?

Tây Môn Triều Ngọ và Kha Nhẫn đều lặng thinh.

Hạng Chân nói tiếp:

- Chẳng hạn như hai vị, tại hạ bất luận về mặt nào cũng đều kém hơn rất xa, thật chẳng dám to gan tự cho mình là người hòa giải. Kha Nhẫn và Tây Môn Triều Ngọ vội nói:

- Hạng huynh quá khiêm tốn rồi!

Hạng Chân nhếch môi cười:

- Không khiêm tốn đâu, tại hạ quả tình sợ hai vị không vị nể, vạn nhất chạm phải đinh thì danh hiệu Hoàng Long của tại hạ kể như tiêu tan ...

Tây Môn Triều Ngọ vội nói:

- Làm sau mà không vị nể Hạng huynh chứ? Huynh đệ trước nay rất là ngưỡng mộ Hạng huynh. .... - Hạng huynh khách sáo quá, bất luận Hạng huynh dặn bảo điều gì, tại hạ xin sẵn sàng tuân theo!

Hai người bỗng cùng lúc im bặt, họ chợt nhớ trong lúc này và tại đây mà thốt ra những lời như vậy thì thật không ổn, song Hạng Chân đã chộp lấy điểm then chốt ấy, cười giòn nói:

- Nếu nhị vị đã xem trọng như vậy mà tại hạ không nói vài lời thì quả là “cháy nhà hàng xóm, bình chân như vại”. Nhị vị, tục ngữ có câu “oán thù nên cởi không nên buộc”, và “tứ hải chi nội giai huynh đệ”. Cuộc tranh chấp giữa nhị vị chẳng qua chỉ là nhất thời nóng giận, Tây Môn đương gia tức giận Kha huynh đã nhúng tay can thiệp, còn Kha huynh thì giận Tây Môn đương gia không vị nể mình.

Nói toạc ra, đó chi là lòng tự ái không đánh để nhị vị phải đánh đổi bằng tính mạng. Sự việc này thật là thiếu sáng suốt. Thử nghĩ Tây Môn đương gia đã phải tốn biết bao tâm huyết, đổ biết bao máu và mồ hôi mới tạo dựng được cơ nghiệp của Thiên Kỵ Minh như ngày nay? Nếu chi vì việc nhỏ mọn này mà có điều thất thiệt, chẳng những anh danh một đời sẽ trôi theo dòng nước mà cơ nghiệp hơn nửa đời người cũng tiêu tan thành tro bụi. Còn Kha huynh, có thể kể được là rường cột của Đan Châu, nếu hôm nay mà ngã gục tại đây thì mai này vùng Đan Châu bị ức hiếp lấy ai đứng ra bảo vệ? Hơn nữa, người nhà và đệ tử của Kha huynh lấy ai trông nom dạy dỗ cho? Xin nhị vị nên đắn đo cân nhắc cho thật cặn kẽ thì hơn!

Hạng Chân lý giải một hơi dài, đoạn khép hờ mắt, thấy hai người đều đắm chìm trong suy tư ... Sau một hồi lâu, Hạng Chân khẽ hắng giọng, rồi lại nói tiếp:

- Tại hạ nguyện với thanh danh mình bảo đảm cho sự thuận hòa giữa nhị vị và sẽ đối xử với nhị vị bằng tình thân hữu chân thành nhất, nếu như nhị vị cho là tại hạ xứng đáng ...

Hai người do dự một hồi lâu, Tây Môn Triều Ngọ hãy còn ấm ức nói:

- Hạng huynh nói rất hữu lý, nhưng mười mấy thủ hạ của huynh đệ đã thọ thương dưới tay của Kha Nhẫn, nếu huynh đệ bỏ qua việc này thì khó trả lời ...

Hạng Chân gật đầu tiếp lời:

- Tây Môn đương gia nghĩ vậy rất đúng, nhưng nếu Tây Môn đương gia đích thân giảng giải đại nghĩa với họ, phân tách đâu là lợi, đâu là hại, rồi sau đó Kha huynh chịu trách nhiệm bồi thường toàn bộ tổn phí trị thương thì sao? Như vậy sự việc sẽ êm xuôi được chăng?

Quay sang Kha Nhẫn nói tiếp:

- Ý kiến của tại hạ như vậy, Kha huynh chấp nhận chứ?

Kha Nhẫn cười bẽn lẽn:

- Vâng, tại hạ đương nhiên chấp nhận rồi!

Tây Môn Triều Ngọ xoa tay, ngập ngừng:

- Nhưng mà ... nhưng mà ...

Hạng Chân tiến tới một bước, khẩn thiết nói:

- Có lẽ Tây Môn đương gia chưa tin tưởng tại hạ phải không?

Tây Môn Triều Ngọ ngẩn người, đoạn giậm mạnh chân nói:

- Thôi đành vậy, ai bảo huynh đệ hôm nay đã gặp phải Hạng huynh?

- Vậy là Tây môn đương gia và Kha huynh đã bằng lòng bỏ qua vụ hiềm khích này rồi phải không?

Tây Môn Triều Ngọ cười nhăn nhúm:

- Nếu không thì Hạng huynh lẽ nào lại chịu thôi?

Hạng Chân mỉm cười, quay sang Kha Nhẫn hỏi:

- Ý Kha huynh thế nào?

Kha Nhẫn cười:

- Tai hạ hoàn toàn tán đồng!

Hạng Chân một tay nắm lấy Tây Môn Triều Ngọ, một tay nắm lấy Kha Nhẫn, cười hớn hở nói:

- Vậy thì nhị vị hãy biểu hiện sự thân thiện bắt tay nhau giảng hòa đi.

Hai người hết sức ngượng ngùng, song lại chẳng thể không chìa tay ra, thế là hai người đã bắt tay nhau, và bất giác siết tay thật chặt.

Thế là giông tố đã tan, hai hào kiệt võ lâm vốn định tử chiến với nhau giờ đây đã trở thành bằng hữu. Có thể tình bằng hữu giữa họ còn phải tài bồi một thời gian, song kết quả tạm thời như vậy là đáng mừng lắm rồi.

Hạng Chân hào sảng cười to:

- Nhị vị đã niệm tình như thế này, Hạng mỗ sẽ trọng đời ghi lòng tại dạ, xin đa tạ!

Thế là Tây Môn Triều Ngọ cùng Kha Nhẫn cũng vui vẻ cười rộ.

Tây Môn Triều Ngọ cười nói:

- Hôm nay hai lão giang hồ này đã bị Hạng huynh bỡn cợt cho một phen quá mức, rất là đáng phạt!

Hạng Chân vòng tay:

- Tất nhiên, tại hạ xin nhận phạt. Tuy nhiên, tại hạ đây là với lòng chí thành, hết sức mong muốn hai vị thuận hòa vui vẻ với nhau.

“Kim Lôi Thủ” Kha Nhẫn vòng tay xá dài:

- Hạng huynh, ơn đức hôm nay Kha Nhẫn xin khắc cốt ghi tâm!

Hạng Chân vội tránh ra, cười nói:

- Không nên khách sáo như vậy, hai vị đều là bậc anh tài lỗi lạc, bất kỳ ai cũng không muốn nhìn thấy một trong hai vị bị tổn thương cả.

Tây Môn Triều Ngọ cao hứng nói:

- Hạng huynh, cách đây mười dặm về phía tây có một thôn trang hẻo lánh, trong ấy có một quán thịt rừng khá lắm, vậy thì phạt Hạng huynh khao một bữa, thế nào?

Hạng Chân cười:

- Hết sức vui lòng, vậy xin Tây Môn đương gia đưa đường dẫn lối cho.

Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả, quay người đi về phía tuấn mã.

“Kim Lôi Thủ” Kha Nhẫn chúm môi, cất lên một tiếng huýt dài lanh lảnh, lập tức trong rừng vang lên tiếng ngựa hí rền rĩ như long ngâm, và theo sau đó một con ngựa cao to hùng dũng lao ra như gió cuộn, ngẩn cao đầu xoải vó loáng cái đã đến bên Kha Nhẫn.

Hạng Chân buột miệng khen:

- Đúng là thần mã!

Kha Nhẫn âu yếm vuốt ve bờm ngựa màu xám trắng, hớn hở nói:

- Con ngựa này tên là Giáo Xử, sinh sản tại cực tây vùng Huyết Trạch, do phối giống giữa hai loài Giáo Long và Ban Mi, tính rất hung dữ nhưng trung thành, không nhận nhiều chủ, và sức mạnh khôn cùng, chạy nhanh như gió cuốn, ngày vượt năm trăm dặm chẳng chút mệt nhọc ...

Hạng Chân cười:

- Tại sao lại đặt tên là Giáo Xử?

Kha Nhẫn mỉm cười:

- Thì theo lời đồn tổ tiên nó là Giáo Long, nó lại có sức mạnh phi thường, lúc xông kích hệt như chiếc chày (xử) sắt bạt non phá núi, nên mới ghép lại thành Giáo Xử!

Tây Môn Triều Ngọ sờ cằm ngắm nhìn hồi lâu, đoạn buông giọng cảm thán:

- Kha huynh, con Giáo Xửa này của Kha huynh so với con Bạch Vân Nhi của huynh đệ có lẽ còn trội hơn một bậc ...

Kha Nhẫn thoáng khom mình:

- Đâu dám, ngựa của tại hạ tuy linh dị, nhưng làm sao sánh bằng thần câu của Tây Môn đương gia. Nói đến Bạch Vân Nhi, bằng hữu giang hồ ai mà không biết đó là biểu tượng của Thiên Kỵ Minh.

Tây Môn Triều Ngọ đắc ý cười to:

- Thôi, thôi, hai con ngựa chúng ta quả đều chẳng kém, có nó cũng giúp ích được nhiều việc lắm.

Hạng Chân cười xen lời:

- Một cơn gió, một cơn mưa, Bạch Vân Nhi đến đâu mà chẳng làm kinh khiếp lòng người ...

Tây Môn Triều Ngọ toét miệng cười:

- Thôi, Hạng huynh đừng mai mỉa chứ! À, phải rồi, Hạng huynh không có ngựa ư?

Hạng Chân lắc đầu:

- Đâu như Tây Môn đương gia có đến những ngàn tuấn mã, số của tại hạ trời sinh vất vả biết sao hơn?

Kha Nhẫn cười sốt sắng:

- Vậy thì xin mời Hạng huynh cùng cưỡi chung ngựa với tại hạ!

Hạng Chân cười:

- Cũng đang định thử sức thần câu của Kha huynh đây!

Tây Môn Triều Ngọ tung mình lên ngựa ngoảnh lại cười nói:

- Hạng huynh, miệng lưỡi của Hạng huynh cũng xuất sắc như là khoái chưởng vậy; huynh đệ xin chịu thua, đành phải đi trước lẩn tránh vậy.

Đoạn kẹp nhẹ hai đùi, con ngựa trắng như tuyết liền ngẩng cao đầu, xoải vó lao đi như gió cuốn.

Kha Nhẫn tay vịn yên tung mình lên ngựa, lướt ngang cạnh Hạng Chân.

Chàng nhếch môi cười, tung mình ngồi sau lưng Kha Nhẫn hết sức chuẩn xác.

Lúc này Bạch Vân Nhi đã vượt xa hơn hai mươi trượng, Kha Nhẫn chẳng nói chẳng rằng đưa tay vỗ nhẹ vào đầu Giáo Xử. Con ngựa vằn xanh trắng bày lập tức xoải vó lao vút đi hệt như đằng vân giá vũ, cảnh vật lùi nhanh ra sau, thế là hai thần câu một trước một sau xoải vó phóng đi trên thảo nguyên hoang vắng.

Lát sau, Tây Môn Triều Ngọ cách trước ba thước đưa tay trái lên vòng trước miệng lớn tiếng nói:

- Hôm nay không phải là lúc đua ngựa, ngã rẽ phía trước là đã đến thôn trang rồi đó.

“Kim Lôi Thủ” Kha Nhẫn liền cho ngựa chạy chậm lại cười nói:

- Lộ trình mười dặm nhanh thiệt.

Tây Môn Triều Ngọ rống họng nói:

- Lát nữa phải ăn uống một nữa cho thỏa thích mới được, chạy tới chạy lui suốt cả buổi trời, cái bụng tiêu sạch chẳng còn cái gì cả!

Hạng Chân bình thản cười lặng thinh, hai con tuấn mã rẽ qua một cánh rừng phía trước. Hơn trăm ngôi nhà tre mái lá tọa lạc dưới chân một ngọn núi nhỏ đã hiện ra trong tầm mắt.

Từ xa đã trông thấy một bức phướn xanh đã bạc màu phất phới trước một quán rượu ở đầu thôn. Tây Môn Triều Ngọ giục ngựa phóng đi trước, đến trước cửa quán ngựa chưa kịp dừng vó thì Tây Môn Triều Ngọ đã tung mình xuống đất, lớn tiếng nói:

- Chưởng quầy đâu, ra đón khách đây!

Lập tức, một hán tử tuổi trạch tứ tuần rất trắng trẻo đã niềm nở chạy ra đón tiếp. Hạng Chân và Kha Nhẫn cũng đã đến nơi, cùng buộc ngựa vào lan can trước cửa quán, dưới sự đón tiếp kính cẩn của chưởng quầy bước vào quán.

Trong quán chỉ có vài chiếc bàn và ghế đều bằng tre, một bức tranh thêu cảnh hồ sen trên vách, nơi góc nhà có mấy hủ rượu to, rất đơn sơ nhưng tươm tất thanh nhã.

Ba người chọn một chiếc bàn ngồi xuống, Tây Môn Triều Ngọ gọi một hơi năm sáu món thịt rừng, năm cân rượu trắng.

Chưởng quầy lật đật vào trong bếp lo liệu. Tây Môn Triều Ngọ đưa tay lau mồ hôi mặt, giọng rổn rảng nói:

- Chủ quán này tuy y ở miền thôn dã hẻo lánh, nhưng là tú tài xuất thân, chữ nghĩa đầy bụng đấy!

Kha Nhẫn cười tiếp lời:

- Thảo nào trông y cũng khá là nho nhã ...

Tây Môn Triều Ngọ cười cởi mở, quay sang Hạng Chân nói:

- Hạng huynh, lần gặp gỡ tại Lạc Dương khi xưa, đến nay đã bốn năm năm rồi, sao bỗng dưng lại có nhã hứng đến đây vậy?

Hạng Chân cụp mắt xuống thấp giọng nói:

- Tại hạ vì phải giúp một số bằng hữu ...

Tây Môn Triều Ngọ thoáng ngạc nhiên song liền nói:

- Có liên quan đến Hắc Thủ Đảng phải không?

Hạng Chân ngạc nhiên:

- Sao Tây môn đương gia biết?

Tây Môn Triều Ngọ hé môi cười:

- Chốn giang hồ lan truyền nhanh lắm, cuộc chiến giữa Hắc Thủ Đảng và Vô Song phái gần đây tại Bì Thạch Sơn, nghe đâu mặc dù Vô Song phái thảm bại, song Hắc Thủ Đảng cũng thiệt hại nặng nề. Đây là một sự kiện gay go nhất gần đây, mà Hạng huynh lại có mặt tại đây trong lúc này, không liên quan đến Hắc Thủ Đảng thì còn là gì nữa?

“Kim Lôi Thủ” Kha Nhẫn cũng quan tâm nói:

- Theo tại hạ nghĩ, Hạng huynh quả đúng vậy phải không?

Hạng Chân nhẹ gật đầu, Kha Nhẫn nói tiếp:

- Hạng huynh đối lập với Hắc Thủ Đảng ư?

Hạng Chân lại gật đầu:

- Vâng!

Tây Môn Triều Ngọ trố mắt, thấp giọng nói:

- Vậy Hạng huynh đến đây là vì Vô Song phái đấy ư?

Hạng Chân thành thật:

- Vâng! Cuộc chiến trên Bì Thạch Sơn, toàn bộ lực lượng ba môn của Vô Song phái bị tiêu diệt trọn, mười ba cao thủ lãnh đạo giờ chỉ còn lại năm. Trừ một người đã chết thật sự, kỳ dư bảy người không có tin tức gì, ba trăm đệ tử đến nay vẫn chưa thấy một người thoát khỏi vòng vây, tại hạ phen này đến đây chính là để thám thính tin tức về những người thất tung.

Kha Nhẫn chau mày:

- Nhưng Hắc Thủ Đảng hồi tháng trước đã di chuyển toàn bộ đi nơi khác hết cả rồi, trên Bì Thạch Sơn giờ đây chỉ còn là một đóng tro tàn gạch nát, ngoại trừ có thêm một số mộ mới, chẳng còn một sinh vật nào cả!

Hạng Chân đưa mắt nhìn Kha Nhẫn, khẩn thiết nói:

- Tại hạ cũng đang định thỉnh giáo Kha huynh về điều ấy, chẳng hay Kha huynh sẵn lòng cho biết không?

Kha Nhẫn vội nói:

- Đương nhiên sẵn lòng rồi, tại hạ chỉ sợ mình không tận tường thôi, lẽ nào lại đi giấu giếm?

Hạng Chân liền ôm quyền thi lễ:

- Vậy thì đa tạ, Kha huynh phải chăng vốn biết Hắc Thủ Đảng đã chuyển đến đâu? Vùng Hà Nam và Hà Bắc là địa bàn đã tốn nhiều công sức xây dựng, theo tại hạ nghĩ có lẽ họ không từ bỏ một cách dễ dàng như vậy.

Kha Nhẫn gật đầu:

- Đúng vậy, hôm trước tại hạ có nghe người nói là Hắc Thủ Đảng đã di chuyển đến Đại Hà Trấn cách đây hơn ba trăm dặm, Bão Hổ Trang tại đó chính là sào huyệt của Xích Xam Đội!

Hạng Chân hai tay vỗ mạnh:

- Phải rồi, cuộc chiên trên Bì Thạch Sơn cũng có người của Xích Xam Đội tham dự.

Tây Môn Triều Ngọ gật gù:

- Tiêu Hùng có mối giao tình rất hậu với Hắc Thủ Đảng, vậy thì rất là hợp lý.

Hắc Nhiêm Công ở Đại Hà Trấn là cha nuôi của Tiêu Hùng, xưa nay họ cấu kết với nhau gây ra nhiều tội ác, phen này lại thêm bọn Hắc Thủ Đảng, Đại Hà Trấn ắt càng thêm náo nhiệt, há chẳng long trời lở đất còn gì?

Hạng Chân trầm ngâm một hồi, đoạn thắc mắc hỏi:

- Hắc Nhiêm Công là ai vậy?

Tây Môn Triều Ngọ ngạc nhiên:

- Ngay cả lão ma hiếu sắc ấy mà Hạng huynh cũng không biết ư?

Hạng Chân lắc đầu:

- Chưa từng nghe nói bao giờ!

Tây Môn Triều Ngọ cười khanh khách:

- Đối diện với Bão Hổ Trang cách một khoảng xa có một trang viện rất to rộng, nhà cửa đếm không xuể, đó chẳng phải phủ đệ của vương hầu quan tước, mà chính là gia trang của Hắc Nhiêm Công. Lão này tuy đã ngoài bảy mươi, song thê thiếp thị tỳ đến những trăm người, đêm nào cũng đàn địch hát xướng phóng túng hoang dâm. Song lão ta võ công kinh người, trảo nha hộ vệ đông đảo, Đại Hà Trấn trở thành giang san của lão, trang viện của lão chẳng khác nào Cung A Phòng ...

Kha Nhẫn cười tiếp lời:

- Trang viện của Hắc Nhiêm Công có tên là Như Ý Phủ!

Hạng Chân cười:

- Lão ta hẳn là hết sức như ý, tuổi già mà còn được hưởng thụ diễm phúc đến thế, dám bảo không như ý ư?

Tây Môn Triều Ngọ cười thích thú:

- Hay nhì, chỉ ngỡ “Hoàng Long” Hạng Chân lãnh diện băng tâm, chẳng ngờ cũng nói năng tinh nghịch đến vậy!

Đoạn Tây Môn Triều Ngọ nghiêm nghị nói tiếp:

- Tuy nhiên, Hắc Nhiêm Công quả là võ công cao cường, bối phận trong giới võ lâm cũng rất cao, so với chúng ta đây còn hơn một bậc. “Khuynh hà khí” và “Trường quai chưởng khuyên cửu thức” của lão ta đến nay hãy còn đứng đầu về chưởng pháp và nội gia công lực, chưa một ai thắng nổi ...

Hạng Chân vẻ trầm ngâm:

- Cũng chẳng gì, cùng lắm thí mạng là xong, chỉ sợ là mình đã đổi mạng mà vẫn chưa giải quyết được vấn đề ... có lão này giúp sức cho Hắc Thủ Đảng thật là gay go ...

Ngay khi ấy, vị chưởng quẩy tú tài đã bưng khay rượu và thức ăn ra đến. Bày lên bàn xong, y khom mình nói:

- Tây Môn đại gia hãy nếm thử xem, đâu là thỏ rừng mới săn được hôm qua.

À, còn đĩa này là khô nai đặc chế của tiểu điếm, đây là chim sẻ chiên, còn tơ mềm lắm! Ôi, trời lạnh thế này thật là khó tìm ...

Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả:

- Chưởng quẩy tú tài khỏi ca tụng, bọn này tiền bạc trả hậu hay không phải xem các món ăn bỏ công nhiều hay ít, chứ nói suông chẳng ích gì đâu!

Chưởng quầy giả lả khúm núm lui ra.

Tây Môn Triều Ngọ cầm ấm rót rượu cho mọi người, đoạn nâng ly nói:

- Nào, hãy cạn ly vì hạnh ngộ Hạng huynh!

Ba người ngửa cổ uống cạn, Hạng Chân lại rót rượu đầy ly, cười nói:

- Hãy vì sự thuận hòa của nhị vị, cạn ly!

Ba người lại cười vang cùng cạn ly.

Tây Môn Triều Ngọ phà ra một hơi dài, liếm môi nói:

- Rượu khá lắm, rất thơm và nồng, ba huynh đệ ta hãy cạn thêm mười ly nữa!

Ba người vốn đều tửu lượng rất khá, đang lúc cao hứng, mỗi người liên tiếp uống cạn mười ly.

Tây Môn Triều Ngọ gắp lấy một miếng khô nai bỏ vào miệng nhai, gật gù nói:

- Ngon, ngon lắm! Hạng huynh ... lát nữa tính tiền hãy trả thêm chút ít nhé.

Hạng Chân mỉm cười, hớp lấy một ngụm rượu, chậm rãi nói:

- Tây Môn đương gia nhiều thủ hạ rộng tai mắt, có biết gần đây Vô Song phái có động tĩnh gì không?

Tây Môn Triều Ngọ trầm ngâm lắc đầu:

- Hạng huynh muốn nói về lực lượng của Vô Song phái ở Đại thảo nguyên phải không? Dường như chẳng có động tĩnh gì cả, huynh đệ không hề nghe ai nói đến, Kha huynh có hay biết gì chăng?

Kha Nhẫn cũng lắc đầu:

- Không, dù tin tức truyền nhanh đến mấy thì ít ra cũng phải hơn hai mươi ngày mới đến Đại thảo nguyên. Cho dù Đại thảo nguyên được tin tức khắc xuất binh thì cũng phải hơn nửa tháng mới biết.

Hạng Chân ngẫm nghĩ, bỗng hỏi:

- Sự suy luận này có chuẩn xác chăng?

Kha Nhẫn thoáng lưỡng lự:

- Theo lẽ thường thì vậy, từ đấy đến Quan Ngoại đường xa vời vợi, trong năm bày ngày làm sao đến được?

- Nếu như Vô Song phái chọn toàn ngựa tốt, ngày đêm rong ruổi thì sao?

Kha Nhẫn bặm môi nhẩm tính một hồi, đoạn nói:

- Nếu vậy thì chỉ vài hôm là đến, có điều là chẳng rõ họ được tin sớm hay muộn.

Tây Môn Triều Ngọ uống cạn nửa bầu rượu, bỗng nói:

- Hạng huynh, người của Vô Song phái nhất định sẽ báo phục ư?

Hạng Chân quả quyết:

- Vâng, nhất định!

Tây Môn Triều Ngọ xoa tay:

- Vậy thì sẽ là một cuộc huyết chiến nữa rồi. Bọn Hắc Thủ Đảng thảy đều hết sức ương ngạnh bạo tàn, quyết sẽ không bao giờ chịu trốn tránh, lại thêm sự giúp sức của Xích Xam Đội và Hắc Nhiêm Công, vậy thì Đại Hà Trấn rồi đây ắt sẽ trờ thành núi xương sông máu ...

Hạng Chân bỏ đũa xuống, giọng cảm thán nói:

- Chốn giang hồ vốn dĩ là vậy, nếu con người mà từ bỏ được thất tình lục dục thì đã thái bình an lạc lâu rồi!

Tây Môn Triều Ngọ thở dài cảm khái cười nói:

- Hạng huynh, cuộc chiến trên Bì Thạch Sơn, Hạng huynh cũng có tham dự phải không?

Hạng Chân gật đầu:

- Vâng, và đã thọ thương chẳng nhẹ.

Kha Nhẫn tức giận:

- Người nào trong Hắc Thủ Đảng gây ra vậy?

Hạng Chân cười bình thản:

- Bảy trong số mười đầu lĩnh của họ, thêm Tấn Như Trần nữa!

Tây Môn Triều Ngọ cũng tức giận nói:

- Lão quỷ khốn kiếp ấy!

Kha Nhẫn nói tiếp:

- Nhưng ... nghe đâu Tấn Như Trần đã tán mạng tại chỗ rồi phải không?

Hạng Chân uống một hớp rượu, gật đầu:

- Vâng, đứng vậy!

Tây Môn Triều Ngọ trố mắt:

- Chính Hạng huynh đã giết ư?

Hạng Chân gật đầu:

- Vâng, bảy đầu lĩnh đã động thủ với tại hạ cũng sáu chết một thọ thương.

Tây Môn Triều Ngọ và Kha Nhẫn nghe nói thảy đều sững sờ, hồi lâu Tây Môn Triều Ngọ mới ngơ ngẩn hỏi:

- Hạng huynh đã một mình gây ra ư?

Hạng Chân mỉm cười:

- Có lẽ vậy!

Kha Nhẫn cũng ra chiều hồi hộp hỏi:

- Ngay cả “Tiếu Lang” Du Phủ, chủ tọa Huyết Hồn Đường cũng đã tán mạng ư?

- Người này tương đối khó đối phó, tại hạ quả là may mắn ...

Tây Môn Triều Ngọ vỗ tay đánh bốp:

- Hay lắm! Người ta đồn rằng Hoàng Long võ công thâm hậu khôn lường, tâm tính tàn bạo, huynh đệ vẫn cứ bán tín bán nghi, hôm nay mới rõ quả nhiên không sai. Có điều là thủ đoạn của Hạng huynh cũng tàn độc quá đi.

Hạng Chân lắc đầu:

- Nhân từ với kẻ địch tức là tàn nhẫn với chính mình, nhất là kẻ địch lại là bọn ác đồ cực kỳ hiểm độc. Nếu không giết đi sau này sẽ còn biết bao nhiêu người lương thiện chết dưới tay họ? Tây Môn đương gia, có người cần cảm hóa bằng lòng nhân từ khoan dung, song có kẻ bởi đã nhiễm độc quá sâu, cho hành vi tội ác là niềm kiêu hãnh không thể nào cải hóa được nữa, đành phải dùng máu để rửa sạch tội ác của họ thôi!

Tây Môn Triều Ngọ và Kha Nhẫn lặng thinh, hồi lâu Kha Nhẫn lại thấp giọng nói:

- Vậy nếu Vô Song phái với Hắc Thủ Đảng lại xảy ra xung đột, Hạng huynh vẫn giúp Vô Song phái chứ gì?

Hạng Chân kiên quyết:

- Vâng!

Kha Nhẫn thành khẩn:

- Hạng huynh, tại hạ xin sẵn sàng nghe theo sự sai bảo của Hạng huynh, dốc hết sức mọn!

Hạng Chân ngớ người vẻ bất ngờ, chậm rãi nói:

- Kha huynh ... tại hạ thật sự cảm kích thịnh tình của Kha huynh, nhưng việc này không phải tầm thường, vô cùng rắc rối, nếu để khiến Kha huynh bị lôi cuốn vào, tại hạ rất áy náy.

Kha Nhẫn mỉm cười:

- Tại hạ đã có lòng thì chẳng sợ bị lôi cuốn vào trong vòng phiền lụy ấy. Nếu Hạng huynh không cho tại ha võ nghệ tầm thường, hiển tài cạn hèn mà từ chối thì tại hạ xin được sóng vai cùng chung sức với Hạng huynh.

Hạng Chân lưỡng lự một lúc, đoạn dè dặt nói:

- Nhưng vì sao Kha huynh lại cam mạo hiểm giúp tại hạ? Chúng ta tuy rằng ý hợp tâm đầu song dầu sao cũng mới gặp lần đầu, Kha huynh như vậy thật quá khẳng khái!

Kha Nhẫn cười hàm súc:

- Tục ngữ có câu “Tương thứ mãn thiên hạ, tri kỷ năng kỷ nhân” (quen biết khắp thiên hạ, tri kỷ được mấy người), cõi đời tuy bao la nhưng bạn bè có thể thật sự gởi gấm tấm lòng và sinh mạng quả là rất hiếm. Đó đòi hỏi phải khẳng định tâm tính và phẩm đức của đối phương có đáng tin cậy hay không, ngoài ra còn một chữ “duyên” nữa. Hạng huynh, hai ta tuy chỉ mới sơ giao song tại hạ dám khẳng định là đã hiểu rất rõ về con người của Hạng huynh, Hạng huynh chính là một người bạn chí tình chí nghĩa, trọng nhân trọng đức khó thể gặp được.

Hạng Chân trầm giọng:

- Kha huynh đã quá khen!

Tây Môn Triều Ngọ bỗng tru tréo lên:

- Này, hai người cứ mãi lo xích lại gần nhau, chẳng thèm đếm xỉa đến huynh đệ này nữa, vậy há chẳng quá bất công ư? Chả lẽ Kha huynh giúp được Hạng huynh còn Tây Môn Triều Ngọ này không đủ tư cách hay sao?

Hạng Chân cười:

- Tây Môn đương gia đã quá lời!

Tây Môn Triều Ngọ trợn mắt:

- Thẳng thắn mà nói, khi nãy huynh đệ đã định tỏ ý sẵn sàng ra sức rồi, có điều đang đắn đo khi nhúng tay vào rồi hậu quả sẽ ra sao, chẳng ngờ lại bị Kha huynh lên tiếng trước khiến Tây Môn Triều Ngọ này trở thành kẻ nhút nhát sợ sự, giờ thì chẳng màng đến hậu quả tiền quả gì nữa, huynh đệ nhất quyết phải xen vào vụ xung đột này.

Hạng Chân mỉm cười:

- Tây Môn đương gia hà tất phải như vậy.

Tây Môn Triều Ngọ xua tay:

- Vì một chữ “nghĩa” có thể hy sinh cả tánh mạng vì bè bạn, đó chính là phương châm của người trong chốn giang hồ kia mà.

- Chúng ta hãy quyết định như vậy. Nào hãy cạn ly vì sự đoàn kết nhất trí của ba chúng ta!

Tây Môn Triều Ngọ ngửa cổ uống cạn, nhíu mày nói:

- Sao? Hạng huynh còn do dự gì nữa? Hay là cho huynh đệ và Kha huynh không đủ khả năng?

Hạng Chân cười:

- Đâu dám, chỉ bởi quá vui mừng đó thôi!

Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả:

- Sao mà lôi thôi thế này, nếu Hạng huynh không cạn ly là chứng tỏ không đồng ý với sự giúp sức của bọn này. Nói cách khác có nghĩa là xem thường bọn này, nếu vậy thì chẳng còn bè bạn gì nữa.

Hạng Chân bặm môi ngẫm nghĩ một hồi đành nâng ly uống cạn một hơi.

Kha Nhẫn vui vẻ cười nói:

- Vậy mới phải chứ! Hạng huynh đã hòa giải mối hiềm khích giữa tại hạ với Tây Môn đương gia, hai người chỉ góp chút sức mọn thôi, có chi đáng kể?

Tây Môn Triều Ngọ cười ha hả, đưa tay vỗ vai Hạng Chân cử chỉ đầy thân thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.